Con Đường Sủng Thê - Chương 125-2
Chương trước- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 2: Nói thầm
- Chương 3: Hoa lan
- Chương 4: Đi theo
- Chương 5: Nhường đường
- Chương 6: Hôn sự
- Chương 7: Khiêu khích
- Chương 8: Giảo hoạt
- Chương 9: Trêu chọc
- Chương 10: Quyết định
- Chương 11: Hiểu lầm
- Chương 12: To gan
- Chương 13: Trong sạch
- Chương 14: Âm mưu
- Chương 15: Tình địch
- Chương 16: Làm rõ
- Chương 17: Cứu người
- Chương 18: Phúc hay họa
- Chương 19: Ôm đau thương
- Chương 20: Tự tin
- Chương 21: Tặng quà
- Chương 22: Nghi ngờ
- Chương 23: Ước hẹn
- Chương 24: Nửa đêm
- Chương 25: Từ hôn
- Chương 26: Thư tình
- Chương 27: Trêu chọc
- Chương 28: Bá đạo
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 30-2
- Chương 31-1
- Chương 31-2
- Chương 32-1
- Chương 32-2
- Chương 33-1
- Chương 33-2
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 35-2
- Chương 36-1
- Chương 36-2
- Chương 37
- Chương 37-2
- Chương 38-1
- Chương 38-2
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 40-2
- Chương 41-1
- Chương 41-2
- Chương 42-1
- Chương 42-2
- Chương 43-1
- Chương 43-2
- Chương 44-1
- Chương 44-2
- Chương 45-1
- Chương 45-2
- Chương 46-1
- Chương 46-2
- Chương 47-1
- Chương 47-2
- Chương 48-1
- Chương 48-2
- Chương 49
- Chương 50-1: Nàng dâu trưởng (1)
- Chương 50-2: Nàng dâu trưởng (2)
- Chương 51-1
- Chương 51-2
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 53-1
- Chương 53-2
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 55-1
- Chương 55-2
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58-1
- Chương 58-2
- Chương 59-1
- Chương 59-2
- Chương 60-1
- Chương 60-2
- Chương 61-1
- Chương 61-2
- Chương 62-1
- Chương 62-2
- Chương 63-1
- Chương 63-2
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 118-2
- Chương 119-1
- Chương 119-2
- Chương 120
- Chương 120-2
- Chương 121-1
- Chương 121-2
- Chương 122-1
- Chương 122-2
- Chương 123
- Chương 124-1
- Chương 124-2
- Chương 125-1
- Chương 125-2
- Chương 126
- Chương 127-1
- Chương 127-2
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158: Cuối cùng
- Chương 159
- Chương 160: Ngoại truyện 1: Ngoại truyện về Quách lớn tuổi
- Chương 161: Ngoại truyện 2: Xán Xán (1)
- Chương 162: Ngoại truyện 2: Xán Xán (2)
- Chương 163: Ngoại truyện 2: Xán Xán (3)
- Chương 164: Ngoại truyện 2.4
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Con Đường Sủng Thê
Chương 125-2
Edit: Windchime
Beta: Phương Phan
Nhưng hắn làm tỷ phu, vẫn muốn nghe ngóng hộ em vợ chu toàn, dù khả năng xảy ra rất thấp.
"Nghe nói lần này mẫu đơn yến Hoàng Thượng chuẩn bị tuyển phi cho tứ hoàng tử phải không?" Trên đường vào cung Triệu Trầm cố ý chờ Quách Tử Kính, nói mấy lời vu vơ, Quách Tử Kính đi theo bên cạnh hoàng thượng nên biết nhiều chuyện hơn.
Quách phu nhân cũng nhận được bái thiếp, Quách Tử Kính không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
"Lại có cô nương muốn bay lên đầu cành." Triệu Trầm nhẹ nhàng nói, "Chính là không biết đến phiên cô nương nhà ai, tứ hoàng tử này, tương lai vô luận hoàng huynh nào thượng vị đều sẽ không quá mức phòng bị hắn, vương phi của hắn tự nhiên sẽ đi theo hưởng phúc."
Quách Tử Kính muốn nói có phúc hay không cũng không quan hệ đến bọn họ, hai nhà đều không có cô nương nào nằm trong độ tuổi đó, chỉ là chưa kịp mở lời thì đột nhiên nhớ Lâm Trúc, không khỏi nhìn Triệu Trầm nhiều hơn. Triệu Trầm mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, Quách Tử Kính nắm nắm dây cương, tiếp tục nói: "Vậy cũng không hẳn, ngươi cũng biết tình hình của tứ hoàng tử, tự thân có tật, tứ hoàng tử không thích cung nhân hầu hạ, năm kia Hoàng Thượng an bài thiếp thất, hắn cũng không muốn, nhưng đại cung nữ bên người hắn lại có tình cảm sâu nặng với hắn, có tình cảm nhiều năm thanh mai trúc mã, tương lai tứ hoàng tử phi nếu lòng dạ rộng lớn thì tốt, keo kiệt chút thì phúc hay họa chưa thể nói trước được."
Triệu Trầm cảm thấy thật ngoài dự liệu, cười nói: “Không ngờ tứ hoàng tử lại là người si tình như vậy.” Trêu ghẹo hai câu liền dời đi đề tài khác.
Quách Tử Kính lại không nắm chắc được. Triệu Trầm sẽ không tìm đề tài vu vơ, chẳng lẽ Lâm Trúc cũng nhận được bái thiếp, Triệu Trầm muốn chọn cho em vợ một cành cao sao? Triệu Trầm đối với người Lâm gia từ trước đến giờ rất coi trọng, tự nhiên so với hắn càng hiểu rõ ràng Lâm Trúc thích gì, như vậy bây giờ sau khi hắn đã biết tình hình của tứ hoàng tử, còn có thể giúp Lâm Trúc trù tính nữa không?
Nếu là hắn, thà rằng đánh mất mộng đẹp của muội muội, cũng sẽ không để cho nàng gả phải người không ra gì.
Lâm Trúc cũng tính là một nửa muội muội của hắn.
Có tâm nhắc nhở Triệu Trầm, lại sợ Triệu Trầm hiểu lầm cái gì, mấy ngày kế tiếp Quách Tử Kính đều trải qua không được yên ổn.
Ngày mai đã là ngày tiến cung ngắm mẫu đơn, Quách Bảo Châu cố ý trở về nhà mẹ đẻ một lần để hẹn mẫu thân cùng tiến cung, Quách phu nhân đồng ý, nhìn sắc trời, thúc giục nàng về sớm một chút. Quách Bảo Châu không chịu đi, ôm cánh tay bà làm nũng: "Gấp cái gì chứ, sau khi Quý Chiêu rời cung cũng sẽ đến đón con, chúng con cùng nhau trở về."
Quách phu nhân vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: "Hắn cũng quá chiều con."
Quách Bảo Châu lặng lẽ bĩu môi, nuông chiều cái gì chứ, ban ngày thì vờ làm tướng công tốt, buổi tối nàng đều đánh không lại, bị hắn ép buộc đến ép buộc đi, đánh đến đau tay cuối cùng vẫn là bị người ta đạt được...
Vì hắn làm nàng cảm thấy càng ngày càng thoải mái, nàng mới tha thứ cho hắn.
Hai mẫu tử ở trong phòng nói nhăng nói cuội, phía ngoài hoàng cung, Quý Chiêu cố ý chờ đại cữu tử (anh vợ) cùng đường.
Quách Tử Kính không tiện nói mấy lời khách sáo với Triệu Trầm, còn Quý Chiêu thì hắn lại không để ở trong lòng, tùy ý hỏi: "Bảo Châu từ trước đến giờ không thích tiến cung, ngày mai nó sẽ không lấy cớ bệnh để không đi chứ?”
Quý Chiêu lập tức cười: "Sao có thể chứ, tẩu tử, Xán Xán còn có A Trúc đều sẽ đi, nhiều người náo nhiệt, nàng còn ước gì được đi cùng chứ."
"A Trúc?" Quách Tử Kính nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói thấp một chút.
Trong lòng Quý Chiêu đột nhiên lo lắng, vội vàng giải thích: "Đại ca đừng hiểu lầm ta, Bảo Châu cả ngày gọi A Trúc, A Trúc nên ta nhất thời nói theo, về sau nhất định chú ý." Lâm Trúc cũng là đại cô nương, vậy mà hắn còn thân mật gọi nhũ danh đối phương, Quách Tử Kính thân là cữu tử khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Giọng nói Quách Tử Kính nhàn nhạt như cũ: "Bảo Châu tùy tiện không so đo này nọ, chính ngươi chú ý chút, ta nghe xong sẽ không hiểu lầm, người bên ngoài chưa chắc sẽ tin lời ngươi giải thích."
Trong lòng lại sinh ra bất mãn với Triệu Trầm, chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị giúp Lâm Trúc tranh vị trí vương phi sao? Dieendaanleequuydonn Bằng không lấy dung mạo Lâm Trúc, không muốn chọc phiền toái thì nên ở nhà mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quách lớn tuổi: ngươi làm tỷ phu như thế nào, vì sao còn để cho nàng đi?
Triệu Hôi Hôi: đi thì thế nào, chắc chắn sẽ không tuyển A Trúc, chỉ là ngắm hoa mở rộng tầm mắt mà thôi.
Quách lớn tuổi: làm sao ngươi biết là không tuyển? Nàng như vậy...
Triệu Hôi Hôi: như vậy?
Quách lớn tuổi:... Dễ nhìn. (nếu đây là truyền hình, giai nhân có thể thêm trên mặt nam nhân lớn tuổi hai đóa phấn hồng đào, a, mọi người đều có thể tưởng tượng được đúng không?)
Beta: Phương Phan
Nhưng hắn làm tỷ phu, vẫn muốn nghe ngóng hộ em vợ chu toàn, dù khả năng xảy ra rất thấp.
"Nghe nói lần này mẫu đơn yến Hoàng Thượng chuẩn bị tuyển phi cho tứ hoàng tử phải không?" Trên đường vào cung Triệu Trầm cố ý chờ Quách Tử Kính, nói mấy lời vu vơ, Quách Tử Kính đi theo bên cạnh hoàng thượng nên biết nhiều chuyện hơn.
Quách phu nhân cũng nhận được bái thiếp, Quách Tử Kính không nghĩ nhiều, gật gật đầu.
"Lại có cô nương muốn bay lên đầu cành." Triệu Trầm nhẹ nhàng nói, "Chính là không biết đến phiên cô nương nhà ai, tứ hoàng tử này, tương lai vô luận hoàng huynh nào thượng vị đều sẽ không quá mức phòng bị hắn, vương phi của hắn tự nhiên sẽ đi theo hưởng phúc."
Quách Tử Kính muốn nói có phúc hay không cũng không quan hệ đến bọn họ, hai nhà đều không có cô nương nào nằm trong độ tuổi đó, chỉ là chưa kịp mở lời thì đột nhiên nhớ Lâm Trúc, không khỏi nhìn Triệu Trầm nhiều hơn. Triệu Trầm mắt nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc, Quách Tử Kính nắm nắm dây cương, tiếp tục nói: "Vậy cũng không hẳn, ngươi cũng biết tình hình của tứ hoàng tử, tự thân có tật, tứ hoàng tử không thích cung nhân hầu hạ, năm kia Hoàng Thượng an bài thiếp thất, hắn cũng không muốn, nhưng đại cung nữ bên người hắn lại có tình cảm sâu nặng với hắn, có tình cảm nhiều năm thanh mai trúc mã, tương lai tứ hoàng tử phi nếu lòng dạ rộng lớn thì tốt, keo kiệt chút thì phúc hay họa chưa thể nói trước được."
Triệu Trầm cảm thấy thật ngoài dự liệu, cười nói: “Không ngờ tứ hoàng tử lại là người si tình như vậy.” Trêu ghẹo hai câu liền dời đi đề tài khác.
Quách Tử Kính lại không nắm chắc được. Triệu Trầm sẽ không tìm đề tài vu vơ, chẳng lẽ Lâm Trúc cũng nhận được bái thiếp, Triệu Trầm muốn chọn cho em vợ một cành cao sao? Triệu Trầm đối với người Lâm gia từ trước đến giờ rất coi trọng, tự nhiên so với hắn càng hiểu rõ ràng Lâm Trúc thích gì, như vậy bây giờ sau khi hắn đã biết tình hình của tứ hoàng tử, còn có thể giúp Lâm Trúc trù tính nữa không?
Nếu là hắn, thà rằng đánh mất mộng đẹp của muội muội, cũng sẽ không để cho nàng gả phải người không ra gì.
Lâm Trúc cũng tính là một nửa muội muội của hắn.
Có tâm nhắc nhở Triệu Trầm, lại sợ Triệu Trầm hiểu lầm cái gì, mấy ngày kế tiếp Quách Tử Kính đều trải qua không được yên ổn.
Ngày mai đã là ngày tiến cung ngắm mẫu đơn, Quách Bảo Châu cố ý trở về nhà mẹ đẻ một lần để hẹn mẫu thân cùng tiến cung, Quách phu nhân đồng ý, nhìn sắc trời, thúc giục nàng về sớm một chút. Quách Bảo Châu không chịu đi, ôm cánh tay bà làm nũng: "Gấp cái gì chứ, sau khi Quý Chiêu rời cung cũng sẽ đến đón con, chúng con cùng nhau trở về."
Quách phu nhân vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ: "Hắn cũng quá chiều con."
Quách Bảo Châu lặng lẽ bĩu môi, nuông chiều cái gì chứ, ban ngày thì vờ làm tướng công tốt, buổi tối nàng đều đánh không lại, bị hắn ép buộc đến ép buộc đi, đánh đến đau tay cuối cùng vẫn là bị người ta đạt được...
Vì hắn làm nàng cảm thấy càng ngày càng thoải mái, nàng mới tha thứ cho hắn.
Hai mẫu tử ở trong phòng nói nhăng nói cuội, phía ngoài hoàng cung, Quý Chiêu cố ý chờ đại cữu tử (anh vợ) cùng đường.
Quách Tử Kính không tiện nói mấy lời khách sáo với Triệu Trầm, còn Quý Chiêu thì hắn lại không để ở trong lòng, tùy ý hỏi: "Bảo Châu từ trước đến giờ không thích tiến cung, ngày mai nó sẽ không lấy cớ bệnh để không đi chứ?”
Quý Chiêu lập tức cười: "Sao có thể chứ, tẩu tử, Xán Xán còn có A Trúc đều sẽ đi, nhiều người náo nhiệt, nàng còn ước gì được đi cùng chứ."
"A Trúc?" Quách Tử Kính nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nói thấp một chút.
Trong lòng Quý Chiêu đột nhiên lo lắng, vội vàng giải thích: "Đại ca đừng hiểu lầm ta, Bảo Châu cả ngày gọi A Trúc, A Trúc nên ta nhất thời nói theo, về sau nhất định chú ý." Lâm Trúc cũng là đại cô nương, vậy mà hắn còn thân mật gọi nhũ danh đối phương, Quách Tử Kính thân là cữu tử khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Giọng nói Quách Tử Kính nhàn nhạt như cũ: "Bảo Châu tùy tiện không so đo này nọ, chính ngươi chú ý chút, ta nghe xong sẽ không hiểu lầm, người bên ngoài chưa chắc sẽ tin lời ngươi giải thích."
Trong lòng lại sinh ra bất mãn với Triệu Trầm, chẳng lẽ hắn thật sự chuẩn bị giúp Lâm Trúc tranh vị trí vương phi sao? Dieendaanleequuydonn Bằng không lấy dung mạo Lâm Trúc, không muốn chọc phiền toái thì nên ở nhà mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói:
Quách lớn tuổi: ngươi làm tỷ phu như thế nào, vì sao còn để cho nàng đi?
Triệu Hôi Hôi: đi thì thế nào, chắc chắn sẽ không tuyển A Trúc, chỉ là ngắm hoa mở rộng tầm mắt mà thôi.
Quách lớn tuổi: làm sao ngươi biết là không tuyển? Nàng như vậy...
Triệu Hôi Hôi: như vậy?
Quách lớn tuổi:... Dễ nhìn. (nếu đây là truyền hình, giai nhân có thể thêm trên mặt nam nhân lớn tuổi hai đóa phấn hồng đào, a, mọi người đều có thể tưởng tượng được đúng không?)
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
- Chương 2: Nói thầm
- Chương 3: Hoa lan
- Chương 4: Đi theo
- Chương 5: Nhường đường
- Chương 6: Hôn sự
- Chương 7: Khiêu khích
- Chương 8: Giảo hoạt
- Chương 9: Trêu chọc
- Chương 10: Quyết định
- Chương 11: Hiểu lầm
- Chương 12: To gan
- Chương 13: Trong sạch
- Chương 14: Âm mưu
- Chương 15: Tình địch
- Chương 16: Làm rõ
- Chương 17: Cứu người
- Chương 18: Phúc hay họa
- Chương 19: Ôm đau thương
- Chương 20: Tự tin
- Chương 21: Tặng quà
- Chương 22: Nghi ngờ
- Chương 23: Ước hẹn
- Chương 24: Nửa đêm
- Chương 25: Từ hôn
- Chương 26: Thư tình
- Chương 27: Trêu chọc
- Chương 28: Bá đạo
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 30-2
- Chương 31-1
- Chương 31-2
- Chương 32-1
- Chương 32-2
- Chương 33-1
- Chương 33-2
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 35-2
- Chương 36-1
- Chương 36-2
- Chương 37
- Chương 37-2
- Chương 38-1
- Chương 38-2
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 40-2
- Chương 41-1
- Chương 41-2
- Chương 42-1
- Chương 42-2
- Chương 43-1
- Chương 43-2
- Chương 44-1
- Chương 44-2
- Chương 45-1
- Chương 45-2
- Chương 46-1
- Chương 46-2
- Chương 47-1
- Chương 47-2
- Chương 48-1
- Chương 48-2
- Chương 49
- Chương 50-1: Nàng dâu trưởng (1)
- Chương 50-2: Nàng dâu trưởng (2)
- Chương 51-1
- Chương 51-2
- Chương 52-1
- Chương 52-2
- Chương 53-1
- Chương 53-2
- Chương 54-1
- Chương 54-2
- Chương 55-1
- Chương 55-2
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58-1
- Chương 58-2
- Chương 59-1
- Chương 59-2
- Chương 60-1
- Chương 60-2
- Chương 61-1
- Chương 61-2
- Chương 62-1
- Chương 62-2
- Chương 63-1
- Chương 63-2
- Chương 64-1
- Chương 64-2
- Chương 64-3
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 118-2
- Chương 119-1
- Chương 119-2
- Chương 120
- Chương 120-2
- Chương 121-1
- Chương 121-2
- Chương 122-1
- Chương 122-2
- Chương 123
- Chương 124-1
- Chương 124-2
- Chương 125-1
- Chương 125-2
- Chương 126
- Chương 127-1
- Chương 127-2
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- Chương 146
- Chương 147
- Chương 148
- Chương 149
- Chương 150
- Chương 151
- Chương 152
- Chương 153
- Chương 154
- Chương 155
- Chương 156
- Chương 157
- Chương 158: Cuối cùng
- Chương 159
- Chương 160: Ngoại truyện 1: Ngoại truyện về Quách lớn tuổi
- Chương 161: Ngoại truyện 2: Xán Xán (1)
- Chương 162: Ngoại truyện 2: Xán Xán (2)
- Chương 163: Ngoại truyện 2: Xán Xán (3)
- Chương 164: Ngoại truyện 2.4