Bệnh Độc Thân - Chương 7

Bệnh Độc Thân Chương 7
Nhận thức của con người về vẻ đẹp bắt nguồn từ cơ thể con người.

Người Hy Lạp cổ đại khám phá ra vẻ đẹp tự do và sức khoẻ con người, tìm thấy điểm khởi đầu của vẻ đẹp cho nhân loại. Không liên quan đến giai cấp tôn giáo, hay về luân lý đạo đức, khi con người nhìn chăm chú vào cơ thể, tức là đang nhìn chăm chú vào cái đẹp.

Ngại với nhiều loại trói buộc trong giao tiếp giữa người với người, lúc trước Hướng Mặc gặp Đỗ Trị đang ở trần trên tầng ba, cũng chưa từng ‘nhìn chăm chú’ vào cơ thể hắn.

Không phải không muốn, mà là bất lịch sự. Sự tiếc nuối không thể mở lời cứ không ngừng mọc rễ này mầm trong lòng, cũng chính vì vậy, khi xuất hiện cơ hội chính đáng, chồi non chui lên từ dưới mặt đất như cách mà nó vượt qua mùa đông giá rét.

“Anh chắc chưa?” Đỗ Trì nhìn lướt qua sân, không ngờ Hướng Mặc lại to gan như thế, nghi ngờ hỏi, “Ở chỗ này?”

Bên ngoài sân không phải là lan can sắt rò rỉ gió, mà là một bức tường gạch đỏ tràn đầy hơi thở lịch sử. Cổng nhà khép hờ, cho dù có người đi qua nơi này, cũng không nhìn thấy tình cảnh trong sân.

Hàng xóm ở tầng hai tầng ba thì có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng lúc này hai bên đều không có người, không sợ có người nhìn thấy.

Thật ra Hướng Mặc cũng không muốn để Đỗ Trì cởi ở chỗ này. Anh nói ra suy nghĩ trong lòng, giống như người phỏng vấn đột nhiên đưa ra lời đề nghị ‘lộn nhào cho tôi xem thử đi’, nếu người được phỏng vấn trả lời ‘thật sự không tiện lắm’, vậy cũng sẽ không ảnh hướng đến quyết định có đồng ý thuê không.

Nhưng cuộc phỏng vấn này có hơi đặc biệt.

Nhớ lại từ khi quen biết tới nay, Hướng Mặc chưa một lần nắm quyền chủ động trong tay. Anh nhướng mày, nhìn Đỗ Trì hỏi: “Sao nào, không dám à?”

Đỗ Trì vừa tắm xong, trên người mang một chiếc áo trắng tay ngắn cùng quần dài màu xanh lam, tóm lại, rất dễ cởi.

Tóc mái hơi dài, nên dùng máy sấy thổi qua đơn giản, mái tóc tuỳ ở nằm ở trên trán. Nhưng tóc mai hai bên và tóc sau gáy hơi ngắn lại chỉ sấy sơ sơ, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy hơi nước chưa khô.

Thấy Hướng Mặc không nói đùa, Đỗ Trì nhẹ giọng cười cười, không cam lòng yếu thế nói: “Được thôi.”

Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên những trò đùa quen thuộc, trong lòng Hướng Mặc lại sinh ra sự lo lắng, còn chưa đợi anh phản ứng, đã thấy hai tay Đỗ Trì duỗi về phía bụng, cởi dây lưng quần của mình ra.

Hướng Mặc nhất thời cả kinh, nghĩ thầm người này sao lại không cầm kịch bản nữa rồi? Người bình thường đều cởi áo trước mà!

Anh nhanh tay đè cánh tay Đỗ Trì lại, trừng mắt nhìn hắn nói: “Cậu là biến thái hả?”

Anh thừa nhận anh có ý muốn đùa giỡn Đỗ Trì, nhưng anh tuyệt đối không muốn Đỗ Trì cởi quần.

Khoé miệng Đỗ Trì hiện lên ý cười, giống như đã sớm đoán trước Hướng Mặc sẽ bối rối, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc ai là biến thái đây hả nhà nghệ thuật?”

Giọng nói nhẹ nhàng, ba chữ ‘nhà nghệ thuật’ từ trong miệng Đỗ Trì bay ra, như trở thành một nick name ngã ngớn nào đó.

Hướng Mặc suýt nữa đã quên, người muốn người ta cởi quần áo vào ban ngày ban mặt là anh, nếu phải nói, thì anh mới là tên biến thái.

“Cậu đủ tư cách rồi.” Anh thu tay về, không tự nhiên chuyển đề tài “Lương theo giờ cậu có suy nghĩ gì không?”

“Thầy Hướng cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?” Đỗ Trì không trêu chọc Hướng Mặc nữa, cúi đầu xuống, chậm rãi thắt lại lưng quần.

“Một trăm năm mươi ổn không?” Hướng Mặc nói rất phải chăng

Động tác Đỗ Trì dừng lại, nhíu mày, vẻ mặt hiển nhiên không hài lòng lắm.

Nhưng mà hắn cũng không muốn cò kè mặc cả với Hướng Mặc, chỉ nói: “Trước cứ vậy đi, sau thì xem lại.”

Hướng Mặc cũng cảm thấy giờ đàm phán tiền lương cũng không có ý nghĩa gì, nếu Đỗ Trì chỉ làm một lần liền không muốn làm nữa, vậy có phải tốn nước bọt không.

Học viên lớp phác hoạ nâng cao lần lượt đi tới phòng vẽ, khác với nhóm học viên phàn nàn liên tục vào hôm thứ bảy, hôm nay hầu như mỗi học viên đi vào sân đều kinh ngạc nhìn về Đỗ Trì đang dựa trên chiếc xe máy, sau đó không tin nổi xác nhận với các học viên khác: “Người mẫu mới hả?”

“Đúng rồi ~ thầy Hướng đặc biệt vì chúng ta mà tìm người mẫu mới đó.”

Không đợi Hướng Mặc giới thiệu, Mạnh Vân đã chủ động trả lời.

Cô rõ ràng là trợ giảng lên lớp thay giáo viên, lại gọi mình và các học viên là ‘chúng ta’, cảm giác giống như chia người trong phòng vẽ thành hai nhóm, một nhóm là cô và học viên, nhóm còn lại là Hướng Mặc và Đỗ Trì.

Hướng Mặc không nói nên lời, cảm thấy hôm nay Mạnh Vân vô cùng hăng hái.

“Chú ý phác thảo.” Mạnh Vân đi tới bên cạnh Đỗ Trì, nói với học viên sau giá vẽ, “Người mẫu mặc áo sơ mi rộng, chú ý không được vẽ mập quá.”

“Cô lại chặn nữa rồi!” Có học viên phản đối nói.

“Còn phải chú ý tỉ lệ độ dài chân!” Mạnh Vân lập tức vọt sang một bên, “Phối cảnh(1) giày Martin là điểm quan trọng!”

(1) 透视– Thấu thị – perspective – phối cảnh: (Luật) xa gần còn gọi là (luật) thấu thị hay (luật) phối cảnh là tập hợp những phương pháp biểu hiện không gian trên mặt phẳng với những yếu tố tạo hình như đường nét, tỷ lệ, sắc độ, màu sắc…, nhằm giải thích và trình bày diễn biến sự vật, hình thể đang tồn tại trong không gian từ gần đến xa theo quy luật của mắt ta nhìn.

Hướng Mặc không có cơ hội phát huy, đành phải đứng ở một bên, thỉnh thoảng nhàm chán nhìn Đỗ Trì, thỉnh thoảng lại nhìn tiến độ của học viên.

Thật ra lúc đầu Đỗ Trì không mang bộ quần áo này, mà là chân mang đôi dép lào đến làm người mẫu cho Hướng Mặc.

Hướng Mặc đương nhiên không hài lòng, hơi nhíu mày nói: “Áo thun trắng có gì hay ho mà vẽ?”

Đỗ Trì cúi đầu nhìn mình, đi lên thay áo polo màu đen.

“Vẫn không được.” Hướng Mặc ôm hai tay trước ngực, cau mày đánh giá Đỗ Trì từ trên xuống dưới, “Cậu không có quần áo nào phức tạp một chút à?”

