[Mau Xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích! - Chương 117:Hành sự tùy tâm (4)

[Mau Xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích! Chương 117:Hành sự tùy tâm (4)
Trường học duy nhất trên đại lục nằm tại địa phận tiếp giáp giữa tiên tộc cùng nhân tộc, thiết kế đặc trưng, cực kì nổi bật.

Xuyên qua các hành lang nhiều cột chống cao chót vót, liền dễ dàng thấy được một tổ hợp các công trình kiến trúc vô cùng đồ sộ, lộng lẫy nằm trong khuôn viên rộng lớn ngay trên đường nối liền thành đô nhân tộc và tiên tộc.

Hôm nay là ngày kiểm tra sát hạch tư chất để lựa chọn học sinh cho khóa tiếp theo.

Đại điện chính rộng lớn, xa hoa tráng lệ, tập trung đủ các loại hình từ các chủng tộc khác nhau đến tham dự khảo thí, ồn ào náo nhiệt.

Toàn bộ đại sảnh chật chội không một kẽ hở, tất cả ánh mắt đều tập trung lên trên đài.

Hai bên các vị lão sư cùng hơn hai trăm học viên đế quốc đồng xếp thành hai hàng.

Phía trước bày một giá đỡ bằng ngọc, bên trên đặt một tấm gương đồng lớn với những hoa văn, họa tiết chạm trổ độc đáo.

Người đăng kí đều xếp hàng theo thứ tự ở một bên, lần lượt bước lên nộp bảng thông tin rồi đứng trước gương để kiểm tra tư chất cùng vũ khí thích hợp.

Vũ khí là dựa trên thần hồn hướng về mà thành hình. Ánh sáng bao bọc quanh gương càng thịnh thì tiềm chất càng cao.

Có người soi ra được binh khí tốt, cây thuốc hoặc những thứ liên quan đến việc đào tạo năng lực đều được phân ra đứng về một nơi. Ngược lại những kẻ chỉ soi ra các vật dụng tầm thường như quần, áo, nồi, chảo hay thậm chí là cọng cỏ, nhành hoa đều ngay lập tức bị loại.

Binh khí tốt nhưng ánh sáng mờ nhạt, cũng cùng chung số phận.

Hơn nửa ngày trôi qua, số lượng thí sinh dự tuyển chỉ tăng, cũng không có dấu hiệu giảm bớt. Nhưng trong ngàn người mới lọc ra được khoảng mười người có tiềm chất gia nhập, các lão sư ai nấy đều bận túi bụi.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng vó ngựa chậm rãi mà đến.

Mammon nhìn quanh một lượt, lại vung roi lên, bốn góc kiệu đều treo đèn lồng đỏ, tơ lụa cùng quang hoa châu ngọc nạm trên thân xe sáng rực lấp lánh dưới ánh mặt trời, chuông vàng rung lên từng hồi ngân vang, xe ngựa đặc biệt tráng lệ liền ngừng lại.

Bước xuống là hai thân ảnh.

Kim văn trường bào màu đen, tóc bạc rối tung tùy ý ở trên người.

Áo choàng nguyệt sắc thêu sa đỏ rực rỡ, tóc đen cột cao thành đuôi ngựa, đơn giản lại kiều diễm bắt mắt.

Xung quanh có vài người nhìn về phía này, nhưng rất nhanh liền quay đi.

Dù sao mấy thiên chi kiêu tử hoặc con nhà thế gia đến đây tham dự cũng không phải ít.

Hắc y nữ tử quay đầu, làm dấu ra hiệu cho người đánh xe trở về, chính mình lại bắt lấy tay người bên cạnh dẫn vào trong sân.

Thiếu niên rũ mắt không dám nhìn xung quanh, kéo mũ trùm càng thêm thấp, che đi đôi tai nhọn. Một đường ngoan ngoãn, an tĩnh nắm tay người phía trước đi.

Số 23 điền đơn xong liền kéo hắn ra một góc khuất chờ đợi.

Thiếu nữ nhảy lên bệ đá cao, thản nhiên lấy đó làm chỗ nghỉ ngơi.

Trước mắt có một cây liễu già che khuất, phía sau là tường cao, không có mấy ai đánh ánh mắt về phía này.

Lăng Triệt tháo mũ trùm, tùy ý ngồi xuống bên cạnh nàng, đuôi tóc dài đen nhánh đổ xuống sau lưng.

