Chiến Thần Phục Thù - Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
Chương trước- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Thần Phục Thù
Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
Lăng Khôi kéo Tô Duệ Hân leo lên chiếc xe máy năm mươi đời cũ của mình rồi nổ máy lái đi.
Một lúc lâu sau, tiếng gầm gừ của Trần Giang vang lên từ phía sau: “Lăng Khôi, anh đợi đấy cho tôi, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Về đến nhà, nghe nói chuyện xảy ra ở trước cửa bệnh viện, Chu Lam tát Lăng Khôi một bạt tai: “Cái thằng cặn bã này, bảo mày ly hôn thì mày không chịu, bây giờ con gái tao muốn qua lại với Trần Giang, mày cũng phá hoại à? Mày muốn bám vào con gái tao không chịu buông tha phải không?”
“Con thật lòng thích Duệ Hân, con không muốn ly hôn”, Lăng Khôi nhìn Tô Duệ Hân đứng một bên, Tô Duệ Hân lại nghiêng người đi như không muốn nhìn thấy anh.
Chu Lam giễu cợt: “Thích? Mày cũng xứng nói chữ này à? Nếu không phải vì di chúc trước lúc qua đời của ông cụ thì mày với con gái tao không phải là người cùng đẳng cấp, cũng sẽ không gặp nhau. Chuyện này cũng thôi đi, thế mà mày lại còn ra ngoài ngoại tình, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi à?”
Lăng Khôi cứng họng không nói được gì.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, dù Lăng Khôi có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Advertisement
“Sao mày không nói gì nữa?”, Chu Lam khinh thường nói: “Hôm nay con gái tao mượn Trần Giang bốn triệu, Trần Giang cũng đã đồng ý, còn nói chỉ cần kết hôn thì bốn mươi triệu cũng không thành vấn đề, kết quả bị mày phá hoại rồi. Không có bốn triệu thì sao con gái tao giữ được chức vụ của nó đây? Mày đền được sao?”
“Con đền”, Lăng Khôi vứt lại một câu rồi xoay người bỏ đi.
Chu Lam còn đuổi theo quát: “Cái thằng vô dụng kia, cả đời này mày cũng không kiếm được bốn triệu đâu, đền cái gì mà đền?”
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi. Nếu đã không hợp thì ly hôn với anh ta là được rồi, cần gì phải nói mấy lời thừa thãi đó”, Tô Duệ Hân hơi khó chịu.
“Đứa con gái ngốc này, con thật là không làm người ta bớt lo mà. Sao con có thể để thằng đó phá hoại cuộc hẹn của con với Trần Giang vậy? Bây giờ thì hay rồi, Trần Giang đi mất, tiền cũng không có”, Chu Lam bực bội nói: “Còn không mau gọi điện xin lỗi Trần Giang đi”.
Tô Duệ Hân không muốn.
“Gọi đi, bây giờ bệnh viện Bình An đã không còn tiền nữa. Mấy ngày sau không phát lương được thì con còn ngồi được trên cái chức tổng giám đốc này sao? Đây là cơ hội khôi phục chức vụ mà khó khăn lắm Trần Giang mới giành được cho con, con phải biết quý trọng chứ. Nhà chúng ta không thể để mất chức vụ này được”, Chu Lam thở dài than vãn.
Tô Duệ Hân cảm thấy trọng trách đè nặng lên người mình khiến cô không thở nổi.
Cô là con một, gánh trên vai hi vọng và cuộc sống của một nhà ba người. Cô rất muốn sống cuộc sống của mình một lần nhưng đây chỉ là mong ước xa vời.
Tô Duệ Hân đành phải lấy điện thoại gọi cho Trần Giang, cô thấy cơn tức giận của Trần Giang ở đầu dây bên kia đã giảm đi ít nhiều rồi mới cúp điện thoại.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Duệ Hân mặc đồ ngủ đứng dậy mở cửa, cô chỉ thấy Lăng Khôi đang xách một chiếc vali lớn đứng ở cửa.
