Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ - Chương 44: Hai năm trôi qua
Chương trước- Chương 1: Nữ tổng tài chết rồi
- Chương 2: Trọng sinh nơi dị thế
- Chương 3: Dead flag ngập đầu
- Chương 4: Tiểu bảo bối mê hoặc chúng sinh
- Chương 5: Kí chủ! Công lược đi!
- Chương 6: Sức mạnh của sự đáng yêu
- Chương 7: Thế giới khác lạ
- Chương 8: Ra ngoài dạo chơi
- Chương 9: Bắn tim hai đích
- Chương 10: Tất cả đều có tác dụng
- Chương 11: Không nên đụng
- Chương 12: Buông bỏ chấp niệm
- Chương 13: Bữa tiệc khai màn
- Chương 14: Cảm xúc nhẹ nhàng
- Chương 15: Đại tiệc và quà
- Chương 16: Bị hạ độc trong đêm
- Chương 17: Trong rủi có may
- Chương 18: Công lược ai đây?
- Chương 19: Tóm được nhút nhát tỷ
- Chương 20: Mục tiêu mới
- Chương 21: Tiến tới lãnh cung
- Chương 22: Nhị tỷ và tứ ca
- Chương 23: Chút tâm tư nhỏ
- Chương 24: Ăn chè với mama
- Chương 25: Đạt được ý muốn
- Chương 26: Không dễ dùng
- Chương 27: Giải quyết đơn giản
- Chương 28: Làm thiên tài
- Chương 29: Đứa trẻ bất hạnh
- Chương 30: Tới phía bên kia hậu cung
- Chương 31: Nguy hiểm chực đến
- Chương 32: Thế giới xinh đẹp nhất
- Chương 33: Đạt được mục đích
- Chương 34: Hồi sinh lần đầu
- Chương 35: Ai là người đẩy?
- Chương 36: Điều cấm
- Chương 37: Tra khảo Liễu Lăng
- Chương 38: Đáng thương thay
- Chương 39: Thật khó chọn
- Chương 40: Mẫu thân có...?!
- Chương 41: Đứa trẻ kì lạ
- Chương 42: Tiểu thức thần
- Chương 43: Y Dạ ba tuổi
- Chương 44: Hai năm trôi qua
- Chương 45: Khó tăng cấp
- Chương 46: Một vố đau
- Chương 47: Ánh mắt đáng ghét
- Chương 48: Chọc cho khóc rồi!!
- Chương 49: Y Dạ đang ngủ
- Chương 50: Dòng khí bùng nổ
- Chương 51: Level up!
- Chương 52: Vấn đề khó chịu
- Chương 53: Quân tử động khẩu không động thủ?
- Chương 54: Lên sàn
- Chương 55: Trận đấu đầu
- Chương 56: Kết quả và những cái ngu
- Chương 57: Vốn đã có kết quả
- Chương 58: Bao nhiêu phần?
- Chương 59: Thắng theo cách cũ
- Chương 60: Bá đạo hay bất thường?
- Chương 61: Khi tỷ tỷ quá mạnh
- Chương 62: Nương thân tới đón
- Chương 63: Cặp tỷ tỷ song sinh
- Chương 64: Không làm được gì
- Chương 65: Câu chuyện huyền bí
- Chương 66: Bất bình thường
- Chương 67: Tự động có thiện cảm??
- Chương 68: Lo sợ
- Chương 69: Gấp gáp
- Chương 70: Không khí ngột ngạt
- Chương 71: Cái tô há cảo
- Chương 72: Muốn xuất cung
- Chương 73: Hai cây tiền lớn
- Chương 74: Xuất cung
- Chương 75: Cảm giác chắc cũng như thế
- Chương 76: Nô lệ
- Chương 77: Đưa về Hồng La
- Chương 78: Đi loanh quanh
- Chương 79: Khối ngọc bội kì lạ
- Chương 80: Gói đồ Dính máu
- Chương 81: Hồi cung sớm
- Chương 82: Cặp sừng của...
- Chương 83: Mai táng
- Chương 84: Hoàn toàn bình thường?
- Chương 85: Tránh nữ chính
- Chương 86: Phong Nguyệt phường
- Chương 87: Trêu ngươi
- Chương 88: Lại tới Hồng La
- Chương 89: Tài năng của A Tiêu
- Chương 90: Bản thiết kế trang phục
- Chương 91: Ảo tưởng của Y Dạ
- Chương 92: Bận bịu với lễ hội
- Chương 93: Buồn chán kéo dài
- Chương 94: Tiểu thập tam vẫn là bảo bối
- Chương 95: Qua năm
- Chương 96: Chúc Tết
- Chương 97: Nơi giam giữ nô lệ
- Chương 98: Một thân nô lệ
- Chương 99: Một màn kinh diễm
- Chương 100: Không thể rời mắt
- Chương 101: Lịch trình dày hơn
- Chương 102: Đón sứ thần ngoại quốc
- Chương 103: Giải quyết vấn đề
- Chương 104: "Người mẫu"
- Chương 105: Nhìn kĩ vào con người
- Chương 106: Mối hôn sự
- Chương 107: Mối hôn sự (2)
- Chương 108: Đánh giá đối tượng
- Chương 109: Đánh giá đối tượng (2)
- Chương 110: Sàn đấu đầu tiên
- Chương 111: Sàn đấu cao cấp (2)
- Chương 112
- Chương 113: Đấu cầm
- Chương 114: Liên tiếp loại
- Chương 115: Đánh đàn một đối một
- Chương 116: Đấu kì (1)
- Chương 117: Đấu kì (2)
- Chương 118: Đấu kì (3)
- Chương 119: Kết thúc đấu kì
- Chương 120: Giờ nghỉ
- Chương 121: Vẫn là nghỉ
- Chương 122
- Chương 123: Thi và họa
- Chương 124: Thơ của Y Dạ
- Chương 125: Chọn phần thưởng
- Chương 126: Hư vô
- Chương 127: Vô tình lại gặp
- Chương 128: Làm hòa
- Chương 129: Xiếc
- Chương 130: Trở về
- Chương 131: Phước lành của Kiệt Khắc
- Chương 132: Mở cửa hội chợ lớn
- Chương 133: Trò chơi, phần thưởng
- Chương 134: Cầu phúc
- Chương 135: Tới gần khu chợ đen
- Chương 136: Phòng đấu giá
- Chương 137: Kiếm chỗ xem đấu giá
- Chương 138: Tiền không thiếu
- Chương 139: Đoạt được người
- Chương 140: Thành công đưa về
- Chương 141: Tỉnh lại ở một nơi xa lạ
- Chương 142: Cho ngươi chọn
- Chương 143: Việc tiền nong rất nhạy cảm
- Chương 144: Tiểu Viên tới
- Chương 145: Quên mất
- Chương 146
- Chương 147
Tùy
chỉnh
Màu nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ
Chương 44: Hai năm trôi qua
Thời gian cứ thế trôi qua, tựa như một chớp mắt.
Năm Y Dạ ba tuổi sáu tháng, vào ngày 15, Chiêu Mẫu Đơn trở dạ, hạ sinh một bé trai. Đứa trẻ này cũng rất được yêu thương, không kém gì chị gái nó.
Năm Y Dạ bốn tuổi, vào ngày sinh nhật, Bạch Viên tăng cấp thành tiểu bạch long cấp 6. Trong việc này Y Dạ cũng được hưởng ké nguồn linh khí dồi dào nhưng không rõ vì sao, vẫn không tăng cấp.
Hiện tại Y Dạ 5 tuổi, tháng trước, vào sinh nhật cô, Liễu Vân Phong đã chính thức giao toàn bộ cung Ngọc Lục Bảo cho Y Dạ, không tiếp quản thay cô nữa. Y Dạ lại mang cung Ngọc Lục Bảo cho A Linh là trưởng nha hoàn quản lý thay.
Nha hoàn tâm phúc bên cạnh Y Dạ nay lại có thêm một người là A Tiêu, tiểu cô nương được A Linh nhặt về từ bên ngoài cung Ngọc Lục Bảo. A Tiêu là người trẻ nhất trong ba người nhưng cũng là người hiểu chuyện, dù sức mạnh không bằng nhưng lại nhanh nhẹn hơn hai người kia rất nhiều.
A Linh thường bận quản lý chuyện ở cung Ngọc Lục Bảo, dần dần chuyển sang quản lý ngân khố của Y Dạ luôn. Thực sự mà nói thì nguồn thu của Y Dạ không quá lớn nhưng quà cáp từ mấy vị quan thần hay người thân thì nhiều cho nên cũng cần phải bảo quản cho tốt.
A Miện thì vẫn luôn bên cạnh Y Dạ nhưng lâu lâu cũng chạy tới chỗ A Linh phụ giúp vài việc như quản lý nha hoàn, ngăn mấy mối tình nam nữ trong cung Ngọc Lục Bảo.
A Tiêu hiện tại là người gần Y Dạ nhất, lại học thói quen của tiểu Viên, cứ dính lấy Y Dạ, đi đâu cũng đi theo.
.....
"... A Tiêu, ngươi lấy ta cái khăn ướt được không? Tay tiểu Vân bẩn quá đi mất!"
Em trai nhỏ của Liễu Y Dạ - Liễu Y Vân, 1 tuổi 7 tháng. Tính cách nghịch ngợm, hay quậy phá lại không thích nghe lời, là một đứa trẻ hư!
Tuy nhiên nhờ được chị gái huấn luyện từ nhỏ, giờ chỉ nghe lời nhất là Liễu Y Dạ, ai khác nói đều thích cãi.
"Oa...aaa!" tiểu Vân dùng cái tay bẩn nắm lấy tay áo Y Dạ, còn cười vui vẻ.
"Ài! Ngày hôm nay tỷ đã phải thay bao nhiêu bộ đồ vì đệ thế không biết? Rốt cuộc đệ làm gì mà tay bẩn thế này cơ chứ?" Y Dạ bẹo má tiểu Vân.
"Công chúa, khăn của người đây ạ!" A Tiêu đưa khăn ra.
"Cảm ơn ngươi!" Y Dạ nhận lấy rồi ra sức lau tay cho tiểu Vân.
Lát sau....
"Phù! Được rồi đấy! Tay đệ sạch rồi!" Y Dạ lau trán.
"Nào! Bây giờ đem trả đệ về chỗ nương thôi! Hôm nay ta còn phải học nữa!" Y Dạ nhấc tiểu Vân lên.
A Tiêu đem cái khăn kia đi giặt.
"Hmm....? Tiểu Viên, em làm gì mà đứng ngoài cửa vậy?" Y Dạ nhìn vào đứa trẻ tóc bạch kim đứng lấp ló bên ngoài.
Tiểu Viên sau ba năm vẫn không lớn thêm tẹo nào, vẫn nhỏ như cũ. "Tiểu Vân... không thích em... lại gần!" Bạch Viên nhỏ giọng.
"Ồ... không sao đâu! Đệ đệ ta có thể làm gì em cơ chứ?" Y Dạ cười. Tiểu Viên nghe thế thì lại gần.
Khi đủ gần, tiểu Vân liền nắm tóc của cậu mà giật lấy giật để, miệng còn ô oa như muốn mắng người.
"Á! Đau!"
"Không được! Liễu Y Vân! Đệ hư quá!" Y Dạ nhanh chóng kéo được tiểu Vân ra. Tiểu Viên ở phía sau lại nấp vào lưng Y Dạ, sắp khóc luôn rồi.
"..." "Thôi, em ở đây đi! Ta đi trả tiểu Vân lại cho mẫu thân rồi sẽ quay lại!" Y Dạ khó xử. Tiểu Viên nghe lời, liền thả Y Dạ ra.
....
"Nương! Tiểu Vân trở lại này!" Y Dạ ôm tiểu Vân bước nhanh tới.
Chiêu Mẫu Đơn đang nhàn nhã ngồi uống trà cùng Hàm Nguyệt trong đình viện.
"? Sao lại bế trở lại rồi? Không phải con nói hôm nay sẽ trông em sao?" Hàm Nguyệt cầm trên tay ly trà nhìn sang Y Dạ.
"Hôm nay con còn phải học nữa, với lại, tiểu Vân cứ khó chịu với tiểu Viên cả ngày. Con, không quản nổi!" Y Dạ cười khổ.
"Nào! Lại đây với nương!" Chiêu Mẫu Đơn giang tay đón lấy tiểu Vân. Đứa trẻ này có vẻ như đã buồn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Chiêu Mẫu Đơn.
"Vậy con về luôn đây!" Y Dạ nhẹ nhàng cúi đầu rồi bước đi. Hàm Nguyệt nhìn theo.
"Ta nói này Mẫu Đơn, hình như Y Dạ gần đây bắt đầu trở nên thanh lịch hơn rồi, như Y Tinh với Nguyên Nguyên ấy! Không nhảy nhảy khắp nơi như trước nữa rồi!"
"Hehe... có vẻ Y Dạ lên chức chị thì cũng tự biết phải trưởng thành lên thôi!" Chiêu Mẫu Đơn che miệng cười.
"... Haizz, hi vọng Minh Châu nhà ta cũng trưởng thành hơn chút. Gần đây con bé lại bắt đầu có tật nhõng nhẽo rồi!" Hàm Nguyệt thở dài.
