Mục Hiểu Hiểu nói giọng run rẩy, mưa lớn như vậy, nàng nằm trên nước, đáng ra phải cảm thấy lạnh lẽo nhưng vì quá kích động, cả người nàng đều nóng lên, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Rõ ràng đại tiểu thư đang hỏi nàng có bị thương không, Mục Hiểu Hiểu không những không đáp mà còn hỏi ngược lại cô.
Tần Di kiểm tra Mục Hiểu Hiểu từ trên xuống dưới một cách thật kỹ lưỡng, xác định nàng không bị thương, cô thở phào nhẹ nhõm, thân thể căng cứng nháy mắt đã thả lỏng.
Cho đến tận bây giờ, lòng cô mới quay về như cũ.
Mục Hiểu Hiểu có thể cảm thấy người trên thân từ căng cứng như đá nháy mắt mềm mại như hoa, tay nàng đặt ở eo cô, lại hỏi:"Đại tiểu thư, chị có thể nói chuyện với em không?"
Nàng từng tưởng tượng Tần Di nói chuyện một đoạn ngắn vô số lần.
Nàng nghĩ đến rất nhiều khả năng, cũng không muốn tưởng tượng quá nhiều, nếu đại tiểu thư mở miệng, cô sẽ nói cái gì.
Có lẽ là một buổi chiều yên tĩnh tại nhà?
Có lẽ là về một lần bị Tần gia áp chế?
Hay là một cái chạm vô tình?
Trong đầu nàng xuất hiện vô số khả năng, nhưng duy nhất không có loại này.
Chính là lúc cô kêu "Hiểu Hiểu"
Lúc cô mở miệng gọi chính là "Hiểu Hiểu", tên của nàng.
Đại tiểu thư vì cứu nàng nên mới mở miệng, mà câu đầu tiên của cô lại là nàng,
Mục Hiểu Hiểu có thể cảm nhận thấy trong lòng mình đang có một trận mưa to, ướt một mảng.
Cuối cùng... Cuối cùng.
Loại hạnh phúc mừng như điên này cho nàng nhiều tiền cũng không muốn đổi.
Điều này làm cho nàng như tới lúc đại tiểu thư đứng lên, nàng giả vờ ngã xuống đất, nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cảm thụ mùi vị chờ đợi, cảm thụ tình huống hài hước sợ bị xe lăn của đại tiểu thư cán nát.
Chưa đến nửa tháng.
Thời gian thấm thoát trôi.
Bây giờ, đại tiểu thư thật sự vì nàng mà đứng lên, thậm chí bảo hộ nàng dưới thân, tình nguyện dùng thân mình để bảo vệ nàng.
Mắt Mục Hiểu Hiểu đỏ đen, tay nàng dùng sức ghì Tần Di, đại tiểu thư muốn chống thân lên lại bị nàng kéo xuống, té về trên thân của nàng.
Chuyện này, hô hấp rõ mồn một, hai người mặt đối mặt, không quá thân cận.
Tư thế này...
Ánh mắt này...
Hai má cô đỏ bừng, thân bị khống chế, cô thò tay đẩy Mục Hiểu Hiểu.
- --Buông ra.
Mục Hiểu Hiểu như không nghe thấy, ngược lại vội nhìn vào mắt cô:"Chị nói em biết, đại tiểu thư, chị có nói hay không?"
Nàng sợ ban nãy là do nàng tự tưởng tượng ra.
Lưu Vạn Niên đang ở bên cạnh xem:...
Đại tiểu thư với vợ của cô không thể đứng lên nói chuyện sao?
Tuy mưa lớn như vầy không có người qua lại, nhưng dù sao ở đây cũng là cổng trường, vừa nãy có chuyện nguy cấp nên đại tiểu thư bắt lấy tay nàng rồi ngà xuống có thể hiểu, nhưng hiện tại thì... Hai người đang diễn phim Titanic sao?
Còn nữa... Đi theo Tần Di lâu như vậy, Lưu Vạn Niên không biết thân thủ của đại tiểu thư lại nhanh nhẹn như vậy.
Mưa rớt trên người, một giọt mưa rớt xuống mặt Mục Hiểu Hiểu, Tần Di thấy đôi mắt nàng phiếm hồng, thấy con ngươi nàng chỉ toàn là hình bóng mình, lồng ngực cô bỗng phập phồng liền hồi, biết nàng rất muốn nghe một đáp án.
Đại tiểu thư nhẹ nhàng thở dài, gật đầu:"Ừ..."
Vừa nãy là tình huống bất ngờ, đại tiểu thư gọi một tiếng "Hiểu Hiểu" thê lương, bây giờ khiến cô nói, giọng đại tiểu thư có hơi mềm mại, thậm chí có lẫn mơ hồ, âm thanh như vậy đối với Tần Di từng làm khuynh đảo giới giải trí là một sự xấu hổ, mặt cô không chỉ đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ theo, nhưng đối với Mục Hiểu Hiểu đó chính là âm thanh tuyệt vời nhất mà nàng từng nghe, xuyên qua tầng tầng lớp lớp mưa gió, đó là âm thanh của tự nhiên.
Nội tâm Mục Hiểu Hiểu quay cuồng, từng đợt sóng dữ trong lòng bắt đầu vồ vập, nàng căn bản không muốn buông đại tiểu thư, còn muốn nghe cô nói chuyện.
Nghe thật hay... Thật hay!
Đại tiểu thư chậm rãi đứng dậy, chân của cô vẫn vô lực như trước, mới nhích lên một tí lại bị Mục Hiểu Hiểu cầm tay kéo về, lại ngã trên thân nàng.
"Chị có thể nói..."
Vành mắt Mục Hiểu Hiểu phiếm hồng, thân cũng run rẩy giống người điên, nàng dùng sức ôm lấy Tần Di:"Đại tiểu thư, chị nói tiếp đi!"
Mưa to xối xả.
Mục Hiểu Hiểu nói lớn bên tai đại tiểu thư, cô muốn hỏi Mục Hiểu Hiểu một câu, rằng có thể nói chuyện mà không biến cô thành kẻ điếc không.
Như lúc này, thấy đôi mắt phiếm hồng như con thỏ, Tần Di nhẹ nhàng thở dài, cô sờ má nàng, gật đầu.
- --Ý là, cô có thể nói.
Điều này khiến cho chính cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
Vừa nãy quá đột ngột, không quan tâm nét mặt, tất cả đều là phản ứng theo bản năng.
Cô đang xác thực tâm tình của Mục Hiểu Hiểu, rất nhiều lần trong đêm, một người trong phòng luyện tập nhiều đến mức thở dốc, nhưng cho dù thế nào cô cũng không nói, một âm thanh cũng không phát ra.
Tần Di cũng từng sợ hãi không yên, không phải vì cô có thể sẽ phải vĩnh viễn đối mặt với thế giới không có âm thanh, mà cô sợ Hiểu Hiểu sẽ phải đối mặt với một Tần Di lặng thinh.
Hiểu Hiểu của nàng nửa đời trước đã khổ vậy rồi, nửa đời sau của nàng, đại tiểu thư muốn che chở, muốn cho nàng một gia đình, giúp nàng biết trên đời này vẫn có một người luôn chờ nàng, vĩnh viễn không vứt bỏ.
Cuối cùng cũng đứng dậy.
Đại tiểu thư một thân nước bùn vô vùng chật vật, Mục Hiểu Hiểu không quan tâm bản thân lắm, trước tiên bế cô về xe lăn, Lưu Vạn Niên chạy đến bỏ xe ra, đem quần áo để thay cho hai người.
Anh tựa vào một bên xe, nhìn bầu trời u ám, nhíu mày.
Chiếc xe máy vừa xuất hiện kia, chỉ là trùng hợp sao?
Mưa quá to, dường như làm mờ tầm nhìn của người ta, khiến một vệ sĩ chuyên nghiệp như anh phản ứng không kịp.
Nếu thật sự là ngoài ý muốn, đối phương chỉ liếc hai người ngã xuống, theo lẽ thường, không phải nên dừng lại để xem thương thế sao?
Tại sao lại không hề quay xe mà tuyệt tình chạy đi?
...
Cũng may... Đại tiểu thư chịu một cú vừa rồi đã nói chuyện.
Tâm tình của Lưu Vạn Niên hưng phấn, tùy không đến mức như điên của Mục Hiểu Hiểu nhưng nội tâm vui sướng dường như không kìm được, nếu không phải mưa to, không có phương tiện, anh thật sự đã gửi tin tốt cho Tống tẩu.
Đã bao lâu nhỉ?
Đã bao lâu đại tiểu thư chưa mở miệng nói?
...
Lúc Lưu Vạn Niên đang mơ màng, Mục Hiểu Hiểu hơi giống khỏi, phấn khích đến nỗi muốn nhảy múa, nàng thấy đại tiểu thư, không có người hầu hạ, quần áo của mình cũng không thay:"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, chị nói em nghe một câu nữa đi."
Giọng hát của đại tiểu thư vừa được khôi phục, âm thanh của cô rất mềm mại, giống như không có khí lực, không giống với giọng hát trước kia mà Mục Hiểu Hiểu nghe từ cô, giống như người bệnh, chưa hồi phục hẳn, giọng nói yếu ớt.
Nhưng... Nghe thật hay.
Giống như giọng mũi vậy, tuy hơi yếu ớt nhưng lại dịu dàng, nếu có thể làm ra biểu cảm của một con mèo, thật dễ thương.
Mục Hiểu Hiểu mở to mắt, nội tâm lại xuất hiện sóng vỗ ầm ầm, Tần Di lạnh lùng nhìn nàng nửa ngày, cau mày, như nàng muốn.
"Cút."
Đó là tiếng "Cút", nhưng âm thanh thật mềm mại, Mục Hiểu Hiểu không biết nặng nhẹ ôm cánh tay Tần Di: "Được được được, cút cút cút, chị lặp lại đi!"
Tần Di:...
Cô thấy nàng có vẻ không bình thường, cô giáo Mục có lẽ nên bị đưa đến bệnh viện tâm thần.
Tâm tình Mục Hiểu Hiểu rất tốt, quăng mối nguy hiểm vừa rồi ra sau đầu, nàng cầm khăn lau thân thể đại tiểu thư, không chịu được mà hỏi:"Chị cố ý đến đây đón em sao?"
Tần Di nhíu mày, nhìn nàng nâng tay.
- --Mơ à?
Cô cố ý đến đón nàng?
Tuy bây giờ đã có thể nói chuyện, nhưng thói quen khó sửa, đại tiểu thư đã ở trong không gian yên tĩnh lâu như vậy, cô đã không có thói quen dùng ngôn ngữ để biểu đạt chính mình rồi.
Nhưng chỉ cần đơn giản nói mấy câu, cũng đủ khiến lòng Mục Hiểu Hiểu dậy sóng, nàng cúi đầu nhìn tay, ôi trời tay nàng, đại tiểu thư từng luyện võ sao?
Mục Hiểu Hiểu ghé sát vào Tần Di, tủm tỉm cười:"Chị xem."
Nàng không thể làm gì sau khi ngã nhưng cánh tay trắng như tuyết đã in rõ mấy dấu tay, dĩ nhiên là do đại tiểu thư dưới tình thế cấp bách để lại.
Hiểu Hiểu da trắng, vết thâm tím trên tay lại càng rõ ràng, nàng đùa Tần Di:"Đại tiểu thư, cái này tính là tai nạn lao động nha?"
Đại tiểu thư lạnh lùng liếc nàng,
Người này có tâm hay không? Mạng xém nữa mất, ấy thế vẫn có tâm trạng đùa vui với cô?
Mục Hiểu Hiểu bĩu môi, cúi đầu nhìn cánh tay mình lúc lâu, nàng lấy điện thoại ra rồi chụp ảnh.
"Đúng là vết thâm uy mãnh, em phải lưu lại."
Tần Di:...
Lưu lại chứng cứ, tâm tình cô giáo Mục vô cùng tốt, miệng lại nói:"Em không phải người tốt lành gì, vậy mà lại bao dùng chị, vậy đó là tâm nghiện nha~"
Tần Di:...
Nói nàng không có tâm là không có tâm thật sao?
"A, đúng rồi, đại tiểu thư, nãy chỉ vừa đứng lên sao?" Mục Hiểu Hiểu hỏi thăm cô, quên chuyện này đi, nàng ngồi xuống dưới chân cô, cầm lấy chân Tần Di.
Tay bị mưa ướt nên khá lạnh, nhưng bởi vì Mục Hiểu Hiểu cảm thấy phấn khích, tay nàng thực sự hơi nóng đối với đại tiểu thư, Tần Di run lên, gạt tay Mục Hiểu Hiểu ra.
Mục Hiểu Hiểu không tức giận, trái lại vô cùng bao dung:"Nhạy cảm vậy sao?"
Tần Di:...
Trước kia, Mục Hiểu Hiểu mát-xa chân cho đại tiểu thư, cô tuy sẽ có phản ứng nhưng cũng không nhạy cảm như vậy.
Bây giờ nàng vừa đặt tay, đại tiểu thư liền có phản ứng.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn!
Có thể là nó đã mở.
Miệng Mục Hiểu Hiểu không hề dừng lại, cứ vừa nói vừa cười mãi, có chút giống với một đứa trẻ.
"Aaa, đại tiểu thư, em rất muốn nghe chị hát."
"Em có thể cùng hát 'Tâm nghiện' với chị! Trời ạ, đây chính là sự kết hợp của nghệ thuật gia với nghệ thuật gia!"
"Em nghĩ chị sắp có thể tự đi được rồi, trời ơi, đại tiểu thư, em muốn xem chị mặc váy, chắc chắn sẽ rất đẹp!"
...
Nàng vô cùng hưng phấn, ôm cổ Tần Di, Mục Hiểu Hiểu chôn đầu trong lòng nàng, đại tiểu thư cúi đầu nhìn người trong lòng, nâng tay xoa đầu nàng.
Mục Hiểu Hiểu ngủ mùi đàn hương từ người cô, thì thào:"Hình như em đang mơ, đại tiểu thư, em đang mơ đúng không?"
Tần Di véo tay nàng, Mục Hiểu Hiểu đau đến nỗi hít phải một ngụm khí lạnh.
Đại tiểu thư nhìn nàng.
- --Đang mơ à?
Mục Hiểu Hiểu:...
Sao lại tàn nhẫn như vậy?
Nàng đang đắm chìm trong bầu không khí vui sướng, tại sao không để nàng hưởng thụ một chút?
Đại tiểu thư cũng muốn mở lòng, nhưng chuyện vừa rồi đã khiến cô làm trái lại.
Cô không phải người tốt tình.
Trước đây có rất nhiều chuyện, cô lười quản lí, cũng không muốn quản.
Khi đó cô đã chết tâm, còn có thể để ý gì?
Nhưng bây giờ không phải vậy.
Người trong lòng cô.
Có người dám động vào nàng, tuyệt đối không thể tha thứ.
Về đến nhà, xe dừng lại, Mục Hiểu Hiểu vẫn còn đang mở lòng, nàng nâng tay, chân hơi thấp xuống, làm động tác của quý ông:"Đại tiểu thư, em có thể mời chị đi dạo dưới mưa không?"
Làm người thì sẽ có lúc vui lúc buồn, cô giáo Mục hôm nay đã trải qua cảm giác cận kề cái chết, lại trải qua sự việc đại tiểu thư đột nhiên nói chuyện làm cho mừng như điên, nàng đã cực kỳ không bình thường.
Cũng may, đại tiểu thư khó bình tĩnh, cô quăng cho Mục Hiểu Hiểu một cái lườm sắc như dao.
- --Cút đi.
Mục Hiểu Hiểu cười không ngớt, dù bị mắng nhưng cũng không tức giận, ngược lại lại cổ vũ:"Chị nói lại đi, nói là em cút liền."
Đại tiểu thư:...
Thật muốn giết người.
Để tránh cho đại tiểu thư tăng huyết áp, Mục Hiểu Hiểu cũng hiểu chuyện, tuy lo lắng nhưng vẫn từ tốn.
Nàng ôm đại tiểu thư lên xe lăn, đẩy nàng về phòng.
Quay lại... Mục Hiểu Hiểu vốn dĩ muốn đãi Lưu Vạn Niên, dù sao hôm nay Lưu Vạn Niên cũng không dễ dàng gì, bị mưa ướt không nói, bộ dạng cứ thấp thỏm lo âu.
Lưu Vạn Niên căn bản không dám vào cửa, hôm nay bảo vệ không tốt cho đại tiểu thư và Mục Hiểu Hiểu, là do hắn thất trách.
Tần Di liếc mắt, phất tay.
- --Về trước đi.
Một thân ướt sũng của anh cũng nên thay đi.
Thấy đại tiểu thư không tức giận, Lưu Vạn Niên thở phào nhẹ nhõm, xoay người chạy đi.
Hôm nay mưa lớn, trong nhà không có ai, Mục Hiểu Hiểu đóng cửa, nàng đi vào phòng đắp chăn cho đại tiểu thư.
Nơi này không có người ngoài.
Mục Hiểu Hiểu không băn khoăn gì, ngồi xuống trước xe lăn của đại tiểu thư, ngửa đầu nhìn nàng.
Tâm tình của đại tiểu thư dịu đi nhiều, nàng cúi đầu nhìn Mục Hiểu Hiểu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Tóc của Mục Hiểu Hiểu dán trên trán, mắt nàng đỏ hoe, mắt ngấn lệ, nàng rất kiềm chế.
Trong suốt đường đi, người ngoài không biết nhưng nàng biết đại tiểu thư đã trải qua bao nhiều gian nan, bao nhiêu đau khổ.
Cô là một người cô đơn, từ một thiên kim đại tiểu thư lại ngã xuống dân thường, lần lượt bị người thân làm tổn thương, phải bội, hãm hại.
Bị người lừa gạt vì lợi ích cao nhất... Ai hiểu lòng cô?
Nàng nhớ tới lời của Lưu Vạn Niên, vào lúc suy yếu nhất đại tiểu thư đã bị dì nhỏ của mình là Tố Lăm hãm hại, một mình trong bệnh viện, bị bắt uống những loại thuốc không nên uống, không được đối đãi như một con người.
Nàng còn nhớ rõ lúc mới gặp nhau, đại tiểu thư cô đơn ngồi ở lầu ba, không nói chuyện với ai, thậm chí không bao giờ ăn với người khác.
Cho dù người khác có nói gì, bàn luận cái gì, cô ấy im lặng và đứng thẳng, luôn đối mặt với mọi người bằng một tấm lưng đơn độc.
Ngay cả khi chính tay đuổi Tống tẩu đi, cô cực kỳ khó chịu, cũng không nói với ai.
Một người ngày qua ngày ngắm lá rụng, nhưng lại không chờ những người muốn chờ.
...
Bây giờ, đại tiểu thư đã chịu nói chuyện.
Nàng sao mà không cảm động cho được?
Sao không kích động cho được?
Mục Hiểu Hiểu chịu không được cắn môi, giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống hai má, một giọt rơi trên mu bàn tay đại tiểu thư, Tần Di cũng đỏ mắt theo, cô chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng xoa tóc Mục Hiểu Hiểu, gian nan mở miệng:"Hiểu Hiểu... Đừng, đừng..."
Cô nói rất chậm, âm thanh ngọt như mật ong thấm vào tim Mục Hiểu Hiểu.
Mục Hiểu Hiểu nhẫn nại nhìn đại tiểu thư, mãi cho đến khi cô nói xong chữ "Khóc", nàng không còn nhịn được nữa, vươn người lên ôm cổ Tần Di.
- --Hiểu Hiểu, đừng khóc.
Nàng nghe được rồi.
Nghe được rõ ràng.
__
Lời tác giả:
Có phải Lá đã lâu không ra chương tiếp?
^_^ Hưởng thụ sự nhiệt tình của mọi người trước đã, tan ca lại viết tiếp chương nữa nhé?
P/s: Nếu chân đại tiểu thư bình phục, cô cùng Hiểu Hiểu vẫn có vấn đề cẩn giải hòa trước, mọi người không cần gấp, ngồi nghe Lá kể chuyện xưa là được.