"Em làm nước cam cho anh nhé."
Ngọc Sanh chu môi nịnh nọt.
Hàn Khang Dụ khó chịu ra mặt, đẩy cô ta cách xa mình một chút, sau đó nhếch môi từ chối: "Không cần. Khởi Song đâu?"
"Lại là cô ta!"
Ngọc Sanh hừ lạnh đáp.
Cô ta tức đến nổ đom đóm mắt, nhưng vì tương lai trở thành Hàn thiếu phu nhân giàu có kếch xù nên đành phải ngậm miệng lại.
"Hừ, anh vẫn còn nghĩ tới cô ta ư. Chưa biết chừng hiện tại, Bạch Khởi Song đang cùng gã đàn ông khác vui vẻ hoan hỉ."
"Cô nói cái gì?"
Hàn Khang Dụ ngồi bật dậy, dùng lực bóp chặt cổ Ngọc Sanh. Hành động bất ngờ này làm Ngọc Sanh sợ hãi giật nảy mình, liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Đây là lần đầu tiên cô ta thấy Hàn Khang Dụ tức giận như thế, lại còn không coi Ngọc Sanh ra gì, dám ngang nhiên bóp cổ cô ta trước mặt bao người.
Nhận ra hành động của mình quá khích, Hàn Khang Dụ thu tay lại, nghiến răng cảnh cáo: "Tôi cấm cô ăn nói hỗn láo về Khởi Song."
"Em không nói điêu."
Ngọc Sanh ấm ức khóc lớn.
Cô ta rút từ trong túi chiếc điện thoại của mình, mở đoạn phim quay được cho Hàn Khang Dụ xem. Hình ảnh Bạch Khởi Song ôm eo Lăng Trì Viễn ung dung đi khỏi biệt thự hiện lên một cách rõ rệt trong tầm mắt Hàn Khang Dụ, làm tâm can anh hóa lạnh.
"Anh còn dám đánh em. Hàn Khang Dụ, anh đem em về chỉ để chọc tức Bạch Khởi Song hay sao?"
Ngọc Sanh chạy ù lên trên phòng, tiếng khóc vẫn còn vang vọng.
Đám Thanh Miên chứng kiến cảnh này, trong lòng được phen vô cùng hả hê. Họ xì xào bàn tán lẫn nhau, sung sướng cười đùa ăn mừng.
"Phen này chị em chúng mình nhất định phải mở tiệc mới được."
Thanh Miên cười lớn, sau đó kéo theo mấy em gái đi cùng ra ngoài, tiếp tục dọn dẹp.
"Hàn Khang Dụ, anh đứng lại đó cho em!"
Bạch Khởi Song run run gọi tên anh, nhưng đổi lại chỉ nhận được ánh nhìn đầy khinh miệt.
Mặc dù trong lòng Hàn Khang Dụ đau đến tê tái ruột gan, nhưng nghĩ tới những tình cảm bấy lâu qua anh dành cho cô đều bị xem là trò hề, cơn giận dữ lại càng thêm chua xót.
"Câm miệng!"
Hàn Khang Dụ nghiến răng quát.
Tiếng gầm lớn này của anh khiến cơ thể Bạch Khởi Song bất giác run lên lẩy bẩy. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi trước Hàn Khang Dụ tới như thế này. Khóe mắt cô cay xè, âm thầm cắn chặt môi tới mức sưng tấy, tất cả chỉ vì không muốn để anh trông thấy bộ dạng thảm thương của mình lúc bấy giờ.
"Hàn Khang Dụ, anh muốn cưới cô ta?"
Bạch Khởi Song chỉ tay về phía Ngọc Sanh, quả quyết hỏi lại Hàn Khang Dụ một lần nữa.
Ngọc Sanh vô cùng đắc ý, dụi đầu vào ngực Hàn Khang Dụ, nũng nịu nói: "Anh Dụ, em hơi choáng đầu, chúng ta về phòng nghỉ chút được không?"
Khóe môi Hàn Khang Dụ hơi cong, đưa tay vuốt nhẹ sống mũi Ngọc Sanh, cưng chiều đáp: "Được thôi cục cưng. Nếu em thích, chúng ta có thể làm nhiều hơn thế."
" y da, đáng ghét quá nha."
Ngọc Sanh che miệng cười khúc khích, sau đó nhanh tay kéo Hàn Khang Dụ đi vào phòng ngủ.
Chỉ còn một mình đứng ngẩn ngơ giữa phòng, trái tim Bạch Khởi Song quặn thắt. Lúc đầu, cô tiếp cận anh chỉ vì muốn trả thù hai anh em Hàn gia, muốn đem tất cả những khổ đau mà anh gây ra với gia đình cô đổ hết lên đầu của anh. Thế mà bây giờ, Bạch Khởi Song lại đang bị cái quái quỷ gì thao túng thế này?
Tiếng cười tình tứ của họ chẳng khác gì con dao ngàn lưỡi, đâm chọt vào trong lòng Bạch Khởi Song. Nhưng cô vẫn ương bướng, cương quyết lắc đầu phủ nhận toàn bộ cảm xúc hiện tại của mình.
Chán nản, bực bội trong người, loạt xúc cảm đáng ghét này quả thực khiến Bạch Khởi Song điên đầu. Vì vậy, cô muốn tìm thứ giải sầu, quyết định gọi điện cho Lăng Trì Viễn.
"Anh nghe."
Lăng Trì Viễn đang ăn bữa tối, nghe thấy chuông điện thoại reo vang, là số máy của Bạch Khởi Song liền lập tức nhấc máy. Hôm nay, cô lại đột ngột gọi điện cho anh, quả thực là cơ hội hiếm gặp.
Bạch Khởi Song thở dài một tiếng, sau đó đảo mắt nhìn ra bên ngoài: "Trì Viễn, em thèm mùi rượu rồi."
Lăng Trì Viễn tròn xoe mắt ngạc nhiên, cuối cùng bật cười thành tiếng: "Ồ, vậy sao? Em muốn đến đâu nào?"
"Quán bar Thời Niệm. Em nhớ mùi vị ở đó."
Bạch Khởi Song cười cười đáp.
Chưa đầy một tiếng sau, Lăng Trì Viễn đã có mặt tại cổng biệt thự. Mặc kệ ánh mắt dò xét của mấy gã thuộc hạ, Bạch Khởi Song vẫn nhanh chóng chạy ra, hồ hởi cùng anh lên xe.
Khi trước, Bạch Khởi Song và Lăng Trì Viễn vẫn thường hẹn nhau tới quán bar Thời Niệm hàn huyên tâm sự. Vì vậy, mỗi lần Bạch Khởi Song muốn nếm mùi rượu, kiểu gì cũng sẽ tới đây thưởng thức.
Lăng Trì Viễn dẫn Bạch Khởi Song tới quầy chế rượu, cẩn thận giới thiệu cho cô người phục vụ mới: "Đây là Hoan Hoan, bạn của anh."
"Ô, thật hân hạnh được gặp anh."
Bạch Khởi Song chìa tay về phía Hoan Hoan, nở nụ cười hết mực rạng rỡ. Nhất thời, Hoan Hoan bị vẻ xinh đẹp này làm cho chất ngất, đờ mặt ra nhìn ngắm Bạch Khởi Song không thôi.
Nhận ra thái độ say sưa của Hoan Hoan, Lăng Trì Viễn bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy. Anh hắng giọng, liếc mắt cảnh cáo Hoan Hoan, nhưng vẫn ngầm nói ngụ ý: "Hoan Hoan, còn không mau giúp mình pha rượu đi. Hai mắt cậu sắp lồi cả ra rồi kia."
Hoan Hoan giật nảy mình, vội vàng cười cười chống chế: "Haha, người đẹp hiếm có khó gặp ở ngay trước mắt thế này, thử hỏi tôi không bị hút hồn sao được?"
Những lời trêu ghẹo của Hoan Hoan làm Bạch Khởi Song đỏ bừng cả mặt. Cô ngồi xuống bên cạnh Lăng Trì Viễn, nhẹ nhàng hỏi han: "Lăng Tư Duệ là anh trai của anh phải không?"
Lăng Trì Viễn không giấu diếm, lập tức gật nhẹ đầu. Trên môi Bạch Khởi Song bất giác nở nụ cười tà mị, bàn tay cầm chặt chiếc thìa nhỏ, liên tục khuấy khuấy, đảo qua đảo lại.
Trong mắt Lăng Trì Viễn, lúc này Bạch Khởi Song ngập tràn vẻ ma mị. Cô nhíu chặt hàng lông mày lá liễu, liên tục hướng mắt nhìn ra phía cửa chính. Sau cùng, mặc kệ sự ngăn cản của Lăng Trì Viễn, Bạch Khởi Song dốc cạn hết ly này sang ly khác.
"Trì Viễn, cụng ly với em!"
Bạch Khởi Song mỉm cười nói.
Lăng Trì Viễn cũng rơi vào thế bất lực, chỉ biết lắc đầu từ chối: "Nào, em đã say mèm thế kia, đừng nên uống thêm nữa."
Nhưng Bạch Khởi Song không chịu. Cô nhất định lắc đầu, tiếp tục đòi uống thêm. Cuối cùng, Bạch Khởi Song say khướt, nằm vật ra bàn chế rượu, miệng vẫn còn lẩm bẩm một vài câu mắng Hàn Khang Dụ đáng ghét.
Sau khi nhận tin báo của thuộc hạ, Hàn Khang Dụ đứng ngồi không yên. Anh nhanh chóng cầm lấy áo da, tức tốc cho người tới quán bar Thời Niệm.
Ngọc Sang thấy vậy liền đứng ra ngăn cản, kì kèo muốn được đi cùng anh.
"Cho em theo anh. Em là con gái sẽ tiện chăm sóc chị ấy hơn."
Nhưng Hàn Khang Dụ chỉ hừ lạnh, hất tay Ngọc Sanh, ghét bỏ rời đi, ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn. Ngọc Sanh đứng trân trân giữa sân, ngây ngốc nhìn anh không rời, cho tới tận khi bóng dáng cao lãnh của Hàn Khang Dụ khuất khỏi tầm mắt.
"Chết tiệt. Nếu đã không coi tôi ra cái thá gì, vậy thì anh còn dẫn tôi về để trưng hả?"
Ngọc Sanh điên tiết quát lớn, gằn giọng chỉ trích.