Không Thực Sự Có Người Cho Rằng Thế Thân Khó Làm Chứ? - Chương 2: Hai tên xấu xa
Chương trướcĐại não của một đứa trẻ 5 tuổi vẫn chưa phát triển đầy đủ, khó có thể chịu tải ký ức của một thanh niên trưởng thành.
Quý Miên sốt cao không ngừng, ký ức không ngừng dung hợp, sốt suốt một ngày một đêm mới chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Mẫn Chi thấy thân thể cậu khỏe hơn, bèn như thường ngày mà giấu hết dụng cụ sắc nhọn trong nhà, che kín cửa sổ và cửa ra vào, khóa Quý Miên trong căn phòng ngủ nho nhỏ, còn mình thì đi bày sạp rán bánh kiếm tiền.
Buổi sáng cô sẽ bày quán ở công trường, buổi đêm thì ra bãi đất chợ đêm gần công xưởng. Một ngày buôn bán tốt có thể kiếm được 7-8 tệ, một tháng có thể thu được hơn 200 tệ.
Quý Miên chờ cô rời đi rồi mới lấy tờ giấy trong lồng ngực ra.
Trên giấy ghi chép lai lịch của bản thân, nhắc nhở cậu là một linh hồn đến từ dị giới, cùng với ba hàng chữ ghê rợn:
Rời xa Phó Trầm Du!
Rời xa Phó Trầm Du!
Rời xa Phó Trầm Du!
Phó Trầm Du.
Cái tên này như một đòn bẩy, khơi gợi ký ức của Quý Miên.
Cậu cố sức thở ra một hơi, phác họa giàn ý của câu chuyện xưa《Tình lạ dịu dàng》.
Trong nguyên tác, Quý Miên là pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu. Nhìn gương, cậu phát hiện diện mạo của pháo hôi và cậu giống nhau.
Nguyên chủ làm thế thân cho thụ chính Tô Lạc Du, có diện mạo, lại không có đầu óc, là một bao cỏ, cam tâm tình nguyện trở thành tình nhân của công chính Lệ Quyết.
Hai người dây dưa suốt 4-5 năm, cuối cùng, trong một trận chiến thương mại, nguyên chủ mang theo tất cả chứng cứ phạm tội của Lệ Quyết nhảy xuống biển bỏ mình.
Trong kết cục có nhắc tới, lý do nguyên chủ nhảy xuống biển tử vong là do phản diện Phó Trần Du một tay dàn dựng.
Nói cách khác, Phó Trầm Du là đầu sỏ gây tội, còn Lệ Quyết và Tô Lạc Du là đồng lõa.
Thái dương của Quý Miên nhói lên đau đớn.
Chẳng qua, nguyên chủ cũng thật sự "ngu".
Trí thông minh không cao, chỉ học hết cấp 3 rồi ra ngoài làm công, tính tình dịu ngoan, nhát gan nhút nhát, ngây thơ đơn thuần, mặc người nhào nặn.
Cũng chính vì lý do đó mà "cậu" mới bị Lệ Quyết cưỡng yêu ép chiếm, trở thành con chim hoàng yến bị nhốt trong nhà, mua vui cho đàn ông.
"Cậu" ngây thơ cho rằng đây chính là yêu.
Cho nên mới dốc hết tất cả vì Lệ Quyết, vượt núi băng sông, không hề chùn bước.
Dùng chân tình trả giá suốt 6 năm, đổi lấy kết cục chết không toàn thây.
Đến tận lúc chết "cậu" vẫn không hề hay biết, bản thân chỉ là thế thân của Tô Lạc Du.
Quý Miên thở dài, ghi lại tất cả nội dung lên giấy.
Tay của trẻ con mềm mại, cầm bút khó khăn, chẳng viết được mấy mà ngón cái đã đỏ hồng cả lên.
Quý Miên tự nhủ với bản thân: Lệ Quyết và Phó Trầm Du. Hai tên này trong《Tình lạ dịu dàng》đều không phải thứ gì tốt.
Một kẻ là dã thú ăn người không nhả xương, một người là cáo già xảo trá mất nhân tính.
Hiện tại xuyên thành thế thân pháo hôi trong nguyên tác, cậu nhất định phải rời xa hai tên xấu xa kia.
Viết xong xuôi, Quý Miên giấu tờ giấy vào sâu trong hộc tủ.
Cảm giác mệt mỏi ập tới, Quý Miên không chống cự được mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối khi Lâm Mẫn Chi về nhà thì Quý Miên đã hạ sốt.
Hôm nay, người trên công trường nhiều, kéo theo buôn bán cũng khá khẩm, một ngày lời tận 10 tệ. Vào những năm 97 thì đây là một khoản thu nhập không hề tệ.
Nghĩ đến việc Quý Miên có thể đi học mầm non, tâm trạng của Lâm Mẫn Chi bèn trở nên tốt hơn. Buổi tối đi phụ cận công xưởng bày quán còn dắt theo Quý Miên.
Bởi vì trí tuệ của Quý Miên thiếu hụt nên Lâm Mẫn Chi rất ít khi dẫn cậu ra ngoài. Một là sợ Quý Miên bị hoàn cảnh xa lạ kích thích, hai là sợ hàng xóm láng giềng chê cười.
Cô sống trong khu phố này, giá thuê nhà rất rẻ, cư dân trong tòa nhà sống chung với các hàng quán bu đầy ruồi nhặng. Người đông nên khẩu vị cũng phong phú.
Trời vừa tối, mọi người liền ra ngoài hóng gió, rảnh rỗi tám chuyện.
"Miên Miên ngồi trên ghế ngoan nha con, mẹ rán bánh cho con ăn nhé".
Quý Miên ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhựa, biểu hiện lòng hiếu kỳ của một đứa trẻ 5 tuổi.
Xuyên vào trong sách, dưới tình huống không hiểu rõ về thời đại và cốt truyện, Quý Miên quyết định án binh bất động, cứ quan sát một thời gian xem thế nào, đồng thời thích ứng thân phận trẻ con của mình.
Cậu không dám tỏ ra quá thông tuệ, tránh cho Lâm Mẫn Chi phát hiện ra mình là tu hú chiếm tổ chim khách, mạo danh con trai cô.
Nhìn dáng vẻ bận rộn của Lâm Mẫn Chi, trong lòng của Quý Miên bỗng nhói đau. Cậu dung hợp ký ức của nguyên chủ nên có bản năng không muốn xa rời với Lâm Mẫn Chi.
Lâm Mẫn Chi làm cho cậu một cái bánh rán to ú ụ, bên trong nhét đầy nhân, vỏ ngoài quét một lớp tương ngọt thật dày.
Quý Miên không thích ăn ngọt, nhưng tụi trẻ con thì thích.
Cậu có thể cảm nhận được trong truyện có một lực lượng vô hình áp chế cậu. Làm cậu không thể kháng cự lại những gì tụi trẻ con yêu thích.
Lẽ nào đây chính là ý chí của thế giới trong sách?
Nghĩ vậy, tâm trạng của Quý Miên bèn trùng xuống.
Cậu hạ quyết tâm muốn thoát khỏi ràng buộc. Nếu cứ dựa theo sự phát triển của cốt truyện, thì cậu nhất định sẽ chết trên tay của Phó Trầm Du.
Quý Miên cắn một miếng bánh rán, tương ngọt lan tỏa trong khoang miệng, ngon đến mức híp mắt.
Lâm Mẫn Chi thấy yêu thương không thôi. Nhìn Quý Miên là cô lại có động lực, tốc độ rán bánh cũng nhanh hơn nhiều.
Cô nhẩm tính số tiền trong nhà, chỉ còn dư khoảng 200 tệ.
Học phí của Quý Miên, tiền ăn, mua gạo..... Từng khoản chi tiêu khiến lông mày của cô dần dần nhăn lại.
9 giờ, công xưởng gần đó tan tầm, nhóm công nhân lục tục ra về, việc buôn bán của Lâm Mẫn Chi cũng đến giờ cao điểm.
Xung quanh Lâm Mẫn Chi có rất nhiều hàng quán vỉa hè. Bán quần áo, giày dẹp, hàng gà rán, nướng BBQ, bầu không khí cũng sống động hẳn lên.
Tốp năm tốp ba công nhân nữ của xưởng may mặc đi tới, quen thuộc nói:"Mẫn Chi, tôi lấy một phần giống ngày hôm qua nhé".
"Tôi không thêm hành tỏi".
"Cho tôi nhiều trứng gà một chút, hôm nay mệt chết tôi rồi. Ấy, tổ trưởng Dương, cô ăn gì không, tôi mời!".
"Cho tôi một phần giống cô đi".
Lâm Mẫn Chi liên tục đáp lời.
Nhóm công nhân nữ nhìn đứa trẻ trắng nõn như ngọc đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lập tức cảm thấy hiếm lạ.
"Mẫn Chi, đây là con trai cô à?".
"Đúng vậy".
"Ái chà, đúng là đẹp thật nha, trông không giống cô chút nào. Mà nghe nói đầu óc không tốt lắm, haiz, thật đáng tiếc. Ha ha ha Mẫn Chi à, con người tôi ưa nói thẳng, cô đừng để bụng nhé!".
Lâm Mẫn Chi xấu hổ cười cười, động tác đảo bánh cũng không dừng lại.
Cô đã nghe những lời chế nhạo như vậy quá nhiều, cũng đã quen.
Một người phụ nữ như cô, không có nổi một công việc đàng hoàng, lại là người từ bên ngoài tới, nên vẫn luôn bị đám công nhân nữ của công xưởng coi thường.
Người phụ nữ được gọi là "tổ trưởng Dương" bỗng nhiên mở miệng:"Đúng rồi, gói cho tôi thêm một cái nữa. Hôm nay Lạc Du ở nhà một mình, tôi lại không nấu cơm tối".
Nữ công nhân cũng chuyển đề tài, nịnh hót nói:"Aiya, tôi bảo này, đẹp thì có tác dụng gì. Trên TV cũng nói kiểu người như vậy là bình hoa, nhìn đẹp chứ không xài được! Vẫn là con trai của tổ trưởng Dương thông minh, còn nhỏ mà đã tự ở nhà một mình, thành tích học tập cũng tốt, tổ trưởng Dương thật có phúc, chẳng những gả vào nhà tốt, mà còn sinh được một đứa con trai tốt!".
Quý Miên ngẩng đầu, tầm mắt dừng ở trên người của "tổ trưởng Dương", trong đầu nháy mắt hiện ra cốt truyện liên quan tới người phụ nữ này.
Dương Siêu Anh, mẹ của thụ chính trong truyện《Tình lạ dịu dàng》. Khi còn trẻ làm tổ trưởng trong một xưởng may mặc, quản lý một tổ nhỏ. Chồng là Trần Kiến, làm một giám đốc nhỏ trong xưởng lò hơi. Vào những năm 97, công việc của hai người này đều rất có thể diện, thu nhập cũng không tồi. Tuy cùng là người từ bên ngoài tới, nhưng lại rất được người dân địa phương chào đón.
Chỉ là, ngày vui ngắn chẳng tày gang. Về sau, Trần Kiến ngoại tình với một nữ công nhân trong xưởng lò hơi, bị chồng của đối phương chém phế hai tay. Mà Dương Siêu Anh cũng bởi vì xưởng may mặc đóng cửa mà trở thành dân lang thang thất nghiệp.
Quý Miên hờ hững nhìn đối phương dương dương đắc ý.
Dương Siêu Anh ngồi xổm xuống, ý muốn xoa đầu Quý Miên. Nhưng Quý Miên lại quay đầu, làm tay cô ta xấu hổ mà khựng lại giữa không trung.
Lâm Mẫn Chi thấy thế thì trong lòng cũng hơi vui vui. Tuy rằng trí tuệ của con trai cô hơi thấp, nhưng nó biết xót mẹ, điều này khiến cô rất cảm động.
Về đến nhà, Lâm Mẫn Chi dỗ Quý Miên đi ngủ rồi đứng đếm tiền dưới ánh đèn đường.
Cô vì tiếc rẻ chút tiền điện mà không nỡ bật đèn trong nhà.
Cộng thêm thu nhập của ngày hôm nay là cô có khoảng 300 tệ. Tiền học mầm non của Quý Miên là 400 tệ, một mình cô làm công ở thành phố Đồng, không nơi nương tựa, chỗ dựa duy nhất là Quý Vệ Quốc. Nhưng Quý Vệ Quốc lại chạy theo tình nhân, hiện đang sống trong nhà của ả.
Lâm Mẫn Chi lặng lẽ đếm tiền, đếm thêm vài lần rồi mới đặt những tờ tiền dúm dó đầy dầu mỡ vào trong hộp sắt.
Quý Miên trở mình, đánh gãy suy nghĩ của cô:"Mẹ ơi.....".
Lâm Mẫn Chi mừng rỡ, lệ ướt tràn mi, ôm lấy cậu thật chặt:"Miên Miên, con biết gọi mẹ rồi sao?".
Quý Miên vùi vào bộ ngực săn chắc của người phụ nữ, chóp mũi cảm thấy chua xót.
Mẹ cậu mất sớm, nên cậu chưa từng được cảm nhận tình thương của mẹ.
Hóa ra đây chính là cái ôm của mẹ, mang theo hương vị đồ ăn đầy dầu mỡ, không phải là mùi hương dễ ngửi gì cho cam, nhưng lại là bến cảng kiên cố nhất trên thế giới, không gì phá nổi.
Lâm Mẫn Chi nhìn Quý Miên, lập tức tràn ngập dũng khí.
Quý Vệ Quốc có thể mặc kệ sống chết của cô, nhưng tuyệt đối không thể mặc kệ con của gã.
Con cả Quý Nghiêu là bị hôn nhân của bọn họ phá hủy, cô không thể để Quý Miên tiếp tục giẫm vào vết xe đổ này.
Lâm Mẫn Chi thầm nghĩ: Nếu Quý Vệ Quốc dám không đưa học phí, cô sẽ đâm đầu chết trước mặt hắn.
Cô là phụ nữ nông thôn, không thể dựa dẫm vào ai, chỉ có thể liều mạng.
Cô cũng muốn giữ thể diện như người thành phố, nhưng đứng trước cuộc sống, thể diện không đáng tiền.
Quý Miên nắm lấy lọn tóc khô xơ của Lâm Mẫn Chi. Cậu nhớ mang máng là Lâm Mẫn Chi có thói quen đếm tiền mà không bật đèn, dẫn tới năm 43 tuổi bị đục thủy tinh thể. Sau khi biết tin "Quý Miên" tử vong thì khóc đến mức mù lòa.
Nếu cậu đã trở thành con trai của cô, Quý Miên sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Ngày hôm sau, Lâm Mẫn Chi hỏi thăm chỗ ở hiện tại của Quý Vệ Quốc. Sau đó ôm Quý Miên tới gõ cửa nhà ả tình nhân.
Đối tượng ngoại tình của Quý Vệ Quốc là cô gái mà gã quen khi còn làm bảo vệ ở Disco, tên là Hồng Hà.
Gia đình ả có nhà, có xe, ả còn là con một. Điều kiện tốt hơn nhiều so với Lâm Mẫn Chi.
Hồng Hà ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Mẫn Chi thì nhíu mày:"Chị có thôi đi không? Vệ Quốc đã muốn kết hôn với tôi rồi, chị còn quấn lấy anh ấy làm gì?".
Lâm Mẫn Chi nhìn người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp, thời thượng trước mặt, trong lòng hơi rụt rè, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt non nớt của Quý Miên, cô lập tức lấy hết can đảm nói:"Quý Vệ Quốc còn chưa ly hôn với tôi. Lần này tôi tới là vì con của anh ta, cô gọi anh ta ra đây cho tôi".
Quý Vệ Quốc nghe thấy tiếng ồn bèn đi tới, Lâm Mẫn Chi nhìn người đàn ông, trong lòng không khỏi chua xót.
Đây là người đàn ông mà cô yêu suốt 17 năm trời, cô vì gã mà sinh con đẻ cái, trả giá cả nhan sắc lẫn thời thanh xuân tươi đẹp. Đến khi hoa tàn ít bướm lại rơi vào kết cục này.
Là cô bị mù mới gả cho tên không phải người này.
Quý Vệ Quốc mất kiên nhẫn nói:"Cô tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao, trừ chuyện ly hôn thì cô đừng có tới làm phiền tôi!".
Lâm Mẫn Chi bình tĩnh nói:"Anh có lo cho chuyện của con anh hay không?".
Quý Vệ Quốc nhìn Quý Miên, trong lòng bỗng thấy không đành lòng. Nhưng nghĩ tới đứa con trai này bị thiểu năng, một chút không đành lòng cũng biến mất trong nháy mắt. Nhìn đến Lâm Mẫn Chi cũng thấy chán ghét theo.
Lâm Mẫn Chi nói:"Miên Miên học mẫu giáo hết 400 tệ, anh đưa nhiều thêm 600 tệ tiền sinh hoạt phí, tổng cộng là 1000 tệ".
Quý Vệ Quốc nghe vậy thì tím tái mặt mày:"Cô thèm tiền đến điên rồi à? Không có chuyện đó đâu!".
Tuy rằng đã đoán trước được phản ứng của Quý Vệ Quốc, nhưng nghe đến đó, Lâm Mẫn Chi vẫn không nhịn được mà rơi lệ:"Nó là con trai của anh! Quý Vệ Quốc, tôi hy sinh cho anh nhiều như vậy, lẽ nào khi ly hôn anh không nỡ cho tôi một đồng nào hay sao?".
Hồng Hà thấy thế thì trợn mắt châm chọc:"Lâm Mẫn Chi, cô gả vào nhà họ Quý nhiều năm, chỉ sinh cho Quý Vệ Quốc hai thằng con trai. Một đứa là biến thái đồng tính luyến ái, một đứa thì đần độn thiểu năng trí tuệ. Cô còn có mặt mũi nói đến hy sinh ấy hả? Cô khiến cho nhà họ Quý tuyệt hậu rồi thì có".
Sắc mặt Lâm Mẫn Chi lập tức trắng bệch, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Hồng Hà "xì" một tiếng:"Một thằng nhóc thiểu năng thì đi nhà trẻ làm gì, lãng phí tiền bạc".