Cố Chấp Cuồng Sủng Tôi Thành Hoạ - Chương 2: Sống thật tốt

Cố Chấp Cuồng Sủng Tôi Thành Hoạ Chương 2: Sống thật tốt
"Chị... Chị vì cái gì lại tới tìm em?" Thiếu niên lạnh lùng vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sơ Nặc ghé mắt nhìn về phía Trọng Dã, tròng mắt sáng như sao phản chiếu gương mặt của thiếu niên tuấn dật, cười nhạt nói: "Em là em trai chị, chị gái chiếu cố em không phải thiên kinh địa nghĩa (*) sao?"

(*) Thiên kinh địa nghĩa: Đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.

Không, bất luận kẻ nào đối tốt với anh chưa bao giờ là thiên kinh địa nghĩa.

Anh không hiểu vì sao cô gái ngày thường sợ mình lại đột nhiên biến hóa.

"Chị cùng Trọng Trạch cãi nhau?" Trọng Dã thật sự nghĩ không ra lí do khác, tư thái lạnh nhạt hỏi.

Cô hiểu ẩn ý trong lời Trọng Dã nói, ý vị thâm trường mà nhấp môi mỉm cười, lắc đầu nói: "Không có, Trọng Trạch sẽ không cùng một học sinh cấp 3 cãi nhau."

Trọng Dã trầm mặc không lên tiếng, khóe mắt lại không ngừng quét về phía thiếu nữ.

Anh cảm thấy kỳ quái, biểu tình ngữ khí của cô khi nói đến Trọng Trạch hôm nay cùng trước kia cũng không giống nhau.

"Đúng rồi, chị nhắn cho ba Trọng một tin, nói chúng ta đang về."

Sơ Nặc móc di động, đầu ngón tay tinh tế vừa gõ màn hình vừa nói với Trọng Dã: "Em không cần sợ hãi, ba Trọng vẫn luôn lo lắng cho em, sẽ không đánh em đâu."

Trọng Dã không quá thích ứng cô dùng ngữ khí ôn nhu dỗ trẻ con nói chuyện cùng mình.

Coi mình là đứa trẻ ba tuổi sao? Còn sợ đánh?

Xe taxi ghế sau, cô nương xinh đẹp bận rộn gõ chữ phát giọng nói báo bình an.

Cô không chú ý tới, thiếu niên nhìn quang cảnh đường phố, khóe môi cong lên độ cung nhàn nhạt, con ngươi màu đen chợt lóe lên ánh sáng.

*******

Trọng gia có hai người con trai.

Một người luôn được khen ngợi, quang diệu môn mi (*) con cả Trọng Trạch.

(*) Con nhà thế gia, có tương lai vẻ vang tươi sáng làm rạng danh gia tộc

Người còn lại là anh, quái đản thô bạo âm u, con thứ Trọng Dã.

Trọng Dã là bị mẹ đẻ vứt bỏ trước cửa biệt thự Trọng gia.

Lúc ấy là đợt rét đậm, một nữ nhân gầy guộc đem đứa con tám tháng ném trước cửa nhà Trọng gia, tã lót còn nhét kèm giấy xét nghiệm ADN của bệnh viện, chứng minh nam chủ nhân của biệt thự là cha ruột đứa nhỏ này.

Biệt thự Trọng gia ở khu biệt thự Thượng Đường Sơn, có phong thuỷ tốt, vị trí địa lý ưu việt, là nơi trứ danh tụ tập nhiều người giàu cả nước.

Xe taxi ngừng trước cổng biệt thự số 5, Sơ Nặc thanh toán tiền xe, theo sau Trọng Dã xuống xe.

Màn đêm nặng nề, đèn tường bên trong vườn cùng ánh đèn đường chiếu rọi, cây xanh mặt cỏ được tu bổ hào phóng xa hoa.

Kiến trúc châu Âu ba tầng tráng lệ huy hoàng, bức hoạ thời Trung cổ hoàn mỹ được khắc trên tường đi vào biệt thự, phong cách độc đáo.

Sơ Nặc cũng không phải thường xuyên ở nơi này, từ khi lên cấp 3 liền ở kí túc xá, trước liền dọn khỏi nơi này, chỉ có cuối tuần mới trở về tắm rửa lấy quần áo.

Cô nhập mật mã đưa vào cổng biệt thự, đẩy cửa ra liền nghe thấy tiếng mắng nhiếc bén nhọn khó nghe của phụ nữ trung niên trong phòng khách.

"Nghiệt chủng do ả đàn bà hạ tiện kia sinh ra thì nên chết ở bên ngoài! Ông còn đem nó trở về làm gì?!"

"Phi! Tội phạm giết người sinh ra đứa hạ tiện thì nên đi theo tội giết phạm người vào ngục giam ngồi chờ chết!"

"A! Tôi gả đến Trọng gia các người nhiều năm như vậy, sao lại khổ như vậy, tôi chịu đủ rồi!"

Âm thanh hùng hùng hổ hổ biến thành phụ nhân giả mù mưa sa khóc trời kêu đất, cơ hồ mỗi một ngày đều sẽ trình diễn loại tiết mục này.

Rất khó để tưởng tượng lời nói chói tai như thế lại phun ra từ một người có giáo dưỡng tốt đẹp, tự miệng phu nhân nhà giàu mười ngón không dính nước.

Sơ Nặc thâm hô một hơi, quay đầu lại cười xinh đẹp với anh, dùng khẩu hình nói cho anh: Đừng sợ, có chị ở đây.

Trọng Dã nhìn thiếu nữ minh diễm tươi cười không biết phải làm gì.

Anh đã sớm nghe quen bà ta câu này "Tội phạm giết người" câu kia "Hạ tiện", lại chưa từng quen cô nói "Đừng sợ" "Có chị ở đây".

Động tĩnh ngoài cửa hấp dẫn ánh mắt mọi người trong phòng khách, Trọng Khôn cùng Trọng Trạch đồng loạt đứng dậy rời khỏi sô pha đi tới.

Sơ Nặc thương cảm ba Trọng không thôi, mũi có chút chua xót, rõ ràng mới đầu 50, vậy mà hai bên đầu đã bạc trắng.

Phía sau Trọng Khôn là thanh niên nho nhã mang mắt kính mạ vàng, 22 tuổi, giơ tay nhấc chân rất có phong độ thân sĩ, khí chất anh tài, là tinh anh du học về nước, người thừa kế hoàn toàn xứng đáng của Trọng Thị.

Chỉ có Sơ Nặc biết, đời trước sau khi Trọng Thị phá sản, Trọng Trạch mang theo mẹ bay sang nước Mỹ.

Trước khi gia sản Trọng thị bị niêm phong, Trọng Trạch còn cuốn mất của cải châu báu của Trọng hữu bán lấy tiền mặt, vứt bỏ ba Trọng trong bệnh viện, sau đó ở Mỹ đăng báo tỏ vẻ đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ với Trọng gia.

Cuối cùng, vẫn là Trọng Dã ở trước giường ba bệnh Trọng làm tròn chữ hiếu.

Chỉ là hiện tại, hết thảy mọi việc còn chưa phát sinh, những cái nhân tính thối nát đen đuốc vẫn còn được che giấu dưới vỏ bọc dối trá ngoài ánh sáng.

Sơ Nặc biểu tình trên mặt vẫn chưa hiện ra quá nhiều, đời trước cô cầm không ít giải thưởng ảnh hậu, đóng phim là lĩnh vực cô am hiểu, cô muốn vờ như không có việc gì, như là chính mình cái gì cũng không biết.

"Ai u, tôi còn nói ai đem nghiệt chủng này về, hóa ra là một người ngoài mỗi ngày cứ thích nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta, tuổi tác không lớn, nhiều chuyện." Phương Cẩm Mai khoanh tay trước ngực, nâng cằm ánh mắt sắc bén, giọng nói ngạo mạn chói tai.

Trọng Khôn bất mãn Phương Cẩm Mai giận chó đánh mèo đến trên người Sơ Nặc, lớn tiếng nói: "Được rồi, Cẩm Mai, bọn nhỏ bình an về nhà là được rồi, bà bớt tranh cãi đi."

Phương Cẩm Mai nghe thấy chồng cãi lại, càng không muốn buông tha, tức giận đến mặt đỏ lên, âm sắc càng thêm bén nhọn: "Tôi nói sai rồi sao! Trọng gia chúng ta tiêu tiền nuôi một người ngoài, một chút hồi báo không có đã đành, còn cùng loại hạ tiện phối hợp làm bậy, không phải kẻ vô ơn thì là cái gì?!"

Trọng Khôn nghe thấy vợ mình quá đáng, trực tiếp trách mắng: "Đủ rồi! Bà về phòng đi!"

Phu nhân nhà giàu tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng nghe chồng quát lớn cũng không dám nói nữa, đành đi lên lầu, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm gì đó.

Thẳng đến khi trên lầu hai truyền đến một tiếng "Phanh" lớn, thế giới mới khôi phục chút thanh tịnh.

Trọng Khôn nhìn đến bọn nhỏ bình an trở về, an tâm nói: "Tốt, về nhà là tốt, về nhà là tốt rồi."

Sơ Nặc nhìn đáy mắt ba Trọng tràn ngập tơ máu, trong lòng rõ ràng ba Trọng đã nhiều ngày mệt mỏi nông nóng lo lắng cho Trọng Dã.

Cô gật đầu, "Vâng, ba Trọng, ba về nghỉ ngơi trước đi."

Trọng Khôn ngẩng đầu nhìn con thứ hai so với mình cao hơn một cái đầu, dường như có rất nhiều điều muốn nói, sau đó thở dài một tiếng thật mạnh, đỡ tay vịn cầu thang trở về phòng.

Trọng Trạch giơ tay ưu nhã đỡ kính, ôn hòa nói: "Anh đã bảo dì Lưu nấu đồ ăn, ăn trước một ít đi. Ăn xong trở về tắm rửa ngủ một giấc, có chuyện gì mai lại nói."

Kỹ thuật diễn của cô có tinh vi cũng không ngăn được chán ghét trong lòng, không ngừng trách mình đời trước mắt mù, cư nhiên cảm thấy Trọng Trạch là một người anh thân thiết hiền lành.

Người này trước mặt nho nhã quý công tử, chẳng qua là súc sinh giả mù sa mưa khoác tấm da người mà thôi.

Sơ Nặc áp xuống cảm giác không khoẻ trong lòng, rặn ra nụ cười tạo lên màn ảnh giả giống như đời trước, có chút gượng gạo, nhưng cũng không nhìn ra sơ hở.

Cô không đáp lời Trọng Trạch, trực tiếp quay đầu nói chuyện cùng Trọng Dã: "Em đi ăn cơm trước đi. Chị lên lầu đổi quần áo, lát nữa sẽ xuống dưới tìm em."

Trọng Dã bị hành động của cô làm cho phát ngốc, anh vẫn không quen việc thiếu nữ đột nhiên chú ý tới mình.

Hơn nữa cô còn xem nhẹ Trọng Trạch mà nói chuyện cùng mình, quả thực quỷ dị.

Sơ Nặc cười rộ lên với Trọng Dã, gương mặt trắng trẻo tinh xảo, anh còn tưởng mình nhìn lầm rồi, biểu tình của cô thế đối với anh thế nhưng còn thân thiết chân thành hơn nhiều so với Trọng Trạch.

Hình ảnh thiếu niên hắc ám chưa từng thấy qua, anh nhìn chằm chằm thiếu nữ minh diễm xinh đẹp lên lầu, bóng dáng tinh tế mềm mại dường như phát ra ánh sáng chói mắt.

********

Trong phòng ăn, cô thay quần áo ở nhà cùng Trọng Dã ngồi ăn cơm, tình cảnh này nhìn có vẻ như bình thường, nhưng kỳ thật đây là lần đầu tiên cô cùng anh ngồi ăn chung một bữa cơm.

"Trọng Dã, tháng chín này em muốn đến Nhất Trung học sao?" Cô ngồi đối diện anh, giơ tay đẩy một ly sữa bò tới trước mặt Trọng Dã.

Kỳ thật Trọng Dã mới mười sáu tuổi cũng đã 182, có điều cô vẫn hy vọng em trai có thể cao thêm một chút.

Nàng bàn tay mềm đem sữa bò đẩy đến Trọng Dã trước mặt, ngậm ý cười chờ anh trả lời.

"Không... Không biết." Anh nhìn ly sữa bò ấm áp sững sờ, phản ứng chậm chạp.

"Ừm? Vậy em muốn đi đâu đi học? Nhất Trung là trường học tốt nhất ở phía nam, đúng lúc chị đang học 11, có thể ở trong trường học chiếu cố em."

Bằng thực lực của Trọng gia mà nói tuyệt đối có thể quyên một đống tiền đưa Trọng Dã vào Nhất Trung. Sơ Nặc nhíu mày, cô vẫn hy vọng Trọng Dã có thể đến đó, cô còn có thể đốc thúc anh học tập.

"Chị rốt cuộc muốn làm gì?"

"Hả?"

"Chị vì cái gì..." Trọng Dã thanh âm khàn khàn, "...Đột nhiên quan tâm em?"

Rõ ràng trước kia đều không như vậy, vì sao đêm nay lại thay đổi.

Ông trời, đừng lại trêu đùa anh nữa.

Sơ Nặc nhất thời nghẹn lời, nhớ tới đời trước mình cố tránh né thiếu niên âm u nguy hiểm này, sau khi trọng sinh lại đột nhiên thân thiết, trong lòng anh khẳng định có một vạn dấu chấm hỏi.

"Bởi vì..." Sơ Nặc biên đạo lời kịch há mồm nói dối, "Bởi vì lớp chị có một bạn nữ cả ngày khoe cô ấy có em trai tốt thế nào, chị rất tức giận, rõ ràng em trai chị cũng vừa cao vừa đẹp."

Cái lý do này khiến Trọng Dã nghẹn họng nhìn cô trăn trối.

Đầu óc anh xoay tìm một vạn cái lý do, cũng không nghĩ tới là bởi vì mấy cô gái ghen ghét lẫn nhau, có điều nhìn biểu tình cô nghiêm túc, anh cũng không khỏi không tin.

Đời trước dù sao cũng là ảnh hậu có kỹ thuật diễn tinh vi, cô âm thầm thở một hơi, cuối cùng cũng lừa được Trọng Dã.

Sơ Nặc tiếp tục khuyên anh: "Vào Nhất Trung đi. Em học tập thật tốt, chị sẽ giúp em, hơn nữa ở Nhất Trung còn có kí túc xá." Cô nhỏ giọng duỗi tay chỉ lên trên lầu, "Còn có thể rời xa bà cô kia."

Trọng Dã nhớ tới chuyện không tốt vừa rồi, cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi."

Sơ Nặc biết Trọng Dã vì cái gì xin lỗi mình, sống thêm một đời, cô tuyệt sẽ không để em trai phải nghe Phương Cẩm Mai ô ngôn uế ngữ.

"Trọng Dã, em nghe chị." Cô ngữ khí hết sức trịnh trọng nghiêm túc, đôi mắt màu trà nhìn Trọng Dã đầy mong đợi.

Trọng Dã ngẩng đầu, đối mắt với cô, hầu kết không tự giác lăn lộn vài cái, tim không khống chế được đập nhanh hơn.

Thiếu nữ thần sắc ôn nhu, ôn tồn khuyên bảo: "Đồng ý với chị gái, sống cho thật tốt có được không?"

Bất tri bất giác, thiếu niên quái gở thô bạo thế nhưng lại ngoan ngoãn gật đầu, cổ họng phát ra tiếng.

"Ừm, được."

—————

Đã edit lại chương T^T
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận