Đại Quốc Tặc - Chương 290: Cửa nát nhà tan
Chương trước- Chương 1: Trước Phật
- Chương 2: Viên phòng
- Chương 3: Con hổ
- Chương 4: Mùi thơm lạ lùng
- Chương 5: Mục tiêu cuối cùng
- Chương 6: Tính trẻ con
- Chương 7: Bức bách
- Chương 8: Nhận làm con thừa tự
- Chương 9: Bức họa nơi linh đường
- Chương 10: Một xác hai mạng
- Chương 11: Phương thuốc cổ truyền
- Chương 12: Quỷ Thần
- Chương 13: Nguyên nhân thực sự của việc thổ huyết
- Chương 14: Phủ đệ thật lớn
- Chương 15: Đứt một cánh tay
- Chương 16: Tiên Phong
- Chương 17: Tần Vũ
- Chương 18: Thần binh
- Chương 19: Con Riêng
- Chương 20: Từng Vòng Một
- Chương 21: Viên Tịch
- Chương 22: Hiểu lầm
- Chương 23: Đêm Kinh Sợ
- Chương 24: Phụ Thân Dạy Bảo
- Chương 25: Thạch tỏa trạm thung
- Chương 26: Đi đường cẩn thận
- Chương 27: Lão quản sự lão phụ nhân
- Chương 28: Đao hạ lưu nhân!
- Chương 29: Chém đầu
- Chương 30: Đầu chó
- Chương 31: Điều lớn
- Chương 32: Lỗ Mãng
- Chương 33: Sùng Bái
- Chương 34: Cát bụi
- Chương 35: Kim Tiền Phiêu
- Chương 36: Uy vũ
- Chương 37: Miễn tử
- Chương 38: Mất một hòa thượng
- Chương 39: Tiền dầu vừng
- Chương 40: Tuyên truyền
- Chương 41: Ngồi ngược
- Chương 42: Khoái cảm
- Chương 43: Bị tập kích
- Chương 44: Xé chẵn ra lẻ
- Chương 45: Phá nát
- Chương 46: Cường thế
- Chương 47: Khí vị
- Chương 48: Giết lại
- Chương 49: Thanh Đàm
- Chương 50: Giết người
- Chương 51: Tuyệt lộ
- Chương 52: Cứu chủ
- Chương 53: Mặt mũi
- Chương 54: Động tác nhỏ
- Chương 55: Thân tình
- Chương 56: Thái tử
- Chương 57: Giả bộ
- Chương 58: Lòng dạ độc ác
- Chương 59: Sở cầu
- Chương 60: Tân khách
- Chương 61: Tiêu chuẩn
- Chương 62: Danh thiếp
- Chương 63: Chế phục nhân tâm
- Chương 64: Ác mộng
- Chương 65: Thú bông
- Chương 66: Phòng thu chi
- Chương 67: Ba ngày
- Chương 68: Nông trang
- Chương 69: Gặp lại
- Chương 70: Nhện độc
- Chương 71: Ngựa
- Chương 72: Nói trúng
- Chương 73: Hoàng gia
- Chương 74: Âm kém dương sai
- Chương 75: Xa gần
- Chương 76: Hoài vương
- Chương 77: Tâm tư
- Chương 78: Muốn khóc liền khóc
- Chương 79: Điền thê
- Chương 80: Thỏa mãn
- Chương 81: Quyến rũ
- Chương 82: Hạnh hoa huyết hoa
- Chương 83: Chôn
- Chương 84: Trói lại
- Chương 85: Quan hình
- Chương 86: Tấm gương
- Chương 87: Ho ra máu
- Chương 88: Thiếu tiền
- Chương 89: Nuôi dưỡng
- Chương 90: Phân Hữu cơ
- Chương 91: Bồi thường
- Chương 92: Gợn sóng
- Chương 93: Chỉ định
- Chương 94: Quản lý sổ sách
- Chương 95: Ở cùng 1 chỗ
- Chương 96: Hoa
- Chương 97: Đói ngất
- Chương 98: Tây du ký
- Chương 99: Thấy nghi
- Chương 100: Lấy không
- Chương 101: Kinh hãi
- Chương 102: Cung đình bí phương
- Chương 103: Nhăn nhó
- Chương 104: Hoàng kim lâu
- Chương 105: Cùng ai hợp tác
- Chương 106: Chọn nha hoàn
- Chương 107: Điên
- Chương 108: Không bình an
- Chương 109: Ỷ thế
- Chương 110: Hỉ sự
- Chương 111: Điều đi
- Chương 112: Ưu thế
- Chương 113: Ngũ lôi
- Chương 114: Thành Quốc Công
- Chương 115: Uy bức lợi dụ
- Chương 116: Trứng trần nước sôi
- Chương 117: Thêm thịt
- Chương 118: Du xuân
- Chương 119: Hai lượng
- Chương 120: Bảng kê
- Chương 121: Bình phục
- Chương 122: Thay đổi
- Chương 123: Thả cá giống
- Chương 124: Bàng quang
- Chương 125: Vòng hoa
- Chương 126: Chấn nhiếp
- Chương 127: Thanh lâu
- Chương 128: Mười ngày
- Chương 129: Làm khó dễ
- Chương 130: Cút xéo
- Chương 131: Nhã nhặn
- Chương 132: Tuyển chọn
- Chương 133: Hội viên
- Chương 134: Thẩm vấn
- Chương 135: Độc sát
- Chương 136: Hậu quả nghiêm trọng
- Chương 137: Ý kiến bất đồng
- Chương 138: Đâm kich
- Chương 139: Động thủ
- Chương 140: Khinh tha
- Chương 141: Biện pháp xử lý
- Chương 142: Đầu người óc chó
- Chương 143: Vận mệnh
- Chương 144: Bản sắc diễn xuất
- Chương 145: Dịch dung
- Chương 146: So lớn so nhỏ
- Chương 147: Sinh nghi
- Chương 148: Đổ thần
- Chương 149: Quá vượng
- Chương 150: Thu quan
- Chương 151: Chịu chết
- Chương 152: Thổi quét
- Chương 153: Thiệp mời
- Chương 154: Giảm phần
- Chương 155: Diễn trò
- Chương 156: Lửa cháy đổ thêm dầu
- Chương 157: Công kích
- Chương 158: Tộc lão
- Chương 159: Niêm phong
- Chương 160: Tỷ thí
- Chương 161: Xuất thân hoàng tộc
- Chương 162: Nhị thập tứ hiếu
- Chương 163: Nằm trên băng chờ cá chép
- Chương 164: Đại thắng
- Chương 165: Giết Vương
- Chương 166: Làm bạn với hổ
- Chương 167: Vui mừng
- Chương 168: Lệ nhân
- Chương 169: Hảo nam nhi
- Chương 170: Báo chí
- Chương 171: Sức hấp dẫn
- Chương 172: Phá long trảm
- Chương 173: Hắc Thụy, Tuyết Nguyên
- Chương 174: Huyện Linh Thông
- Chương 175: Hộ tống
- Chương 176: Đối thủ chung đội
- Chương 177: Hiểu lầm
- Chương 178: Thánh tâm
- Chương 179: Hòa mình
- Chương 180: Nhúng tay
- Chương 181: Sát phạt quyết đoán
- Chương 182: Mã phỉ
- Chương 183: Trì hoãn
- Chương 184: Một năm ngàn năm
- Chương 185: Cấm quân lộn xộn
- Chương 186: Trò khôi hài
- Chương 187: Phản công
- Chương 188: Tan tác
- Chương 189: Xuất kỳ bất ý
- Chương 190: Nước chảy bèo trôi
- Chương 191: Mua đầu người
- Chương 192: Mượn thủ
- Chương 193: Mục Hiên chết
- Chương 194: Thái giám trung niên
- Chương 195: Kết minh
- Chương 196: Phương hướng phát triển
- Chương 197: Bị giết giữa đường
- Chương 198: Minh bạch
- Chương 199: Trung thành tin cậy
- Chương 200: Tình yêu ngàn năm
- Chương 201: Trói buộc
- Chương 202: Giam giữ
- Chương 203: Người quen
- Chương 204: Dân tâm
- Chương 205: Xung đột ý chí
- Chương 206: Không phục
- Chương 207: Song tiễn phát uy
- Chương 208: Mua người mua ngựa
- Chương 209: Giết người khó
- Chương 210: Hách Xích
- Chương 211: Tội liên đới
- Chương 212: Bạc doanh thu
- Chương 213: Thao luyện
- Chương 214: Vọng Sa Thành
- Chương 215: Tránh không gặp mặt
- Chương 216: Chủ quản binh Tào
- Chương 217: Thích hợp nhất
- Chương 218: Thư đúng lúc
- Chương 219: Chỉ nhận đao trong tay
- Chương 220: Nắm trong lòng bàn tay
- Chương 221: Trả tiền công
- Chương 222: Cho cô biết tay
- Chương 223: Tuổi trẻ khinh cuồng
- Chương 224: Lần đầu giao phong
- Chương 225: Đàn ngựa hoang
- Chương 226: Thảo nguyên
- Chương 227: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 228: Cải tạo
- Chương 229: Đột kích
- Chương 230: Tăng sĩ khí
- Chương 231: Bộ tộc Ma Nạp
- Chương 232: Nhất định phải lấy được
- Chương 233: Binh bất yếm trá
- Chương 234: Cái chết của Ni Vượng
- Chương 235: Mai phục
- Chương 236: Đặt dầm cái
- Chương 237: Vẽ tranh
- Chương 238: Thu phục bầy ngựa
- Chương 239: Câu được cá lớn
- Chương 240: Lương thực
- Chương 241: Gia vị
- Chương 242: Chết chìm
- Chương 243: Không thỏa mãn
- Chương 244: Một kiếp
- Chương 245: Tiện nhân
- Chương 246: Tai tiếng
- Chương 247: Thân bất do kỷ
- Chương 248: Nướng trên lửa
- Chương 249: Làm nước đá
- Chương 250: Chín vạn năm ngàn lượng
- Chương 251: Chỉ nhìn kết quả
- Chương 252: Chư huyên xung quanh
- Chương 253: An cư lạc nghiệp
- Chương 254: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 255: Vứt bỏ
- Chương 256: Vào núi
- Chương 257: Bắn Tôn Bằng
- Chương 258: Phóng hỏa đốt núi
- Chương 259: Bạch xà
- Chương 260: Không đủ sợ hãi
- Chương 261: Giải vây
- Chương 262: Có lạc thú khác
- Chương 263: Hiếu đạo, truyền thừa
- Chương 264: Béo bở
- Chương 265: Trọng nam khinh nữ
- Chương 266: Ân Huệ
- Chương 267: Nhân vật hư cấu
- Chương 268: Người trên người
- Chương 269: Tìm một chút chuyện dễ làm
- Chương 270: Không thiệt thòi
- Chương 271: Không có
- Chương 272: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 273: Ứng đối như thế
- Chương 274: Muốn làm
- Chương 275: Trực tiếp giết chết
- Chương 276: Vừa vội vừa giận
- Chương 277: Phá từ bên trong
- Chương 279: Mồ Hôi lạnh chảy liên miên
- Chương 280: Dạy dỗ
- Chương 281: Chủ vị
- Chương 282: Đào nấm mộ
- Chương 283: Ta không tin
- Chương 284: Oắt con
- Chương 285: Lòng dạ bất chính
- Chương 286: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 287: Muốn
- Chương 288: Bổ đao
- Chương 289: Gặp bạn cũ
- Chương 290: Cửa nát nhà tan
- Chương 291: Ta muốn
- Chương 292: Bao nhiêu người nằm xuống
- Chương 293: Náo nhiệt
- Chương 294: Thám Hoa Lang
- Chương 295: Cảnh cáo bằng miệng
- Chương 296: Lương thực
- Chương 297: Cải danh đổi họ
- Chương 298: Tạo phản
- Chương 299: Đứa trẻ chưa lớn
- Chương 300: Ăn vạ
- Chương 301: Vấn đề nan giải
- Chương 302: Lại khởi sự đoan
- Chương 303: Thằng hề
- Chương 304: Dẫn nước
- Chương 305: Thông lệ
- Chương 306: Rước lấy cường địch
- Chương 307: Sợ chết
- Chương 308: Đến đỡ
- Chương 309: Nhanh như gió
- Chương 310: Thuấn sát
- Chương 311: Còn tanh mùi máu
- Chương 312: Năng lực chịu đựng
- Chương 313: Hiến vật
- Chương 314: Mỏ than
- Chương 315: Bấtđồng binh chủng
- Chương 316: Vò đã mẻ lại sứt
- Chương 317: Sự tích
- Chương 318: Trả giá
- Chương 319: Đệ nhị dũng sĩ
- Chương 320: Bột Thiết chết
- Chương 321: Tình thế cấp bách
- Chương 322: Vài lần đắc tội
- Chương 323: Lén giao dịch
- Chương 324: Nứt da
- Chương 325: Lưới lớn
- Chương 326: Đều câm mồm
- Chương 327: Khuyên bảo
- Chương 328: Tiểu thiếp nuôi dưỡng
- Chương 329: Ái tài
- Chương 330: Quản gia bị bắt
- Chương 331: Đó là một con sói
- Chương 332: Linh nghiệm
- Chương 333: Tra án
- Chương 334: Bao tải
- Chương 335: Tự mình chọn lựa
- Chương 336: Tố chất thần kinh
- Chương 337: Cụt tay
- Chương 338: Triệu Nghi
- Chương 339: Vui vẻ đón năm mới
- Chương 340: Tiểu Vương tới
- Chương 341: Thái tử giám quốc
- Chương 342: Đá thử vàng
- Chương 343: Sườn đất bị tập kích
- Chương 344: Ngang cũng tơ
- Chương 345: Năm vạn
- Chương 346: Bình Giang Vương làm phản
- Chương 347: Một nhà đoàn tụ
- Chương 348: Uy hiếp trên chiến trường
- Chương 349: Đại kết cục
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đại Quốc Tặc
Chương 290: Cửa nát nhà tan
Tuy Hoàng Hành Chính một thân quan bào, cả người phát ra vẻ uy nghiêm, nhưng thanh âm phát ra sau, cũng đã thấy được ánh mắt đầy sát khí của Lâm Nhã!
Hoàng Hành Chính bị doạ cho toàn thân khẽ run rẩy.
Ngày hôm qua khi gặp Quận thủ đại nhân, Quận thủ đại nhân từng giới thiệu đại khái cho gã biết một chút về Cảnh phủ.
Gã cũng biết rằng, cho dù Cảnh Phủ ở kinh thành cũng có thể hoành hành ngang ngược.
Mà gã chỉ là một quan địa phương nho nhỏ, chỉ là chính lục phẩm, người ta nếu thật sự tức giận một đao đem gã chém cũng không có vấn đề gì.
Bằng không tốt xấu gì gã cũng là một quan viên của triều đình, hơn nữa Phương Minh Châu vẫn chỉ là tiểu thiếp của đứa con trai thứ ba, vì sao gã lại phải cúi thấp người xuống cẩn thận xin lỗi?
Tại thời đại này địa vị của tiểu thiếp vô cùng thấp hèn.
Lâm Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Hành Chính một lúc, đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm thật chặt, nhẫn nhịn một lúc lâu cuối cùng mới không có phát hỏa, mặc kệ Hoàng Hành Chính đứng như trời trồng giữa đại sảnh.
Sau đó ánh mắt chuyển qua người Phương Minh Châu.
Trong trí nhớ, trên mặt của Phương Minh Châu vĩnh viễn treo nụ cười rạng rỡ trên mặt, toàn thân mang khí tức như ánh mặt trời.
Nhưng khuôn mặt hồng nhuận đó, hiện giờ đã biến thành khô gầy vàng vọt.
Dáng người mượt mà, cũng đã gầy trơ cả xương, váy dài hoa lệ đắp lên người, có vẻ rất dài rộng.
Lại nhìn lên trên đầu, nguyên bản từng món từng món trang sức đắt tiền vô giá, nhưng lúc này chúng lại càng làm nổi bật rõ một đầu đầy tóc khô vàng của Phương Minh Châu.
Lâm Nhã thật sự không thể hiểu nổi, ngắn ngủn một tháng, sao có thể làm cho Phương Minh Châu thay đổi lớn đến như thế?
Rốt cuộc Phương Minh Châu ở Hoàng gia phải chịu bao nhiêu đau khổ mới biến thành như vậy?
Không dám suy đoán cô ấy đã gặp phải cảnh ngộ gì!
Không ngờ...
Đối diện với ánh mắt hờ hững chết lặng của Phương Minh Châu, Lâm Nhã không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lúc trước nàng cũng nghĩ đến Phương Minh Châu sẽ bị đứa con trai thứ ba của Hoàng gia ức hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được Phương Minh Châu sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.
Cũng từng dự đoán, sau khi gặp được Phương Minh Châu, Phương Minh Châu sẽ khóc lóc nhờ nàng giải quyết.
Cũng nghĩ đến tính cách thẳng thắn của Phương Minh Châu sẽ oán giận tố khổ, muốn rời khỏi Hoàng gia, cũng muốn hung hăng trả thù trừng phạt Hoàng gia!
Nhưng nàng thật sự không ngờ đến, luôn luôn sang sảng dám yêu dám hận Phương Minh Châu nhưng lại không nói được một lời, chỉ yên lặng đứng im tại chỗ nhìn mình.
Nghe đệ đệ nói, Phương Minh Châu chính là vì năm đó có quan hệ với mình, thường xuyên trợ giúp chị em mình, mới bị Lâm Vi Thị âm thầm xếp đặt hãm hại không thể không gả vào Hoàng gia.
Ả tiện nhân độc ác như bò cạp độc!
Lúc này Lâm Nhã nhất thời hối hận thật không nên để cho Lâm Vi Thị chết sảng khoái như vậy!
Không biết mở miệng như thế nào, ánh mắt của Lâm Nhã liền quay lại nhìn về phía Hoàng Hành Chính.
Hoàng Hành Chính không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Nhã, nhưng có thể cảm giác được trong ánh mắt kia đầy giận dữ cùng căm hận, vì thế trên trán của gã đang rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
- Đi ra ngoài!
Dù nói thế nào, Hoàng Hành Chính cũng là quan viên triều đình, cho dù Lâm Nhã muốn thu thập gã, cũng không thể tự mình động thủ.
Hơn nữa người này vẫn là cha chồng của Phương Minh Châu, trước khi Phương Minh Châu mở miệng nàng không thể tự tiện làm chủ được.
Nghe thấy Lâm Nhã quát lên, Hoàng Hành Chính giật giật miệng, cuối cùng cũng không dám nhiều lời, than nhẹ một tiếng, nản lòng rời khỏi đại sảnh.
- Minh Châu!
Lâm Nhã bước nhanh tiến lên, bắt lấy hai tay của Phương Minh Châu.
Lập tức kêu lên rồi nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên tay Phương Minh Châu hiện lên đầy vết chai cùng rất nhiều vết thương.
Con mắt chợt đau xót, nước mắt Lâm Nhã chảy ra, lúc nàng mới gả vào Cảnh phủ, cuộc sống cũng thật không tốt.
Vốn cho là mình cũng đã rất khổ sở, lại không nghĩ tới cảnh ngộ mà Phương Minh Châu gặp được, không ngờ càng khổ sở đau đớn hơn mình gấp mấy lần.
Mà hết thảy những điều này, đều là vì Phương Minh Châu đã từng giúp đỡ chính mình, qua lại thân thiết với mình mới bị hại!
Trong lòng Lâm Nhã đầy chua xót, hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt, Lâm Nhã thật cẩn thận nâng hai tay Phương Minh Châu lên:
- Đau không?
Thanh âm run rẩy, mang theo sự quan tâm nồng đậm phát ra từ tận đáy lòng.
Tận đáy lòng Phương Minh Châu không khỏi run lên.
Đôi mắt vẫn chết lặng, rốt cục cũng bắt đầu có biến hóa.
Chẳng qua cũng chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó lại trở lại như cũ.
Phương Minh Châu cũng không trả lời, mà trong thanh âm hỏi lại có chút mơ hồ:
- Ngươi hiện giờ sống tốt chứ?
- Ừ.
Theo Lâm Nhã gật đầu, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
- Chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay.
Phương Minh Châu đột nhiên từ từ giận dữ nói, ánh mắt mê man, sa vào chuyện cũ.
- Ân?
Lâm Nhã không rõ.
- Trước kia cuộc sống của ngươi khốn khổ, vốn cả đời này đều cần ta ra tay giúp đỡ, cũng không nghĩ tới, kết quả là ngươi được gả vào nhà quyền quý, còn ta lại lạc bước đến mức này.
Phương Minh Châu tự giễu.
Lâm Nhã hít một hơi:
- Sớm đã nhắc nhở ngươi, không cần lỗ mãng, làm việc phải nhìn trước ngó sau nhất định phải lưu lại đường lui.
¬ - Còn không phải bởi vì tỷ đệ các ngươi!
Phương Minh Châu hừ lạnh một tiếng.
Sau khi mắc lừa, cô liền điều tra rõ nguyên nhân rồi.
Lâm Vi Thị oán hận mình thường xuyên trợ giúp chị em Lâm Nhã, thường xuyên làm rối, kết quả vài lần xuống tay cũng không thể bố trí Lâm Chí vào chỗ chết, vì thế cùng đứa con trai thứ ba của Hoàng gia đặt bẫy làm cho nàng chui vào, đứa con trai thứ ba của Hoàng gia nhân cơ hội chiếm tiện nghi, vì thế nàng chỉ có thể gả vào Hoàng gia.
Mà đứa con trai thứ ba của Hoàng gia cùng nàng có cừu oán, cho nên chỉ đáp ứng cho nàng làm thiếp.
- Lấy tính tình của ngươi, coi như không có tỷ đệ chúng ta, ngươi cũng sẽ bị người khác lừa!
Lâm Nhã trừng mắt.
- Không có lương tâm!
Vẻ mặt Phương Minh Châu biến thành phẫn nộ.
- Đúng, đúng là ta không lương tâm, nhưng ai bảo ngươi là thân con gái, lại cố tình muốn hành hiệp trượng nghĩa?
Không ngờ Lâm Nhã lại tranh cãi kịch liệt với Phương Minh Châu:
- Ngươi là người có tấm lòng hảo tâm, không biết thông cảm trợ giúp cho bao nhiêu kẻ yếu, nhưng đồng thời cũng đắc tội rất nhiều ác nhân và người xấu, ngươi nói có phải hay không cho dù không có ta cùng với Chí nhi cũng sẽ gặp phải trường hợp như thế này?
Phương Minh Châu căm tức nhìn Lâm Nhã không nói được một lời.
- Tại sao không nói chuyện?
Lâm Nhã lạnh lùng trào phúng.
Phương Minh Châu tức giận trước ngực phập phồng lên xuống, xoay người muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chí đột nhiên xông lại ôm lấy lưng của Phương Minh Châu.
Trên người Phương Minh Châu có tổn thương, cũng không chịu nổi mà nhíu mày, nhưng cũng không có kêu đau, quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Lâm Chí đã sưng đỏ lên bởi vì khóc nãy giờ, một đôi mắt không lớn, nhưng trong đó mang theo nồng đậm thương tâm, Phương Minh Châu trong lòng mềm nhũn, liền rớt xuống vài giọt nước mắt, nàng giúp Lâm Chí lau nước mắt, miệng mới nói:
- Vẫn là Chí nhi có lương tâm, không giống tỷ của ngươi, vong ân phụ nghĩa, tâm địa sắt đá!
- Oa!
Lâm Chí cũng không ngờ đến vị tỷ tỷ xinh đẹp Phương Minh Châu này ngắn ngủn trong một tháng, bộ dáng lại biến thành như bây giờ.
Tuổi của nó còn nhỏ không biết mở miệng như thế nào, chỉ biết lên tiếng khóc lớn để giải phóng cảm xúc trong lòng.
Tiếng khóc của Lâm Chí, cực kỳ có sức cuốn hút.
Chỉ chốc lát, Phương Minh Châu cũng khóc thành tiếng.
Lâm Nhã thấy Phương Minh Châu khóc lên, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Khóc lên được là tốt rồi, khóc lên, sẽ không như lúc trước toàn thân tử khí trầm lặng.
Tiến lên hai bước, Lâm Nhã đem Phương Minh Châu và Lâm Chí đều kéo vào trong ngực.
Lúc đầu Phương Minh Châu còn giãy giãy, nhưng lập tức chính là gục đầu vào trên vai Lâm Nhã, tiếng khóc giống như ruột gan đứt từng khúc.
Trong lòng Lâm Nhã thả lỏng, nhưng vẻ mặt Hoàng Hành Chính đang đứng ở ngoài đại sảnh thì lại trắng bệch.
Tiếng khóc lớn như vậy!
Đã thể hiện rõ Phương Minh Châu đã trải qua vô tận ủy khuất.
Thân thể của Hoàng Hành Chính đều đang run rẩy, sợ hãi ngay sau đó, Lâm Nhã liền tới đối phó Hoàng gia.
Tên nghiệt tử kia a!
Giờ phút này Hoàng Hành Chính vô cùng hối hận, sớm biết bây giờ như thế, lúc trước khi sinh ra đứa con thứ ba, đã ấn vào trong chậu nước cho chết đuối.
Thằng con thứ ba này chỉ biết phá hoại, toàn thân đầy mùi ăn chơi trác táng.
Tiêu tiền phung phí, mỗi ngày đều đi gây chuyện sinh sự ở khắp nơi
Nếu không phải có người cha làm quan như gã, thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nghiệp chướng!
Hoàng Hành Chính quyết định, sau khi về nhà sẽ đánh chết cái thằng nghiệt tử này!
Tránh cho về sau lại tiếp tục rước lấy tai bay vạ gió cho gia tộc.
Trong đại sảnh, tiếng khóc thấp dần.
Lâm Nhã lại trách cứ Phương Minh Châu một câu:
- Ngươi làm sao lại không động não?
- Việc đã đến nước này, nói nữa có tác dụng gì?
Phương Minh Châu than nhẹ.
Giờ phút này đã đem những cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng bao lâu nay phát tiết đi ra, Phương Minh Châu cũng không hề tranh cãi, cũng đã hiểu được Lâm Nhã thật sự rất quan tâm đến mình.
Chỉ có điều cô đang giận dữ không thiết đến việc tranh cãi.
Dễ dàng bỏ qua.
- Đều do Lâm Vi thị, nhưng mà bà ta đã chết!
Lâm Nhã cắn răng.
- Thôi đi, người chết là xong.
Trái lại Phương Minh Châu lại tự nhiên lắc đầu.
- Trước kia ngươi không phải như thế.
Lâm Nhã có chút kinh ngạc.
Phương Minh Châu cười khổ:
- Đã trải qua nhiều việc như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để cho ta thay đổi?
- Vậy sau này, ngươi có tính toán gì không?
Lâm Nhã đưa tay khẽ vuốt sợi tóc bên tai Phương Minh Châu.
- Còn có thể làm gì?
Phương Minh Châu hiện ra vẻ mặt chua xót, nhưng sắc mặt lập tức sinh ác độc, lạnh giọng nói:
- Nếu ta nhờ ngươi hỗ trợ, trừng phạt Hoàng gia, ngươi có thể làm được đến mức nào?
- Cửa nát nhà tan!
Thanh âm của Lâm Nhã lạnh lùng nghiêm nghị.
Phương Minh Châu nhìn thẳng Lâm Nhã, thật lâu, mới đột nhiên mỉm cười:
- Ta không có nhìn lầm người, kết giao bằng hữu cùng ngươi ta không hối hận!
- Vậy ngươi...
- Lúc trước chẳng qua là nói nhảm thôi.
Phương Minh Châu mắt nhìn về phía cửa đại sảnh:
- Ở thành An Bình, Hoàng đại nhân này vẫn là một vị thanh quan rất tốt, vì dân chúng đã làm nhiều chuyện tốt, ta không muốn dân chúng thành An Bình mất đi một vị quan tốt.
Lâm Nhã trầm mặc xuống.
- Nhưng, Minh Châu tỷ tỷ ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy!
Lâm Chí không cam lòng.
Sắc mặt Phương Minh Châu phức tạp:
- Đúng vậy, ta đã chịu rất nhiều đau khổ, tự gả vào Hoàng gia, tên khốn khiếp kia không phải quát mắng chính là đánh vào mông, trên người của ta hiện giờ đầy vết thương!
Lâm Nhã nghe vậy vội vàng nhấc một đoạn ống tay áo của Phương Minh Châu lên, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều vết thương xanh tím.
Vì thế trong lòng Lâm Nhã, lại dâng lên từng đoàn lửa giận.
- Việc này ta không coi vào đâu, khó chịu nhất chính là, tên khốn khiếp kia không cho ta ngủ, suốt một tháng, bên người ta luôn có người trông coi, chỉ cần ta nhắm mắt, liền lập tức sẽ đem ta đánh tỉnh...
Nghe được Phương Minh Châu nói như thế, chị em Lâm Nhã mới hiểu được tại sao ngắn ngủn trong một tháng Phương Minh Châu lại thay đổi lớn đến như thế.
- Tên súc sinh kia, là muốn tươi sống mệt chết ngươi!
Lâm Nhã tức giận cả người phát run.
Để cho người ta làm việc không ngừng nghỉ, còn không cho ngủ, không cần bao lâu thời gian, là có thể tươi sống mệt chết.
Mà Phương Minh Châu có thể sống qua một tháng, thì bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa lúc trước thân thể rất tốt.
- Không có việc gì.
Phương Minh Châu tính cách thẳng thắn, cứng cỏi, kiên cường, giống như nam nhân, lúc này cả người sát khí hừ lạnh nói:
- Gã đối xử với ta như thế nào, ta liền đối phó với gã như thế!
- Đúng! Cứ như vậy!
Lâm Chí quơ nắm tay nói.
Lâm Nhã làm tự hỏi sơ qua sau đó gật gật đầu:
- Muốn làm như thế nào, ngươi cứ việc động thủ, có ta ở đây, dù là Hoàng Hành Chính cũng không dám nhúng tay!
Sau khi lại nói chuyện một lúc, Lâm Nhã mới đột nhiên nói:
- Từ nay về sau ngươi có tính toán gì không?
Phương Minh Châu và Hoàng Tam sẽ trở mặt cãi nhau, thậm chí Hoàng Tam có khả năng không sống qua nổi một tháng, đợi Phương Minh Châu trút giận xong vậy về sau thì sao?
- Xuất gia làm ni cô.
Phương Minh Châu thanh âm trầm thấp.
- Không nên!
Lâm Chí la lên.
- Nhưng tỷ tỷ đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Phương Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lâm Chí:
- Tỷ tỷ đã là tàn hoa bại liễu, không ai muốn.
Thật sự chỉnh chết Hoàng Tam, đến lúc đó danh tiếng của Phương Minh Châu mất hết, tự nhiên là không ai dám lấy về.
Lâm Nhã cũng nghĩ không ra phương pháp xử lý nào tốt.
Trừ phi Phương Minh Châu có thể không trả thù mà tiếp tục sống cùng với Hoàng Tam.
Tuy nói như vậy, về sau Phương Minh Châu cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, đời sau cũng sẽ kém một bậc.
Đại Tề có luật lệ, tiểu thiếp là không thể thượng vị thành thê tử chính thất, bình thê cũng không được.
Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, được người chồng cưng chiều đến cỡ nào thì cũng không được.
Lúc này Lâm Chí thốt ra một câu:
- Ta muốn!
---------oOo----------
Hoàng Hành Chính bị doạ cho toàn thân khẽ run rẩy.
Ngày hôm qua khi gặp Quận thủ đại nhân, Quận thủ đại nhân từng giới thiệu đại khái cho gã biết một chút về Cảnh phủ.
Gã cũng biết rằng, cho dù Cảnh Phủ ở kinh thành cũng có thể hoành hành ngang ngược.
Mà gã chỉ là một quan địa phương nho nhỏ, chỉ là chính lục phẩm, người ta nếu thật sự tức giận một đao đem gã chém cũng không có vấn đề gì.
Bằng không tốt xấu gì gã cũng là một quan viên của triều đình, hơn nữa Phương Minh Châu vẫn chỉ là tiểu thiếp của đứa con trai thứ ba, vì sao gã lại phải cúi thấp người xuống cẩn thận xin lỗi?
Tại thời đại này địa vị của tiểu thiếp vô cùng thấp hèn.
Lâm Nhã lạnh lùng trừng mắt nhìn Hoàng Hành Chính một lúc, đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm thật chặt, nhẫn nhịn một lúc lâu cuối cùng mới không có phát hỏa, mặc kệ Hoàng Hành Chính đứng như trời trồng giữa đại sảnh.
Sau đó ánh mắt chuyển qua người Phương Minh Châu.
Trong trí nhớ, trên mặt của Phương Minh Châu vĩnh viễn treo nụ cười rạng rỡ trên mặt, toàn thân mang khí tức như ánh mặt trời.
Nhưng khuôn mặt hồng nhuận đó, hiện giờ đã biến thành khô gầy vàng vọt.
Dáng người mượt mà, cũng đã gầy trơ cả xương, váy dài hoa lệ đắp lên người, có vẻ rất dài rộng.
Lại nhìn lên trên đầu, nguyên bản từng món từng món trang sức đắt tiền vô giá, nhưng lúc này chúng lại càng làm nổi bật rõ một đầu đầy tóc khô vàng của Phương Minh Châu.
Lâm Nhã thật sự không thể hiểu nổi, ngắn ngủn một tháng, sao có thể làm cho Phương Minh Châu thay đổi lớn đến như thế?
Rốt cuộc Phương Minh Châu ở Hoàng gia phải chịu bao nhiêu đau khổ mới biến thành như vậy?
Không dám suy đoán cô ấy đã gặp phải cảnh ngộ gì!
Không ngờ...
Đối diện với ánh mắt hờ hững chết lặng của Phương Minh Châu, Lâm Nhã không biết nên làm thế nào mới đúng.
Lúc trước nàng cũng nghĩ đến Phương Minh Châu sẽ bị đứa con trai thứ ba của Hoàng gia ức hiếp, nhưng không thể tưởng tượng được Phương Minh Châu sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ.
Cũng từng dự đoán, sau khi gặp được Phương Minh Châu, Phương Minh Châu sẽ khóc lóc nhờ nàng giải quyết.
Cũng nghĩ đến tính cách thẳng thắn của Phương Minh Châu sẽ oán giận tố khổ, muốn rời khỏi Hoàng gia, cũng muốn hung hăng trả thù trừng phạt Hoàng gia!
Nhưng nàng thật sự không ngờ đến, luôn luôn sang sảng dám yêu dám hận Phương Minh Châu nhưng lại không nói được một lời, chỉ yên lặng đứng im tại chỗ nhìn mình.
Nghe đệ đệ nói, Phương Minh Châu chính là vì năm đó có quan hệ với mình, thường xuyên trợ giúp chị em mình, mới bị Lâm Vi Thị âm thầm xếp đặt hãm hại không thể không gả vào Hoàng gia.
Ả tiện nhân độc ác như bò cạp độc!
Lúc này Lâm Nhã nhất thời hối hận thật không nên để cho Lâm Vi Thị chết sảng khoái như vậy!
Không biết mở miệng như thế nào, ánh mắt của Lâm Nhã liền quay lại nhìn về phía Hoàng Hành Chính.
Hoàng Hành Chính không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lâm Nhã, nhưng có thể cảm giác được trong ánh mắt kia đầy giận dữ cùng căm hận, vì thế trên trán của gã đang rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh.
- Đi ra ngoài!
Dù nói thế nào, Hoàng Hành Chính cũng là quan viên triều đình, cho dù Lâm Nhã muốn thu thập gã, cũng không thể tự mình động thủ.
Hơn nữa người này vẫn là cha chồng của Phương Minh Châu, trước khi Phương Minh Châu mở miệng nàng không thể tự tiện làm chủ được.
Nghe thấy Lâm Nhã quát lên, Hoàng Hành Chính giật giật miệng, cuối cùng cũng không dám nhiều lời, than nhẹ một tiếng, nản lòng rời khỏi đại sảnh.
- Minh Châu!
Lâm Nhã bước nhanh tiến lên, bắt lấy hai tay của Phương Minh Châu.
Lập tức kêu lên rồi nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy trên tay Phương Minh Châu hiện lên đầy vết chai cùng rất nhiều vết thương.
Con mắt chợt đau xót, nước mắt Lâm Nhã chảy ra, lúc nàng mới gả vào Cảnh phủ, cuộc sống cũng thật không tốt.
Vốn cho là mình cũng đã rất khổ sở, lại không nghĩ tới cảnh ngộ mà Phương Minh Châu gặp được, không ngờ càng khổ sở đau đớn hơn mình gấp mấy lần.
Mà hết thảy những điều này, đều là vì Phương Minh Châu đã từng giúp đỡ chính mình, qua lại thân thiết với mình mới bị hại!
Trong lòng Lâm Nhã đầy chua xót, hít sâu một hơi, đưa tay lau nước mắt, Lâm Nhã thật cẩn thận nâng hai tay Phương Minh Châu lên:
- Đau không?
Thanh âm run rẩy, mang theo sự quan tâm nồng đậm phát ra từ tận đáy lòng.
Tận đáy lòng Phương Minh Châu không khỏi run lên.
Đôi mắt vẫn chết lặng, rốt cục cũng bắt đầu có biến hóa.
Chẳng qua cũng chỉ dao động trong nháy mắt, sau đó lại trở lại như cũ.
Phương Minh Châu cũng không trả lời, mà trong thanh âm hỏi lại có chút mơ hồ:
- Ngươi hiện giờ sống tốt chứ?
- Ừ.
Theo Lâm Nhã gật đầu, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
- Chưa từng nghĩ tới có ngày hôm nay.
Phương Minh Châu đột nhiên từ từ giận dữ nói, ánh mắt mê man, sa vào chuyện cũ.
- Ân?
Lâm Nhã không rõ.
- Trước kia cuộc sống của ngươi khốn khổ, vốn cả đời này đều cần ta ra tay giúp đỡ, cũng không nghĩ tới, kết quả là ngươi được gả vào nhà quyền quý, còn ta lại lạc bước đến mức này.
Phương Minh Châu tự giễu.
Lâm Nhã hít một hơi:
- Sớm đã nhắc nhở ngươi, không cần lỗ mãng, làm việc phải nhìn trước ngó sau nhất định phải lưu lại đường lui.
¬ - Còn không phải bởi vì tỷ đệ các ngươi!
Phương Minh Châu hừ lạnh một tiếng.
Sau khi mắc lừa, cô liền điều tra rõ nguyên nhân rồi.
Lâm Vi Thị oán hận mình thường xuyên trợ giúp chị em Lâm Nhã, thường xuyên làm rối, kết quả vài lần xuống tay cũng không thể bố trí Lâm Chí vào chỗ chết, vì thế cùng đứa con trai thứ ba của Hoàng gia đặt bẫy làm cho nàng chui vào, đứa con trai thứ ba của Hoàng gia nhân cơ hội chiếm tiện nghi, vì thế nàng chỉ có thể gả vào Hoàng gia.
Mà đứa con trai thứ ba của Hoàng gia cùng nàng có cừu oán, cho nên chỉ đáp ứng cho nàng làm thiếp.
- Lấy tính tình của ngươi, coi như không có tỷ đệ chúng ta, ngươi cũng sẽ bị người khác lừa!
Lâm Nhã trừng mắt.
- Không có lương tâm!
Vẻ mặt Phương Minh Châu biến thành phẫn nộ.
- Đúng, đúng là ta không lương tâm, nhưng ai bảo ngươi là thân con gái, lại cố tình muốn hành hiệp trượng nghĩa?
Không ngờ Lâm Nhã lại tranh cãi kịch liệt với Phương Minh Châu:
- Ngươi là người có tấm lòng hảo tâm, không biết thông cảm trợ giúp cho bao nhiêu kẻ yếu, nhưng đồng thời cũng đắc tội rất nhiều ác nhân và người xấu, ngươi nói có phải hay không cho dù không có ta cùng với Chí nhi cũng sẽ gặp phải trường hợp như thế này?
Phương Minh Châu căm tức nhìn Lâm Nhã không nói được một lời.
- Tại sao không nói chuyện?
Lâm Nhã lạnh lùng trào phúng.
Phương Minh Châu tức giận trước ngực phập phồng lên xuống, xoay người muốn đi.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chí đột nhiên xông lại ôm lấy lưng của Phương Minh Châu.
Trên người Phương Minh Châu có tổn thương, cũng không chịu nổi mà nhíu mày, nhưng cũng không có kêu đau, quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Lâm Chí đã sưng đỏ lên bởi vì khóc nãy giờ, một đôi mắt không lớn, nhưng trong đó mang theo nồng đậm thương tâm, Phương Minh Châu trong lòng mềm nhũn, liền rớt xuống vài giọt nước mắt, nàng giúp Lâm Chí lau nước mắt, miệng mới nói:
- Vẫn là Chí nhi có lương tâm, không giống tỷ của ngươi, vong ân phụ nghĩa, tâm địa sắt đá!
- Oa!
Lâm Chí cũng không ngờ đến vị tỷ tỷ xinh đẹp Phương Minh Châu này ngắn ngủn trong một tháng, bộ dáng lại biến thành như bây giờ.
Tuổi của nó còn nhỏ không biết mở miệng như thế nào, chỉ biết lên tiếng khóc lớn để giải phóng cảm xúc trong lòng.
Tiếng khóc của Lâm Chí, cực kỳ có sức cuốn hút.
Chỉ chốc lát, Phương Minh Châu cũng khóc thành tiếng.
Lâm Nhã thấy Phương Minh Châu khóc lên, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Khóc lên được là tốt rồi, khóc lên, sẽ không như lúc trước toàn thân tử khí trầm lặng.
Tiến lên hai bước, Lâm Nhã đem Phương Minh Châu và Lâm Chí đều kéo vào trong ngực.
Lúc đầu Phương Minh Châu còn giãy giãy, nhưng lập tức chính là gục đầu vào trên vai Lâm Nhã, tiếng khóc giống như ruột gan đứt từng khúc.
Trong lòng Lâm Nhã thả lỏng, nhưng vẻ mặt Hoàng Hành Chính đang đứng ở ngoài đại sảnh thì lại trắng bệch.
Tiếng khóc lớn như vậy!
Đã thể hiện rõ Phương Minh Châu đã trải qua vô tận ủy khuất.
Thân thể của Hoàng Hành Chính đều đang run rẩy, sợ hãi ngay sau đó, Lâm Nhã liền tới đối phó Hoàng gia.
Tên nghiệt tử kia a!
Giờ phút này Hoàng Hành Chính vô cùng hối hận, sớm biết bây giờ như thế, lúc trước khi sinh ra đứa con thứ ba, đã ấn vào trong chậu nước cho chết đuối.
Thằng con thứ ba này chỉ biết phá hoại, toàn thân đầy mùi ăn chơi trác táng.
Tiêu tiền phung phí, mỗi ngày đều đi gây chuyện sinh sự ở khắp nơi
Nếu không phải có người cha làm quan như gã, thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Nghiệp chướng!
Hoàng Hành Chính quyết định, sau khi về nhà sẽ đánh chết cái thằng nghiệt tử này!
Tránh cho về sau lại tiếp tục rước lấy tai bay vạ gió cho gia tộc.
Trong đại sảnh, tiếng khóc thấp dần.
Lâm Nhã lại trách cứ Phương Minh Châu một câu:
- Ngươi làm sao lại không động não?
- Việc đã đến nước này, nói nữa có tác dụng gì?
Phương Minh Châu than nhẹ.
Giờ phút này đã đem những cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng bao lâu nay phát tiết đi ra, Phương Minh Châu cũng không hề tranh cãi, cũng đã hiểu được Lâm Nhã thật sự rất quan tâm đến mình.
Chỉ có điều cô đang giận dữ không thiết đến việc tranh cãi.
Dễ dàng bỏ qua.
- Đều do Lâm Vi thị, nhưng mà bà ta đã chết!
Lâm Nhã cắn răng.
- Thôi đi, người chết là xong.
Trái lại Phương Minh Châu lại tự nhiên lắc đầu.
- Trước kia ngươi không phải như thế.
Lâm Nhã có chút kinh ngạc.
Phương Minh Châu cười khổ:
- Đã trải qua nhiều việc như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để cho ta thay đổi?
- Vậy sau này, ngươi có tính toán gì không?
Lâm Nhã đưa tay khẽ vuốt sợi tóc bên tai Phương Minh Châu.
- Còn có thể làm gì?
Phương Minh Châu hiện ra vẻ mặt chua xót, nhưng sắc mặt lập tức sinh ác độc, lạnh giọng nói:
- Nếu ta nhờ ngươi hỗ trợ, trừng phạt Hoàng gia, ngươi có thể làm được đến mức nào?
- Cửa nát nhà tan!
Thanh âm của Lâm Nhã lạnh lùng nghiêm nghị.
Phương Minh Châu nhìn thẳng Lâm Nhã, thật lâu, mới đột nhiên mỉm cười:
- Ta không có nhìn lầm người, kết giao bằng hữu cùng ngươi ta không hối hận!
- Vậy ngươi...
- Lúc trước chẳng qua là nói nhảm thôi.
Phương Minh Châu mắt nhìn về phía cửa đại sảnh:
- Ở thành An Bình, Hoàng đại nhân này vẫn là một vị thanh quan rất tốt, vì dân chúng đã làm nhiều chuyện tốt, ta không muốn dân chúng thành An Bình mất đi một vị quan tốt.
Lâm Nhã trầm mặc xuống.
- Nhưng, Minh Châu tỷ tỷ ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy!
Lâm Chí không cam lòng.
Sắc mặt Phương Minh Châu phức tạp:
- Đúng vậy, ta đã chịu rất nhiều đau khổ, tự gả vào Hoàng gia, tên khốn khiếp kia không phải quát mắng chính là đánh vào mông, trên người của ta hiện giờ đầy vết thương!
Lâm Nhã nghe vậy vội vàng nhấc một đoạn ống tay áo của Phương Minh Châu lên, sau đó liền nhìn thấy rất nhiều vết thương xanh tím.
Vì thế trong lòng Lâm Nhã, lại dâng lên từng đoàn lửa giận.
- Việc này ta không coi vào đâu, khó chịu nhất chính là, tên khốn khiếp kia không cho ta ngủ, suốt một tháng, bên người ta luôn có người trông coi, chỉ cần ta nhắm mắt, liền lập tức sẽ đem ta đánh tỉnh...
Nghe được Phương Minh Châu nói như thế, chị em Lâm Nhã mới hiểu được tại sao ngắn ngủn trong một tháng Phương Minh Châu lại thay đổi lớn đến như thế.
- Tên súc sinh kia, là muốn tươi sống mệt chết ngươi!
Lâm Nhã tức giận cả người phát run.
Để cho người ta làm việc không ngừng nghỉ, còn không cho ngủ, không cần bao lâu thời gian, là có thể tươi sống mệt chết.
Mà Phương Minh Châu có thể sống qua một tháng, thì bởi vì tuổi còn trẻ, hơn nữa lúc trước thân thể rất tốt.
- Không có việc gì.
Phương Minh Châu tính cách thẳng thắn, cứng cỏi, kiên cường, giống như nam nhân, lúc này cả người sát khí hừ lạnh nói:
- Gã đối xử với ta như thế nào, ta liền đối phó với gã như thế!
- Đúng! Cứ như vậy!
Lâm Chí quơ nắm tay nói.
Lâm Nhã làm tự hỏi sơ qua sau đó gật gật đầu:
- Muốn làm như thế nào, ngươi cứ việc động thủ, có ta ở đây, dù là Hoàng Hành Chính cũng không dám nhúng tay!
Sau khi lại nói chuyện một lúc, Lâm Nhã mới đột nhiên nói:
- Từ nay về sau ngươi có tính toán gì không?
Phương Minh Châu và Hoàng Tam sẽ trở mặt cãi nhau, thậm chí Hoàng Tam có khả năng không sống qua nổi một tháng, đợi Phương Minh Châu trút giận xong vậy về sau thì sao?
- Xuất gia làm ni cô.
Phương Minh Châu thanh âm trầm thấp.
- Không nên!
Lâm Chí la lên.
- Nhưng tỷ tỷ đã không còn lựa chọn nào khác rồi.
Phương Minh Châu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của Lâm Chí:
- Tỷ tỷ đã là tàn hoa bại liễu, không ai muốn.
Thật sự chỉnh chết Hoàng Tam, đến lúc đó danh tiếng của Phương Minh Châu mất hết, tự nhiên là không ai dám lấy về.
Lâm Nhã cũng nghĩ không ra phương pháp xử lý nào tốt.
Trừ phi Phương Minh Châu có thể không trả thù mà tiếp tục sống cùng với Hoàng Tam.
Tuy nói như vậy, về sau Phương Minh Châu cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, đời sau cũng sẽ kém một bậc.
Đại Tề có luật lệ, tiểu thiếp là không thể thượng vị thành thê tử chính thất, bình thê cũng không được.
Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, được người chồng cưng chiều đến cỡ nào thì cũng không được.
Lúc này Lâm Chí thốt ra một câu:
- Ta muốn!
---------oOo----------
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trước Phật
- Chương 2: Viên phòng
- Chương 3: Con hổ
- Chương 4: Mùi thơm lạ lùng
- Chương 5: Mục tiêu cuối cùng
- Chương 6: Tính trẻ con
- Chương 7: Bức bách
- Chương 8: Nhận làm con thừa tự
- Chương 9: Bức họa nơi linh đường
- Chương 10: Một xác hai mạng
- Chương 11: Phương thuốc cổ truyền
- Chương 12: Quỷ Thần
- Chương 13: Nguyên nhân thực sự của việc thổ huyết
- Chương 14: Phủ đệ thật lớn
- Chương 15: Đứt một cánh tay
- Chương 16: Tiên Phong
- Chương 17: Tần Vũ
- Chương 18: Thần binh
- Chương 19: Con Riêng
- Chương 20: Từng Vòng Một
- Chương 21: Viên Tịch
- Chương 22: Hiểu lầm
- Chương 23: Đêm Kinh Sợ
- Chương 24: Phụ Thân Dạy Bảo
- Chương 25: Thạch tỏa trạm thung
- Chương 26: Đi đường cẩn thận
- Chương 27: Lão quản sự lão phụ nhân
- Chương 28: Đao hạ lưu nhân!
- Chương 29: Chém đầu
- Chương 30: Đầu chó
- Chương 31: Điều lớn
- Chương 32: Lỗ Mãng
- Chương 33: Sùng Bái
- Chương 34: Cát bụi
- Chương 35: Kim Tiền Phiêu
- Chương 36: Uy vũ
- Chương 37: Miễn tử
- Chương 38: Mất một hòa thượng
- Chương 39: Tiền dầu vừng
- Chương 40: Tuyên truyền
- Chương 41: Ngồi ngược
- Chương 42: Khoái cảm
- Chương 43: Bị tập kích
- Chương 44: Xé chẵn ra lẻ
- Chương 45: Phá nát
- Chương 46: Cường thế
- Chương 47: Khí vị
- Chương 48: Giết lại
- Chương 49: Thanh Đàm
- Chương 50: Giết người
- Chương 51: Tuyệt lộ
- Chương 52: Cứu chủ
- Chương 53: Mặt mũi
- Chương 54: Động tác nhỏ
- Chương 55: Thân tình
- Chương 56: Thái tử
- Chương 57: Giả bộ
- Chương 58: Lòng dạ độc ác
- Chương 59: Sở cầu
- Chương 60: Tân khách
- Chương 61: Tiêu chuẩn
- Chương 62: Danh thiếp
- Chương 63: Chế phục nhân tâm
- Chương 64: Ác mộng
- Chương 65: Thú bông
- Chương 66: Phòng thu chi
- Chương 67: Ba ngày
- Chương 68: Nông trang
- Chương 69: Gặp lại
- Chương 70: Nhện độc
- Chương 71: Ngựa
- Chương 72: Nói trúng
- Chương 73: Hoàng gia
- Chương 74: Âm kém dương sai
- Chương 75: Xa gần
- Chương 76: Hoài vương
- Chương 77: Tâm tư
- Chương 78: Muốn khóc liền khóc
- Chương 79: Điền thê
- Chương 80: Thỏa mãn
- Chương 81: Quyến rũ
- Chương 82: Hạnh hoa huyết hoa
- Chương 83: Chôn
- Chương 84: Trói lại
- Chương 85: Quan hình
- Chương 86: Tấm gương
- Chương 87: Ho ra máu
- Chương 88: Thiếu tiền
- Chương 89: Nuôi dưỡng
- Chương 90: Phân Hữu cơ
- Chương 91: Bồi thường
- Chương 92: Gợn sóng
- Chương 93: Chỉ định
- Chương 94: Quản lý sổ sách
- Chương 95: Ở cùng 1 chỗ
- Chương 96: Hoa
- Chương 97: Đói ngất
- Chương 98: Tây du ký
- Chương 99: Thấy nghi
- Chương 100: Lấy không
- Chương 101: Kinh hãi
- Chương 102: Cung đình bí phương
- Chương 103: Nhăn nhó
- Chương 104: Hoàng kim lâu
- Chương 105: Cùng ai hợp tác
- Chương 106: Chọn nha hoàn
- Chương 107: Điên
- Chương 108: Không bình an
- Chương 109: Ỷ thế
- Chương 110: Hỉ sự
- Chương 111: Điều đi
- Chương 112: Ưu thế
- Chương 113: Ngũ lôi
- Chương 114: Thành Quốc Công
- Chương 115: Uy bức lợi dụ
- Chương 116: Trứng trần nước sôi
- Chương 117: Thêm thịt
- Chương 118: Du xuân
- Chương 119: Hai lượng
- Chương 120: Bảng kê
- Chương 121: Bình phục
- Chương 122: Thay đổi
- Chương 123: Thả cá giống
- Chương 124: Bàng quang
- Chương 125: Vòng hoa
- Chương 126: Chấn nhiếp
- Chương 127: Thanh lâu
- Chương 128: Mười ngày
- Chương 129: Làm khó dễ
- Chương 130: Cút xéo
- Chương 131: Nhã nhặn
- Chương 132: Tuyển chọn
- Chương 133: Hội viên
- Chương 134: Thẩm vấn
- Chương 135: Độc sát
- Chương 136: Hậu quả nghiêm trọng
- Chương 137: Ý kiến bất đồng
- Chương 138: Đâm kich
- Chương 139: Động thủ
- Chương 140: Khinh tha
- Chương 141: Biện pháp xử lý
- Chương 142: Đầu người óc chó
- Chương 143: Vận mệnh
- Chương 144: Bản sắc diễn xuất
- Chương 145: Dịch dung
- Chương 146: So lớn so nhỏ
- Chương 147: Sinh nghi
- Chương 148: Đổ thần
- Chương 149: Quá vượng
- Chương 150: Thu quan
- Chương 151: Chịu chết
- Chương 152: Thổi quét
- Chương 153: Thiệp mời
- Chương 154: Giảm phần
- Chương 155: Diễn trò
- Chương 156: Lửa cháy đổ thêm dầu
- Chương 157: Công kích
- Chương 158: Tộc lão
- Chương 159: Niêm phong
- Chương 160: Tỷ thí
- Chương 161: Xuất thân hoàng tộc
- Chương 162: Nhị thập tứ hiếu
- Chương 163: Nằm trên băng chờ cá chép
- Chương 164: Đại thắng
- Chương 165: Giết Vương
- Chương 166: Làm bạn với hổ
- Chương 167: Vui mừng
- Chương 168: Lệ nhân
- Chương 169: Hảo nam nhi
- Chương 170: Báo chí
- Chương 171: Sức hấp dẫn
- Chương 172: Phá long trảm
- Chương 173: Hắc Thụy, Tuyết Nguyên
- Chương 174: Huyện Linh Thông
- Chương 175: Hộ tống
- Chương 176: Đối thủ chung đội
- Chương 177: Hiểu lầm
- Chương 178: Thánh tâm
- Chương 179: Hòa mình
- Chương 180: Nhúng tay
- Chương 181: Sát phạt quyết đoán
- Chương 182: Mã phỉ
- Chương 183: Trì hoãn
- Chương 184: Một năm ngàn năm
- Chương 185: Cấm quân lộn xộn
- Chương 186: Trò khôi hài
- Chương 187: Phản công
- Chương 188: Tan tác
- Chương 189: Xuất kỳ bất ý
- Chương 190: Nước chảy bèo trôi
- Chương 191: Mua đầu người
- Chương 192: Mượn thủ
- Chương 193: Mục Hiên chết
- Chương 194: Thái giám trung niên
- Chương 195: Kết minh
- Chương 196: Phương hướng phát triển
- Chương 197: Bị giết giữa đường
- Chương 198: Minh bạch
- Chương 199: Trung thành tin cậy
- Chương 200: Tình yêu ngàn năm
- Chương 201: Trói buộc
- Chương 202: Giam giữ
- Chương 203: Người quen
- Chương 204: Dân tâm
- Chương 205: Xung đột ý chí
- Chương 206: Không phục
- Chương 207: Song tiễn phát uy
- Chương 208: Mua người mua ngựa
- Chương 209: Giết người khó
- Chương 210: Hách Xích
- Chương 211: Tội liên đới
- Chương 212: Bạc doanh thu
- Chương 213: Thao luyện
- Chương 214: Vọng Sa Thành
- Chương 215: Tránh không gặp mặt
- Chương 216: Chủ quản binh Tào
- Chương 217: Thích hợp nhất
- Chương 218: Thư đúng lúc
- Chương 219: Chỉ nhận đao trong tay
- Chương 220: Nắm trong lòng bàn tay
- Chương 221: Trả tiền công
- Chương 222: Cho cô biết tay
- Chương 223: Tuổi trẻ khinh cuồng
- Chương 224: Lần đầu giao phong
- Chương 225: Đàn ngựa hoang
- Chương 226: Thảo nguyên
- Chương 227: Thu hoạch ngoài ý muốn
- Chương 228: Cải tạo
- Chương 229: Đột kích
- Chương 230: Tăng sĩ khí
- Chương 231: Bộ tộc Ma Nạp
- Chương 232: Nhất định phải lấy được
- Chương 233: Binh bất yếm trá
- Chương 234: Cái chết của Ni Vượng
- Chương 235: Mai phục
- Chương 236: Đặt dầm cái
- Chương 237: Vẽ tranh
- Chương 238: Thu phục bầy ngựa
- Chương 239: Câu được cá lớn
- Chương 240: Lương thực
- Chương 241: Gia vị
- Chương 242: Chết chìm
- Chương 243: Không thỏa mãn
- Chương 244: Một kiếp
- Chương 245: Tiện nhân
- Chương 246: Tai tiếng
- Chương 247: Thân bất do kỷ
- Chương 248: Nướng trên lửa
- Chương 249: Làm nước đá
- Chương 250: Chín vạn năm ngàn lượng
- Chương 251: Chỉ nhìn kết quả
- Chương 252: Chư huyên xung quanh
- Chương 253: An cư lạc nghiệp
- Chương 254: Tiên hạ thủ vi cường
- Chương 255: Vứt bỏ
- Chương 256: Vào núi
- Chương 257: Bắn Tôn Bằng
- Chương 258: Phóng hỏa đốt núi
- Chương 259: Bạch xà
- Chương 260: Không đủ sợ hãi
- Chương 261: Giải vây
- Chương 262: Có lạc thú khác
- Chương 263: Hiếu đạo, truyền thừa
- Chương 264: Béo bở
- Chương 265: Trọng nam khinh nữ
- Chương 266: Ân Huệ
- Chương 267: Nhân vật hư cấu
- Chương 268: Người trên người
- Chương 269: Tìm một chút chuyện dễ làm
- Chương 270: Không thiệt thòi
- Chương 271: Không có
- Chương 272: Có chuẩn bị mà tới
- Chương 273: Ứng đối như thế
- Chương 274: Muốn làm
- Chương 275: Trực tiếp giết chết
- Chương 276: Vừa vội vừa giận
- Chương 277: Phá từ bên trong
- Chương 279: Mồ Hôi lạnh chảy liên miên
- Chương 280: Dạy dỗ
- Chương 281: Chủ vị
- Chương 282: Đào nấm mộ
- Chương 283: Ta không tin
- Chương 284: Oắt con
- Chương 285: Lòng dạ bất chính
- Chương 286: Thiên lôi đánh xuống
- Chương 287: Muốn
- Chương 288: Bổ đao
- Chương 289: Gặp bạn cũ
- Chương 290: Cửa nát nhà tan
- Chương 291: Ta muốn
- Chương 292: Bao nhiêu người nằm xuống
- Chương 293: Náo nhiệt
- Chương 294: Thám Hoa Lang
- Chương 295: Cảnh cáo bằng miệng
- Chương 296: Lương thực
- Chương 297: Cải danh đổi họ
- Chương 298: Tạo phản
- Chương 299: Đứa trẻ chưa lớn
- Chương 300: Ăn vạ
- Chương 301: Vấn đề nan giải
- Chương 302: Lại khởi sự đoan
- Chương 303: Thằng hề
- Chương 304: Dẫn nước
- Chương 305: Thông lệ
- Chương 306: Rước lấy cường địch
- Chương 307: Sợ chết
- Chương 308: Đến đỡ
- Chương 309: Nhanh như gió
- Chương 310: Thuấn sát
- Chương 311: Còn tanh mùi máu
- Chương 312: Năng lực chịu đựng
- Chương 313: Hiến vật
- Chương 314: Mỏ than
- Chương 315: Bấtđồng binh chủng
- Chương 316: Vò đã mẻ lại sứt
- Chương 317: Sự tích
- Chương 318: Trả giá
- Chương 319: Đệ nhị dũng sĩ
- Chương 320: Bột Thiết chết
- Chương 321: Tình thế cấp bách
- Chương 322: Vài lần đắc tội
- Chương 323: Lén giao dịch
- Chương 324: Nứt da
- Chương 325: Lưới lớn
- Chương 326: Đều câm mồm
- Chương 327: Khuyên bảo
- Chương 328: Tiểu thiếp nuôi dưỡng
- Chương 329: Ái tài
- Chương 330: Quản gia bị bắt
- Chương 331: Đó là một con sói
- Chương 332: Linh nghiệm
- Chương 333: Tra án
- Chương 334: Bao tải
- Chương 335: Tự mình chọn lựa
- Chương 336: Tố chất thần kinh
- Chương 337: Cụt tay
- Chương 338: Triệu Nghi
- Chương 339: Vui vẻ đón năm mới
- Chương 340: Tiểu Vương tới
- Chương 341: Thái tử giám quốc
- Chương 342: Đá thử vàng
- Chương 343: Sườn đất bị tập kích
- Chương 344: Ngang cũng tơ
- Chương 345: Năm vạn
- Chương 346: Bình Giang Vương làm phản
- Chương 347: Một nhà đoàn tụ
- Chương 348: Uy hiếp trên chiến trường
- Chương 349: Đại kết cục