Tiếng mưa rơi xào xạc bên tai, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn qua Tần Di, giọng điệu nhẹ nhàng một cách lạ thường, trong ánh mắt đều là sự chân thành: "Mẹ nói chị vì em mà đã làm việc vất vả quá lâu rồi, khẳng định sẽ rất mệt, cả mắt đều không thể mở nổi, thật sự rất yếu, cần phải nghỉ ngơi." Hiểu Hiểu biết rõ ràng là đã bịa đặt tung tin sai sự thật rồi, một người "không có năng lực" như cô cũng chỉ có thể dùng nụ cười để che đậy nội tâm giận giữ của mình.
Mẹ và bà nội như thế nào có thể quay mặt như vậy chứ? Từ quan điểm về lứa tuổi cùng thể thực, ai là một không phải rất rõ ràng rồi sao? Mấy người bọn họ đều là bộ dạng thái độ này, vậy còn các anh chị em trong cô nhi viện thì sao? Cô không cần mặt mũi nữa rồi sao? Tần Di nghe xong không những không tức giận, mà cô còn cười, cô đưa tay ra và chạm lên mặt Hiểu Hiểu, nói hai câu một cách ngắn gọn: "Từ làm lụng vất vả này, dùng rất tốt, lao động thì có đấy, đối với từ đầu tiên." Cô quét mắt nhìn Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới, mím môi lại: "Không trách Mẹ nói em, em thật sự là càng ngày càng không rồi." Hiểu Hiểu:...!!! "Được rồi, về nhà thôi." Tần Di quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ, cơn mưa rơi xuống như dải lụa bên cạnh họ, trời đêm dày đặc, hai người bọn họ như là những con số ẩn trong một bức tranh, yên tĩnh và hạnh phúc.
Về tới nhà.
Tần Di liền đi tắm rửa, Hiểu Hiểu ngồi trên ghế sofa xem tin tức trên mạng.
Thật sự là một cái băng video, chính là để thay đổi tất cả mọi thứ đã mất đi trước đó.
Cư dân mạng trải dài rộng rãi, dưới hàng loạt những chứng cứ, đầu tiên là rơi nước mắt, và sau đó liền đã bắt đầu mở ra một loạt các loại thần thông quảng đại.
Trong số tiếng pháo hoa đầu tiên được chào đón nghiễm nhiên là Tô Khuê và Mục Sơn.
Cộng đồng mạng đã mắng rất dữ dội, họ thậm chí còn huy động vốn từ cộng đồng về " tội bỏ rơi" để truy tố những bậc làm cha mẹ đáng ghê tởm hai người bọn họ.
Mục Sơn bên này áp lực đặc biệt cao, ông ấy sẽ ổn nếu là một doanh nhân, nhưng ông ấy trong một lần cậy quyền nên phẩm chất đạo đức đều bị moi lên, điều đó tương đương với việc con đường tương lai sau này hoàn toàn bị chặt đứt.
Ông ấy lập tức đăng kí Weibo, phát lên bày tỏ thái độ thanh minh trong sạch.
Chúng tôi sau đó luôn đến trại trẻ mồ côi để đón Hiểu Hiểu về, vì muốn cung cấp cho cô ấy một môi trường đặc quyền, và cho cha mẹ cô ấy tình yêu mà họ xứng đáng, không tệ như mọi người nói đâu. Xin ngừng sỉ nhục và lăng mạ chúng tôi nữa, bạn có thể đến hỏi tôi nếu bạn có bất cứ lời oán trách than phiền gì, nhưng vợ của tôi còn đang mang thai, làm ơn đừng động tay động chân với đứa em còn chưa được sinh ra cử Hiểu Hiểu.
Sự thanh minh lần này của ông ấy đủ trộm một con gà, liên quan đến năm liệu có phải Tô Khuê đã chủ động bỏ rơi đứa bé liền không có đề cập đến, rồi tại sao sau đó khi Hiểu Hiểu lớn lên mới đón cô ấy trở lại cũng không thấy nói tới.
Mục Sơn chỉ tung ra thứ có lợi cho bản thân mình, còn muốn dùng cái thai để có được sự cảm thông của cộng đồng mạng, nhưng mọi người hoàn toàn không để tâm đến,ông ta không lộ diện thì thôi, vừa lộ diện thì bị chửi thành thằng ngốc.
Cư dân mạng 1: oh my god, ngài đại gia à, giờ ngài trà xanh cho ai xem vậy? Trà xanh cũng không như ngài đâu, về sau đều gọi ngài là đại gia trà xanh đi. Đại gia, gào nữa lên, ngài đem đứa nhỏ bỏ ngoài trời đông lạnh lẽo không quản sống chết của nó, sau đó lại đón về, mọi người chắc nên dập đầu cảm ơn ngài nhỉ? Cư dân mạng 2: Ọe, cơm đã ăn hôm qua rồi mà giờ tôi còn muốn ói ra, đây là loại đàn ông chó mà tồi tệ gì vậy, thế mà có thể lấy đứa trẻ còn chưa sinh ra để làm lá chắn, khâm phục khâm phục.
Cư dân mạng 3: Ôi đệch, Mục Sơn này tôi biết, lúc trước anh ta còn một đứa con nhỏ nữa, hình như là bị ung thư máu hay bệnh nặng gì đấy mà mất rồi,lúc đó là ở ngay tại bệnh viện của tôi, dựa theo đó mà nói, thời gian bọn họ đón Hiểu Hiểu về...
Tin tức kịch tích của Cư dân mạng này nhanh chóng được phản hồi mãnh liệt đến cấp đỏ bạo.
Rất nhanh còn có cư dân mạng nhanh chóng liên kết mạch lạc lại, thậm chí còn làm ra sơ đồ phần tích.
Đến đây đến đây, để cho mọi người nhìn xem đôi cẩu nam nữ đã làm cái, đến giờ vẫn không chịu nhận lỗi, còn tự ý mà xưng cha mẹ nữa. Đầu tiên, lúc còn đại học bọn họ chưa kết hôn đã có con, sau đó sợ đứa bé này làm ảnh hưởng đến tương lai, họ đã ném Hiểu Hiểu đi, chúng tôi không điều tra những gì xảy ra trong quãng thời gian đó, nhưng điểm đáng chú ý đầu tiên là, bọn họ bỏ rơi Hiểu Hiểu vào mùa đông, mùa đông trời lạnh như vậy, đến tôi mà cũng phải than trời ạ, tôi mắng cầm thú thì mọi người cũng không có gì để chất vấn nhỉ? Sau đó, điểm đáng chú ý tiếp là đôi vợ chồng hiền lành này, trong nhiều năm đau khổ dày vò tự trách đấy, sao không đón Hiểu Hiểu về nhà, mà sau khi tốt nghiệp kết hôn lại nhanh chóng sinh con, kết quả thì? Có lẽ do báo ứng, đứa trẻ không thể chữa khỏi bệnh, vào lúc này, bọn họ mới đón Hiểu Hiểu về, tôi ha hả, đón về làm gì? Muốn gắn liền xương tủy lại với cô ấy ha hả? Lại sau đó? Điều cực phẩm nhất đến đây.
Trong nhật kí bình luận thật dài dưới bài viết về Hiểu Hiểu, cư dân mạng nhìn thấy một bình luận được ghi bằng chữ đỏ vô cùng rõ ràng bắt mắt.
Mọi người thấy tài khoản thanh toán này không? Mục *, ôi đệch, đây là cái gì? Ai có thể nói cho tôi biết vì sao Hiểu Hiểu lại phải chuyển khoản cho cha mẹ cô, rồi tại sao lại rời khỏi Mục gia ở thời điểm này? Vì tránh trách người vô tội, tôi đã nhìn qua lịch sử sao kê vài năm kia, cũng không thấy có sao kê ba mẹ cô ấy chuyển cho cô ấy, điều này chứng tỏ gì? Nghiền ngẫm lại xem, cực kì đáng sợ, đôi cẩu cha mẹ này, một mặt thì nói đón Hiểu Hiểu về nhà để cô trải qua cuộc sống sung túc, nhưng thực tế thì sao, khi Hiểu Hiểu rời khỏi cái nhà này, bọn họ lại thản nhiên mà thu "Phí nuôi nấng" con gái bảo bối của họ.
...
Weibo này đã nhấc lên hàng ngàn làn sóng.
Đây không phải vấn đề về đạo đức nữa, mà đã chạm vào pháp luật.
Đại quân cư dân mạng trực tiếp không chút nể mặt mà mắng Mục Sơn thành chó, mà bài viết về đại gia trà xanh d*m d*c cũng nhanh chóng lên hot search.
Không chỉ như thế, trên mạng đã bùng lên làn sóng thứ hai, với sức chiến đấu của cư dân mạng đã nhanh chóng điều tra ra được người đứng sau giật dây hot search này là một lão già và một mụ điên, muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm, cư dân mạng cũng đào ra được, một cư dân mạng không có danh tiếng gì nói lão già và mụ điên này là cấp cao của một doanh nghiệp nổi tiếng, nghe nói gia đình cũng cực kì phức tạp, cái gì mà anh rể loạn luân với em dâu trong khi cả hai vẫn chưa ly hôn, sau khi chị chết thì mới thoát khỏi quan hệ không thể công khai với cô em.
Weibo này được một V lớn like, nhanh chóng đem đến một đợt bóc phốt khác của đội quân ăn dưa.
...
Sức mạnh của cộng đồng mạng rất khủng khiếp.
Dưới dư luận, Tần Hải Long đang hút thuốc ở nhà bị kéo lên đỉnh, bên cạnh ông là Tố Lam đang ngồi sốt ruột mà khóc nức nở, tay bà ta cầm lấy cánh tay Tần Hải Long: "Nhanh tìm người gỡ bài post này xuống đi chứ." Tư tình của bà ta và Tần Hải Long, là bí mật mà Tố Lam sợ người khác biết nhất, bà ta che giấu nhiều năm như vậy, sau khi lên làm bà chủ Nam Dương, chỉ cần nghe phải tin tức liên quan, dù cho là ai nói cũng lập tức khai trừ, lấy thủ đoạn tàn nhẫn mà che miệng họ lại. Nhưng làm cho bà ta không thể ngờ tới, là điều này dùng cách như lăng trì mà công bố trước khắp thiên hạ, bài post này nói vô chi tiết, chi tiết đến mức chỉ còn thiếu điều chỉ tên nói họ thôi.
Tố Lam một lòng hoài nghi là bà người hầu bị bà ta xa thải lúc trước trả thù mà phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, nên bà ta đòi khởi tố bà ta với tội danh bịa chuyện, vu hại người khác.
Tần Sương đang ăn cam mà giống như đang xem kịch, cô ta cười ha hả nhắc nhở: "Mẹ, đây có chỗ nào bịa đặt, gây chuyện đâu, mẹ muốn khởi tố thế nào?" Tố Lam thấy cô ta như thế thì lập tức điên lên, ném đệm sô pha bên cạnh qua: "Mẹ là vì ai, còn không phải vì con à?" Tần Sương lạnh lùng cười, cô ta đứng dậy, thản nhiên nói: "Bà đừng nghĩ lại bắt cóc đạo đức tôi, mấy năm nay, tôi đã làm cho bà quá nhiều, bất nghĩa sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt thôi, nếu bà và ông bố lớn của tôi đây không làm chuyện gì bỉ ổi, chẳng lẽ người ta lại không màn hậu quả mà tố cáo mấy người hả?" Cô ta không quay đầu lại mà rời đi.
Để lại một mình Tố Lam khóc thét chói tai, trên trán Tần Hải Long nổi lên gân xanh, chống cây gậy trong tay xuống thật mạnh: "Đủ rồi! Còn ngại cái nhà này chưa đủ rối tung rối mù rồi hay sao? Câm miệng!" Tần Hải Long cũng điên lên rồi, hôm nay lúc ông đến công ty, những ánh mắt nhìn ông ta cũng trở nên không giống trước.
Ông thật không ngờ Tần Di lại ngoan độc như vậy.
Là ông ta đã quá xem trọng địa vị của Nam Dương trong lòng cô.
Một chiêu này của cô, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nếu chuyện ông ta là người thao túng phía sau bị lộ ra, Nam Dương sẽ bị tổn hại không thể phục hồi được.
Không có ai sẽ là người thắng cả, cô thật sự không để ý sao?...
Bọn họ còn tốt, vẫn có thể chống đỡ một thời gian.
Mục Sơn và Tô Khuê bên kia càng không yên ổn, Mục Sơn trực tiếp bị cách chứa tạm thời đưa đi điều tra, việc này không cần đại tiểu thư phải đi báo cáo, đội giám sát cấp trên đã trực tiếp đến đây rồi, nghe nói là dùng phương thức không chào hỏi, trực tiếp đưa đến đơn vị điều tra, lấy lời khai nộp cho đơn vị lãnh đạo làm họ tại mắt, tra hỏi xong thì bọn họ dùng mạng lưới quan hệ đi kiểm tra Tô Khuê, chuyện này gây ra hiệu ứng xã hội quá lớn làm cấp trên tức giận, yêu cầu lập tức điều tra rõ.
Công ty của Tô Khuê cũng rối ren, còn có một ít nhân viên lâu năm nồng cốt khi thấy được bài viết kia đã từ chức, còn có một bộ phận chỉ còn lại một mình quản lí, mọi chuyện cơ bản đều đã bị dồn vào trạng thái đình trệ.
Việc làm ăn đều cần vốn lưu động, mấy năm nay dã tâm của Tô Khuê rất lớn, đặc biệt là sau khi mang thai, bà ta càng muốn nhiều hơn, lúc Tần Di cảnh cáo bọn họ, bà ta vô cùng sợ hãi, đã chuẩn bị sẵn lúc nào cũng có thể rút lui, nếu không hai người bọn họ cũng sẽ không nhận lời mời của Tố Lam, ba hợp sức đánh một, thậm chí bà ta đã bắt đầu lén đem tài sản tẩu trán ra nước ngoài. Nhưng ai có thể nghĩ đến Tần Di bên kia lại ra tay vừa ngoan độc vừa nhanh chóng như vậy, hiện tại công ty của bà ta đã tạm ngừng vận hành, chồng thì bị bắt đi điều tra, khoản vay tài chính từ ngân hàng kia chống đỡ không được bao lâu, một khi đổ vỡ..hậu quả không dám tưởng tượng. Hiện tại bà ta cần phải lấy ngược tài chính đã tẩu tán kia để bảo vệ bên này, nhưng cách này cũng giống như uống rượu độc giải khát vậy, cuối cùng cũng sẽ có ngày hoàn toàn vỡ ra.
Đáng sợ nhất chính là đội quân lớn mạnh của cộng đồng mạng vẫn còn đang tiếp tục, không biết họ lại đào ra cái gì, chuyện này không giống với chuyện đón Hiểu Hiểu về, càng ngày càng có nhiều người đứng về phía Hiểu Hiểu, đem chuyện tình của Mục Sơn và Tô Khuê bày ra ánh sáng, thậm chí ngay cả những người trong nhà cũng bắt đầu lên tiếng thái độ của họ với Hiểu Hiểu, nói họ thường xuyên nghe thấy Mục Sơn khiển trách Hiểu Hiểu mệnh khổ, không như đứa con của ông...những điều làm cho người khác nghe xong liền nổi trận lôi đình.
Mục Sơn và Tô Khuê đang đứng bờ vực sụp đổ là do họ tự dồn ép mình đến vách núi mà thôi.
Ngoại trừ nhiêu đây, Mục Hiểu Hiểu thật sự ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, một người không nổi tiếng như nàng lại có thể lên hot search nhiều lần như vậy, thậm chí, bọn họ còn có group riêng.
Đây là thời đại nhìn mặt đó.
Mỗi ảnh chụp thường ngày trong bộ sưu tập của Hiểu Hiểu đều có hơn vạn bình luận.
Cư dân mạng 1: A a a, đây là nhan sắc thần tiên gì, thật đúng là người đẹp tại tâm.
Cư dân mạng 2:Ơi, tôi tên là Cơ Đạt Hưởng, chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy sao có thể để mấy chàng trai kiếm hời được, cho tôi một cơ hội nhé.
Cư dân mạng 3: Chị ơi em là tiểu có săn năm 4,em cảm thấy mình cực kì xứng đôi với chị.
Cư dân mạng 4: Đều cút ngay đi, là của tôi.
Cư dân mạng 5: Chị ơi, up me!...
"Em đang xem gì đấy?" Đại tiểu thư đi ra thì nhìn thấy Hiểu Hiểu đang cười toe toét bên kia, Hiểu Hiểu nhanh chóng tắt điện thoại, có tật giật mình: "Không có gì, thư giãn một chút thôi." Đại tiểu thư mới tắm rửa xong còn chưa sấy tóc, giọt nước theo xương quai xanh chảy xuống, rồi rơi bên trong nơi hấp dẫn, sâu không thấy đáy.
Hiểu Hiểu:...
Cho nàng tám lá gan, nàng cũng không dám ngỗ nghịch với đại tiểu thư.
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn mà đưa di động qua, vốn dĩ vẻ mặt của đại tiểu thư còn đang rất thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy weibo kia thì híp mắt hại.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cười như không cười: "Người hâm mộ của em nhiều thật đấy, có thể xuất đạo ca hát cho họ nghe rồi." Hiểu Hiểu: Nàng rất lạnh, nàng rất sợ, nàng vô tội.
Đại tiểu thư đứng đắn mà đọc bình luận của cư dân mạng: "Ôi, ánh mắt của cô ấy đẹp quá đi, bên trong có sao, tôi thật sắp chết đuối trong đó." Cô nhìn ánh mắt Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lập tức trừng mắt nhìn đại tiểu thư: "Em..." Đại tiểu thư: "Nhắm mắt lại, không được tùy ý quyến rũ người khác." Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư tiếp tục: "Thân thể của cô ấy cũng rất đẹp nữa, mọi người xem, chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi kia, còn có gọng áo ngực kia nữa, hấp dẫn quá, thật muốn sờ." Đại tiểu thư sờ sờ gọng áo ngực Hiểu Hiểu, cân nhắc một lúc: "Đêm nay em có thể ăn gà rán." Mục Hiểu Hiểu:...
Không biết bắt đầu từ khi nào, đại tiểu thư lại nghiêm khắc kiểm soát bữa tối của cô, cái gì mà đùi gà rán coca, khoai tây chiên đều không cho ăn, lấy dinh dưỡng làm tiêu chuẩn, còn bây giờ...cô là muốn dỗ béo nàng, làm gọng áo ngực của cô biến mất hả? Thấy đại tiểu thư ghen tuông quá đà, còn muốn đọc tiếp, Hiểu Hiểu vươn tay, ôm eo cô, người đổ về trước, cười dán tới: "Đại tiểu thư, chị đọc cái đây này." Nàng chỉ tay, hôn lên cổ đại tiểu thư, thân thể Tần Di khẽ run một chút, khóe môi Hiểu Hiểu cong lên, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên cổ đại tiểu thư, ngửi mùi hương trên người cô, cầm tay cô.
Theo cô trở lại Bắc Kinh, sau khi tách biệt, đã lâu rồi hai người chưa thân mật như vậy.
Trước đó tuy rằng các cô gặp mặt cũng có ôm qua, nhưng đầu óc đều nặng nề, không có tâm trạng để thân mật.
Nhưng hôm nay lại khác, tảng đá lớn trên người đã được dọn đi, mặc dù còn trăm công nghìn việc cần phải làm, nhưng cũng có thể thở phào một hơi rồi.
Hiểu Hiểu đến gần làm đại tiểu thư run rẩy một lát, suy nghĩ của cô đều đặt trên môi Hiểu Hiểu, huống chi, dưới thời khắc thân mật như vậy, ai có thể chối từ? Đại tiểu thư thuận miệng đọc bình luận về Hiểu Hiểu, giọng nói không ổn định: "Chị ơi, up me!" Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười: "Được thôi, đến đây." Đại tiểu thư:...
Trên thế giới này, cũng chỉ có Hiểu Hiểu mới dám bắt nạt đại tiểu thư như vậy.
Nàng đẩy cô, đặt cô lên trên sô pha.
Có lẽ tách biệt đã lâu, áp lực đã lâu, một lần này, hai người đều đặc biệt vội vàng, nhất là đại tiểu thư cực kì mẫn cảm.
Mưa mùa thu có một mùi hương nhẹ nhàng, đại tiểu thư biến thành chú mèo bị Hiểu Hiểu ôm trong ngực mà bắt nạt, cô run run, run rẩy, muốn phản kháng, nhưng không có cách nào cử động, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Tay nàng đặt trên lưng cô, Hiểu Hiểu càng muốn khi dễ cô quá đáng hơn, làm cho cô thi thoảng lại nức nở như con mèo nhỏ.
Mưa, vẫn rơi, trải qua cảm giác lên lên xuống xuống, cơ thể cực kì mỏi mệt.
Say sưa một trận, Hiểu Hiểu đã nặng nề ngủ trong ngực đại tiểu thư, nàng cực kì mệt, cơ thể và tinh thần đều kiệt quệ, nếu không có đại tiểu thư và mẹ, nàng thật sự không biết bản thân có thể chống đỡ được không.
Hiểu Hiểu còn chưa lấy tay ra, đại tiểu thư không còn cách nào mà sửa sang tóc nàng lại, nhẹ nhàng cử động thân thể, hai má ửng đó, cô cắn môi, chọc chọc vào trán Hiểu Hiểu.
- người xấu.
Kẻ xấu xa nhất.
Hiểu Hiểu ngủ trong lòng cô giống như một đứa trẻ, miệng hơi chu lên vô cùng đáng yêu, đại tiểu thư cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ, cô nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mũi, rồi đôi môi mỏng, bây giờ cô thật sự có chút hối hận, lúc trước tự tiện lập mục tiêu làm gì, cái gì mà động phòng hoa chúc, cô có chút không chờ nổi.
Không chỉ thế, chờ chuyện này kết thúc, cô và Hiểu Hiểu sẽ trở về sẽ trở về cô nhi viện, bái lạy trời đất trước sự chứng kiến của mẹ và bà.
Mỗi lần nghĩ đến việc động phòng, đại tiểu thư lại có chút xao động, cô cầm điện thoại lên để dời lực chú ý, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn gửi tới.
Dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt cô đã trở nên lạnh lẽo.
Người gửi tin nhắn là Mục Sơn, không ngờ đến bây giờ ông còn mặt mũi để gửi tin nhắn cho cô.
—— Tần Tổng, tôi muốn gặp cô, hiện tại tôi đang chờ trước cửa biệt thự, cho dù bao lâu thì tôi cũng sẽ đợi cô ra —— Mục Sơn.
Tin nhắn này được gửi vào nửa tiếng trước.
Gương mặt xinh đẹp của đại tiểu thư đông lạnh lại, cô ngồi dậy quay đầu nhìn Hiểu Hiểu đang ngủ trên sô pha.
Hiện tại Hiểu Hiểu cần phải ngửi mùi Tần Di mới có thể yên tâm ngủ, nếu không thì chỉ lát sau liền tỉnh lại, đại tiểu thư nhét áo ngủ của mình vào trong ngực nàng rồi đứng dậy đi tắm rửa. Cô cũng không sốt ruột, thậm chí còn tắm rất nhàn nhã, sấy khô tóc, dưỡng da kĩ lưỡng, trang điểm nhẹ, ăn vải mới đưa đến, sau đó cô xem những bình luận của cư dân mạng một chút, ở đằng kia —— Chị Hiểu Hiểu đáng yêu quá đi, trông giống như một một chú cá 0 mỏng manh vậy.
Lúc này đại tiểu thư mới để điện thoại xuống, thay một bộ váy tây trang trọng màu đen, búi tóc cao lên, đem lại cho người khác một áp lực vô hình.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Vạn Niên, thờ ơ phân phó: "Đừng để ông ta vào, cứ nói chuyện ở ngoài cửa đi." Để cho người như vậy vào nhà, cô ngại làm dơ nhà mình.
Đại tiểu thư đứng dậy, trước khi rời đi, cô nhìn Hiểu Hiểu một lần, Hiểu Hiểu ngủ trên sô pha như một chú heo con, nàng thật sự đã mệt muốn chết rồi, lúc ngủ còn có tiếng ngáy rất nhỏ, đại tiểu thư tiện tay lấy son vẽ lên mặt nàng hai quả trứng đỏ, cô hôn một cái, rồi mới ưỡn ngực ngẩng đầu bước ra ngoài.
Với tính cách của đại tiểu thư, người cặn bã như Mục Sơn, cô sẽ không nói thêm một câu với ông.
Loại người bất trung bất hiếu bất nghĩa như ông ta là cặn bã của xa hội.
Thân là nhân viên công chức nhưng không phục vụ tốt cho người dân mà lại lợi dụng quyền lực trong tay cấu kết với công ty Tô Khuê, ngấm ngầm làm những việc hại người khác lợi cho mình.
Thân là một người cha, ông không đối xử tốt với Hiểu Hiểu, còn dùng đứa con chưa sinh ra làm lá chắn, ai xui tám kiếp mới đầu thai vào bụng Tô Khuê, làm con của bọn họ...
Đại Tiểu ngồi trong xe nói chuyện với Mục Sơn, cô mở nửa cửa sổ ra, không liếc nhìn Mục Sơn một cái.
Mà chưa đến một ngày, đôi mắt Mục Sơn đã lõm sâu? Ông ta đi vào,râu ria xồm xàm, không còn hung hăng vênh váo như lúc trước mà khom người: "Tần tổng, tôi xin cô, xin cô cho tôi và Tiện Nội một con đường sống." Họ thật sự bị ép vào đường cùng.
Bây giờ, công việc không còn, công ty Tô Khuê đối mặt phá sản, ông đã bị ép chết.
Đại tiểu thư không nhìn ông.
Mục Sơn cúi đầu, vô cùng hèn mọn: "Tôi biết... Tôi biết lúc trước tôi và mẹ con bé không nên nghe lời Tố Lam quay video, nhưng mà... Tôi cũng bị ép không còn cách nào mới làm vậy... Van xin cô, Tần tổng, ngàn sai vạn sai thì chúng tôi cũng là cha mẹ ruột của Hiểu Hiểu, cô hãy cho tôi một cơ hội..." Tần Di ngắt lời ông, chất vấn bằng giọng nói lạnh như băng: "Không phải tôi đã cho ông một cơ hội rồi sao?" Lúc trước ở nhà họ Mục cô đã nói rõ đó là cơ hội cuối cùng.
Còn bây giờ thì sao? Một người như Mục Sơn còn có mặt mũi để nói ra lời này sao? Cô chỉ là nghĩ cho Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư rất hiểu Hiểu Hiểu, nàng là một người đơn thuần lương thiện, nàng không ngại tốn sức để giúp đỡ một người xa lạ, đối với cha mẹ... Nàng chỉ oán trách mà không nhẫn tâm.
Nhưng có người không đáng được cảm thông, không đáng được tha thứ.
Nếu lúc đó cô dùng dao sắc chặt tơ rối, thì có lẽ dư luận sẽ không mang đến thương tổn lớn cho Hiểu Hiểu như vậy.
Tuy Hiểu Hiểu cười với cô, nhưng đại tiểu thư là người có quan hệ xác thịt với nàng, sao cô không cảm nhận ra được nỗi đau che giấu trong lòng nàng chứ.
Có ai đã trải qua những điều này mà tâm trạng vẫn như trước chứ? Các cô đã không còn là các cô lúc ban đầu.
Hiểu Hiểu có che giấu sâu đến đâu cũng không thể che giấu được ánh mắt đại tiểu thư, cô không biết đã hối hận về quyết định ban đầu của mình đến nhường nào, sai lầm như vậy sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.
Mưa ập đến khiến Mục Sơn ướt đẫm cả người, đôi mắt ông như cá chết không còn chút tia sáng nào: "Tôi... Cho chúng tôi thời gian một tuần, tôi và mẹ con bé sẽ ra nước ngoài, đi đến nơi Hiểu Hiểu không thể nhìn thấy." Đây là đường sống cuối cùng của ông.
Đại tiểu thư liếc ông.
Cô thật sự cảm thấy người trước mắt này thật ấu trĩ buồn cười.
Đội giám sát đã đến, mọi chuyện đã lên đầu đỉnh sóng vậy rồi mà ông còn muốn chạy trốn.
Ông chạy trốn sao? Cô không còn kiên nhẫn, ném ra một câu cuối cùng làm lòng Mục Sơn như tro tàn, sau đó đóng cửa sổ xe lại.
"Nước ngoài cũng có thể nhìn thấy, vào tù giam đi." Nơi đó mới thật sự không nhìn thấy.
Bà ta và em vừa nãy đã nói cái gì vậy? Ánh mắt của Tần Di nhìn Hiểu Hiểu, luôn cảm giác Tô Thu Vân rốt cuộc không chỉ đã thấy nụ cười đầy ẩn ý của cô, mà vẫn còn ẩn ẩn thừa nhận, điều này làm dấy lên nỗi tò mò trong cô.
Tiếng mưa rơi xào xạc bên tai, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn qua Tần Di, giọng điệu nhẹ nhàng một cách lạ thường, trong ánh mắt đều là sự chân thành: "Mẹ nói chị vì em mà đã làm việc vất vả quá lâu rồi, khẳng định sẽ rất mệt, cả mắt đều không thể mở nổi, thật sự rất yếu, cần phải nghỉ ngơi." Hiểu Hiểu biết rõ ràng là đã bịa đặt tung tin sai sự thật rồi, một người "không có năng lực" như cô cũng chỉ có thể dùng nụ cười để che đậy nội tâm giận giữ của mình.
Mẹ và bà nội như thế nào có thể quay mặt như vậy chứ? Từ quan điểm về lứa tuổi cùng thể thực, ai là một không phải rất rõ ràng rồi sao? Mấy người bọn họ đều là bộ dạng thái độ này, vậy còn các anh chị em trong cô nhi viện thì sao? Cô không cần mặt mũi nữa rồi sao? Tần Di nghe xong không những không tức giận, mà cô còn cười, cô đưa tay ra và chạm lên mặt Hiểu Hiểu, nói hai câu một cách ngắn gọn: "Từ làm lụng vất vả này, dùng rất tốt, lao động thì có đấy, đối với từ đầu tiên." Cô quét mắt nhìn Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới, mím môi lại: "Không trách Mẹ nói em, em thật sự là càng ngày càng không rồi." Hiểu Hiểu:...!!! "Được rồi, về nhà thôi." Tần Di quay lại nắm lấy bàn tay nhỏ, cơn mưa rơi xuống như dải lụa bên cạnh họ, trời đêm dày đặc, hai người bọn họ như là những con số ẩn trong một bức tranh, yên tĩnh và hạnh phúc.
Về tới nhà.
Tần Di liền đi tắm rửa, Hiểu Hiểu ngồi trên ghế sofa xem tin tức trên mạng.
Thật sự là một cái băng video, chính là để thay đổi tất cả mọi thứ đã mất đi trước đó.
Cư dân mạng trải dài rộng rãi, dưới hàng loạt những chứng cứ, đầu tiên là rơi nước mắt, và sau đó liền đã bắt đầu mở ra một loạt các loại thần thông quảng đại.
Trong số tiếng pháo hoa đầu tiên được chào đón nghiễm nhiên là Tô Khuê và Mục Sơn.
Cộng đồng mạng đã mắng rất dữ dội, họ thậm chí còn huy động vốn từ cộng đồng về " tội bỏ rơi" để truy tố những bậc làm cha mẹ đáng ghê tởm hai người bọn họ.
Mục Sơn bên này áp lực đặc biệt cao, ông ấy sẽ ổn nếu là một doanh nhân, nhưng ông ấy trong một lần cậy quyền nên phẩm chất đạo đức đều bị moi lên, điều đó tương đương với việc con đường tương lai sau này hoàn toàn bị chặt đứt.
Ông ấy lập tức đăng kí Weibo, phát lên bày tỏ thái độ thanh minh trong sạch.
Chúng tôi sau đó luôn đến trại trẻ mồ côi để đón Hiểu Hiểu về, vì muốn cung cấp cho cô ấy một môi trường đặc quyền, và cho cha mẹ cô ấy tình yêu mà họ xứng đáng, không tệ như mọi người nói đâu. Xin ngừng sỉ nhục và lăng mạ chúng tôi nữa, bạn có thể đến hỏi tôi nếu bạn có bất cứ lời oán trách than phiền gì, nhưng vợ của tôi còn đang mang thai, làm ơn đừng động tay động chân với đứa em còn chưa được sinh ra cử Hiểu Hiểu.
Sự thanh minh lần này của ông ấy đủ trộm một con gà, liên quan đến năm liệu có phải Tô Khuê đã chủ động bỏ rơi đứa bé liền không có đề cập đến, rồi tại sao sau đó khi Hiểu Hiểu lớn lên mới đón cô ấy trở lại cũng không thấy nói tới.
Mục Sơn chỉ tung ra thứ có lợi cho bản thân mình, còn muốn dùng cái thai để có được sự cảm thông của cộng đồng mạng, nhưng mọi người hoàn toàn không để tâm đến,ông ta không lộ diện thì thôi, vừa lộ diện thì bị chửi thành thằng ngốc.
Cư dân mạng 1: oh my god, ngài đại gia à, giờ ngài trà xanh cho ai xem vậy? Trà xanh cũng không như ngài đâu, về sau đều gọi ngài là đại gia trà xanh đi. Đại gia, gào nữa lên, ngài đem đứa nhỏ bỏ ngoài trời đông lạnh lẽo không quản sống chết của nó, sau đó lại đón về, mọi người chắc nên dập đầu cảm ơn ngài nhỉ? Cư dân mạng 2: Ọe, cơm đã ăn hôm qua rồi mà giờ tôi còn muốn ói ra, đây là loại đàn ông chó mà tồi tệ gì vậy, thế mà có thể lấy đứa trẻ còn chưa sinh ra để làm lá chắn, khâm phục khâm phục.
Cư dân mạng 3: Ôi đệch, Mục Sơn này tôi biết, lúc trước anh ta còn một đứa con nhỏ nữa, hình như là bị ung thư máu hay bệnh nặng gì đấy mà mất rồi,lúc đó là ở ngay tại bệnh viện của tôi, dựa theo đó mà nói, thời gian bọn họ đón Hiểu Hiểu về...
Tin tức kịch tích của Cư dân mạng này nhanh chóng được phản hồi mãnh liệt đến cấp đỏ bạo.
Rất nhanh còn có cư dân mạng nhanh chóng liên kết mạch lạc lại, thậm chí còn làm ra sơ đồ phần tích.
Đến đây đến đây, để cho mọi người nhìn xem đôi cẩu nam nữ đã làm cái, đến giờ vẫn không chịu nhận lỗi, còn tự ý mà xưng cha mẹ nữa. Đầu tiên, lúc còn đại học bọn họ chưa kết hôn đã có con, sau đó sợ đứa bé này làm ảnh hưởng đến tương lai, họ đã ném Hiểu Hiểu đi, chúng tôi không điều tra những gì xảy ra trong quãng thời gian đó, nhưng điểm đáng chú ý đầu tiên là, bọn họ bỏ rơi Hiểu Hiểu vào mùa đông, mùa đông trời lạnh như vậy, đến tôi mà cũng phải than trời ạ, tôi mắng cầm thú thì mọi người cũng không có gì để chất vấn nhỉ? Sau đó, điểm đáng chú ý tiếp là đôi vợ chồng hiền lành này, trong nhiều năm đau khổ dày vò tự trách đấy, sao không đón Hiểu Hiểu về nhà, mà sau khi tốt nghiệp kết hôn lại nhanh chóng sinh con, kết quả thì? Có lẽ do báo ứng, đứa trẻ không thể chữa khỏi bệnh, vào lúc này, bọn họ mới đón Hiểu Hiểu về, tôi ha hả, đón về làm gì? Muốn gắn liền xương tủy lại với cô ấy ha hả? Lại sau đó? Điều cực phẩm nhất đến đây.
Trong nhật kí bình luận thật dài dưới bài viết về Hiểu Hiểu, cư dân mạng nhìn thấy một bình luận được ghi bằng chữ đỏ vô cùng rõ ràng bắt mắt.
Mọi người thấy tài khoản thanh toán này không? Mục *, ôi đệch, đây là cái gì? Ai có thể nói cho tôi biết vì sao Hiểu Hiểu lại phải chuyển khoản cho cha mẹ cô, rồi tại sao lại rời khỏi Mục gia ở thời điểm này? Vì tránh trách người vô tội, tôi đã nhìn qua lịch sử sao kê vài năm kia, cũng không thấy có sao kê ba mẹ cô ấy chuyển cho cô ấy, điều này chứng tỏ gì? Nghiền ngẫm lại xem, cực kì đáng sợ, đôi cẩu cha mẹ này, một mặt thì nói đón Hiểu Hiểu về nhà để cô trải qua cuộc sống sung túc, nhưng thực tế thì sao, khi Hiểu Hiểu rời khỏi cái nhà này, bọn họ lại thản nhiên mà thu "Phí nuôi nấng" con gái bảo bối của họ.
...
Weibo này đã nhấc lên hàng ngàn làn sóng.
Đây không phải vấn đề về đạo đức nữa, mà đã chạm vào pháp luật.
Đại quân cư dân mạng trực tiếp không chút nể mặt mà mắng Mục Sơn thành chó, mà bài viết về đại gia trà xanh d*m d*c cũng nhanh chóng lên hot search.
Không chỉ như thế, trên mạng đã bùng lên làn sóng thứ hai, với sức chiến đấu của cư dân mạng đã nhanh chóng điều tra ra được người đứng sau giật dây hot search này là một lão già và một mụ điên, muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm, cư dân mạng cũng đào ra được, một cư dân mạng không có danh tiếng gì nói lão già và mụ điên này là cấp cao của một doanh nghiệp nổi tiếng, nghe nói gia đình cũng cực kì phức tạp, cái gì mà anh rể loạn luân với em dâu trong khi cả hai vẫn chưa ly hôn, sau khi chị chết thì mới thoát khỏi quan hệ không thể công khai với cô em.
Weibo này được một V lớn like, nhanh chóng đem đến một đợt bóc phốt khác của đội quân ăn dưa.
...
Sức mạnh của cộng đồng mạng rất khủng khiếp.
Dưới dư luận, Tần Hải Long đang hút thuốc ở nhà bị kéo lên đỉnh, bên cạnh ông là Tố Lam đang ngồi sốt ruột mà khóc nức nở, tay bà ta cầm lấy cánh tay Tần Hải Long: "Nhanh tìm người gỡ bài post này xuống đi chứ." Tư tình của bà ta và Tần Hải Long, là bí mật mà Tố Lam sợ người khác biết nhất, bà ta che giấu nhiều năm như vậy, sau khi lên làm bà chủ Nam Dương, chỉ cần nghe phải tin tức liên quan, dù cho là ai nói cũng lập tức khai trừ, lấy thủ đoạn tàn nhẫn mà che miệng họ lại. Nhưng làm cho bà ta không thể ngờ tới, là điều này dùng cách như lăng trì mà công bố trước khắp thiên hạ, bài post này nói vô chi tiết, chi tiết đến mức chỉ còn thiếu điều chỉ tên nói họ thôi.
Tố Lam một lòng hoài nghi là bà người hầu bị bà ta xa thải lúc trước trả thù mà phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng, nên bà ta đòi khởi tố bà ta với tội danh bịa chuyện, vu hại người khác.
Tần Sương đang ăn cam mà giống như đang xem kịch, cô ta cười ha hả nhắc nhở: "Mẹ, đây có chỗ nào bịa đặt, gây chuyện đâu, mẹ muốn khởi tố thế nào?" Tố Lam thấy cô ta như thế thì lập tức điên lên, ném đệm sô pha bên cạnh qua: "Mẹ là vì ai, còn không phải vì con à?" Tần Sương lạnh lùng cười, cô ta đứng dậy, thản nhiên nói: "Bà đừng nghĩ lại bắt cóc đạo đức tôi, mấy năm nay, tôi đã làm cho bà quá nhiều, bất nghĩa sớm muộn gì cũng bị tiêu diệt thôi, nếu bà và ông bố lớn của tôi đây không làm chuyện gì bỉ ổi, chẳng lẽ người ta lại không màn hậu quả mà tố cáo mấy người hả?" Cô ta không quay đầu lại mà rời đi.
Để lại một mình Tố Lam khóc thét chói tai, trên trán Tần Hải Long nổi lên gân xanh, chống cây gậy trong tay xuống thật mạnh: "Đủ rồi! Còn ngại cái nhà này chưa đủ rối tung rối mù rồi hay sao? Câm miệng!" Tần Hải Long cũng điên lên rồi, hôm nay lúc ông đến công ty, những ánh mắt nhìn ông ta cũng trở nên không giống trước.
Ông thật không ngờ Tần Di lại ngoan độc như vậy.
Là ông ta đã quá xem trọng địa vị của Nam Dương trong lòng cô.
Một chiêu này của cô, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nếu chuyện ông ta là người thao túng phía sau bị lộ ra, Nam Dương sẽ bị tổn hại không thể phục hồi được.
Không có ai sẽ là người thắng cả, cô thật sự không để ý sao?...
Bọn họ còn tốt, vẫn có thể chống đỡ một thời gian.
Mục Sơn và Tô Khuê bên kia càng không yên ổn, Mục Sơn trực tiếp bị cách chứa tạm thời đưa đi điều tra, việc này không cần đại tiểu thư phải đi báo cáo, đội giám sát cấp trên đã trực tiếp đến đây rồi, nghe nói là dùng phương thức không chào hỏi, trực tiếp đưa đến đơn vị điều tra, lấy lời khai nộp cho đơn vị lãnh đạo làm họ tại mắt, tra hỏi xong thì bọn họ dùng mạng lưới quan hệ đi kiểm tra Tô Khuê, chuyện này gây ra hiệu ứng xã hội quá lớn làm cấp trên tức giận, yêu cầu lập tức điều tra rõ.
Công ty của Tô Khuê cũng rối ren, còn có một ít nhân viên lâu năm nồng cốt khi thấy được bài viết kia đã từ chức, còn có một bộ phận chỉ còn lại một mình quản lí, mọi chuyện cơ bản đều đã bị dồn vào trạng thái đình trệ.
Việc làm ăn đều cần vốn lưu động, mấy năm nay dã tâm của Tô Khuê rất lớn, đặc biệt là sau khi mang thai, bà ta càng muốn nhiều hơn, lúc Tần Di cảnh cáo bọn họ, bà ta vô cùng sợ hãi, đã chuẩn bị sẵn lúc nào cũng có thể rút lui, nếu không hai người bọn họ cũng sẽ không nhận lời mời của Tố Lam, ba hợp sức đánh một, thậm chí bà ta đã bắt đầu lén đem tài sản tẩu trán ra nước ngoài. Nhưng ai có thể nghĩ đến Tần Di bên kia lại ra tay vừa ngoan độc vừa nhanh chóng như vậy, hiện tại công ty của bà ta đã tạm ngừng vận hành, chồng thì bị bắt đi điều tra, khoản vay tài chính từ ngân hàng kia chống đỡ không được bao lâu, một khi đổ vỡ..hậu quả không dám tưởng tượng. Hiện tại bà ta cần phải lấy ngược tài chính đã tẩu tán kia để bảo vệ bên này, nhưng cách này cũng giống như uống rượu độc giải khát vậy, cuối cùng cũng sẽ có ngày hoàn toàn vỡ ra.
Đáng sợ nhất chính là đội quân lớn mạnh của cộng đồng mạng vẫn còn đang tiếp tục, không biết họ lại đào ra cái gì, chuyện này không giống với chuyện đón Hiểu Hiểu về, càng ngày càng có nhiều người đứng về phía Hiểu Hiểu, đem chuyện tình của Mục Sơn và Tô Khuê bày ra ánh sáng, thậm chí ngay cả những người trong nhà cũng bắt đầu lên tiếng thái độ của họ với Hiểu Hiểu, nói họ thường xuyên nghe thấy Mục Sơn khiển trách Hiểu Hiểu mệnh khổ, không như đứa con của ông...những điều làm cho người khác nghe xong liền nổi trận lôi đình.
Mục Sơn và Tô Khuê đang đứng bờ vực sụp đổ là do họ tự dồn ép mình đến vách núi mà thôi.
Ngoại trừ nhiêu đây, Mục Hiểu Hiểu thật sự ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, một người không nổi tiếng như nàng lại có thể lên hot search nhiều lần như vậy, thậm chí, bọn họ còn có group riêng.
Đây là thời đại nhìn mặt đó.
Mỗi ảnh chụp thường ngày trong bộ sưu tập của Hiểu Hiểu đều có hơn vạn bình luận.
Cư dân mạng 1: A a a, đây là nhan sắc thần tiên gì, thật đúng là người đẹp tại tâm.
Cư dân mạng 2:Ơi, tôi tên là Cơ Đạt Hưởng, chị gái nhỏ xinh đẹp như vậy sao có thể để mấy chàng trai kiếm hời được, cho tôi một cơ hội nhé.
Cư dân mạng 3: Chị ơi em là tiểu có săn năm 4,em cảm thấy mình cực kì xứng đôi với chị.
Cư dân mạng 4: Đều cút ngay đi, là của tôi.
Cư dân mạng 5: Chị ơi, up me!...
"Em đang xem gì đấy?" Đại tiểu thư đi ra thì nhìn thấy Hiểu Hiểu đang cười toe toét bên kia, Hiểu Hiểu nhanh chóng tắt điện thoại, có tật giật mình: "Không có gì, thư giãn một chút thôi." Đại tiểu thư mới tắm rửa xong còn chưa sấy tóc, giọt nước theo xương quai xanh chảy xuống, rồi rơi bên trong nơi hấp dẫn, sâu không thấy đáy.
Hiểu Hiểu:...
Cho nàng tám lá gan, nàng cũng không dám ngỗ nghịch với đại tiểu thư.
Hiểu Hiểu ngoan ngoãn mà đưa di động qua, vốn dĩ vẻ mặt của đại tiểu thư còn đang rất thoải mái, nhưng sau khi nhìn thấy weibo kia thì híp mắt hại.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mở, cười như không cười: "Người hâm mộ của em nhiều thật đấy, có thể xuất đạo ca hát cho họ nghe rồi." Hiểu Hiểu: Nàng rất lạnh, nàng rất sợ, nàng vô tội.
Đại tiểu thư đứng đắn mà đọc bình luận của cư dân mạng: "Ôi, ánh mắt của cô ấy đẹp quá đi, bên trong có sao, tôi thật sắp chết đuối trong đó." Cô nhìn ánh mắt Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu lập tức trừng mắt nhìn đại tiểu thư: "Em..." Đại tiểu thư: "Nhắm mắt lại, không được tùy ý quyến rũ người khác." Mục Hiểu Hiểu:...
Đại tiểu thư tiếp tục: "Thân thể của cô ấy cũng rất đẹp nữa, mọi người xem, chiếc áo sơ mi thấm mồ hôi kia, còn có gọng áo ngực kia nữa, hấp dẫn quá, thật muốn sờ." Đại tiểu thư sờ sờ gọng áo ngực Hiểu Hiểu, cân nhắc một lúc: "Đêm nay em có thể ăn gà rán." Mục Hiểu Hiểu:...
Không biết bắt đầu từ khi nào, đại tiểu thư lại nghiêm khắc kiểm soát bữa tối của cô, cái gì mà đùi gà rán coca, khoai tây chiên đều không cho ăn, lấy dinh dưỡng làm tiêu chuẩn, còn bây giờ...cô là muốn dỗ béo nàng, làm gọng áo ngực của cô biến mất hả? Thấy đại tiểu thư ghen tuông quá đà, còn muốn đọc tiếp, Hiểu Hiểu vươn tay, ôm eo cô, người đổ về trước, cười dán tới: "Đại tiểu thư, chị đọc cái đây này." Nàng chỉ tay, hôn lên cổ đại tiểu thư, thân thể Tần Di khẽ run một chút, khóe môi Hiểu Hiểu cong lên, chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên cổ đại tiểu thư, ngửi mùi hương trên người cô, cầm tay cô.
Theo cô trở lại Bắc Kinh, sau khi tách biệt, đã lâu rồi hai người chưa thân mật như vậy.
Trước đó tuy rằng các cô gặp mặt cũng có ôm qua, nhưng đầu óc đều nặng nề, không có tâm trạng để thân mật.
Nhưng hôm nay lại khác, tảng đá lớn trên người đã được dọn đi, mặc dù còn trăm công nghìn việc cần phải làm, nhưng cũng có thể thở phào một hơi rồi.
Hiểu Hiểu đến gần làm đại tiểu thư run rẩy một lát, suy nghĩ của cô đều đặt trên môi Hiểu Hiểu, huống chi, dưới thời khắc thân mật như vậy, ai có thể chối từ? Đại tiểu thư thuận miệng đọc bình luận về Hiểu Hiểu, giọng nói không ổn định: "Chị ơi, up me!" Mục Hiểu Hiểu nở nụ cười: "Được thôi, đến đây." Đại tiểu thư:...
Trên thế giới này, cũng chỉ có Hiểu Hiểu mới dám bắt nạt đại tiểu thư như vậy.
Nàng đẩy cô, đặt cô lên trên sô pha.
Có lẽ tách biệt đã lâu, áp lực đã lâu, một lần này, hai người đều đặc biệt vội vàng, nhất là đại tiểu thư cực kì mẫn cảm.
Mưa mùa thu có một mùi hương nhẹ nhàng, đại tiểu thư biến thành chú mèo bị Hiểu Hiểu ôm trong ngực mà bắt nạt, cô run run, run rẩy, muốn phản kháng, nhưng không có cách nào cử động, để mặc nàng muốn làm gì thì làm. Tay nàng đặt trên lưng cô, Hiểu Hiểu càng muốn khi dễ cô quá đáng hơn, làm cho cô thi thoảng lại nức nở như con mèo nhỏ.
Mưa, vẫn rơi, trải qua cảm giác lên lên xuống xuống, cơ thể cực kì mỏi mệt.
Say sưa một trận, Hiểu Hiểu đã nặng nề ngủ trong ngực đại tiểu thư, nàng cực kì mệt, cơ thể và tinh thần đều kiệt quệ, nếu không có đại tiểu thư và mẹ, nàng thật sự không biết bản thân có thể chống đỡ được không.
Hiểu Hiểu còn chưa lấy tay ra, đại tiểu thư không còn cách nào mà sửa sang tóc nàng lại, nhẹ nhàng cử động thân thể, hai má ửng đó, cô cắn môi, chọc chọc vào trán Hiểu Hiểu.
- người xấu.
Kẻ xấu xa nhất.
Hiểu Hiểu ngủ trong lòng cô giống như một đứa trẻ, miệng hơi chu lên vô cùng đáng yêu, đại tiểu thư cảm thấy ngắm thế nào cũng không đủ, cô nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, mũi, rồi đôi môi mỏng, bây giờ cô thật sự có chút hối hận, lúc trước tự tiện lập mục tiêu làm gì, cái gì mà động phòng hoa chúc, cô có chút không chờ nổi.
Không chỉ thế, chờ chuyện này kết thúc, cô và Hiểu Hiểu sẽ trở về sẽ trở về cô nhi viện, bái lạy trời đất trước sự chứng kiến của mẹ và bà.
Mỗi lần nghĩ đến việc động phòng, đại tiểu thư lại có chút xao động, cô cầm điện thoại lên để dời lực chú ý, đúng lúc nhìn thấy tin nhắn gửi tới.
Dường như chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt cô đã trở nên lạnh lẽo.
Người gửi tin nhắn là Mục Sơn, không ngờ đến bây giờ ông còn mặt mũi để gửi tin nhắn cho cô.
—— Tần Tổng, tôi muốn gặp cô, hiện tại tôi đang chờ trước cửa biệt thự, cho dù bao lâu thì tôi cũng sẽ đợi cô ra —— Mục Sơn.
Tin nhắn này được gửi vào nửa tiếng trước.
Gương mặt xinh đẹp của đại tiểu thư đông lạnh lại, cô ngồi dậy quay đầu nhìn Hiểu Hiểu đang ngủ trên sô pha.
Hiện tại Hiểu Hiểu cần phải ngửi mùi Tần Di mới có thể yên tâm ngủ, nếu không thì chỉ lát sau liền tỉnh lại, đại tiểu thư nhét áo ngủ của mình vào trong ngực nàng rồi đứng dậy đi tắm rửa. Cô cũng không sốt ruột, thậm chí còn tắm rất nhàn nhã, sấy khô tóc, dưỡng da kĩ lưỡng, trang điểm nhẹ, ăn vải mới đưa đến, sau đó cô xem những bình luận của cư dân mạng một chút, ở đằng kia —— Chị Hiểu Hiểu đáng yêu quá đi, trông giống như một một chú cá 0 mỏng manh vậy.
Lúc này đại tiểu thư mới để điện thoại xuống, thay một bộ váy tây trang trọng màu đen, búi tóc cao lên, đem lại cho người khác một áp lực vô hình.
Cô gọi điện thoại cho Lưu Vạn Niên, thờ ơ phân phó: "Đừng để ông ta vào, cứ nói chuyện ở ngoài cửa đi." Để cho người như vậy vào nhà, cô ngại làm dơ nhà mình.
Đại tiểu thư đứng dậy, trước khi rời đi, cô nhìn Hiểu Hiểu một lần, Hiểu Hiểu ngủ trên sô pha như một chú heo con, nàng thật sự đã mệt muốn chết rồi, lúc ngủ còn có tiếng ngáy rất nhỏ, đại tiểu thư tiện tay lấy son vẽ lên mặt nàng hai quả trứng đỏ, cô hôn một cái, rồi mới ưỡn ngực ngẩng đầu bước ra ngoài.
Với tính cách của đại tiểu thư, người cặn bã như Mục Sơn, cô sẽ không nói thêm một câu với ông.
Loại người bất trung bất hiếu bất nghĩa như ông ta là cặn bã của xa hội.
Thân là nhân viên công chức nhưng không phục vụ tốt cho người dân mà lại lợi dụng quyền lực trong tay cấu kết với công ty Tô Khuê, ngấm ngầm làm những việc hại người khác lợi cho mình.
Thân là một người cha, ông không đối xử tốt với Hiểu Hiểu, còn dùng đứa con chưa sinh ra làm lá chắn, ai xui tám kiếp mới đầu thai vào bụng Tô Khuê, làm con của bọn họ...
Đại Tiểu ngồi trong xe nói chuyện với Mục Sơn, cô mở nửa cửa sổ ra, không liếc nhìn Mục Sơn một cái.
Mà chưa đến một ngày, đôi mắt Mục Sơn đã lõm sâu? Ông ta đi vào,râu ria xồm xàm, không còn hung hăng vênh váo như lúc trước mà khom người: "Tần tổng, tôi xin cô, xin cô cho tôi và Tiện Nội một con đường sống." Họ thật sự bị ép vào đường cùng.
Bây giờ, công việc không còn, công ty Tô Khuê đối mặt phá sản, ông đã bị ép chết.
Đại tiểu thư không nhìn ông.
Mục Sơn cúi đầu, vô cùng hèn mọn: "Tôi biết... Tôi biết lúc trước tôi và mẹ con bé không nên nghe lời Tố Lam quay video, nhưng mà... Tôi cũng bị ép không còn cách nào mới làm vậy... Van xin cô, Tần tổng, ngàn sai vạn sai thì chúng tôi cũng là cha mẹ ruột của Hiểu Hiểu, cô hãy cho tôi một cơ hội..." Tần Di ngắt lời ông, chất vấn bằng giọng nói lạnh như băng: "Không phải tôi đã cho ông một cơ hội rồi sao?" Lúc trước ở nhà họ Mục cô đã nói rõ đó là cơ hội cuối cùng.
Còn bây giờ thì sao? Một người như Mục Sơn còn có mặt mũi để nói ra lời này sao? Cô chỉ là nghĩ cho Hiểu Hiểu.
Đại tiểu thư rất hiểu Hiểu Hiểu, nàng là một người đơn thuần lương thiện, nàng không ngại tốn sức để giúp đỡ một người xa lạ, đối với cha mẹ... Nàng chỉ oán trách mà không nhẫn tâm.
Nhưng có người không đáng được cảm thông, không đáng được tha thứ.
Nếu lúc đó cô dùng dao sắc chặt tơ rối, thì có lẽ dư luận sẽ không mang đến thương tổn lớn cho Hiểu Hiểu như vậy.
Tuy Hiểu Hiểu cười với cô, nhưng đại tiểu thư là người có quan hệ xác thịt với nàng, sao cô không cảm nhận ra được nỗi đau che giấu trong lòng nàng chứ.
Có ai đã trải qua những điều này mà tâm trạng vẫn như trước chứ? Các cô đã không còn là các cô lúc ban đầu.
Hiểu Hiểu có che giấu sâu đến đâu cũng không thể che giấu được ánh mắt đại tiểu thư, cô không biết đã hối hận về quyết định ban đầu của mình đến nhường nào, sai lầm như vậy sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.
Mưa ập đến khiến Mục Sơn ướt đẫm cả người, đôi mắt ông như cá chết không còn chút tia sáng nào: "Tôi... Cho chúng tôi thời gian một tuần, tôi và mẹ con bé sẽ ra nước ngoài, đi đến nơi Hiểu Hiểu không thể nhìn thấy." Đây là đường sống cuối cùng của ông.
Đại tiểu thư liếc ông.
Cô thật sự cảm thấy người trước mắt này thật ấu trĩ buồn cười.
Đội giám sát đã đến, mọi chuyện đã lên đầu đỉnh sóng vậy rồi mà ông còn muốn chạy trốn.
Ông chạy trốn sao? Cô không còn kiên nhẫn, ném ra một câu cuối cùng làm lòng Mục Sơn như tro tàn, sau đó đóng cửa sổ xe lại.
"Nước ngoài cũng có thể nhìn thấy, vào tù giam đi." Nơi đó mới thật sự không nhìn thấy.