Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ? - Chương 1: Xuyên không rồi sao?
Chương trướcMùa hè năm 1977 oi bức hơn cả những năm trước.
Không trung là màu xanh nước biển, cây Long Não là màu xanh lá cây, lan can nhà trẻ là màu đen nặng nề.
Tiếng ve ngân lúc dài lúc ngắn, quạt trong văn phòng chuyển động êm như bông, xua tan nhiệt độ trong không khí.
"Cô Vương, tuy Miên Miên không được thông minh cho lắm, nhưng bé rất ngoan, cô cho cháu nó vào nhà trẻ đi mà. Bé có thể tự ăn cơm, mặc quần áo". Lâm Mẫn Chi đứng co quắp, đau khổ cầu xin.
Cô giáo Vương giơ tay xoa khuôn mặt mum múp thịt của Quý Miên, tiếc nuối nói:"Mẹ Miên Miên à, nhà trẻ có quy định không thể nhận trẻ con có vấn đề về trí tuệ. Hay là cô tìm nhà trẻ đặc biệt xem sao?".
Trong văn phong, hai giáo viên thực tập mới tới thảo luận:
"Đứa nhỏ này là ai vậy? Trông đáng yêu quá, sao lại không nói lời nào?".
"Con trai nhỏ của Mẫn Chi đáng yêu thật đấy, tiếc là đầu óc có vấn đề, không thể giao lưu với người khác".
"Uầy, thật đáng tiếc. Bảo sao nhìn cứ ngốc ngốc".
"Cô cũng biết gần đây Mẫn Chi khó khăn thế nào mà, chồng cô ấy ngoại tình.....".
"Ồ.... Vậy còn hai đứa trẻ thì sao?".
"Con trai lớn của cô ấy không ra gì, không học mà đi lăn lộn trong xã hội, đã bỏ đi từ sớm rồi.....".
Lâm Mẫn Chi vuốt mặt, nắm chặt góc áo:"Cô Vương, bé nhà tôi không thể đến đó. Miên Miên, tới đây, mau xin cô Vương là con muốn kết bạn ở đây đi".
Cô giáo Vương thở dài:"Mẹ Miên Miên, cô cũng biết là Miên Miên không thể nói chuyện....".
Âm thanh non nớt của đứa trẻ vang lên:"....Muốn".
Lâm Mẫn Chi và cô giáo Vương trừng to đôi mắt nhìn Quý Miên. Quý Miên nói xong bèn cúi đầu.
Lâm Mẫn Chi mừng rỡ nói:"Cô Vương, cô xem! Miên Miên, con nói thêm câu nữa đi".
Khuôn mặt Quý Miên ửng hồng, nóng rẫy. Lâm Mẫn Chi luống cuống, duỗi tay sờ trán Quý Miên:"Aiya, nóng quá! Sao lại sốt rồi?".
Dường như chữ "muốn" kia chỉ là ảo giác của hai người.
Lâm Mẫn Chi cau mày. Tiền trong nhà đều bị Quý Vệ Quốc ngoại tình mà mang đi một nửa, trên người cô chỉ còn có 5 tệ, vô cùng khốn khó.
"Cô Vương, tôi đi mua thuốc cho Miên Miên, cô cho cháu nó ngủ trong văn phòng một lát được không?".
"Yên tâm đi, tôi trông Miên Miên cho cô, không có việc gì đâu".
Lâm Mẫn Chi dồn dập bước ra khỏi cửa, đụng phải một đứa trẻ đang lao tới như pháo đốt.
Đứa trẻ hét lớn:"Cô Vương ơi, Phó Trầm Du đánh nhau trong nhà trẻ! Nó đánh người ta chảy máu rồi!".
Phó Trầm Du.....
Quý Miên sốt đến choáng váng, đại não nghe thấy cái tên này, theo phản xạ hiện ra một đoạn hình dung:
Thiếu niên thiên tài, thủ lĩnh trẻ tuổi nhất trong giới tội phạm, nhân cách khiếm khuyết bẩm sinh, có chướng ngại về tình cảm, là ác ma máu lạnh vô tình.
20 năm sau, hắn tạo ra web đen, khiến cho toàn thế giới phải rung chuyển bất an, làm tỷ lệ tội phạm trên toàn cầu tăng thêm 10%.
Phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết《Tình lạ dịu dàng》, Phó Trầm Du!
Ký ức của Quý Miên tựa như ấn phải chốt mở, chúng dũng mãnh điên cuồng tràn vào đầu cậu.
Chân trước cậu vừa mới xuất cảnh, sau một giây lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết mà nữ đồng nghiệp cho cậu xem.
《Tình lạ dịu dàng》là quyển tiểu thuyết tổng tài cưỡng yêu ép chiếm kinh điển, nam chính là tổng giám đốc của một xí nghiệp lọt top 500 thế giới. Trong lòng hắn có một ánh trăng sáng cầu mà không được. Mà Quý Miên hiện giờ chỉ mới 5 tuổi, chính là thế thân do nam chính bỏ 10 lấy 9, hàng nhái của ánh trăng sáng trong tương lai.
Càng trùng hợp hơn là, thế thân pháo hôi "Quý Miên" trùng tên trùng họ với cậu.
Quý Miên chỉ nghe qua đồng nhiệp nữ thảo luận cốt truyện chứ chưa kịp đọc kỹ nội dung.
Thế thân pháo hôi làm bản nhái của ánh trăng sáng, mọi phương diện tự nhiên không bằng ánh trăng sáng.
Ánh trăng sáng thanh nhã, cao ngạo, tài hoa hơn người, cuối cùng trở thành người một nhà với tổng giám đốc.
Pháo hôi tục tằn, vụng về, thân làm bình hoa, bị người theo đuổi của ánh trăng sáng vung đao đoạt mạng.
Mà một trong những người theo đuổi của ánh trăng sáng, chính là tội phạm thiên tài có chỉ số IQ cao khiến cho giới cảnh sát vừa nghe tên đã sợ vỡ mật ở 20 năm sau------Phó Trầm Du.
Cũng chính là người đàn ông đã giết chết Quý Miên.
Quý Miên chống đỡ cơ thể, gian nan bò xuống giường, nhân lúc cô giáo Vương không để ý mà trộm cầm lấy giấy bút, ghi chép ký ức của bản thân lên đó.
Cậu cảm nhận được rõ ràng, bởi vì ký ức dung hợp nên khiến cho ký ức của bản thân bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bàn tay mũm mĩm viết từng nét bút lên giấy:
Tôi, Quý Miên, người xuyên việt, cảnh sát thực tập của Cục cảnh sát Yến Kinh, mẹ mất sớm, ba hy sinh vì nhiệm vụ.
Phó Trầm Du, phản diện trong《Tình lạ dịu dàng》, là người giết mình trong tương lai.....Nhớ phải rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du, rời xa Phó Trầm Du!
Viết xong 2 hàng chữ này đã tiêu tốn toàn bộ thể lực của Quý Miên.
Cậu giấu tờ giấy vào trong túi quần, cuộn tròn người mê man chìm vào giấc ngủ.
- -
"Phi! Con trai của tội phạm lao động cải tạo cũng là tội phạm lao động cải tạo!".
"Ba mày giết người! Mày cũng là tội phạm giết người!".
"Thằng con hoang! Mày là thằng con hoang!".
"Không có ba, thật mất mặt!".
Trong sân vườn, tụi nhỏ quây thành một vòng, một cậu bé bị cô lập đứng ở giữa, quần áo dính bùn, thái dương bầm tím, trên tóc vương đầy cát.
Đứa trẻ chỉ mới 5 tuổi, hai mắt đỏ bừng, bàn tay nắm thật chặt, phản bác nói:"Mình không phải tội phạm giết người".
"Là mày, là mày, là mày, là mày!".
"Cái tên tội phạm giết người này! Bọn tao đều biết hết!".
"Ba mày giết người, tương lai mày cũng sẽ giết người!".
"Tôi không phải là tội phạm giết người!". Cậu bé rống lên một tiếng, lao vào đánh đứa nhỏ gào hăng nhất.
Cô giáo Vương vội vàng chạy tới, tách hai đứa nhỏ ra:"Từ Tài, Phó Trầm Du, không được đánh nhau!".
Từ Tài giơ tay cáo trạng:"Cô ơi, Phó Trầm Du muốn giết em!".
Vẻ mặt Phó Trầm Du như con thú nhỏ lâm vào đường cùng, hung ác mà nhìn chằm chằm Từ Tài.
"Được rồi!". Mặt cô giáo Vương trùng xuống. Cô giáo Chu tới đưa Từ Tài đi, tách hai bạn nhỏ đang đánh nhau ra.
Cô giáo Vương lấy khăn lau mặt cho Phó Trầm Du, nhẹ giọng nói:"Không được đánh nhau trong nhà trẻ, biết chưa?".
Vành mắt Phó Trầm Du ửng đỏ, hình như muốn giải thích gì đó, nhưng rồi chỉ mím chặt môi không nói lời nào.
Cô giáo Vương:"Haiz...."
Đứa trẻ này cũng đáng thương.
Lâm Cảng ở thành phố Đồng không lớn, người ngoài ít khi lui tới. Nên chỉ một chút chuyện nhỏ cũng có thể lan khắp làng trên xóm dưới.
Ba của Phó Trầm Du là Phó Dũng, là chủ xí nghiệp của cả cái trấn này. Mẹ tên Ninh Thiến, là một đại mỹ nhân. Mà người đẹp ở cái trấn này luôn dễ xảy ra chuyện.
Năm ngoái, khi Ninh Thiến đang trên đường trở về nhà thì bị một đám lưu manh say rượu cưỡng bức. Sau khi Phó Dũng biết tin đã cầm dao đi tìm bọn chúng. Trong lúc tranh chấp đã ra tay sát hại 2 tên trong số đó, bị phán tù chung thân.
Sau khi Phó Dũng vào tù, Ninh Thiến sụp đổ không dậy nổi. Giữa tháng này bắt đầu làm tình nhân cho một lãnh đạo nào đó, không còn trở về nhà nữa.
Thời điểm nhà trẻ tan học, đều là do bảo mẫu nhà bọn họ tới đón.
Phó Trầm Du thông minh lanh lợi như trở thành một con người khác.
Âm u kiệm lời, vĩnh viễn đứng trong góc tối hận thù cả thế giới.
Sau khi cô giáo Vương rời đi, một nắm cơm trắng như tuyết chạy tới, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đen.
Nếu Quý Miên nhìn thấy cậu ta thì sẽ lập tức nhận ra. Nắm cơm này chính là thụ chính trong《Tình lạ dịu dàng》, Tô Lạc Du.
Tô Lạc Du chủ động nắm lấy tay của Phó Trầm Du, cầm khăn lau tay cho nhóc:"A Trầm, cậu không sao chứ? Cậu đừng nghe bọn họ nói, mình sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu".
Phó Trầm Du miết từng chữ:"Vĩnh viễn....".
Đôi mắt Tô Lạc Du sáng ngời, dùng sức gật đầu:"Ừ! Bởi vì trước kia chúng ta là bạn tốt, mình sẽ không bỏ rơi cậu đâu!".
Phó Trầm Du hờ hững chất vấn:"Vậy tại sao vừa nãy cậu không đến bên cạnh tôi?".
Lúc nhóc bị đánh, bị mắng, bị nhục nhã, tại sao người bạn tốt của nhóc lại không ở bên cạnh nhóc?
Tô Lạc Du sửng sốt hồi lâu, cắn môi dưới, hai mắt đột nhiên rơi lệ:"Vừa nãy mình....mình....".
Phó Trầm Du đập vào tay em, chiếc khăn trắng như tuyết rơi xuống mặt đất, cậu nhóc trầm mặc xoay người, khập khiễng rời đi.
- -
Cô giáo Vương trở lại văn phòng, nhìn thấy thân hình mập mạp của Lâm Mẫn Chi đang ôm lấy Quý Miên, một tay nhẹ nhàng vỗ về, nhỏ giọng dỗ dành.
Người phụ nữ đã không còn trẻ, hoa tàn ít bướm, con trai lớn không ra gì, khó khăn lắm mới có đứa nhỏ thì lại bị khiếm khuyết trí tuệ.
Cho nên chồng cô mới ôm tiền chạy theo tình nhân.
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi như cô, không biết còn có thể gả cho ai, nên cũng chẳng nhờ cậy được vào ai.
Đều là phụ nữ, cô giáo vương tức cảnh sinh tình, không đành lòng đuổi Lâm Mẫn Chi ra ngoài.
"Mẹ Miên Miên à, đợi Miên Miên hạ sốt rồi tới nhà trẻ báo danh nhé".
Lâm Mẫn Chi vui mừng khôn xiết, liên tục khóc lóc cảm ơn cô giáo Vương.
Cô giáo Vương nhìn Quý Miên, rồi lại nhớ tới Phó Trầm Du. E là khóa học này lại thêm một học sinh có "vấn đề" xuất hiện.......
Cô giáo Vương đột nhiên cảm thấy áp lực gấp bội.
- -
"Ta sinh ra trong núi cao, cầm một cành lan trồng vào khu vườn nhỏ, hy vọng nhành hoa sẽ sớm ngày nở rộ.....".
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Mẫn Chi mớm thuốc cho Quý Miên, ôm Quý Miên chạy vội vào nhà vệ sinh.
Quý Miên nằm trong lòng Lâm Mẫn Chi bị xóc nảy đánh thức.
Lâm Mẫn Chi mua cho cậu một cái chong chóng nhỏ màu trắng giá 5 xu*. Chong chóng xoay tròn, Quý Miên chẳng chơi được bao lâu đã để nó theo gió bay đi mất.
(*10 xu = 1 hào, 10 hào = 1 tệ)
Quý Miên híp mắt, nhìn lũ nhỏ như chim non về tổ mà sà vào lòng cha mẹ chúng.
Ai ai cũng thành đôi thành cặp, chỉ có hình bóng của Phó Trầm Du là đơn độc một mình.
Nhóc ta ôm chiếc cặp sách màu đen, im lìm ngồi trên băng ghế trong nhà trẻ.
Người lớn dắt theo con mình đều tránh né mà vòng qua nhóc, khe khẽ nói nhỏ. Vẻ mặt hoặc là kinh ngạc, hoặc là trơ tráo, hoặc là đồng tình.
Thế giới trong mắt Phó Trầm Du tựa như một bức tranh tĩnh lặng khiến người ta ghét bỏ.
Đột nhiên, một chiếc chong chóng màu trắng bay tới, vẽ vào thế giới đen tối của nhóc một màu sắc khác lạ.
Khuôn mặt nhỏ bé của Phó Trầm Du ngước lên, ánh mắt lần theo chong chóng chuyển động, thấy được dì Trần bảo mẫu tới đón nhóc.
Dì Trần đập rơi chiếc chong chóng bay đến trước mặt, không kiên nhẫn nói:"Mau đi thôi, lát nữa tao còn phải đi đón con tao. Mày đúng là đồ nặng gánh...... Cứ ủy thác hết cho nhà trẻ là được rồi, lại còn phải ngày ngày đi đón, phiền chết đi được....".
Chong chóng màu trắng rơi xuống nền đất, dì Trần dẫm lên chong chóng bước tới, giật lấy cặp sách trên tay nhóc, khiến Phó Trầm Du loạng choạng đứng dậy.
Thế giới của Phó Trầm Du lại biến thành màu đen mà nhóc ghét nhất.
Nhóc nghe tiếng bọn nhỏ liến thoắng kể với ba mẹ, tiếng ba mẹ quan tâm bọn chúng, cảm thấy thật ghê tởm.
Dì Trần không hỏi chân nhóc bị làm sao, nhóc chỉ có thể khập khiễng đi theo sau, dẫm lên chong chóng màu trắng. Bóng lưng nhỏ bé hiện lên vẻ âm lãnh quyết tuyệt không hợp tuổi.
Trước cổng nhà trẻ là hàng bán kem lạnh, tiệm sửa giày, bắp rang kiểu cũ, xe đạp Tiểu Hoàng, xe đạp 28 Đại Giang vang lên "rinh rinh".
Tiếng nhạc trong một tiệm băng đĩa truyền tới, quẩn quanh trong không khí của mùa hè.
"Bãi biển hóa nương dâu, cũng không xóa được nỗi nhớ của tôi với em".
"Từng tiếng gọi tên em, năm 1997 của tôi----".
Mùa hè năm 1997, Phó Trầm Du hiểu ra một chuyện.
Thứ đơn thuần tốt đẹp như màu trắng, là màu sắc mà nhóc không xứng nhúng chàm.