Luân Hồi Thương Đế - Chương 30: Yêu cầu(1)
Chương trước- Chương 1: Võ đạo thế giới. THIẾU NIÊN HOÀNG TỬ
- Chương 2: Tôn giả tàn niệm
- Chương 3: Biện pháp
- Chương 4: Tu la luyện thể thiên
- Chương 5: Đoạn thị nội tình
- Chương 6: Tuyệt sát chi địa
- Chương 7: Nội tình lộ ra?
- Chương 8: Kẻ thù: ĐAN MA MÔN
- Chương 9: Thu phục Mục Vũ
- Chương 10: Ngũ Hoàng tử: ĐOẠN MINH LÂM ƯỚC CHIẾN
- Chương 11: Ngõ hẹp gặp nhau
- Chương 12: Thương đội nhiệm vụ
- Chương 13: Lý Minh Thiền
- Chương 14: Xuất phát
- Chương 15: Con riêng? Cảm giác kêu gọi
- Chương 16: Sườn núi
- Chương 17: Tinh Linh. TIÊN THIÊN TỬ PHỦ
- Chương 18: Tổ tiên: ĐOẠN THẦN ĐẠI ĐẾ
- Chương 19: Truyền thừa chi địa
- Chương 20: Cảm ứng Tử phủ
- Chương 21: Tử phủ sinh tượng, Chư Đế thời đại!
- Chương 22: Võ Đạo thế giới sẽ vì hắn mà rung chuyển
- Chương 23: Yêu tộc điên rồi
- Chương 24: Lăng Vũ Đế Quân
- Chương 25: Tế thương
- Chương 26: Nguyên thần song thuộc tính. THÁNH PHẨM TỬ PHỦ?
- Chương 27: Đan khí truyền thừa
- Chương 28: Ba dạng đồ VẬT
- Chương 29: Thí luyện chưởng khống truyền thừa chi địa
- Chương 30: Yêu cầu(1)
- Chương 31: Yêu cầu(2)
- Chương 32: Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật
- Chương 33: Toàn phương diện tăng lên
- Chương 34: Đại Đế nhắc nhở
- Chương 35: Kiếm chỗ tốt
- Chương 36: Thiên kinh thừa nhận
- Chương 37: Thực lực không đủ
- Chương 38: Tịch diệt chi lực?
- Chương 39: Mộc chủng
- Chương 40: Quay về
- Chương 41: Nghịch thiên thánh thuật!
- Chương 42: Đến Thiên Lang thành
- Chương 43: Linh thạch mang tới phiền phức
- Chương 44: Miểu sát Mệnh Tuyền cảnh ba tầng
- Chương 45: Nguyên thần tăng lên
- Chương 46: Đấu giá hội
- Chương 47: Tàn phá cốt thương
- Chương 48: Hủ thực chi thủy
- Chương 49: Nhà ai hoàn khố
- Chương 50: Tin tức xấu
- Chương 51: Linh Nguyệt nghi ngờ
- Chương 52: Sử dụng Tử nguyên thạch
- Chương 53: Đệ nhị nguyên thần
- Chương 54: Xâm nhập Thiên Lang sơn mạch
- Chương 55: Chạm trán Hung lang
- Chương 56: Giết sạch
- Chương 57: Hung thú Vương giả
- Chương 58: Sơn động yêu khí
- Chương 59: Hắc Hỏa Xà
- Chương 60: Yêu Đế chuẩn bị. THÁNH THUẬT TRẤN ÁP
- Chương 61: Đệ nhị chân thân
- Chương 62: Mệnh Tuyền cảnh
- Chương 63: Linh khí bạo động
- Chương 64: Mệnh Tuyền cảnh tầng một đỉnh phong. NHỊ GIAI NGUYÊN THẦN
- Chương 65: Giả heo giết hổ? Đột phá thần tốc
- Chương 66: Kịch chiến bầy thú
- Chương 67: Hiểm cảnh
- Chương 68: Hung thú bỏ chạy. MỆNH TUYỀN SÁU TẦNG
- Chương 69: Hắn còn sống?
- Chương 70: Bí pháp
- Chương 71: Rút lui
- Chương 72: Đưa một phần lễ
- Chương 73: Trò cười mà thôi
- Chương 74: Mời chào
- Chương 75: Hắc Hỏa xà chân thân đột phá
- Chương 76: Khống xà thiên phú
- Chương 77: Âm mưu tiến đến
- Chương 78: Cơ Tử Nguyệt
- Chương 79: Át chủ bài
- Chương 80: Vô tình đụng trúng?
- Chương 81: Đoạn gia tính toán
- Chương 82: Thiên bộ
- Chương 83: Đối diện
- Chương 84: Va chạm
- Chương 85: Tách ra rời đi
- Chương 86: Tiềm hành
- Chương 87: Hung thú công thành
- Chương 88: Cường giả ngang qua?
- Chương 89: Hiện thực
- Chương 90: Tìm hắn?
- Chương 91: Xác nhận. Tuyệt vọng.
- Chương 92: Hắn chết các ngươi đều phải chôn cùng!
- Chương 93: Lành ít dữ nhiều. n tượng đầu tiên
- Chương 94: Tiềm hành. ẨN THÂN
- Chương 95: Ý nghĩ. HỎI ĐƯỜNG
- Chương 96: Phù Sơn thành
- Chương 97: Tính toán bước đi
- Chương 98: Xử lý Hủ Thực Chi Thủy
- Chương 99: Mộc chủng nảy mầm. Thôi Phong
- Chương 100: Báo danh. Võ Đạo các
- Chương 101: Ba vị Phong Hầu nghi ngờ
- Chương 102: Tật Lôi thương pháp
- Chương 103: Diệt Địa thuật
- Chương 104: Tổ đội bảy người
- Chương 105: Ghen tị. Phòng tu luyện võ kỹ
- Chương 106: Ngộ tính kinh người
- Chương 107: Khinh thường
- Chương 108: Nghi ngờ. Cẩu huyết
- Chương 109: Có lợi liền thu
- Chương 110: Lôi Luyện thuật
- Chương 111: Thay thế. Thành công nhập môn
- Chương 112: Phong Hầu chấn kinh
- Chương 113: Lam Thất sát ý
- Chương 114: Tiện nhân
- Chương 115: Đồng giai vô địch
- Chương 116: Khiêu khích
- Chương 117: Hiếp người quá đáng
- Chương 118: Nhóm thứ năm. NGU RỒI?
- Chương 119: Yêu tộc tập kích
- Chương 120: Phong Hầu chi chiến
- Chương 121: Ngươi chắc chứ?
- Chương 122: Mở rộng phạm vi công kích
- Chương 123: Hung Miêu
- Chương 124: Thương kỹ đại thành
- Chương 125: Chú ý
- Chương 126: Phong Hầu cảnh Yêu Nhân
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Luân Hồi Thương Đế
Chương 30: Yêu cầu(1)
“Tiền bối, ngươi làm sao có thể còn sống đến hiện tại? Ngươi là thứ gì?”. Kinh ngạc quá độ, Đoạn Ngọc không nhịn được mà thất thanh hỏi.
“Tiểu tử ngươi có ý gì? Nguyền rủa ta chết sớm?”. A Đại nghe vậy thì trợn trừng mắt lên lườm Đoạn Ngọc tức giận quát.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng đối diện với A Đại ánh mắt này thì Đoạn Ngọc có loại cảm giác đối diện với một cái khát máu dã thú, mặc cho A Đại lúc này trên thân một chút khí thế cũng không có thì cũng không ngăn cản được hắn nội tâm sinh ra sợ hãi. Bất giác trong lúc đó thì Đoạn Ngọc đúng là đã lùi lại ba bước, ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định.
“Hừ! Quỷ nhát gan!”. A Đại thấy vậy thì hừ lạnh nói. “Lằng nhằng quá nhiều, ngươi có tiếp nhận thí luyện không? Nếu không thì có thể cùng những kẻ khác bình thường thí luyện”.
“Thí! Như thế nào không thí?”. Đoạn Ngọc nén lại nội tâm kinh sợ ngưng giọng quát. Mặc cho A Đại là thứ gì, chỉ cần hắn có thể kế thừa Truyền thừa chi địa thì A Đại cũng nước chảy thành sông trở thành thủ hạ của hắn, nghĩ lại thì một cái lão quái vật sống hai vạn năm bất tử thì thực lực tất nhiên không yếu ah, vừa vặn hắn bên người đang thiếu một cái cường đại bảo tiêu.
“Tốt! Đi theo ta”. A Đại khẽ nhếch mép cười giống như thực hiện được âm mưu, nói một tiếng thì liền quay người đi vào sơn cốc chỗ sâu. Đoạn Ngọc tuy có nghi hoặc nhưng cũng không có nhiều suy nghĩ mà cất bước đuổi theo.
Đuổi theo A Đại được một lúc thì Đoạn Ngọc nhìn thấy bên đường một mảnh bạch trúc, bạch trúc bên trong không biết có thứ gì nhưng hắn có cảm giác vô cùng thần bí, hắn thể nội huyết dịch đều có chút nhúc nhích.
“Trong đó là Bạch sắc thí luyện, là nhằm vào các ngươi Đoạn thị huyết mạch nên ngươi sẽ cảm thấy một chút kêu gọi cảm giác”. A Đại đi ở phía trước cũng không có quay đầu mà nhàn nhạt nói.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ ồ một tiếng, xem ra hắn lúc trước cảm nhận được huyết mạch cùng Tử phủ chấn động đều là từ những chỗ thí luyện này. Theo như A Đại lúc trước nói thì tiếp theo sẽ còn mấy chỗ thí luyện dành riêng cho từng cấp bậc Tử phủ.
“Đây là Lục sắc thí luyện, tham gia thí luyện này không những để ngươi huyết mạch tăng trưởng mà Tinh thần lực cũng có chỗ tốt cực lớn”. Quả nhiên, đi được một đoạn thì xuât hiện một mảnh lục sắc trúc lâm, A Đại lại cho Đoạn Ngọc giải thích.
Đoạn Ngọc đến gần thì đúng là cảm nhận được thể nội huyết dịch lưu động nhanh hơn, Tử phủ bên trong Nguyên thần cũng giống như nhận cái gì kích thích mà hưng phấn run rẩy. Hắn có chút không nhịn được mà tò mò hỏi. “Tiền bối, bên trong thí luyện cái gì?”.
“Không biết”. A Đại lắc đầu. “Có thể đi vào trúc lâm thì chỉ có các ngươi Đoạn gia huyết mạch, trong đó có cấm chế, ta không thể cưỡng chế đi vào”. Dừng lại một chút thì hắn quay đầu nhìn Đoạn Ngọc. “Những kia thí luyện không lẽ ngươi trưởng bối không nói cho ngươi biết sao?”.
“Ta nói mình vô tình đi đến chỗ này tiền bối có tin hay không?”. Đoạn Ngọc cũng không trả lời mà tự giễu cười hỏi lại.
“...”. A Đại kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc một chút, sau đó không biết suy nghĩ cái gì mà không có tiếp tục hỏi thêm.
Lại đi thêm một đoạn thì Đoạn Ngọc lại thấy được một mảnh hồng trúc lâm, đi ở phía trước A Đại nói. “Đây là Hồng sắc thí luyện, các ngươi Đoạn thị trong sáu người đến đây thì cũng chỉ hai người phân biệt là hơn năm trăm năm trước Đoạn Trường Sinh cùng hơn bốn mươi năm trước Đoạn Thế Mục thành công thông qua, cái sau thiên phú so cái trước càng mạnh một tầng”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì âm thầm kinh ngạc, có thể đạt được A Đại nhắc đến thì hiển nhiên cũng nói rõ hai người kia thiên phú không đơn giản, còn lại mấy người khác đủ tư cách tham gia Hồng sắc thí luyện e là còn chưa đủ năng lực để A Đại nhớ tên.
“Phụ hoàng Tử phủ là Địa phẩm, thiên phú so với Đoạn Trường Sinh lão tổ còn cao hơn, khó trách có thể ở trước sáu mươi tuổi đạt tới Phong Hầu cảnh đỉnh phong, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá Phong Vương cảnh”. Kinh ngạc một chút thì hắn cũng liền tự hào hư vinh một chút, Vũ Thế Mục thế nào thì cũng là cha đẻ của hắn, người càng cường đại thì hắn cùng càng có chỗ dựa, tuy rằng chỗ dựa này cũng không nhìn đến hắn.
Đi ở phía trước A Đại cũng không thấy được Đoạn Ngọc biểu tình mà tiếp tục đi về phía trước, lại qua một đoạn thì trước mắt hai người xuất hiện một mảnh kim sắc trúc lâm, cách đó một đoạn không xa Đoạn Ngọc còn thấy được một cái đại điện cổ xưa. Đi đến chỗ này thì A Đại cũng dừng lại.
Từ bên trong kim sắc trúc lâm này Đoạn Ngọc có thể cảm nhận được cảm giác kêu gọi cực mạnh, bất luận là hắn thể nội huyết dịch hay Tử phủ bên trong Nguyên thần đều sôi trào rung động, không có gì ngoài ý muốn thì bên trong tất nhiên có đồ tốt có thể giúp hắn huyết mạch cùng Nguyên thần tăng cường.
“Ngươi có Kim sắc đánh giá, về lý thì phải tham gia Kim sắc thí luyện, bất quá làm kẻ đầu tiên có Thiên phẩm Tử phủ đến đây thì ngươi còn có thể thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa”. A Đại chỉ về phía kim sắc trúc lâm nói.
“Kim sắc thí luyện ngươi có muốn lúc này nếm thử hay không?”. Nói đoạn hắn quay lại nhìn Đoạn Ngọc hỏi.
“Tiền bối, ta nghĩ đi trước nhìn xem thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa”. Đoạn Ngọc hơi có suy nghĩ thì nói. Kim sắc thí luyện là nhằm vào Thiên phẩm Tử phủ, Đoạn Ngọc Tử phủ cũng không đơn giản chỉ là Thiên phẩm nên hắn đối với cái này thí luyện bao nhiêu cũng có một chút nắm chắc, hắn lúc này càng thêm hứng thú với việc thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa. Nếu như thành công thì toàn bộ nơi này sẽ do hắn chưởng khống, cái gì Kim sắc thí luyện, Hồng sắc thí luyện phần thưởng đều không phải là của hắn sao?
“Được! Đi bên kia đại điện”. A Đại hài lòng gật đầu chỉ về phía đại điện nói. “Ta chỉ có thể đưa ngươi đến được chỗ này, tiếp theo chính ngươi phải tự đi”. Hắn trong lúc nói thì trong mắt hiện lên một tia kiêng kị lóe lên rồi biến mất.
“Đa tạ tiền bối”. Đoạn Ngọc không nhìn ra được trong mắt A Đại kiêng kị chi quang nên chỉ cúi đầu một tiếng nói cảm ơn, sau đó thì cũng liền cất bước đi hướng đại điện.
A Đại nhìn theo Đoạn Ngọc bóng lưng thì ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, suy nghĩ một chút thì dĩ nhiên là lựa chọn tại chỗ ngồi xuống ngưng thần chờ đợi.
Đoạn Ngọc trong lúc đi đến thì cũng quan sát đại điện, tang thương khí tức phả vào mặt, còn không đi vào hắn đã có một loại cảm giác trầm trọng. Đại điện đại môn không đóng, hắn từng bước tiến đến thì có thể trực tiếp đi vào bên trong.
Đại điện bên trong là một cái đại sảnh lớn, Đoạn Ngọc ánh mắt rất nhanh đã bị ở giữa đại sảnh một cái bình đài thu hút, bình đài bên trên đứng một cái bá khí ngút trời trung niên nhân, người này miệng ngậm cười, đầu hơi chút nhếch lên như là đang nhìn thiên không, bễ nghễ thiên hạ khí chất cũng là vì đó sinh ra.
“Tượng?”. Chợt Đoạn Ngọc giật mình thấp giọng hô, hắn nhìn thấy cái kia bá khí ngút trời trung niên nhân không hề có chút nào khí tức, nhìn qua bề ngoài cùng thường nhân không có gì khác biệt nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được một chút đặc điểm của một cái bức tượng, trong lúc nhất thời có thể đánh lừa được thị giác thì chỉ có thể khâm phục người tạc nên bức tượng này, nó quả thực là sống động như thật.
“Có thể đặt tượng ở chỗ này tất nhiên chỉ có một người, Đoạn Thần Đại Đế!”. Ngắn ngủi kinh ngạc thì Đoạn Ngọc trong đầu nổi lên ý nghĩ. Sát na sau đó thì từ tận đáy lòng hắn nổi lên tôn kính, đây không những là một vị Đại Đế cống hiến không nhỏ cho toàn bộ Nhân tộc mà y cũng là Đoạn thị tổ tiên, thân làm hậu nhân hắn tất nhiên là không thể lãnh đạm.
“Hậu nhân Đoạn Ngọc bái kiến Đại Đế!”. Nghĩ đến đây thì hắn chắp tay khom người thi lễ một cái cung kính hô. “Mong Đại Đế phù hộ cho Nhân tộc vĩnh thế, Đoạn thị ta trường tồn!”.
“Vù...”. “Vù...”. Đoạn Ngọc vừa mới dứt lời thì đại điện ù ù chấn động, vô số kim quang từ bốn phương tám hướng bay về phía Đoạn Thần Đại Đế pho tượng.
“Đoạn Thần Đại Đế khí tức? Không thể nào! Hắn làm sao lại còn sống?”. Ở bên ngoài đại điện, đang ngồi ở phía trước mảnh kim sắc trúc lâm kia A Đại chợt mở ra hai mắt, ánh mắt hướng đến chỗ đại điện kia tràn ngập bất khả tư nghị thấp giọng hô.
Ở bên trong đại điện Đoạn Ngọc cũng bị một màn này làm cho giật mình, hắn không rõ lắm mình có phải hay không đã xúc phạm cái gì, những này kim quang giống như rất quen thuộc ah?
“Kim quang này... Không lẽ...”. Đoạn Ngọc nội tâm hiện lên một cái ý nghĩ nhưng lại không dám tin tưởng.
“Hài tử, ngươi không tệ! Ngẩng đầu lên nhìn Bản Đế”. Nội tâm ý nghĩ loạn như cào cào thì phía trước truyền đến một đạo thanh âm ôn hòa, bên trong đó giống như có từ tính để cho Đoạn Ngọc theo đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoạn Thần Đại Đế pho tượng.
“Tiểu tử ngươi có ý gì? Nguyền rủa ta chết sớm?”. A Đại nghe vậy thì trợn trừng mắt lên lườm Đoạn Ngọc tức giận quát.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng đối diện với A Đại ánh mắt này thì Đoạn Ngọc có loại cảm giác đối diện với một cái khát máu dã thú, mặc cho A Đại lúc này trên thân một chút khí thế cũng không có thì cũng không ngăn cản được hắn nội tâm sinh ra sợ hãi. Bất giác trong lúc đó thì Đoạn Ngọc đúng là đã lùi lại ba bước, ánh mắt tràn đầy kinh nghi bất định.
“Hừ! Quỷ nhát gan!”. A Đại thấy vậy thì hừ lạnh nói. “Lằng nhằng quá nhiều, ngươi có tiếp nhận thí luyện không? Nếu không thì có thể cùng những kẻ khác bình thường thí luyện”.
“Thí! Như thế nào không thí?”. Đoạn Ngọc nén lại nội tâm kinh sợ ngưng giọng quát. Mặc cho A Đại là thứ gì, chỉ cần hắn có thể kế thừa Truyền thừa chi địa thì A Đại cũng nước chảy thành sông trở thành thủ hạ của hắn, nghĩ lại thì một cái lão quái vật sống hai vạn năm bất tử thì thực lực tất nhiên không yếu ah, vừa vặn hắn bên người đang thiếu một cái cường đại bảo tiêu.
“Tốt! Đi theo ta”. A Đại khẽ nhếch mép cười giống như thực hiện được âm mưu, nói một tiếng thì liền quay người đi vào sơn cốc chỗ sâu. Đoạn Ngọc tuy có nghi hoặc nhưng cũng không có nhiều suy nghĩ mà cất bước đuổi theo.
Đuổi theo A Đại được một lúc thì Đoạn Ngọc nhìn thấy bên đường một mảnh bạch trúc, bạch trúc bên trong không biết có thứ gì nhưng hắn có cảm giác vô cùng thần bí, hắn thể nội huyết dịch đều có chút nhúc nhích.
“Trong đó là Bạch sắc thí luyện, là nhằm vào các ngươi Đoạn thị huyết mạch nên ngươi sẽ cảm thấy một chút kêu gọi cảm giác”. A Đại đi ở phía trước cũng không có quay đầu mà nhàn nhạt nói.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì khẽ ồ một tiếng, xem ra hắn lúc trước cảm nhận được huyết mạch cùng Tử phủ chấn động đều là từ những chỗ thí luyện này. Theo như A Đại lúc trước nói thì tiếp theo sẽ còn mấy chỗ thí luyện dành riêng cho từng cấp bậc Tử phủ.
“Đây là Lục sắc thí luyện, tham gia thí luyện này không những để ngươi huyết mạch tăng trưởng mà Tinh thần lực cũng có chỗ tốt cực lớn”. Quả nhiên, đi được một đoạn thì xuât hiện một mảnh lục sắc trúc lâm, A Đại lại cho Đoạn Ngọc giải thích.
Đoạn Ngọc đến gần thì đúng là cảm nhận được thể nội huyết dịch lưu động nhanh hơn, Tử phủ bên trong Nguyên thần cũng giống như nhận cái gì kích thích mà hưng phấn run rẩy. Hắn có chút không nhịn được mà tò mò hỏi. “Tiền bối, bên trong thí luyện cái gì?”.
“Không biết”. A Đại lắc đầu. “Có thể đi vào trúc lâm thì chỉ có các ngươi Đoạn gia huyết mạch, trong đó có cấm chế, ta không thể cưỡng chế đi vào”. Dừng lại một chút thì hắn quay đầu nhìn Đoạn Ngọc. “Những kia thí luyện không lẽ ngươi trưởng bối không nói cho ngươi biết sao?”.
“Ta nói mình vô tình đi đến chỗ này tiền bối có tin hay không?”. Đoạn Ngọc cũng không trả lời mà tự giễu cười hỏi lại.
“...”. A Đại kinh ngạc nhìn Đoạn Ngọc một chút, sau đó không biết suy nghĩ cái gì mà không có tiếp tục hỏi thêm.
Lại đi thêm một đoạn thì Đoạn Ngọc lại thấy được một mảnh hồng trúc lâm, đi ở phía trước A Đại nói. “Đây là Hồng sắc thí luyện, các ngươi Đoạn thị trong sáu người đến đây thì cũng chỉ hai người phân biệt là hơn năm trăm năm trước Đoạn Trường Sinh cùng hơn bốn mươi năm trước Đoạn Thế Mục thành công thông qua, cái sau thiên phú so cái trước càng mạnh một tầng”.
Đoạn Ngọc nghe vậy thì âm thầm kinh ngạc, có thể đạt được A Đại nhắc đến thì hiển nhiên cũng nói rõ hai người kia thiên phú không đơn giản, còn lại mấy người khác đủ tư cách tham gia Hồng sắc thí luyện e là còn chưa đủ năng lực để A Đại nhớ tên.
“Phụ hoàng Tử phủ là Địa phẩm, thiên phú so với Đoạn Trường Sinh lão tổ còn cao hơn, khó trách có thể ở trước sáu mươi tuổi đạt tới Phong Hầu cảnh đỉnh phong, có lẽ không lâu nữa sẽ đột phá Phong Vương cảnh”. Kinh ngạc một chút thì hắn cũng liền tự hào hư vinh một chút, Vũ Thế Mục thế nào thì cũng là cha đẻ của hắn, người càng cường đại thì hắn cùng càng có chỗ dựa, tuy rằng chỗ dựa này cũng không nhìn đến hắn.
Đi ở phía trước A Đại cũng không thấy được Đoạn Ngọc biểu tình mà tiếp tục đi về phía trước, lại qua một đoạn thì trước mắt hai người xuất hiện một mảnh kim sắc trúc lâm, cách đó một đoạn không xa Đoạn Ngọc còn thấy được một cái đại điện cổ xưa. Đi đến chỗ này thì A Đại cũng dừng lại.
Từ bên trong kim sắc trúc lâm này Đoạn Ngọc có thể cảm nhận được cảm giác kêu gọi cực mạnh, bất luận là hắn thể nội huyết dịch hay Tử phủ bên trong Nguyên thần đều sôi trào rung động, không có gì ngoài ý muốn thì bên trong tất nhiên có đồ tốt có thể giúp hắn huyết mạch cùng Nguyên thần tăng cường.
“Ngươi có Kim sắc đánh giá, về lý thì phải tham gia Kim sắc thí luyện, bất quá làm kẻ đầu tiên có Thiên phẩm Tử phủ đến đây thì ngươi còn có thể thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa”. A Đại chỉ về phía kim sắc trúc lâm nói.
“Kim sắc thí luyện ngươi có muốn lúc này nếm thử hay không?”. Nói đoạn hắn quay lại nhìn Đoạn Ngọc hỏi.
“Tiền bối, ta nghĩ đi trước nhìn xem thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa”. Đoạn Ngọc hơi có suy nghĩ thì nói. Kim sắc thí luyện là nhằm vào Thiên phẩm Tử phủ, Đoạn Ngọc Tử phủ cũng không đơn giản chỉ là Thiên phẩm nên hắn đối với cái này thí luyện bao nhiêu cũng có một chút nắm chắc, hắn lúc này càng thêm hứng thú với việc thí luyện chưởng khống toàn bộ Truyền thừa chi địa. Nếu như thành công thì toàn bộ nơi này sẽ do hắn chưởng khống, cái gì Kim sắc thí luyện, Hồng sắc thí luyện phần thưởng đều không phải là của hắn sao?
“Được! Đi bên kia đại điện”. A Đại hài lòng gật đầu chỉ về phía đại điện nói. “Ta chỉ có thể đưa ngươi đến được chỗ này, tiếp theo chính ngươi phải tự đi”. Hắn trong lúc nói thì trong mắt hiện lên một tia kiêng kị lóe lên rồi biến mất.
“Đa tạ tiền bối”. Đoạn Ngọc không nhìn ra được trong mắt A Đại kiêng kị chi quang nên chỉ cúi đầu một tiếng nói cảm ơn, sau đó thì cũng liền cất bước đi hướng đại điện.
A Đại nhìn theo Đoạn Ngọc bóng lưng thì ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp, suy nghĩ một chút thì dĩ nhiên là lựa chọn tại chỗ ngồi xuống ngưng thần chờ đợi.
Đoạn Ngọc trong lúc đi đến thì cũng quan sát đại điện, tang thương khí tức phả vào mặt, còn không đi vào hắn đã có một loại cảm giác trầm trọng. Đại điện đại môn không đóng, hắn từng bước tiến đến thì có thể trực tiếp đi vào bên trong.
Đại điện bên trong là một cái đại sảnh lớn, Đoạn Ngọc ánh mắt rất nhanh đã bị ở giữa đại sảnh một cái bình đài thu hút, bình đài bên trên đứng một cái bá khí ngút trời trung niên nhân, người này miệng ngậm cười, đầu hơi chút nhếch lên như là đang nhìn thiên không, bễ nghễ thiên hạ khí chất cũng là vì đó sinh ra.
“Tượng?”. Chợt Đoạn Ngọc giật mình thấp giọng hô, hắn nhìn thấy cái kia bá khí ngút trời trung niên nhân không hề có chút nào khí tức, nhìn qua bề ngoài cùng thường nhân không có gì khác biệt nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được một chút đặc điểm của một cái bức tượng, trong lúc nhất thời có thể đánh lừa được thị giác thì chỉ có thể khâm phục người tạc nên bức tượng này, nó quả thực là sống động như thật.
“Có thể đặt tượng ở chỗ này tất nhiên chỉ có một người, Đoạn Thần Đại Đế!”. Ngắn ngủi kinh ngạc thì Đoạn Ngọc trong đầu nổi lên ý nghĩ. Sát na sau đó thì từ tận đáy lòng hắn nổi lên tôn kính, đây không những là một vị Đại Đế cống hiến không nhỏ cho toàn bộ Nhân tộc mà y cũng là Đoạn thị tổ tiên, thân làm hậu nhân hắn tất nhiên là không thể lãnh đạm.
“Hậu nhân Đoạn Ngọc bái kiến Đại Đế!”. Nghĩ đến đây thì hắn chắp tay khom người thi lễ một cái cung kính hô. “Mong Đại Đế phù hộ cho Nhân tộc vĩnh thế, Đoạn thị ta trường tồn!”.
“Vù...”. “Vù...”. Đoạn Ngọc vừa mới dứt lời thì đại điện ù ù chấn động, vô số kim quang từ bốn phương tám hướng bay về phía Đoạn Thần Đại Đế pho tượng.
“Đoạn Thần Đại Đế khí tức? Không thể nào! Hắn làm sao lại còn sống?”. Ở bên ngoài đại điện, đang ngồi ở phía trước mảnh kim sắc trúc lâm kia A Đại chợt mở ra hai mắt, ánh mắt hướng đến chỗ đại điện kia tràn ngập bất khả tư nghị thấp giọng hô.
Ở bên trong đại điện Đoạn Ngọc cũng bị một màn này làm cho giật mình, hắn không rõ lắm mình có phải hay không đã xúc phạm cái gì, những này kim quang giống như rất quen thuộc ah?
“Kim quang này... Không lẽ...”. Đoạn Ngọc nội tâm hiện lên một cái ý nghĩ nhưng lại không dám tin tưởng.
“Hài tử, ngươi không tệ! Ngẩng đầu lên nhìn Bản Đế”. Nội tâm ý nghĩ loạn như cào cào thì phía trước truyền đến một đạo thanh âm ôn hòa, bên trong đó giống như có từ tính để cho Đoạn Ngọc theo đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Đoạn Thần Đại Đế pho tượng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Võ đạo thế giới. THIẾU NIÊN HOÀNG TỬ
- Chương 2: Tôn giả tàn niệm
- Chương 3: Biện pháp
- Chương 4: Tu la luyện thể thiên
- Chương 5: Đoạn thị nội tình
- Chương 6: Tuyệt sát chi địa
- Chương 7: Nội tình lộ ra?
- Chương 8: Kẻ thù: ĐAN MA MÔN
- Chương 9: Thu phục Mục Vũ
- Chương 10: Ngũ Hoàng tử: ĐOẠN MINH LÂM ƯỚC CHIẾN
- Chương 11: Ngõ hẹp gặp nhau
- Chương 12: Thương đội nhiệm vụ
- Chương 13: Lý Minh Thiền
- Chương 14: Xuất phát
- Chương 15: Con riêng? Cảm giác kêu gọi
- Chương 16: Sườn núi
- Chương 17: Tinh Linh. TIÊN THIÊN TỬ PHỦ
- Chương 18: Tổ tiên: ĐOẠN THẦN ĐẠI ĐẾ
- Chương 19: Truyền thừa chi địa
- Chương 20: Cảm ứng Tử phủ
- Chương 21: Tử phủ sinh tượng, Chư Đế thời đại!
- Chương 22: Võ Đạo thế giới sẽ vì hắn mà rung chuyển
- Chương 23: Yêu tộc điên rồi
- Chương 24: Lăng Vũ Đế Quân
- Chương 25: Tế thương
- Chương 26: Nguyên thần song thuộc tính. THÁNH PHẨM TỬ PHỦ?
- Chương 27: Đan khí truyền thừa
- Chương 28: Ba dạng đồ VẬT
- Chương 29: Thí luyện chưởng khống truyền thừa chi địa
- Chương 30: Yêu cầu(1)
- Chương 31: Yêu cầu(2)
- Chương 32: Thứ Nguyên Liệt Thần Thánh Thuật
- Chương 33: Toàn phương diện tăng lên
- Chương 34: Đại Đế nhắc nhở
- Chương 35: Kiếm chỗ tốt
- Chương 36: Thiên kinh thừa nhận
- Chương 37: Thực lực không đủ
- Chương 38: Tịch diệt chi lực?
- Chương 39: Mộc chủng
- Chương 40: Quay về
- Chương 41: Nghịch thiên thánh thuật!
- Chương 42: Đến Thiên Lang thành
- Chương 43: Linh thạch mang tới phiền phức
- Chương 44: Miểu sát Mệnh Tuyền cảnh ba tầng
- Chương 45: Nguyên thần tăng lên
- Chương 46: Đấu giá hội
- Chương 47: Tàn phá cốt thương
- Chương 48: Hủ thực chi thủy
- Chương 49: Nhà ai hoàn khố
- Chương 50: Tin tức xấu
- Chương 51: Linh Nguyệt nghi ngờ
- Chương 52: Sử dụng Tử nguyên thạch
- Chương 53: Đệ nhị nguyên thần
- Chương 54: Xâm nhập Thiên Lang sơn mạch
- Chương 55: Chạm trán Hung lang
- Chương 56: Giết sạch
- Chương 57: Hung thú Vương giả
- Chương 58: Sơn động yêu khí
- Chương 59: Hắc Hỏa Xà
- Chương 60: Yêu Đế chuẩn bị. THÁNH THUẬT TRẤN ÁP
- Chương 61: Đệ nhị chân thân
- Chương 62: Mệnh Tuyền cảnh
- Chương 63: Linh khí bạo động
- Chương 64: Mệnh Tuyền cảnh tầng một đỉnh phong. NHỊ GIAI NGUYÊN THẦN
- Chương 65: Giả heo giết hổ? Đột phá thần tốc
- Chương 66: Kịch chiến bầy thú
- Chương 67: Hiểm cảnh
- Chương 68: Hung thú bỏ chạy. MỆNH TUYỀN SÁU TẦNG
- Chương 69: Hắn còn sống?
- Chương 70: Bí pháp
- Chương 71: Rút lui
- Chương 72: Đưa một phần lễ
- Chương 73: Trò cười mà thôi
- Chương 74: Mời chào
- Chương 75: Hắc Hỏa xà chân thân đột phá
- Chương 76: Khống xà thiên phú
- Chương 77: Âm mưu tiến đến
- Chương 78: Cơ Tử Nguyệt
- Chương 79: Át chủ bài
- Chương 80: Vô tình đụng trúng?
- Chương 81: Đoạn gia tính toán
- Chương 82: Thiên bộ
- Chương 83: Đối diện
- Chương 84: Va chạm
- Chương 85: Tách ra rời đi
- Chương 86: Tiềm hành
- Chương 87: Hung thú công thành
- Chương 88: Cường giả ngang qua?
- Chương 89: Hiện thực
- Chương 90: Tìm hắn?
- Chương 91: Xác nhận. Tuyệt vọng.
- Chương 92: Hắn chết các ngươi đều phải chôn cùng!
- Chương 93: Lành ít dữ nhiều. n tượng đầu tiên
- Chương 94: Tiềm hành. ẨN THÂN
- Chương 95: Ý nghĩ. HỎI ĐƯỜNG
- Chương 96: Phù Sơn thành
- Chương 97: Tính toán bước đi
- Chương 98: Xử lý Hủ Thực Chi Thủy
- Chương 99: Mộc chủng nảy mầm. Thôi Phong
- Chương 100: Báo danh. Võ Đạo các
- Chương 101: Ba vị Phong Hầu nghi ngờ
- Chương 102: Tật Lôi thương pháp
- Chương 103: Diệt Địa thuật
- Chương 104: Tổ đội bảy người
- Chương 105: Ghen tị. Phòng tu luyện võ kỹ
- Chương 106: Ngộ tính kinh người
- Chương 107: Khinh thường
- Chương 108: Nghi ngờ. Cẩu huyết
- Chương 109: Có lợi liền thu
- Chương 110: Lôi Luyện thuật
- Chương 111: Thay thế. Thành công nhập môn
- Chương 112: Phong Hầu chấn kinh
- Chương 113: Lam Thất sát ý
- Chương 114: Tiện nhân
- Chương 115: Đồng giai vô địch
- Chương 116: Khiêu khích
- Chương 117: Hiếp người quá đáng
- Chương 118: Nhóm thứ năm. NGU RỒI?
- Chương 119: Yêu tộc tập kích
- Chương 120: Phong Hầu chi chiến
- Chương 121: Ngươi chắc chứ?
- Chương 122: Mở rộng phạm vi công kích
- Chương 123: Hung Miêu
- Chương 124: Thương kỹ đại thành
- Chương 125: Chú ý
- Chương 126: Phong Hầu cảnh Yêu Nhân
- bình luận