Chiến Thần Phục Thù - Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
Chương trước- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Chiến Thần Phục Thù
Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
Tiêu Ức Tình chế nhạo: “Sáu tuổi tao đã bắt đầu học võ, mười ba tuổi bắt đầu lăn lộn giang hồ, mười lăm tuổi bắt đầu đánh quyền anh chợ đen. Đến nay đã trải qua một trăm linh tám trận đấu lớn nhỏ, tỉ lệ thắng là chín mươi lăm phần trăm, là tay đấm huy chương bạc của sàn đấu ngầm thành phố Trung Hải. Chỉ cần thắng thêm một trận nữa, tao sẽ trở thành tay đấm huy chương vàng. Sức nặng của chữ huy chương vàng này đáng giá ngàn vàng, một kẻ ở rể vô dụng như mày có thể tưởng tượng được sao?”
Lăng Khôi đột nhiên bật cười: “Chỉ có chút kinh nghiệm như vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang?”
Anh đang làm trò cười đấy sao?
Lăng Khôi mười lăm tuổi đã nhập ngũ, mười tám tuổi cưỡi ngựa vượt biên cảnh, san bằng một vùng, được phong tướng sau một trận chiến. Hai mươi tuổi đã thống lĩnh mấy chục nghìn binh lính san bằng một đất nước.
Tay Lăng Khôi đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi. Vó sắt của anh không biết đã san bằng bao nhiêu mảnh đất.
Anh lại khoe khoang lý lịch với tôi?
“Mày lại dám sỉ nhục một tay đấm huy chương vàng trong tương lai? Muốn chết à!” Tiêu Ức Tình phẫn nộ, lao tới chỗ Lăng Khôi, một động tác quét chân quen thuộc bất thình lình quét tới.
Uy lực của cú quét chân này tựa như sói đói vồ mồi, đáng sợ hơn cả cú đá đánh bay Trần Cường lúc nãy.
“Tên phế vật Lăng Khôi này sắp chết rồi”.
“Một tên rác rưởi yếu đuối sao có thể đỡ được cú đá dũng mãnh như vậy chứ?”
Advertisement
“Haizz, ra vẻ ta đây thì phải trả giá đắt, người này cũng chỉ gây sự chú ý rồi dâng đầu mình cho người ta thôi”.
Mọi người đồng loạt thở dài.
Ngay cả Tiêu Ức Tình cũng thốt ra tiếng thở dài trách trời thương dân, dường như nhìn thấy được kết cục của Lăng Khôi còn thê thảm hơn Trần Cường.
Ngay lúc ấy…
“Bốp!”
Một tiếng tát tai to rõ vang lên.
Tiêu Ức Tình bỗng dưng bị tát bay đi, trên mặt in dấu năm ngón tay đỏ chót.
Chuyện này sao có thể?
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Khôi ra tay mà?
Rõ ràng anh ta vẫn đứng tại chỗ không động đậy.
Tiêu Ức Tình không thể tin nổi, lại xông lên lần nữa, làm động tác quét chân nhanh hơn lúc nãy. Hắn tin chắc với tốc độ ra tay lần này, Lăng Khôi sẽ không phản ứng kịp.
Kết quả…
“Bốp!”
Lại một cái tát vang lên to rõ, đánh bay Tiêu Ức Tình.
Tiêu Ức Tình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng đã thay đổi. Nếu nói lần đánh vừa rồi có thể giải thích là ngoài ý muốn thì hai lần liên tiếp xảy ra chuyện quái dị như vậy tuyệt đối không phải do may mắn.
Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Tiếp theo Tiêu Ức Tình lại thử thêm mấy lần nữa, sử dụng đến những thủ đoạn cuối cùng của mình, nhưng kết quả đều bị một cái tát tát bay hết sức kì lạ.
Cả khuôn mặt bị đánh sưng phù.
Tiêu Ức Tình đứng tại chỗ không dám làm gì nữa, nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.
Hắn tự hỏi mình đã là nhân tài kiệt xuất trong sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải, cũng đã gặp được một vài tay đấm huy chương vàng. Nhưng khi đối diện với tay đấm huy chương vàng, hắn cũng không cảm thấy áp lực lớn như bây giờ.
Lăng Khôi đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng chưa từng động đậy. Mỗi khi mình tiếp cận anh ta trong vòng hai mét sẽ bị tát bay.