“Anh còn đến làm gì? Anh chê mẹ tôi mắng anh chưa đủ sao?”, Tô Duệ Hân cạn lời.
Lăng Khôi đặt vali xuống rồi mở ra.
Bên trong là một đống tiền giấy màu đỏ.
Khá chói mắt.
“Bốn triệu đấy”, Lăng Khôi bình tĩnh nói ra ba chữ.
Tô Duệ Hân hít một hơi khí lạnh: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải anh đi trộm đấy chứ?”
Trong ấn tượng của Tô Duệ Hân, mỗi tháng cô cho Lăng Khôi hai nghìn, dù anh không tiêu gì thì ba năm sau cũng chỉ mới có được bảy mươi nghìn tệ.
Ngoài việc trộm tiền ra thì Tô Duệ Hân không thể nghĩ ra khả năng nào khác nữa.
Lăng Khôi nói: “Nghe nói gia tộc Tô Thị âm thầm chuyển tất cả tiền vốn của bệnh viện Bình An đi để cố ý làm khó em, thế nên anh đi mượn của bạn anh”.
“Sao tôi không biết anh có người bạn nào giàu vậy nhỉ?”, Tô Duệ Hân vẫn rất lo lắng nguồn tiền này không rõ: “Sao anh có số tiền này, anh nói rõ cho tôi xem nào”.
Ba năm trước mình đã cứu người thanh niên này bên sông Vọng Cổ, anh ta một mình đến thành phố Trung Hải, không có bạn bè gì, Tô Duệ Hân không tin những lời Lăng Khôi nói.
“Em yên tâm, số tiền này rất chính đáng”, Lăng Khôi khẽ cười rồi xoay người đi mất.
Lăng Khôi vẫn rất cảm động, ít nhất ngay khi nhìn thấy số tiền này, điều đầu tiên Tô Duệ Hân nghĩ đến là nguồn tiền có chính đáng hay không. Như vậy chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn quan tâm đến mình.
Cuộc hôn nhân ba năm, ở chung với nhau ba năm, cô ấy quan tâm đến mình đã trở thành bản năng, có lẽ ngay cả chính cô ấy cũng không biết.
“Khoan đã”, Tô Duệ Hân rất cảm động, lần đầu tiên cô cảm thấy Lăng Khôi không phải loại vô dụng như vậy.
“Vợ, còn chuyện gì sao?”, Lăng Khôi quay đầu lại cười nói.
Còn rất có sức hấp dẫn nữa.
Tô Duệ Hân nói: “Anh có muốn vào trong uống tách trà nóng không?”
“Chẳng phải em vừa nói không muốn bị mẹ em mắng sao”, vứt lại một câu cho cô, Lăng Khôi rất phóng khoáng cất bước rời đi.
Tô Duệ Hân đứng trước cửa tâm trạng rất phức tạp nhìn theo bóng lưng rời đi của Lăng Khôi.
Đây có phải là tên vô dụng mình quen không?
Từ hôm nay lúc anh ở trước cổng bệnh viện, cô đã cảm thấy anh có gì đó khác hẳn, anh trở nên có sức hấp dẫn hơn rồi.
“Con gái, ai vậy?”, Chu Lam vừa tắm xong bước đến. Nhìn thấy số tiền mắt lớn được đặt trong vali, bà ta cười nói: “Là Trần Giang bảo người mang đến à? Xem ra Trần Giang thật lòng đối với con đấy”.
Tô Duệ Hân vẫn còn đang nhìn theo hướng Lăng Khôi rời đi, lẩm bẩm nói: “Không phải Trần Giang”.
Chu Lam nói: “Không phải Trần Giang thì còn ai vào đây? Tuy cậu ấy có tiền nhưng cũng không thể cho con một lần bốn triệu vậy chứ”.
Tô Duệ Hân nói: “Là Lăng Khôi”.
- -----------------
Một lúc lâu sau, tiếng gầm gừ của Trần Giang vang lên từ phía sau: “Lăng Khôi, anh đợi đấy cho tôi, chuyện này vẫn chưa xong đâu!”
Về đến nhà, nghe nói chuyện xảy ra ở trước cửa bệnh viện, Chu Lam tát Lăng Khôi một bạt tai: “Cái thằng cặn bã này, bảo mày ly hôn thì mày không chịu, bây giờ con gái tao muốn qua lại với Trần Giang, mày cũng phá hoại à? Mày muốn bám vào con gái tao không chịu buông tha phải không?”
“Con thật lòng thích Duệ Hân, con không muốn ly hôn”, Lăng Khôi nhìn Tô Duệ Hân đứng một bên, Tô Duệ Hân lại nghiêng người đi như không muốn nhìn thấy anh.
Chu Lam giễu cợt: “Thích? Mày cũng xứng nói chữ này à? Nếu không phải vì di chúc trước lúc qua đời của ông cụ thì mày với con gái tao không phải là người cùng đẳng cấp, cũng sẽ không gặp nhau. Chuyện này cũng thôi đi, thế mà mày lại còn ra ngoài ngoại tình, lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi à?”
Lăng Khôi cứng họng không nói được gì.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này, dù Lăng Khôi có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Advertisement
“Sao mày không nói gì nữa?”, Chu Lam khinh thường nói: “Hôm nay con gái tao mượn Trần Giang bốn triệu, Trần Giang cũng đã đồng ý, còn nói chỉ cần kết hôn thì bốn mươi triệu cũng không thành vấn đề, kết quả bị mày phá hoại rồi. Không có bốn triệu thì sao con gái tao giữ được chức vụ của nó đây? Mày đền được sao?”
“Con đền”, Lăng Khôi vứt lại một câu rồi xoay người bỏ đi.
Chu Lam còn đuổi theo quát: “Cái thằng vô dụng kia, cả đời này mày cũng không kiếm được bốn triệu đâu, đền cái gì mà đền?”
“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi. Nếu đã không hợp thì ly hôn với anh ta là được rồi, cần gì phải nói mấy lời thừa thãi đó”, Tô Duệ Hân hơi khó chịu.
“Đứa con gái ngốc này, con thật là không làm người ta bớt lo mà. Sao con có thể để thằng đó phá hoại cuộc hẹn của con với Trần Giang vậy? Bây giờ thì hay rồi, Trần Giang đi mất, tiền cũng không có”, Chu Lam bực bội nói: “Còn không mau gọi điện xin lỗi Trần Giang đi”.
Tô Duệ Hân không muốn.
“Gọi đi, bây giờ bệnh viện Bình An đã không còn tiền nữa. Mấy ngày sau không phát lương được thì con còn ngồi được trên cái chức tổng giám đốc này sao? Đây là cơ hội khôi phục chức vụ mà khó khăn lắm Trần Giang mới giành được cho con, con phải biết quý trọng chứ. Nhà chúng ta không thể để mất chức vụ này được”, Chu Lam thở dài than vãn.
Tô Duệ Hân cảm thấy trọng trách đè nặng lên người mình khiến cô không thở nổi.
Cô là con một, gánh trên vai hi vọng và cuộc sống của một nhà ba người. Cô rất muốn sống cuộc sống của mình một lần nhưng đây chỉ là mong ước xa vời.
Tô Duệ Hân đành phải lấy điện thoại gọi cho Trần Giang, cô thấy cơn tức giận của Trần Giang ở đầu dây bên kia đã giảm đi ít nhiều rồi mới cúp điện thoại.
Một lát sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tô Duệ Hân mặc đồ ngủ đứng dậy mở cửa, cô chỉ thấy Lăng Khôi đang xách một chiếc vali lớn đứng ở cửa.
“Anh còn đến làm gì? Anh chê mẹ tôi mắng anh chưa đủ sao?”, Tô Duệ Hân cạn lời.
Lăng Khôi đặt vali xuống rồi mở ra.
Bên trong là một đống tiền giấy màu đỏ.
Khá chói mắt.
“Bốn triệu đấy”, Lăng Khôi bình tĩnh nói ra ba chữ.
Tô Duệ Hân hít một hơi khí lạnh: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải anh đi trộm đấy chứ?”
Trong ấn tượng của Tô Duệ Hân, mỗi tháng cô cho Lăng Khôi hai nghìn, dù anh không tiêu gì thì ba năm sau cũng chỉ mới có được bảy mươi nghìn tệ.
Ngoài việc trộm tiền ra thì Tô Duệ Hân không thể nghĩ ra khả năng nào khác nữa.
Lăng Khôi nói: “Nghe nói gia tộc Tô Thị âm thầm chuyển tất cả tiền vốn của bệnh viện Bình An đi để cố ý làm khó em, thế nên anh đi mượn của bạn anh”.
“Sao tôi không biết anh có người bạn nào giàu vậy nhỉ?”, Tô Duệ Hân vẫn rất lo lắng nguồn tiền này không rõ: “Sao anh có số tiền này, anh nói rõ cho tôi xem nào”.
Ba năm trước mình đã cứu người thanh niên này bên sông Vọng Cổ, anh ta một mình đến thành phố Trung Hải, không có bạn bè gì, Tô Duệ Hân không tin những lời Lăng Khôi nói.
“Em yên tâm, số tiền này rất chính đáng”, Lăng Khôi khẽ cười rồi xoay người đi mất.
Lăng Khôi vẫn rất cảm động, ít nhất ngay khi nhìn thấy số tiền này, điều đầu tiên Tô Duệ Hân nghĩ đến là nguồn tiền có chính đáng hay không. Như vậy chứng tỏ trong lòng cô vẫn còn quan tâm đến mình.
Cuộc hôn nhân ba năm, ở chung với nhau ba năm, cô ấy quan tâm đến mình đã trở thành bản năng, có lẽ ngay cả chính cô ấy cũng không biết.
“Khoan đã”, Tô Duệ Hân rất cảm động, lần đầu tiên cô cảm thấy Lăng Khôi không phải loại vô dụng như vậy.
“Vợ, còn chuyện gì sao?”, Lăng Khôi quay đầu lại cười nói.
Còn rất có sức hấp dẫn nữa.
Tô Duệ Hân nói: “Anh có muốn vào trong uống tách trà nóng không?”
“Chẳng phải em vừa nói không muốn bị mẹ em mắng sao”, vứt lại một câu cho cô, Lăng Khôi rất phóng khoáng cất bước rời đi.
Tô Duệ Hân đứng trước cửa tâm trạng rất phức tạp nhìn theo bóng lưng rời đi của Lăng Khôi.
Đây có phải là tên vô dụng mình quen không?
Từ hôm nay lúc anh ở trước cổng bệnh viện, cô đã cảm thấy anh có gì đó khác hẳn, anh trở nên có sức hấp dẫn hơn rồi.
“Con gái, ai vậy?”, Chu Lam vừa tắm xong bước đến. Nhìn thấy số tiền mắt lớn được đặt trong vali, bà ta cười nói: “Là Trần Giang bảo người mang đến à? Xem ra Trần Giang thật lòng đối với con đấy”.
Tô Duệ Hân vẫn còn đang nhìn theo hướng Lăng Khôi rời đi, lẩm bẩm nói: “Không phải Trần Giang”.
Chu Lam nói: “Không phải Trần Giang thì còn ai vào đây? Tuy cậu ấy có tiền nhưng cũng không thể cho con một lần bốn triệu vậy chứ”.
Tô Duệ Hân nói: “Là Lăng Khôi”.
- -----------------
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
- bình luận