Đợi Năm Nào - Chương 69
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Đợi Năm Nào
Chương 69
Vừa vào địa lao, đã thấy Chỉ Cức nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, cả người vùi trong da cừu dày đặc, mặt mang bệnh trạng tái nhợt, có một thị nữ đang nhẹ nhàng đấm vai cho gã.
(nhuyễn tháp hay tháp: https://imgur.com/tjc8EZK )
Hiên Viên Hối cười nói: “Tiên sinh thực sự là hưng trí, thoải mái như vậy, tiểu vương cũng hâm mộ.”
“Tiên sinh gần đây thân thể còn chưa lanh lẹ?” Triệu Hủ lại ân cần hỏi.
Cặp mắt vô thần của Chỉ Cức dường như liếc về phía hắn: “Đa tạ Vương phi quan tâm, phế nhân vẫn còn một hơi.”
Mỗi lần gã tự xưng phế nhân, đều thể hiện rõ là rõ tâm tình không tệ, Hiên Viên Hối cười cười: “Cho hắn ra đi.”
Chỉ Cức gật đầu, một hắc y võ sĩ mở cửa một gian phòng đá, có người từ bên trong thong thả bước ra, chỉ thấy hắn long hành hổ bộ, khí vũ bất phàm, vừa nhìn chính là người có thể thành đại sự.
“Tiểu nhân kiến quá Vương gia, Vương phi.” Hắn chắp tay làm lễ, đúng mực.
Triệu Hủ nhíu mày: “Hắn là?”
Người kia chẳng hề nói lời ngông cuồng, mà nhìn về phía Hiên Viên Hối cùng Chỉ Cức, thấy Hiên Viên Hối từ từ gật đầu mới đáp: “Tiểu nhân Trương Nhân Bảo, người Ngũ Nguyên, tuổi ba mươi hai, hiện là Đại thủ lĩnh nghĩa quân.”
Triệu Hủ sững sờ, bất khả tư nghị nhìn về phía Hiên Viên Hối: “Biện pháp này của ngươi thực sự quá mạo hiểm, ngươi nào biết hắn ta còn cha mẹ thê tử, có tri kỉ bạn tốt hay không? Chỉ sợ trong lúc bọn họ tùy ý nói chuyện huyên thuyên, nói tới chuyện cũ chỉ có ít người biết, nếu riêng hắn không biết, không phải là bại lộ trong nháy mắt?”
Chỉ Cức không vui nói: “Vương phi không tin được ta?”
Triệu Hủ tự biết nói lỡ, ngượng ngùng cười, lại nghe Chỉ Cức báo: “Trương Nhân Bảo này chính là cô nhi, chưa từng cưới vợ, sau thiên tai, đồng liêu cùng làm tiểu Lại ngày trước cũng tận số ly tán. Thời điểm nghĩa quân khởi binh, ta đã sắp nhân thủ nằm vùng bên cạnh hắn, nắm tường tận thói quen sinh hoạt của hắn thậm chí biết cả bí mật của nghĩa quân. Không dối gạt Vương phi, người này trước hầu hạ bên người Trương Nhân Bảo một tháng, người bình thường muốn phát hiện ra sai biệt, không dễ dàng.”
“Ngược lại là ta quá mức cẩn thận.” Triệu Hủ suy nghĩ một chút: “Vậy Trương Nhân Bảo thật Vương gia sẵn sàng xử lý như thế nào?”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Việc này ta cũng do dự chưa quyết, nếu như giết hắn, giả là anh hùng hảo hán thật, ta có chút không hạ thủ được, nếu như để người sống, ta lo lắng ngày càng rắc rối…”
“Không bằng để cho ta xử lý người này được không?” Triệu Hủ tìm từ ngữ thích hợp nói: “Ta luôn cảm thấy người này lưu lại, biết đâu còn có tác dụng.”
Hiên Viên Hối vốn chưa quyết định chủ ý, hắn vừa nói như thế, cũng lười nghiền ngẫm, trực tiếp đồng ý.
Hai người bái biệt Chỉ Cức, vừa trở lại Nùng Lý lâu đã thấy Triệu Khôi loanh quanh ở cửa, mặt đầy lo lắng.
“Chuyện gì vậy? Thô lậu cẩu thả như thế này.” Triệu Hủ cau mày. Kiếm Hiệp Hay
Triệu Khôi nhanh tới một bước: “Thập Cửu ca, trước đó vài ngày Thẩm đại nhân bảo ta tra rõ sổ sách, kết quả phát hiện có mấy chỗ con số không đúng.”
“Ồ?” Triệu Hủ nghiêng đầu: “Là Túc Châu, là Nhã Lỗ Khắc, hay là kinh thành?”
Từ khi tất cả bước lên quỹ đạo, Triệu Hủ cũng không như lúc vừa tới Túc Châu xử lý tất cả mọi việc nữa, thêm vào việc triều cục rung chuyển, càng không có tâm tư tự mình xử lý, không nghĩ tới mới hơi sơ sẩy đã xảy ra sự cố.
Hiên Viên Hối từ trước đến giờ khách khí đối với Triệu Khôi, thấy hắn giữa ngày đông hàn còn ở cửa chờ chực, băn khoăn nói: “Triệu Thập Cửu mặc dày ấm, cũng không quan tâm đệ đệ ngươi chết sống, nếu như bị lạnh đến nguy hiểm, người khác sợ là sau lưng nói ta khắt khe em vợ.”
Y nói chuyện không đứng đắn, Triệu Khôi cũng đã lĩnh giáo qua, nửa đùa nửa thật nói: “Túc vương tín trọng Vương phi thiên hạ đều biết, ta cũng cùng gà chó lên trời, nơi nào sẽ bị khắt khe?”
Thủ Ninh đã sớm chuẩn bị trà nước trong nội đường, mấy người đi vào toạ định, Triệu Khôi lấy bản gốc sổ sách ra, đưa đến trước mặt hai người.
“Thế nào? Là vấn đề thuế ngân?” Triệu Hủ tiện tay lật qua lật lại, xong để sang một bên.
Triệu Khôi không khỏi kinh ngạc: “Đường huynh còn chưa xem, làm sao biết được?”
Hiên Viên Hối uống hớp trà: “Đừng nói Túc Châu nho nhỏ này, phóng mắt khắp Cửu Châu, tìm xem có mấy người thông minh hơn đường huynh ngươi? Những người này có tâm đùa giỡn trước mặt hắn, không khỏi quá mức bất cẩn.”
“Vậy Vương gia cũng đoán xem?” Triệu Hủ nghe nịnh nọt cũng rất được lợi, nhíu mày cười nói.
Hiên Viên Hối xin tha: “Ngươi cũng biết ta xưa nay không hỏi thứ vụ, chỉ hỏi quân sự, việc tiền việc lương, sợ còn không biết nhiều bằng Thủ Ninh, nếu như nói không đúng, chẳng phải là mất mặt trước em vợ.”
Triệu Hủ nghiêng người liếc y: “Vương gia nói gì vậy, nơi này cũng không có người ngoài, không ngại đoán thử, coi như đoán sai, cũng có thể bác quân nhất tiếu*, cho chúng ta thêm chút chuyện vui.” (*giành được nụ cười của người)
“Ừm…” Hiên Viên Hối trầm ngâm một lúc, hỏi Triệu Khôi: “Thiếu mất bao nhiêu?”
“12,000 kim.”
Hiên Viên Hối bấm đốt ngón tay tính, Triệu Hủ ở bên cạnh cười, nói với Triệu Khôi: “Vương gia từ nhỏ không quen toán học, bây giờ xem như là làm khó.”
Dứt lời, cũng không làm khó y, nói thẳng: “Túc Châu chừng 80 ngàn hộ, hơn bốn trăm ngàn đinh, lúc trước triều đình đòi Túc Châu là mười thuế một, vậy không sai biệt lắm là mỗi năm sáu thạch một đinh thuế suất, một năm Túc Châu phải nạp 240 ngàn thạch thuế, quy ra là 48,000 kim…”
Hiên Viên Hối lập tức phản ứng lại: “Thiếu ba phần mười thuế ngân, đó chính là nói… tám tháng nay chúng ta trở mặt với triều đình, chưa giao nộp thuế phụ, mà bây giờ chúng ta thiếu vừa vặn chính là bốn tháng thuế từ tháng tám đến tháng mười một!”
“Vương gia không chỉ băng cơ ngọc phu (xinh đẹp), mà còn thông minh nhanh trí.” Triệu Hủ trêu đùa.
Hiên Viên Hối câu khóe môi, tựa như cười mà không phải cười: “Khó trách Nhân Tông lòng dạ mềm yếu cũng phải trước mặt mọi người lăng trì sống hai tên tham ô ô lại, bây giờ vẫn còn ở Túc Châu, bọn họ đã tham mấy tháng thuế ngân, nếu như làm kinh quan, chẳng phải là sẽ bóc sạch bạc trong quốc khố? Bọn họ thật sự cho rằng Túc Châu là của một mình bản vương rồi hay sao?”
Tuy là y đang cười, nhưng cặp mắt lam kia không thấy có nửa độ ấm, khiến Triệu Khôi không nhịn được rùng mình.
“Túc Châu này là của bản vương, nhưng cũng là của hơn bốn mươi vạn lê dân, bọn họ thật cho là thuế ngân này thu tới đều bị một mình bản vương hưởng dụng? Bách tính giao nộp thuế phú, lẽ nào thật sự là bởi vì kính yêu bản vương một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, xuất phát từ nội tâm muốn cung dưỡng bản vương? Dĩ nhiên không phải, bọn họ giao nộp thuế phú là muốn thời điểm chiến loạn, có binh mã của triều đình bảo hộ bọn họ không bị ngoại tộc sát hại; là muốn lúc gặp thiên tai, có quan lại triều đình tới trị thủy tu đê, chẩn tai thi lương, không để cho bọn họ chết đói; là muốn thời điểm gặp phải bất công, có người đi ra giữ gìn lẽ phải, không để bọn họ bị hàm oan, chết không nhắm mắt. Bọn chúng ngày hôm nay tham bốn tháng thuế ngân, chính là tham tâm của bốn mươi vạn dân, chính là hủy diệt mấy năm này ta nhọc nhằn khổ sở xây dựng cơ nghiệp Túc Châu!”
“Vương gia sẵn sàng xử lý như thế nào?” Triệu Hủ không nhanh không chậm hỏi.
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Chuyện này nhất định phải nghiêm tra tới cùng, tuyệt không nuông chiều! Gọi Thẩm Mịch lại đây, mấy ngày nay hắn cũng bại hoại, chuyện lớn như vậy mà cũng không có phát hiện.”
Triệu Hủ bất động thanh sắc —— cho đến hôm nay, Túc vương đã cùng Đặng đảng, triều đình hình thành thế chân vạc, chính là thời điểm bắt đầu lập uy.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Vương phi đối với tình huống bên ngoài Túc Châu vẫn là mò rất quen
(nhuyễn tháp hay tháp: https://imgur.com/tjc8EZK )
Hiên Viên Hối cười nói: “Tiên sinh thực sự là hưng trí, thoải mái như vậy, tiểu vương cũng hâm mộ.”
“Tiên sinh gần đây thân thể còn chưa lanh lẹ?” Triệu Hủ lại ân cần hỏi.
Cặp mắt vô thần của Chỉ Cức dường như liếc về phía hắn: “Đa tạ Vương phi quan tâm, phế nhân vẫn còn một hơi.”
Mỗi lần gã tự xưng phế nhân, đều thể hiện rõ là rõ tâm tình không tệ, Hiên Viên Hối cười cười: “Cho hắn ra đi.”
Chỉ Cức gật đầu, một hắc y võ sĩ mở cửa một gian phòng đá, có người từ bên trong thong thả bước ra, chỉ thấy hắn long hành hổ bộ, khí vũ bất phàm, vừa nhìn chính là người có thể thành đại sự.
“Tiểu nhân kiến quá Vương gia, Vương phi.” Hắn chắp tay làm lễ, đúng mực.
Triệu Hủ nhíu mày: “Hắn là?”
Người kia chẳng hề nói lời ngông cuồng, mà nhìn về phía Hiên Viên Hối cùng Chỉ Cức, thấy Hiên Viên Hối từ từ gật đầu mới đáp: “Tiểu nhân Trương Nhân Bảo, người Ngũ Nguyên, tuổi ba mươi hai, hiện là Đại thủ lĩnh nghĩa quân.”
Triệu Hủ sững sờ, bất khả tư nghị nhìn về phía Hiên Viên Hối: “Biện pháp này của ngươi thực sự quá mạo hiểm, ngươi nào biết hắn ta còn cha mẹ thê tử, có tri kỉ bạn tốt hay không? Chỉ sợ trong lúc bọn họ tùy ý nói chuyện huyên thuyên, nói tới chuyện cũ chỉ có ít người biết, nếu riêng hắn không biết, không phải là bại lộ trong nháy mắt?”
Chỉ Cức không vui nói: “Vương phi không tin được ta?”
Triệu Hủ tự biết nói lỡ, ngượng ngùng cười, lại nghe Chỉ Cức báo: “Trương Nhân Bảo này chính là cô nhi, chưa từng cưới vợ, sau thiên tai, đồng liêu cùng làm tiểu Lại ngày trước cũng tận số ly tán. Thời điểm nghĩa quân khởi binh, ta đã sắp nhân thủ nằm vùng bên cạnh hắn, nắm tường tận thói quen sinh hoạt của hắn thậm chí biết cả bí mật của nghĩa quân. Không dối gạt Vương phi, người này trước hầu hạ bên người Trương Nhân Bảo một tháng, người bình thường muốn phát hiện ra sai biệt, không dễ dàng.”
“Ngược lại là ta quá mức cẩn thận.” Triệu Hủ suy nghĩ một chút: “Vậy Trương Nhân Bảo thật Vương gia sẵn sàng xử lý như thế nào?”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Việc này ta cũng do dự chưa quyết, nếu như giết hắn, giả là anh hùng hảo hán thật, ta có chút không hạ thủ được, nếu như để người sống, ta lo lắng ngày càng rắc rối…”
“Không bằng để cho ta xử lý người này được không?” Triệu Hủ tìm từ ngữ thích hợp nói: “Ta luôn cảm thấy người này lưu lại, biết đâu còn có tác dụng.”
Hiên Viên Hối vốn chưa quyết định chủ ý, hắn vừa nói như thế, cũng lười nghiền ngẫm, trực tiếp đồng ý.
Hai người bái biệt Chỉ Cức, vừa trở lại Nùng Lý lâu đã thấy Triệu Khôi loanh quanh ở cửa, mặt đầy lo lắng.
“Chuyện gì vậy? Thô lậu cẩu thả như thế này.” Triệu Hủ cau mày. Kiếm Hiệp Hay
Triệu Khôi nhanh tới một bước: “Thập Cửu ca, trước đó vài ngày Thẩm đại nhân bảo ta tra rõ sổ sách, kết quả phát hiện có mấy chỗ con số không đúng.”
“Ồ?” Triệu Hủ nghiêng đầu: “Là Túc Châu, là Nhã Lỗ Khắc, hay là kinh thành?”
Từ khi tất cả bước lên quỹ đạo, Triệu Hủ cũng không như lúc vừa tới Túc Châu xử lý tất cả mọi việc nữa, thêm vào việc triều cục rung chuyển, càng không có tâm tư tự mình xử lý, không nghĩ tới mới hơi sơ sẩy đã xảy ra sự cố.
Hiên Viên Hối từ trước đến giờ khách khí đối với Triệu Khôi, thấy hắn giữa ngày đông hàn còn ở cửa chờ chực, băn khoăn nói: “Triệu Thập Cửu mặc dày ấm, cũng không quan tâm đệ đệ ngươi chết sống, nếu như bị lạnh đến nguy hiểm, người khác sợ là sau lưng nói ta khắt khe em vợ.”
Y nói chuyện không đứng đắn, Triệu Khôi cũng đã lĩnh giáo qua, nửa đùa nửa thật nói: “Túc vương tín trọng Vương phi thiên hạ đều biết, ta cũng cùng gà chó lên trời, nơi nào sẽ bị khắt khe?”
Thủ Ninh đã sớm chuẩn bị trà nước trong nội đường, mấy người đi vào toạ định, Triệu Khôi lấy bản gốc sổ sách ra, đưa đến trước mặt hai người.
“Thế nào? Là vấn đề thuế ngân?” Triệu Hủ tiện tay lật qua lật lại, xong để sang một bên.
Triệu Khôi không khỏi kinh ngạc: “Đường huynh còn chưa xem, làm sao biết được?”
Hiên Viên Hối uống hớp trà: “Đừng nói Túc Châu nho nhỏ này, phóng mắt khắp Cửu Châu, tìm xem có mấy người thông minh hơn đường huynh ngươi? Những người này có tâm đùa giỡn trước mặt hắn, không khỏi quá mức bất cẩn.”
“Vậy Vương gia cũng đoán xem?” Triệu Hủ nghe nịnh nọt cũng rất được lợi, nhíu mày cười nói.
Hiên Viên Hối xin tha: “Ngươi cũng biết ta xưa nay không hỏi thứ vụ, chỉ hỏi quân sự, việc tiền việc lương, sợ còn không biết nhiều bằng Thủ Ninh, nếu như nói không đúng, chẳng phải là mất mặt trước em vợ.”
Triệu Hủ nghiêng người liếc y: “Vương gia nói gì vậy, nơi này cũng không có người ngoài, không ngại đoán thử, coi như đoán sai, cũng có thể bác quân nhất tiếu*, cho chúng ta thêm chút chuyện vui.” (*giành được nụ cười của người)
“Ừm…” Hiên Viên Hối trầm ngâm một lúc, hỏi Triệu Khôi: “Thiếu mất bao nhiêu?”
“12,000 kim.”
Hiên Viên Hối bấm đốt ngón tay tính, Triệu Hủ ở bên cạnh cười, nói với Triệu Khôi: “Vương gia từ nhỏ không quen toán học, bây giờ xem như là làm khó.”
Dứt lời, cũng không làm khó y, nói thẳng: “Túc Châu chừng 80 ngàn hộ, hơn bốn trăm ngàn đinh, lúc trước triều đình đòi Túc Châu là mười thuế một, vậy không sai biệt lắm là mỗi năm sáu thạch một đinh thuế suất, một năm Túc Châu phải nạp 240 ngàn thạch thuế, quy ra là 48,000 kim…”
Hiên Viên Hối lập tức phản ứng lại: “Thiếu ba phần mười thuế ngân, đó chính là nói… tám tháng nay chúng ta trở mặt với triều đình, chưa giao nộp thuế phụ, mà bây giờ chúng ta thiếu vừa vặn chính là bốn tháng thuế từ tháng tám đến tháng mười một!”
“Vương gia không chỉ băng cơ ngọc phu (xinh đẹp), mà còn thông minh nhanh trí.” Triệu Hủ trêu đùa.
Hiên Viên Hối câu khóe môi, tựa như cười mà không phải cười: “Khó trách Nhân Tông lòng dạ mềm yếu cũng phải trước mặt mọi người lăng trì sống hai tên tham ô ô lại, bây giờ vẫn còn ở Túc Châu, bọn họ đã tham mấy tháng thuế ngân, nếu như làm kinh quan, chẳng phải là sẽ bóc sạch bạc trong quốc khố? Bọn họ thật sự cho rằng Túc Châu là của một mình bản vương rồi hay sao?”
Tuy là y đang cười, nhưng cặp mắt lam kia không thấy có nửa độ ấm, khiến Triệu Khôi không nhịn được rùng mình.
“Túc Châu này là của bản vương, nhưng cũng là của hơn bốn mươi vạn lê dân, bọn họ thật cho là thuế ngân này thu tới đều bị một mình bản vương hưởng dụng? Bách tính giao nộp thuế phú, lẽ nào thật sự là bởi vì kính yêu bản vương một tiểu tử vắt mũi chưa sạch, xuất phát từ nội tâm muốn cung dưỡng bản vương? Dĩ nhiên không phải, bọn họ giao nộp thuế phú là muốn thời điểm chiến loạn, có binh mã của triều đình bảo hộ bọn họ không bị ngoại tộc sát hại; là muốn lúc gặp thiên tai, có quan lại triều đình tới trị thủy tu đê, chẩn tai thi lương, không để cho bọn họ chết đói; là muốn thời điểm gặp phải bất công, có người đi ra giữ gìn lẽ phải, không để bọn họ bị hàm oan, chết không nhắm mắt. Bọn chúng ngày hôm nay tham bốn tháng thuế ngân, chính là tham tâm của bốn mươi vạn dân, chính là hủy diệt mấy năm này ta nhọc nhằn khổ sở xây dựng cơ nghiệp Túc Châu!”
“Vương gia sẵn sàng xử lý như thế nào?” Triệu Hủ không nhanh không chậm hỏi.
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Chuyện này nhất định phải nghiêm tra tới cùng, tuyệt không nuông chiều! Gọi Thẩm Mịch lại đây, mấy ngày nay hắn cũng bại hoại, chuyện lớn như vậy mà cũng không có phát hiện.”
Triệu Hủ bất động thanh sắc —— cho đến hôm nay, Túc vương đã cùng Đặng đảng, triều đình hình thành thế chân vạc, chính là thời điểm bắt đầu lập uy.
______________________
Tác giả có lời muốn nói: Vương phi đối với tình huống bên ngoài Túc Châu vẫn là mò rất quen
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101
- Chương 102
- Chương 103
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106
- Chương 107
- Chương 108
- Chương 109
- Chương 110
- Chương 111
- Chương 112
- Chương 113
- Chương 114
- Chương 115
- Chương 116
- Chương 117
- Chương 118
- Chương 119
- Chương 120
- Chương 121
- Chương 122
- Chương 123
- Chương 124: Phiên ngoại một: Quan ghi chép sinh hoạt thường ngày Lưu Duật
- Chương 125: Phiên ngoại hai: Lang kị trúc mã lai
- Chương 126: Phiên ngoại ba: Nhân gian khó có một lần gặp gỡ vui mừng