Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc - Chương 105: Thê chủ, hôn một cái (12)

Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 105: Thê chủ, hôn một cái (12)

"Điện hạ!" Thượng Quan Như An kinh hô, giãy dụa, nhưng kiểu giãy dụa này trong mắt Hoàng Phủ Vi chỉ như mèo con cào ngứa.

"Điện hạ! Ngài say rồi!" Mùi rượu ập vào mặt, nội tâm Thượng Quan Như An sợ hãi lại đắc ý.

Ngay cả bệ hạ cũng yêu thích y như vậy.

Nhưng bọn họ thế này là trái với luân thường.

Y sau này sẽ là nam nhân của Lăng vương điện hạ, sao có thể bệ hạ dây dưa.

"Ngươi nói xem, Lăng Uyên vì cớ gì vận khí lại tốt như vậy." Hoàng Phủ Vi nắm chặt cổ tay y, đè lại, làm y không cách nào nhúc nhích.

"Bệ, bệ hạ có ý gì?" Từ khoảng cách gần nhìn Hoàng Phủ Vi, Thượng Quan Như An mới phát giác người cao quý nhất thiên hạ này thế mà lại rất xinh đẹp, hơn nữa, khí chất bày ra so với Lăng Thanh Huyền mềm mại hơn nhiều.

Là có tình cảm đặc biệt với y sao?

Thượng Quan Như An không khỏi suy nghĩ miên man, đến cả giãy dụa cũng quên mất.

Hoàng Phủ Vi hướng về phía tai y thổi khí: "Tất nhiên là vận khí đào hoa. Không chỉ cưới kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn có một vưu vật như ngươi làm vị hôn phu."

Khí tức mang theo hương rượu từ lỗ tai lan tràn xuống dưới, Thượng Quan Như An rùng mình: "Bệ, bệ hạ."

Y vẫn không hiểu ả có ý gì.

Hoàng Phủ Vi híp mắt, tà tứ cười nói: "Không bằng, thuộc về trẫm?"

"!!!"

_______________________________________________________________________________

Rượu qua ba vòng, Lăng Thanh Huyền nấc một cái, thân thể lại thẳng tắp mà đứng.

Trước mặt nàng, không ít người uống đến nằm sấp.

Tửu lượng của Lăng vương điện hạ tốt như vậy sao? Rõ ràng đêm thành thân nàng bị chuốc rượu đến bất tỉnh nhân sự mà!

Lăng Thanh Huyền dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, trực tiếp cầm bầu rượu lên: "Còn ai muốn kính rượu?"

Mau đem bọn họ làm gục hết, bổn tọa có thể về nhà nằm.

ZZ nhắc nhở: 【Ký chủ, nhân vật phản diện đi mất tiêu rồi. Ngươi còn ở đây uống cái gì mà uống!】

Vị trí của hắn quả nhiên trống không.

Lăng Thanh Huyền không cho là đúng.

Hắn sẽ trở về.

Hôm nay là thời điểm hắn cùng Hoàng Phủ Vi ước định gặp mặt, chắc là thừa dịp nàng bị vây lại kính rượu mà chạy mất.

Nhân vật phản diện quả nhiên đều vô lương tâm.

Nàng giúp hắn chắn nhiều rượu như vậy, hắn thì phủi phủi mông đi mất.

【...Ký chủ, ngươi say một cái thử xem hắn có quan tâm hay không.】Còn không phải ký chủ tửu lượng quá cao, chóng mặt một tí cũng không có.

Giang Ly có ý tránh né hạ nhân lui tới, đi đến hoa viên trong ước định.

Hạ nhân nơi này đã được lệnh giải tán, không cần phải lo lắng bị ai phát hiện.

Hắn thấy bóng người minh hoàng sắc từ tọa vị đứng dậy đi về phía mình liền khom lưng hành lễ.

"Bệ hạ, thỉnh cho ta thêm chút thời gian."

Hắn là đang nói tới chuyện ám sát Lăng Thanh Huyền.

"Việc kia không vội. Giang công tử, khiến ngươi phải gả cho Lăng vương, quả thật ủy khuất cho ngươi rồi."

Giang Ly ngước mắt, thấy ả cánh môi hồng nhuận, trong đôi mắt quan sát thương sinh mang theo chút mê ly.

Hắn tiện đà nói: "Năm đó bệ hạ đối ta có ơn cứu mạng. Giang Ly vì báo ân, không ủy khuất."

Hoàng Phủ Vi duỗi tay kéo hắn: "Bên ngoài gió lớn, vào trong ngồi đi."

Giang Ly khẽ tránh đi: "Tạ bệ hạ."

Không đụng được tới hắn, Hoàng Phủ Vi cũng không tức giận. Ả cùng hắn ngồi xuống, tự mình rót rượu cho hắn.

Hắn nhìn ly rượu, trong đầu hiện lên hình ảnh Lăng Thanh Huyền giúp hắn chắn rượu.

Giang Ly nâng lên, một lúc lâu sau lại buông xuống.

"Sao vậy?" Hoàng Phủ Vi khó hiểu.

"Ta ở ngoài kia chưa dính hơi rượu, sợ làm nàng hoài nghi."

"Là trẫm sơ sót." Sau khi Hoàng Phủ Vi nắm sơ được tình hình gần đây, đưa cho hắn một gói thuốc.

Khứu giác của sát thủ linh mẫn, Giang Ly cảm giác được đây không phải thứ tốt.

"Đợi đến khi ngươi lấy được tín nhiệm của Lăng vương, đem thuốc này bỏ vào thức ăn thường ngày của nàng. Nàng có danh xưng chiến thần bách thắng, khó đối phó cũng là bình t hường."

Đánh không lại thì đổi phương pháp khác.

Giang Ly dừng một chút, trầm mặc cầm lấy gói thuốc kia.

Hắn biết nguyên nhân bệ hạ muốn gϊếŧ Lăng vương, nhưng Lăng vương thật sự dã tâm bừng bừng sao?

Hắn chỉ là muốn báo ân, xong việc hắn sẽ được tự do.

Hắn không nên suy nghĩ nhiều như vậy.

Thế nhưng cảnh tượng người kia mấy ngày nay ở bên hắn, cứ quanh quẩn trong đầu không vung đi được.

"Dạ, bệ hạ."

Đem thuốc bỏ vào trong ngực, Giang Ly cáo lui.

Hoàng Phủ Vi nhìn bóng dáng hắn, buồn bã nói: "Tư sắc thế kia, thật là khảo nghiệm định lực mà."

Thời điểm Giang Ly lặng lẽ trở về, Lăng Thanh Huyền đang ghé vào trên mặt bàn.

Còn những đại thần khác đều ngã trái ngã phải, trong miệng lải nha lải nhải.

'Mấy con sâu rượu này!'

Giang Ly lườm bọn họ một cái, đưa tay nhẹ lay Lăng Thanh Huyền: "Thê chủ?"

Như lông vũ khẽ phất vào trong lòng, mỗi lần hắn gọi nàng như vậy, đều có một loại cảm giác mềm nhũn.

Lăng Thanh Huyền ngẩng đầu, đưa tay giữ chặt hắn: "Hồi phủ."

Dù cho không say rượu, uống quá nhiều trên mặt cũng sẽ hơi ửng đỏ, khuôn mặt luôn không  biểu tình lúc này có chút mềm mại, tim Giang Ly đập hụt một nhịp.

"Được, chúng ta trở về."

【Ký chủ, mau giả say, kiểu say đi không nổi ấy!】

Giang Ly kéo mấy lần cũng kéo không lên, cho là Lăng Thanh Huyền đã say rồi.

Bên chân bọn họ có chén rượu rơi vỡ trong lúc uống say. Nếu bây giờ hắn dùng mảnh vỡ cắt qua yết hầu của nàng, sẽ không có ai hoài nghi hắn.

Hắn cúi người nhặt lên mảnh vụn, nhìn mặt cắt sắc bén kia, có thể tưởng tượng đến hình ảnh máu tươi giàn giụa.

"Giang Ly." Lăng Thanh Huyền kêu lên, hừng hờ liếc nhìn mảnh vụn trong tay hắn: "Cẩn thận."

Cẩn thận chớ tổn thương bổn tọa, cẩn thận bổn tọa phản sát đưa ngươi lên đường.

Giang Ly buông tay ra, cười nói: "Tạ thê chủ quan tâm."

Nàng vẫn chưa hoàn toàn say, không tiện ra tay.

Giang Ly đỡ Lăng Thanh Huyền lên xe ngựa: "Thê chủ, hay là ngài ngủ một lát?"

Trong xe ngựa chỉ có hai người họ, cũng không phải địa điểm động thủ tốt nhất.

Nghe vậy, Lăng Thanh Huyền nhìn một vòng chung quanh.

Không có gì để gối đầu.

Nàng đem tầm mắt khóa chặt trên hai chân Giang Ly.

Ừ, chỗ này nhìn cũng không tệ.

Giang Ly nhìn bên ngoài xe, suy nghĩ đi vào cõi thần tiên, chợt trên đùi trầm xuống. Hắn theo bản năng muốn dời chân, bị đè lại.

"Đừng nhúc nhích, ta ngủ một lát."

Tiếng nói nhỏ đến không thể nghe thấy, ngữ khí mang theo chút lười biếng.

Giang Ly tay không biết để đâu, chân cũng căng đến gắt gao.

Cảm giác nữ nhân dựa vào dị thường rõ ràng, hắn đến cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận.

Thật muốn cho nàng một đao!

Cái tên dê xồm này!

Vậy ma dám nằm lên đùi hắn, đây là chuyện nữ tử sẽ làm ra sao!

Cứ khẩn trương như vậy cả quãng đường đi, đến khi về đến phủ, Giang Ly cảm thấy chân của mình đã mất đi tri giác.

Ngược lại Lăng Thanh Huyền lại một đường ngủ ngon, nàng vén rèm xuống xe, phát hiện Giang Ly còn chưa bước xuống.

Phải rồi, hắn tê chân, hơn nữa trong lòng còn đang mắng nàng xối xả.

A Gia chạy tới, thấy Giang Ly còn chưa xuống xe liền nói: "Để ta tiếp công tử xuống."

Lăng Thanh Huyền ngăn cậu lại.

Dù sao nàng tương đối gần. Nàng lần nữa lên xe, lấy tư thế ôm công chúa mà bế hắn lên.

"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi làm gì?"

Cái tư thế này, cả người hắn đều súc vào trong ngực nàng.

Nhưng hắn chỉ có thể miệng nói không cần, bởi vì chân tê rần, chỉ cần giãy dụa liền khó chịu muốn chết.

"Muốn tự đi?"

Lăng Thanh Huyền nới lỏng một tay, đem hắn buông xuống.

Hai chân tiếp đất, Giang Ly thét lên.

Lăng Thanh Huyền một lần nữa ôm lấy.

Đầy mắt đều như nói: "Ngươi xem, ngươi không tự đi được."

Giang Ly: ...Ta phải gϊếŧ ngươi! (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

A Gia: Xảy ra chuyện gì? 

Lăng Thanh Huyền mặt không gợn sóng ôm hắn vào nhà, dọc đường đi hạ nhân cả kinh đến cằm đều rớt xuống đất.

Tình huống gì đây? Hai vị này sao bỗng nhiên lại thân mật như vậy?

Có vay có trả, Lăng Thanh Huyền mượn chân của hắn, trả lại hắn một đoạn đường

Bổn tọa thật đúng là người tốt.

【...】Tốt đến mức làm người giận sôi máu (ノ;;)ノ~┻━┻

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận