Mơ Xanh Ngâm Đường - Chương 11

Mơ Xanh Ngâm Đường Chương 11
Bữa ăn diễn ra khá hài hòa.

Trong bữa tối, Lê Kiến Quốc giống như phụ huynh của Cận Duệ vậy, hỏi anh, “Có thích nghi được với trường cấp ba mới không?”, “Có hòa đồng được với các bạn trong lớp không?”, “Nghe giảng có theo kịp không?” tất cả đều là những vấn đề mà các bậc cha mẹ sẽ quan tâm.

Người già uống vào rồi quả thực có hơi lải nhải, hết vấn đề này đến vấn đề khác, mãi cũng không dừng lại được.

Nhưng Cận Duệ không hề mất kiên nhẫn, anh gật đầu, nói mọi thứ đều ổn.

Lê Tốc trong lòng châm biếm, đúng là nói phét không biết ngượng mồm.

Cậu mà thích nghi với trường trung học số 3 rồi ư? Còn chẳng đợi đến khi chuông reo là cậu đã ra khỏi lớp rồi.

Hòa đồng với các bạn cùng lớp? Cậu còn chẳng thèm cố gắng để hòa hợp với bọn họ.

Bài giảng cậu cũng chưa bao giờ lắng nghe. Người ngồi tiết Toán nhưng làm đề thi Tiếng Anh không phải là cậu sao?

Có lẽ là trong lòng cô có quá nhiều oán hận với anh.

Cận Duệ đột nhiên quay đầu nhìn cô.

Lê Kiến Quốc cũng nghiêng đầu theo, chuyển đề tài sang cô: “Lê Tốc, ông ngoại hỏi cháu, học kỳ này thế nào rồi? Kiểm tra hàng tháng cháu có tiến bộ lên chút nào không?”

“…… Ông ngoại, ông vẫn nên cùng Cận Duệ nói chuyện đi.”

Sau bữa tối, Cận Duệ về nhà.

Lê Tốc khập khiễng đi tới bên cạnh sô pha.

Trong điện thoại có một đống tin nhắn chưa đọc, cứ ngỡ là những tin nhắn nhàm chán khác của Triệu Hưng Vượng, nhưng không ngờ lại là Sở Nhất Hàm.

Không có nội dung, chỉ có một loạt các biểu tượng cảm xúc đáng yêu.

Dựa vào sự ăn ý giữa các cô gái, Lê Tốc nhạy cảm nhận ra rằng Sở Nhất Hàm đang không vui, bèn gọi điện thoại qua.

Giọng nói của Sở Nhất Hàm rất nhỏ, cô ấy nói với Lê Tốc rằng mẹ cô ấy lại cãi nhau với thím ở nhà bà nội, bọn họ không thể ở nhà bà nội cuối tuần nữa, thậm chí ngay cả cơm tối cũng không ăn đã trở về.

“Cậu không biết đâu, suốt cả đường đi mẹ tớ cứ lải nhải, nói thím sinh con trai nên tự tin hơn sinh con gái. Tớ cảm thấy tớ nên đi thay đổi giới tính cho rồi.”

“Cái gì mà thay đổi giới tính, cậu đang nghĩ gì vậy!”

Với tư cách là bạn thân, Lê Tốc muốn bùng lên cơn tức giận, đầu óc vang lên tiếng ong ong. Nhưng chính mẹ cô ấy mới là người khiến Nhất Hàm không vui, cô cũng không tiện trách mắng người ta, chỉ có thể an ủi cô ấy: “Giới tính đâu phải là thứ mình có thể quyết định được. Dì nghĩ vậy là không đúng rồi …”

“Ngày mai tớ không muốn ở nhà nữa.”

“Vậy đến nhà tớ đi! Mang theo bài tập về nhà nữa, ở lại nhà tớ cả ngày luôn, kêu ông tớ làm đồ ăn ngon cho bọn mình thưởng thức.”

Có lẽ Sở Nhất Hàm thật sự không muốn đối mặt với mẹ cô ấy, vì thế sáng sớm đã lôi Triệu Hưng Vượng đến nhà Lê Tốc.

Linh Thành vẫn chưa ấm lên, bên trong căn nhà cũ kỹ có chút lành lạnh, ba người cùng nhau ăn cháo nóng, sau đó chen chúc trên chiếc bàn học trong phòng Lê Tốc làm bài tập, nhưng lại không nói được câu gì nghiêm túc.

“Đại ca, chân của cậu bị sao vậy?”

“Bị trẹo chân thôi.”

“Mẹ kiếp, không nhìn người của cậu mà chỉ nhìn mắt cá chân to của cậu, tớ nghĩ ít nhất cậu cũng phải 200 cân* đấy.”

(*)1 cân Trung Quốc sẽ bằng 596,8 gam Việt Nam, tức là chỉ bằng 0,5968 kg Việt Nam. Vậy nên ý của Triệu Hưng Vượng là Lê Tốc khoảng 100kg.

“Cậu im đi, tớ chỉ là đang bị sưng thôi!”

Sở Nhất Hàm ôm Lê Tốc, cười đến nghiêng ngả: “Triệu Béo, cậu cũng lố quá rồi đấy.”

Mấy ngày trước Lê Kiến Quốc đi đến ngân hàng gửi tiền, rút thăm trúng lò nướng nhỏ trị giá 300 tệ.

Vừa lúc bọn nhỏ đều đến, ông ở trong phòng bếp bận rộn, chẳng mấy chốc đã có mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, kèm theo giọng nói vui vẻ của Lê Kiến Quốc: “Các cháu, khoai lang nướng đã xong rồi đây. Đừng học nữa, nhanh đến ăn đi cho nóng.”

Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng đỡ Lê Tốc ra khỏi phòng ngủ, Lê Kiến Quốc vừa nhìn thấy đôi tất năm ngón của bọn họ, trên đầu mỗi ngón chân đều có khuôn mặt cười ngây ngô nhe răng trợn mắt, ông liền cảm thấy đau đầu.

Ông ngoại tự cầm một cái đĩa, chọn mấy củ khoai lang bỏ vào đó rồi nói với Lê Tốc: “Đi, đưa cho Tiểu Duệ một ít. “

“… Chân cháu còn đau lắm, cháu không đi đâu.” Lê Tốc ngoảnh mặt làm ngơ, bực bội tìm một cái cớ.

“Không đi không được, ngày hôm qua thức ăn của Tụ Bảo Cư mà người ta mua đến cháu cũng ăn đâu có ít.” Lê Kiến Quốc nói.

Triệu Hưng Vượng đột nhiên hét lên, “Mẹ kiếp, Tụ Bảo Cư? Ai mua? Cận Duệ sao? Thằng nhóc đó giàu có vậy ư?”

Sở Nhất Hàm cũng choáng váng, “Đó có phải là tiệm ăn rất đắt rất đắt không?”

“Ừm, là tiệm ăn đó đó. Có mua một ít thịt kho tàu hầm với bào ngư, còn có đầu sư tử om hải sâm. Vẫn chưa ăn hết, còn đấy, buổi trưa hai người cũng có thể ăn.”

Lê Tốc nói xong, khóe mắt chợt bắt gặp bóng người ngoài cửa sổ, tầm mắt cũng nhìn theo.

Hai nhân viên trong trang phục chuyển phát nhanh bưng theo một chiếc hộp lớn đi qua. Một lát sau, lại tay không trở ra rồi đi xuống nhà.

Căn hộ thuộc cùng một khu của cô chính là nhà của Cận Duệ, có vẻ như anh lại vừa mua đồ đạc gì đó.

Lê Kiến Quốc vẫn đang làm công việc của mình, bảo cô sang nhà bên cạnh đưa khoai lang nướng.

Cẩn thận ngẫm lại thì ngày hôm qua cũng không có mâu thuẫn gì, hơn nữa Cận Duệ còn đỡ cô trong lúc què quặt, Lê Tốc hít một hơi thật sâu, cầm lấy cái đĩa: “Được rồi, cháu đi. “

“Cậu muốn qua thật à? “

Sở Nhất Hàm khoác tay Lê Tốc, cắn một miếng khoai lang, nhỏ giọng hỏi, “Không phải cậu không thèm để ý tới cậu ấy sao? Hay là tớ với Triệu Béo đưa qua cho.”

“Không sao, để tớ đi cũng được. Hôm qua lúc tớ bị trẹo chân đúng lúc gặp Cận Duệ, chính cậu ấy đã giúp tớ, nếu không tớ đã bị ngã đến mặt mũi bầm dập. Cậu có muốn đi cùng tớ không?”

“Đi thôi.”

Triệu Hưng Vượng từ phía sau đuổi theo: “Tớ cũng đi tớ cũng đi, vừa vặn nhìn xem cậu ấy mua đồ chơi gì.”

Xuyên qua hành lang gió thổi từng cơn, Triệu Hưng Vượng xung phong đi gõ cửa nhà Cận Duệ.

Người bên trong không có phản ứng gì, Triệu Hưng Vượng đang chuẩn bị gõ lại một lần nữa thì cánh cửa đã mở ra.

Cận Duệ chỉ mặc một cái quần jean, đứng ở cửa.

Không biết trong phòng có xịt nước hoa hay không mà có một mùi hương cỏ non nhàn nhạt.

Anh lướt qua Triệu Hưng Vượng, liếc mắt nhìn hai cô gái thì lập tức đóng cửa lại.

Khi cửa mở ra lần nữa, Cận Duệ đã mặc thêm một chiếc áo ngắn tay màu xám nhạt, tóc đã khô hơn một nửa, vẫn là câu nói cũ: “Có chuyện gì không?”

Nhưng hôm nay xem ra thái độ của anh đã tốt hơn rất nhiều.

Ít nhất thì trên mặt anh không có sự thờ ơ uể oải như trước.

Lê Tốc giơ đĩa khoai lang nướng trong tay lên: “Ông ngoại bảo tôi mang qua cho cậu.”

Triệu Hưng Vượng đứng ở chỗ khuất, đầu gần như thò vào trong nhà người ta: “Cận Duệ, vừa rồi tớ nhìn thấy nhà cậu có một cái hộp chuyển phát nhanh rất lớn, cậu mua cái gì vậy?”

“Máy gashapon.*”

(*) Máy gashapon là máy đồ chơi tự động dùng xu để đổi quà trong máy. Các món đồ trong máy gashapon thường là các nhân vật anime, manga, game. Mỗi máy trò chơi tự động gashapon đều có những bộ nhân vật với số lượng nhất định và mỗi món đồ chơi đều được bao bì bên ngoài để không thấy được nhân vật bên trong.

Cận Duệ nghiêng người tránh đường, “Vào thử chút không?”

“Cái gì? Máy gashapon? Nó có phải là loại trong khu vui chơi giải trí không?”

Triệu Hưng Vượng cả kinh, vừa bước vào trong vừa nói: “Mẹ ơi, cậu cũng hào phóng quá đi, ấy vậy mà thật sự có tiền mua một cái máy gashapon để trong nhà?”

Trong khi các cậu thiếu niên đang nói chuyện, hai cô gái cũng to nhỏ thầm thì.

Sở Nhất Hàm kéo Lê Tốc, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Tớ nhìn thấy cơ bụng Cận Duệ rồi. Cậu ấy nhìn gầy như vậy mà không ngờ lại có cơ bụng!”

Lê Tốc bĩu môi: “Tớ chỉ muốn biết là cậu ấy không thấy lạnh sao?”

“Tốc, hay là chúng ta cũng vào xem một chút đi, tớ vẫn chưa được đi đến khu vui chơi, đến cái máy gắp thú cũng chưa từng chơi qua.”

Lê Tốc bất đắc dĩ cũng đi vào theo.

Sau khi vào nhà Cận Duệ, Lê Tốc nhận ra nhà anh không những không lạnh mà còn rất ấm.

Điều hòa tủ đứng bật đến mức tối đa 30 độ, tiếng vù vù kêu lên liên tục. Có muốn không ấm áp cũng không được.

Không chỉ Triệu Hưng Vượng mà Sở Nhất Hàm cũng có chút hứng thú với máy gashapon.

Thùng carton nhìn rất cao, giống như một cái tủ lạnh, cắt băng dính rồi mở bìa cứng, cuối cùng đồ vật bên trong cũng lộ ra——

Một chiếc máy gashapon với hình dáng búp bê có màu hồng rất dễ thương.

Trong ngăn trong suốt là những quả cầu nhỏ màu bánh macaroon, trông khá cao cấp và sang trọng.

Chỉ là màu sắc này, Triệu Hưng Vượng có chút không hiểu.

Cậu ta hoang mang liếc nhìn giấy dán tường màu xám trong phòng, sau đó nhìn về phía Cận Duệ: “À thì… Trước khi chuyển đến trường cấp ba, có phải cậu đã có bạn gái rồi không? Đây là định mua tặng cho bạn gái?”

“Không. “

Lê Tốc nhủ bụng, với tính cách chó má của anh thì ai mà thèm yêu chứ?

“Vậy, bọn mình có thể chơi được không?”

“Tùy ý.”

Lê Tốc đứng ở cửa, Cận Duệ đi ngang qua cô, cầm lấy đĩa khoai lang nướng trong tay cô rồi nói một câu “cảm ơn”.

Nhưng anh không dừng lại mà đi đến trước một bộ tủ tổng hợp màu đen sẫm, mở ngăn kéo ra, cầm lấy một chiếc điện thoại di động rồi thực hiện cuộc gọi.

Sau đó khép cửa đi sang phòng bên cạnh.

