Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu - Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
Chương trước- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
Tử Lăng đi mua đồ ăn, Mẫn Hy cũng cùng đi với cô. Cái tên dính người Mộ Bạch cũng lẽo đẽo đi theo sau. Trong nhà chỉ còn lại Nhã Linh và Đa Đa ngoan ngoãn ở lại. Hai người ngồi trên giường trò chuyện với nhau, xem bộ có vẻ rất hòa hợp.
Ngay lúc này, điện thoại của Hoắc Ảnh Quân lại lần nữa vang lên. Là Quách Sở Tiêu gọi đến. Anh ấy cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
“Alo.”
“Hoắc tổng, chúng tôi tra ra rồi, tra ra Hi Vân đến từ đâu rồi!” Giọng của Quách Sở Tiêu có vẻ rất kích động.
“Bố tôi, ông ấy đã buông tha rồi sao?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân lại có chút lạnh. Bởi vì, nếu như Hoắc Chấn Vũ cứ tiếp tục không buông tay, tốc độ của Quách Sở Tiêu không thể nhanh đến như vậy. Quách Sở Tiêu giật mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, bởi vì lần này lão gia không có ngăn cản, nên chúng ta mới thuận lợi tìm được tin tức!”
Hoắc Ảnh Quân gật gật đầu: “Nói đi, rốt cuộc bà ấy là ai?”
Một lúc sau.
Hoắc Ảnh Quân cúp máy, bắt đầu trầm mặc.
Anh ấy đã từng nghĩ qua rất nhiều đáp án.
Nhưng chưa từng dự liệu qua rằng, Hi Vân thực sự không có một chút quan hệ huyết thống nào với mẹ mình. Không có một chút máu mủ nào cả. Tất cả, chỉ vì người đàn ông đó…
Người đàn ông tên là Hạ Luân.
Không, nên nói là, đó là người đàn ông mà Khúc Tịnh Kỳ yêu đến điên cuồng, khắc cốt ghi tâm. Chỉ là, ông trời không theo ý người, đã để người đàn ông đó chết đi. Rốt cuộc, chết như thế nào? Không một ai biết. Nhưng đứa trẻ kia lại là con trai của chị gái Hạ Luân. Chị gái của Hạ Luân và anh rể đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe. Mà đứa nhỏ đó, vì nguyên nhân này, nên từ nhỏ đã được anh ấy nuôi bên cạnh. Sau khi ông ấy chết, bởi vì không ai chịu nhận nuôi, nên đã bị đem gửi ở cô nhi viện. Lúc đó Khúc Tịnh Kỳ bằng vào mọi cách đã đưa Hi Vân đến thành phố Nam Dương, và đưa vào hào môn. Anh ấy không thể hiểu. Không hiểu tại sao Hoắc Chấn Vũ lại đồng ý. Không hiểu được Hoắc Chấn Vũ đang nghĩ cái gì? Có phải hay không, giữa ba người bọn họ còn có bí mật gì khác nữa! Bởi vì Quách Sở Tiêu không thể tra ra sự việc năm ấy. Cũng như cái chết của người đàn ông đó cũng không cách nào tra ra được. Hiển nhiên, chuyện này đã bị người nào đó che giấu đi. Vậy thì rốt cuộc người đàn ông tại sao lại chết, rồi tại sao lại phải che giấu đi chứ?
Anh ấy nhìn không thấu, cũng không thể nào hiểu được rõ sự việc năm ấy. Chỉ có thể khẳng định một điều là Khúc Tịnh Kỳ rất yêu người đàn ông đó. Yêu đến độ người đó đã chết lâu đến vậy rồi, nhưng cô ấy vẫn dùng hết cả sinh mệnh để bảo vệ đứa con con của người đó. Nhất thời Hoắc Ảnh Quân bị làm cho có chút hoảng loạn. Rất khó chịu. Bà ấy không hề yêu Hoắc Chấn Vũ nhưng tại sao lại muốn gả cho Hoắc Chấn Vũ. Bà ấy không yêu đứa trẻ này.
Vậy tại sao lại sinh ra anh ấy và Nhã Linh?
