Bệnh Độc Thân - Chương 16

Bệnh Độc Thân Chương 16
Hai người lần lượt về phòng, Hướng Mặc luôn có cảm giác, Đỗ Trì hiểu hết mọi chuyện, chẳng qua là cố ý chơi xấu.

Giống như Tam Mao, biết rõ không thể nghịch ngợm với Tam Muội, nhưng bởi vì bị phạt không đau không ngứa, cho nên nó vẫn cứ nghịch ngợm. Mà Đỗ Trì cũng vậy, trước khi chơi xấu cũng đã nghĩ ra đường lui cho mình.

Đúng là chó nào chủ nấy.

Đột nhiên bị chó cắn một cái, bất cứ ai cũng cảm thấy xui xẻo.

Nhưng…. Kỹ năng hôn của Đỗ Trì cũng không tồi.

Trên môi lưu lại độ ấm giao nhau của môi răng, anh còn có thể mơ hồ nhớ lại sự mềm mại lại có sức tấn công.

Ánh mắt không hiểu sao bay về phía bàn làm việc, nới đó có một bức tranh Hướng Mặc trong lúc bất chợt vẽ ra, là cổ và yết hầu của Đỗ Trì. Vốn không định vẽ tiếp, nhưng sau khi do dự một lúc, Hướng mặc vẫn cầm lấy bút chì, phác hoạ đường viền hàm và môi.

Mặc dù người thật không ở trước mắt, vẽ phác hoạ có hơi khó khăn, nhưng môi Đỗ Trì rõ ràng như vậy, đã hình thành hình ảnh cụ thể trong đầu Hướng Mặc.

Vẽ ra đỉnh môi, làm sâu thêm bóng mờ của môi, đôi môi hiện rõ trên giấy vẽ.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân xuống tầng tắm rửa của Đỗ Trì, Hướng Mặc sợ tới mức vội vàng lật tờ giấy lại. Sau khi sợ hãi đi qua, anh lại có chút ảo não, sao anh lại phải chột dạ như kẻ trộm chứ?

Ngày hôm sau là cuối tuần, hiếm khi Hướng Mặc ngủ không ngon, mới sáng sớm đã bị mùi thức ăn đánh thức.

Mắt nhắm mắt mở đi vào phòng bếp, chỉ thấy Đỗ Trì đang mặc tạp dề, tay cầm chảo, động tác thành thạo chiên bánh mì. Mùi bơ bao phủ toàn bộ nhà bếp, như một cuộc tập kích của thức ăn ngon không có cách nào chống đỡ, làm khu thần kinh của Hướng Mặc phải phát ra tín hiệu đói bụng.

“Chào buổi sáng, nhà nghệ thuật.” Đỗ Trì quay đầu lại, chào hỏi Hướng Mặc.

Giọng điệu của hắn rất tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra vào tối qua. Nói thật, Hướng Mặc đánh giá rất cao thái độ này của Đỗ Trì, anh cũng muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, vậy sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của mỗi người. Dù sao hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, anh không muốn quan hệ của hai người trở nên khó xử.

Nhưng vấn đề là cách xưng hô của Đỗ Trì với Hướng Mặc.

Ba chữ ‘nhà nghệ thuật’ giống như đã trở thành danh từ chuyên dụng mà Đỗ Trì trêu chọc Hướng Mặc, chỉ cần ba từ này từ miệng chó của Đỗ Trì bay ra, vậy chắc chắn sẽ không còn giữ ý nghĩa ban đầu của nó.

Tối hôm qua Hướng Mặc đẩy Đỗ Trì ra, Đỗ Trì cũng nói, nhà nghệ thuật không được như vậy.

Rõ ràng chuyện ngày hôm qua đã trôi qua, nhìn bộ dạng thản nhiên của Đỗ Trì, hắn rõ ràng không để trong lòng, nhưng hắn hết lần này tới lần khác gọi Hướng Mặc là ‘nhà nghệ thuật’, cảm giác đó giống như anh một miệng tôi một miệng cãi nhau, cuối cùng lại không cãi, nhưng đối phương phải gãi anh một cái.

Hướng Mặc cảm giác như Đỗ Trì đang gãi anh, gãi không đau không ngứa, làm anh phát cáu.

Nói để ý, thì giống như anh lòng dạ hẹp hòi; nói không ngại, lại chỉ khiến Đỗ Trì quá quắt hơn.

Hướng Mặc đang do dự có nên cấm Đỗ Trì gọi anh là nhà nghệ thuật không, thì phía sau anh vang lên tiếng bước chân ‘ọp ẹp’.

Đỗ Trì thấy có người phía sau Hướng Mặc, thu lại biểu tình không đứng đắn, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Bữa sáng ăn sandwich được không?”

Triệu Tiểu Kiều đi vào phòng bếp, hơi e dè nói: “Được ạ.”

Lần này Hướng Mặc càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, Đỗ Trì rõ ràng có thể nói chuyện bình thường, nhưng một hai phải trêu chọc anh.

“Thầy Hướng thì sao?” Đỗ Trì lại nhìn Hướng Mặc, đổi xưng hô đứng đắn hơn.

Trước mặt người ngoài hắn vẫn còn biết điều, xem ra cũng không hư đến mức không có thuốc chữa.

Buổi sáng vốn không nằm trong phạm vi ăn chung của hai người, nhưng bữa sáng miễn phí không ăn thì cũng hơi phí, Hướng Mặc khách sáo nói: “Có thể, cảm ơn.”

Sau khi nói xong, anh lại nhìn về phía Triệu Tiểu Kiều, do dự một lát, ẩn ý hỏi: “Tối hôm qua em làm bài tập xong chưa?”

Dù sao cũng đã đồng ý với anh chủ Triệu trông chừng Triệu Tiểu Kiều, hiện tại lại là giai đoạn chạy nước rút của kỳ thi đại học, nếu lúc này xảy ra sai lầm gì, Hướng Mặc gánh vác không nổi.

Triệu Tiểu Kiểu như nghe ra được ý khác của Hướng Mặc, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, chỉ gật đầu, nói: “Xong rồi ạ.”

Buổi chiều có lớp phác hoạ nâng cao, người mẫu vẫn là ông Lý.

Khác với trước kia, hôm nay lúc ông Lý đến, trên tay còn cầm một cây gậy gỗ. Cây gậy và cà vạt màu hồng cùng một hệ màu, nhìn lướt qua cũng biết là tỉ mỉ chọn lựa, nếu không phải bước chân của ông Lý có chút tập tễnh, Hướng Mặc còn cho rằng cây gậy kia là đạo cụ.

“Cậu thấy ông ta có buồn cười không,” ông Trương đi phía sau ông Lý nói với Hướng Mặc, “Chơi cờ tướng với một thanh niên, tức giận đến mức phải nhập viện.”

Tính tình hai ông cụ xưa nay chả chịu thua ai, tức giận cũng có thể nhập viện. Thế mà Hướng Mặc chẳng thấy ngạc nhiên chút nào. Anh đỡ ông Lý ngồi xuống ghế mây trong sân, hỏi: “Không thì ông về nghỉ ngơi nhé?”

“Không cần, chuyện nhỏ thôi!” Ông Lý xua tay, đặt gậy sang một bên, “Hôm nay ông Trương bảo muốn vẽ tôi, để tôi nhìn xem trình độ của ông ta thế nào.”

Hướng Mặc kinh ngạc nhìn ông Trương ở bên kia: “Ông còn biết vẽ tranh ạ?”

“Đương nhiên.” Ông Trương đắc ý nâng cằm lên, “Năm đó tôi du học ở nước ngoài, có tiếp xúc với mỹ thuật phương Tây.”

“Ông khoác lác ít thôi,” Ông Lý ghét bỏ nói, “Vẽ xem có ra gì không thì nói tiếp.”

“Tôi làm gì khoác lác, bà Ngô ở con phố bên cạnh còn muốn tôi vẽ chân dung cho bà ấy kìa, nhưng tôi không đồng ý đấy.”

“Tôi thấy ông không biết vẽ thì có? Bày đặc không đồng ý, buồn cười.”

“Ai không biết vẽ? Tôi sợ vẽ ông là sợ ông chết, sau này không vẽ được.”

“……”

Thấy hai ông lớn lại sắp cãi nhau, Hướng Mặc vội vàng khuyên nhủ, sắp xếp một chỗ cho ông Trương.

Ông Trương muốn vẽ không phải vẽ phác hoạ, mà là tranh sơn dầu, thấy ông có chút căn bản, sau khi anh chuẩn bị dụng cụ vẽ tranh cho ông, thì cũng không quản ông nữa.

Không lâu sau, học viên lần lướt đến, số lượng ít hơn hẳn so với tuần trước. Thật ra với số lượng này thì Hướng Mặc có thể tự mình quản được, nhưng Mạnh Vân vẫn đi tới phòng vẽ, pha cho mình một ly cà phê, thong dong ngồi ở một góc sân, nhìn dáng vẻ thế này chắc biến chỗ của Hướng Mặc thành quán cà phê, tới đây để giết thời gian.

“Bọn họ đều chờ ngày mai đến.” Mạnh Vân nhấp một ngụm cà phê, thoải mái tựa lưng vào ghế, “Đến xem ‘sư nương’ của chúng ta.”

Ông Lý với ông Trương bận cãi nhau, học viên phía sau giá vẽ tập trung phác hoạ, không ai quan tâm đến cuộc đối thoại giữa Mạnh Vân và Hướng Mặc.

“Sư nương?” Hướng Mặc khó hiểu.

“Ngay cả chồng cũng đã gọi, thầy còn không chịu nhận à?” Vẻ mặt Mạnh Vân như nhìn thấu hết tất cả.

Thì ra đang nói Đỗ Trì, người mẫu lớp phác hoạ ngày mai là hắn.

Tóc búi và tóc đuôi ngựa đem chuyện ngày đó kể vào trong nhóm, Hướng Mặc đã lười giải thích, có điều nghe xưng hô ‘sư nương’ thì hơi buồn cười.

—- Vị Đại Mãnh 1(1) trên tầng chắc không thích người khác gọi hắn như vậy đâu ha?

(1) Đại Mãnh 1 có nghĩa là công, rất cứng rắn về hình thể và tư tưởng.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, bóng dáng Đỗ Trì bỗng xuất hiện trong sân, thấy hắn đeo túi vải, chắc lại muốn đi hiệu sách.

Bình thường Hướng Mặc chạm mặt Đỗ Trì ở trong nhà, luôn có một bên chủ động chào hỏi. Nhưng hôm nay Đỗ Trì vừa ra khỏi nhà, đã bị bàn vẽ của ông Trương hấp dẫn, lập tức đi đến bên người ông Trương, nhìn ông Lý, rồi lại nhìn bàn vẽ, ra dấu nói: “Nơi này không phải nên nhấn chút sao ạ?”

“Nhấn thế nào?” Ông Trương dừng bút vẽ, ngẩng đầu nhìn Đỗ Trì.

“Ví dụ như này.” Đỗ Trì cầm bút vẽ trong tay ông Trương, vẽ hai nét trên giấy vẽ, “Không phải như này thì giống hơn sao?”

“Tuyệt vời!” Hai mắt ông Trương lập tức toả sáng, giơ ngón cái về phía Đỗ Trì, “Tuyệt vời lắm!”

Ông Lý ở phía bên kia tò mò duỗi dài cổ: “Ông vẽ tôi thành dạng gì rồi?”

Hướng Mặc cũng hơi tò mò, đi tới bên cạnh giá vẽ của ông Trương, kết quả….. Thứ mà anh nhìn thấy là một bức tranh sơn dầu trừu tượng còn hơn cả phong cách của Picasso, không thể nhìn ra mắt mũi miệng ở nơi nào.

“Là ông Trương vẽ đẹp.” Đỗ Trì lại giơ ngón cái về phía ông Trương, “Bắt được hết sự tinh tuý.”

Tinh tuý ở chỗ nào?

Hướng Mặc quả thực không hiểu, thấy ông Lý ở đối diện đang muốn đứng dậy, anh nhanh tay đẩy Đỗ Trì ra ngoài cửa: “Cậu đừng có quấy rầy lớp học của tôi.”

Thứ không cần nhất trong lớp học của anh là phần tử gây rối.

Chẳng qua mới đẩy được hai bước, bên ngoài chợt phát ra tiếng hoan hô, tất cả mọi người nhìn lại nơi phát ra âm thanh, thông qua cửa chính, Hướng Mặc phát hiện tiếng hoan hô đến từ nhà hàng Tám Cân ở đối diện.

La Dương lao ra khỏi nhà hàng, hét lên với hàng xóm đang tò mò: “Chúng tôi lên đề cử Bib Gourmand rồi!!!”

Hướng Mặc nghe không hiểu, đúng lúc Đỗ Trì bên cạnh nói: “Bib Gourmand là hạng mục mức giá hợp lý và chất lượng đồ ăn tốt của Michelin.”

Dừng một chút, hắn thu lại tầm mắt, nhìn Hướng Mặc: “Cậu ấy thành công rồi.”

Hoảng hốt nghĩ đến ước mơ mà La Dương từng nhắc tới lúc trước, Hướng Mặc vốn tưởng rằng Michelin sẽ là tồn tại xa vời, kết quả không ngờ La Dương cứ như vậy biến ước mơ thành hiện thực.

Cách một con đường, Hướng Mặc cũng có thể cảm nhận được sự vui sướng của La Dương, như gió xuân ập vào mặt, trong chớp mắt tràn khắp mọi ngóc ngách đường phố.

Mỗi một người bình thường, đều có một mặt không tầm thường, phải thừa nhận, Hướng Mặc bỗng nhiên hơi hâm mộ La Dương.

Không phải hâm mộ cậu đạt được đề cử Michelin, mà hâm mộ những gì cậu làm đã được công nhận.

Đỗ Trì từng hỏi Hướng Mặc vì sao không tổ chức triển lãm tranh nữa, không phải Hướng Mặc không muốn, mà anh sợ cuộc sống yên bình lại nổi sóng. Suy cho cùng, anh vẫn đang trốn tránh.

“Có chút hâm mộ cậu ấy.”

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Trì, nếu không phải Hướng Mặc biết mình không mở miệng, anh suýt chút nữa cho rằng lời nói này là tự anh nói ra.

“Cậu ấy rất hạnh phúc.” Đỗ Trì nhìn La Dương ở đối diện, nói: “Được người khác công nhận hẳn là cảm giác này nhỉ?”

Hướng Mặc có thể hiểu được tâm tình của Đỗ Trì, nhưng anh bỗng cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn bộ dáng tùy hứng của Đỗ Trì, còn tưởng rằng hắn không quan tâm mấy thứ này.

“Cậu cũng muốn được công nhận sao?” Hướng Mặc hỏi.

“Có ai không cần chứ?” Đỗ Trì cười cười, bình tĩnh đáp.

Bầu không khí có vẻ hơi kỳ lạ, Đỗ Trì đổi giọng điệu thản nhiên, hỏi Hướng Mặc: “Buổi tối muốn ăn gì? Lúc về tôi mua thức ăn luôn. ”

Hướng Mặc không quá yêu thích món nào, nhưng nghĩ đến nhà hàng La Dương ngon nhất là các món hải sản, liền thuận miệng nói: “Muốn ăn cá.”

Khoé môi Đỗ Trì xuất hiện những trò đùa quen thuộc: “Nhà nghệ thuật lại muốn câu cá à?”

Hướng Mặc: “…… Không nói câu nào thì nghẹn chết à.”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận