Quân đội trên dưới một lòng, bắn ra dị năng càng mạnh hơn, dâng tới lồng phòng hộ, ánh sáng lồng phòng hộ càng sáng hơn.
Tướng quân vung tay lên, đốt pháo hoa đã chuẩn bị từ lâu, nổ ầm ầm.
Nhiều năm chung sống như vậy, đế quốc cũng nắm giữ không ít bí mật của Phi Long, biết rằng bọn chúng sợ âm thanh, sợ sét đánh, cho nên bắn pháo hoa là lựa chọn tốt nhât.
Quả nhiên, đám phía nam vỡ tổ rồi, nhao nhao tránh né, có mấy con cũng bởi vì tránh né mà đâm vào nhau, ngã xuống trên lồng phòng hộ.
Cái lồng bảo hộ này có thể vứt đồ từ bên trong ra ngoài, bên ngoài thì vào không được, mấy con rồng kia hốt hoảng trốn đi, dáng vẻ chật vật.
Bầu trời rất nhanh đã trống ra một khoảng trắng xóa, thế nhưng vẫn có không ít con không cam lòng chạy tới gây sự, quả cầu lửa ầm ầm bắn tới, nhưng mà cũng vô dụng. Lồng phòng hộ tập hợp tất cả sức mạnh của quân khu thì làm sao có thể nói hư là hư được, tốn không ít tiền để dựng nó lên cơ mà.
Tuy rằng chiến sự vẫn chưa xong, nhưng đại cục đã định, tướng quân thấy tình hình này, dặn dò vài người ở lại trông coi, còn mình thì âm thầm rời đi.
Anh vẫn chưa quên Tống Duệ đang bị bệnh, tuy rằng không tiện đi gặp trực tiếp, nhưng vẫn có thể giúp một chút trong lúc bận.
Mùa xuân vừa tới, là đã nghiến thú nhân tấn công quy mô nhỏ, tốn không ít thời gian, hiện tại đã là hơn mười một giờ, sắp tới giờ ăn cơm rồi.
Cân nhắc đến cái miệng quá kén chọn của Tống Duệ, tướng quân trở về trước một tiếng, muốn tự tay nấu cho hắn một chén canh.
Tống Duệ thích uống canh, cũng chẳng biết là vì sao, có lẽ là vì có lợi cho tiêu hóa. Dù gì thì hắn cũng là nghệ sĩ, phải giữ dáng, đôi khi còn phải ăn uống điều độ.
Trong canh cơ bản lúc nào cũng có đậu phụ, thế nhưng Tống Duệ ngại đậu phụ quá cứng nên dùng tàu hũ non thay thế. Chẳng qua làm ra tàu hũ non vô cùng phức tạp, người bình thường không muốn phí công, tướng quân cũng ngại phiền phức, nhưng mà cũng không có cách nào, Tống Duệ thích.
Anh đành bất đắc dĩ làm, đầu tiên là chọn đậu tương. Bởi vì sáng nào cũng uống sữa đậu nành, dì nấu ăn luôn có thói quen ngâm đậu tương.
Tướng quân chọn chọn lựa lựa, chọn mấy hạt to to đều đặn, lấy đậu tương đã ngâm nở bỏ vào trong máy xay sữa đậu nành.
Xay xong thì bỏ xác, vẫn còn nhiều bước nữa, tướng quân trí nhớ kém, không nhớ được, dứt khoát lên mạng tìm. Dựa theo đó thì làm đông hai chén đậu hủ, lúc lấy ra thì tay cũng run lên. Lâu rồi anh không làm, cho nhiều nước quá, bất cẩn làm hư mất.
May mà Tống Duệ cũng không có yêu cầu gì về chuyện này, chủ yếu là mùi vị, phải hợp khẩu vị của hắn. Nhất định phải bỏ nấm kim châm vào, trứng gà chỉ cần lòng trắng trứng, không cần lòng đỏ trứng, không hành không nước tương, cũng chẳng cần dấm.
Nói thì cũng hơi rắc rối, nhưng bắt tay vào làm thì cũng không tới nỗi nào, tướng quân rất nhanh đã múc canh lên.
Bởi vì không khống chế được liều lượng, làm dư ra nửa chén. Anh lấy một chén nhỏ khác ra đựng, nguyên liệu nấu canh đều rất bổ rất mát, cho nên Nhị Bạch cũng có thể uống được.
Tướng quân nghĩ ngợi, viết một tờ giấy, giả bộ như Tống Thần gọi thức ăn ngoài, như thế thì anh không cần đối mặt với Tống Duệ rồi.
Lại nói, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, có đôi khi tướng quân không biết ở chung vơi Tống Duệ như thế nào. Vừa thích nhưng lại vừa sợ làm phiền hắn, cho nên đều âm thầm trả giá, không muốn gióng trống khua chiêng.
Hắn xách theo lồng canh đã được gói kỹ, lái xe với tốc độ 80km/h, đến dưới lầu Tống Duệ, đi thang máy lên, đặt canh ở cửa, nhấn chuông cửa chờ động tĩnh bên trong.
Lần đầu tiên, không có ai đáp lại. Lần thứ hai mới truyền đến giọng Tống Duệ, “Đến đây.”
Hắn đang tắm cho Nhị Bạch, tiếng nước quá lớn cho nên lần đầu mới không nghe rõ, đến lần thứ hai mới nghe rõ ràng.
“Ai vậy?” Tống Duệ lau ít bọt xà phòng trên tay, từ phòng rửa tay đi ra mở cửa.
Tuy rằng đang bị bệnh, thế nhưng dẫu sao cũng là dị năng giả, uống thuốc, đổ mồ hôi một trận là ổn rồi, sắc mặt đã hồng hào hơn rất nhiều.
Mở cửa ra, ngoài cửa không có ai, chỉ có trong một cái túi mặt đựng một cái hộp trong suốt, trong hộp là canh hắn thích nhất.
“A?” Tống Duệ hoảng hốt, “Mình không có gọi thức ăn ngoài mà ta?”
Hắn đi ra ngoài tìm một vòng, phát hiện không có ai thì trở lại, “Ai đưa nhầm rồi?”
Tướng quân chỉ e loại tình huống này, cho nên viết một tờ giấy nhỏ bỏ vào bên trong.
Tống Duệ nhìn lướt qua thì thấy, “Gọi… thức ăn ngoài… cho em?” Chữ viết quá xấu, rất khó đọc, “Nhớ … uống… uống… uống… chữ cuối cùng viết cái quái gì thế?”
Có thể viết chữ xấu thế này cũng là một loại tài năng, miễn cưỡng lắm mới nhìn ra trên đầu là chữ thảo (头).
“Thuốc (药) hả?” Tống Duệ không chắc lắm.
Chữ ký phía dưới thì lại có thể đọc được, ‘Tống Thần’. Chữ Thần viết sai, dùng bút đen vẽ thành một cục đen đen, đổi thành chữ ‘Thần’.
*‘Thần’ của Tống Thần là chữ 宸, ‘Thần’ mà Bạch Vô Trạch viết là 莀
Bộ mù chữ hả? Đừng làm hắn tức cười?
Tống Duệ dở khóc dở cười, giả vờ thần bí gì chứ, chữ xấu như thế liếc mắt một cái là biết tỏng rồi?
Không ngờ rằng nhiều năm như vậy rồi mà chữ của tướng quân vẫn xấu như thế.
Có lẽ tướng quân cho rằng mình giả bộ không chê vào đâu được, làm bộ là Tống Thần gọi thức ăn ngoài, người viết giấy là nhân viên. Thế nhưng anh quên mất một chuyện, anh và Tống Duệ từng học chung lớp, Tống Duệ còn giả chữ của anh để thi thì làm sao có thể quên.
Cũng tại trí nhớ tướng quân kém, chút xíu ấn tượng về ba năm học cấp ba với hắn cũng chẳng có.
Đáng tiếc Tống Duệ còn vì thế mà quá nỗ lực, sau khi tan học lén lút đi theo phía sau anh, muốn ngó xem anh làm gì từ sáng đến tối?
Cơ mà vận may của hắn không tốt, mất dấu rồi còn chưa tính, lại còn bị một đám lưu manh kéo vào trong ngõ hẻm.
Nơi tướng quân đi tương đối phức tạp, thuộc về khu vực không có ai quản lí, chơi gái điếm, hút xì ke, lưu manh du côn rất nhiều, cơ bản là xã hội đen chiếm đóng nơi này.
Tất cả mọi người đều gọi nơi này là *khu ổ chuột (nguyên văn: khu người nghèo), tên như ý nghĩa, là chỗ ở của dân chạy nạn.
Tống Duệ đưa tất cả tiền trên người mình cho đám du côn, thế nhưng đám du côn đó vẫn không chịu tha cho hắn, hắn cũng cáu rồi nha.
Hắn đang định lấy mắt kính xuống cứng đấu cứng, tướng quân đột nhiên xuất hiện, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng mà vẫn cứu hắn.
Đã thế cứu người xong rồi mà còn muốn chuồn, Tống Duệ theo không kịp anh, chỉ có thể mưu mẹo, ‘phịch’ một tiếng ngã xuống đất, chân bong gân. Tướng quân bất đắc dĩ, vừa chê hắn phiền phức, vừa định cõng hắn.
Tống Duệ nhân cơ hội, sao anh ở đây?
Tướng quân ăn ngay nói thật: “Đến xem cơ giáp thi đấu.”
Thi thoảng khu ổ chuột sẽ tổ chức một vài trận đánh giống như thi đấu, lợi dụng thủ đoạn như vậy để cướp tài sản.
Thắng thì không nói làm gì, thua thì ngay cả mạng nhỏ cũng chẳng còn.
Tướng quân quen đường xông vào hội trường thi đấu, đưa tiền cho nhân viên của hội trường.
Anh thuộc về kiểu người khiêu chiến, lần nào cũng cho người ta phí đấu võ. Thắng thì lấy gấp đôi tiền mang về, thua thì vẫn là câu nói kia, ngay cả mạng nhỏ cũng chẳng còn.
Thế nhưng tướng quân rất tự tin về bản thân, khẽ chọt cánh tay Tống Duệ, vẻ mặt nghiêm túc: “Cho tui mượn ít tiền.” ▼-▼ “…”