Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc - Chương 19
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc
Chương 19
Tuy rằng quá trình đàm phán mất vui.
Song vì mỗi tháng có thể thừa lại hơi nhiều tiền, Bạch Tiểu Trì vẫn quyết định dọn nhà.
Đến cuối tháng Điền Đạt Đan qua hỗ trợ thu dọn đồ đạc.
Chủ nhà trọ ở một bên nghiệm thu, muốn tìm ra mấy chỗ để có thể trừ tiền.
Dưới tay chủ nhà trọ có vài chỗ phòng cho thuê rẻ kiểu này, cũng là ăn chén cơm này.
Đối với hạng người Bắc phiêu cô độc bên ngoài như Bạch Tiểu Trì, ông ta có kinh nghiệm biết nên bắt choẹt ở chỗ nào cho ra béo bở nhất.
Hai người ngồi xổm một bên đóng gói, chủ nhà trọ lập tức kéo rèm cửa sổ:
“Trên rèm cửa có 3 lỗ do tàn thuốc đốt ra, một lỗ 50, ba lỗ tổng cộng 150.”
Điền Đạt Đan nâng đầu, điếu thuốc trong miệng ngậm lóe sáng một cái.
Bạch Tiểu Trì ngạc nhiên: “3 lỗ này chẳng phải đã có từ trước rồi sao? Rõ ràng khi đó ông nói đừng nên để ý tới cũng không cần tôi đền?”
Chủ nhà trọ hoàn toàn như cái đĩa hát đề cao giọng: “Ai nói với cậu không cần đền? Tình huống thế này luôn do tôi viết chứng cứ xác minh, nên không đền thì không cần đền. Tôi chả bẫy cậu cũng chẳng lừa cậu, cậu chưa đưa ra được chứng cứ, sao đã nói đây không phải là do cậu làm ra?”
Bạch Tiểu Trì ngẩn người, nổi giận “Chó chết ông hố tôi?”
Chủ nhà trọ cũng đâu phải kẻ tầm thường: “Hờ, quá kỳ lạ đó, phòng này ngài ở sao cái lỗ này lại thành ra tôi đốt?”
Tiếp đó lão ta chỉ tay về phía lon bia và cái gạt tàn dùng để phục vụ ở trên tủ đầu giường, bên trên lác đác rơi tàn thuốc cùng đầu mẩu thuốc lá.
“Có lẽ cậu không hút lá mọi người đều thấy.” Nói xong lão ta chỉ tới Điền Đạt Đan: “Dù không phải cậu đốt, biết đâu cũng là do bạn cậu đốt đúng chưa?”
Bạch Tiểu Trì phát cáu nóng nảy, vừa định xông lên đã bị Điền Đạt Đan kéo về.
“Thêm chút chuyện thôi.”Điền Đạt Đan lôi rèm cửa sổ : “Một lỗ 50 hả?”
Chủ nhà trọ vẫn rõ ràng trung khí mười phần: “Đúng vậy.”
Điền Đạt Đan chưa nói hai lời, lấy điếu thuốc ngoài miệng xuống, hung hăng ấn lên rèm cửa sổ.
“Cậu làm gì?!”
Điền Đạt Đan mặc kệ chủ nhà trọ, xoay tròn điếu thuốc, nối liền ba lỗ với nhau, đốt thành một lỗ thủng to.
“Bây giờ là một lỗ.”Điền Đạt Đan ngậm thuốc lại vào trong miệng, gật đầu ra hiệu cho Bạch Tiểu Trì: “Đưa ông ta 50.”
Song vì mỗi tháng có thể thừa lại hơi nhiều tiền, Bạch Tiểu Trì vẫn quyết định dọn nhà.
Đến cuối tháng Điền Đạt Đan qua hỗ trợ thu dọn đồ đạc.
Chủ nhà trọ ở một bên nghiệm thu, muốn tìm ra mấy chỗ để có thể trừ tiền.
Dưới tay chủ nhà trọ có vài chỗ phòng cho thuê rẻ kiểu này, cũng là ăn chén cơm này.
Đối với hạng người Bắc phiêu cô độc bên ngoài như Bạch Tiểu Trì, ông ta có kinh nghiệm biết nên bắt choẹt ở chỗ nào cho ra béo bở nhất.
Hai người ngồi xổm một bên đóng gói, chủ nhà trọ lập tức kéo rèm cửa sổ:
“Trên rèm cửa có 3 lỗ do tàn thuốc đốt ra, một lỗ 50, ba lỗ tổng cộng 150.”
Điền Đạt Đan nâng đầu, điếu thuốc trong miệng ngậm lóe sáng một cái.
Bạch Tiểu Trì ngạc nhiên: “3 lỗ này chẳng phải đã có từ trước rồi sao? Rõ ràng khi đó ông nói đừng nên để ý tới cũng không cần tôi đền?”
Chủ nhà trọ hoàn toàn như cái đĩa hát đề cao giọng: “Ai nói với cậu không cần đền? Tình huống thế này luôn do tôi viết chứng cứ xác minh, nên không đền thì không cần đền. Tôi chả bẫy cậu cũng chẳng lừa cậu, cậu chưa đưa ra được chứng cứ, sao đã nói đây không phải là do cậu làm ra?”
Bạch Tiểu Trì ngẩn người, nổi giận “Chó chết ông hố tôi?”
Chủ nhà trọ cũng đâu phải kẻ tầm thường: “Hờ, quá kỳ lạ đó, phòng này ngài ở sao cái lỗ này lại thành ra tôi đốt?”
Tiếp đó lão ta chỉ tay về phía lon bia và cái gạt tàn dùng để phục vụ ở trên tủ đầu giường, bên trên lác đác rơi tàn thuốc cùng đầu mẩu thuốc lá.
“Có lẽ cậu không hút lá mọi người đều thấy.” Nói xong lão ta chỉ tới Điền Đạt Đan: “Dù không phải cậu đốt, biết đâu cũng là do bạn cậu đốt đúng chưa?”
Bạch Tiểu Trì phát cáu nóng nảy, vừa định xông lên đã bị Điền Đạt Đan kéo về.
“Thêm chút chuyện thôi.”Điền Đạt Đan lôi rèm cửa sổ : “Một lỗ 50 hả?”
Chủ nhà trọ vẫn rõ ràng trung khí mười phần: “Đúng vậy.”
Điền Đạt Đan chưa nói hai lời, lấy điếu thuốc ngoài miệng xuống, hung hăng ấn lên rèm cửa sổ.
“Cậu làm gì?!”
Điền Đạt Đan mặc kệ chủ nhà trọ, xoay tròn điếu thuốc, nối liền ba lỗ với nhau, đốt thành một lỗ thủng to.
“Bây giờ là một lỗ.”Điền Đạt Đan ngậm thuốc lại vào trong miệng, gật đầu ra hiệu cho Bạch Tiểu Trì: “Đưa ông ta 50.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
- bình luận