Bệnh Độc Thân - Chương 2

Bệnh Độc Thân Chương 2
Nếu mọi người ai cũng biết tự xét lại mình, thì tất cả mâu thuẫn trên đời này đã không tồn tại.

Hướng Mặc từng đi xem phim một mình, người ngồi bên cạnh là một dì khoảng năm mươi tuổi.

Gần cuối phim, dì lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại, không có người bắt máy, dì vẫn tiếp tục gọi rất nhiều lần, ánh sáng màn hình lúc đó rất chói mắt, Hướng Mặc nhịn không được mà vỗ nhẹ dì, nhỏ giọng nhắc nhở: “Màn hình điện thoại dì chói lắm đấy ạ.”

Người bình thường khi bị người khác nhắc nhở, ít nhiều sẽ cảm thấy có lỗi. Ai ngờ Hướng Mặc vừa dứt lời, bộ phim không báo trước liền kết thúc, toàn bộ đèn trong phòng phút chốc sáng lên.

Dì giống như được tăng thêm sự tự tin, liếc xéo Hướng Mặc, quái gở hỏi: “Cậu ngay cả một giây cũng nhịn không nổi à?”

Ý của câu nói này là, dù sao bộ phim còn một giây nữa sẽ kết thúc, dì gọi điện thoại thì có làm sao?

Nghe được lời này, Hướng Mặc cũng không tức giận, còn rất chu đáo ném câu nói đó trở về “Dì ngay cả một giây cũng nhịn không nổi à?”

Nếu bộ phim còn một giây nữa sẽ kết thúc, sao dì không đợi phim kết thúc rồi hãy gọi điện thoại?

Con dao ném ra lại văng ngược lại người mình, dì ăn trọn, vẻ mặt trở nên khó coi.

Tâm tình Hướng Mặc lại không tồi, để trị loại người ‘Chỉ biết trách cứ người khác, lại không biết tự nhìn lại mình’ này, so với xem một bộ phim xuất sắc, còn khiến anh vui vẻ hơn nhiều.

—— Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, có một ngày, chính anh cũng sẽ trở thành loại người này.

Hiệu quả cách âm của ngôi nhà này không tốt thật, Hướng Mặc chỉ chú ý trên tầng sẽ ảnh hưởng dưới tầng, mà không suy nghĩ nó cũng ảnh hưởng qua lại.

Đây là hậu quả của việc không nhìn lại mình.

“Thế à?” Ly cà phê trong tay run run với biên độ nhỏ, Hướng Mặc miễn cưỡng duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, ra vẻ tự nhiên nói, “Thật ngại quá, về sau tôi cũng sẽ chú ý.”

Rời đi đúng lúc là cách duy nhất để người thua cuộc giữ lấy tôn nghiêm cuối cùng của mình, Hướng Mặc quay đầu vào phòng, đúng lúc lại nghe Đỗ Trì lười biếng nói: “À, tôi không ngại.”

Ngẫm lại toàn bộ câu nói, một là Đỗ Trì nói không ngại anh ầm ĩ với tôi, hoặc là…… Không ngại việc anh gọi giường.

Cà phê trong ly thiếu chút nữa bay ra ngoài, Hướng Mặc làm bộ không nghe thấy, lập tức trở lại tầng hai.

Cẩn thận nhớ lại quá trình tối hôm qua, Hướng Mặc thề rằng lúc gần kết thúc thì anh lên đỉnh, nhịn không được đành rên rỉ kêu lên vài tiếng.

Đỗ Trì nói anh ‘kêu rất lớn’, có khác gì câu ‘vang lên cả đêm’ của anh đâu, đều là cách nói quá.

Đúng là có qua có lại.

Nhưng khác ở chỗ, Hướng Mặc nói quá chỉ vì muốn thể hiện sự bất mãn của anh, mà Đỗ Trì thì không phải như vậy.

Động cơ của hắn xấu xa hơn, rõ ràng muốn đùa giỡn Hướng Mặc.

Đùa giỡn trắng trợn như vậy, có lẽ Hướng Mặc còn nên cảm ơn Đỗ Trì, không nói quá rằng tiếng kêu của anh lật tung mái nhà.

Đứng ở bên cửa sổ phòng bếp nhìn ra ngoài, cây ngô đồng hai bên đường đã bắt đầu đâm chồi lên những phiến lá xanh mơn mởn, những loài chim không biết tên nhảy múa giữa các cành cây, phát ra tiếng ríu rít trong trẻo dễ nghe.

Nếu đổi lại tâm tình tốt như thường ngày, Hướng Mặc sẽ bưng ly cà phê ngồi trong sân, hưởng thụ phong cảnh độc đáo của khu phố này.

Nhưng hôm nay anh thực sự không có tâm trạng, đổ ly cà phê vào bồn rửa chén, phiền muộn trong lòng không kìm nén được cũng xuất hiện.

Thật ra khi Đỗ Trì mới chuyển tới đây, bầu không khí giữa hai người vẫn rất tốt đẹp.

Chiếc xe bán tải chuyển nhà dừng trước cửa Phòng vẽ Bút Mặc, Hướng Mặc chủ động ra sân đón Đỗ Trì, dù bên cạnh Đỗ Trì có một chú chó lớn đang ngồi xổm mà anh không thích.

“Nó tên Tam Mao, không cắn người đâu.” Đỗ Trì hơi khom lưng, một bên xoa đầu Golden, một bên nhìn Hướng Mặc nói.

Vì tính chất công việc, Hướng Mặc phải tiếp xúc với rất nhiều người lạ, có người thì tới học vẽ, cũng có người tới mua tranh. Cũng bởi vì nguyên nhân công việc, anh sẽ luôn vô thức quan sát ngũ quan của mọi người.

Đỗ Trì có đôi mắt rất đẹp, sâu thẳm có hồn, sẽ không né tránh, khi nhìn thằng vào người khác, có thể cảm nhận được sự thoải mái và chân thành từ hắn.

—— Đương nhiên, đây chỉ là ấn tượng đầu tiên.

“Tam Mao à?” Sự chú ý của anh từ hai mắt Đỗ Trì đi tới hai mắt của Golden, Hướng Mặc không hiểu sao lại cảm thấy Tam Mao với Đỗ Trì khá giống nhau, đều có bộ dạng thoải mái chân thành, thân thiện vẫy đuôi, khi nghe được người khác gọi tên, lỗ tai còn có thể khẽ động.

Hướng Mặc không phải sợ chó, anh chỉ có bóng ma tâm lý với chó lớn thôi, bởi vì khi còn nhỏ có con chó chăn cừu Đức thân thiết chạy nhào tới anh, để lại trên cánh tay một vết cào lớn, hại anh phải tiêm năm mũi vắc-xin phòng bệnh dại.

“Anh có thể sờ nó.” Đỗ Trì nói.

Cách tốt nhất để hai người xa lạ trở nên thân thiết hơn đó là giao lưu qua thú cưng, vốn Hướng Mặc cũng muốn có quan hệ tốt với hàng xóm mới, nhưng khi anh đang muốn lấy hết can đảm của mình để sờ Tam Mao thì đột nhiên Tam Muội trong phòng vẽ lại nhanh nhảu chạy ra, kêu meo meo vài tiếng đi tới trước mặt Tam Mao.

“Mèo của anh à?” Đỗ Trì ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu Tam Muội, nhưng Tam Muội lại linh hoạt né tránh, vòng qua chỗ Tam Mao.

Tam Mao xoay đầu, tầm mắt đuổi theo mèo nhỏ.

“Cô nàng tên Tam Muội.” Hướng Mặc nói, “Cô là vậy đó, cậu muốn sờ cô, cô sẽ trốn, cậu lơ cô, cô sẽ tới cọ cậu.”

Một chó một mèo ngửi mùi của nhau, nhìn qua thì rất hài hoà. Nhưng đúng lúc này, Tam Muội đột nhiên vươn chân trước ra, không chút khách khí cào Tam Mao, sau đó ung dung trở về phòng vẽ tranh.

Nhìn bộ dáng hoang mang của Tam Mao, Hướng Mặc hổ thẹn nghĩ thầm, con mèo thối này không thích hợp cho đi xã giao.

“Xin nhường đường.”

Hai người vận chuyển mang theo thùng carton lớn chen vào trong sân, đánh tan bầu không khí xấu hổ của hai người.

Hướng Mặc tuỳ ý liếc mắt nhìn một thùng carton, là một chiếc giường sắt màu đen. Thấy chiếc xe bán tải đã trống, anh chủ động dẫn Đỗ Trì vào nhà, thân thiện nói: “Có cần tôi dọn dẹp giúp không?”

“Không cần, tôi tự mình dọn là được rồi.” Đỗ Trì dắt Tam Mao đi theo Hướng Mặc, đi vào phòng vẽ ở tầng một, “Lần trước tới xem phòng tôi đã muốn hỏi, anh mở phòng vẽ tranh bán thời gian hả?”

Thời gian mở cửa Phòng vẽ Bút Mặc là từ 1 giờ chiều đến 5 giờ chiều, ngày nghỉ từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều. So với mấy phòng vẽ mở từ sáng đến tối thì Phòng vẽ Bút Mặc khá lười, không phải Hướng Mặc có việc khác phải làm, chỉ đơn giản là anh muốn nghỉ ngơi.

“Không phải, là toàn thời gian.”

Hướng Mặc không nói nhiều, thật ra trước kia anh không phải toàn thời gian.

Hai lăm tuổi là bước ngoặc lớn của cuộc đời Hướng Mặc, trước tuổi hai lăm, anh là thầy giáo dạy mĩ thuật ở trường trung học cơ sở, có một bạn trai điều kiện tốt, công việc thuận lợi, tình cảm tốt đẹp.

Năm đó, dưới sự cỗ vũ và giúp đỡ của bạn trai, anh đã có cơ hội tổ chức một triển lãm tranh.

Hướng Mặc lúc đó có sự ngông cuồng và tự tin đặc trưng của một nhà nghệ thuật trẻ, anh quyết định trưng bày những phác hoạ cơ thể con người của mình tại triển lãm, đó là những bức tranh anh yêu thích nhất, cũng là đề tài sở trường.

Phác hoạ cơ thể con người của Hướng Mặc thể hiện rõ phong cách cá nhân mãnh liệt, theo lời của tạp chí mỹ thuật, bút chì trong tay anh chính là chiếc máy ảnh mang ống kính của riêng mình.

Nét bút cực kỳ tinh tế, vừa thực tế, lại không chỉ là thực tế.

Có một phụ huynh vô tình biết được tin Hướng Mặc tổ chức triển lãm tranh, cố ý mang con mình đến cổ vũ, kết quả lúc nhìn thấy bức vẽ khoả thân của Hướng Mặc, quay về liền báo cáo anh với trường học.

“Loại giáo viên này không thích hợp để dạy cho trẻ vị thành niên được”, “Nếu lỡ truyền bá cho con em những tư tưởng kỳ quái thì phải làm sao”,…

Đối mặt với sự chất vấn của phụ huynh, Hướng Mặc không giải thích nhiều, ngoại trừ công việc ở trường, lúc tâm tình anh tồi tệ nhất, người bạn trai vốn dĩ nên ở bên cạnh anh lại muốn ra nước ngoài phát triển, cuối cùng hai người quyết định chia tay.

Cùng một lúc công việc mất, người yêu không còn, Hướng Mặc phải mất rất nhiều thời gian mới thoát khỏi trạng thái đó, sau đó dùng tiền thu được từ việc bán tranh để mở phòng vẽ Bút Mặc.

Thời gian ba năm yên lặng trôi qua, ngẫm lại thì Hướng Tiền rất thích cuộc sống an nhàn bình yên như hiện tại. Chí ít học sinh đều là người lớn, không còn phải lo lắng việc dạy hư bạn nhỏ nữa.

“Đây là tác phẩm của anh à?”

Đỗ Trì không còn đi theo Hướng Mặc lên tầng, dắt Tam Mao dừng lại ở một góc phòng vẽ tranh.

Góc đó chỉ treo đúng một bức phác họa cơ thể con người, so với các tác phẩm mà Hướng Mặc từng trưng bày thì bức này có tiêu chuẩn thấp hơn, chỉ có phần lưng cơ thể con người.

“Vâng.” Chỉ trả lời một chữ có vẽ hơi lạnh lùng, Hướng Mặc cũng không biết Đỗ Trì có hiểu không, tóm lại không có gì để nói, “Tôi chuyên về phác hoạ.”

“Tôi phát hiện ra tôi từng xem triển lãm tranh của anh rồi.”

Đề tài bất thình lình này làm Hướng Mặc cảm thấy kinh ngạc, tuy anh cũng có chút danh tiếng trong giới, nhưng cũng không đến mức ai ai cũng có thể nhận ra anh.

Anh đang định hỏi sao Đỗ Trì lại đi xem triển lãm tranh của anh, lại nghe Đỗ Trì nói: “Ban đầu tôi cứ tưởng là triển lãm ảnh, không ngờ lại là triển lãm tranh.”

Nghe được lời này, Hướng Mặc lập tức hiểu rõ, chắc Đỗ Trì vô tình đi xem, ngay cả nội dung triển lãm cũng không biết.

Với lời khích lệ của người ngoài ngành, Hướng Mặc cũng không để ý lắm, anh thuận miệng đáp: “Phong cách của tôi chính là như vậy.”

“Thật trùng hợp, không nghĩ tới ở chỗ này còn gặp được hoạ sĩ quen biết.”

Trong giọng nói Đỗ Trì mang theo một sự mới lạ, như thể vô tình phát hiện sự kỳ lạ của duyên phận, ánh mắt nhìn về phía Hướng Mặc mang theo sự tò mò.

Nhưng sự tò mò này chỉ thoáng qua, có lẽ do ấn tượng mờ nhạt và hiện thực trước mắt chồng lên nhau, khiến người ta cảm thấy không chân thật, Đỗ Trì tiếp tục nhìn, một lần nữa quan sát Hướng Mặc.

Bị người khác quan sát, không khỏi suy nghĩ nhiều.

Hướng Mặc tự nhận bề ngoài của mình khá thích hợp với thân phận hoạ sĩ, quần áo đơn giản tuỳ ý, lại có sự phối hợp tỉ mỉ giữa màu sắc, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ chỉnh tề, giống như cách vẽ tinh xảo của anh.

Anh cũng không biết vì sao mình phải mặc cho Đỗ Trì quan sát, có lẽ là sự hư vinh của hoạ sĩ đang quấy phá, mong mỏi được đánh giá ‘người như tranh vẽ’.

Kết quả Đỗ Trì không đưa ra một ý kiến nào, chỉ giống như một lần nữa quen biết Hướng Mặc, trêu ghẹo nói: “Hoá ra anh chính là nhà nghệ thuật khiêu dâm đó.”

Nhà, nghệ, thuật, khiêu, dâm

Nghe được mấy chữ này, khóe miệng Hướng Mặc cứng đờ, mặc dù anh vẫn duy trì biểu tình hoà hảo, nhưng vẻ mặt đã có khuynh hướng biến thành màu đen.

Loại sinh vật như chó lớn này, quả nhiên anh không thích nổi.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận