Đợi Năm Nào - Chương 40
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đợi Năm Nào
Chương 40
Mang đi kỳ trân dị bảo Hiên Viên Hối khổ tâm sưu tầm, mang đi Tường Thụy Bạch hổ nhìn như từ trên trời giáng xuống, Hiên Viên Hoàn tới Túc Châu chuyến này có thể nói là thu hoạch khá dồi dào.
Trở lại Lương Châu, Đặng Phiên Vân vẫn chưa hồi kinh, mở tiệc vì gã đón gió, trong bữa tiệc tiện miệng hỏi: “Túc vương trì hạ Túc Châu, hiện nay như thế nào?”
Hiên Viên Hoàn sờ sờ đầu tiểu Hổ đặt trên đùi: “Không quá khác, vẫn như năm xưa.”
“Ồ?”
“Có ăn mày, có lưu manh, tuy nhiên không thể nói là dân chúng lầm than; tường thành lâu không sửa chữa, binh sĩ thủ thành không rõ bao nhiêu; một đường cằn cỗi, không nhiều ruộng tốt, nhưng tứ đệ coi như hiếu kính, trên bàn ăn bày vô số sơn hào hải vị ngọc thực, nếu như hỏi về Túc Châu quan cảm… so với U Châu, Lũng Châu, cũng không có gì ngạc nhiên.” Hiên Viên Hoàn xoa bóp mũi tiểu Hổ, hài lòng nghe thấy nó gầm gừ một tiếng. “Ngược lại là tứ đệ thay đổi làm bản vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đặng Phiên Vân cười nói: “Hẳn là Túc vương cũng ở trước mặt Vương gia lải nhải?”
“Không chỉ như vậy, nếu như chỉ là tự biên tự diễn làm trò một phen, bản vương cũng sẽ không quá tín phục.” Hiên Viên Hoàn nhớ lại: “Có ba điểm, bản vương ngược lại là không thể không tin, một trong số đó, không quản là thật hay giả, Hiên Viên Hối tuy luôn biểu hiện như một oắt con vô dụng, nhưng khi bản vương bắt Túc vương phi quỳ hơn một canh giờ, ánh mắt y nhìn về phía bản vương, mặc dù cực lực ẩn nhẫn, vẫn có sát khí; thứ hai, thời điểm giờ ngọ Túc vương phi nghỉ ngơi, có năm, sáu vị nô bộc một khắc không ngừng đập ve sầu ngoài cửa sổ, một người trong đó là Đại tổng quản Thủ Ninh công công tâm phúc bên Hiên Viên Hối; thứ ba, Túc vương mặc trên người áo Vân Cẩm mới tinh, xiêm y của Túc vương phi mặc dù cũng là Vân Cẩm đan, nhưng đã không còn mới, còn lại tôi tớ, đều mặc bố y tầm thường.”
“Khó trách ta nghe nói, Túc vương phủ chi tiêu toàn bằng tiền Vương phi khổ sở tiết kiệm.” Đặng Phiên Vân suy tư.
“Không sai.” Hiên Viên Hoàn châm chọc nói: “Nghe nói phải dùng đồ cưới Dĩnh Xuyên quận công lúc trước trợ cấp.”
Đặng Phiên Vân đang ôm mỹ nhân đưa rượu, nghe nói lời ấy, tay dừng một chút: “Dĩnh Xuyên quận công bây giờ là Triệu Nhược Phù…”
“Nghĩ đến cũng đáng tiếc.” Hiên Viên Hoàn than thở: “Năm xưa Triệu Hủ tại trường thái học phong hoa bao nhiêu, cho dù là Thôi phò mã ở trước mặt hắn, cũng là thấp hơn một đầu. Ai có thể nghĩ, hôm nay phải lưu lạc tới hoàn cảnh như vậy.”
Đặng Phiên Vân nhíu mày: “Ồ? Ta ở Lương Châu đã lâu, càng là không biết chuyện cũ này.”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe đồn bọn họ từng tỷ thí quân tử lục nghệ, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, Tĩnh Hốt cùng Triệu Hủ mỗi người đều có thắng thua, mà tựa hồ cuối cùng hai người đánh cờ, Triệu Hủ thắng phò mã, nên trở thành đệ nhất tài tử trường thái học.”
Đúng lúc này, vũ cơ nối đuôi nhau mà vào, đi cùng dàn nhạc sư đàn tỳ bà hồ tranh, cùng nhau múa điệu múa người Hồ.
Chỉ thấy từng mỹ nhân, hoặc thướt tha linh động, hoặc xinh đẹp khả nhân, hoặc châu tròn ngọc sáng, hoặc nhỏ yếu mềm mại, ngay cả Đặng Phiên Vân không sa vào mỹ sắc cũng không khỏi ngẩn người.
“Phiên Vân huynh quả nhiên ở biên cương lâu, cũng không nhìn được nhóm nương tử này.” Hiên Viên Hoàn cười nói: “Bọn họ là đến từ giáo phường do nương tử Vân Tú tự mình điều giáo, có thể nói là sắc nghệ song tuyệt, tri tình thức thời.”
Đặng Phiên Vân sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt ngừng trên một người trong đó.
Hiên Viên Hoàn nhìn sang, chỉ thấy nữ tử kia một thân hồng y, dung nhan tươi đẹp đến cực hạn, không khỏi cười nói: “Phiên Vân huynh thật tinh tường, cô gái này tên gọi Nhu Nương, gia cảnh sa sút sau lưu lạc phong trần, chỉ là tính tình hơi kiên cường, Vân Tú phải tiêu pha chút công phu mới khiến cho nàng đi vào khuôn phép.”
Thấy Đặng Phiên Vân chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, thần sắc bất biến, Hiên Viên Hoàn nghiêng người tới, cười nhẹ nói: “Vẫn còn là thanh quan.”
Ánh mắt Đặng Phiên Vân tựa hồ lóe lóe: “Vương gia diễm phúc.”
“Chúng ta danh nghĩa là họ hàng, chưa kể còn là tri kỉ, cũng chỉ là một mỹ nhân, tiểu vương vẫn cam lòng.” Nói xong, Hiên Viên Hoàn vỗ vỗ tay, nhạc sư cùng nhóm vũ cơ đồng thời dừng động tác, trên sân tĩnh lặng.
“Nhu Nương, An Dương hầu nhìn trúng ngươi, đây là phúc phận của ngươi, ngày sau hầu hạ Vương gia cho tốt, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Nhu nương là mỹ nhân thanh lãnh, nghe xong cũng không phản ứng, chỉ phúc thân với Đặng Phiên Vân.
Đặng Phiên Vân đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhấc cằm nàng lên, làm càn mà đánh giá, quả thấy mỹ nhân băng cơ ngọc cốt, nhất thời trong lòng thoả mãn không nói hết, cùng Hiên Viên Hoàn nhìn nhau nở nụ cười.
Hắn vẫn chưa chú ý tới, trong con ngươi Nhu nương chợt lóe một tia sáng lạnh, ác liệt thấu xương.
Thời điểm bọn họ đang mơ màng, Hiên Viên Hối đang xoa thuốc cho Triệu Hủ.
“Shhh…” Triệu Hủ nhăn mày, cắn chặt hàm răng.
Thời gian hắn quỳ quá lâu, nếu không phải chính hắn tinh thông y lý, làm thuốc đúng lúc, sợ là chân này cũng phải phế bỏ.
“Không nghĩ tới Hiên Viên Hoàn này thâm độc đến vậy.” Hiên Viên Hối nghiến răng nghiến lợi: “Lần này gã đến một chuyến, tốn thêm của chúng ta bao nhiêu bạc, tốn thêm bao nhiêu sự tình.”
Chỉ Cức trước kia ở Lệ Cạnh môn cũng là phó Thống lĩnh, Hiên Viên Hoàn cho người xếp mật thám vào Túc Châu, sớm đã bị bắt được mấy người, thậm chí trong đó một, hai người đã phản thủy, đem tình huống Túc Châu thật thật giả giả lộ ra.
Liều mạng cũng phải che giấu, từ ám vệ, Bạch Nhật xã, Âu Huyền cho đến Đột Quyết, tất nhiên phải cực kỳ bí mật cẩn thận.
Vừa hỏi thương lữ qua lại mới biết, chuyện không gạt được như Túc vương nhân thiện, giúp đỡ người nghèo tể yếu, yêu quý dân lực, an bài cho những người này tản chút tin Túc vương bình thường yếu ớt vô năng, không tranh với đời, sợ vợ thành tính, như vậy cũng không đến mức gây ra kiêng kỵ từ Đặng đảng, mà không cần bôi đen quá mức, mất lòng người, hỏng đại kế ngày sau.
Thủ Ninh đúng lúc này tiến vào, trong tay cầm phong thư, thấy Hiên Viên Hối tay dính thuốc mỡ, bèn trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Hủ, hai tay dâng lên.
Triệu Hủ quét mắt, quay sang Hiên Viên Hối thở dài: “Nhu Nghi quận chúa đã vào An Dương Hầu phủ.”
Sớm biết nàng có mưu tính như vậy, cũng sớm biết nàng định kết cục như thế nào, Hiên Viên Hối không sầu não nhiều nữa, chỉ gật đầu nói: “Chờ rảnh tay, vẫn phải nhanh chóng phái người đi tìm Lang Gia vương Thế tử, tốt xấu để cho tỷ đệ bọn họ thấy mặt nhau.”
“Đúng vậy.” Triệu Hủ sai người mang nước cho Hiên Viên Hối rửa tay: “Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy tâm thần không yên.”
Hiên Viên Hối ngửa mặt nằm trên giường nhỏ: “Thấy chiêu thì phá chiêu thôi, gấp cũng vô dụng. Mặt khác, lúc trước từ Thiên Sơn hái được Tuyết Liên, đã lệnh người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đi trong kinh.”
“Vật ấy tối ôn bổ, lại có hiệu quả khử phong trừ ẩm.” Triệu Hủ cười nói: “Bệ hạ thấy, chắc chắn khen Vương gia thuần hiếu.”
Hiên Viên Hối ngồi thẳng người: “Ngươi không phải cũng bị trúng gió, như vậy đi, đưa đi trong kinh bốn viên, lưu lại hai viên, ngươi giữ dùng.”
Lòng Triệu Hủ ấm áp: “Tâm ý Vương gia, ta nhận.”
Thấy hắn cười đến ôn nhuận, Hiên Viên Hối có chút ngại ngùng, cũng nở nụ cười.
Dục ngữ hàm tu, dục ngữ hoàn hưu, tâm sự như hà thuyết. (Muốn nói lại xấu hổ, muốn nói rồi lại thôi, không biết phải tâm sự thế nào._.)
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: chương này viết có nhiều điểm nghi hoặc nên sẽ tập trung giải thích.
Kỳ thực phía tui chỉ muốn biểu đạt tương đối đơn giản, chính là hai bên tình cảm thân thiết, cho nên Vương phi tiết kiệm tiền để Vương gia mặc đồ mới đi giao tiếp xã giao, chính mình mặc đồ cũ, bởi vì thật rất nghèo.
Bên này ngầm thừa nhận Hiên Viên Hoàn không biết là bởi vì không quen hoặc là quên mất, Vương gia ngày trước đã nói qua cha của Nhu Nghi quận chúa chính là người sáng lập “Tổ chức Kháng ngoại thích” Bạch Nhật xã, Độc Cô quý phi cũng là vậy cho nên tại một nơi nào đó trường hợp nào đó gặp qua rồi nhận thức Nhu Nghi quận chúa cùng toàn bộ nhà Lang Gia thân cận.
Vân Tú ở kinh thành là cấp dưới trước đã được Chỉ Cức nhắc qua.
Trở lại Lương Châu, Đặng Phiên Vân vẫn chưa hồi kinh, mở tiệc vì gã đón gió, trong bữa tiệc tiện miệng hỏi: “Túc vương trì hạ Túc Châu, hiện nay như thế nào?”
Hiên Viên Hoàn sờ sờ đầu tiểu Hổ đặt trên đùi: “Không quá khác, vẫn như năm xưa.”
“Ồ?”
“Có ăn mày, có lưu manh, tuy nhiên không thể nói là dân chúng lầm than; tường thành lâu không sửa chữa, binh sĩ thủ thành không rõ bao nhiêu; một đường cằn cỗi, không nhiều ruộng tốt, nhưng tứ đệ coi như hiếu kính, trên bàn ăn bày vô số sơn hào hải vị ngọc thực, nếu như hỏi về Túc Châu quan cảm… so với U Châu, Lũng Châu, cũng không có gì ngạc nhiên.” Hiên Viên Hoàn xoa bóp mũi tiểu Hổ, hài lòng nghe thấy nó gầm gừ một tiếng. “Ngược lại là tứ đệ thay đổi làm bản vương nhìn với cặp mắt khác xưa.”
Đặng Phiên Vân cười nói: “Hẳn là Túc vương cũng ở trước mặt Vương gia lải nhải?”
“Không chỉ như vậy, nếu như chỉ là tự biên tự diễn làm trò một phen, bản vương cũng sẽ không quá tín phục.” Hiên Viên Hoàn nhớ lại: “Có ba điểm, bản vương ngược lại là không thể không tin, một trong số đó, không quản là thật hay giả, Hiên Viên Hối tuy luôn biểu hiện như một oắt con vô dụng, nhưng khi bản vương bắt Túc vương phi quỳ hơn một canh giờ, ánh mắt y nhìn về phía bản vương, mặc dù cực lực ẩn nhẫn, vẫn có sát khí; thứ hai, thời điểm giờ ngọ Túc vương phi nghỉ ngơi, có năm, sáu vị nô bộc một khắc không ngừng đập ve sầu ngoài cửa sổ, một người trong đó là Đại tổng quản Thủ Ninh công công tâm phúc bên Hiên Viên Hối; thứ ba, Túc vương mặc trên người áo Vân Cẩm mới tinh, xiêm y của Túc vương phi mặc dù cũng là Vân Cẩm đan, nhưng đã không còn mới, còn lại tôi tớ, đều mặc bố y tầm thường.”
“Khó trách ta nghe nói, Túc vương phủ chi tiêu toàn bằng tiền Vương phi khổ sở tiết kiệm.” Đặng Phiên Vân suy tư.
“Không sai.” Hiên Viên Hoàn châm chọc nói: “Nghe nói phải dùng đồ cưới Dĩnh Xuyên quận công lúc trước trợ cấp.”
Đặng Phiên Vân đang ôm mỹ nhân đưa rượu, nghe nói lời ấy, tay dừng một chút: “Dĩnh Xuyên quận công bây giờ là Triệu Nhược Phù…”
“Nghĩ đến cũng đáng tiếc.” Hiên Viên Hoàn than thở: “Năm xưa Triệu Hủ tại trường thái học phong hoa bao nhiêu, cho dù là Thôi phò mã ở trước mặt hắn, cũng là thấp hơn một đầu. Ai có thể nghĩ, hôm nay phải lưu lạc tới hoàn cảnh như vậy.”
Đặng Phiên Vân nhíu mày: “Ồ? Ta ở Lương Châu đã lâu, càng là không biết chuyện cũ này.”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ nghe đồn bọn họ từng tỷ thí quân tử lục nghệ, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, Tĩnh Hốt cùng Triệu Hủ mỗi người đều có thắng thua, mà tựa hồ cuối cùng hai người đánh cờ, Triệu Hủ thắng phò mã, nên trở thành đệ nhất tài tử trường thái học.”
Đúng lúc này, vũ cơ nối đuôi nhau mà vào, đi cùng dàn nhạc sư đàn tỳ bà hồ tranh, cùng nhau múa điệu múa người Hồ.
Chỉ thấy từng mỹ nhân, hoặc thướt tha linh động, hoặc xinh đẹp khả nhân, hoặc châu tròn ngọc sáng, hoặc nhỏ yếu mềm mại, ngay cả Đặng Phiên Vân không sa vào mỹ sắc cũng không khỏi ngẩn người.
“Phiên Vân huynh quả nhiên ở biên cương lâu, cũng không nhìn được nhóm nương tử này.” Hiên Viên Hoàn cười nói: “Bọn họ là đến từ giáo phường do nương tử Vân Tú tự mình điều giáo, có thể nói là sắc nghệ song tuyệt, tri tình thức thời.”
Đặng Phiên Vân sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt ngừng trên một người trong đó.
Hiên Viên Hoàn nhìn sang, chỉ thấy nữ tử kia một thân hồng y, dung nhan tươi đẹp đến cực hạn, không khỏi cười nói: “Phiên Vân huynh thật tinh tường, cô gái này tên gọi Nhu Nương, gia cảnh sa sút sau lưu lạc phong trần, chỉ là tính tình hơi kiên cường, Vân Tú phải tiêu pha chút công phu mới khiến cho nàng đi vào khuôn phép.”
Thấy Đặng Phiên Vân chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, thần sắc bất biến, Hiên Viên Hoàn nghiêng người tới, cười nhẹ nói: “Vẫn còn là thanh quan.”
Ánh mắt Đặng Phiên Vân tựa hồ lóe lóe: “Vương gia diễm phúc.”
“Chúng ta danh nghĩa là họ hàng, chưa kể còn là tri kỉ, cũng chỉ là một mỹ nhân, tiểu vương vẫn cam lòng.” Nói xong, Hiên Viên Hoàn vỗ vỗ tay, nhạc sư cùng nhóm vũ cơ đồng thời dừng động tác, trên sân tĩnh lặng.
“Nhu Nương, An Dương hầu nhìn trúng ngươi, đây là phúc phận của ngươi, ngày sau hầu hạ Vương gia cho tốt, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Nhu nương là mỹ nhân thanh lãnh, nghe xong cũng không phản ứng, chỉ phúc thân với Đặng Phiên Vân.
Đặng Phiên Vân đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt nàng, nhấc cằm nàng lên, làm càn mà đánh giá, quả thấy mỹ nhân băng cơ ngọc cốt, nhất thời trong lòng thoả mãn không nói hết, cùng Hiên Viên Hoàn nhìn nhau nở nụ cười.
Hắn vẫn chưa chú ý tới, trong con ngươi Nhu nương chợt lóe một tia sáng lạnh, ác liệt thấu xương.
Thời điểm bọn họ đang mơ màng, Hiên Viên Hối đang xoa thuốc cho Triệu Hủ.
“Shhh…” Triệu Hủ nhăn mày, cắn chặt hàm răng.
Thời gian hắn quỳ quá lâu, nếu không phải chính hắn tinh thông y lý, làm thuốc đúng lúc, sợ là chân này cũng phải phế bỏ.
“Không nghĩ tới Hiên Viên Hoàn này thâm độc đến vậy.” Hiên Viên Hối nghiến răng nghiến lợi: “Lần này gã đến một chuyến, tốn thêm của chúng ta bao nhiêu bạc, tốn thêm bao nhiêu sự tình.”
Chỉ Cức trước kia ở Lệ Cạnh môn cũng là phó Thống lĩnh, Hiên Viên Hoàn cho người xếp mật thám vào Túc Châu, sớm đã bị bắt được mấy người, thậm chí trong đó một, hai người đã phản thủy, đem tình huống Túc Châu thật thật giả giả lộ ra.
Liều mạng cũng phải che giấu, từ ám vệ, Bạch Nhật xã, Âu Huyền cho đến Đột Quyết, tất nhiên phải cực kỳ bí mật cẩn thận.
Vừa hỏi thương lữ qua lại mới biết, chuyện không gạt được như Túc vương nhân thiện, giúp đỡ người nghèo tể yếu, yêu quý dân lực, an bài cho những người này tản chút tin Túc vương bình thường yếu ớt vô năng, không tranh với đời, sợ vợ thành tính, như vậy cũng không đến mức gây ra kiêng kỵ từ Đặng đảng, mà không cần bôi đen quá mức, mất lòng người, hỏng đại kế ngày sau.
Thủ Ninh đúng lúc này tiến vào, trong tay cầm phong thư, thấy Hiên Viên Hối tay dính thuốc mỡ, bèn trực tiếp đi tới trước mặt Triệu Hủ, hai tay dâng lên.
Triệu Hủ quét mắt, quay sang Hiên Viên Hối thở dài: “Nhu Nghi quận chúa đã vào An Dương Hầu phủ.”
Sớm biết nàng có mưu tính như vậy, cũng sớm biết nàng định kết cục như thế nào, Hiên Viên Hối không sầu não nhiều nữa, chỉ gật đầu nói: “Chờ rảnh tay, vẫn phải nhanh chóng phái người đi tìm Lang Gia vương Thế tử, tốt xấu để cho tỷ đệ bọn họ thấy mặt nhau.”
“Đúng vậy.” Triệu Hủ sai người mang nước cho Hiên Viên Hối rửa tay: “Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy tâm thần không yên.”
Hiên Viên Hối ngửa mặt nằm trên giường nhỏ: “Thấy chiêu thì phá chiêu thôi, gấp cũng vô dụng. Mặt khác, lúc trước từ Thiên Sơn hái được Tuyết Liên, đã lệnh người cố gắng càng nhanh càng tốt đưa đi trong kinh.”
“Vật ấy tối ôn bổ, lại có hiệu quả khử phong trừ ẩm.” Triệu Hủ cười nói: “Bệ hạ thấy, chắc chắn khen Vương gia thuần hiếu.”
Hiên Viên Hối ngồi thẳng người: “Ngươi không phải cũng bị trúng gió, như vậy đi, đưa đi trong kinh bốn viên, lưu lại hai viên, ngươi giữ dùng.”
Lòng Triệu Hủ ấm áp: “Tâm ý Vương gia, ta nhận.”
Thấy hắn cười đến ôn nhuận, Hiên Viên Hối có chút ngại ngùng, cũng nở nụ cười.
Dục ngữ hàm tu, dục ngữ hoàn hưu, tâm sự như hà thuyết. (Muốn nói lại xấu hổ, muốn nói rồi lại thôi, không biết phải tâm sự thế nào._.)
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: chương này viết có nhiều điểm nghi hoặc nên sẽ tập trung giải thích.
Kỳ thực phía tui chỉ muốn biểu đạt tương đối đơn giản, chính là hai bên tình cảm thân thiết, cho nên Vương phi tiết kiệm tiền để Vương gia mặc đồ mới đi giao tiếp xã giao, chính mình mặc đồ cũ, bởi vì thật rất nghèo.
Bên này ngầm thừa nhận Hiên Viên Hoàn không biết là bởi vì không quen hoặc là quên mất, Vương gia ngày trước đã nói qua cha của Nhu Nghi quận chúa chính là người sáng lập “Tổ chức Kháng ngoại thích” Bạch Nhật xã, Độc Cô quý phi cũng là vậy cho nên tại một nơi nào đó trường hợp nào đó gặp qua rồi nhận thức Nhu Nghi quận chúa cùng toàn bộ nhà Lang Gia thân cận.
Vân Tú ở kinh thành là cấp dưới trước đã được Chỉ Cức nhắc qua.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng