Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc - Chương 112
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc
Chương 112
Giờ con heo Bạch Tiểu Trì muốn đi vây quanh kia đang loanh quanh ở trên đường cái.
Tiền thuê nhà cần đưa, điện nước không thể bỏ, tiền lương chưa có, Điền Đạt Đan cũng bị buộc vào đường cùng.
Hiện tại chỉ cần có người cho gã tiền, để gã đi bày quán vỉa hè gã cũng đồng ý.
Mà buôn bán nhỏ cũng đâu dễ làm. Mọi người nhìn chút từng quán từng quán bày trên con đường này, chẳng có cái nào không giả vở ra khí thế “Tôi chuyên nghiệp nhất”.
Quán thứ nhất là của thầy tướng số, một ông cụ bày trên quầy tiền đồng la bàn, cạnh đó treo tấm bảng: “Đoán mệnh tổ truyền, bảo đảm linh.”
Quán thứ hai là bán thuốc hoang dã, một ông chú bày trên quầy một đám cây mề đất hoang, bên cạnh treo bảng:”Chữa bệnh tổ truyền, thuốc đến bệnh hết.”
Quầy thứ ba là dán màng điện thoại di động, một chàng trai treo một đống vỏ di dộng tự vỗ cán ở trên quầy, bên cạnh cũng treo bảng : “Dán màng tổ truyền, tuyệt không lên bọt”.
Điền Đạt Đan cảm thấy một trận đau “trứng”.
Gã chẳng có tay nghề gì tổ truyền.
Gã đâu phải hai đời giàu có, tổ tiên cũng không phải quan to hiển vinh gì, làm méo gì có đồ gia truyền để lại cho gã.
Gã chỉ có mấy cái nhiễm sắc thể gia truyền. Mà cái thứ không đáng tiền ấy gã muốn để lại cho Bạch Tiểu Trì.
Tiền thuê nhà cần đưa, điện nước không thể bỏ, tiền lương chưa có, Điền Đạt Đan cũng bị buộc vào đường cùng.
Hiện tại chỉ cần có người cho gã tiền, để gã đi bày quán vỉa hè gã cũng đồng ý.
Mà buôn bán nhỏ cũng đâu dễ làm. Mọi người nhìn chút từng quán từng quán bày trên con đường này, chẳng có cái nào không giả vở ra khí thế “Tôi chuyên nghiệp nhất”.
Quán thứ nhất là của thầy tướng số, một ông cụ bày trên quầy tiền đồng la bàn, cạnh đó treo tấm bảng: “Đoán mệnh tổ truyền, bảo đảm linh.”
Quán thứ hai là bán thuốc hoang dã, một ông chú bày trên quầy một đám cây mề đất hoang, bên cạnh treo bảng:”Chữa bệnh tổ truyền, thuốc đến bệnh hết.”
Quầy thứ ba là dán màng điện thoại di động, một chàng trai treo một đống vỏ di dộng tự vỗ cán ở trên quầy, bên cạnh cũng treo bảng : “Dán màng tổ truyền, tuyệt không lên bọt”.
Điền Đạt Đan cảm thấy một trận đau “trứng”.
Gã chẳng có tay nghề gì tổ truyền.
Gã đâu phải hai đời giàu có, tổ tiên cũng không phải quan to hiển vinh gì, làm méo gì có đồ gia truyền để lại cho gã.
Gã chỉ có mấy cái nhiễm sắc thể gia truyền. Mà cái thứ không đáng tiền ấy gã muốn để lại cho Bạch Tiểu Trì.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145