Bà ấy, Hoắc Chấn Vũ cùng với người đàn ông tên Hạ Luân kia, rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao, lần này Hoắc Chấn Vũ lại không ngăn cản?
Hôm qua ở bệnh viện bọn họ đã nói với nhau những gì?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh ngày càng trở nên bực bội. Đứng một mình một lúc lâu. Anh quyết định, trước không nghĩ về nó, còn về câu trả lời, tốt hơn hết là nên hỏi những người có liên quan sẽ nhanh hơn là ở đây tự mình tạo phiền não. Hoặc là, bố con hai người cần phải nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.
Thở dài một hơi, anh ấy phát hiện Tử Lăng vẫn còn chưa quay về. Vì vậy, anh ấy đến nhà Mộ Niệm Quang.
Vài phút sau. Anh ấy đã đến nơi.
Ngôi nhà này của Mộ gia đã bị xuống cấp quá nhiều, hình dáng ban đầu cũng đã được tu sửa vài lần rồi. Lần này anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức để tu sửa lại. Anh ấy tìm thấy người hàng xóm thân thiết đã từng cùng chơi với Mộ Niệm Quang trước đây, tìm thấy những tấm hình trước đây, sau đó mới khôi phục lại bố cục căn nhà được như vậy.
Đẩy cửa vào sân, hoa bên trong rực rỡ sắc màu. Khoảng sân này tràn ngập hương thơm sảng khoái. Hoắc Ảnh Quân xoay người bước vào nhà. Nhiều năm về trước, điều kiện Mộ gia thuộc hàng thượng lưu ở trong thôn, nhà cửa tương đối rộng, có nhiều gian. Chỉ là thời gian trôi qua, vật chất tăng vọt, căn nhà như thế này bây giờ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy nhiên, nó là loại hoài niệm không thể đo đếm được bằng tiền.
Ngay khi Hoắc Ảnh Quân bước vào, anh ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Bước chân của anh ấy đột ngột dừng lại.
Trong phòng, Mộ Niệm Quang ngồi dưới đất, âm thanh khóc lóc thảm thiết khiến người ta cảm thấy xót xa. Hoắc Ảnh Quân không nói gì, chỉ đi vào ngồi trên chiếc ghế đẩu. Mỗi người đều có cái khó của riêng mình. Mộ Niệm Quang mất đi cha mẹ rất đau lòng, rất khó chịu. Còn bố mẹ của anh ấy lại như thế nào? Tử Lăng nói không sai, nếu đã không yêu thì sẽ không muốn ở bên nhau. Ở bên nhau, đã định trước sẽ là một bi kịch. Giây phút này, anh ấy thật muốn gọi hỏi bố mình, bao nhiêu năm nay ông có cảm thấy mệt không? Phần tình cảm này có nên tiếp tục hay không?
Hoắc Ảnh Quân đợi một lúc nhưng Mộ Niệm Quang vẫn không chịu đi ra. Anh ấy đang định rời đi thì bỗng nghe một tiếng “bang” vang lên. Anh sững người một lúc rồi vội vã bước về hướng căn phòng. Cửa vẫn không mở, nhưng lại nghe thấy một âm thanh cực kì đau khổ.
“Ba, mẹ, con rất bẩn, rất bẩn, rất bẩn…” Giọng anh nghẹn ngào nức nở: “Con phải làm sao đây, con ngu ngốc như vậy sao, con nhiều năm trước bị người khác tính kế mà mất đi cô ấy, cũng nhiều năm trước con bị tính kế mất đi hai người, lần này lại bị tính kế, con sẽ lại mất đi ai đây? Chẳng lẽ… là Tử Lăng sao?”
Nắm đấm của anh ta lại đấm xuống mặt đất: “Con không nên sống… Con không nên sống trên đời này… Con rất đau, mỗi ngày đều rất đau…”
“Bang bang bang.” một đấm rồi lại một đấm, tất cả đều đấm xuống mặt đất. Đây là loại áp lực tinh thần, bởi vì tối qua đã nhìn thấy vết tích lộ ra trên thi thể của Tử Diễm làm cho anh ta gần như không thể chống đỡ được.
Cửa ngay lúc này bỗng được đẩy ra. Mộ Niệm Quang giật mình ngẩng đầu nhìn. Hoắc Ảnh Quân đứng ở cửa, nhìn Mộ Niệm Quang đang quỳ trên mặt đất, bộ dáng đau khổ, nhất thời không tả được. Mộ Niệm Quang nương vội vàng lau đi nước mắt, đứng lên, có chút xấu hổ nói: “Anh, anh tới khi nào?” Vừa nói, anh vừa tự nhủ: “Ngôi nhà này giống hệt như trước đây. Anh đợi một chút, tôi sẽ đun nước nóng pha trà!” Nói xong, anh ta đi vào phòng khách.
“Cậu biết rồi, đúng không?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân đột nhiên vang lên sau lưng. Mộ Niệm Quang không lên tiếng, cứ như vậy đứng im tại chỗ. “Đêm đó, cậu thực sự đã biết tất cả, phải không?” Hoắc Ảnh Quân cau mày, lo lắng trong lòng càng lộ rõ. Mộ Niệm Quang không nói gì nhưng hai tay nắm chặt lại. Sau đó, quay đầu lại nhìn anh ấy: “Cô ta, là anh cho người giết, đúng không?”
“Đúng vậy!”Anh ấy không giấu giếm điều gì. Hoắc Ảnh Quân muốn giúp đỡ, nhưng anh ta xua tay, ra hiệu không cần.
“Cô ta… Cô ta đáng chết!” Mộ Niệm Quang cúi đầu, giọng nói có vẻ bất lực: “Cô ta không điên, lúc ra tay nhất định phải đối phó với Tử Lăng, cô ta chết rồi cũng sẽ không có ai đối phó với Tử Lăng nữa…”
Hoắc Ảnh Quân nhìn chằm chằm người đàn ông dường như không còn ham muốn sinh tồn này, không khỏi lạnh lùng nói: “Cho nên, cậu muốn tự sát?”
Mộ Niệm Quang kinh ngạc nhìn anh ấy.
“Bệnh trầm cảm của cậu rất nghiêm trọng, cậu có xu hướng tự làm hại bản thân, vì vậy bất cứ lúc nào cũng có thể tự tử, phải không?”
Mộ Niệm Quang không nói gì, nhưng hai tay bất giác đưa lên che phần bụng của mình. Nhưng hành động tùy tiện đó của Mộ Niệm Quang sao có thể thoát khỏi tầm mắt của anh ấy.
“Cậu có biết để bức điên một người đơn giản như thế nào không? Chỉ cần tiêu diệt chỗ dựa tinh thần của cô ấy, cô ấy sẽ phát điên. Nhiều năm trước, khi Bạch Hải Quỳnh chết, cô ấy gần như suy sụp. Nhiều năm trước nữa, khi Mạnh Thiên Tùng chết, cô ấy chút nữa tuyệt vọng. Rất nhiều năm trước, khoảnh khắc khi đứa nhỏ chết, cậu cũng đã nhìn thấy rồi, đó là bộ dạng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô ấy quan tâm đến cậu ra sao, xem trọng cậu bao nhiêu, nhưng nếu cậu có gì bất trắc, cậu cảm thấy, cô ấy có bị bức điên không…?”
Mộ Niệm Quang nhìn Hoắc Ảnh Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không ghen chút nào sao? Anh cũng không phải anh trai ruột của tôi. Anh giữ tôi bên cạnh cô ấy, thật sự là an tâm sao?”
“Vậy thì có sao?” Anh nhìn Mộ Niệm Quang nói tiếp: “Tôi tin cô ấy là đủ, chỉ cần điều cô ấy muốn, tôi nguyện ý làm cùng cô ấy!”
Mộ Niệm Quang cười nhàn nhạt: “Anh thật yêu cô ấy!”
“Để anh giúp cậu, giúp cậu từ từ thoát khỏi trầm cảm, anh biết nỗi đau của cậu, cũng biết cậu có bao nhiêu tự trách và gánh nặng, nhưng thật sự được sống là chuyện rất tốt đẹp, cậu không muốn nhìn Tử Lăng trở nên vui vẻ sao? Cậu không muốn nhìn những người làm tổn thương cô ấy bị trừng phạt sao, cậu biết đấy, đôi khi sự bảo vệ của tôi không phải là hoàn hảo không có sơ hở, Tử Diễm đã chết, nhưng còn có Hi Vân, và mẹ tôi ở đó, cậu có thực sự cảm thấy an tâm rời đi? Cậu không sợ cậu vừa chết chân trước, cô ấy chân sau đã đi đến Diêm Vương Điện sao?”
Mộ Niệm Quang mở to hai mắt, mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Hoắc Ảnh Quân bước tới, anh ngồi xổm trước mặt Mộ Niệm Quang: “Cậu hãy tin anh, anh sẽ giúp cậu, chúng ta hãy thử cùng nhau cố gắng, được không?”
“Anh Niệm Quang!” Đúng lúc này, giọng nói của Tử Lăng từ bên ngoài vọng vào. Mộ Niệm Quang nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng thu dọn bộ dáng. Lúc này, Tử Lăng và Mẫn Hy chạy đến.
“Oa, cái này, cái này thật là giống nha!” Mẫn Hy kinh ngạc. “Hoắc tổng, anh thật là giỏi. Có thể sửa lại như thế này, giống nhau quá!” Mẫn Hy vừa nói, vừa đi loanh quanh trong nhà. Tử Lăng trên tay cầm rất nhiều đồ ăn: “Hai người còn đứng đó làm gì?” Hoắc Ảnh Quân thuận tay cầm lấy đồ ăn từ tay cô. “Không có gì, anh chỉ đến xem một chút. Em mua thật nhiều món a!”
“Ừm, hai người nhanh qua giúp đi, tối nay chúng ta cùng nhau tụ tập một bữa!” Tử Lăng nói rồi tự đi về nhà mình. Hoắc Ảnh Quân nhìn Mộ Niệm Quang gật đầu: “Đi thôi!” Mộ Niệm Quang không nói gì, chỉ đi theo. Mẫn Hy đi dạo loanh quanh một vòng, sau đó cũng chạy theo. Mộ Bạch cau mày nhìn vào trong nhà, vội vàng đuổi kịp Mẫn Hy: “Bọn họ trước kia nghèo như vậy sao? Nhà ngươi, khi còn bé cũng rất nghèo sao?” Mẫn Hy căn bản không muốn để ý anh ta chút nào. Tổng giám đốc Mộ có phải hay không có bệnh? “Phương Mẫn Hy, tôi đang hỏi cô đấy!” Phương Mẫn Hy chạy càng nhanh hơn. “Này, Phương Mẫn Hy, cô như thế này, tôi sẽ trừ lương của cô cho xem!” Tư tưởng tư bản bắt đầu bóc lột. Tuy nhiên, dù bị đe dọa thế nào, Phương Mẫn Hy vẫn phớt lờ anh ta. Mộ Bạch không giận mà còn cười: “Có cá tính, tôi thích!” Một giây sau, liền lập tức đuổi theo.
Mộ Niệm Quang đi cuối cùng, nhìn nơi quen thuộc này, trong lòng tràn đầy xúc động cũng vô cùng bất lực. Những lời của Hoắc Ảnh Quân cứ quanh quẩn trong tâm trí anh. Anh ta dừng lại, làn gió nhẹ thổi bay tà áo trắng. Vết sẹo trên bụng rất bắt mắt. Anh ta không che đậy, cũng không hoảng sợ. Thay vào đó, anh ấy nhìn lên mặt trời. Ngay sau đó, anh ta chậm rãi vươn tay che đi ánh nắng nóng rực. Trong vài giây, ngón tay mảnh khảnh của anh từ từ mở ra, và trong khoảnh khắc, ánh sáng xuyên qua mắt anh. Anh ta cũng không né tránh, cứ đứng như vậy. “Ừm, cố gắng, cố gắng sống tiếp!”
Ngay lúc này, điện thoại của Hoắc Ảnh Quân lại lần nữa vang lên. Là Quách Sở Tiêu gọi đến. Anh ấy cầm điện thoại ra ngoài nghe máy.
“Alo.”
“Hoắc tổng, chúng tôi tra ra rồi, tra ra Hi Vân đến từ đâu rồi!” Giọng của Quách Sở Tiêu có vẻ rất kích động.
“Bố tôi, ông ấy đã buông tha rồi sao?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân lại có chút lạnh. Bởi vì, nếu như Hoắc Chấn Vũ cứ tiếp tục không buông tay, tốc độ của Quách Sở Tiêu không thể nhanh đến như vậy. Quách Sở Tiêu giật mình, vội vàng nói: “Đúng vậy, bởi vì lần này lão gia không có ngăn cản, nên chúng ta mới thuận lợi tìm được tin tức!”
Hoắc Ảnh Quân gật gật đầu: “Nói đi, rốt cuộc bà ấy là ai?”
Một lúc sau.
Hoắc Ảnh Quân cúp máy, bắt đầu trầm mặc.
Anh ấy đã từng nghĩ qua rất nhiều đáp án.
Nhưng chưa từng dự liệu qua rằng, Hi Vân thực sự không có một chút quan hệ huyết thống nào với mẹ mình. Không có một chút máu mủ nào cả. Tất cả, chỉ vì người đàn ông đó…
Người đàn ông tên là Hạ Luân.
Không, nên nói là, đó là người đàn ông mà Khúc Tịnh Kỳ yêu đến điên cuồng, khắc cốt ghi tâm. Chỉ là, ông trời không theo ý người, đã để người đàn ông đó chết đi. Rốt cuộc, chết như thế nào? Không một ai biết. Nhưng đứa trẻ kia lại là con trai của chị gái Hạ Luân. Chị gái của Hạ Luân và anh rể đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn xe. Mà đứa nhỏ đó, vì nguyên nhân này, nên từ nhỏ đã được anh ấy nuôi bên cạnh. Sau khi ông ấy chết, bởi vì không ai chịu nhận nuôi, nên đã bị đem gửi ở cô nhi viện. Lúc đó Khúc Tịnh Kỳ bằng vào mọi cách đã đưa Hi Vân đến thành phố Nam Dương, và đưa vào hào môn. Anh ấy không thể hiểu. Không hiểu tại sao Hoắc Chấn Vũ lại đồng ý. Không hiểu được Hoắc Chấn Vũ đang nghĩ cái gì? Có phải hay không, giữa ba người bọn họ còn có bí mật gì khác nữa! Bởi vì Quách Sở Tiêu không thể tra ra sự việc năm ấy. Cũng như cái chết của người đàn ông đó cũng không cách nào tra ra được. Hiển nhiên, chuyện này đã bị người nào đó che giấu đi. Vậy thì rốt cuộc người đàn ông tại sao lại chết, rồi tại sao lại phải che giấu đi chứ?
Anh ấy nhìn không thấu, cũng không thể nào hiểu được rõ sự việc năm ấy. Chỉ có thể khẳng định một điều là Khúc Tịnh Kỳ rất yêu người đàn ông đó. Yêu đến độ người đó đã chết lâu đến vậy rồi, nhưng cô ấy vẫn dùng hết cả sinh mệnh để bảo vệ đứa con con của người đó. Nhất thời Hoắc Ảnh Quân bị làm cho có chút hoảng loạn. Rất khó chịu. Bà ấy không hề yêu Hoắc Chấn Vũ nhưng tại sao lại muốn gả cho Hoắc Chấn Vũ. Bà ấy không yêu đứa trẻ này.
Vậy tại sao lại sinh ra anh ấy và Nhã Linh?
Bà ấy, Hoắc Chấn Vũ cùng với người đàn ông tên Hạ Luân kia, rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao, lần này Hoắc Chấn Vũ lại không ngăn cản?
Hôm qua ở bệnh viện bọn họ đã nói với nhau những gì?
Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác cứ quanh quẩn trong đầu khiến anh ngày càng trở nên bực bội. Đứng một mình một lúc lâu. Anh quyết định, trước không nghĩ về nó, còn về câu trả lời, tốt hơn hết là nên hỏi những người có liên quan sẽ nhanh hơn là ở đây tự mình tạo phiền não. Hoặc là, bố con hai người cần phải nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.
Thở dài một hơi, anh ấy phát hiện Tử Lăng vẫn còn chưa quay về. Vì vậy, anh ấy đến nhà Mộ Niệm Quang.
Vài phút sau. Anh ấy đã đến nơi.
Ngôi nhà này của Mộ gia đã bị xuống cấp quá nhiều, hình dáng ban đầu cũng đã được tu sửa vài lần rồi. Lần này anh ấy đã phải mất rất nhiều công sức để tu sửa lại. Anh ấy tìm thấy người hàng xóm thân thiết đã từng cùng chơi với Mộ Niệm Quang trước đây, tìm thấy những tấm hình trước đây, sau đó mới khôi phục lại bố cục căn nhà được như vậy.
Đẩy cửa vào sân, hoa bên trong rực rỡ sắc màu. Khoảng sân này tràn ngập hương thơm sảng khoái. Hoắc Ảnh Quân xoay người bước vào nhà. Nhiều năm về trước, điều kiện Mộ gia thuộc hàng thượng lưu ở trong thôn, nhà cửa tương đối rộng, có nhiều gian. Chỉ là thời gian trôi qua, vật chất tăng vọt, căn nhà như thế này bây giờ cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy nhiên, nó là loại hoài niệm không thể đo đếm được bằng tiền.
Ngay khi Hoắc Ảnh Quân bước vào, anh ta nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết.
Bước chân của anh ấy đột ngột dừng lại.
Trong phòng, Mộ Niệm Quang ngồi dưới đất, âm thanh khóc lóc thảm thiết khiến người ta cảm thấy xót xa. Hoắc Ảnh Quân không nói gì, chỉ đi vào ngồi trên chiếc ghế đẩu. Mỗi người đều có cái khó của riêng mình. Mộ Niệm Quang mất đi cha mẹ rất đau lòng, rất khó chịu. Còn bố mẹ của anh ấy lại như thế nào? Tử Lăng nói không sai, nếu đã không yêu thì sẽ không muốn ở bên nhau. Ở bên nhau, đã định trước sẽ là một bi kịch. Giây phút này, anh ấy thật muốn gọi hỏi bố mình, bao nhiêu năm nay ông có cảm thấy mệt không? Phần tình cảm này có nên tiếp tục hay không?
Hoắc Ảnh Quân đợi một lúc nhưng Mộ Niệm Quang vẫn không chịu đi ra. Anh ấy đang định rời đi thì bỗng nghe một tiếng “bang” vang lên. Anh sững người một lúc rồi vội vã bước về hướng căn phòng. Cửa vẫn không mở, nhưng lại nghe thấy một âm thanh cực kì đau khổ.
“Ba, mẹ, con rất bẩn, rất bẩn, rất bẩn…” Giọng anh nghẹn ngào nức nở: “Con phải làm sao đây, con ngu ngốc như vậy sao, con nhiều năm trước bị người khác tính kế mà mất đi cô ấy, cũng nhiều năm trước con bị tính kế mất đi hai người, lần này lại bị tính kế, con sẽ lại mất đi ai đây? Chẳng lẽ… là Tử Lăng sao?”
Nắm đấm của anh ta lại đấm xuống mặt đất: “Con không nên sống… Con không nên sống trên đời này… Con rất đau, mỗi ngày đều rất đau…”
“Bang bang bang.” một đấm rồi lại một đấm, tất cả đều đấm xuống mặt đất. Đây là loại áp lực tinh thần, bởi vì tối qua đã nhìn thấy vết tích lộ ra trên thi thể của Tử Diễm làm cho anh ta gần như không thể chống đỡ được.
Cửa ngay lúc này bỗng được đẩy ra. Mộ Niệm Quang giật mình ngẩng đầu nhìn. Hoắc Ảnh Quân đứng ở cửa, nhìn Mộ Niệm Quang đang quỳ trên mặt đất, bộ dáng đau khổ, nhất thời không tả được. Mộ Niệm Quang nương vội vàng lau đi nước mắt, đứng lên, có chút xấu hổ nói: “Anh, anh tới khi nào?” Vừa nói, anh vừa tự nhủ: “Ngôi nhà này giống hệt như trước đây. Anh đợi một chút, tôi sẽ đun nước nóng pha trà!” Nói xong, anh ta đi vào phòng khách.
“Cậu biết rồi, đúng không?” Giọng của Hoắc Ảnh Quân đột nhiên vang lên sau lưng. Mộ Niệm Quang không lên tiếng, cứ như vậy đứng im tại chỗ. “Đêm đó, cậu thực sự đã biết tất cả, phải không?” Hoắc Ảnh Quân cau mày, lo lắng trong lòng càng lộ rõ. Mộ Niệm Quang không nói gì nhưng hai tay nắm chặt lại. Sau đó, quay đầu lại nhìn anh ấy: “Cô ta, là anh cho người giết, đúng không?”
“Đúng vậy!”Anh ấy không giấu giếm điều gì. Hoắc Ảnh Quân muốn giúp đỡ, nhưng anh ta xua tay, ra hiệu không cần.
“Cô ta… Cô ta đáng chết!” Mộ Niệm Quang cúi đầu, giọng nói có vẻ bất lực: “Cô ta không điên, lúc ra tay nhất định phải đối phó với Tử Lăng, cô ta chết rồi cũng sẽ không có ai đối phó với Tử Lăng nữa…”
Hoắc Ảnh Quân nhìn chằm chằm người đàn ông dường như không còn ham muốn sinh tồn này, không khỏi lạnh lùng nói: “Cho nên, cậu muốn tự sát?”
Mộ Niệm Quang kinh ngạc nhìn anh ấy.
“Bệnh trầm cảm của cậu rất nghiêm trọng, cậu có xu hướng tự làm hại bản thân, vì vậy bất cứ lúc nào cũng có thể tự tử, phải không?”
Mộ Niệm Quang không nói gì, nhưng hai tay bất giác đưa lên che phần bụng của mình. Nhưng hành động tùy tiện đó của Mộ Niệm Quang sao có thể thoát khỏi tầm mắt của anh ấy.
“Cậu có biết để bức điên một người đơn giản như thế nào không? Chỉ cần tiêu diệt chỗ dựa tinh thần của cô ấy, cô ấy sẽ phát điên. Nhiều năm trước, khi Bạch Hải Quỳnh chết, cô ấy gần như suy sụp. Nhiều năm trước nữa, khi Mạnh Thiên Tùng chết, cô ấy chút nữa tuyệt vọng. Rất nhiều năm trước, khoảnh khắc khi đứa nhỏ chết, cậu cũng đã nhìn thấy rồi, đó là bộ dạng như thế nào, bao nhiêu năm nay cô ấy quan tâm đến cậu ra sao, xem trọng cậu bao nhiêu, nhưng nếu cậu có gì bất trắc, cậu cảm thấy, cô ấy có bị bức điên không…?”
Mộ Niệm Quang nhìn Hoắc Ảnh Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ anh không ghen chút nào sao? Anh cũng không phải anh trai ruột của tôi. Anh giữ tôi bên cạnh cô ấy, thật sự là an tâm sao?”
“Vậy thì có sao?” Anh nhìn Mộ Niệm Quang nói tiếp: “Tôi tin cô ấy là đủ, chỉ cần điều cô ấy muốn, tôi nguyện ý làm cùng cô ấy!”
Mộ Niệm Quang cười nhàn nhạt: “Anh thật yêu cô ấy!”
“Để anh giúp cậu, giúp cậu từ từ thoát khỏi trầm cảm, anh biết nỗi đau của cậu, cũng biết cậu có bao nhiêu tự trách và gánh nặng, nhưng thật sự được sống là chuyện rất tốt đẹp, cậu không muốn nhìn Tử Lăng trở nên vui vẻ sao? Cậu không muốn nhìn những người làm tổn thương cô ấy bị trừng phạt sao, cậu biết đấy, đôi khi sự bảo vệ của tôi không phải là hoàn hảo không có sơ hở, Tử Diễm đã chết, nhưng còn có Hi Vân, và mẹ tôi ở đó, cậu có thực sự cảm thấy an tâm rời đi? Cậu không sợ cậu vừa chết chân trước, cô ấy chân sau đã đi đến Diêm Vương Điện sao?”
Mộ Niệm Quang mở to hai mắt, mềm nhũn ngồi trên mặt đất.
Hoắc Ảnh Quân bước tới, anh ngồi xổm trước mặt Mộ Niệm Quang: “Cậu hãy tin anh, anh sẽ giúp cậu, chúng ta hãy thử cùng nhau cố gắng, được không?”
“Anh Niệm Quang!” Đúng lúc này, giọng nói của Tử Lăng từ bên ngoài vọng vào. Mộ Niệm Quang nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng thu dọn bộ dáng. Lúc này, Tử Lăng và Mẫn Hy chạy đến.
“Oa, cái này, cái này thật là giống nha!” Mẫn Hy kinh ngạc. “Hoắc tổng, anh thật là giỏi. Có thể sửa lại như thế này, giống nhau quá!” Mẫn Hy vừa nói, vừa đi loanh quanh trong nhà. Tử Lăng trên tay cầm rất nhiều đồ ăn: “Hai người còn đứng đó làm gì?” Hoắc Ảnh Quân thuận tay cầm lấy đồ ăn từ tay cô. “Không có gì, anh chỉ đến xem một chút. Em mua thật nhiều món a!”
“Ừm, hai người nhanh qua giúp đi, tối nay chúng ta cùng nhau tụ tập một bữa!” Tử Lăng nói rồi tự đi về nhà mình. Hoắc Ảnh Quân nhìn Mộ Niệm Quang gật đầu: “Đi thôi!” Mộ Niệm Quang không nói gì, chỉ đi theo. Mẫn Hy đi dạo loanh quanh một vòng, sau đó cũng chạy theo. Mộ Bạch cau mày nhìn vào trong nhà, vội vàng đuổi kịp Mẫn Hy: “Bọn họ trước kia nghèo như vậy sao? Nhà ngươi, khi còn bé cũng rất nghèo sao?” Mẫn Hy căn bản không muốn để ý anh ta chút nào. Tổng giám đốc Mộ có phải hay không có bệnh? “Phương Mẫn Hy, tôi đang hỏi cô đấy!” Phương Mẫn Hy chạy càng nhanh hơn. “Này, Phương Mẫn Hy, cô như thế này, tôi sẽ trừ lương của cô cho xem!” Tư tưởng tư bản bắt đầu bóc lột. Tuy nhiên, dù bị đe dọa thế nào, Phương Mẫn Hy vẫn phớt lờ anh ta. Mộ Bạch không giận mà còn cười: “Có cá tính, tôi thích!” Một giây sau, liền lập tức đuổi theo.
Mộ Niệm Quang đi cuối cùng, nhìn nơi quen thuộc này, trong lòng tràn đầy xúc động cũng vô cùng bất lực. Những lời của Hoắc Ảnh Quân cứ quanh quẩn trong tâm trí anh. Anh ta dừng lại, làn gió nhẹ thổi bay tà áo trắng. Vết sẹo trên bụng rất bắt mắt. Anh ta không che đậy, cũng không hoảng sợ. Thay vào đó, anh ấy nhìn lên mặt trời. Ngay sau đó, anh ta chậm rãi vươn tay che đi ánh nắng nóng rực. Trong vài giây, ngón tay mảnh khảnh của anh từ từ mở ra, và trong khoảnh khắc, ánh sáng xuyên qua mắt anh. Anh ta cũng không né tránh, cứ đứng như vậy. “Ừm, cố gắng, cố gắng sống tiếp!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)