Trong lòng Tiêu Ức Tình hết sức khϊếp sợ, không dám ra tay nữa.
“Ồ? Sao không đánh nữa?” Lăng Khôi lạnh lùng lên tiếng: “Đã vậy thì tôi ra tay đây”.
Nói xong, Lăng Khôi sải chân, từng bước tiến đến gần Tiêu Ức Tình.
Thịch!
Thịch thịch!
Anh đi rất chậm, nhưng mỗi một bước chân lại khiến mặt đất phát ra tiếng rung chuyển, tựa như trái tim của người khổng lồ đang đập theo nhịp.
Núi sụp, cây cũng sẽ đổ; gió tới, nước sẽ tự chảy.
Thứ đang đi đến đó dường như không phải một con người, mà là một đoàn quân kiên cường.
Tôi từng rảo bước trong biển máu, cũng từng rong ruổi trên núi thây.
Ngựa sắt, lưỡi mác tung hoành.
Chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng là một đoàn quân cưỡi ngựa đi khắp giang sơn.
Tiêu Ức Tình trợn trừng hai mắt, hai chân nhũn ra, không tự chủ mà quỳ xuống. Đầu hắn cúi thấp, không có can đảm nhìn thẳng vào Lăng Khôi: “Tôi, tôi thua rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Lăng Khôi chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên đầu Tiêu Ức Tình, vỗ mạnh xuống: “Trăng hoa trên núi cô độc, nước sông cuồn cuộn chảy, anh không xứng hỏi tên tôi”.
Rầm!
Sàn đấu chấn động, phòng bí mật rung chuyển.
Cơ thể Tiêu Ức Tình bị ấn xuống dưới sàn đấu.
Sàn đấu được xây bằng đá cẩm thạch bị lõm xuống thành một hình người.
Máu bắn tung tóe theo vết lõm ấy, văng đầy đất.
Soạt!
Đám đông ở hiện trường đồng thời đứng dậy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đã bao giờ chứng kiến thủ đoạn nào đáng sợ như thế đâu chứ?
Phải biết rằng sàn đấu này được xây bằng đá cẩm thạch đấy!
Cho dù anh dùng búa sắt cũng phải đập hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đập ra được một vết lõm hình người ấy nhỉ?
Thế mà tên này chỉ dùng tay là có thể nhẹ nhàng ấn một người còn sống sờ sờ lõm xuống đá cẩm thạch.
Thủ đoạn đáng sợ cỡ nào?
Cho dù là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm e rằng cũng không có năng lực như vậy.
Trương Khởi Lâm đã từng thấy rất nhiều cao thủ của sàn đấu ngầm, một tay đấm huy chương vàng đủ để khiến ông ta không thể trở mình, huống hồ là một sự tồn tại đáng sợ vượt xa tay đấm huy chương vàng?
Trương Khởi Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khôi như con chó Pug, chắp tay hành lễ, cúi người thật sâu: “Trước kia là Khởi Lâm có mắt không thấy Thái Sơn, mong cậu tha tội. Cậu khoan dung độ lượng, xin đừng so đo với tôi!”
Trương Khởi Lâm vẫn chưa nói xong đã bị tát một cái, ngã đập mình xuống đất.
“Ai cho ông tự tin, để ông cảm thấy mình có tư cách đứng nói chuyện với tôi?” Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Phịch!
Trương Khởi Lâm lập tức quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa: “Cậu Lăng Khôi, xin lỗi cậu!”
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Tôi đã nói, cùng là người với nhau, vì sao ông cứ phải làm súc vật thế? Chấm dứt hợp đồng như bình thường không được sao?”
“Được, được chứ!” Trương Khởi Lâm cười còn khó coi hơn khóc, lập tức sai người ký tên chấm dứt hợp đồng ngay tại chỗ, ngoài ra còn dâng lên một tờ chi phiếu mười triệu cho Lăng Khôi: “Mười triệu này là chút lòng thành Khởi Lâm kính biếu cậu, mong cậu nhận cho”.
“Ông không xứng tặng quà cho tôi” Lăng Khôi ném lại một câu nói rồi đi thẳng về phía cửa.
“Cung tiễn cậu!” Trương Khởi Lâm nhìn Lăng Khôi không có ý tiếp tục làm khó mình nữa thì vui mừng như được ân xá.
“Nhớ cho kĩ, tôi không muốn có bất cứ ai ngoài nơi này biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay. Nếu không, đầu của ông cũng không cần đặt trên cổ nữa đâu” Lăng Khôi đã rời đi, nhưng câu nói anh để lại khiến người ta cảm thấy khϊếp đảm vô cùng.
Lăng Khôi đột nhiên bật cười: “Chỉ có chút kinh nghiệm như vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang?”
Anh đang làm trò cười đấy sao?
Lăng Khôi mười lăm tuổi đã nhập ngũ, mười tám tuổi cưỡi ngựa vượt biên cảnh, san bằng một vùng, được phong tướng sau một trận chiến. Hai mươi tuổi đã thống lĩnh mấy chục nghìn binh lính san bằng một đất nước.
Tay Lăng Khôi đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi. Vó sắt của anh không biết đã san bằng bao nhiêu mảnh đất.
Anh lại khoe khoang lý lịch với tôi?
“Mày lại dám sỉ nhục một tay đấm huy chương vàng trong tương lai? Muốn chết à!” Tiêu Ức Tình phẫn nộ, lao tới chỗ Lăng Khôi, một động tác quét chân quen thuộc bất thình lình quét tới.
Uy lực của cú quét chân này tựa như sói đói vồ mồi, đáng sợ hơn cả cú đá đánh bay Trần Cường lúc nãy.
“Tên phế vật Lăng Khôi này sắp chết rồi”.
“Một tên rác rưởi yếu đuối sao có thể đỡ được cú đá dũng mãnh như vậy chứ?”
Advertisement
“Haizz, ra vẻ ta đây thì phải trả giá đắt, người này cũng chỉ gây sự chú ý rồi dâng đầu mình cho người ta thôi”.
Mọi người đồng loạt thở dài.
Ngay cả Tiêu Ức Tình cũng thốt ra tiếng thở dài trách trời thương dân, dường như nhìn thấy được kết cục của Lăng Khôi còn thê thảm hơn Trần Cường.
Ngay lúc ấy…
“Bốp!”
Một tiếng tát tai to rõ vang lên.
Tiêu Ức Tình bỗng dưng bị tát bay đi, trên mặt in dấu năm ngón tay đỏ chót.
Chuyện này sao có thể?
Tôi hoàn toàn không nhìn thấy Lăng Khôi ra tay mà?
Rõ ràng anh ta vẫn đứng tại chỗ không động đậy.
Tiêu Ức Tình không thể tin nổi, lại xông lên lần nữa, làm động tác quét chân nhanh hơn lúc nãy. Hắn tin chắc với tốc độ ra tay lần này, Lăng Khôi sẽ không phản ứng kịp.
Kết quả…
“Bốp!”
Lại một cái tát vang lên to rõ, đánh bay Tiêu Ức Tình.
Tiêu Ức Tình vô cùng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Lăng Khôi cũng đã thay đổi. Nếu nói lần đánh vừa rồi có thể giải thích là ngoài ý muốn thì hai lần liên tiếp xảy ra chuyện quái dị như vậy tuyệt đối không phải do may mắn.
Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào?
Tiếp theo Tiêu Ức Tình lại thử thêm mấy lần nữa, sử dụng đến những thủ đoạn cuối cùng của mình, nhưng kết quả đều bị một cái tát tát bay hết sức kì lạ.
Cả khuôn mặt bị đánh sưng phù.
Tiêu Ức Tình đứng tại chỗ không dám làm gì nữa, nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ.
Hắn tự hỏi mình đã là nhân tài kiệt xuất trong sàn đấu ngầm ở thành phố Trung Hải, cũng đã gặp được một vài tay đấm huy chương vàng. Nhưng khi đối diện với tay đấm huy chương vàng, hắn cũng không cảm thấy áp lực lớn như bây giờ.
Lăng Khôi đứng im tại chỗ, hai tay chắp sau lưng chưa từng động đậy. Mỗi khi mình tiếp cận anh ta trong vòng hai mét sẽ bị tát bay.
Trong lòng Tiêu Ức Tình hết sức khϊếp sợ, không dám ra tay nữa.
“Ồ? Sao không đánh nữa?” Lăng Khôi lạnh lùng lên tiếng: “Đã vậy thì tôi ra tay đây”.
Nói xong, Lăng Khôi sải chân, từng bước tiến đến gần Tiêu Ức Tình.
Thịch!
Thịch thịch!
Anh đi rất chậm, nhưng mỗi một bước chân lại khiến mặt đất phát ra tiếng rung chuyển, tựa như trái tim của người khổng lồ đang đập theo nhịp.
Núi sụp, cây cũng sẽ đổ; gió tới, nước sẽ tự chảy.
Thứ đang đi đến đó dường như không phải một con người, mà là một đoàn quân kiên cường.
Tôi từng rảo bước trong biển máu, cũng từng rong ruổi trên núi thây.
Ngựa sắt, lưỡi mác tung hoành.
Chỗ nào giống người chứ? Rõ ràng là một đoàn quân cưỡi ngựa đi khắp giang sơn.
Tiêu Ức Tình trợn trừng hai mắt, hai chân nhũn ra, không tự chủ mà quỳ xuống. Đầu hắn cúi thấp, không có can đảm nhìn thẳng vào Lăng Khôi: “Tôi, tôi thua rồi! Anh, rốt cuộc anh là ai?”
Lăng Khôi chậm rãi nâng tay phải lên, đặt lên đầu Tiêu Ức Tình, vỗ mạnh xuống: “Trăng hoa trên núi cô độc, nước sông cuồn cuộn chảy, anh không xứng hỏi tên tôi”.
Rầm!
Sàn đấu chấn động, phòng bí mật rung chuyển.
Cơ thể Tiêu Ức Tình bị ấn xuống dưới sàn đấu.
Sàn đấu được xây bằng đá cẩm thạch bị lõm xuống thành một hình người.
Máu bắn tung tóe theo vết lõm ấy, văng đầy đất.
Soạt!
Đám đông ở hiện trường đồng thời đứng dậy.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Bọn họ đã bao giờ chứng kiến thủ đoạn nào đáng sợ như thế đâu chứ?
Phải biết rằng sàn đấu này được xây bằng đá cẩm thạch đấy!
Cho dù anh dùng búa sắt cũng phải đập hơn nửa tiếng đồng hồ mới có thể đập ra được một vết lõm hình người ấy nhỉ?
Thế mà tên này chỉ dùng tay là có thể nhẹ nhàng ấn một người còn sống sờ sờ lõm xuống đá cẩm thạch.
Thủ đoạn đáng sợ cỡ nào?
Cho dù là tay đấm huy chương vàng của sàn đấu ngầm e rằng cũng không có năng lực như vậy.
Trương Khởi Lâm đã từng thấy rất nhiều cao thủ của sàn đấu ngầm, một tay đấm huy chương vàng đủ để khiến ông ta không thể trở mình, huống hồ là một sự tồn tại đáng sợ vượt xa tay đấm huy chương vàng?
Trương Khởi Lâm chạy đến bên cạnh Lăng Khôi như con chó Pug, chắp tay hành lễ, cúi người thật sâu: “Trước kia là Khởi Lâm có mắt không thấy Thái Sơn, mong cậu tha tội. Cậu khoan dung độ lượng, xin đừng so đo với tôi!”
Trương Khởi Lâm vẫn chưa nói xong đã bị tát một cái, ngã đập mình xuống đất.
“Ai cho ông tự tin, để ông cảm thấy mình có tư cách đứng nói chuyện với tôi?” Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Phịch!
Trương Khởi Lâm lập tức quỳ xuống, mồ hôi đầm đìa: “Cậu Lăng Khôi, xin lỗi cậu!”
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng, thở dài nói: “Tôi đã nói, cùng là người với nhau, vì sao ông cứ phải làm súc vật thế? Chấm dứt hợp đồng như bình thường không được sao?”
“Được, được chứ!” Trương Khởi Lâm cười còn khó coi hơn khóc, lập tức sai người ký tên chấm dứt hợp đồng ngay tại chỗ, ngoài ra còn dâng lên một tờ chi phiếu mười triệu cho Lăng Khôi: “Mười triệu này là chút lòng thành Khởi Lâm kính biếu cậu, mong cậu nhận cho”.
“Ông không xứng tặng quà cho tôi” Lăng Khôi ném lại một câu nói rồi đi thẳng về phía cửa.
“Cung tiễn cậu!” Trương Khởi Lâm nhìn Lăng Khôi không có ý tiếp tục làm khó mình nữa thì vui mừng như được ân xá.
“Nhớ cho kĩ, tôi không muốn có bất cứ ai ngoài nơi này biết chuyện xảy ra ở đây hôm nay. Nếu không, đầu của ông cũng không cần đặt trên cổ nữa đâu” Lăng Khôi đã rời đi, nhưng câu nói anh để lại khiến người ta cảm thấy khϊếp đảm vô cùng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Bị bạn thân vợ quyến rũ
- Chương 2: Cậu không cần Lăng Khôi thì mình cần
- Chương 3: Nội dung đoạn video
- Chương 4: Cảm ơn anh
- Chương 5: Quyết định chấp nhận Lăng Khôi
- Chương 6: Lăng Khôi có bồ Nhí
- Chương 7: Khoe khoang
- Chương 8: Tội đáng muốn chết
- Chương 9: Tâm phục khẩu phục
- Chương 10: Tô Thần
- Chương 11: Câu nói khó hiểu
- Chương 12: Chúng ta không cần đồ Của kẻ hèn mọn
- Chương 13: Lấy hết tiền vốn
- Chương 14: Bốn triệu tệ tiền mặt
- Chương 15: Số tiền này rất chính đáng
- Chương 16: Mời đi ăn
- Chương 17: Họp lớp
- Chương 18: Quyên góp tiền
- Chương 19: Cái tát vang dội
- Chương 20: Thật thật giả giả
- Chương 21: Có mắt không thấy người tài
- Chương 22: Muốn tôi quỳ xuống xin lỗi à?
- Chương 23: Định bỏ đi như vậy à?
- Chương 24: Cái giá của một bàn tay
- Chương 25: Đó là người tàn nhẫn và độc ác·
- Chương 26: Chương 26
- Chương 27:
- Chương 28: Cướp công
- Chương 29: Đánh gãy một chân
- Chương 30: Không ai chịu ra mặt
- Chương 31: Tô Thần lại cướp công
- Chương 32: Tôi xin lỗi anh
- Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới
- Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi
- Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?
- Chương 36: Ký xong hợp đồng
- Chương 37: Người thân của bạn cũ
- Chương 38: Bữa tiệc mừng thọ
- Chương 39: Quà mừng thọ
- Chương 40: Món quà rác rưởi
- Chương 41: Kiệt tác pháo hoa
- Chương 42: Đến nhầm chỗ
- Chương 43: Anh hùng cứu mỹ nhân
- Chương 44: Điện thoại đen trắng
- Chương 45: Chấm dứt hợp đồng
- Chương 46: Muốn nộp tiền nộp mạng thì tôi nhận lấy vậy!
- Chương 47: Cùng là người, sao ông lại muốn làm súc sinh?
- Chương 48: Tôi trả cho cô sự tự do
- Chương 49: Anh không xứng hỏi tên tôi
- Chương 50: Ly hôn thật à?
- Chương 51: 55: Dự án gặp nguy
- Chương 52: 60: Tô Duệ Hân bị bắt cóc
- Chương 53: 63: Giấy chuyển nhượng cổ phần
- Chương 54: Tin tức đáng sợ nhất
- Chương 55: Các người quá độc ác
- Chương 56: Anh Lăng, anh đến rồi
- Chương 57:
- Chương 58: 70: Nể mặt anh mới đi chợ đấy
- Chương 59: 75
- Chương 60: 80
- Chương 61: 83
- Chương 62: 85
- Chương 63: 90
- Chương 64: 95
- Chương 65: 100
- Chương 66: 105
- Chương 67: Hãy đóng cửa phòng tập đi!
- Chương 68: Tuy tuổi cao nhưng vẫn nhiều hoài bão
- Chương 69: Nhanh như gió
- Chương 70: Đánh giá thấp Lăng Khôi rồi
- Chương 71: Thất bại của Trần Tử Long
- Chương 72: Từ nay không còn Boxing Trần Thị trên đời này nữa
- Chương 73: Nhặt ve chai
- Chương 74: Cảm giác gia đình
- Chương 75: Mì trứng
- Chương 76: Lục Tử Ca mời cơm
- Chương 77: Đồ nhà quê
- Chương 78: Còn chưa bắt đầu đâu
- Chương 79: Đừng vội đi như thế
- Chương 80: Mời rượu
- Chương 81: Cô mà cũng xứng à?
- Chương 82: Mẹ, mau cứu con
- Chương 83: Mau sai người giết nó đi
- Chương 84: Nhà họ Hàn sẽ bắt đầu suy yếu
- Chương 85: Tình trạng khẩn cấp
- Chương 86: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi
- Chương 87: Kinh thiên động địa
- Chương 88: Khổ nỗi không có cơ hội.
- Chương 89: Đã lâu không gặp
- Chương 90: Món quà của anh Lăng
- Chương 91: Giấy chuyển nhượng dự án
- Chương 92: Kế hoạch đầu tư một tỷ năm trăm triệu tệ
- Chương 93: Ông đang uy hiếp tôi sao?
- Chương 94: Kết quả sám hối thế nào?
- Chương 95: Sa thải anh ta đi
- Chương 96: Kẻ bịp bợm
- Chương 97: Lời trăng trối cuối cùng
- Chương 98: Rửa sạch nỗi oan
- Chương 99: Có tư cách gì mà nắm giữ con dấu của nhà họ Đường
- Chương 100: Bảy ngày sau, tôi sẽ tiếp quản nhà họ Đường
- Chương 101: Đợi khi vết thương lành hẳn, nhất định sẽ bắt chúng về chầu trời
- Chương 102: Tôi muốn năm mươi triệu tệ
- Chương 103: Boxing Ngô Lâm bị san bằng
- Chương 104: Tôi muốn công khai giết người
- Chương 105: Giang Thanh Hải
- Chương 106: 146: Đổ máu chứ không đổ lệ
- Chương 107: Cái ôm đầu tiên
- Chương 108: Nữ thần võ sĩ
- Chương 109: Gặp Trần Vũ Anh
- Chương 110: Sao có thể thua được chứ?
- Chương 111: Cảm ơn đã chỉ điểm
- Chương 112: Điên cuồng chiến đấu
- Chương 113: Không phải đánh bại mà là giết chết
- Chương 114: Tôi nghĩ điều này không thỏa đáng
- Chương 115: Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại xông vào
- Chương 116: Giết hắn cho tôi
- Chương 117: Đừng đánh nữa! Anh sẽ chết đấy
- Chương 118: Lương tâm bị chó ăn rồi à?
- Chương 119: Nhục nhã đến mức nào đây?
- Chương 120: Đánh lén
- Chương 121: Chớ làm điều hung ác, công lý ở mọi nơi
- Chương 122: Danh tiếng của cậu Lăng
- Chương 123: 175: Hai trăm tệ mua hai bệnh viện
- Chương 124: 180: Mày điên rồi sao?
- Chương 125: 185: Tùy ông xử lý
- Chương 126: 189: Đó là bước đầu tiên
- Chương 127: 195: Đoạn ghi âm
- Chương 128: 200: Hãy tạo sức ép cho Công đoàn Trung Hải
- Chương 129: 205: Em phải tin anh chứ
- Chương 130: 209: Sợ vợ đến mức đó cơ à?
- Chương 131: 215: Bà cụ Tô bị đả kích lớn
- Chương 132: 220: Rút ra được một bài học
- Chương 133: 224: Xuất phát
- Chương 134: 230: Rơi xuống nước
- Chương 135: 235: Lăng Khôi ngất xỉu
- Chương 136: 240: Giông bão
- Chương 137: 245: Ép rượu
- Chương 138: 250: Người máy
- Chương 139: 255: Đội bảo vệ của nhà họ Đường
- Chương 140: 259: Bố của Tô Duệ Hân quay về
- Chương 141: 265: Nhìn về phương xa
- Chương 142: 270: Tô Thị quyết tâm lội ngược dòng
- Chương 143: 277: Hai lựa chọn
- Chương 144: 285: Đến Tích Sơn
- Chương 145: 290: Ai sẽ là quán quân
- Chương 146: 296: Đàm phán
- Chương 147: 300: Tôi thua rồi
- Chương 148: 305: Ngôi mộ cổ
- Chương 149: 310: Đứng từ xa nhìn em
- Chương 150: 314: Hoài nghi
- Chương 151: 320: Dồn Lăng Khôi vào đường cùng
- Chương 152: 325: Ăn thịt sống
- Chương 153: 332: Công khai thân phận
- Chương 154: 340: Nổ súng
- Chương 155: 345: Chất vấn
- Chương 156: Con đã gây ra họa lớn rồi
- Chương 157: Chồng à, chúng ta về nhà thôi
- Chương 158: Bước vào ngôi mộ cổ
- Chương 159: Nâng cao thực lực
- Chương 160: Gặp mặt kẻ thù
- Chương 161: [Kết] Cuộc sống hạnh phúc
- bình luận