Vì vậy, nàng ta quyết định nhân cơ hội này để đối phó với đứa con trong bụng Lâm Mạn Như.
Nhưng nàng ta không chỉ muốn đối phó với đứa con của Lâm Mạn Như, mà còn muốn đối phó với ta. Nàng ta đã nắm được quyền quản gia, không muốn trao trả lại nữa. Vì vậy, nhất định phải đổ lỗi cho ta trong chuyện Lâm Mạn Như sẩy thai.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chỉ cần ta phạm sai lầm, nàng ta có thể tiếp tục nắm giữ quyền quản gia.
Hôm qua trong gia yến, Lâm Mạn Như viện cớ cơ thể không thoải mái, từ chối đến, ta đã bảo Lý Mụ mụ bên cạnh mẹ chồng phân một ít thức ăn từ gia yến gửi đến Hành Lan viện.
Hứa Tương Dao chỉ còn cách lợi dụng chiếc bánh phu thê do nhà bếp làm gấp.
Nàng ta sai bảo tỳ nữ đến tìm Cẩm Tâm, bịa chuyện Trúc Minh viện có việc, mục đích là muốn đổ lỗi cho Cẩm Tâm.
Cả An Nam Hầu phủ, ai cũng biết Cẩm Tâm là tâm phúc của ta. Chỉ cần Cẩm Tâm bị lôi kéo vào, tội danh ấy sẽ vững chắc đổ lên đầu ta.
Theo lẽ thường, Cẩm Tâm không rời khỏi vị trí, thì nàng ta không nên tiếp tục liên quan đến Trúc Minh viện.
Nhưng nàng ta quá tham lam, lo sợ sau này không còn cơ hội tốt như vậy nữa, nên đành cắn răng mà dùng Thu Nguyệt.
"Cái tâm của biểu tiểu thư thật quá nhiều mưu kế." Cẩm Tâm lắc đầu, "Hầu gia lại bảo vệ nàng ta như vậy, chúng ta có phải không có cách nào đối phó với nàng ta không?"
"Giúp ta thay đồ, chúng ta đến Từ An viện." Ta nói.
7
Đến Từ An viện, Triệu Sĩ Trai cũng đã ở đó.
Hắn đang nói với mẹ chồng ta về kết quả thẩm vấn điều tra.
"Thu Nguyệt để chứng minh sự trong sạch đã đ.â.m đầu vào cột mà chết, trước khi c.h.ế.t nàng ta khẳng định bánh phu thê không có vấn đề gì, ta đã cho đại phu kiểm tra, quả thật đó chỉ là bánh phu thê bình thường, Mạn Như có lẽ vì ăn không tiêu nên mới phải đi vệ sinh nhiều lần, dẫn đến sẩy thai. Cái thai mới được chưa đầy hai tháng, vốn đã không ổn định."
Một câu nói, gạt Hứa Tương Dao ra khỏi sự liên can.
Dù ta đã lường trước được điều này, nhưng lòng vẫn thấy lạnh lẽo.
Mẹ chồng ta lạnh lùng hỏi Triệu Sĩ Trai: "Thật sao?"
"Con đích thân điều tra, đương nhiên là thật." Triệu Sĩ Trai nói mà mặt không đổi sắc.
Mẹ chồng ta thất vọng thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.
Sau khi Triệu Sĩ Trai rời đi, ta nói với mẹ chồng: "Mẹ à, ngày mai là mùng hai tết, con nên về thăm nhà."
Mùng hai tết, con gái đã xuất giá về thăm nhà mẹ đẻ, đó là phong tục của Đại Chiêu quốc chúng ta.
Mẹ chồng ta hỏi với giọng đầy thương lượng: "A Vu, con đang có thai, không nên đi lại vất vả, hay là để Sĩ Trai mang lễ vật đến Quốc công phủ, nói với cha mẹ con một tiếng…"
"Mẹ à, chính vì con đang có thai, con càng phải về nhà mẹ đẻ." Ta nhìn mẹ chồng, trong ánh mắt mang theo sự u sầu, "Mẹ à, đứa con của Lâm di nương không còn nữa, con phải giữ lấy đứa con của mình. Không có ai có thể vươn tay đến Quốc công phủ được."
Mẹ chồng cau mày nói: "Lâm di nương không giữ được thai, nếu là người có lương tri, nàng ta không nên đổ tội lên đầu con…"
"Mẹ biết mà, con không nói đến Lâm di nương." Ta ngắt lời mẹ chồng.
Ta không tin, Triệu Sĩ Trai và Hứa Tương Dao có thể yêu nhau dưới mắt của mẹ hắn, mà mẹ hắn không hề nhận ra dấu hiệu nào.
Bà không muốn làm kẻ chia cắt con trai và người mà con trai yêu, cũng không muốn mất đi một nàng dâu xuất thân từ dòng dõi Quốc công phủ, nên mới cố che đậy mà thôi.
Quả nhiên, sau khi ta nói thẳng, sắc mặt mẹ chồng liền trở nên ủ rũ.
Bà buồn bã nói: "A Vu, Sĩ Trai nó chỉ là nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, con là chính thất của Sĩ Trai, dù là Lâm di nương hay Hứa Tương Dao, cũng không thể so bì với con."
Ta chỉ đáp lại một tiếng.
Mẹ chồng cầu xin ta: "A Vu, con phải tha thứ cho hắn. Đây chỉ là một đoạn phong lưu của nam nhân trong lúc còn trẻ mà thôi."
"Mẹ à, những gì mẹ nói, hiện tại con không còn tâm trí để suy nghĩ. Con chỉ muốn yên ổn trải qua thai kỳ này, sinh ra đứa con của mình.
Đứa con này mang dòng m.á.u của Sĩ Trai, cũng mang dòng m.á.u của con."