Áo thun cũng được, mà áo polo cũng ổn, nhưng phong cách lại quá đơn giản, không có nhiều giá trị để giảng dạy. Hầu hết các học viên học lớp phác hoạ nâng cao đều có trình độ tốt, nên phải để cho bọn họ thấy được giá trị của bài học.

Nhưng Đỗ Trì hiển nhiên không hiểu được tiêu chuẩn giảng dạy của Hướng Mặc, dứt khoát nói: “Vậy anh tự chọn đi.”

Hướng Mặc đi theo Đỗ Trì lên tầng ba, anh không tiện vào phòng, chỉ có thể đợi ở cửa.

Không lâu sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, Đỗ Trì mặc một chiếc áo sọc cổ tròn xuất hiện phía sau cửa, Hướng Mặc chỉ nhìn thoáng qua, nhướng mày nói: “Đổi.”

Đỗ Trì giật giật khoé miệng, như muốn kháng nghị, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời trở lại vào phòng, thay một chiếc áo sơ mi ombre.

Lần này Hướng Mặc do dự hai giây, nhưng mở miệng vẫn là: “Đổi.”

Đỗ Trì giống như bị làm cho mất bình tĩnh, im lặng trở về phòng.

Hướng Mặc đang nghĩ nếu như bộ quần áo tiếp theo vẫn không được, thì sẽ đồng ý chiếc áo sơ mi ombre vừa rồi, nhưng khi cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, chỉ thấy Đỗ Trì không mặc áo, người trần truồng, tay trái cầm một chiếc áo sơ mi, tay phải cầm một cái áo cổ chữ V, lười biếng hỏi Hướng Mặc: “Cái nào?”

Vẫn là không mặc gì đẹp nhất.

Trong đầu Hướng Mặc hiện lên một ý nghĩ không đúng lúc.

Anh mím môi, nhìn lướt qua áo sơ mi rộng thùng thình, nhàn nhạt nói: “Bên trái.”

“Rốt cuộc cũng được.” Đỗ Trì thở phào nhẹ nhỏm, lại hỏi: “Quần có yêu cầu gì không?”

“Túi quần nhiều một chút.”

Cuối cùng Đỗ Trì mang một chiếc quần jean chín tấc, khi hắn mang giày Martin từ trong phòng đi ra, Hướng Mặc rốt cuộc cũng lộ ra ánh mắt hài lòng.

Đã quen với bộ dáng Đỗ Trì mang đồ thể thao và đôi dép lào, không thể không thừa nhận, lúc hắn ăn mặc nghiêm túc, lại là một vẻ đẹp trai khác với vẻ lười nhát dưới ánh mắt trời.

“Thầy Đỗ vất vả rồi.” Hướng Mặc nói.

Thầy là cách mà Hướng Mặc gọi người hợp tác, anh sẽ gọi là cô Mạnh Vân, cũng sẽ gọi những nhà môi giới nghệ thuật là thầy/ cô, điều này thể hiện hai bên đạt được quan hệ hợp tác.

Nhưng mà hình như Đỗ Trì cũng không thấy hiếm lạ với quan hệ này, nghe được hai chữ ‘thầy Đỗ’, chỉ cười cười, nhìn Hướng Mặc nói: “Nhìn anh giống như bà xã tôi ấy.”

Hướng Mặc ngẩn người, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Còn quản việc tôi mặc quần áo gì.” Trong giọng nói Đỗ Trì mang theo một chút oán giận cùng một chút trêu ghẹo.

Hướng Mặc đã sớm quen với đức tính này của Đỗ Trì, việc công xử theo phép công nói: “Bởi vì tôi là ông chủ của cậu.”

Tuy rằng ở khâu chọn quần áo hơi tốn công sức, nhưng về sau thì cũng xem như thuận lợi, Đỗ Trì rất chuyên nghiệp, sau khi ngồi xuống thì không hề lộn xộn nữa.

Chỉ khi Hướng Mặc vô tình đi ngang qua trước mặt hắn, hắn đột nhiên nhỏ giọng kêu lên: “Thầy Hướng.”

Hướng Mặc dừng bước, nghiên đầu nhìn về phía Đỗ Trì.

“Tôi muốn uống nước.” Đỗ Trì đáng thương nói

Trong mắt Hướng Mặc đột nhiên xuất hiện một chú chó lớn đáng thương, anh không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn kìm nén ý cười nhè nhẹ bên môi, đi lên phòng bếp ở tầng hai rót nước cho Đỗ Trì.

Sau khi đặt ly nước về lại chỗ cũ thì thấy Mạnh Vân đi theo lên tầng hai.

“Thầy Hướng, thầy còn không chịu thừa nhận hả?” Như tìm được cơ hội, Mạnh Vân hưng phấn hỏi, “Anh ta là bạn trai mới của thầy chứ gì!”

Hướng Mặc rốt cuộc hiểu được vì sao hôm nay Mạnh Vân tích cực thế, hoá ra nghĩ Đỗ Trì là bạn trai của anh.

“Không phải.” Anh ăn ngay nói thật, “Chỉ là hàng xóm mà thôi.”

Anh lười giải thích rằng anh theo chủ nghĩa độc thân, sẽ không có khả năng xuất hiện một loại sinh vật gọi là bạn trai được.

“Xuỳ, còn lâu em mới tin.” Vẻ mặt Mạnh Vân hoài nghi.

“Em tin hay không thì tuỳ.”

Hướng Mặc buông ly rồi đi xuống sân, không bao lâu sau, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen mắt.

Kính râm che hơn một nửa khuôn mặt, Hướng Mặc cố gắng nhớ lại, mới nhớ ra đây là người gây gỗ với Đỗ Trì tối hôm đó.

Nếu anh nhớ không lầm, Đỗ Trì gọi người này là Diệp Tinh.

“Tôi muốn đăng kí.” Diệp Tinh tháo kính râm xuống, nhìn lướt qua Đỗ Trì, mặt không chút thay đổi nói với Hướng Mặc.

Lúc này Hướng Mặc cảm thấy đau đầu không chịu nổi, sao kịch xà phòng(2) này vẫn còn chiếu thế?

(2) Kịch xà phòng (tiếng Anh: soap opera) là một dạng kịch truyền thanh hoặc phim truyền hình dài tập với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao. Thuật ngữ kịch xà phòng ở phương Tây bắt nguồn từ việc các nhà tài trợ cho các vở kịch này thường là các nhà sản xuất xà phòng.

Anh theo bản năng nhìn về phía Đỗ Trì, phát hiện Đỗ Trì mất kiên nhẫn đứng lên, làm một đám học viên không biết phải làm sao, anh vội vàng nhíu mày nói: “Ngồi xuống.”

Chú chó lớn lập tức ngoan ngoãn ngồi trở về.

Diệp Tinh nhìn hai người tương tác, vẻ mặt hình như đen thêm một chút.

“Cậu muốn học gì?” Hướng Mặc nhẫn nại hỏi.

Mặc kệ người này và Đỗ Trì có xích mích tình cảm, thì cũng không liên quan đến anh. Dù sao nhiều học viên nhìn như thế, anh đương nhiên phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp rồi.

“Tôi có tìm hiểu về anh.” Diệp Tinh thu hồi nét khó chịu trên mặt, kiêu ngạo nhìn Hướng Mặc, “Tranh anh vẽ cũng không tệ lắm, tôi muốn theo anh học phác hoạ.”

Không phải chứ, Hướng Mặc lại đau đầu, sao lại kéo anh vào cái vở kịch xà phòng này nữa?

“Phác hoạ rất khó.” Anh uyển chuyển nói, “Phải học nhiều năm mới có thể——”

“Tôi có căn bản rồi.” Diệp Tinh ngắt lời Hướng Mặc, “Tôi chỉ muốn học phong cách của anh.”

Hướng Mặc: “……”

Anh rất muốn nói với Diệp Tinh rằng trong mắt người cậu thích tôi cùng lắm chỉ là nhà nghệ thuật khiêu dâm mà thôi, cậu học cái gì mà học……
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận