Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!! - Chương 129: Cứu người
Chương trước- Chương 1: Trêu đùa
- Chương 2: Gặp cướp
- Chương 3: Gặp lại- Oan gia ngõ hẹp
- Chương 4: Nữ nhân
- Chương 5: Phi lễ
- Chương 6: Đấu khẩu
- Chương 7: Đồng hành
- Chương 8: Hoàng Thành
- Chương 9: Về Nhà
- Chương 10: Tĩnh vương
- Chương 11-1: Cắn (1)
- Chương 11-2: Cắn (2)
- Chương 11-3: Cắn (3)
- Chương 12-1: Hồng nhan họa thủy
- Chương 12-2: Hồng nhan họa thủy (tt)
- Chương 13: Dấu răng???
- Chương 14-1: Khế ước (1)
- Chương 14-2: Khế ước (2)
- Chương 15: Ăn cơm
- Chương 16: Nghẹn
- Chương 17: Rắn hoa
- Chương 18: Đập phá
- Chương 19: Hành hung
- Chương 20: Lượn một vòng lớn
- Chương 21: Bị sắc đẹp mê hoặc
- Chương 22: Bù đắp tâm hồn bị thương tổn
- Chương 23: Nhất thời không kiềm chế được
- Chương 24: Phá Phách
- Chương 25: Tĩnh tu…
- Chương 26: Tự nhốt mình
- Chương 27: Rất nhớ cảm giác được người khác quan tâm
- Chương 28: Bế?!?
- Chương 29: Có chút thích?!??
- Chương 30: Bị mộng du
- Chương 31: Ai cũng thấy
- Chương 32: Hắn ta dám sao?
- Chương 33: Đi kiếm ăn
- Chương 34: Thêm một chút cũng không sao
- Chương 35: Tính kế
- Chương 36: Hôn
- Chương 37: Không đẹp nhưng vẫn độc
- Chương 38: Không đáng tin
- Chương 39: Treo lên đánh
- Chương 40: Ngoắc tay
- Chương 41: Đỏ mặt
- Chương 42: Quá dọa người
- Chương 43: Mang theo một vị cô nương
- Chương 44: Để cả hai vào thỉnh an
- Chương 45: Thất công chúa
- Chương 46: Bị xem thường triệt để
- Chương 47: Bồi Thái Hoàng thái hậu
- Chương 48: Nghĩ cách làm thịt ngươi
- Chương 49: Không có tiền đồ
- Chương 50: Mỹ nhân kế
- Chương 51: Buồn bực
- Chương 52: Tư thế thân mật
- Chương 53: Không được quên ta
- Chương 54: Dìm vào quên lãng…
- Chương 55: Thuận theo tự nhiên
- Chương 56: Bằng hữu mới
- Chương 57: Nhảy dây
- Chương 58: Thế mà thua à????
- Chương 59: Không có cửa đâu
- Chương 60: Vẫn còn non lắm!!!
- Chương 61: Kĩ thuật điêu luyện
- Chương 62: Tướng ăn dọa người
- Chương 63: Kinh nghiệm xương máu
- Chương 64: Ma xui quỷ khiến…
- Chương 65: Hầm bồ Câu
- Chương 66: Hoàng đế dở hơi
- Chương 67: Sức mạnh của tình yêu
- Chương 68: Chuyện trong mơ
- Chương 69: Nghèo tả tơi
- Chương 70: Đặc biệt sủng ái
- Chương 71: Tiếp tay quậy phá
- Chương 72: Đi Kim Quốc
- Chương 73: Đẹp chớ không ngu
- Chương 74: Chúng ta cùng nhau chạy
- Chương 75: Nhắm mắt, thả người, kệ đời
- Chương 76: Nhân tính trở lại
- Chương 77: Mặc Viên biến mất
- Chương 78: Nữ nhân áo tím
- Chương 79: Hạ Cữu
- Chương 80: Háo sắc nhưng không dễ dãi
- Chương 81: Lo lắng
- Chương 82: Có một trái tim cực kì trâu bò
- Chương 83: Đúng là quái vật
- Chương 84: Nên làm gì mới tốt…
- Chương 85: Quá đáng
- Chương 86: Hoàng hậu Kim Quốc
- Chương 87: Rốt cuộc muốn gì?
- Chương 88: Không đùa nữa
- Chương 89: Không hẹn ngày tái ngộ
- Chương 90: Người đó không phải ngươi
- Chương 91: Chạy không thoát
- Chương 92: Đi dạo phố
- Chương 93: Nên trở về
- Chương 94: Nụ cười như ánh dương
- Chương 95: Chạy thôi?!?!
- Chương 96: Mạnh mẽ để bảo vệ chính mình
- Chương 97: Yêu người khác
- Chương 98: Gương mặt đó!?!
- Chương 99: Đón người về
- Chương 100: Sẽ bảo vệ nàng…. Cả đời…
- Chương 101: Phải làm sao?
- Chương 102: Quá khứ của Kim Ân
- Chương 103: Lựa chọn
- Chương 104: Quá khứ đau thương
- Chương 105: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 106: Vượt qua nỗi sợ hãi
- Chương 107: Hôm nay trời thật đẹp
- Chương 108: Khuôn mặt cả đời không thể quên
- Chương 109: Giá trị bạo lực khá cao
- Chương 110: Bình giấm đổ
- Chương 111: Trở về
- Chương 112: Cảm xúc dâng trào
- Chương 113: Có thể không?
- Chương 114: Khung cảnh ấm áp
- Chương 115: Bất kì ai cũng không có tư cách
- Chương 116: Nam nữ thụ thụ bất tương thân
- Chương 117: Bị hố
- Chương 118: Rủ nhau làm chuyện xấu
- Chương 119: Hối hận
- Chương 120: Không nhịn được thì sao???
- Chương 121: Đáng lo hơn
- Chương 122: Không phải ruột thịt???
- Chương 123: Hiểu lầm
- Chương 124: Khách xa viếng thăm
- Chương 125: Đồ Tốt
- Chương 126: Ngựa hoang xổng chuồng, chó đứt dây xích
- Chương 127: Muốn đánh người
- Chương 128: Chơi bẩn
- Chương 129: Cứu người
- Chương 130: Gian tế?!?
- Chương 131: Mặc Vi???
- Chương 132: Trò chuyện
- Chương 133: Uống rượu
- Chương 134: Tâm sự
- Chương 135: Khổ nghìn lần
- Chương 136: Cảm giác lên thuyền giặc
- Chương 137: Tức giận
- Chương 138: Không mong lại tổn thương thêm lần nữa
- Chương 139: Hồ Uyển Nhi
- Chương 140: Chạm mặt
- Chương 141: Nhạc phụ???
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Trốn tránh?!?
- Chương 144: Đau lòng
- Chương 145: Hẹn gặp
- Chương 146: Thiếu niên dưới gốc lê
- Chương 147: Nhớ
- Chương 148: Bảo vệ đại ca ca
- Chương 149: Nhất định không…
- Chương 150: Hồi kết
- Chương 151: Ngoại truyện 1
- Chương 152: Ngoại truyện 2: Kim Ân_ Mặc Vi
- Chương 153: Ngoại truyện 3: Se duyên
- Chương 154: Ngoại Truyện 4: Chuẩn bị hôn sự
- Chương 155: Ngoại Truyện 5: Không hối hận
- Chương 156: Ngoại Truyện 6: Lễ cưới (1)
- Chương 157: Ngoại Truyện 7 - Lễ cưới (2)
- Chương 158: Ngoại Truyện 8: Lễ cưới (3)
- Chương 159: Ngoại truyện 9: Viên mãn
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!
Chương 129: Cứu người
Mặc Viên tròn mắt nhìn người có dung mạo tương tự nàng đang nằm ở kia. Thánh thần thiên địa ơi! Đây là cái tình huống củ chuối gì??? Cũng quá cẩu huyết rồi đi!!!
Mặc Viên ngồi xổm nhặt một nhánh cây chọt chọt thử thì bên tai vang lên một âm thanh âm trầm làm nàng dựng cả tóc gáy: “Người ta còn sống, không cần chọt.”
Nàng cứng ngắc xoay người qua và sau đó………… gào lên: “Này!!!!!!!!! Đừng có nói chuyện bằng cái giọng nói đáng sợ đó được hay không???? Sẽ dọa chết người đó!!!!!!!”
“Thật nhát gan!!!” Vân lão tỏ vẻ ‘ngươi thật nhàm chán’.
Mặc Viên thở phì phì, suýt nữa thì nôn ra một búng máu. Cmn!!! Thử có một người có cái mặt giống mình nằm trước mặt mình xem đằng ấy có còn bình tĩnh nổi không nhé!!!! Đm! Đm!!!
Sau khi dẹp Vân lão sang một bên, Mặc Viên hít sâu lấy lại tinh thần, lay nhẹ cô nương đang nằm trên đất: “Này! Cô nương… Cô không sao chứ??? Cô nương….”
“Người ta bị trúng độc, hôn mê rồi, khỏi kêu.” Vân lão lại tiếp tục dùng cái giọng như quỷ địa ngục vừa bò lên nói vào tai Mặc Viên.
Và thế là mớ lông tơ lông mao trên người Mặc Viên lại tiếp tục dựng đứng lên. Nàng đen mặt gầm lên: “Này!!!! Có thôi đi không hả????”
“Được, được, ta không nói nữa, không nói nữa…” Vân lão lập tức búng người nhảy ra xa, cách Mặc Viên một khoảng an toàn.
“Hừ!!!”
Mặc Viên xem xét người nằm đó một chút rồi ngoắc Vân lão lại: “Lão nhân gia, mau tới đây!”
“Làm gì, làm gì?” Vân lão vẫn đứng ở xa xa nói vọng lại.
“Nhanh lên! Không đánh đâu mà sợ!”
“Sao? Chuyện gì?” Vân lão nghe vậy liền chạy tới.
“Giải độc đi! Ta không có thuốc giải!” Mặc Viên chỉ chỉ vào người đang nằm trên đất.
“Tại sao ta phải giải độc?” Vân lão khó hiểu hỏi.
“Giải xong sẽ cho một con gà bọc lá sen nướng đất sét.”
“Thành giao! Không được nuốt lời.” Vân lão nghe tới ăn hai mắt liền sáng lên, không ngần ngại mà đồng ý.
“Vậy ta đi hái cỏ Thiên Lam, người này giao lại cho ông.” Nói xong Mặc Viên đi tới vách núi.
“Được, được, cứ giao cho ta, bảo đảm thuốc đến độc đi.” Vân lão vỗ ngực đảm bảo.
- ------------------------
Buổi tối tại quán trọ.
Hạ Cữu và Tiểu Thanh sắp lo đến phát hoảng lên thì mới thấy bóng dáng của Mặc Viên và Vân lão đang lững thững đi về. Nhưng mà hình như trên vai Vân lão có cái gì đó.
Hai người lập tức chạy lại liền thấy Mặc Viên một thân bạch sam đã sớm nhem nhuốc, nhìn bẩn đến không thể bẩn hơn.
“Tiểu thư, người sao vậy? Sao người toàn là bùn đất, người có bị thương ở đâu không?” Tiểu Thanh lo lắng hỏi.
“Tiểu thư người không sao chứ?” Hạ Cữu cũng đầy bất an.
“Haha… Ta không sao, không sao! Chỉ là lúc nãy leo vách núi nên người có hơi bẩn tí thôi! Hoàn toàn không bị sứt mẻ chỗ nào hết! Yên tâm đi mà!” Mặc Viên vô tâm vô phế nói.
“Vậy tốt rồi!” Tiểu Thanh và Hạ Cữu âm thầm thở ra một hơi.
“Mà đây là ai vậy?” Tiểu Thanh chỉ người nằm trên lưng Vân lão.
“Không biết.” Mặc Viên phớt tỉnh trả lời.
Tiểu Thanh: “…”
Hạ Cữu: “…”
Không biết mà khiêng về là thế quái nào???
“Thôi ta đi tắm rửa đây! Người quá bẩn rồi, thật không chịu nổi! Hai người lo cho nàng ấy giúp ta nhé! Đi đây!” Dứt lời liền như một cơn gió lao lên lầu bỏ lại Hạ Cữu và Tiểu Thanh ú ớ chưa kịp nói câu
nào.
Thở dài một cái, hai người nhận mệnh đỡ lấy người trên vai Vân lão, được giải thoát, Vân lão lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy mất.
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Hai cái người này!!!! Đem người ta về xong rồi vứt cho bọn họ là sao????
Lại thở dài thêm phát nữa, tiếp tục nhận mệnh chăm sóc cho người ta. Lúc này bỗng nhiên Tiểu Thanh lại hô lên: “Aaa..”
“Tiểu Thanh, sao vậy?” Hạ Cữu hỏi.
“Người này….” Tiểu Thanh trợn mắt kinh ngạc.
“Thế nào? Muội biết nàng ấy hả?”
“Không phải… Người này thật giống tiểu thư!”
“Hả???” Hạ Cữu nghe vậy cũng nghệch mặt, liền cúi xuống nhìn dung mạo nữ nhân trong tay.
Quả thật là khá giống!!!
Sau đó hai người dìu người kia lên phòng thay đồ chăm sóc trong vô vàn nghi ngờ.
Mặc Viên ngồi xổm nhặt một nhánh cây chọt chọt thử thì bên tai vang lên một âm thanh âm trầm làm nàng dựng cả tóc gáy: “Người ta còn sống, không cần chọt.”
Nàng cứng ngắc xoay người qua và sau đó………… gào lên: “Này!!!!!!!!! Đừng có nói chuyện bằng cái giọng nói đáng sợ đó được hay không???? Sẽ dọa chết người đó!!!!!!!”
“Thật nhát gan!!!” Vân lão tỏ vẻ ‘ngươi thật nhàm chán’.
Mặc Viên thở phì phì, suýt nữa thì nôn ra một búng máu. Cmn!!! Thử có một người có cái mặt giống mình nằm trước mặt mình xem đằng ấy có còn bình tĩnh nổi không nhé!!!! Đm! Đm!!!
Sau khi dẹp Vân lão sang một bên, Mặc Viên hít sâu lấy lại tinh thần, lay nhẹ cô nương đang nằm trên đất: “Này! Cô nương… Cô không sao chứ??? Cô nương….”
“Người ta bị trúng độc, hôn mê rồi, khỏi kêu.” Vân lão lại tiếp tục dùng cái giọng như quỷ địa ngục vừa bò lên nói vào tai Mặc Viên.
Và thế là mớ lông tơ lông mao trên người Mặc Viên lại tiếp tục dựng đứng lên. Nàng đen mặt gầm lên: “Này!!!! Có thôi đi không hả????”
“Được, được, ta không nói nữa, không nói nữa…” Vân lão lập tức búng người nhảy ra xa, cách Mặc Viên một khoảng an toàn.
“Hừ!!!”
Mặc Viên xem xét người nằm đó một chút rồi ngoắc Vân lão lại: “Lão nhân gia, mau tới đây!”
“Làm gì, làm gì?” Vân lão vẫn đứng ở xa xa nói vọng lại.
“Nhanh lên! Không đánh đâu mà sợ!”
“Sao? Chuyện gì?” Vân lão nghe vậy liền chạy tới.
“Giải độc đi! Ta không có thuốc giải!” Mặc Viên chỉ chỉ vào người đang nằm trên đất.
“Tại sao ta phải giải độc?” Vân lão khó hiểu hỏi.
“Giải xong sẽ cho một con gà bọc lá sen nướng đất sét.”
“Thành giao! Không được nuốt lời.” Vân lão nghe tới ăn hai mắt liền sáng lên, không ngần ngại mà đồng ý.
“Vậy ta đi hái cỏ Thiên Lam, người này giao lại cho ông.” Nói xong Mặc Viên đi tới vách núi.
“Được, được, cứ giao cho ta, bảo đảm thuốc đến độc đi.” Vân lão vỗ ngực đảm bảo.
- ------------------------
Buổi tối tại quán trọ.
Hạ Cữu và Tiểu Thanh sắp lo đến phát hoảng lên thì mới thấy bóng dáng của Mặc Viên và Vân lão đang lững thững đi về. Nhưng mà hình như trên vai Vân lão có cái gì đó.
Hai người lập tức chạy lại liền thấy Mặc Viên một thân bạch sam đã sớm nhem nhuốc, nhìn bẩn đến không thể bẩn hơn.
“Tiểu thư, người sao vậy? Sao người toàn là bùn đất, người có bị thương ở đâu không?” Tiểu Thanh lo lắng hỏi.
“Tiểu thư người không sao chứ?” Hạ Cữu cũng đầy bất an.
“Haha… Ta không sao, không sao! Chỉ là lúc nãy leo vách núi nên người có hơi bẩn tí thôi! Hoàn toàn không bị sứt mẻ chỗ nào hết! Yên tâm đi mà!” Mặc Viên vô tâm vô phế nói.
“Vậy tốt rồi!” Tiểu Thanh và Hạ Cữu âm thầm thở ra một hơi.
“Mà đây là ai vậy?” Tiểu Thanh chỉ người nằm trên lưng Vân lão.
“Không biết.” Mặc Viên phớt tỉnh trả lời.
Tiểu Thanh: “…”
Hạ Cữu: “…”
Không biết mà khiêng về là thế quái nào???
“Thôi ta đi tắm rửa đây! Người quá bẩn rồi, thật không chịu nổi! Hai người lo cho nàng ấy giúp ta nhé! Đi đây!” Dứt lời liền như một cơn gió lao lên lầu bỏ lại Hạ Cữu và Tiểu Thanh ú ớ chưa kịp nói câu
nào.
Thở dài một cái, hai người nhận mệnh đỡ lấy người trên vai Vân lão, được giải thoát, Vân lão lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chạy mất.
Hạ Cữu: “…”
Tiểu Thanh: “…”
Hai cái người này!!!! Đem người ta về xong rồi vứt cho bọn họ là sao????
Lại thở dài thêm phát nữa, tiếp tục nhận mệnh chăm sóc cho người ta. Lúc này bỗng nhiên Tiểu Thanh lại hô lên: “Aaa..”
“Tiểu Thanh, sao vậy?” Hạ Cữu hỏi.
“Người này….” Tiểu Thanh trợn mắt kinh ngạc.
“Thế nào? Muội biết nàng ấy hả?”
“Không phải… Người này thật giống tiểu thư!”
“Hả???” Hạ Cữu nghe vậy cũng nghệch mặt, liền cúi xuống nhìn dung mạo nữ nhân trong tay.
Quả thật là khá giống!!!
Sau đó hai người dìu người kia lên phòng thay đồ chăm sóc trong vô vàn nghi ngờ.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Trêu đùa
- Chương 2: Gặp cướp
- Chương 3: Gặp lại- Oan gia ngõ hẹp
- Chương 4: Nữ nhân
- Chương 5: Phi lễ
- Chương 6: Đấu khẩu
- Chương 7: Đồng hành
- Chương 8: Hoàng Thành
- Chương 9: Về Nhà
- Chương 10: Tĩnh vương
- Chương 11-1: Cắn (1)
- Chương 11-2: Cắn (2)
- Chương 11-3: Cắn (3)
- Chương 12-1: Hồng nhan họa thủy
- Chương 12-2: Hồng nhan họa thủy (tt)
- Chương 13: Dấu răng???
- Chương 14-1: Khế ước (1)
- Chương 14-2: Khế ước (2)
- Chương 15: Ăn cơm
- Chương 16: Nghẹn
- Chương 17: Rắn hoa
- Chương 18: Đập phá
- Chương 19: Hành hung
- Chương 20: Lượn một vòng lớn
- Chương 21: Bị sắc đẹp mê hoặc
- Chương 22: Bù đắp tâm hồn bị thương tổn
- Chương 23: Nhất thời không kiềm chế được
- Chương 24: Phá Phách
- Chương 25: Tĩnh tu…
- Chương 26: Tự nhốt mình
- Chương 27: Rất nhớ cảm giác được người khác quan tâm
- Chương 28: Bế?!?
- Chương 29: Có chút thích?!??
- Chương 30: Bị mộng du
- Chương 31: Ai cũng thấy
- Chương 32: Hắn ta dám sao?
- Chương 33: Đi kiếm ăn
- Chương 34: Thêm một chút cũng không sao
- Chương 35: Tính kế
- Chương 36: Hôn
- Chương 37: Không đẹp nhưng vẫn độc
- Chương 38: Không đáng tin
- Chương 39: Treo lên đánh
- Chương 40: Ngoắc tay
- Chương 41: Đỏ mặt
- Chương 42: Quá dọa người
- Chương 43: Mang theo một vị cô nương
- Chương 44: Để cả hai vào thỉnh an
- Chương 45: Thất công chúa
- Chương 46: Bị xem thường triệt để
- Chương 47: Bồi Thái Hoàng thái hậu
- Chương 48: Nghĩ cách làm thịt ngươi
- Chương 49: Không có tiền đồ
- Chương 50: Mỹ nhân kế
- Chương 51: Buồn bực
- Chương 52: Tư thế thân mật
- Chương 53: Không được quên ta
- Chương 54: Dìm vào quên lãng…
- Chương 55: Thuận theo tự nhiên
- Chương 56: Bằng hữu mới
- Chương 57: Nhảy dây
- Chương 58: Thế mà thua à????
- Chương 59: Không có cửa đâu
- Chương 60: Vẫn còn non lắm!!!
- Chương 61: Kĩ thuật điêu luyện
- Chương 62: Tướng ăn dọa người
- Chương 63: Kinh nghiệm xương máu
- Chương 64: Ma xui quỷ khiến…
- Chương 65: Hầm bồ Câu
- Chương 66: Hoàng đế dở hơi
- Chương 67: Sức mạnh của tình yêu
- Chương 68: Chuyện trong mơ
- Chương 69: Nghèo tả tơi
- Chương 70: Đặc biệt sủng ái
- Chương 71: Tiếp tay quậy phá
- Chương 72: Đi Kim Quốc
- Chương 73: Đẹp chớ không ngu
- Chương 74: Chúng ta cùng nhau chạy
- Chương 75: Nhắm mắt, thả người, kệ đời
- Chương 76: Nhân tính trở lại
- Chương 77: Mặc Viên biến mất
- Chương 78: Nữ nhân áo tím
- Chương 79: Hạ Cữu
- Chương 80: Háo sắc nhưng không dễ dãi
- Chương 81: Lo lắng
- Chương 82: Có một trái tim cực kì trâu bò
- Chương 83: Đúng là quái vật
- Chương 84: Nên làm gì mới tốt…
- Chương 85: Quá đáng
- Chương 86: Hoàng hậu Kim Quốc
- Chương 87: Rốt cuộc muốn gì?
- Chương 88: Không đùa nữa
- Chương 89: Không hẹn ngày tái ngộ
- Chương 90: Người đó không phải ngươi
- Chương 91: Chạy không thoát
- Chương 92: Đi dạo phố
- Chương 93: Nên trở về
- Chương 94: Nụ cười như ánh dương
- Chương 95: Chạy thôi?!?!
- Chương 96: Mạnh mẽ để bảo vệ chính mình
- Chương 97: Yêu người khác
- Chương 98: Gương mặt đó!?!
- Chương 99: Đón người về
- Chương 100: Sẽ bảo vệ nàng…. Cả đời…
- Chương 101: Phải làm sao?
- Chương 102: Quá khứ của Kim Ân
- Chương 103: Lựa chọn
- Chương 104: Quá khứ đau thương
- Chương 105: Hạnh phúc nhỏ
- Chương 106: Vượt qua nỗi sợ hãi
- Chương 107: Hôm nay trời thật đẹp
- Chương 108: Khuôn mặt cả đời không thể quên
- Chương 109: Giá trị bạo lực khá cao
- Chương 110: Bình giấm đổ
- Chương 111: Trở về
- Chương 112: Cảm xúc dâng trào
- Chương 113: Có thể không?
- Chương 114: Khung cảnh ấm áp
- Chương 115: Bất kì ai cũng không có tư cách
- Chương 116: Nam nữ thụ thụ bất tương thân
- Chương 117: Bị hố
- Chương 118: Rủ nhau làm chuyện xấu
- Chương 119: Hối hận
- Chương 120: Không nhịn được thì sao???
- Chương 121: Đáng lo hơn
- Chương 122: Không phải ruột thịt???
- Chương 123: Hiểu lầm
- Chương 124: Khách xa viếng thăm
- Chương 125: Đồ Tốt
- Chương 126: Ngựa hoang xổng chuồng, chó đứt dây xích
- Chương 127: Muốn đánh người
- Chương 128: Chơi bẩn
- Chương 129: Cứu người
- Chương 130: Gian tế?!?
- Chương 131: Mặc Vi???
- Chương 132: Trò chuyện
- Chương 133: Uống rượu
- Chương 134: Tâm sự
- Chương 135: Khổ nghìn lần
- Chương 136: Cảm giác lên thuyền giặc
- Chương 137: Tức giận
- Chương 138: Không mong lại tổn thương thêm lần nữa
- Chương 139: Hồ Uyển Nhi
- Chương 140: Chạm mặt
- Chương 141: Nhạc phụ???
- Chương 142: Trở về
- Chương 143: Trốn tránh?!?
- Chương 144: Đau lòng
- Chương 145: Hẹn gặp
- Chương 146: Thiếu niên dưới gốc lê
- Chương 147: Nhớ
- Chương 148: Bảo vệ đại ca ca
- Chương 149: Nhất định không…
- Chương 150: Hồi kết
- Chương 151: Ngoại truyện 1
- Chương 152: Ngoại truyện 2: Kim Ân_ Mặc Vi
- Chương 153: Ngoại truyện 3: Se duyên
- Chương 154: Ngoại Truyện 4: Chuẩn bị hôn sự
- Chương 155: Ngoại Truyện 5: Không hối hận
- Chương 156: Ngoại Truyện 6: Lễ cưới (1)
- Chương 157: Ngoại Truyện 7 - Lễ cưới (2)
- Chương 158: Ngoại Truyện 8: Lễ cưới (3)
- Chương 159: Ngoại truyện 9: Viên mãn