Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn - Chương 36: Khoảng Thời Gian Cậu Mong Đợi Nhất

Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn Chương 36: Khoảng Thời Gian Cậu Mong Đợi Nhất
Mặc dù thời tiết vẫn lạnh lẽo nhưng thân thể cũng có vẻ đã khá hơn, có lẽ bởi vì Giang Ngôn về nước, cậu cũng có khoảng thời gian yên tĩnh hơn.

Sầm Lễ cách một đoạn thời gian liền sẽ đi bệnh viện, bác sĩ chủ trị đã nói trước với cậu, bệnh tình của mẹ cậu lại chuyển biến xấu, chỉ là hôm nay cậu ghé qua, mẹ cậu có thể từ trên giường bệnh ngồi dậy, còn cùng cậu nói chuyện.,

Chị hộ lý bên cạnh liền nói, "Dì có vẻ rất nhớ cậu, mỗi lần đều nói cho chị, cậu có bao nhiêu ưu tú, cậu là niềm kiêu hãnh của dì."

Trên mặt Sầm Lễ hiện lên ý cười, cậu biết mẹ đối với cậu kỳ vọng rất nhiều, nhiều năm nuôi dưỡng cậu cho cậu ăn học thực sự không dễ dàng, nhưng cậu chưa kịp phụng dưỡng, chăm sóc mẹ.

Trong tay cậu cầm một quả táo đỏ mọng, gọt vỏ, cẩn thận cắt thành từng miếng, sau đó đưa tới bên môi cho bà, nói với chị hộ lý, "Mấy ngày này cảm ơn chị."

Chị gái mặt hơi đỏ,"đây là công việc của chị, không cần cảm ơn."

Bộ dáng của Sầm Lễ rất đẹp, gương mặt thon gầy, mặt mày thanh tú, cánh môi hơi nhạt, khiến cho cậu thoạt nhìn có hơi thở cấm dục,làm người khác muốn đem đôi môi của cậu liếm nút cho tới khi đỏ tươi.

Nằm ở trên giường bệnh mẹ Sầm Lễ cũng thấy rõ tình huống, hơn nữa Sầm Lễ đã hai mươi ba tuổi, bởi vì một vài vấn đề về hộ khẩu, nên Sầm Lễ đi học chậm mất hai năm, bất quá Sầm Lễ bộ dáng thư sinh,thanh tú.

"Tiểu Tuệ là một cô gái tốt." mẹ cậu nói, sau đó nhìn cậu," con tuổi cũng không nhỏ, đã có đối tượng chưa?" ·

Sầm Lễ khựng lại rồi nói," con còn đi học, tạm thời không thời gian suy nghĩ."

Làm phụ huynh, bà đương nhiên muốn nhìn thấy Sầm Lễ thành lập gia đình, như vậy làm tròn được trách nhiệm của người mẹ, nhưng bà biết mình không còn nhiều thời gian, thấy Sầm Lễ cùng một cô gái tốt kết giao bà cũng cảm thấy vui sướng rồi.

Nhân sinh quá mức dài lâu, sao có thể không có người bầu bạn bên mình, sao có thể chịu được.

"Con cảm thấy tiểu tuệ thế nào? Mấy năm nay đều là con bé ở bệnh viện chăm sóc mẹ, bằng không thì mẹ sao có thể chịu nổi."

"..."Sầm Lễ không có trả lời.

Chị gái hộ sĩ ở một bên nói, "Dì, Chăm sóc dì là việc con nên làm mà."

Bà nhìn Sầm Lễ, lại nói," mẹ có hỏi qua Tiểu tuệ, con bé cũng không chê điều kiện của chúng ta, con bé cũng là một cô gái tốt.Mẹ muốn nhìn thấy người sẽ cùng con bên nhau đến suốt cuộc đời."

Đôi mắt Sầm Lễ hơi cay, thanh âm trở nên có chút nghẹn ngào," mẹ đừng nghĩ nhiều, bệnh của mẹ chắc chắn sẽ khỏi."

Bà thở dài nói, "Thân thể của mẹ như thế nào,mẹ rất rõ ràng, mấy năm nay cũng Ninh tiên sinh cũng giúp đỡ rất nhiều, hắn là người tốt, tương lai nếu là có cơ hội, con phải cố gắng báo đáp hắn."

"....... Vâng."

Lao động vất vả lâu ngày, cùng ăn uống không đầy đủ, dẫn đến kiểm tra ra ung thư dạ dày,thực ra là muốn gạt cậu, nhưng bị cậu vô tình thấy kết quả chuẩn đoán bệnh, trong nhà rất nghèo, cũng không có tiền chữa bệnh tiền, Sầm Lễ muốn thôi học đi kiếm tiền, nhưng lại được Ninh gia giúp đỡ

Bọn họ thiếu ân tình của người ta, cho nên mẹ thường xuyên nhắc nhở cậu.

"Con trai của Ninh tiên sinh là bạn học của con phải không?" Bà lại hỏi

"Gần đây mẹ hơi đãng trí, dễ quên, hay nhắc đi nhắc lại một việc.Các con đều là bạn học, nếu có gì giúp đỡ được nhỡ giúp đỡ thằng bé."

"..."Sẽ có vài lần mẹ bảo cậu giúp đỡ Ninh Tu Viễn, Sầm Lễ cũng chỉ nói, "Được ạ."

Sầm Lễ ở bệnh viện một lúc lâu, nói về chuyện học hành cho mẹ, còn cùng mẹ dùng, nhìn mẹ đi vào giấc ngủ mới rời đi, đây là đoạn thời gian cậu mong đợi nhất.

Đến nỗi những khó khăn, tủi nhục cậu đều một mình chịu đựng.

Từ bệnh viện ra, sắc trời đã sẩm tối, Sầm Lễ ngồi trên ghế đá một lúc, nhìn bầu trời đầy ánh sao.

Cậu nghĩ, không gian rộng lớn như thế này, chắc chắn sẽ có chỗ cho cậu trở về.

******************************

Mày đừng có mà bố láo, mày thử gọi tao là đệ tử thêm lần nữa tao sút tung cái mỏ *** của mày ra đó ????

-Mọi người thấy khum, nó đanh đá thế đấy ?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận