Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu - Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
Chương trước- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu
Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
Tô Nhã Kỳ sợ hãi, bây giờ cô như hồn bay phách lạc. Vậy là gọi điện thoại cho Tịch Hạ.
Nửa tiếng sau, xe của nhà họ Tịch đến.
Tô Nhã Kỳ mặc kệ lời dặn của bác Phan, cứ thế chạy ra, lên xe của nhà họ Tịch.
Trên đường đi, cô vô cùng lo lắng sợ hãi.
“Không phải cậu nói không bị ba tên khốn kia động chạm sao?” Tịch Hạ đúng là bạn tốt của cô, vừa nghe xong tin này cũng vô cùng lo lắng.
Tô Nhã Kỳ cúi mặt, hai mắt nhòe đi “Không phải họ…”
“Vậy. vậy là ai?” Tịch Hạ hỏi thúc.
Tô Nhã Kỳ cắn chặt môi, muốn nói, nhưng lại không dám. Cô cứ lấp la lấp lửng làm cho Tịch Hạ sốt ruột phát điên lên.
“Được rồi được rồi, cậu cố chấp như vậy thì không cần nói nữa, nhưng giờ cậu phải gọi điện cho người đó, tình trạng của cậu như vậy thì chắc chắn là có thai rồi đấy!”
“Có…có thai?” Cô trợn tròn mắt, đột nhiên nước mắt trào ra. Cô cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má: “Có… có thai á, nhưng mình mới… mới 17 tuổi…”
“Chết tiệt.” Tịch Hạ chửi thề: “Người đó đúng là cầm thú, mình bảo rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, nếu anh ta không chịu trách nhiệm thì cậu đi tố cáo anh ta cưỡng bức cậu!”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, tố cáo, tố cáo chú Hoắc á?
Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến Hoắc Vũ Hạo là cô đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng rồi.
Rất nhanh, xe của nhà họ Tịch đã đến bệnh viện.
Hai người xuống xe, Tịch Hạ bắt đầu dặn dò: “Mình đi đóng tiền, cậu nhanh chóng gọi điện cho anh ta đi, biết chưa hả?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô mở điện thoại, bấm dãy số điện thoại quen thuộc nhưng chưa từng gọi lần nào.
Cô chau mày, do dự, rốt cuộc có nên gọi không?
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu chạy tới.
“Tránh ra tránh ra.” Mấy bác sĩ vừa đẩy xe vừa la lớn.
“A, đau quá, a.” Trên băng ca là một thai phụ đầu tóc ướt sũng, cô ta đau đớn nắm chặt vào ga giường rồi hét lên: “Tôi không muốn sinh nữa, đau quá, đau quá…”
Tô Nhã Kỳ bị dọa sợ làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Trước giờ điều cô sợ nhất chính là sợ đau. Nêu có vô ý bị cắt vào tay, cô cũng đau phát khóc rồi.
Mà dáng vẻ người phụ nữ lúc nãy lại đau đớn như vậy khiến cô thực sự rất khiếp sợ. Cô lúng túng nhặt điện thoại lên rồi lập tức bấm gọi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang ở văn phòng xử lý giấy tờ, nhìn thấy điện thoại reo thì liếc mắt nhìn. Số điện thoại này…
Khẽ nhíu mày nhưng anh vẫn bấm nghe.
“Chú Hoắc, hu hu hu…”
Điện thoại vừa kết nối mà anh đã nghe thấy tiếng một cô gái khóc lóc rất thảm thiết. Giọng nói của cô rất bất lực, ngập ngừng lại còn xen lẫn sự đau lòng.
“Sao vậy?” Hoắc Vũ Hạo chau mày hỏi.
“Huhu, cháu… cháu… cháu…” Cô ấp úng rồi khóc òa lên: “Cháu, cháu có thai rồi, là con của chú, hu hu hu…”
Người đàn ông đó nghe vậy thì biến sắc mặt rồi nói bằng giọng âm trầm: “Ai nói cô có thai?”
“Cháu, cháu vẫn chưa có kinh nguyệt, mấy ngày này… mấy ngày nay cháu đều buồn ngủ. Hôm nay, hôm nay ăn cá thì thấy sợ, hu hu hu, cháu biết, cháu có thai rồi nhưng cháu mới mười bảy tuổi, hu hu hu…” Giọng nói của cô rất yếu ớt, sự đau thương xen lẫn trong đó làm giọng nói của cô càng trở nên đau khổ và nghẹn ngào.
“Cô đang ở đâu?”
“Cháu, cháu ở bệnh viện, cháu đến kiểm tra…” Cô khóc, vẫn không quên lấy khăn giấy lau mũi: “Chú Hoắc, làm sao đây, cháu sợ lắm, làm sao đây… hu hu hu…”
Người đàn ông đứng dậy, lấy áo, lạnh lùng nói: “Ở yên đấy đừng đi đâu, tôi đến ngay.”
“Dạ” Lúc này cô như người mất hồn, chỉ có thể trả lời như vậy.
Tịch Hạ đi đóng tiền xong thì nhanh chóng quay lại.
“Đợi một lát nhé, hôm nay đông người, phải xếp hàng đợi!” Nói rồi cô ấy cầm hóa đơn ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu liên lạc cho người đó chưa? Đối phương nói thế nào rồi? Có phải muốn chối bỏ không?”
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bạn thì lắc lắc đầu: “Chú ấy… chú ấy nói sẽ đến ngay.”
“Được!” Tịch Hạ căm phẫn, kéo tay cô rồi mạnh mẽ nói: “Lát nữa nếu như anh ta không chịu nhận, mình sẽ tìm người cho anh ta một trận, nhất định không bỏ qua.”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, chỉ cúi đầu rầu rĩ.
Một lát sau, sắp đến lượt Tô Nhã Kỳ thì Hoắc Vũ Hạo đến.
Người đàn ông vừa bước đến, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Bên cạnh anh là thư ký Đỗ, hai bên là hai vệ sĩ đứng chỉnh tề, ai cũng cao lớn, mạnh mẽ.
Đây là khoa phụ sản, toàn là người nhà của thai phụ, họ nhìn thấy cảnh này đều bị dọa sợ đi nép sang một bên.
Khuôn mặt của người đàn ông đó trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh phớt lờ vẻ kinh ngạc của đám đông và các y tá mà đi thẳng về phía Tô Nhã Kỳ.
Lúc này, những thai phụ và người nhà xung quanh cô nhanh chóng rời đi chỗ khác.
Tịch Hạ nhìn thấy đôi giày da màu nâu liền ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc. Cô ấy phải miêu tả người đàn ông này như thế nào đây? Hoàn toàn không có từ ngữ thích hợp nào cả.
Trời ơi… Trên đời này lại có người đàn ông mạnh mẽ, oai vệ như vậy sao? Chỉ nhìn sơ qua mà cũng đủ khiến cô ấy tắt thở.
Trên mặt người đàn ông đó không có biểu cảm gì cả, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tô Nhã Kỳ!”
Tô Nhã Kỳ vội đứng dậy, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe rồi mếu máo trong sự ấm ức: “Chú Hoắc…”
Tịch Hạ cũng vội đứng lên, kéo kéo áo cô: “Đây, đây không phải là người đó đấy chứ?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, sau đó im lặng.
Tịch Hạ nuốt nước bọt, sau đó cười cười: “À, Chào anh, tôi, tôi là bạn học của Tô Nhã Kỳ, tôi tên là Tịch Hạ, hình như cậu ấy… cậu ấy…” Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông đó nhìn chằm chằm. Bị nhìn bằng ánh mắt như thế khiến Tịch Hạ vô cùng rùng mình, vậy là cô ấy nhanh nhảu nói: “Tôi, tôi còn có việc, Nhã Kỳ giao lại cho anh nhé, cảm ơn.”
Cô ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy đi.
Tô Nhã Kỳ thấy Tịch Hạ đột nhiên chạy mất thì cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hoắc Vũ Hạo không quan tâm mọi người xung quanh, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Ăn không nổi, khó chịu? Hay buồn ngủ?”
Tô Nhã Kỳ đứng trước mặt anh ta, giống như một đứa trẻ “Dạ”.
“Vậy sao cô lại cảm nhận được mình có thai?” Hoắc Vũ Hạo tò mò nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày, nhìn Hoắc Vũ Hạo: “Cháu, cháu không ngốc, cháu phải biết chứ, lần trước chúng ta như thế kia… như thế kia, sau đó cháu lại không có kinh nguyệt, cháu còn khó chịu, hay buồn ngủ, ăn gì cũng buồn nôn, chắc chắn là đã có thai rồi.” Cô nói vô cùng hăng hái, đôi má phúng phính như cá vàng.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, cố gắng nhịn cười.
“Xem ra, cô làm còn chưa làm, đúng là không biết gì thật.”
“Ơ?” Tô Nhã Kỳ chau mày, đây là ý gì?
“Tô Nhã Kỳ.” Gọi đến số của cô rồi.
Tô Nhã Kỳ chuẩn bị bước vào thì Hoắc Vũ Hạo đứng phắt dậy, nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào.
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên. Chú, chú Hoắc đang nắm tay cô?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn đi theo vào bên trong.
Bác sĩ khoa phụ sản như chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy nên trong quá trình thăm khám, ánh mắt của bác sĩ cứ nhìn anh chằm chằm.
Tại sao ở Thành phố Nam Dương có người đàn ông đẹp trai như vậy mà họ lại không biết nhỉ?
Đẹp trai quá đi mất, ăn đứt tất cả các siêu sao.
Trời ơi, chỉ cần nhìn thế này thôi là họ cũng muốn có con với anh rồi.
Ở Thành phố Nam Dương, người người đều biết đến nhân vật tầm cỡ như Hoắc Hạo Vũ. Anh còn tài giỏi hơn cả bố mình.
Từ ngày tiếp nhận sản nghiệp của Hoắc Thị, chẳng mấy chốc mà anh đã có thể tạo nên một đế chế riêng của nhà họ Hoắc. Không những vậy, nó rực rỡ hơn gấp trăm nghìn lần so với thời bố anh còn nắm quyền.
Từ tòa lâu đài đắt giá và máy bay riêng mà họ sở hữu thì có thể thấy họ giàu có như thế nào. Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, trừ lúc nhỏ hay bị cánh báo chí săn đón, thì bây giờ Hoắc Hạo Vụ đã không còn bị cánh truyền thông vây quanh nữa.
Mọi người đều khá tò mò về những người giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu như anh. Đáng tiếc là chưa từng có ai biết anh thực sự trông như thế nào. Cũng vì lẽ đó, bây giờ các bác sĩ nữ dù có nhìn thấy cũng không ai biết anh là ai.
Một lúc sau, có kết quả.
“Tô Nhã Kỳ cô không có thai, chỉ là khó tiêu, lại thêm thời gian gần đây thường xuyên thức đêm, sinh hoạt không điều độ dẫn đến trễ kỳ kinh nguyệt. Yên tâm, lúc nãy tôi đã khám qua rồi, không có vấn đề gì cả, trong tuần này chắc sẽ có lại thôi.” Vị vác sĩ nữ nói rất “dịu dàng”, đương nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô.
“Bác sĩ, tôi không có thai sao?” Tô Nhã Kỳ mở to mắt, kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, lúc nãy tôi có kiểm tra giúp cô rồi, cô vẫn còn… làm sao mà có thể có thai được chứ!” Bác sĩ nữ cười nói, trong lòng băn khoăn, không biết cô bé này có phải bị thiểu năng không, rõ ràng là còn trinh, hì làm sao mà có thai được.
Nhưng cô ta không nói ra, dù sao người bên cạnh cô bé thật sự quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai!
“Chú Hoắc, cháu không có thai!” Tô Nhã Kỳ vui mừng, nắm lấy tay anh ta, cười như một đứa trẻ “Cháu không có thai, hihi.”
Hoắc Vũ Hạo không nói gì mà chỉ nhìn dáng vẻ kích động của cô, bất giác anh cũng nhếch môi cười.
“Không đúng!” Đột nhiên cô ngừng cười, nhìn nữ bác sĩ “Bác sĩ, tôi không có thai, vậy lần trước sao lại có màu đỏ trên ga giường?”
Nữ bác sĩ liền hỏi cô vài vấn đề, sau đó kết luận “Kinh nguyệt của cô vừa kết thúc, ngày thứ hai sẽ có màu đỏ nhạt trên giường, không nhiều, rồi sẽ bình thường lại, không sao hết!”
Tô Nhã Kỳ vui vẻ cắn nhẹ môi, cả người vui sướng. Sau đó cô không nhịn được cười thành tiếng: “Mình, mình vẫn còn trong trắng. Vậy thì không phải mình có thể làm bạn gái của anh ấy rồi sao…”
“Làm bạn gái của ai cơ?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên đột ngột khiến cô tỉnh táo lại.
Tô Nhã Kỳ vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo, khí chất ngời ngời, nhưng có chút hung hãn.
“Cô nói lại lần nữa, làm bạn gái của ai, hả?”
Tô Nhã Kỳ: “…”
Nửa tiếng sau, xe của nhà họ Tịch đến.
Tô Nhã Kỳ mặc kệ lời dặn của bác Phan, cứ thế chạy ra, lên xe của nhà họ Tịch.
Trên đường đi, cô vô cùng lo lắng sợ hãi.
“Không phải cậu nói không bị ba tên khốn kia động chạm sao?” Tịch Hạ đúng là bạn tốt của cô, vừa nghe xong tin này cũng vô cùng lo lắng.
Tô Nhã Kỳ cúi mặt, hai mắt nhòe đi “Không phải họ…”
“Vậy. vậy là ai?” Tịch Hạ hỏi thúc.
Tô Nhã Kỳ cắn chặt môi, muốn nói, nhưng lại không dám. Cô cứ lấp la lấp lửng làm cho Tịch Hạ sốt ruột phát điên lên.
“Được rồi được rồi, cậu cố chấp như vậy thì không cần nói nữa, nhưng giờ cậu phải gọi điện cho người đó, tình trạng của cậu như vậy thì chắc chắn là có thai rồi đấy!”
“Có…có thai?” Cô trợn tròn mắt, đột nhiên nước mắt trào ra. Cô cắn chặt môi, nước mắt lăn dài trên má: “Có… có thai á, nhưng mình mới… mới 17 tuổi…”
“Chết tiệt.” Tịch Hạ chửi thề: “Người đó đúng là cầm thú, mình bảo rồi, bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, nếu anh ta không chịu trách nhiệm thì cậu đi tố cáo anh ta cưỡng bức cậu!”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, tố cáo, tố cáo chú Hoắc á?
Không biết vì sao, chỉ cần nghĩ đến Hoắc Vũ Hạo là cô đã cảm thấy ớn lạnh sống lưng rồi.
Rất nhanh, xe của nhà họ Tịch đã đến bệnh viện.
Hai người xuống xe, Tịch Hạ bắt đầu dặn dò: “Mình đi đóng tiền, cậu nhanh chóng gọi điện cho anh ta đi, biết chưa hả?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Cô mở điện thoại, bấm dãy số điện thoại quen thuộc nhưng chưa từng gọi lần nào.
Cô chau mày, do dự, rốt cuộc có nên gọi không?
Đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe cấp cứu chạy tới.
“Tránh ra tránh ra.” Mấy bác sĩ vừa đẩy xe vừa la lớn.
“A, đau quá, a.” Trên băng ca là một thai phụ đầu tóc ướt sũng, cô ta đau đớn nắm chặt vào ga giường rồi hét lên: “Tôi không muốn sinh nữa, đau quá, đau quá…”
Tô Nhã Kỳ bị dọa sợ làm rơi cả điện thoại xuống đất.
Trước giờ điều cô sợ nhất chính là sợ đau. Nêu có vô ý bị cắt vào tay, cô cũng đau phát khóc rồi.
Mà dáng vẻ người phụ nữ lúc nãy lại đau đớn như vậy khiến cô thực sự rất khiếp sợ. Cô lúng túng nhặt điện thoại lên rồi lập tức bấm gọi.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo vẫn còn đang ở văn phòng xử lý giấy tờ, nhìn thấy điện thoại reo thì liếc mắt nhìn. Số điện thoại này…
Khẽ nhíu mày nhưng anh vẫn bấm nghe.
“Chú Hoắc, hu hu hu…”
Điện thoại vừa kết nối mà anh đã nghe thấy tiếng một cô gái khóc lóc rất thảm thiết. Giọng nói của cô rất bất lực, ngập ngừng lại còn xen lẫn sự đau lòng.
“Sao vậy?” Hoắc Vũ Hạo chau mày hỏi.
“Huhu, cháu… cháu… cháu…” Cô ấp úng rồi khóc òa lên: “Cháu, cháu có thai rồi, là con của chú, hu hu hu…”
Người đàn ông đó nghe vậy thì biến sắc mặt rồi nói bằng giọng âm trầm: “Ai nói cô có thai?”
“Cháu, cháu vẫn chưa có kinh nguyệt, mấy ngày này… mấy ngày nay cháu đều buồn ngủ. Hôm nay, hôm nay ăn cá thì thấy sợ, hu hu hu, cháu biết, cháu có thai rồi nhưng cháu mới mười bảy tuổi, hu hu hu…” Giọng nói của cô rất yếu ớt, sự đau thương xen lẫn trong đó làm giọng nói của cô càng trở nên đau khổ và nghẹn ngào.
“Cô đang ở đâu?”
“Cháu, cháu ở bệnh viện, cháu đến kiểm tra…” Cô khóc, vẫn không quên lấy khăn giấy lau mũi: “Chú Hoắc, làm sao đây, cháu sợ lắm, làm sao đây… hu hu hu…”
Người đàn ông đứng dậy, lấy áo, lạnh lùng nói: “Ở yên đấy đừng đi đâu, tôi đến ngay.”
“Dạ” Lúc này cô như người mất hồn, chỉ có thể trả lời như vậy.
Tịch Hạ đi đóng tiền xong thì nhanh chóng quay lại.
“Đợi một lát nhé, hôm nay đông người, phải xếp hàng đợi!” Nói rồi cô ấy cầm hóa đơn ngồi xuống bên cạnh cô: “Cậu liên lạc cho người đó chưa? Đối phương nói thế nào rồi? Có phải muốn chối bỏ không?”
Tô Nhã Kỳ nhìn thấy ánh mắt quan tâm của bạn thì lắc lắc đầu: “Chú ấy… chú ấy nói sẽ đến ngay.”
“Được!” Tịch Hạ căm phẫn, kéo tay cô rồi mạnh mẽ nói: “Lát nữa nếu như anh ta không chịu nhận, mình sẽ tìm người cho anh ta một trận, nhất định không bỏ qua.”
Tô Nhã Kỳ không nói gì, chỉ cúi đầu rầu rĩ.
Một lát sau, sắp đến lượt Tô Nhã Kỳ thì Hoắc Vũ Hạo đến.
Người đàn ông vừa bước đến, mọi người xung quanh đều kinh ngạc. Bên cạnh anh là thư ký Đỗ, hai bên là hai vệ sĩ đứng chỉnh tề, ai cũng cao lớn, mạnh mẽ.
Đây là khoa phụ sản, toàn là người nhà của thai phụ, họ nhìn thấy cảnh này đều bị dọa sợ đi nép sang một bên.
Khuôn mặt của người đàn ông đó trông vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên vẻ mạnh mẽ. Anh phớt lờ vẻ kinh ngạc của đám đông và các y tá mà đi thẳng về phía Tô Nhã Kỳ.
Lúc này, những thai phụ và người nhà xung quanh cô nhanh chóng rời đi chỗ khác.
Tịch Hạ nhìn thấy đôi giày da màu nâu liền ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc. Cô ấy phải miêu tả người đàn ông này như thế nào đây? Hoàn toàn không có từ ngữ thích hợp nào cả.
Trời ơi… Trên đời này lại có người đàn ông mạnh mẽ, oai vệ như vậy sao? Chỉ nhìn sơ qua mà cũng đủ khiến cô ấy tắt thở.
Trên mặt người đàn ông đó không có biểu cảm gì cả, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng: “Tô Nhã Kỳ!”
Tô Nhã Kỳ vội đứng dậy, nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe rồi mếu máo trong sự ấm ức: “Chú Hoắc…”
Tịch Hạ cũng vội đứng lên, kéo kéo áo cô: “Đây, đây không phải là người đó đấy chứ?”
Tô Nhã Kỳ gật gật đầu, sau đó im lặng.
Tịch Hạ nuốt nước bọt, sau đó cười cười: “À, Chào anh, tôi, tôi là bạn học của Tô Nhã Kỳ, tôi tên là Tịch Hạ, hình như cậu ấy… cậu ấy…” Cô ấy còn chưa nói xong thì đã bị người đàn ông đó nhìn chằm chằm. Bị nhìn bằng ánh mắt như thế khiến Tịch Hạ vô cùng rùng mình, vậy là cô ấy nhanh nhảu nói: “Tôi, tôi còn có việc, Nhã Kỳ giao lại cho anh nhé, cảm ơn.”
Cô ấy cúi đầu chào rồi nhanh chóng chạy đi.
Tô Nhã Kỳ thấy Tịch Hạ đột nhiên chạy mất thì cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hoắc Vũ Hạo không quan tâm mọi người xung quanh, anh ngồi xuống bên cạnh cô: “Ăn không nổi, khó chịu? Hay buồn ngủ?”
Tô Nhã Kỳ đứng trước mặt anh ta, giống như một đứa trẻ “Dạ”.
“Vậy sao cô lại cảm nhận được mình có thai?” Hoắc Vũ Hạo tò mò nhìn cô.
Tô Nhã Kỳ nhíu mày, nhìn Hoắc Vũ Hạo: “Cháu, cháu không ngốc, cháu phải biết chứ, lần trước chúng ta như thế kia… như thế kia, sau đó cháu lại không có kinh nguyệt, cháu còn khó chịu, hay buồn ngủ, ăn gì cũng buồn nôn, chắc chắn là đã có thai rồi.” Cô nói vô cùng hăng hái, đôi má phúng phính như cá vàng.
Người đàn ông không nói gì mà chỉ liếc nhìn cô, cố gắng nhịn cười.
“Xem ra, cô làm còn chưa làm, đúng là không biết gì thật.”
“Ơ?” Tô Nhã Kỳ chau mày, đây là ý gì?
“Tô Nhã Kỳ.” Gọi đến số của cô rồi.
Tô Nhã Kỳ chuẩn bị bước vào thì Hoắc Vũ Hạo đứng phắt dậy, nắm lấy tay cô, kéo cô đi vào.
Tô Nhã Kỳ ngạc nhiên. Chú, chú Hoắc đang nắm tay cô?
Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều mà ngoan ngoãn đi theo vào bên trong.
Bác sĩ khoa phụ sản như chưa từng gặp người nào đẹp trai như vậy nên trong quá trình thăm khám, ánh mắt của bác sĩ cứ nhìn anh chằm chằm.
Tại sao ở Thành phố Nam Dương có người đàn ông đẹp trai như vậy mà họ lại không biết nhỉ?
Đẹp trai quá đi mất, ăn đứt tất cả các siêu sao.
Trời ơi, chỉ cần nhìn thế này thôi là họ cũng muốn có con với anh rồi.
Ở Thành phố Nam Dương, người người đều biết đến nhân vật tầm cỡ như Hoắc Hạo Vũ. Anh còn tài giỏi hơn cả bố mình.
Từ ngày tiếp nhận sản nghiệp của Hoắc Thị, chẳng mấy chốc mà anh đã có thể tạo nên một đế chế riêng của nhà họ Hoắc. Không những vậy, nó rực rỡ hơn gấp trăm nghìn lần so với thời bố anh còn nắm quyền.
Từ tòa lâu đài đắt giá và máy bay riêng mà họ sở hữu thì có thể thấy họ giàu có như thế nào. Tuy nhiên, sau ngần ấy năm, trừ lúc nhỏ hay bị cánh báo chí săn đón, thì bây giờ Hoắc Hạo Vụ đã không còn bị cánh truyền thông vây quanh nữa.
Mọi người đều khá tò mò về những người giàu có, thuộc tầng lớp thượng lưu như anh. Đáng tiếc là chưa từng có ai biết anh thực sự trông như thế nào. Cũng vì lẽ đó, bây giờ các bác sĩ nữ dù có nhìn thấy cũng không ai biết anh là ai.
Một lúc sau, có kết quả.
“Tô Nhã Kỳ cô không có thai, chỉ là khó tiêu, lại thêm thời gian gần đây thường xuyên thức đêm, sinh hoạt không điều độ dẫn đến trễ kỳ kinh nguyệt. Yên tâm, lúc nãy tôi đã khám qua rồi, không có vấn đề gì cả, trong tuần này chắc sẽ có lại thôi.” Vị vác sĩ nữ nói rất “dịu dàng”, đương nhiên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô.
“Bác sĩ, tôi không có thai sao?” Tô Nhã Kỳ mở to mắt, kinh ngạc.
“Đương nhiên rồi, lúc nãy tôi có kiểm tra giúp cô rồi, cô vẫn còn… làm sao mà có thể có thai được chứ!” Bác sĩ nữ cười nói, trong lòng băn khoăn, không biết cô bé này có phải bị thiểu năng không, rõ ràng là còn trinh, hì làm sao mà có thai được.
Nhưng cô ta không nói ra, dù sao người bên cạnh cô bé thật sự quá đẹp trai, quá đẹp trai, quá đẹp trai!
“Chú Hoắc, cháu không có thai!” Tô Nhã Kỳ vui mừng, nắm lấy tay anh ta, cười như một đứa trẻ “Cháu không có thai, hihi.”
Hoắc Vũ Hạo không nói gì mà chỉ nhìn dáng vẻ kích động của cô, bất giác anh cũng nhếch môi cười.
“Không đúng!” Đột nhiên cô ngừng cười, nhìn nữ bác sĩ “Bác sĩ, tôi không có thai, vậy lần trước sao lại có màu đỏ trên ga giường?”
Nữ bác sĩ liền hỏi cô vài vấn đề, sau đó kết luận “Kinh nguyệt của cô vừa kết thúc, ngày thứ hai sẽ có màu đỏ nhạt trên giường, không nhiều, rồi sẽ bình thường lại, không sao hết!”
Tô Nhã Kỳ vui vẻ cắn nhẹ môi, cả người vui sướng. Sau đó cô không nhịn được cười thành tiếng: “Mình, mình vẫn còn trong trắng. Vậy thì không phải mình có thể làm bạn gái của anh ấy rồi sao…”
“Làm bạn gái của ai cơ?” Tiếng nói lạnh lùng vang lên đột ngột khiến cô tỉnh táo lại.
Tô Nhã Kỳ vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo, khí chất ngời ngời, nhưng có chút hung hãn.
“Cô nói lại lần nữa, làm bạn gái của ai, hả?”
Tô Nhã Kỳ: “…”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Kẻ thế thân
- Chương 2: Đối xử khác biệt
- Chương 3: Tuyên bố ngày đính hôn
- Chương 4: Rốt cuộc mọi chuyện đã sai ở đâu?
- Chương 5: Chờ một chút
- Chương 6: Tưởng đỏ mà lại đen
- Chương 7: Trên người mình có mùi gì không?
- Chương 8: Cô ấy không hiểu
- Chương 9: Là anh ấy!
- Chương 10: Ai cho cô chạm vào người tôi?
- Chương 11: Cô bị anh ép vào tường rồi
- Chương 12: Cô ấy không phải là Vân Tử Diễm
- Chương 13: Như thế nào? Đánh tôi đến nghiện rồi à?
- Chương 14: Thông tin điều tra được
- Chương 15: Tình trạng đột phát
- Chương 16: Cảm ơn anh rể
- Chương 17: Cô gọi tôi là anh rể?
- Chương 18: Tuyệt vọng
- Chương 19: Chị…
- Chương 20: Tôi sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của chị
- Chương 21: Chị cũng phải cẩn thận đấy
- Chương 22: Cô đang có ý đồ Gì với tôi
- Chương 23: Cô đến rồi
- Chương 24: Rượu là một thứ đồ Tốt
- Chương 25: Em đang quyến rũ anh đó sao?
- Chương 26: Chốt giá
- Chương 27: Cô đúng là rẻ mạt
- Chương 28: Đặc điểm là đẹp trai, cao ráo?
- Chương 29: Đồ Ăn toàn mùi tiền
- Chương 30: Nghịch ngợm như vậy vui lắm sao?
- Chương 31: Lời mời tạm thời
- Chương 32: Nhìn cho rõ là người hay quỷ.
- Chương 33: Thích diễn trò
- Chương 34: Thật hay thách.
- Chương 35: Lần đầu tiên, là dành cho ai?
- Chương 36: Anh rể, anh muốn giết em à?
- Chương 37: Vân Tử Lăng, cô chết chắc rồi!
- Chương 38: Thẹn quá hoá giận sao?
- Chương 39: Tôi sai rồi
- Chương 40: Cô điên rồi phải không?
- Chương 41: Điều tra
- Chương 42: Đừng gây chuyện với tôi
- Chương 43: Hổ dữ có ăn thịt con không?
- Chương 44: Tôi muốn nghỉ ngơi
- Chương 45: Đừng có tránh thai nữa
- Chương 46: Đã muốn diễn kịch, vậy thì đâm lao phải theo lao thôi
- Chương 47: Mày và anh ấy lên giường với nhau chưa?
- Chương 48: Cháu không đấu lại bọn họ
- Chương 49: Câu chuyện tàn khốc
- Chương 50: Có phải cần khám bác sĩ tâm lý không?
- Chương 51: Bản lĩnh đổi trắng thay đen rất tốt
- Chương 52: Anh là cái thá gì?
- Chương 53: Cứu hỏa chống trộm sát vách phòng ông Vương
- Chương 54: Anh chỉ đáng với giá này
- Chương 55: Không muốn ngủ thì cô cút xuống đi!
- Chương 56: Muốn kết hôn với Khúc Tịnh Quân?
- Chương 57: Anh ghen sao?
- Chương 58: Phát điên
- Chương 59: Tôi biết, tôi đang quyến rũ anh
- Chương 60: Chị nói xem, anh ấy có thể kết hôn với tôi hay không?
- Chương 61: Vân Tử Lăng, anh thích em!
- Chương 62: Hôn lễ thế kỷ.
- Chương 63: Bất chấp tất cả
- Chương 64: Vân Tử Lăng, cô cũng thật độc ác
- Chương 65: Anh đúng thật là biến thái!
- Chương 66: Là người như thế nào?
- Chương 67: Cút ngay cho tôi!
- Chương 68: Đêm đầu tiên của cuộc hôn nhân mới
- Chương 69: Sảy thai?
- Chương 70: Ông không cảm thấy xúi quẩy sao?
- Chương 71: Cậu không cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu sao?
- Chương 72: Anh ta về rồi!
- Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?
- Chương 74: Quỳ xuống!
- Chương 75: Tử Lăng, để cho anh giúp em!
- Chương 76: Em chán ghét tôi như vậy sao?
- Chương 77: Muốn con… Bắt chước cô ta?
- Chương 78: Chị dâu!
- Chương 79: Đi Pháp với anh đi!
- Chương 80: Tôi muốn ly hôn với anh!
- Chương 81: Có phải anh không được hay không?
- Chương 82: Tôi rất thích em hồi tối qua
- Chương 83: Cô cảm thấy cô có thể thành công không?
- Chương 84: Cô bảo tôi là đồ Ngu?
- Chương 85: Thật lo lắng…
- Chương 86: Lòng dạ rối bời
- Chương 87: Hát song hoàng
- Chương 88: Vân Tử Lăng đang ở đâu?
- Chương 89: Anh yêu nó đến nhường nào?
- Chương 90: Không được qua đây…
- Chương 91: Em đang sợ cái gì?
- Chương 92: Mùi vị
- Chương 93: Cô ấy, chính là Hi Vân!
- Chương 94: Tôi thích em
- Chương 95: Chờ người, trở về!
- Chương 96: Giúp em!
- Chương 97: Em, thật ngọt ngào!
- Chương 98: Mặt mũi của anh lớn như vậy?
- Chương 99: Không phải không thông báo mà là thời gian chưa tới
- Chương 100: Ồ, đang giận dỗi ư?
- Chương 101: Lương tâm là cái gì
- Chương 102: Báo cảnh sát, tôi muốn cô ta phải ngồi tù..
- Chương 103: Ly hôn? Lúc nào cơ?
- Chương 104: Tối hôm đó, không phải là em đúng không
- Chương 105: Anh yêu em
- Chương 106: Người đàn ông ra tay rồi!
- Chương 107: Tử Lăng, người sẩy thai chính là Tử Lăng!
- Chương 108: Là tổng giám đốc hay là một tên vô lại?
- Chương 109: Tai nạn, xe nổ tung?
- Chương 110: Có phải gương mặt này của tôi bị hủy hoại rồi không?
- Chương 111: Anh cảm thấy là tôi đang nói dối sao?
- Chương 112: Nếu không yêu, xin hãy tha cho anh ấy
- Chương 113: Em là hung thủ giết người!
- Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!
- Chương 115: Chúng ta sinh một đứa được không?
- Chương 116: Đám cưới
- Chương 117: Mạng của cô cũng lớn thật
- Chương 118: Sự thẳng thắn của Hoắc Ảnh Quân..
- Chương 119: Cô, không có tư cách bắt chước cô ấy!
- Chương 120: Trốn tránh mới tốt sao?
- Chương 121: Không phải em mang thai chứ
- Chương 122: Đứa bé này rất quan trọng đối với tôi!
- Chương 123: Tại sao anh lại biết đấy là con gái?
- Chương 124: Cứu bố? Ai là bố?
- Chương 125: Tình yêu này, không cần cũng được!
- Chương 126: Tôi nghĩ đó là một đứa con trai!
- Chương 127: Bình yên trước giông bão
- Chương 128: Hoắc Ảnh Quân, em bé đang động!
- Chương 129: Chân tưởng lộ ra một chút xíu
- Chương 130: Cứu đứa con của tôi đi…
- Chương 131: Đứa con vẫn còn, có đúng không?
- Chương 132: Xin anh, tha cho tôi đi!
- Chương 133: Tôi sẽ không để cho mấy người yên
- Chương 134: Chết đi là giải thoát, tôi không muốn chị chết
- Chương 135: Không đi không được sao?
- Chương 136: Cô là Vân Tử Lăng đúng không, tôi là Hi Vân!
- Chương 137: Yêu là tra tấn lẫn nhau
- Chương 138: Nhớ kỹ, chỉ có ba năm!”,”Ngày hôm sau
- Chương 139: Về nhà đi!
- Chương 140: Có thể gặp mặt một lần không?
- Chương 141: Vợ à, anh còn chưa quá đáng đâu!
- Chương 142: Đa Đa, bố là bố của con!
- Chương 143: Cô ta làm tôi cảm thấy đáng sợ
- Chương 144: Có lẽ khóc xong lòng cô sẽ nhẹ nhõm hơn”,
- Chương 145: Vượt quá giới hạn trong thời gian kết hôn
- Chương 146: Ngậm miệng chó của bọn mày lại!
- Chương 147: Chỉ cần em nói, anh đều tin
- Chương 148: Bắt đầu lại từ đầu
- Chương 149: Không nên đánh rắn động cỏ
- Chương 150: Đêm qua em đã gọi anh là là chồng
- Chương 151: Chị làm tôi đau!
- Chương 152: Bất ngờ
- Chương 153: Giấy không gói được lửa
- Chương 154: Em điên rồi sao
- Chương 155: Đáng tiếc không có nếu như
- Chương 156: Giấu diếm
- Chương 157: Chị dâu, tôi đau lòng quá!
- Chương 158: Không khống chế được mà điên cuồng
- Chương 159: Sự giàu có của nhà họ Hoắc
- Chương 160: Em đừng sợ mà!
- Chương 161: Những ngày tháng yên bình hiếm có…
- Chương 162: Hoắc tổng, tra ra rồi!
- Chương 163: Giả thiết và nếu như
- Chương 164: Mặt nạ
- Chương 165: Rời đi, không cần quay đầu lại
- Chương 166: Xảy ra chuyện
- Chương 167: Bị đưa ra ánh sáng
- Chương 168: Em thật rất ích kỉ!
- Chương 169: Mộ Niệm Quang lạnh giọng chất vấn
- Chương 170: Không tiếc bất cứ giá nào để giành lại thằng bé
- Chương 171: Lựa chọn buông tay..
- Chương 172: Dì hận ông ta
- Chương 173
- Chương 174: Chết ngay tại chỗ!
- Chương 175: Tại sao người chết không phải là chị chứ?
- Chương 176: Không có gì ngoài vui sướng
- Chương 177: Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc
- Chương 178: Kết thúc mới là bắt đầu
- Chương 179: Thể hiện tình cảm
- Chương 180: Tổng giám đốc nhỏ bá đạo
- Chương 182: Lẽ nào, cô đã không còn trong trắng nữa?
- Chương 183: Tôi chưa làm gì cả, cô không biết à?
- Chương 184: Tình yêu nhỏ ngô nghê
- Chương 185: Có thai rồi, đứa bé là con của chú
- Chương 186: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh
- Chương 187: Cô chủ bị đuối nước rồi
- Chương 188: Nai con chạy loạn
- Chương 189: Tô Nhã Kỳ, anh thích em
- Chương 190: Giấy gì chứ? Giấy đăng ký kết hôn à!
- Chương 191: Biết lỗi rồi sao?
- Chương 192: Không phải cậu cũng rất nhớ một người sao?
- Chương 193: Chú Hoắc, cháu nhớ chú..
- Chương 194: Chỉ cần em vui là được
- Chương 195: Như vậy có được không?
- Chương 196: Thế nhưng phải nắm thật chắc!
- Chương 197: Xem chừng chồng tương lai của cậu đấy!
- Chương 198: Em thích tôi đúng không?
- Chương 199: Em nói muốn quyến rũ tôi!
- Chương 200: Vị khách không mời mà đến!
- Chương 201: Ngươi dựa vào cái gì đánh ta?
- Chương 202: Chú ấy có phải không thích mình không?
- Chương 203: Chồng, em lạnh..
- Chương 204
- Chương 205
- Chương 206: Tôi thật sự thỏa mãn rồi
- Chương 207: Còn có thể…… Sống bao lâu?
- Chương 208: Hy vọng kiếp sau thuận buồm xuôi gió
- Chương 209: Em thích nhìn tôi như vậy sao?
- Chương 210: Anh dũng cảm đến vậy sao?
- Chương 211: Không thèm để chúng ta vào mắt
- Chương 212: Xin lỗi, chúng tôi không quen cậu
- Chương 213: Khiếp sợ
- Chương 214: Đừng sợ, là anh
- Chương 215: Em có chắc không
- Chương 216: Tôi rất vui
- Chương 217: Anh ta yêu cô
- Chương 218: Sinh nhật của em có phải là sắp đến?
- Chương 219: Căng thẳng
- Chương 220
- Chương 221: Cút đi
- Chương 222: Thời gian sau này còn rất dài, xin hãy dạy bảo nhiều hơn (Phần 1)
- Chương 223: (Hoàn)