Quý Miên bị nhốt trong cơ thể của một đứa trẻ, quy luật làm việc và nghỉ ngơi cũng bị cưỡng chế đồng bộ.
Quý Miên ngủ đến 8h mới tỉnh. Lâm Mẫn Chi dọn quán ăn sáng trở về, đưa Quý Miên đi học.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được cô đang rất vui. Sau khi thêm bánh chiên giòn vào trong bánh rán, việc làm ăn bỗng trở nên phát đạt, một đêm kiếm được tận 20 tệ.
Không ít người ăn một cái rồi quay lại mua cái thứ hai.
Cứ tiếp tục như vậy thì cô có thể nhanh chóng trả nợ rồi.
Trên công trường, cô nhìn thấy Trương Tiên Trinh đang làm việc. Cô đưa cho anh một cái bánh, không thu tiền. Nhưng Trương Tiên Trinh vẫn khăng khăng phải trả tiền. Lâm Mẫn Chi nghĩ một lúc mới hiểu được dụng ý của anh.
Quý Vệ Quốc ngoại tình, cô là một quả phụ. Hàng xóm láng giếng hay có lời qua tiếng lại. Nếu cô đưa bánh miễn phí cho người đàn ông khác, chỉ sợ sẽ bị nước bọt dìm chết.
Cuộc sống của Lâm Mẫn Chi tuy nghèo khó chán nản, nhưng nhà cửa trang hoàng rất sạch sẽ ấm cúng, tràn ngập hơi thở của sự sống.
Phí ăn mặc của Quý Miên cũng là tốt nhất.
Cô không dám mua cho mình một đôi giày 10 tệ, nhưng lại nguyện ý mua cho Quý Miên một đôi giày 50 tệ, còn cho cậu học ở trường mẫu giáo tốt nhất huyện Lâm Cảng, nơi dạy tụi trẻ con học tiếng Anh từ khi còn nhỏ.
Học phí cũng đắt đỏ.
Dù sao Quý Miên cũng là hy vọng duy nhất mà cô có thể trông cậy.
Quý Miên không ngờ có ngày mình lại phải đi nhà trẻ, nội tâm dở khóc dở cười.
Lâm Mẫn Chi đưa cậu đến trước mặt cô giáo Vương, nước mắt lưng tròng. Quý Miên còn chưa khóc mà cô đã khóc.
"Miên Miên ở nhà trẻ ngoan nhé. Chiều mẹ sẽ tới đón con. Đói bụng thì phải gọi cô giáo Vương, biết chưa?".
"Vâng ạ". Quý Miên nghiêm túc gật đầu.
Quý Miên đã có thể phát âm những từ đơn giản, Lâm Mẫn Chỉ cảm thấy hết sức mừng rỡ. Cô không biết vì sao con trai bỗng nhiên có thể nói chuyện. Có lẽ ông trời thương cô cơ cực nên mới cho cô một chút hy vọng.
Sau khi rời xa Quý Vệ Quốc, cuộc sống của cô không tệ như cô tưởng.
Lâm Mẫn Chi từ nhỏ đã được dạy phải lấy chồng làm trời bỗng sinh ra một ý niệm lớn mật: Hình như đàn ông cũng không quan trọng đến vậy.
Quý Miên 5 tuổi vào học lớp chồi. Các bạn nhỏ nhìn bạn học mới tới, không khí lặng ngắt như tờ. Từng đôi mắt đánh giá Quý Miên, trong mắt không giấu được kinh ngạc.
Ở tầm tuổi này, tụi trẻ con đã có thể phân rõ xấu đẹp. Quý Miên còn xinh đẹp hơn cả nàng tiên cá trong phim hoạt hình, còn đẹp hơn cả Tô Lạc Du.
Cô giáo Vương giới thiệu Quý Miên cho cả lớp rồi xếp cậu ngồi ở nơi mà mình có thể để ý được. Suy tính tới Quý Miên bị thiểu năng trí tuệ, tính cách tự bế, cô giáo Vương đưa cho cậu một cái ô tô nhỏ, để cậu tự mình làm quen với hoàn cảnh.
Thể dục buổi sáng kết thúc, giáo viên không ở trong lớp, lũ nhỏ cũng náo nhiệt hẳn lên.
Tô Lạc Du lấy chocolate từ trong cặp ra, phân phát cho mọi người.
Khi ra cửa, Dương Siêu Anh có dặn em phải nói với bạn học rằng đây là chocolate mua từ Đức.
Quả nhiên, khi mọi người nghe nói đây là hàng ngoại, hai mắt bèn sáng lên, sùng bái nhìn Tô Lạc Du.
Tô Lạc Du phát từng cái cho bạn học, cũng cho Quý Miên một viên, bày tỏ thiện ý.
Quý Miên nhìn nốt ruồi dưới khóe mắt em, cảm thấy có hơi quen mắt.
Tô Lạc Du cười với cậu, sau đó đi tới góc phòng, đưa một viên cho cậu bé vẫn luôn im lặng.
"A Trầm, đây là chocolate mà mẹ mình mua từ Đức. Trước kia nhà cậu cũng có, chắc cậu sẽ thích nó lắm".
Phó Trầm Du không nói, chỉ trầm mặc nhìn em.
Đột nhiên, nhóc lạnh mặt vất chocolate xuống đất.
Đúng vậy, nhà nhóc có, ngôi nhà trước kia.
Tô Lạc Du không đoán trước được kết quả này, miệng khẽ nhếch.
Sau một lúc, em ngơ ngác ngồi xuống, nhặt chocolate trên mặt đất lên, chấp nhất đưa tới trước mặt Phó Trầm Du.
"A Trầm, cậu ăn đi".
Hết lần này tới lần khác.
Phó Trầm Du nhìn chocolate nằm trên bàn.
Ở trong mắt hắn, chocolate rất chói mắt, nó đại biểu cho châm chọc và dư thừa đồng tình.
Phó Trầm Du cảm thấy thật ghê tởm. Nhóc đẩy Tô Lạc Du ra, cầm chocolate đập mạnh vào thùng rác. Tiếng chocolate đập vào thùng rác vang lên thật lớn.
Tô Lạc Du sợ tới mức run lên, ''òa" một tiếng khóc lớn.
Từ Tài lao tới làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thù mới cộng thêm hận cũ, nó dùng đầu húc vào ngực Phó Trầm Du, khiến nhóc ngã nhào xuống đất.
Biến cố đột nhiên xảy ra, cô giáo Vương quát lớn:"Chuyện gì thế này? Từ Tài, Phó Trầm Du, sao hai em lại đánh nhau rồi?".
Hai đứa nhóc quần nhau trên mặt đất, cô giáo Vương ra sức tách chúng nó ra. Mặt Từ Tài bị Phó Trầm Du cào đến đổ máu, nó gào khóc rung trời.
Trái lại, Phó Trầm Du lại không rơi một giọt nước mắt nào. Nhóc chỉ âm u nhìn chằm chằm Từ Tài, giống như con sói con có thể công kích lần hai bất kỳ lúc nào.
Sau một hồi lâu, Từ Tài mới ngừng khóc thút thít, ác nhân cáo trạng trước:"Cô Vương ơi, Phó Trầm Du bắt nạt Tô Tô trước".
Phó Trầm Du được một giáo viên khác dỗ dành, nhóc lạnh lùng không nói lời nào.
Quý Miên nhìn cả quá trình, trong lòng dậy sóng.
.....ĐM
Tô Tô------nhũ danh của thụ chính trong《Tình lạ dịu dàng》.
Bảo sao nhìn nốt ruồi kia quen thế. Bởi vì trong nguyên tác, Lệ Quyết đừng chấm một nốt như thế lên khóe mắt "cậu", vì để "cậu" trông càng giống Tô Lạc Du hơn nữa!
Quý Miên nhìn gương mặt trắng như tuyết của Tô Lạc Du--------Thằng bé này là Tô Lạc Du?
Sau đó lại nhìn sang mặt của Phó Trầm Du-------Cậu bé ngồi khóc trên cầu thang tối qua.
A Trầm......
Thằng nhóc này là Phó Trầm Du?!
Boss phản diện?!
Quý Miên không nghĩ tới chính mình đã vô tình giúp đỡ kẻ thù.
Cậu càng không nghĩ tới, boss phản diện và "Quý Miên" lại là bạn thanh mai trúc mã!
Ầy, boss phản diện đúng là vô tình......
Thanh mai trúc mã mà nói giết là giết.....
Nghĩ đến đây, Quý Miên không khỏi nghẹn họng trân trối. Đồng thời ý muốn rời xa Phó Trầm Du lại càng thêm mãnh liệt.
Cô giáo Vương nhìn Quý Miên, sợ cậu bị kích thích.
Nhưng không ngờ Quý Miên trí tuệ thấp lại là bạn nhỏ trấn định nhất.
Biểu hiện ưu tú vượt qua phản ứng mà độ tuổi này nên có.
Cô giáo Vương thầm giật mình, theo bản năng nghĩ:
Nghe nói có vài đứa trẻ chậm chạp không ưa nói chuyện, không nhất định là do thiểu năng, có khả năng là....thiên tài?
Ba mẹ của Từ Tài nhanh chóng chạy tới nhà trẻ. Cô giáo Vương không kịp can ngăn, ba Từ Tài đã tát Phó Trầm Du một cái thật mạnh, vẻ mặt hung dữ như muốn ăn thịt người.
"Thằng con hoang này!".
Từ Tài hả giận, cực kỳ đắc ý nhìn Phó Trầm Du, như muốn nói: Tao có ba ra mặt cho tao, mày không có!
Ánh mắt Phó Trầm Du rất tĩnh mịch. Nhóc nghe thấy ba Từ Tài nổi nóng với cô giáo Vương:"Tôi muốn báo cáo các cô với Sở giáo dục! Dám nhận con của tội phạm giết người vào học. Chó không đổi được thói ăn phân, chuột sinh con đã biết đào hang, con của kẻ giết người cũng là kẻ giết người, nó có gen của kẻ giết người! Thằng điên, súc sinh....Lỡ mà con trai tôi có mệnh hệ gì thì sao? Thằng con hoang này nên ngồi tù với thằng ba của nó!".
Lời nói của trẻ con đều là do người lớn dạy.
Lời nhục mạ vang lên chói tai. Phó Trầm Du dường như đã quen, nhóc không rên lấy một tiếng, mặc người ta đánh chửi.
Nhưng trong mắt lạnh băng của nhóc như giấu một biển dung nham nóng bỏng, phẫn nộ, đủ để đốt cháy mọi hy vọng.
Quý Miên theo bản năng rùng mình.
Cậu không nghĩ tới, hồi nhỏ Phó Trầm Du lại trải qua thê thảm như vậy.
Khó trách sau này hắn ôm chấp niệm cực lớn với Tô Lạc Du. Sợ là bởi vì bạn hồi nhỏ của hắn chỉ có duy nhất Tô Lạc Du.
Quý Miên chợt cảm thấy nhóc con này thật đáng thương.
Phi phi phi, không được thương tiếc kẻ thù.
Hồi nhỏ hắn được Tô Lạc Du quan tâm, lớn lên lại quan tâm mình------Quan tâm tới tận trong quan tài luôn.
Thật đúng cái câu chăm sóc lúc lâm chung.
Sau khi trò hề này kết thúc, Phó Trầm Du lại yên tĩnh ngồi trong góc.
Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, khuôn mặt xanh tím trông hết sức đáng sợ.
Quý Miên nhớ tới thân hình nhỏ bé cuộn tròn trong đêm, cô độc mà chống lại cả thế giới.
Mới 5 tuổi mà thôi.....Đáng thương quá.
Cậu nghĩ.
Buổi chiều, nhà trẻ phát kem mặn để hạ nhiệt độ.
Phó Trầm Du không ăn mà cầm kem dán lên trên mặt, hạ nhiệt độ cho vết thương đang sưng vù.
Tuổi còn nhỏ, nhưng phải trải qua quá nhiều, động tác tự chữa thương thuần thục đến mức đau lòng.
Quý Miên ăn mà miệng thấy nhạt nhẽo, thi thoảng lại liếc mắt nhìn Phó Trầm Du.
Không ngờ đại ma vương Fox khiến cho toàn cầu vừa nghe tên đã sợ mất mật ở 20 năm sau, hiện tại lại yếu ớt đến độ vừa bẻ liền đứt.
Tan học, Lâm Mẫn Chi đến nhà trẻ, lòng như lửa đốt. Khi thấy con trai yên tĩnh ngồi trong phòng học chờ đợi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô giáo Vương quan tâm nói:"Miên Miên ngoan lắm, cũng ăn rất giỏi. Giữa trưa ăn nửa bát cơm, buổi chiều lại ăn thêm một cái bánh mỳ".
Lâm Mẫn Chi ôm Quý Miên, trong lòng mềm nhũn.
Cô giáo Vương chợt nói:"Mẹ Miên Miên à, mấy ngày nữa trường chúng ta có một chương trình hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, tên là "Chào đón Hong Kong trở về", đại khái sẽ biểu diễn một vài tiết mục. Miên Miên có muốn tham gia không?".
Lâm Mẫn Chi khốn quẫn nói:"Cháu nó....còn nhỏ, không biết gì cả".
Muốn học thì phải có tiền.
Cô cũng muốn con mình thắng từ vạch xuất phát, nhưng lấy đâu ra tiền để thắng.
Các bạn nhỏ thảo luận kế hoạch đến Cung Thiếu Niên học tập, khắp nơi đều lộ vẻ ưu việt.
Quý Miên lẻ loi không nói lời nào.
Nhóm phụ huynh lục tục đi tới.
Dương Siêu Anh bế Tô Lạc Du lên, nghe con trai thánh thót nói:"Mẹ ơi! Trường con muốn tổ chức chương trình văn nghệ, cô Vương bảo con đánh dương cầm! Mẹ và ba có thể tới xem con biểu diễn không?".
"Ừ. Đàn mà ba con mua cho con cũng sắp tới rồi, cuối tuần nhớ đến Cung Thiếu Niên học đấy".
Âm thanh rất lớn.
Các phụ huynh khác nghe vậy thì khẽ nói nhỏ.
Dương cầm mấy nghìn tệ mà nói mua là mua, nhà họ Tô có tiền thật đấy. Dáng vẻ tiểu tư bản, vô cùng thời thượng. Lão Tô giỏi giang, con cái cũng không chịu thua kém.
Dương Siêu Anh ưỡn ngực thẳng lưng.
Tô Lạc Du gật đầu:"Dạ! Mẹ ơi, con có thể dẫn theo A Trầm đến Cung Thiếu Niên không?".
Sắc mặt Dương Siêu Anh biến đổi, nhỏ giọng nói:"Tô Tô, sau này con không được chơi với nó nữa".
Trước kia Phó Dũng là ông chủ lớn, Ninh Thiến là phu nhân nhà giàu.
Nhưng nay đã khác xưa, nhà họ Phó đã mất, không cần phải thân thiết với Phó Trầm Du nữa.
Con trai của tội phạm giết người, không chừng còn có gen của kẻ giết người. Dương Siêu Anh ôm chặt con trai, thấp giọng cảnh cáo:"Trẻ con hỏi nhiều làm gì, con nghe lời mẹ là được!".
Tô Lạc Du chần chừ gật đầu.
Lâm Mẫn Chi cúi đầu hỏi Quý Miên:"Miên Miên, con có muốn học dương cầm không?".
Người khác có thì con của cô cũng phải có. Cô không sợ vất vả, chỉ sợ con mình bị người ta xem thường.
Chỉ có học tập mới có đường ra, đời này Quý Miên tuyệt đối không thể khổ cực giống cô.
Quý Miên lắc đầu:"Không học đâu".
Từng xem qua nguyên tác nên cậu rất rõ ràng. Nguyên chủ vì hâm mộ Tô Lạc Du nên mới bắt chước cậu ta, mới có thể trở thành thế thân.
Tô Lạc Du có, nguyên chủ cũng muốn có.
Tô Lạc Du học cái gì, nguyên chủ sẽ học cái đó.
Thậm trí là khẩu âm, cách cười, giọng nói, dáng điệu, tướng mạo. Nguyên chủ đều học tập theo Tô Lạc Du.
Nhưng lúc này cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó.
Chẳng những không học dương cầm, mà vì bảo vệ Lâm Mẫn Chi, vì sau này có thể tay đấm phản diện, chân đá tra công, cậu còn tính đi học tán đả.
Quý Miên ngước mặt nhỏ lên, âm thanh non nớt nhưng kiên định:"Con phải bảo vệ mẹ, con muốn học đánh nhau".
Đứa trẻ 5 tuổi, nói ra lời khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Cậu không biết tán đả là gì, nhưng cậu biết phải làm sao để yêu thương cô.
Lâm Mẫn Chi nghe thấy lời này, chợt ngây người. Cô ôm Quý Miên thật chặt, nhịn xuống nước mắt:"Được, nghe Miên Miên hết".
- -
Tác giả có lời muốn nói:
Tra công trọng sinh: Vợ ta tới rồi!
"Vợ" *một tay đấm ngất tên côn đồ*: Hửm?
Tra công: =口=!!!
Thân thể mềm mại nhu nhược dễ đẩy ngã đâu!