Từ trong ống tay áo lấy ra một hộp nhỏ, đưa cho người kia, tay chân có phần hơi luống cuống,

"Ta có mang ít điểm tâm tự làm, nếu ngươi không chê..."

Số 23 bình tĩnh nhận lấy. Mở hộp ra, bên trong đặt một vật gì đó hình vuông, toàn một màu đen thuần túy, thậm chí độ đàn hồi còn rất tốt.

Số 23 "..." Ta muốn lẳng lặng.

Lại nhìn ánh mắt thiết tha mong chờ của tinh linh nhỏ ngồi cạnh, vẫn là miễn cưỡng cầm thứ kia lên cắn một miếng.

Khoảnh khắc ấy...

Số 23 dường như nhìn thấy cả cuộc đời trải qua trước mắt.

Nhân sinh u ám tựa đêm đen...

Ai đó yên lăng nuốt xuống thứ trong cổ họng, lại nhìn khung cảnh phía trước, hít sâu một hơi, nói,

"Lăng Triệt. Ngươi rất giống một người quen cũ của ta."

Thiếu niên trơ đôi mắt màu ngọc ra nhìn nàng, chớp chớp vài cái,

"Vậy sao? Người đó là ai vậy?"

Giống như nhớ tới cái gì, Số 23 ngẩn người lúc lâu. Nửa khắc sau lấy lại được bình tĩnh, nghiêng người mặt đối mặt với hắn, mới tiếp tục nói,

"Một tên đồ đệ ta từng nhận. Quả thực thiên phú nấu ăn của hắn cùng ngươi đều đạt đến đẳng cấp thần thoại. Người thường khó lòng hiểu được..."

Khóe miệng Lăng Triệt giật giật, hắn còn không biết hóa ra mình lại giống với chính mình như thế đấy!

"Tên ngốc đó..."

Thiếu nữ ôm hộp càng thêm chặt, cũng chẳng quan tâm mùi vị mà cắn tiếp một miếng.

Trong mắt thiếu niên có ánh sáng run rẩy, người kia lại không có ý định nói tiếp.

Số 23 thở dài xoa xoa cánh tay, ngước nhìn gương mặt lúc này đã trở nên đỏ ửng của thiếu niên, bèn vươn tay chỉnh lại áo choàng cho người bên cạnh, bọc hắn kín mít.

"Cũng đã qua rồi. Bỏ đi, không nói nữa!"

Mắt thấy đã sắp đến lượt, nàng liền xoay người nhảy xuống đất, tay vẫn ôm theo hộp nhỏ không buông.

Lăng Triệt ngồi yên tại chỗ, bỗng nhiên ngẩng đầu, thanh âm mềm mại,

"Thật ra ta..."

Đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại nghe thấy trên đầu truyền đến một tiếng động nhỏ.

Số 23 nâng mắt lên, bắt gặp một thân ảnh ngồi vắt vẻo trên tường cao, động tác lập tức đình trệ.

Người kia nửa người bên trong, nửa người bên ngoài, trông tựa hồ như đang trèo dở. Đôi chân trần trắng noãn như ngọc, khoác một bộ hoa y như tuyết, mặt trên thêu kim tuyến cùng đồ đằng ánh vàng thần bí xa hoa, nghiêng đầu nhìn xuống nàng,

Dung mạo tuyệt thế mang theo mấy phần phóng khoáng, tiêu dao tự tại. Tóc đen tựa mây bay, bờ môi đỏ tươi diễm lệ. Đuôi mắt khẽ nâng, mi hơi rũ xuống. Ánh mắt mang theo vẻ nhu hòa, trấn định thong dong.

Quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Trên đầu còn mọc ra hai cái tai nhỏ màu trắng hơi cụp xuống, sau lưng cũng có đuôi dài bông xù không ngừng lắc qua lắc lại.

Nhìn thấy nàng liền  cười mỉm nói,

"Xin chào, các người cũng là thí sinh tham gia sao?"

Thiếu nữ giật mình lẳng lặng đứng chỗ cũ nhìn, ngay đến Lăng Triệt cũng ngơ ngác.

Nhị Tam [ Ký chủ, phát hiện trên người đối phương có một bước sóng tương tự. ]

[ Xác định thành công, là một hệ thống khác. ]

[ Không lấy thêm được thông tin bất thường nào. Ký chủ xin tự bảo trọng. ]

Thân ảnh mảnh khảnh kia dừng một chút, lúc sau liền hoàn hảo chuyển cả người vào trong, vững vàng đáp xuống đất, ngay trước mặt nàng.

Người kia nghiêng gương mặt vũ mị, mang theo chút đắc ý tự giới thiệu,

"Ta tên Lovell, thuộc bộ tộc nhân thú. Hai người là...?"

Lăng Triệt nghe hắn nói, lập tức lấy lại được bình tĩnh, nghiêng người mặt đối mặt với nam tử, kìm nén trăm mối ngờ vực trong lòng.

Riêng thiếu nữ vẫn đứng đó ngẩn người, ánh mắt mơ hồ.

Cảm thấy da đầu run lên từng trận. Số 23 vẻ mặt nghiêm túc, bắt lấy bàn tay người kia, khẽ gọi một tiếng,

"Huyền Hoa?"

Lovell sững người, động tác cũng đồng thời ngưng trệ nhìn nàng chằm chằm.

[ Kiểm tra xác nhận thành công. ]

[ Độ phù hợp linh hồn: 100%. ]

[ Tiêu tốn 1 điểm tà ác. ]

[ Điểm tà ác còn lại: 5020. ]

Bạch y nam tử giống như hồi thần trở lại, giơ tay vân vê tóc mai, lại lộ ra nụ cười quen thuộc. Mắt thấy thiếu niên ngồi đằng xa ánh mắt phức tạp nhìn về phía này liền dừng một chút, lông mi khoan thai rủ xuống, cũng không đáp lại.

Số 23 vẻ mặt dần dần trầm xuống, gần như gầm lên trong đầu.

Tiểu Tam, kiểm tra hắn có phải Huyền Hoa không?

Nhị Tam [ Quét xong. Ký chủ, chính là hắn. Linh hồn kia còn bị trói buộc với một hệ thống khác. ]

Thanh âm máy móc giống như chê bai,

[ Có điều, kia cũng chỉ là tiểu hệ thống, yếu hơn ta rất nhiều nha~! ]

Người kia cúi đầu trong chốc lát, sau đó đối nàng nở một nụ cười rạng rỡ,

"Ừ, là ta."

Thiếu nữ dùng sức nhẹ gật đầu, thanh âm khàn khàn kéo dài,

"Thật tốt."

Huyền Hoa nghiêng hơn phân nửa người về phía nàng, giọng mị hoặc nói,

"Ừm... Ngươi là đang cảm động sao?"

Số 23 khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, lạnh nhạt đẩy người ra.

Nam tử ngược lại vươn tay ôm lấy đối phương, ôn thuần xoa tóc nàng, thì thào nói,

"Gặp lại ngươi, ta thực sự rất vui."

Ở nơi mà người trong lòng không thấy, Huyền Hoa đảo mắt liếc qua chỗ thiếu niên, khóe môi cong lên một nụ cười tà mị,

Đáy mắt một mảnh ám trầm.

Lăng Triệt nhìn động tác thân thiết của hai người, có chút mờ mịt ngây ngẩn một hồi.

Toàn thân run lên, thiếu niên bỗng nhiên ngẩng đầu, tia sáng trong mắt biến thành u ám.

Chưa đầy một khắc, Số 23 vô lực bị người kéo về phía sau. Cũng đồng thời nghe thấy một thanh âm tràn đầy tức giận, trong đó còn mang theo run rẩy không nhẹ,

"Cút!"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Lời tác giả:

Mammon không phải Huyền Hoa, Mammon không phải Huyền Hoa, Mammon không phải Huyền Hoa. Chuyện quan trọng nhắc lại 3 lần!!!

Mammon là 'nữ phụ' nhưng không phải 'nữ phụ'.

Nguyên bộ truyện này, cái ghế 'nữ phụ' đều thuộc về Huyền Hoa!!!

*Bật mí thêm một chút: ( Cái này không liên quan đến cốt truyện nha! )

\-Mammon là tên của một trong bảy hoàng tử của Địa ngục, được xem như là nhân cách hóa của đồng tiền và ham muốn vật chất. Hắn khiến loài người nổi lòng tham vô độ, khiến người ta trao linh hồn hay những thứ quý giá cho hắn để đổi lấy của cải vật chất.

\-Lovell có nghĩa là sói con a~!

 
 
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận