Đợi Năm Nào - Chương 91
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đợi Năm Nào
Chương 91
Bản thân Túc vương đánh Đặng đảng chính là lấy danh hào phù trợ chính thống, tru diệt phản tặc, bây giờ Đặng Tường đã soán thật, việc Túc vương khởi binh thoáng chốc càng thêm danh chính ngôn thuận.
Triệu Hủ bên Dân Châu đã nghe nói việc này, nhưng hắn lại không có bao nhiêu lòng thanh nhàn để lo lắng cho Hiên Viên Hối, mà vội vàng đi chỉnh đốn lương thảo quân sĩ trong thành.
Bây giờ ngay cả trẻ con cũng biết người có thể tranh giành Trung Nguyên chỉ còn Tuyên vương Đặng Tường và Túc vương Hiên Viên Hối, cũng không xuất hiện thứ gọi là chư hầu tiền triều, tình hình thiên hạ đại loạn. Trải qua mấy năm, người muốn chọn lựa trận doanh, cũng đã đầu quân cho các kỳ chủ.
Bây giờ, thế nhân đều chờ đợi một hồi chém giết cuối cùng này.
Triệu Hủ đang kiểm tra phòng thủ trong thành, dùng dao găm cắm lần lượt vào từng khe nhỏ trên tường thành, phàm là có chỗ nào lỏng lẻo bèn lập tức tìm ti công (sở xây dựng) trách lỗi.
“Tư Đồ.” Bùi Tuyển vội vã leo lên thành lầu.
Triệu Hủ giương mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Đặng Phúc Vũ quả nhiên xuất phát về phía Dân Châu rồi!”
Chuyện trong dự liệu, Triệu Hủ chỉ bình thản hỏi: “Thôi Từ Cửu đâu, có tung tích của hắn không?”
“Hai ngày trước hắn đã tiến vào Sơn Nam Đạo, sau không có tung tích gì nữa. Ngươi nói hắn có thể hay không đã…”
Triệu Hủ gật đầu: “Con đường chính hắn chọn, phải tự đi. Có thể sống hay không, đành xem hết bản lĩnh của hắn, cũng xem ở thiên mệnh.”
Triệu Hủ nhìn quanh một vòng, người chung quanh dồn dập lui về phía sau, hắn mới nói: “Mười vạn người đã đến?”
“Đã mai phục dưới chân núi, chờ quân Đặng Phúc Vũ vừa đến…”
“Được.” Triệu Hủ nhíu mày nhìn vùng đất bằng phẳng bên dưới thành: “Đã không phải nơi hiểm yếu, cũng không có hùng binh, thành này xem ra khó trông rồi. Ta phỏng chừng cũng chỉ có thể chống đỡ mười ngày nửa tháng, nếu như viện binh không đến, khả năng chúng ta cũng phải qua đời ở đó. Ngươi và Trịnh Uyên Chi cùng mấy người tính toán một chút, đưa tất cả già trẻ phụ nữ trẻ em cùng đệ tử Sĩ tộc rời khỏi thành đi.”
Bùi Tuyển cả kinh: “Làm sao phải đến mức này! Huống hồ coi như là phải, Tư Đồ thân thể vạn kim, là lãnh tụ của Sĩ tộc, cũng nên là Tư Đồ đi trước!”
“A.” Triệu Hủ cười lạnh: “Sớm đã có người nhìn ta không vừa mắt, nếu như ta bỏ thành mà chạy, không biết quay trở lại sẽ nói được gì nữa, huống chi, ngươi làm sao biết ta không trốn?”
“Tư Đồ, ngươi có ý gì?”
Triệu Hủ gõ nhẹ thành gạch: “Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu.”
Ngày mười bảy tháng sáu trời cực kỳ oi bức, Hiên Viên Hối trằn trọc trở mình, không thể vào giấc, trong đầu toàn là tình hình chiến trận hiện tại ở Dân Châu.
Lại nghe có người đến báo: “Vương gia, Dân Châu ác liệt.”
Hiên Viên Hối chỉ liếc mắt nhìn qua, xong ném tin sang một bên: “Được, được, được! Được lắm Triệu Dương Quang!”
Lúc này Triệu Hủ đang cùng thuộc hạ trốn trong một khe núi không biết tên, phất tay phủi mấy con côn trùng không biết từ chỗ nào bò đến.
“Tư Đồ, không tới mười dặm.”
Triệu Hủ gật đầu: “Trinh sát có bao nhiêu người?”
“Cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ không ít hơn ba mươi vạn.”
“Vẫn chưa chia quân?”
“Phải.”
Bên cạnh Triệu Hủ là Bùi Tuyển, Trịnh Uyên Chi cùng với vài đệ tử Sĩ tộc không rút lui, hắn không chịu đi, ở lại bên cạnh Triệu Hủ lấy tiền đồ.
Triệu Hủ trầm mặc nửa ngày: “Trước khi ra khỏi thành ngươi đã đi kiểm tra qua?”
“Có.”
Triệu Hủ không nói nữa, mười vạn đại quân này toàn bộ phải bị hắn đánh tan, bên cạnh hắn chỉ có năm ngàn thân binh.
Đột nhiên bùn đất dưới chân hơi rung động, ánh mắt Triệu Hủ phát lạnh, đứng dậy ngóng nhìn phương bắc.
Quả nhiên xa xa thấy bụi mù nổi lên bốn phía, có tinh kỳ đong đưa, thêu chữ “Tuyên” cùng chữ “Đặng” —— Đặng Tường nếu đã quyết ý đăng cơ, Đặng Phúc Vũ cũng tự chủ trương mà tự thăng chính mình từ Tuyên vương Thế tử lên làm Tuyên vương, so với ông già nhà hắn còn nóng ruột hơn.
Tuy nói Triệu Hủ đơn độc lĩnh quân đã được một năm, nhưng đơn độc lĩnh binh vẫn là lần đầu, thường ngày hắn đều ngồi ở trong thành hoặc trong lều chờ đợi chiến sự dừng, chờ đợi chiến báo đến.
Tổn hại bao nhiêu, giết địch bao nhiêu, đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ chỉ giống như những con số đơn điệu, bao nhiêu người so với bao nhiêu trâu ngựa bao nhiêu lương thảo cũng không có gì khác nhau.
Nhưng hôm nay không còn như vậy nữa, hắn phải trút cao quan hoa thường, mặc vào giáp trụ hồ phục, cả người bốc mùi, đứng trên bùn đất cùng nhóm sĩ tốt thân đầy vết thương.
Nói một cách cầu thị, bây giờ nhìn đại quân áp thành, cho dù bề ngoài vẫn bàng quan, nhưng hai chân hắn đã như nhũn ra, trong lòng rung động.
Hắn suy đoán, cả một đời hắn cũng không thể nào hiểu được sự kích động và hoan hỉ như cuồng khi ở trên chiến trường của Hiên Viên Hối.
Hắn dường như đã nghe được mùi máu tanh, ngực dâng từng cơn khó chịu chỉ muốn nôn.
“Tư Đồ.” Bùi Tuyển tựa hồ ghé vào tai hắn nói chuyện.
Triệu Hủ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe Bùi Tuyển nói: “Ngoài thành đã đánh nhau.”
Hắn nghe thấy tiếng chém giết, tiếng kêu rên, tiếng đao thương đâm vào da thịt, hắn tựa hồ cũng nhìn thấy ánh đao bóng kiếm, máu thịt tung toé.
“Tư Đồ!”
Hắn quay đầu phát hiện Bùi Tuyển đang lo lắng không thôi mà nhìn mình, bình tĩnh lại, hắn phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ôm cây mà ói ra.
Quả thực tư văn không dùng ở đây được.
Tất cả thân binh xung quanh đều nhìn thẳng, làm như chưa từng trông thấy hắn mất lễ nghi.
Triệu Hủ dùng khăn Bạch Tô đưa qua lau miệng, thầm cười khổ.
Đặng Phúc Vũ mặc dù không phải kẻ đại tài, nhưng cũng đã dẫn binh nhiều năm, có thể nói là cẩn thận, vì để cho gã tiến vào thành Dân Châu, trong thành đặc biệt lưu lại ngàn người dẫn dụ, lại để mấy vạn người ở ngoài thành đợi mệnh, một khi quân chủ lực của Đặng Phúc Vũ tiến vào thành Dân Châu, sẽ từ ngoài vây công.
Trong giờ khắc này những người đang đứng sau lưng hắn đây, sẽ đợi thời điểm Đặng Phúc Vũ tiến hết vào thành Dân Châu rồi phản công.
Kế hoạch này thoạt nhìn thuận lợi, không có vết rách, thế nhưng vẫn tồn tại thiên thời địa lợi nhân hoà, tỷ như Đặng Phúc Vũ nhìn thấu binh lực trong thành không nhiều, không chịu vào thành; tỷ như Đặng Phúc Vũ chỉ phái một đội nhỏ thăm dò, lập tức phát hiện ra bên ngoài có phục kích; lại tỷ như binh lực của Đặng Phúc Vũ thực sự quá nhiều, binh lực đào vong cũng đủ cũng toàn thắng mười mấy vạn người của bọn họ…
Nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi bên cạnh, Triệu Hủ càng cảm thấy chột dạ từng cơn.
Hắn nên lấy vẻ mặt nào nói cho bọn họ biết, hết thảy người trong thành giờ khắc này đều là cửu tử vô sinh.
Giờ khắc này đám người đứng bên Triệu Hủ hắn, cũng là cửu tử nhất sinh…
“Tư Đồ, mấy vị đại nhân, Đặng thị bắt đầu đã công thành! Trên thành các huynh đệ đang tử chiến.”
“Quân của Đặng Phúc Vũ, ước chừng có ba vạn người giết vào, hiện tại các huynh đệ vừa đánh vừa lui, hi vọng dẫn bọn họ vào nhiều hơn.”
“Bên trong các huynh đệ đã không còn nhiều lắm, chỉ e sợ Đặng Phúc Vũ nhận ra được không đúng, hắn không vào thành nữa, cũng không quan tâm Đặng đảng trong thành, trực tiếp mang người chuẩn bị rút lui.”
Triệu Hủ kịp thời quyết đoán: “Động thủ.”
Cửa thành khép chặt lại, liệt hỏa từ trên trời giáng xuống, đốt cháy sạch phố xá xung quanh cổng thành, Đặng quân vào thành có tới bảy, tám vạn người cũng hóa thành bột mịn với Túc Quân còn sót lại trong thành.
Còn chưa kịp phỉ nhổ bản thân, đã nghe xa xa trinh sát tới nói: “Tư Đồ, hiện tại Đặng Phúc Vũ ước chừng còn hơn hai trăm ngàn người, bọn họ đã phát giác chúng ta phục binh, đang bắt đầu giao chiến!”
Triệu Hủ bên Dân Châu đã nghe nói việc này, nhưng hắn lại không có bao nhiêu lòng thanh nhàn để lo lắng cho Hiên Viên Hối, mà vội vàng đi chỉnh đốn lương thảo quân sĩ trong thành.
Bây giờ ngay cả trẻ con cũng biết người có thể tranh giành Trung Nguyên chỉ còn Tuyên vương Đặng Tường và Túc vương Hiên Viên Hối, cũng không xuất hiện thứ gọi là chư hầu tiền triều, tình hình thiên hạ đại loạn. Trải qua mấy năm, người muốn chọn lựa trận doanh, cũng đã đầu quân cho các kỳ chủ.
Bây giờ, thế nhân đều chờ đợi một hồi chém giết cuối cùng này.
Triệu Hủ đang kiểm tra phòng thủ trong thành, dùng dao găm cắm lần lượt vào từng khe nhỏ trên tường thành, phàm là có chỗ nào lỏng lẻo bèn lập tức tìm ti công (sở xây dựng) trách lỗi.
“Tư Đồ.” Bùi Tuyển vội vã leo lên thành lầu.
Triệu Hủ giương mắt nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
“Đặng Phúc Vũ quả nhiên xuất phát về phía Dân Châu rồi!”
Chuyện trong dự liệu, Triệu Hủ chỉ bình thản hỏi: “Thôi Từ Cửu đâu, có tung tích của hắn không?”
“Hai ngày trước hắn đã tiến vào Sơn Nam Đạo, sau không có tung tích gì nữa. Ngươi nói hắn có thể hay không đã…”
Triệu Hủ gật đầu: “Con đường chính hắn chọn, phải tự đi. Có thể sống hay không, đành xem hết bản lĩnh của hắn, cũng xem ở thiên mệnh.”
Triệu Hủ nhìn quanh một vòng, người chung quanh dồn dập lui về phía sau, hắn mới nói: “Mười vạn người đã đến?”
“Đã mai phục dưới chân núi, chờ quân Đặng Phúc Vũ vừa đến…”
“Được.” Triệu Hủ nhíu mày nhìn vùng đất bằng phẳng bên dưới thành: “Đã không phải nơi hiểm yếu, cũng không có hùng binh, thành này xem ra khó trông rồi. Ta phỏng chừng cũng chỉ có thể chống đỡ mười ngày nửa tháng, nếu như viện binh không đến, khả năng chúng ta cũng phải qua đời ở đó. Ngươi và Trịnh Uyên Chi cùng mấy người tính toán một chút, đưa tất cả già trẻ phụ nữ trẻ em cùng đệ tử Sĩ tộc rời khỏi thành đi.”
Bùi Tuyển cả kinh: “Làm sao phải đến mức này! Huống hồ coi như là phải, Tư Đồ thân thể vạn kim, là lãnh tụ của Sĩ tộc, cũng nên là Tư Đồ đi trước!”
“A.” Triệu Hủ cười lạnh: “Sớm đã có người nhìn ta không vừa mắt, nếu như ta bỏ thành mà chạy, không biết quay trở lại sẽ nói được gì nữa, huống chi, ngươi làm sao biết ta không trốn?”
“Tư Đồ, ngươi có ý gì?”
Triệu Hủ gõ nhẹ thành gạch: “Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu.”
Ngày mười bảy tháng sáu trời cực kỳ oi bức, Hiên Viên Hối trằn trọc trở mình, không thể vào giấc, trong đầu toàn là tình hình chiến trận hiện tại ở Dân Châu.
Lại nghe có người đến báo: “Vương gia, Dân Châu ác liệt.”
Hiên Viên Hối chỉ liếc mắt nhìn qua, xong ném tin sang một bên: “Được, được, được! Được lắm Triệu Dương Quang!”
Lúc này Triệu Hủ đang cùng thuộc hạ trốn trong một khe núi không biết tên, phất tay phủi mấy con côn trùng không biết từ chỗ nào bò đến.
“Tư Đồ, không tới mười dặm.”
Triệu Hủ gật đầu: “Trinh sát có bao nhiêu người?”
“Cũng không biết, nhưng chắc chắn sẽ không ít hơn ba mươi vạn.”
“Vẫn chưa chia quân?”
“Phải.”
Bên cạnh Triệu Hủ là Bùi Tuyển, Trịnh Uyên Chi cùng với vài đệ tử Sĩ tộc không rút lui, hắn không chịu đi, ở lại bên cạnh Triệu Hủ lấy tiền đồ.
Triệu Hủ trầm mặc nửa ngày: “Trước khi ra khỏi thành ngươi đã đi kiểm tra qua?”
“Có.”
Triệu Hủ không nói nữa, mười vạn đại quân này toàn bộ phải bị hắn đánh tan, bên cạnh hắn chỉ có năm ngàn thân binh.
Đột nhiên bùn đất dưới chân hơi rung động, ánh mắt Triệu Hủ phát lạnh, đứng dậy ngóng nhìn phương bắc.
Quả nhiên xa xa thấy bụi mù nổi lên bốn phía, có tinh kỳ đong đưa, thêu chữ “Tuyên” cùng chữ “Đặng” —— Đặng Tường nếu đã quyết ý đăng cơ, Đặng Phúc Vũ cũng tự chủ trương mà tự thăng chính mình từ Tuyên vương Thế tử lên làm Tuyên vương, so với ông già nhà hắn còn nóng ruột hơn.
Tuy nói Triệu Hủ đơn độc lĩnh quân đã được một năm, nhưng đơn độc lĩnh binh vẫn là lần đầu, thường ngày hắn đều ngồi ở trong thành hoặc trong lều chờ đợi chiến sự dừng, chờ đợi chiến báo đến.
Tổn hại bao nhiêu, giết địch bao nhiêu, đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ chỉ giống như những con số đơn điệu, bao nhiêu người so với bao nhiêu trâu ngựa bao nhiêu lương thảo cũng không có gì khác nhau.
Nhưng hôm nay không còn như vậy nữa, hắn phải trút cao quan hoa thường, mặc vào giáp trụ hồ phục, cả người bốc mùi, đứng trên bùn đất cùng nhóm sĩ tốt thân đầy vết thương.
Nói một cách cầu thị, bây giờ nhìn đại quân áp thành, cho dù bề ngoài vẫn bàng quan, nhưng hai chân hắn đã như nhũn ra, trong lòng rung động.
Hắn suy đoán, cả một đời hắn cũng không thể nào hiểu được sự kích động và hoan hỉ như cuồng khi ở trên chiến trường của Hiên Viên Hối.
Hắn dường như đã nghe được mùi máu tanh, ngực dâng từng cơn khó chịu chỉ muốn nôn.
“Tư Đồ.” Bùi Tuyển tựa hồ ghé vào tai hắn nói chuyện.
Triệu Hủ lúc này mới phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe Bùi Tuyển nói: “Ngoài thành đã đánh nhau.”
Hắn nghe thấy tiếng chém giết, tiếng kêu rên, tiếng đao thương đâm vào da thịt, hắn tựa hồ cũng nhìn thấy ánh đao bóng kiếm, máu thịt tung toé.
“Tư Đồ!”
Hắn quay đầu phát hiện Bùi Tuyển đang lo lắng không thôi mà nhìn mình, bình tĩnh lại, hắn phát hiện không biết từ lúc nào mình đã ôm cây mà ói ra.
Quả thực tư văn không dùng ở đây được.
Tất cả thân binh xung quanh đều nhìn thẳng, làm như chưa từng trông thấy hắn mất lễ nghi.
Triệu Hủ dùng khăn Bạch Tô đưa qua lau miệng, thầm cười khổ.
Đặng Phúc Vũ mặc dù không phải kẻ đại tài, nhưng cũng đã dẫn binh nhiều năm, có thể nói là cẩn thận, vì để cho gã tiến vào thành Dân Châu, trong thành đặc biệt lưu lại ngàn người dẫn dụ, lại để mấy vạn người ở ngoài thành đợi mệnh, một khi quân chủ lực của Đặng Phúc Vũ tiến vào thành Dân Châu, sẽ từ ngoài vây công.
Trong giờ khắc này những người đang đứng sau lưng hắn đây, sẽ đợi thời điểm Đặng Phúc Vũ tiến hết vào thành Dân Châu rồi phản công.
Kế hoạch này thoạt nhìn thuận lợi, không có vết rách, thế nhưng vẫn tồn tại thiên thời địa lợi nhân hoà, tỷ như Đặng Phúc Vũ nhìn thấu binh lực trong thành không nhiều, không chịu vào thành; tỷ như Đặng Phúc Vũ chỉ phái một đội nhỏ thăm dò, lập tức phát hiện ra bên ngoài có phục kích; lại tỷ như binh lực của Đặng Phúc Vũ thực sự quá nhiều, binh lực đào vong cũng đủ cũng toàn thắng mười mấy vạn người của bọn họ…
Nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi bên cạnh, Triệu Hủ càng cảm thấy chột dạ từng cơn.
Hắn nên lấy vẻ mặt nào nói cho bọn họ biết, hết thảy người trong thành giờ khắc này đều là cửu tử vô sinh.
Giờ khắc này đám người đứng bên Triệu Hủ hắn, cũng là cửu tử nhất sinh…
“Tư Đồ, mấy vị đại nhân, Đặng thị bắt đầu đã công thành! Trên thành các huynh đệ đang tử chiến.”
“Quân của Đặng Phúc Vũ, ước chừng có ba vạn người giết vào, hiện tại các huynh đệ vừa đánh vừa lui, hi vọng dẫn bọn họ vào nhiều hơn.”
“Bên trong các huynh đệ đã không còn nhiều lắm, chỉ e sợ Đặng Phúc Vũ nhận ra được không đúng, hắn không vào thành nữa, cũng không quan tâm Đặng đảng trong thành, trực tiếp mang người chuẩn bị rút lui.”
Triệu Hủ kịp thời quyết đoán: “Động thủ.”
Cửa thành khép chặt lại, liệt hỏa từ trên trời giáng xuống, đốt cháy sạch phố xá xung quanh cổng thành, Đặng quân vào thành có tới bảy, tám vạn người cũng hóa thành bột mịn với Túc Quân còn sót lại trong thành.
Còn chưa kịp phỉ nhổ bản thân, đã nghe xa xa trinh sát tới nói: “Tư Đồ, hiện tại Đặng Phúc Vũ ước chừng còn hơn hai trăm ngàn người, bọn họ đã phát giác chúng ta phục binh, đang bắt đầu giao chiến!”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng