Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc - Chương 36
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đi Trả Thù Xã Hội Sớm Muộn Phải Kết Thúc
Chương 36
Sau khi Điền Đạt Đan sung sướng ngủ một giấc xong, vừa mở mắt ra, thì thấy một con gấu trúc đeo vành mắt đen khổng lồ: “Anh trai, anh xem giao diện đăng nhập tôi làm hộ anh hôm qua đi.”
Điền Đạt Đan mở máy tính ra.
Sợ đến nỗi ngay cả tiếng Triều Châu[1] gã cũng rống ra:”Gả hệ mị quỷ (đây là cái quỷ gì)?!”
Bạch Tiểu Trì ngây ngốc: “Quỷ? Quỷ ở đâu?”
Lại ngó Điền Đạt Đan lần nữa.
Gã đã run rẩy.
Một giao diện đăng nhập thôi, ai biết vì sao trở nên màu mè thế này.
Toàn bộ kiểu chữ viết hoa hoàn toàn chẳng nhìn rõ được nội dung, cạnh đó đặt một con bướm to mờ mờ.
Vừa nhìn là biết lấy ra từ trong trang biểu tượng cảm xúc riêng lâu đời.
Cả màu nền còn càng thêm quỷ dị.
Đỏ da vàng lục lam chàm tím.
CMN thật là sai sót, đây là Lơ Lơ[2] mà.
Bạch Tiểu Trì liếc Điền Đạt Đan đây rõ ràng là mất hứng, vội giải thích: “Lần trước tôi từng bị boss mắng mình là thẩm mỹ thẳng nam(đơn giản), đừng cho rằng thẳng nam thích kiểu gì thì làm thành kiểu đó…”
Điền Đạt Đan hết chỗ để nói.
Vậy cậu cũng đâu thể làm thành thứ đồ quỷ quái mà ngay cả thẳng nam cũng ghét chứ!
[1] Tiếng Triều Châu (còn gọi là tiếng Tiều, 潮州話, Tìe-Chiu-Uềi, Teochew, “Triều Châu thoại”) là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở phía Đông của tỉnh Quảng Đông, tức là vùng Triều Châu – Sán Đầu và Yết Dương ngày nay. Lôi Châu và Hải Nam tuy phương ngữ thuộc hệ Mân Việt như tiếng Triều Châu nhưng không thuộc chi nhánh của tiếng Triều Châu. Tiếng Triều Châu cùng với tiếng Lôi Quỳnh (tức Lôi Châu và Hải Nam) đều thuộc hệ phương ngữ Mân Nam của Phúc Kiến.
[2] Lơ Lơ: Linh vật của Đại hội Olympic Trẻ tên là 砳砳,phiên âm tiếng TQ là (lè lè),phiên âm sang tiếng Việt là LƠ LƠ. Ban đầu rất nhiều người không đoán đúng linh vật này là gì. Thực ra là đây là một hình ảnh một viên đá Vũ Hoa, tiếng Trung gọi là 雨花石, là vật tượng trưng của thành phố Nam Kinh. “砳砳” là tiếng tượng thanh trong chữ Hán, khi những viên đá Vũ Hoa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nghe như 砳砳 LƠ LƠ, như đang xẻ núi mở đường. Do vậy, Uỷ ban Olympic TQ đã chọn viên đá 砳砳 LƠ LƠ, vật tượng trưng của thành phố Nam Kinh làm linh vật tượng trưng cho Đại hội Olympic Trẻ lần này, mang ngụ ý anh dũng tiến lên tìm tòi nghiên cứu trong Phong trào Olympic, xây dựng “Mô hình Nam Kinh” của Đại hội, mang lại niềm vui bất ngờ và ngạc nhiên cho các bạn trẻ thế giới.
Điền Đạt Đan mở máy tính ra.
Sợ đến nỗi ngay cả tiếng Triều Châu[1] gã cũng rống ra:”Gả hệ mị quỷ (đây là cái quỷ gì)?!”
Bạch Tiểu Trì ngây ngốc: “Quỷ? Quỷ ở đâu?”
Lại ngó Điền Đạt Đan lần nữa.
Gã đã run rẩy.
Một giao diện đăng nhập thôi, ai biết vì sao trở nên màu mè thế này.
Toàn bộ kiểu chữ viết hoa hoàn toàn chẳng nhìn rõ được nội dung, cạnh đó đặt một con bướm to mờ mờ.
Vừa nhìn là biết lấy ra từ trong trang biểu tượng cảm xúc riêng lâu đời.
Cả màu nền còn càng thêm quỷ dị.
Đỏ da vàng lục lam chàm tím.
CMN thật là sai sót, đây là Lơ Lơ[2] mà.
Bạch Tiểu Trì liếc Điền Đạt Đan đây rõ ràng là mất hứng, vội giải thích: “Lần trước tôi từng bị boss mắng mình là thẩm mỹ thẳng nam(đơn giản), đừng cho rằng thẳng nam thích kiểu gì thì làm thành kiểu đó…”
Điền Đạt Đan hết chỗ để nói.
Vậy cậu cũng đâu thể làm thành thứ đồ quỷ quái mà ngay cả thẳng nam cũng ghét chứ!
[1] Tiếng Triều Châu (còn gọi là tiếng Tiều, 潮州話, Tìe-Chiu-Uềi, Teochew, “Triều Châu thoại”) là một ngôn ngữ thuộc hệ ngôn ngữ Hán-Tạng được nói như tiếng mẹ đẻ ở phía Đông của tỉnh Quảng Đông, tức là vùng Triều Châu – Sán Đầu và Yết Dương ngày nay. Lôi Châu và Hải Nam tuy phương ngữ thuộc hệ Mân Việt như tiếng Triều Châu nhưng không thuộc chi nhánh của tiếng Triều Châu. Tiếng Triều Châu cùng với tiếng Lôi Quỳnh (tức Lôi Châu và Hải Nam) đều thuộc hệ phương ngữ Mân Nam của Phúc Kiến.
[2] Lơ Lơ: Linh vật của Đại hội Olympic Trẻ tên là 砳砳,phiên âm tiếng TQ là (lè lè),phiên âm sang tiếng Việt là LƠ LƠ. Ban đầu rất nhiều người không đoán đúng linh vật này là gì. Thực ra là đây là một hình ảnh một viên đá Vũ Hoa, tiếng Trung gọi là 雨花石, là vật tượng trưng của thành phố Nam Kinh. “砳砳” là tiếng tượng thanh trong chữ Hán, khi những viên đá Vũ Hoa va chạm vào nhau phát ra âm thanh nghe như 砳砳 LƠ LƠ, như đang xẻ núi mở đường. Do vậy, Uỷ ban Olympic TQ đã chọn viên đá 砳砳 LƠ LƠ, vật tượng trưng của thành phố Nam Kinh làm linh vật tượng trưng cho Đại hội Olympic Trẻ lần này, mang ngụ ý anh dũng tiến lên tìm tòi nghiên cứu trong Phong trào Olympic, xây dựng “Mô hình Nam Kinh” của Đại hội, mang lại niềm vui bất ngờ và ngạc nhiên cho các bạn trẻ thế giới.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124
- Chương 125
- Chương 126
- Chương 127
- Chương 128
- Chương 129
- Chương 130
- Chương 131
- Chương 132
- Chương 133
- Chương 134
- Chương 135
- Chương 136
- Chương 137
- Chương 138
- Chương 139
- Chương 140
- Chương 141
- Chương 142
- Chương 143
- Chương 144
- Chương 145