Cô loáng thoáng nghe thấy anh hỏi đầu dây bên kia là tại sao lại gửi tới màu hồng.

Người trong điện thoại không biết nói gì đó, Cận Duệ dùng giọng điệu thoải mái mắng một câu, sau đó cười nói vẫn chưa thử, thử xong sẽ gửi phản hồi cho anh ta.

Đồ đạc trong nhà của Cận Duệ đã thay đổi rất nhiều so với khi anh mới về, giấy dán tường dường như đã được dán lại, tủ cũng đã được thay đổi không ít.

Điều duy nhất không thay đổi là bức ảnh trên chiếc tủ thấp ở hành lang.

Trong khung hình, dì Tiểu Vũ trẻ tuổi ôm một bó hoa tươi, nụ cười còn đẹp hơn cả hoa.

Khi Cận Duệ đi ra, anh giúp bọn Triệu Hưng Vượng điều chỉnh máy móc và tìm một phích cắm điện.

Đèn trên máy chơi game sáng lên, thoạt nhìn càng thêm chói mắt. Một hộp tiền xu trò chơi lớn không biết in logo gì được đưa cho Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm, hai người tiến lại gần, hào hứng nghiên cứu bắt đầu như thế nào.

Cận Duệ cầm một hộp tiền kim loại bước tới, hỏi Lê Tốc, “Không chơi à?”

Lê Tốc lắc đầu.

“Vậy thì ngồi đi.”

Lê Tốc cũng không ngại ngùng, bước tới ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, Cận Duệ cũng ngồi xuống theo.

Hai người không gần nhau, nhưng khi anh ngồi xuống, ghế sofa da vẫn truyền đến một chút cảm giác hơi lún xuống.

Đối mặt với Cận Duệ, Lê Tốc thực sự có rất nhiều rất nhiều câu hỏi.

Anh quá khác biệt so với những bạn học mà cô đã từng tiếp xúc, rất khó để nhận ra rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.

“Mắt cá chân đã đỡ hơn chưa?”

“Chưa.”

Lê Tốc nghĩ, anh đã mở lời hỏi cô, vậy thì cô cũng có thể hỏi anh những vấn đề mà cô thắc mắc đúng không?

Cô nhích người về phía Cận Duệ một chút, trong lúc hai người bạn đang chú ý đến chiếc máy quay trứng, cô nhỏ giọng hỏi anh, “Vết thương của cậu đã đỡ chưa?”

“Vết thương nào?”

“Thì là vết thương ở thắt lưng… “

Cận Duệ nheo mắt suy nghĩ một chút mới phản ứng lại, có lẽ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã nhìn thấy vết thương trên thắt lưng của anh.

Bị tên điên kia dùng chai vỡ đâm sâu, phải khâu hết 12 mũi, đâu thể nào khỏi nhanh như vậy.

Vì vậy, anh nói, chưa*.

(*没有:vừa có nghĩa là chưa, vừa có nghĩa là không có. Tùy vào từng câu hỏi.)

Nhưng cô gái nhỏ trước mặt hiển nhiên hiểu nhầm ý của anh, cho rằng anh đang phủ nhận chuyện mình bị thương.

Tính cách của Lê Tốc hoạt bát quá mức, cũng không có sự phòng bị với các chàng trai.

Cô bỗng nhích lại gần, sờ lên thắt lưng của anh: “Cái gì mà không có, cậu đừng có giả vờ. Ngày đó tôi đã nhìn thấy cả rồi. Ở đây này, có phải ở chỗ này không? “

Nhiệt độ trong phòng ấm nên Cận Duệ chỉ mặc một cái áo ngắn tay, cô gái này nói sờ liền sờ.

Cô chạm vào miếng gạc, còn không nặng không nhẹ ấn nó hai lần.

Dạo trước anh trèo qua hàng rào ra ngoài trường mua sữa, nên mấy hôm nay vết thương vẫn đang đau, vừa bị cô ấn vào anh liền kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong phòng vốn dĩ đang có cười nói rộn ràng của Triệu Hưng Vượng và Sở Nhất Hàm, trùng hợp vào lúc này lại đột nhiên yên tĩnh.

Cận Duệ vừa cất tiếng rên rỉ, hai người ngồi trước máy quay trứng lập tức ngoái đầu lại nhìn.

Thấy Lê Tốc gần như treo trên người Cận Duệ, bàn tay vẫn đang đặt trên thắt lưng người ta, Triệu Hưng Vượng mở hé miệng, chậm rãi nói ra nghi vấn của mình: “Đại ca… cậu đang làm gì vậy?”
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận