Mắt Mèo - Chương 63
Chương trước- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Mắt Mèo
Chương 63
Vũ Nhi mơ thấy chị gái.Cô chỉ nhớ Tuyết Nhi mỉm cười với cô, ngồi giữa một bông hoa trắng mờ ảo, giống như thiên thần vậy, và nói gì đó với cô.
Khi Vũ Nhi tỉnh lại thì không nhớ được chị đã nói gì với cô trong giấc mơ.
Cô quay đầu về phía bàn, lại thấy khuôn mặt chị, cô mỉm cười với chị gái.Đã 7 giờ 30, cô nhớ Diệp Tiêu nói rằng 8 giờ sẽ đến đón nên cô vội vàng dậy chuẩn bị.
Diệp Tiêu đến rất đúng giờ, Vũ Nhi phát hiện ra mắt anh hơi đỏ, chắc là không ngủ đủ giấc.
Cô nói đầy áy náy: “Diệp Tiêu, làm phiền anh quá, làm anh không được ngủ ngon.”
“Không sao, chỉ cần em ổn là được.”
Vũ Nhi im lặng một lúc rồi nói: “Diệp Tiêu, đưa em về ngôi nhà đen đi.”
Diệp Tiêu thoáng ngẩn người, sau đó chậm rãi nói: “Anh hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ lưỡng và cẩn thận.”
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em nghĩ, em có thể tha thứ cho Đồng Niên, em tin anh ấy không phải là loại người ưa bạo lực.”
“Em thực sự hiểu cậu ấy sao? Vũ Nhi, có đôi khi, chúng ta không thể quá tin tưởng vào cảm giác của mình.”
“Xin lỗi, anh Diệp Tiêu, em đã quyết định rồi, em sẽ cẩn thận.”
Diệp Tiêu gật đầu, anh cũng không có lý do gì để giữ cô lại, anh trịnh trọng nói: “Vũ Nhi, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng em nhất định phải cẩn thận.
Được rồi, bây giờ anh sẽ đưa em về.”
Nửa tiếng sau, họ đã về đến ngôi nhà đen.
Diệp Tiêu ấn chuông cửa, cánh cổng sắt nhanh chóng được mở ra, gương mặt Đồng Niên xuất hiện.“Đồng Niên, tôi đưa Vũ Nhi về cho cậu đây.”
“Mau vào đi!”
Đồng Niên nói đầy sợ hãi, cúi đầu, đón Diệp Tiêu và Vũ Nhi vào nhà.Ngồi trong phòng khách, Đồng Niên cúi đầu nói với Vũ Nhi: “Vũ Nhi, anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh.
Anh cũng không biết tại sao lại giết con mèo đó, anh thực sự không cố ý, sau khi em bỏ đi, anh mới hiểu rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì.
Anh thực sự rất hối hận, tối qua anh đã ra ngoài tìm em khắp nơi, cả đêm qua anh không chợp mắt được.”
Diệp Tiêu bí mật gật đầu, tối qua anh nấp ở tầng ba trong căn nhà đối diện, quả thực anh nhìn thấy mãi quá nửa đêm Đồng Niên mới trở về ngôi nhà đen.Vũ Nhi không chú ý đến điều này, cô không nói một lời nào, chỉ nhìn Đồng Niên, trong lòng xót xa.“Vũ Nhi, anh biết tất cả những việc làm anh làm đã khiến em sợ hãi, nhưng đây không phải do anh cố ý, anh xin thề sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa.
Vũ Nhi, em biết anh không thể sống mà không có em, nếu em đi, có lẽ anh sẽ chết mất.”
Diệp Tiêu không thích kiểu nói này của Đồng Niên, anh cảm thấy nói như vậy cứ như là cố ý lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp, nhưng qua ánh mắt và nét mặt Đồng Niên khi nói, có lẽ Đồng Niên thực sự chân thành, điều này khiến Diệp Tiêu cũng dần cảm thấy mơ hồ.Rõ ràng Vũ Nhi bị xúc động mạnh trước những lời nói của Đồng Niên, cô hiểu Đồng Niên không thể rời xa cô.
Cô thở dài, sau đó nói với Diệp Tiêu: “Diệp Tiêu, cảm ơn anh.
Em nghĩ bây giờ em và Đồng Niên cần nói chuyện riêng với nhau một lát.”
Đồng Niên cũng đứng dậy, khuôn mặt nặng nề cao giọng nói: “Tôi xin thề, nếu như tôi ức hiếp Vũ Nhi, tôi sẽ ngã từ trên đỉnh mái nhà đen này xuống mà chết.”
“Đừng…”
Vũ Nhi ngăn anh lại.Diệp Tiêu lại nói với Vũ Nhi: “Vũ Nhi, em cũng tự cẩn thận đấy.”
Nói xong anh quay người bước đi, đúng lúc đó nghe thấy tiếng Đồng Niên ở đằng sau: “Diệp Tiêu, cảm ơn anh.”
Diệp Tiêu không trả lời, đi thẳng ra khỏi ngôi nhà đen, bỗng bên tai anh dường như lại vang lên lời thề vừa rồi của Đồng Niên.
Khi Vũ Nhi tỉnh lại thì không nhớ được chị đã nói gì với cô trong giấc mơ.
Cô quay đầu về phía bàn, lại thấy khuôn mặt chị, cô mỉm cười với chị gái.Đã 7 giờ 30, cô nhớ Diệp Tiêu nói rằng 8 giờ sẽ đến đón nên cô vội vàng dậy chuẩn bị.
Diệp Tiêu đến rất đúng giờ, Vũ Nhi phát hiện ra mắt anh hơi đỏ, chắc là không ngủ đủ giấc.
Cô nói đầy áy náy: “Diệp Tiêu, làm phiền anh quá, làm anh không được ngủ ngon.”
“Không sao, chỉ cần em ổn là được.”
Vũ Nhi im lặng một lúc rồi nói: “Diệp Tiêu, đưa em về ngôi nhà đen đi.”
Diệp Tiêu thoáng ngẩn người, sau đó chậm rãi nói: “Anh hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ lưỡng và cẩn thận.”
“Em đã suy nghĩ kỹ rồi, em nghĩ, em có thể tha thứ cho Đồng Niên, em tin anh ấy không phải là loại người ưa bạo lực.”
“Em thực sự hiểu cậu ấy sao? Vũ Nhi, có đôi khi, chúng ta không thể quá tin tưởng vào cảm giác của mình.”
“Xin lỗi, anh Diệp Tiêu, em đã quyết định rồi, em sẽ cẩn thận.”
Diệp Tiêu gật đầu, anh cũng không có lý do gì để giữ cô lại, anh trịnh trọng nói: “Vũ Nhi, anh tôn trọng sự lựa chọn của em, nhưng em nhất định phải cẩn thận.
Được rồi, bây giờ anh sẽ đưa em về.”
Nửa tiếng sau, họ đã về đến ngôi nhà đen.
Diệp Tiêu ấn chuông cửa, cánh cổng sắt nhanh chóng được mở ra, gương mặt Đồng Niên xuất hiện.“Đồng Niên, tôi đưa Vũ Nhi về cho cậu đây.”
“Mau vào đi!”
Đồng Niên nói đầy sợ hãi, cúi đầu, đón Diệp Tiêu và Vũ Nhi vào nhà.Ngồi trong phòng khách, Đồng Niên cúi đầu nói với Vũ Nhi: “Vũ Nhi, anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh.
Anh cũng không biết tại sao lại giết con mèo đó, anh thực sự không cố ý, sau khi em bỏ đi, anh mới hiểu rốt cuộc mình đã gây ra chuyện gì.
Anh thực sự rất hối hận, tối qua anh đã ra ngoài tìm em khắp nơi, cả đêm qua anh không chợp mắt được.”
Diệp Tiêu bí mật gật đầu, tối qua anh nấp ở tầng ba trong căn nhà đối diện, quả thực anh nhìn thấy mãi quá nửa đêm Đồng Niên mới trở về ngôi nhà đen.Vũ Nhi không chú ý đến điều này, cô không nói một lời nào, chỉ nhìn Đồng Niên, trong lòng xót xa.“Vũ Nhi, anh biết tất cả những việc làm anh làm đã khiến em sợ hãi, nhưng đây không phải do anh cố ý, anh xin thề sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa.
Vũ Nhi, em biết anh không thể sống mà không có em, nếu em đi, có lẽ anh sẽ chết mất.”
Diệp Tiêu không thích kiểu nói này của Đồng Niên, anh cảm thấy nói như vậy cứ như là cố ý lấy tính mạng của mình ra để uy hiếp, nhưng qua ánh mắt và nét mặt Đồng Niên khi nói, có lẽ Đồng Niên thực sự chân thành, điều này khiến Diệp Tiêu cũng dần cảm thấy mơ hồ.Rõ ràng Vũ Nhi bị xúc động mạnh trước những lời nói của Đồng Niên, cô hiểu Đồng Niên không thể rời xa cô.
Cô thở dài, sau đó nói với Diệp Tiêu: “Diệp Tiêu, cảm ơn anh.
Em nghĩ bây giờ em và Đồng Niên cần nói chuyện riêng với nhau một lát.”
Đồng Niên cũng đứng dậy, khuôn mặt nặng nề cao giọng nói: “Tôi xin thề, nếu như tôi ức hiếp Vũ Nhi, tôi sẽ ngã từ trên đỉnh mái nhà đen này xuống mà chết.”
“Đừng…”
Vũ Nhi ngăn anh lại.Diệp Tiêu lại nói với Vũ Nhi: “Vũ Nhi, em cũng tự cẩn thận đấy.”
Nói xong anh quay người bước đi, đúng lúc đó nghe thấy tiếng Đồng Niên ở đằng sau: “Diệp Tiêu, cảm ơn anh.”
Diệp Tiêu không trả lời, đi thẳng ra khỏi ngôi nhà đen, bỗng bên tai anh dường như lại vang lên lời thề vừa rồi của Đồng Niên.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- bình luận