Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu - Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
Chương trước- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
Vân Tử Diễm thực sự rất thông minh, dùng thủ đoạn này để chống trả lại Vân Tử Lăng một cách tàn bạo.
Nhà họ Vân, trong phòng Vân Tử Niệm, cô ta bị đâm. Kết quả của chuyện này không cần nói cũng hiểu.
Hơn nữa, ấn tượng của thế giới bên ngoài với Vân Tử Niệm vốn dĩ không hề tốt. “Cứu_____” Vân Tử Diễm vội vàng hét lên. Trước khi đến đây, cô đã hỏi qua người bạn bác sĩ, rằng bộ phận nào sẽ không chạm vào trái tim. Cô sẽ không ngốc như vậy, làm hại chính mạng sống của mình.
Hơn nữa, cô dường như quên mất một điều.
Vân Tử Niệm là người trước nay không bao giờ khuất phục khi bị đe doạ.
Ngay từ khi tiếng hét của cô ta vang lên, Vân Tử Niệm đã biết đây là một cái bẫy. Sợ rằng sau này cô có ngụy biện thế nào cũng không còn ai tin. Hơn nữa, bản thân cô cũng không làm sao thấy được.
Trong trường hợp này, thà phải chịu oan uổng, còn hơn là…
Ngay sau đó, cô lấy ra một trang giấy, ngồi xuống, nắm chặt con dao găm hung dữ đè mạnh xuống! Động tác này liên tục là liền mạch. Căn bản cũng không phải vội vàng để Vân Tử Dương nghĩ đến.
“A! Cô Vân Tử Diễm!” Những người khác nhìn thấy liền hét lên.
Khúc Tịnh Kỳ từ phía sau lao vào, vừa nhìn thấy Vân Tử Diễm ngã trong vũng máu, bộ dạng vô cùng kích động.
Hoắc Nhã Linh cũng vì thế mà la hét chạy tới, vừa nhìn liên không chịu đựng nổi, vội vã gọi điện cho Hoắc Ảnh Quân.
“Vân Tử Niệm, cô đã làm cái gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ hét lớn. Ngay sau đó liền chạy đến bên cạnh Vân Tử Diễm và hét lớn với đám người hầu: “Mau đưa tới bệnh viện!” Vân Tử Diễm đến chút sức lực cuối cùng cũng không còn liền ngất đi.
Những người giúp việc lập tức chuyển cô ta đi.
“Đợi đã!” Giọng của Vân Tử Niệm vang lên.
Khúc Tịnh Kỳ trừng mắt.
“Mẹ, đừng nhìn con như thế, nếu như bây giờ con nói, là chính cô ta tự tay đâm dao vào tim, có phải tất cả mọi người đều không tin đúng không? Nhưng, sự thật là như vậy, con bị vu khống hãm hãi, bằng chứng rõ ràng nhất là con dao găm này, vì trên con dao không có dấu vân tay của con!”
Đúng lúc này, bác sĩ riêng của gia đình vội vàng chạy tới. Anh ta đương nhiên nghe thấy những lời Vân Tử Niệm vừa nói.
“ Thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ nguyên bằng chứng, sẽ không chạm vào nó”.
Ngay sau đó, bác sĩ và người hầu nhanh chóng đưa Vân Tử Diễm đến bệnh viện.
“Chị dâu, có thật là do cô ấy tự đâm không? Cô ấy bị bệnh mà?” Hoắc Nhã Linh vô cùng kinh ngạc đi tới.
Vân Tử Niệm bĩu môi: “ Tôi không hề nghĩ đến việc cô ta có thể làm chuyện như thế!”
“Ôi trời, phu nhân lần này sợ nếu có chuyện không may xảy ra, thì coi như cô ta tự làm, mẹ tôi cũng không thể tha thứ cho cô, phải biết rằng đó là trái tim của chị Hinh Nhã!”
Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Nhã Linh: “Hinh Nhã rốt cuộc là ai? Tại sao mẹ quan tâm cô ta nhiều như thế?
“Chị Hinh Nhã là chị Hinh Nhã. Chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ đã quen biết chị ấy, một tuần chị ấy sống ở nhà chúng tôi ba bốn ngày, cũng được xem là thanh mai trúc mã với anh tôi, có điều chị Hinh Nhã có rất nhiều mơ tưởng, tính cách của cô ấy cũng rất giống cô, quật cường, cao ngạo, không chịu khuất phục, mẹ tôi rất thích cô ấy, cũng luôn miếng gọi cô ấy là con dâu, con dâu, đáng tiếc…” nhún vai.
Những lời phía sau, không cần nói cũng hiểu.
“Hinh Nhã quen biết Vân Tử Diễm đúng không?” Vân Tử Niệm hỏi.
“ Đúng, có quen biết, cô ấy và Vân Tử Diễm là bạn ngồi cùng bàn, nên mối quan hệ của họ rất tốt, nếu không cô nghĩ làm sao anh tôi có thể quen biết Vân Tử Diễm!” Hoắc Nhã Linh không ngờ trước đây Hinh Nhã còn thường xuyên dẫn Vân Tử Diễm đến nhà chơi.”
Vân Tử Niệm chau mày. Con người Vân Tử Diễm này, có thể vì lợi ích mà có thể ra tay bất chấp mọi thủ đoạn. Vậy cô và Hinh Nhã ngay từ đầu đã có kế hoạch?
Hoặc là…
Cái chết của Hinh Nhã, và trái tim đó….
Có mối liên quan nào với cô hay không?
Ngay từ nhỏ, cô chưa từng nghe Bạch Hải Quỳnh nói về trái tim của Vân Tử Diễm có vấn đề gì, thậm chí trong lúc mơ hồ, bà ấy có loáng thoáng nhắc tới.
Chuyện vui nhất chính là sinh được một cặp song sinh khoẻ mạnh. Nhưng nếu như khoẻ mạnh, không mắc bệnh tim… tại sao Vân Tử Diễm lại cần phải thay tim?
Trái tim của Hinh Nhã được trao cho cô ta rất đúng lúc?
Vậy rốt cuộc tai nạn đó đã xảy ra như thế nào?
Hoắc Ảnh Quân tại sao lại nói, nếu không có Hinh Nhã thì anh ta đã chết rồi?
Điều đó có phải chứng minh rằng người lúc đó ở cùng Hinh Nhã là Hoắc Ảnh Quân?
Vậy thì đáng lẽ Hinh Nhã đã không chết vào thời điểm đó…
Lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt, cô phát hiện, không chỉ có Vân Hâm Bằng trên người có rất nhiều bí mật chưa được tiết lộ. Ngay cả Vân Tử Diễm trên người cô ta cũng che dấu rất nhiều bí mật.
Trong chuyện này, rốt cuộc là đang ẩn dấu những gì?
“Chị dâu, chị dâu?” Thấy Vân Tử Niệm ngẩn người không có phản ứng gì, Hoắc Nhã Linh liền gọi cô.
Vân Tử Niệm nhìn về phía cô ta: “Tôi đến bệnh viện một chuyến!”
“A…”
Lời của Hoắc Nhã Linh còn chưa nói hết, Vân Tử Niệm đã xuống lầu. Rất nhanh sau đó Vân Tử Niệm đã đến được bệnh viện.
Hoắc Chấn Vũ đang tiệc tùng với bạn bè, nghe được chuyện này, cũng vội vàng đến.
Sự xuất hiện của Vân Tử Niệm khiến Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ. Không nói một lời nào liền lao vào đánh cô.
Nhưng Vân Tử Niệm không tránh mà còn túm chặt cổ tay “Mẹ, mẹ dựa vào cái gì mà đánh con?”
“Dựa vào cái gì mà đánh cô? Cô đã làm gì với chị của mình? Cô cút đi cho tôi, nhà học Hoắc không cần hạng con dâu như cô!”
Hoắc Chấn Vũ liền tiến lên phía trước an ủi vợ mình: “Kỳ Nhi đừng kích động, đừng kích động nhé!”
“Để cô ta biến đi, tôi không muốn cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, không muốn cô ta xuất hiện trong nhà họ Hoắc, cút đi!” Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ, cơ thể liên tục run lên.
“Bố, con không làm chuyện này, là cô ta đã tự làm!” Vân Tử Niệm thẳng thắn nói.
“Cô bớt nói nhảm lại” Khúc Tịnh Kỳ hét lên.
Vân Tử Niệm không tức giận cũng không lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi không làm hại cô ta, nếu như là tôi đâm cô ấy thật, vậy thì trên con dao sẽ có dấu vân tay của tôi, các người có thể đi thu thập!”
“Ha, Vân Tử Niệm, cô nghĩ rằng cô nói như vậy thì có thể làm sáng tỏ mọi hoài nghi sao? Cô đã có rắc tâm làm hại cô ấy, thì làm sao lại để lại dấu vân tay trên con dao chứ?”
Nghe những lời này, Vân Tử Niệm chỉ cười nhàn nhạt.
Xem đi. Quả thực như Hoắc Nhã Linh đã nói. Chỉ cần trái tim của Hinh Nhã chạm vào bất cứ chuyện gì. Tất cả đều là sai.
“Niệm Niệm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoắc Chấn Vũ kéo vợ mình ra phía sau, nhìn đám vệ sĩ và để bọn họ giữ Khúc Tịnh Kỳ.
Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ, thái độ không khiêm tốn cũng chẳng hống hách, nói: “Bố, con không làm gì cả!”
Lúc này Hoắc Ảnh Quân đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông rõ ràng đã rất vội vàng đến đấy, vì người đi cạnh anh là Quách Sở Tiêu vẫn đang thở hổn hển.
“Cô ta muốn giết chết Diễm Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ ngay lập tức hét lên: “Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù!”
Nhà họ Vân, trong phòng Vân Tử Niệm, cô ta bị đâm. Kết quả của chuyện này không cần nói cũng hiểu.
Hơn nữa, ấn tượng của thế giới bên ngoài với Vân Tử Niệm vốn dĩ không hề tốt. “Cứu_____” Vân Tử Diễm vội vàng hét lên. Trước khi đến đây, cô đã hỏi qua người bạn bác sĩ, rằng bộ phận nào sẽ không chạm vào trái tim. Cô sẽ không ngốc như vậy, làm hại chính mạng sống của mình.
Hơn nữa, cô dường như quên mất một điều.
Vân Tử Niệm là người trước nay không bao giờ khuất phục khi bị đe doạ.
Ngay từ khi tiếng hét của cô ta vang lên, Vân Tử Niệm đã biết đây là một cái bẫy. Sợ rằng sau này cô có ngụy biện thế nào cũng không còn ai tin. Hơn nữa, bản thân cô cũng không làm sao thấy được.
Trong trường hợp này, thà phải chịu oan uổng, còn hơn là…
Ngay sau đó, cô lấy ra một trang giấy, ngồi xuống, nắm chặt con dao găm hung dữ đè mạnh xuống! Động tác này liên tục là liền mạch. Căn bản cũng không phải vội vàng để Vân Tử Dương nghĩ đến.
“A! Cô Vân Tử Diễm!” Những người khác nhìn thấy liền hét lên.
Khúc Tịnh Kỳ từ phía sau lao vào, vừa nhìn thấy Vân Tử Diễm ngã trong vũng máu, bộ dạng vô cùng kích động.
Hoắc Nhã Linh cũng vì thế mà la hét chạy tới, vừa nhìn liên không chịu đựng nổi, vội vã gọi điện cho Hoắc Ảnh Quân.
“Vân Tử Niệm, cô đã làm cái gì vậy?” Khúc Tịnh Kỳ hét lớn. Ngay sau đó liền chạy đến bên cạnh Vân Tử Diễm và hét lớn với đám người hầu: “Mau đưa tới bệnh viện!” Vân Tử Diễm đến chút sức lực cuối cùng cũng không còn liền ngất đi.
Những người giúp việc lập tức chuyển cô ta đi.
“Đợi đã!” Giọng của Vân Tử Niệm vang lên.
Khúc Tịnh Kỳ trừng mắt.
“Mẹ, đừng nhìn con như thế, nếu như bây giờ con nói, là chính cô ta tự tay đâm dao vào tim, có phải tất cả mọi người đều không tin đúng không? Nhưng, sự thật là như vậy, con bị vu khống hãm hãi, bằng chứng rõ ràng nhất là con dao găm này, vì trên con dao không có dấu vân tay của con!”
Đúng lúc này, bác sĩ riêng của gia đình vội vàng chạy tới. Anh ta đương nhiên nghe thấy những lời Vân Tử Niệm vừa nói.
“ Thiếu phu nhân yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giữ nguyên bằng chứng, sẽ không chạm vào nó”.
Ngay sau đó, bác sĩ và người hầu nhanh chóng đưa Vân Tử Diễm đến bệnh viện.
“Chị dâu, có thật là do cô ấy tự đâm không? Cô ấy bị bệnh mà?” Hoắc Nhã Linh vô cùng kinh ngạc đi tới.
Vân Tử Niệm bĩu môi: “ Tôi không hề nghĩ đến việc cô ta có thể làm chuyện như thế!”
“Ôi trời, phu nhân lần này sợ nếu có chuyện không may xảy ra, thì coi như cô ta tự làm, mẹ tôi cũng không thể tha thứ cho cô, phải biết rằng đó là trái tim của chị Hinh Nhã!”
Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Nhã Linh: “Hinh Nhã rốt cuộc là ai? Tại sao mẹ quan tâm cô ta nhiều như thế?
“Chị Hinh Nhã là chị Hinh Nhã. Chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ đã quen biết chị ấy, một tuần chị ấy sống ở nhà chúng tôi ba bốn ngày, cũng được xem là thanh mai trúc mã với anh tôi, có điều chị Hinh Nhã có rất nhiều mơ tưởng, tính cách của cô ấy cũng rất giống cô, quật cường, cao ngạo, không chịu khuất phục, mẹ tôi rất thích cô ấy, cũng luôn miếng gọi cô ấy là con dâu, con dâu, đáng tiếc…” nhún vai.
Những lời phía sau, không cần nói cũng hiểu.
“Hinh Nhã quen biết Vân Tử Diễm đúng không?” Vân Tử Niệm hỏi.
“ Đúng, có quen biết, cô ấy và Vân Tử Diễm là bạn ngồi cùng bàn, nên mối quan hệ của họ rất tốt, nếu không cô nghĩ làm sao anh tôi có thể quen biết Vân Tử Diễm!” Hoắc Nhã Linh không ngờ trước đây Hinh Nhã còn thường xuyên dẫn Vân Tử Diễm đến nhà chơi.”
Vân Tử Niệm chau mày. Con người Vân Tử Diễm này, có thể vì lợi ích mà có thể ra tay bất chấp mọi thủ đoạn. Vậy cô và Hinh Nhã ngay từ đầu đã có kế hoạch?
Hoặc là…
Cái chết của Hinh Nhã, và trái tim đó….
Có mối liên quan nào với cô hay không?
Ngay từ nhỏ, cô chưa từng nghe Bạch Hải Quỳnh nói về trái tim của Vân Tử Diễm có vấn đề gì, thậm chí trong lúc mơ hồ, bà ấy có loáng thoáng nhắc tới.
Chuyện vui nhất chính là sinh được một cặp song sinh khoẻ mạnh. Nhưng nếu như khoẻ mạnh, không mắc bệnh tim… tại sao Vân Tử Diễm lại cần phải thay tim?
Trái tim của Hinh Nhã được trao cho cô ta rất đúng lúc?
Vậy rốt cuộc tai nạn đó đã xảy ra như thế nào?
Hoắc Ảnh Quân tại sao lại nói, nếu không có Hinh Nhã thì anh ta đã chết rồi?
Điều đó có phải chứng minh rằng người lúc đó ở cùng Hinh Nhã là Hoắc Ảnh Quân?
Vậy thì đáng lẽ Hinh Nhã đã không chết vào thời điểm đó…
Lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt, cô phát hiện, không chỉ có Vân Hâm Bằng trên người có rất nhiều bí mật chưa được tiết lộ. Ngay cả Vân Tử Diễm trên người cô ta cũng che dấu rất nhiều bí mật.
Trong chuyện này, rốt cuộc là đang ẩn dấu những gì?
“Chị dâu, chị dâu?” Thấy Vân Tử Niệm ngẩn người không có phản ứng gì, Hoắc Nhã Linh liền gọi cô.
Vân Tử Niệm nhìn về phía cô ta: “Tôi đến bệnh viện một chuyến!”
“A…”
Lời của Hoắc Nhã Linh còn chưa nói hết, Vân Tử Niệm đã xuống lầu. Rất nhanh sau đó Vân Tử Niệm đã đến được bệnh viện.
Hoắc Chấn Vũ đang tiệc tùng với bạn bè, nghe được chuyện này, cũng vội vàng đến.
Sự xuất hiện của Vân Tử Niệm khiến Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ. Không nói một lời nào liền lao vào đánh cô.
Nhưng Vân Tử Niệm không tránh mà còn túm chặt cổ tay “Mẹ, mẹ dựa vào cái gì mà đánh con?”
“Dựa vào cái gì mà đánh cô? Cô đã làm gì với chị của mình? Cô cút đi cho tôi, nhà học Hoắc không cần hạng con dâu như cô!”
Hoắc Chấn Vũ liền tiến lên phía trước an ủi vợ mình: “Kỳ Nhi đừng kích động, đừng kích động nhé!”
“Để cô ta biến đi, tôi không muốn cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, không muốn cô ta xuất hiện trong nhà họ Hoắc, cút đi!” Khúc Tịnh Kỳ vô cùng phẫn nộ, cơ thể liên tục run lên.
“Bố, con không làm chuyện này, là cô ta đã tự làm!” Vân Tử Niệm thẳng thắn nói.
“Cô bớt nói nhảm lại” Khúc Tịnh Kỳ hét lên.
Vân Tử Niệm không tức giận cũng không lo lắng, nhẹ giọng nói: “Ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói rồi, tôi không làm hại cô ta, nếu như là tôi đâm cô ấy thật, vậy thì trên con dao sẽ có dấu vân tay của tôi, các người có thể đi thu thập!”
“Ha, Vân Tử Niệm, cô nghĩ rằng cô nói như vậy thì có thể làm sáng tỏ mọi hoài nghi sao? Cô đã có rắc tâm làm hại cô ấy, thì làm sao lại để lại dấu vân tay trên con dao chứ?”
Nghe những lời này, Vân Tử Niệm chỉ cười nhàn nhạt.
Xem đi. Quả thực như Hoắc Nhã Linh đã nói. Chỉ cần trái tim của Hinh Nhã chạm vào bất cứ chuyện gì. Tất cả đều là sai.
“Niệm Niệm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoắc Chấn Vũ kéo vợ mình ra phía sau, nhìn đám vệ sĩ và để bọn họ giữ Khúc Tịnh Kỳ.
Vân Tử Niệm nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ, thái độ không khiêm tốn cũng chẳng hống hách, nói: “Bố, con không làm gì cả!”
Lúc này Hoắc Ảnh Quân đi tới: “Xảy ra chuyện gì?”
Người đàn ông rõ ràng đã rất vội vàng đến đấy, vì người đi cạnh anh là Quách Sở Tiêu vẫn đang thở hổn hển.
“Cô ta muốn giết chết Diễm Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ ngay lập tức hét lên: “Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)