Lĩnh Nam Ký - Chương 3: Quyết Định
Chương trước- Chương 1: Ta là ai?
- Chương 2: Lạc Lối
- Chương 3: Quyết Định
- Chương 4: Có Một Lời
- Chương 5: Kế Hoạch
- Chương 6: Truy Đuổi
- Chương 7: Chúng Ta Có
- Chương 8: Một cái chắp tay
- Chương 9: Tập Doanh (1)
- Chương 10: Tập Doanh (2)
- Chương 11: Phương hướng
- Chương 12: Thật Đáng Sợ
- Chương 13: Lừa Gạt, Lại Đoạt Doanh
- Chương 14: Khí Thôn
- Chương 15: Lập quân, Lĩnh Nam quân
- Chương 16: Muốn Biết, Thì Hỏi
- Chương 17: Bước đầu luyện quân
- Chương 18: Vũ Thị Thục
- Chương 19: Trận Khí Thôn (1)
- Chương 20: Trận Khí Thôn (2)
- Chương 21: Trận Khí Thôn (3)
- Chương 22: Trận Khí Thôn (4)
- Chương 23: Trận Khí Thôn (5)
- Chương 24: Trận Khí Thôn (6)
- Chương 25: Trận Khí Thôn (Cuối)
- Chương 26: Sau cuộc chiến
- Chương 27: Huyền Sử Thiên Mệnh
- Chương 28: Hai phần thư tín
- Chương 29: Cấm Khê Không Thể Tử Thủ
- Chương 30: Kế hoạch Nam tiến
- Chương 31: Đêm khuya kể chuyện
- Chương 32: Mã Viện răn tướng
- Chương 33: Thiên Mệnh Quân Sư
- Chương 34: Đô Dương
- Chương 35: Thuận Thiên hiện thế
- Chương 36: Hướng Đến Cấm Khê
- Chương 37: Đào Kỳ - Phương Dung
- Chương 38: Săn voi
- Chương 39: Giết Giao Long
- Chương 40: Tôi luyện
- Chương 41: Bạch Hạc công chúa
- Chương 42: Hai quân trong đêm
- Chương 43: Cấm Khê mở màn
- Chương 44: Các tướng Việt
- Chương 45: Đô Cán
- Chương 46: Hổ tướng
- Chương 47: Khiên thịt
- Chương 48: Chiến trường
- Chương 49: Long tranh hổ đấu
- Chương 50: Tinh nhuệ
- Chương 51: Chuyển cơ
- Chương 52: Phục binh
- Chương 53: Gặp mặt Trưng Vương
- Chương 54: Đêm dài
- Chương 55: Sứ mệnh
- Chương 56: Đối sách
- Chương 57: Thủ
- Chương 58: Bình Nam tướng quân
- Chương 59: Hy sinh
- Chương 60: Phá trại
- Chương 61: Kế của Nga Sơn
- Chương 62: Hỏa tre trận
- Chương 63: Thống lĩnh
- Chương 64: Thống lĩnh trời sinh
- Chương 65: Xung phong khắc địch
- Chương 66: Thành danh
- Chương 67: Bố cục
- Chương 68: Trên đường lui quân
- Chương 69: Khoảng lặng
- Chương 70: Lật tẩy
- Chương 71: Ban giám quân
- Chương 72: Hiểm chiêu
- Chương 73: Biến đổi
- Chương 74: Nga Sơn về Trời
- Chương 75: Nga Sơn kết thúc
- Chương 76: Niềm tin
- Chương 77: Bối rối
- Chương 78: Dạy toán
- Chương 79: Tăng quân
- Chương 80: Bờ sông Đốc
- Chương 81: Ý chí của Ban Siêu
- Chương 82: Khoảng đệm
- Chương 83: Người tới từ phía Nam
- Chương 84: Gây hấn
- Chương 85: Ý vua
- Chương 86: Xung đột
- Chương 87: Liêu Châu
- Chương 88: Vòng xoáy
- Chương 89: Tiếng tù và cùng cột khói
- Chương 90: Thuỷ chiến mở đầu
- Chương 91: Thầy trò đàm trận
- Chương 92: Tự tung tự tác
- Chương 93: Chống cự
- Chương 94: Xong
- Chương 95: Phế nhân
- Chương 96: Đối trận
- Chương 97: Thương trận
- Chương 98: Đột biến
- Chương 99: Loạn
- Chương 100: Lĩnh nam quân - Hán kỵ
- Chương 101: Con mồi
- Chương 102: Cơ hội
- Chương 103: Chim sẻ
- Chương 104: Thu quan
- Chương 105: Quân sư
- Chương 106: Chống cự
- Chương 107: Liên Châu cất tiếng
- Chương 108: Đã chậm
- Chương 109: Phản công
- Chương 110: Minh kim thu binh
- Chương 111: Cúi đầu
- Chương 112: Toan tính
- Chương 113: Dương đông
- Chương 114: Kích tây?
- Chương 115: Chiến hào
- Chương 116: Rời đi
- Chương 117: Kẻ đứng đằng sau
- Chương 118: Đại doanh không yên ổn
- Chương 119: Chương Thần mai phục
- Chương 120: Mày dám lừa tao?
- Chương 121: Tha?
- Chương 122: Công ải sao bằng công tâm
- Chương 123: Đoạt ải dễ dàng
- Chương 124: Lưu Long chỉ huy
- Chương 125: Khói lửa tràn lan
- Chương 126: Đế tinh Phương Nam
- Chương 127: Trăng kia trên cao
- Chương 128: Kỵ binh về doanh
- Chương 129: Vì lý do gì?
- Chương 130: Ngón chân; Bụi tre
- Chương 131: Tản ra!!
- Chương 132: Hoa Lửa
- Chương 133: Trời quá bất công
- Chương 134: Tầm và thế
- Chương 135: Làm gì?
- Chương 136: Làm thế sao được?
- Chương 137: Đánh cờ đi
- Chương 138: Lương Tùng đau đầu
- Chương 139: Đêm khuya trăng thưa
- Chương 140: Công kích thủy trại
- Chương 141: Chạm mặt.
- Chương 142: Lạc - Giám nhị Quân
- Chương 143: Điểm mắt
- Chương 144: Dịch kỳ chiến pháp
- Chương 145: Mục đích của quân Việt
- Chương 146: Đô Kiên mềm dẻo
- Chương 147: Chiến trường lại kéo dài
- Chương 148: Dài quá không đặt nổi tên
- Chương 149: Đất mẹ
- Chương 150: Không để lãng quên
- Chương 151: Quân Hán thu lấy tin tức
- Chương 152: Hai quân chạm trán
- Chương 153: Một chút tính toán
- Chương 154: Ngày đầu tiên (1)
- Chương 155: Ngày đầu tiên (2)
- Chương 156: Ngày đầu tiên (3)
- Chương 157 : Ngày đầu tiên (4)
- Chương 158 : Đêm buông xuống.
- Chương 159: Quá hiểu.
- Chương 160: Chiến cục kéo dài.
- Chương 161: Mưu chồng nhau.
- Chương 162: Ngày thứ hai.
- Chương 163: Đêm thứ hai.
- Chương 164: Đêm tàn.
- Chương 165: Anh em, anh em
- Chương 166: Danh tướng công trại
- Chương 167: Cánh quân bị bỏ lại.
- Chương 168: Mịt mù.
- Chương 169: Vụ đằng giang (Sương che sông)
- Chương 170: Sương tan
- Chương 171: Đồng
- Chương 172: Hướng khác
- Chương 173: Táo bạo vô cùng
- Chương 174: Mưa đá lửa
- Chương 175: Tháp đan
- Chương 176: Trù yểm.
- Chương 177: Trận Sông Uyên (1)
- Chương 178: Trận Sông Uyên (2)
- Chương 179: Trận sông Uyên (3)
- Chương 180: Trận sông Uyên (kết)
- Chương 181: Ám Tinh.
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Lĩnh Nam Ký
Chương 3: Quyết Định
Không lâu sau đó, tên Ruộng nhanh chóng vọt tới cạnh, mặc kệ Minh đang ngây ngốc ngồi nhìn, rút thanh đao bầu thành thục chặt đoạn hai đầu thương, sau đó hắn đỡ lão ngồi xuống, lại nhai nát trong miệng túm lá cây, đắp lên vết thương lão.
Lão Cây Đa cũng rất mệt và đau, lão đã già mà phải vận động quá sức khiến thân thể lão rất mất sức. Vết thương sâu hoắm từ trước ra sau vẫn đang rỉ máu, thế nhưng lão vẫn không kêu la gì, lão dùng ánh mắt thương yêu và quan tâm với Minh. Minh cũng bị thương, phát thương phóng kia cũng quá hiểm ác khiến Minh cũng không thể nào hoàn toàn vô sự, 1 vết rách dài từ vai trái hắn kéo đến tân khủy tay, tuy nhiên, nó không nặng, lại cũng không trí mạng như của lão Cây Đa.
" Không sao chứ? " lão hỏi " Không ảnh hưởng gân cốt?" Lão quan tâm.
Minh run rẩy đôi môi nhìn về lão, cái ký ức tiền thế cho hắn nhiều lắm ấm áp, cái tình thương và cuộc sống hòa bình trong lòng hắn bỗng chốc vỡ nát. Vết thương khiến hắn nhận ra nơi đây, hắn cũng có được một tình thương không kém ấm áp. Hiện thực tàn bạo, hắn đã không thể trở về, dù là bằng phương thức cực đoan nhất cũng không. Thời điểm vừa rồi ngọn lao xé rách da thịt hắn, hắn đã cảm nhận rõ ràng, chung kết của hắn chỉ là một cõi hư vô đen tối.
"Vì sao?" Minh thì thào, lão Cây Đa như cười như không, đương nhiên lão biết Minh có điểm khúc mắt trong lòng hắn. Sống lâu thành tinh lão không cần quá để tâm cũng nhận thấy Minh hôm nay giãy giụa, khi thấy Minh cố tình tụt lại sau, lão đã chẳng hề tốn bất kỳ giây nào suy nghĩ, mà quay người gắt gao nhìn chằm chằm Minh. Sự thật chứng minh, lão đoán đúng. Trong sát na lão khẽ cười, Minh cảm thấy có 1 vẻ tiếc nuối vô hạn từ lão, và một nỗi thất vọng không biết vì sao. "Lão già rồi, người già phải chết." Lão trả lời, hơi lấy hơi một chút, lão tiếp. "Con còn trẻ, người trẻ cần đi tiếp, với lại...."
" Phốc"
Một mũi tên xuyên thấu lưng lão Cây Đa, mũi tên như muốn phá nát ngực lão, theo đà muốn lao ra bắn thẳng vào Minh ở trước người lão, bị lão dùng hết sức ngăn chặt bằng cả cơ thịt lẫn hai tay đầy máu. Mũi tên đâm nát tay lão mới dừng lại, nhưng đã đem theo sức sống cuối cùng của lão nhân đi mất.
Trong tiếng gào xé họng của Minh, tên Ruộng nắm chặt cổ áo hắn và kéo hắn bay vào khu rừng rậm. Để lại trong mắt Minh là thân ảnh gầy gò đang rủ xuống, cùng với một thước ngựa chậm rãi đang phóng tới. Kỵ mã xuất trần là một viên tiểu tướng, tóc dài buộc gọn, trên gương mặt anh tuấn là một cỗ ngạo khí, tự tin đến nỗi không cần mang mũ giáp bảo vệ, giáp sư tử màu đỏ, áo choàng tướng quân màu đỏ, tay nâng cung ngọc đỏ, liếc mắt nhìn về phía Minh. Trên gương mặt là một ánh mắt khinh thường, tựa như một con hổ, con báo đang nhìn về một miếng mồi săn thú vị mà nó không nỡ giết bỏ ngay. Kèm theo là một nụ cười gằng, hết sức dữ tợn. Hắn nâng cây đại đao đầu hổ lên, rồi không chút cố sức quét xuống, để lại một đường vẽ bằng máu tưới phóng xuất, cùng một cái đầu lâu bay lên. Sau lưng hắn phấp phới 1 cây cờ đỏ chữ dát vàng, Minh có thể nhận biết rõ ràng chữ kia, vì hắn đã thấy nó không chỉ ngàn lần, "Hán", cùng một chữ nhỏ "Hàn hầu" bên dưới. Bình lục hầu, tướng quân Hàn Vũ.
Minh tiếp tục gào thét khi Ruộng kéo hắn vào trong rừng, hắn điên cuồng kêu Ruộng thả hắn ra, hắn không dễ gì có được một chút ấm áp vừa rồi đã tan vỡ, mà kẻ sát nhân kia còn ngay dưới mắt hắn cười gằn, mà chặt bỏ đầu lâu lão Cây Đa. Minh cào cắn vào tay Ruộng, dùng hết sức thoát khỏi cánh tay cứng cỏi này trong điên dại. Đáp lại, Ruộng in lặng, một lúc sau khi cả hai đã tạm thời dứt khỏi truy binh, hắn quăng Minh xuống đất. Ruộng nhìn Minh bằng một đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn hận đến tột cùng, trong miệng gắn chặt từng chữ " Mày, đừng rộn." Minh nhìn hắn, Ruộng thở hồng hộc như cố gắng giữ lại bình tĩnh, chỉ thấy trên trán hắn nổi bật từng hàng gân xanh, hai bàn tay trần hắn đã nắm nát một góc vỏ cây gần đó. Trong giọng nói đầy dữ dằn, hắn tiếp tục nói.
"Lão già nói, mày không thể chết, thần tiên được phái xuống cứu cái dân tộc này không thể chết, lão chết, tao chết, mày phải sống."
"Vớ vẩn, tôi không phải thần tiên!" Minh quát lên, lão Cây Đa tuy hay nói hắn là thần tiên sau những câu chuyện của Minh kể, nhưng thật lòng Minh cho là lão đang an ủi mình, và cũng chỉ là điểm tựa tâm linh của bản thân, Minh chưa bao giờ coi đó là sự thật. Hăn rõ ràng hơn hết, hắn không phải thần tiên, hắn là người xuyên việt là đúng, thế nhưng hắn không nhớ rõ tiền thế, trừ những đoạn ký ức hỗn loạn, cùng phần lớn tri thức thập cẩm và những chuỗi hình ảnh về một con người hiện đại bình thường hơn không thể bình thường, hắn không có gì cả. Không có thuốc nổ, không có điện, không biết rèn sắt, không tạo giấy, càng không có tri thức vượt bậc về khoa học kỹ thuật hay thậm chí là đoạn lịch sử bị gần như chôn vùi này. Những gì hắn có là những món võ hắn học từ một lò đấu võ cổ truyền gần nhà mà thôi.
Cái Minh muốn, là về nhà.
" Mày là" Ruộng cắt lời, " lão nói mày biết dân mình khổ, lão nói mày biết giành độc lập, lão nói mày biết tự do là có, là người dân Lĩnh Nam sẽ thắng lại đám Hán đó." Thở hồng hộc, hắn tiếp tục. " Lão kể tao nghe mày biết tương lai, biết vì sao bọn tao thua, biết dân tộc ta sẽ luôn tự hào vì cái tên mình, để dù cho có mạnh đi bao nữa kẻ thù cũng phải cút. Để cho con nít được đi học, còn người như lão không phải lại ra chiến trường. Không phải sao? Không phải sao? Không phải sao?"
Ruộng gào lên. Cứ mỗi lần hắn hỏi một câu, đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại chảy xuống từng hàng nước mắt, Minh cũng khóc như đứa con nít, Ruộng khóc là vì hận nước thù nhà, vì những tháng ngày bị đè nén, vì nỗi lo tương lai khi thua trận, vì lão Cây Đa, còn Minh, đơn thuần hắn hổ thẹn.
Minh nhìn tên trung niên to lớn trước mặt đang ôm đầu ngồi khóc nức nở mà trong lòng hắn ngổn ngang. Lão nói đúng, hắn biết nhiều hơn hắn nghĩ, hắn biết nhiều hơn nhiều người Lĩnh Nam nhiều, hắn thậm chí biết được cuộc chiến ở Lãng Bạc sẽ kết thúc bi thảm, biết được Cấm Khê có nỗi đau không nguôi. Hắn thậm chí có thể cản để cha hắn không chết, nhưng hắn im lặng, hắn chấp nhận lịch sử, rồi hy vọng lịch sự giúp hắn trở lại cái thời an bình kia, bỏ mặc rất nhiều nỗi đau vẫn cứ tiếp diễn trên cái đất nước nhỏ bé này. Hắn chấp nhất rằng mình không như những nhân vật chính hào quang trong những tiểu thuyết yy Trung Quốc, từ chối góp sức dù có thể hay không, đem đến một tương lai tốt đẹp hơn cho những người dân khổ nạn xung quanh, cho đến lão chết trước mặt hắn. Hắn biết nếu mình chuẩn bị kỹ hơn, hoặc dùng mấy tháng nay hắn có được để thay đổi một chút tình cảnh, thì có lẽ lão sẽ không chết, không hẳn quân dân Lĩnh Nam sẽ thua, lịch sử có lẽ vì hắn đã có thể thay đổi. Có phải không? Hắn tự ngẫm.
Mất một lúc sau, Minh gạt đi nước mắt, dùng sức chống cây cung mà đứng lên, hắn run rẩy thở thật sâu để bình ổn lại cảm xúc của mình, nhìn xuống tên trung niên vẫn còn đang cúi đầu khóc nức nở kia, Minh nói:
"Đừng khóc nữa". Ruộng không trả lời. "Đừng khóc nữa, lão nói đúng, tao là thần tiên." Ruộng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh. Rồi lại ngạc nhiên phát hiện trong đôi mắt đỏ lòm đầy nước mắt của một tên nhóc con 13 tuổi là một luồn ánh sáng khác thường, nó kiên định, cũng đầy quyết tâm, nó rõ ràng chứ không mê man, không ngây ngốc như lúc trước. Dường như thằng nhóc trước mắt hắn, và cái thằng nhóc cách đây không lâu đang gào thét, đã là hai người hoàn toàn khác nhau. Ở Minh có một cỗ không thể diễn tả sức lôi kéo khiến Ruộng dừng nức nở, hắn ngạc nhiên thấy mình, bỗng chốc an tâm không ít.
"Đi thôi Ruộng, đám người đó, phải trả giá!"Minh quay người, dứt khoát đi theo hướng đám tàn binh Việt phía trước, hành động dứt khoát trong khi miệng còn đang lẩm bẩm. "Hy vọng, là còn không quá trễ." Để lại Ruộng ngây người nhìn theo. Khi tên trung niên đứng dậy, lượm lấy cây đao bầu và đuổi theo Minh, không biết sao, trong đầu hắn vang lên câu nói mà mấy ngày nay lão vẫn hay kể lể, trong mắt không khỏi nhấc lên một cổ hy vọng.
"Một khi thần quyết định, tương lai sẽ tới....."
Lão Cây Đa cũng rất mệt và đau, lão đã già mà phải vận động quá sức khiến thân thể lão rất mất sức. Vết thương sâu hoắm từ trước ra sau vẫn đang rỉ máu, thế nhưng lão vẫn không kêu la gì, lão dùng ánh mắt thương yêu và quan tâm với Minh. Minh cũng bị thương, phát thương phóng kia cũng quá hiểm ác khiến Minh cũng không thể nào hoàn toàn vô sự, 1 vết rách dài từ vai trái hắn kéo đến tân khủy tay, tuy nhiên, nó không nặng, lại cũng không trí mạng như của lão Cây Đa.
" Không sao chứ? " lão hỏi " Không ảnh hưởng gân cốt?" Lão quan tâm.
Minh run rẩy đôi môi nhìn về lão, cái ký ức tiền thế cho hắn nhiều lắm ấm áp, cái tình thương và cuộc sống hòa bình trong lòng hắn bỗng chốc vỡ nát. Vết thương khiến hắn nhận ra nơi đây, hắn cũng có được một tình thương không kém ấm áp. Hiện thực tàn bạo, hắn đã không thể trở về, dù là bằng phương thức cực đoan nhất cũng không. Thời điểm vừa rồi ngọn lao xé rách da thịt hắn, hắn đã cảm nhận rõ ràng, chung kết của hắn chỉ là một cõi hư vô đen tối.
"Vì sao?" Minh thì thào, lão Cây Đa như cười như không, đương nhiên lão biết Minh có điểm khúc mắt trong lòng hắn. Sống lâu thành tinh lão không cần quá để tâm cũng nhận thấy Minh hôm nay giãy giụa, khi thấy Minh cố tình tụt lại sau, lão đã chẳng hề tốn bất kỳ giây nào suy nghĩ, mà quay người gắt gao nhìn chằm chằm Minh. Sự thật chứng minh, lão đoán đúng. Trong sát na lão khẽ cười, Minh cảm thấy có 1 vẻ tiếc nuối vô hạn từ lão, và một nỗi thất vọng không biết vì sao. "Lão già rồi, người già phải chết." Lão trả lời, hơi lấy hơi một chút, lão tiếp. "Con còn trẻ, người trẻ cần đi tiếp, với lại...."
" Phốc"
Một mũi tên xuyên thấu lưng lão Cây Đa, mũi tên như muốn phá nát ngực lão, theo đà muốn lao ra bắn thẳng vào Minh ở trước người lão, bị lão dùng hết sức ngăn chặt bằng cả cơ thịt lẫn hai tay đầy máu. Mũi tên đâm nát tay lão mới dừng lại, nhưng đã đem theo sức sống cuối cùng của lão nhân đi mất.
Trong tiếng gào xé họng của Minh, tên Ruộng nắm chặt cổ áo hắn và kéo hắn bay vào khu rừng rậm. Để lại trong mắt Minh là thân ảnh gầy gò đang rủ xuống, cùng với một thước ngựa chậm rãi đang phóng tới. Kỵ mã xuất trần là một viên tiểu tướng, tóc dài buộc gọn, trên gương mặt anh tuấn là một cỗ ngạo khí, tự tin đến nỗi không cần mang mũ giáp bảo vệ, giáp sư tử màu đỏ, áo choàng tướng quân màu đỏ, tay nâng cung ngọc đỏ, liếc mắt nhìn về phía Minh. Trên gương mặt là một ánh mắt khinh thường, tựa như một con hổ, con báo đang nhìn về một miếng mồi săn thú vị mà nó không nỡ giết bỏ ngay. Kèm theo là một nụ cười gằng, hết sức dữ tợn. Hắn nâng cây đại đao đầu hổ lên, rồi không chút cố sức quét xuống, để lại một đường vẽ bằng máu tưới phóng xuất, cùng một cái đầu lâu bay lên. Sau lưng hắn phấp phới 1 cây cờ đỏ chữ dát vàng, Minh có thể nhận biết rõ ràng chữ kia, vì hắn đã thấy nó không chỉ ngàn lần, "Hán", cùng một chữ nhỏ "Hàn hầu" bên dưới. Bình lục hầu, tướng quân Hàn Vũ.
Minh tiếp tục gào thét khi Ruộng kéo hắn vào trong rừng, hắn điên cuồng kêu Ruộng thả hắn ra, hắn không dễ gì có được một chút ấm áp vừa rồi đã tan vỡ, mà kẻ sát nhân kia còn ngay dưới mắt hắn cười gằn, mà chặt bỏ đầu lâu lão Cây Đa. Minh cào cắn vào tay Ruộng, dùng hết sức thoát khỏi cánh tay cứng cỏi này trong điên dại. Đáp lại, Ruộng in lặng, một lúc sau khi cả hai đã tạm thời dứt khỏi truy binh, hắn quăng Minh xuống đất. Ruộng nhìn Minh bằng một đôi mắt đỏ ngầu vì phẫn hận đến tột cùng, trong miệng gắn chặt từng chữ " Mày, đừng rộn." Minh nhìn hắn, Ruộng thở hồng hộc như cố gắng giữ lại bình tĩnh, chỉ thấy trên trán hắn nổi bật từng hàng gân xanh, hai bàn tay trần hắn đã nắm nát một góc vỏ cây gần đó. Trong giọng nói đầy dữ dằn, hắn tiếp tục nói.
"Lão già nói, mày không thể chết, thần tiên được phái xuống cứu cái dân tộc này không thể chết, lão chết, tao chết, mày phải sống."
"Vớ vẩn, tôi không phải thần tiên!" Minh quát lên, lão Cây Đa tuy hay nói hắn là thần tiên sau những câu chuyện của Minh kể, nhưng thật lòng Minh cho là lão đang an ủi mình, và cũng chỉ là điểm tựa tâm linh của bản thân, Minh chưa bao giờ coi đó là sự thật. Hăn rõ ràng hơn hết, hắn không phải thần tiên, hắn là người xuyên việt là đúng, thế nhưng hắn không nhớ rõ tiền thế, trừ những đoạn ký ức hỗn loạn, cùng phần lớn tri thức thập cẩm và những chuỗi hình ảnh về một con người hiện đại bình thường hơn không thể bình thường, hắn không có gì cả. Không có thuốc nổ, không có điện, không biết rèn sắt, không tạo giấy, càng không có tri thức vượt bậc về khoa học kỹ thuật hay thậm chí là đoạn lịch sử bị gần như chôn vùi này. Những gì hắn có là những món võ hắn học từ một lò đấu võ cổ truyền gần nhà mà thôi.
Cái Minh muốn, là về nhà.
" Mày là" Ruộng cắt lời, " lão nói mày biết dân mình khổ, lão nói mày biết giành độc lập, lão nói mày biết tự do là có, là người dân Lĩnh Nam sẽ thắng lại đám Hán đó." Thở hồng hộc, hắn tiếp tục. " Lão kể tao nghe mày biết tương lai, biết vì sao bọn tao thua, biết dân tộc ta sẽ luôn tự hào vì cái tên mình, để dù cho có mạnh đi bao nữa kẻ thù cũng phải cút. Để cho con nít được đi học, còn người như lão không phải lại ra chiến trường. Không phải sao? Không phải sao? Không phải sao?"
Ruộng gào lên. Cứ mỗi lần hắn hỏi một câu, đôi mắt đỏ ngầu của hắn lại chảy xuống từng hàng nước mắt, Minh cũng khóc như đứa con nít, Ruộng khóc là vì hận nước thù nhà, vì những tháng ngày bị đè nén, vì nỗi lo tương lai khi thua trận, vì lão Cây Đa, còn Minh, đơn thuần hắn hổ thẹn.
Minh nhìn tên trung niên to lớn trước mặt đang ôm đầu ngồi khóc nức nở mà trong lòng hắn ngổn ngang. Lão nói đúng, hắn biết nhiều hơn hắn nghĩ, hắn biết nhiều hơn nhiều người Lĩnh Nam nhiều, hắn thậm chí biết được cuộc chiến ở Lãng Bạc sẽ kết thúc bi thảm, biết được Cấm Khê có nỗi đau không nguôi. Hắn thậm chí có thể cản để cha hắn không chết, nhưng hắn im lặng, hắn chấp nhận lịch sử, rồi hy vọng lịch sự giúp hắn trở lại cái thời an bình kia, bỏ mặc rất nhiều nỗi đau vẫn cứ tiếp diễn trên cái đất nước nhỏ bé này. Hắn chấp nhất rằng mình không như những nhân vật chính hào quang trong những tiểu thuyết yy Trung Quốc, từ chối góp sức dù có thể hay không, đem đến một tương lai tốt đẹp hơn cho những người dân khổ nạn xung quanh, cho đến lão chết trước mặt hắn. Hắn biết nếu mình chuẩn bị kỹ hơn, hoặc dùng mấy tháng nay hắn có được để thay đổi một chút tình cảnh, thì có lẽ lão sẽ không chết, không hẳn quân dân Lĩnh Nam sẽ thua, lịch sử có lẽ vì hắn đã có thể thay đổi. Có phải không? Hắn tự ngẫm.
Mất một lúc sau, Minh gạt đi nước mắt, dùng sức chống cây cung mà đứng lên, hắn run rẩy thở thật sâu để bình ổn lại cảm xúc của mình, nhìn xuống tên trung niên vẫn còn đang cúi đầu khóc nức nở kia, Minh nói:
"Đừng khóc nữa". Ruộng không trả lời. "Đừng khóc nữa, lão nói đúng, tao là thần tiên." Ruộng dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh. Rồi lại ngạc nhiên phát hiện trong đôi mắt đỏ lòm đầy nước mắt của một tên nhóc con 13 tuổi là một luồn ánh sáng khác thường, nó kiên định, cũng đầy quyết tâm, nó rõ ràng chứ không mê man, không ngây ngốc như lúc trước. Dường như thằng nhóc trước mắt hắn, và cái thằng nhóc cách đây không lâu đang gào thét, đã là hai người hoàn toàn khác nhau. Ở Minh có một cỗ không thể diễn tả sức lôi kéo khiến Ruộng dừng nức nở, hắn ngạc nhiên thấy mình, bỗng chốc an tâm không ít.
"Đi thôi Ruộng, đám người đó, phải trả giá!"Minh quay người, dứt khoát đi theo hướng đám tàn binh Việt phía trước, hành động dứt khoát trong khi miệng còn đang lẩm bẩm. "Hy vọng, là còn không quá trễ." Để lại Ruộng ngây người nhìn theo. Khi tên trung niên đứng dậy, lượm lấy cây đao bầu và đuổi theo Minh, không biết sao, trong đầu hắn vang lên câu nói mà mấy ngày nay lão vẫn hay kể lể, trong mắt không khỏi nhấc lên một cổ hy vọng.
"Một khi thần quyết định, tương lai sẽ tới....."
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Ta là ai?
- Chương 2: Lạc Lối
- Chương 3: Quyết Định
- Chương 4: Có Một Lời
- Chương 5: Kế Hoạch
- Chương 6: Truy Đuổi
- Chương 7: Chúng Ta Có
- Chương 8: Một cái chắp tay
- Chương 9: Tập Doanh (1)
- Chương 10: Tập Doanh (2)
- Chương 11: Phương hướng
- Chương 12: Thật Đáng Sợ
- Chương 13: Lừa Gạt, Lại Đoạt Doanh
- Chương 14: Khí Thôn
- Chương 15: Lập quân, Lĩnh Nam quân
- Chương 16: Muốn Biết, Thì Hỏi
- Chương 17: Bước đầu luyện quân
- Chương 18: Vũ Thị Thục
- Chương 19: Trận Khí Thôn (1)
- Chương 20: Trận Khí Thôn (2)
- Chương 21: Trận Khí Thôn (3)
- Chương 22: Trận Khí Thôn (4)
- Chương 23: Trận Khí Thôn (5)
- Chương 24: Trận Khí Thôn (6)
- Chương 25: Trận Khí Thôn (Cuối)
- Chương 26: Sau cuộc chiến
- Chương 27: Huyền Sử Thiên Mệnh
- Chương 28: Hai phần thư tín
- Chương 29: Cấm Khê Không Thể Tử Thủ
- Chương 30: Kế hoạch Nam tiến
- Chương 31: Đêm khuya kể chuyện
- Chương 32: Mã Viện răn tướng
- Chương 33: Thiên Mệnh Quân Sư
- Chương 34: Đô Dương
- Chương 35: Thuận Thiên hiện thế
- Chương 36: Hướng Đến Cấm Khê
- Chương 37: Đào Kỳ - Phương Dung
- Chương 38: Săn voi
- Chương 39: Giết Giao Long
- Chương 40: Tôi luyện
- Chương 41: Bạch Hạc công chúa
- Chương 42: Hai quân trong đêm
- Chương 43: Cấm Khê mở màn
- Chương 44: Các tướng Việt
- Chương 45: Đô Cán
- Chương 46: Hổ tướng
- Chương 47: Khiên thịt
- Chương 48: Chiến trường
- Chương 49: Long tranh hổ đấu
- Chương 50: Tinh nhuệ
- Chương 51: Chuyển cơ
- Chương 52: Phục binh
- Chương 53: Gặp mặt Trưng Vương
- Chương 54: Đêm dài
- Chương 55: Sứ mệnh
- Chương 56: Đối sách
- Chương 57: Thủ
- Chương 58: Bình Nam tướng quân
- Chương 59: Hy sinh
- Chương 60: Phá trại
- Chương 61: Kế của Nga Sơn
- Chương 62: Hỏa tre trận
- Chương 63: Thống lĩnh
- Chương 64: Thống lĩnh trời sinh
- Chương 65: Xung phong khắc địch
- Chương 66: Thành danh
- Chương 67: Bố cục
- Chương 68: Trên đường lui quân
- Chương 69: Khoảng lặng
- Chương 70: Lật tẩy
- Chương 71: Ban giám quân
- Chương 72: Hiểm chiêu
- Chương 73: Biến đổi
- Chương 74: Nga Sơn về Trời
- Chương 75: Nga Sơn kết thúc
- Chương 76: Niềm tin
- Chương 77: Bối rối
- Chương 78: Dạy toán
- Chương 79: Tăng quân
- Chương 80: Bờ sông Đốc
- Chương 81: Ý chí của Ban Siêu
- Chương 82: Khoảng đệm
- Chương 83: Người tới từ phía Nam
- Chương 84: Gây hấn
- Chương 85: Ý vua
- Chương 86: Xung đột
- Chương 87: Liêu Châu
- Chương 88: Vòng xoáy
- Chương 89: Tiếng tù và cùng cột khói
- Chương 90: Thuỷ chiến mở đầu
- Chương 91: Thầy trò đàm trận
- Chương 92: Tự tung tự tác
- Chương 93: Chống cự
- Chương 94: Xong
- Chương 95: Phế nhân
- Chương 96: Đối trận
- Chương 97: Thương trận
- Chương 98: Đột biến
- Chương 99: Loạn
- Chương 100: Lĩnh nam quân - Hán kỵ
- Chương 101: Con mồi
- Chương 102: Cơ hội
- Chương 103: Chim sẻ
- Chương 104: Thu quan
- Chương 105: Quân sư
- Chương 106: Chống cự
- Chương 107: Liên Châu cất tiếng
- Chương 108: Đã chậm
- Chương 109: Phản công
- Chương 110: Minh kim thu binh
- Chương 111: Cúi đầu
- Chương 112: Toan tính
- Chương 113: Dương đông
- Chương 114: Kích tây?
- Chương 115: Chiến hào
- Chương 116: Rời đi
- Chương 117: Kẻ đứng đằng sau
- Chương 118: Đại doanh không yên ổn
- Chương 119: Chương Thần mai phục
- Chương 120: Mày dám lừa tao?
- Chương 121: Tha?
- Chương 122: Công ải sao bằng công tâm
- Chương 123: Đoạt ải dễ dàng
- Chương 124: Lưu Long chỉ huy
- Chương 125: Khói lửa tràn lan
- Chương 126: Đế tinh Phương Nam
- Chương 127: Trăng kia trên cao
- Chương 128: Kỵ binh về doanh
- Chương 129: Vì lý do gì?
- Chương 130: Ngón chân; Bụi tre
- Chương 131: Tản ra!!
- Chương 132: Hoa Lửa
- Chương 133: Trời quá bất công
- Chương 134: Tầm và thế
- Chương 135: Làm gì?
- Chương 136: Làm thế sao được?
- Chương 137: Đánh cờ đi
- Chương 138: Lương Tùng đau đầu
- Chương 139: Đêm khuya trăng thưa
- Chương 140: Công kích thủy trại
- Chương 141: Chạm mặt.
- Chương 142: Lạc - Giám nhị Quân
- Chương 143: Điểm mắt
- Chương 144: Dịch kỳ chiến pháp
- Chương 145: Mục đích của quân Việt
- Chương 146: Đô Kiên mềm dẻo
- Chương 147: Chiến trường lại kéo dài
- Chương 148: Dài quá không đặt nổi tên
- Chương 149: Đất mẹ
- Chương 150: Không để lãng quên
- Chương 151: Quân Hán thu lấy tin tức
- Chương 152: Hai quân chạm trán
- Chương 153: Một chút tính toán
- Chương 154: Ngày đầu tiên (1)
- Chương 155: Ngày đầu tiên (2)
- Chương 156: Ngày đầu tiên (3)
- Chương 157 : Ngày đầu tiên (4)
- Chương 158 : Đêm buông xuống.
- Chương 159: Quá hiểu.
- Chương 160: Chiến cục kéo dài.
- Chương 161: Mưu chồng nhau.
- Chương 162: Ngày thứ hai.
- Chương 163: Đêm thứ hai.
- Chương 164: Đêm tàn.
- Chương 165: Anh em, anh em
- Chương 166: Danh tướng công trại
- Chương 167: Cánh quân bị bỏ lại.
- Chương 168: Mịt mù.
- Chương 169: Vụ đằng giang (Sương che sông)
- Chương 170: Sương tan
- Chương 171: Đồng
- Chương 172: Hướng khác
- Chương 173: Táo bạo vô cùng
- Chương 174: Mưa đá lửa
- Chương 175: Tháp đan
- Chương 176: Trù yểm.
- Chương 177: Trận Sông Uyên (1)
- Chương 178: Trận Sông Uyên (2)
- Chương 179: Trận sông Uyên (3)
- Chương 180: Trận sông Uyên (kết)
- Chương 181: Ám Tinh.
- bình luận