Chiến Thần Phục Thù - Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
Chương trước- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Thần Phục Thù
Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
Chương 136: Lời trăng trối cuối cùng Câu nói của Đường Thục Hạo thu hút rất nhiều ánh mắt nháo nhác nhìn qua. Ánh mắt ai nhìn Lăng Khôi cũng đầy sự chán ghét. Điều này khiến Đường Thục Thanh hết sức lúng túng: “Anh Hạo, đây là Lăng Khôi, là một cao thủ võ thuật. Hơn nữa trước đây ông nội cũng biết anh ấy, còn để anh ấy xem bệnh cho ông nội, với lại ông nội đặc biệt dặn dò em đưa anh ấy tới đây”. Đường Thục Thanh cũng hết cách, chỉ có thể nhắc đến lời nói trước đây của ông cụ Đường. Đường Thục Hạo nghe xong, ánh mắt nhìn Lăng Khôi hơi thay đổi: “Cậu quen ông nội tôi sao?” Lăng Khôi nói: “Đã gặp một lần”. Đường Thục Hạo nói: “Vậy cậu đợi ở đây, bây giờ tôi đi báo với ông nội”. Dứt lời, Đường Thục Hạo thận trọng vào trong phòng khách, bước đến chiếc giường nhỏ, nói với ông cụ Đường vài câu, lúc này mới ra cửa hỏi Lăng Khôi: “Cậu chính là Lăng Khôi à?” Lăng Khôi gật đầu. Thái độ của Đường Thục Hạo mềm mỏng hơn nhiều: “Vậy vào đi”. Đường Thục Thanh thở phào nhẹ nhõm và đưa Lăng Khôi vào trong phòng khách. Lăng Khôi nhìn xung quanh. Đây không phải một phòng ngủ mà là phòng họp. Chắc là phòng họp thường niên của nhà họ Đường, là nơi bàn bạc những chuyện quan trọng. Bình thường có lẽ ông cụ Đường ở phòng ngủ, lúc này đã được dời đến đây, còn tập trung nhiều người quan trọng như vậy ở bên ngoài, vậy chắc là đã chuẩn bị lo hậu sự rồi. Những người mặc áo đen ngoài cửa có lẽ là nhân vật quan trọng của nhà họ Đường. Đây mới đúng là một gia tộc chân chính. So sánh với nhà họ Tô thì đúng là có sự khác biệt rất lớn. Lăng Khôi thấy có năm người đang quỳ trước giường của ông cụ Đường. Hai người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, mỗi người đều có khí thế đẳng cấp có thể chống lại được Hàn Thiên Hào, thậm chí là không thua kém Mã Đằng. Ngoài ra còn có ba người trẻ tuổi khác khoảng hai ba mươi tuổi, hai nam một nữ. Năm người đều mặc vest đen, trên ngực cắm một bông hoa màu đỏ. Lăng Khôi đi qua năm người, tới bên giường của ông cụ Đường. Đường Thục Thanh lao về phía giường, nước mắt rơi lã chã: “Ông nội, cháu đã làm theo lời ông, đưa anh Lăng tới rồi này”. Đường Thục Thanh cố nhịn không khóc to lên, nhưng không ngăn được nước mắt rơi. Con gái của gia tộc lớn phải hiểu nguyên tắc. Bây giờ ông cụ Đường còn chưa chết, nếu mọi người đều khóc lóc thì còn ra thể thống gì nữa? Điều này sẽ khiến ông cụ Đường cảm thấy khó chịu đến mức nào kia chứ? “Thằng nhóc Lăng Khôi kia, tốt nhất là cậu ăn nói cẩn thận, nếu không chắc chắn tuyệt đối thì không được cho ông nội tôi uống thuốc linh tinh. Ông nội tôi không chịu được bất cứ sự giày vò nào nữa”, Đường Thục Hạo lạnh lùng nhắc nhở, sau đó quỳ xuống đất. “Cậu Lăng, chúng ta lại gặp nhau rồi”, ông cụ Đường nằm đó, cố gắng muốn ngồi dậy, nhưng vật lộn rất nhiều lần mà không có cách nào dậy nổi. Lăng Khôi vội tiến lên trước, ngồi bên giường: “Ông cụ Đường, lâu rồi không gặp, sắc mặt ông lại tệ hơn rồi”. Trong mắt ông cụ Đường không hề sợ sệt cái chết, cũng không tiếc nuối điều gì trên thế gian này, nếu có thì đó cũng là sự tĩnh lặng vĩnh hằng. Lăng Khôi nhiều năm chiến đấu trên chiến trường, đã chứng kiến vô số chuyện sinh tử. Nhưng người có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết như ông cụ Đường lại rất ít. Cũng chỉ có người có trái tim thép đã rèn qua trăm năm, mới có thể đủ bình tĩnh đối diện với cái chết. Ông cụ Đường cắn răng nở nụ cười: “Tôi tự biết mình không còn nhiều thời gian nữa, cũng không hi vọng cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi. Trước khi tôi đi, chỉ muốn gặp cậu”. Lăng Khôi đột nhiên có loại cảm giác không nói nên lời: “Ông cụ Đường, ông đừng nói như vậy. Tôi vẫn còn đợi ông cùng đi tập luyện sáng sớm, cùng đấu quyền nữa. Ông đừng từ bỏ hi vọng”. Ông cụ Đường mỉm cười, giọng nói càng lúc càng thều thào: “Đường Xuyên Bách, Đường Xuyên Hà”. Hai người đàn ông đang quỳ dưới đất, đồng thời chắp tay nói: “Bố có gì dặn dò ạ?” Lăng Khôi nghe thấy hai cái tên này liền hơi nhíu mày. Đời thứ hai của nhà họ Đường lấy tên đệm là Xuyên. Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà là hai người xuất sắc nhất của thế hệ thứ hai nhà họ Đường, hai người cùng nắm quyền và phụ trách phần lớn sản nghiệp của gia tộc Đường Thị ngày nay. Đây thực sự là những nhân vật đẳng cấp. Cho dù ông chủ lớn như Mã Đằng cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài với hai người này. Ông cụ Đường nói: “Các con ra ngoài đi”. Hai người không nói gì, đứng dậy rời đi. Ông cụ Đường lại gọi tên ba thanh niên trẻ, bảo bọn họ ra ngoài. Cuối cùng, ông cụ Đường nói: “Đường Thục Hạo, cháu cũng ra ngoài rồi gọi Đường Xuyên Thủy vào đây”. “Vâng, thưa ông nội”. Ngay sau đó, một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi từ ngoài cửa bước vào. “Bố, bố gọi con ạ”, giọng nói Đường Xuyên Thủy lộ vẻ mệt mỏi, cực kì xúc động, vừa nói một chữ bố nước mắt liền trào ra. Mặc dù Đường Xuyên Thủy là em trai của Đường Xuyên Bách và Đường Xuyên Hà, nhưng người này không có học thức không có tài nghệ gì, từ nhỏ đến lớn chọc ghẹo con gái nhà lành, không làm nên tích sự gì, là một kẻ đa tình, đã gây rất nhiều rắc rối cho nhà họ Đường. Từ trước đến giờ cũng là người mà tất cả người nhà họ Đường đều coi thường. Nhưng người này lại không màng sự đời, không tranh giành, nửa đời trôi qua cực kì thư thái dễ chịu, bình thường rất được ông cụ Đường yêu mến. Đồng thời, ông ta cũng là bố của Đường Thục Thanh. Đến bây giờ Đường Thục Thanh vẫn không biết mẹ mình là ai vì phụ nữ bên ngoài của Đường Xuyên Thủy quá nhiều. “Thục Thanh, đi đóng cửa lại”, ông cụ Đường ra lệnh. Đường Thục Thanh nước mắt giàn giụa đi đóng cửa. Căn phòng đột nhiên tối đi rất nhiều, ánh sáng đều dựa vào trăm cây nến. “Bố, bố có chuyện gì cần dặn dò, bây giờ hãy nói ra đi. Mặc dù Đường Xuyên Thủy con chỉ là kẻ vô dụng, nhưng chỉ cần là chuyện mà bố giao phó con xin thề nhất định sẽ hoàn thành”, Đường Xuyên Thủy rất thông minh. Ông ta biết lúc này mới là lời trăng trối cuối cùng của ông cụ Đường. Ông cụ Đường nhìn Lăng Khôi chăm chú và nói với vẻ sâu xa: “Cậu Lăng, tôi và ông cụ Tô đã từng cùng nhau ra chiến trường, là đồng đội sống chết có nhau. Cái chết của ông cụ Tô, tôi rất lấy làm tiếc, cũng rất áy náy. Mỗi năm vào ngày mồng sáu tháng sáu, tôi đều sẽ tới ngôi mộ của ông cụ Tô để thắp hương. Mồng sáu tháng sáu năm nay tôi cũng đã đi đến đó”. Dứt lời, hơi thở của ông cụ Đường càng ngày càng mong manh: “Kể từ mồng sáu tháng sáu ba năm trước, tôi đã biết tôi nhất định sắp chết. Vốn cho rằng dựa vào năng lực của tôi thì có thể sống vài chục năm nữa, nhưng không ngờ, mới ba năm mà tôi cũng sắp phải xuống hoàng tuyền rồi”. Lăng Khôi yên lặng lắng nghe.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
- bình luận