....
"Tiểu Viên, chị về rồi đây!" Y Dạ bước vào phòng.
"Chị..." Tiểu Viên rụt rè.
"Sao thế? Đừng nói đệ đệ ta làm em sợ đấy nhé!" Y Dạ cười. Điều này khiến tiểu Viên bối rối, không dám thừa nhận.
"... Thật luôn đấy à? Em sợ đệ ấy?"
Tiểu Viên gật đầu.
"... Em mạnh hơn, em lớn hơn, sao lại nhút nhát như thế cơ chứ?" Y Dạ tới ngồi bên cửa sổ. Tiểu Viên lại gần, ngồi bên cạnh cô.
"Tiểu Viên, em có thể suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn được không? Em không thể cứ quá để ý cảm xúc của người khác được." Y Dạ thở dài một cái.
"Việc đó... làm phiền chị sao ạ?" tiểu Viên cúi đầu.
"..." Y Dạ nhìn vào đứa trẻ bên cạnh.
Trong hai năm ở bên cạnh nhau, tiểu Viên vẫn luôn như vậy. Suy nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân. Đặc biệt luôn đặt Y Dạ lên hàng đầu, luôn tránh làm người khác phiền lòng.
"Em rất ngoan, ta không có gì để than phiền về em cả. Em cũng không có sai gì nhưng... em quá lương thiện. Giống như đề trên mặt một dòng chữ cứ ức hiếp tôi đi vậy."
Lời Y Dạ có chút nghiêm trọng. Tiểu Viên lại cúi đầu.
"Em xin lỗi..."
"Ngẩng đầu lên nào!" Y Dạ nâng cằm tiểu Viên lên.
"Ngước lên mà nhìn này! Em cứ thu mình như vậy, làm sao trở nên mạnh mẽ được?"
"Em hoàn toàn có quyền cãi lại nếu em không sai. Em có quyền không làm nếu em không thích. Có thể phản bác và buộc tội nếu em cho là xấu. Em có đủ mọi quyền, kể cả việc cãi lại ta..." Y Dạ nhìn vào tiểu Viên.
"... Em sẽ không cãi lại chị!" Tiểu Viên khẳng định.
"Sẽ! Nếu ta sai, cứ cãi! Ta không bao giờ luôn luôn đúng!" Y Dạ kiên định.
Tiểu Viên nắm lấy tay Y Dạ, khóe mắt đỏ lên.
"Nhưng như thế thì chị sẽ không yêu thương em nữa!" giọng nói mềm yếu như chực khóc.
"..." "Không có đâu! Chỉ cần em không làm gì sai, trái với lương tâm mình thì ta sẽ luôn yêu em!" Y Dạ xoa đầu tiểu Viên, an ủi.
"Chị chắc chứ? Không nói dối?" tiểu Viên cau mày.
"Chắc chắn! Nhưng với điều kiện là em không làm những việc sai trái!"
"Em sẽ không làm! Chỉ cần chị đừng ghét em, nói gì em đều nghe. Cũng sẽ cãi nếu chị sai!" tiểu Viên dựa vào người Y Dạ.
"Ngoan lắm! Nhớ đừng có quá để ý miệng đời và thái độ của người khác. Những thứ đó không phải là việc mà em nên quan tâm!" Y Dạ cười hài lòng.
Năm Y Dạ ba tuổi sáu tháng, vào ngày 15, Chiêu Mẫu Đơn trở dạ, hạ sinh một bé trai. Đứa trẻ này cũng rất được yêu thương, không kém gì chị gái nó.
Năm Y Dạ bốn tuổi, vào ngày sinh nhật, Bạch Viên tăng cấp thành tiểu bạch long cấp 6. Trong việc này Y Dạ cũng được hưởng ké nguồn linh khí dồi dào nhưng không rõ vì sao, vẫn không tăng cấp.
Hiện tại Y Dạ 5 tuổi, tháng trước, vào sinh nhật cô, Liễu Vân Phong đã chính thức giao toàn bộ cung Ngọc Lục Bảo cho Y Dạ, không tiếp quản thay cô nữa. Y Dạ lại mang cung Ngọc Lục Bảo cho A Linh là trưởng nha hoàn quản lý thay.
Nha hoàn tâm phúc bên cạnh Y Dạ nay lại có thêm một người là A Tiêu, tiểu cô nương được A Linh nhặt về từ bên ngoài cung Ngọc Lục Bảo. A Tiêu là người trẻ nhất trong ba người nhưng cũng là người hiểu chuyện, dù sức mạnh không bằng nhưng lại nhanh nhẹn hơn hai người kia rất nhiều.
A Linh thường bận quản lý chuyện ở cung Ngọc Lục Bảo, dần dần chuyển sang quản lý ngân khố của Y Dạ luôn. Thực sự mà nói thì nguồn thu của Y Dạ không quá lớn nhưng quà cáp từ mấy vị quan thần hay người thân thì nhiều cho nên cũng cần phải bảo quản cho tốt.
A Miện thì vẫn luôn bên cạnh Y Dạ nhưng lâu lâu cũng chạy tới chỗ A Linh phụ giúp vài việc như quản lý nha hoàn, ngăn mấy mối tình nam nữ trong cung Ngọc Lục Bảo.
A Tiêu hiện tại là người gần Y Dạ nhất, lại học thói quen của tiểu Viên, cứ dính lấy Y Dạ, đi đâu cũng đi theo.
.....
"... A Tiêu, ngươi lấy ta cái khăn ướt được không? Tay tiểu Vân bẩn quá đi mất!"
Em trai nhỏ của Liễu Y Dạ - Liễu Y Vân, 1 tuổi 7 tháng. Tính cách nghịch ngợm, hay quậy phá lại không thích nghe lời, là một đứa trẻ hư!
Tuy nhiên nhờ được chị gái huấn luyện từ nhỏ, giờ chỉ nghe lời nhất là Liễu Y Dạ, ai khác nói đều thích cãi.
"Oa...aaa!" tiểu Vân dùng cái tay bẩn nắm lấy tay áo Y Dạ, còn cười vui vẻ.
"Ài! Ngày hôm nay tỷ đã phải thay bao nhiêu bộ đồ vì đệ thế không biết? Rốt cuộc đệ làm gì mà tay bẩn thế này cơ chứ?" Y Dạ bẹo má tiểu Vân.
"Công chúa, khăn của người đây ạ!" A Tiêu đưa khăn ra.
"Cảm ơn ngươi!" Y Dạ nhận lấy rồi ra sức lau tay cho tiểu Vân.
Lát sau....
"Phù! Được rồi đấy! Tay đệ sạch rồi!" Y Dạ lau trán.
"Nào! Bây giờ đem trả đệ về chỗ nương thôi! Hôm nay ta còn phải học nữa!" Y Dạ nhấc tiểu Vân lên.
A Tiêu đem cái khăn kia đi giặt.
"Hmm....? Tiểu Viên, em làm gì mà đứng ngoài cửa vậy?" Y Dạ nhìn vào đứa trẻ tóc bạch kim đứng lấp ló bên ngoài.
Tiểu Viên sau ba năm vẫn không lớn thêm tẹo nào, vẫn nhỏ như cũ. "Tiểu Vân... không thích em... lại gần!" Bạch Viên nhỏ giọng.
"Ồ... không sao đâu! Đệ đệ ta có thể làm gì em cơ chứ?" Y Dạ cười. Tiểu Viên nghe thế thì lại gần.
Khi đủ gần, tiểu Vân liền nắm tóc của cậu mà giật lấy giật để, miệng còn ô oa như muốn mắng người.
"Á! Đau!"
"Không được! Liễu Y Vân! Đệ hư quá!" Y Dạ nhanh chóng kéo được tiểu Vân ra. Tiểu Viên ở phía sau lại nấp vào lưng Y Dạ, sắp khóc luôn rồi.
"..." "Thôi, em ở đây đi! Ta đi trả tiểu Vân lại cho mẫu thân rồi sẽ quay lại!" Y Dạ khó xử. Tiểu Viên nghe lời, liền thả Y Dạ ra.
....
"Nương! Tiểu Vân trở lại này!" Y Dạ ôm tiểu Vân bước nhanh tới.
Chiêu Mẫu Đơn đang nhàn nhã ngồi uống trà cùng Hàm Nguyệt trong đình viện.
"? Sao lại bế trở lại rồi? Không phải con nói hôm nay sẽ trông em sao?" Hàm Nguyệt cầm trên tay ly trà nhìn sang Y Dạ.
"Hôm nay con còn phải học nữa, với lại, tiểu Vân cứ khó chịu với tiểu Viên cả ngày. Con, không quản nổi!" Y Dạ cười khổ.
"Nào! Lại đây với nương!" Chiêu Mẫu Đơn giang tay đón lấy tiểu Vân. Đứa trẻ này có vẻ như đã buồn ngủ, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Chiêu Mẫu Đơn.
"Vậy con về luôn đây!" Y Dạ nhẹ nhàng cúi đầu rồi bước đi. Hàm Nguyệt nhìn theo.
"Ta nói này Mẫu Đơn, hình như Y Dạ gần đây bắt đầu trở nên thanh lịch hơn rồi, như Y Tinh với Nguyên Nguyên ấy! Không nhảy nhảy khắp nơi như trước nữa rồi!"
"Hehe... có vẻ Y Dạ lên chức chị thì cũng tự biết phải trưởng thành lên thôi!" Chiêu Mẫu Đơn che miệng cười.
"... Haizz, hi vọng Minh Châu nhà ta cũng trưởng thành hơn chút. Gần đây con bé lại bắt đầu có tật nhõng nhẽo rồi!" Hàm Nguyệt thở dài.
....
"Tiểu Viên, chị về rồi đây!" Y Dạ bước vào phòng.
"Chị..." Tiểu Viên rụt rè.
"Sao thế? Đừng nói đệ đệ ta làm em sợ đấy nhé!" Y Dạ cười. Điều này khiến tiểu Viên bối rối, không dám thừa nhận.
"... Thật luôn đấy à? Em sợ đệ ấy?"
Tiểu Viên gật đầu.
"... Em mạnh hơn, em lớn hơn, sao lại nhút nhát như thế cơ chứ?" Y Dạ tới ngồi bên cửa sổ. Tiểu Viên lại gần, ngồi bên cạnh cô.
"Tiểu Viên, em có thể suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn được không? Em không thể cứ quá để ý cảm xúc của người khác được." Y Dạ thở dài một cái.
"Việc đó... làm phiền chị sao ạ?" tiểu Viên cúi đầu.
"..." Y Dạ nhìn vào đứa trẻ bên cạnh.
Trong hai năm ở bên cạnh nhau, tiểu Viên vẫn luôn như vậy. Suy nghĩ cho người khác nhiều hơn bản thân. Đặc biệt luôn đặt Y Dạ lên hàng đầu, luôn tránh làm người khác phiền lòng.
"Em rất ngoan, ta không có gì để than phiền về em cả. Em cũng không có sai gì nhưng... em quá lương thiện. Giống như đề trên mặt một dòng chữ cứ ức hiếp tôi đi vậy."
Lời Y Dạ có chút nghiêm trọng. Tiểu Viên lại cúi đầu.
"Em xin lỗi..."
"Ngẩng đầu lên nào!" Y Dạ nâng cằm tiểu Viên lên.
"Ngước lên mà nhìn này! Em cứ thu mình như vậy, làm sao trở nên mạnh mẽ được?"
"Em hoàn toàn có quyền cãi lại nếu em không sai. Em có quyền không làm nếu em không thích. Có thể phản bác và buộc tội nếu em cho là xấu. Em có đủ mọi quyền, kể cả việc cãi lại ta..." Y Dạ nhìn vào tiểu Viên.
"... Em sẽ không cãi lại chị!" Tiểu Viên khẳng định.
"Sẽ! Nếu ta sai, cứ cãi! Ta không bao giờ luôn luôn đúng!" Y Dạ kiên định.
Tiểu Viên nắm lấy tay Y Dạ, khóe mắt đỏ lên.
"Nhưng như thế thì chị sẽ không yêu thương em nữa!" giọng nói mềm yếu như chực khóc.
"..." "Không có đâu! Chỉ cần em không làm gì sai, trái với lương tâm mình thì ta sẽ luôn yêu em!" Y Dạ xoa đầu tiểu Viên, an ủi.
"Chị chắc chứ? Không nói dối?" tiểu Viên cau mày.
"Chắc chắn! Nhưng với điều kiện là em không làm những việc sai trái!"
"Em sẽ không làm! Chỉ cần chị đừng ghét em, nói gì em đều nghe. Cũng sẽ cãi nếu chị sai!" tiểu Viên dựa vào người Y Dạ.
"Ngoan lắm! Nhớ đừng có quá để ý miệng đời và thái độ của người khác. Những thứ đó không phải là việc mà em nên quan tâm!" Y Dạ cười hài lòng.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Nữ tổng tài chết rồi
- Chương 2: Trọng sinh nơi dị thế
- Chương 3: Dead flag ngập đầu
- Chương 4: Tiểu bảo bối mê hoặc chúng sinh
- Chương 5: Kí chủ! Công lược đi!
- Chương 6: Sức mạnh của sự đáng yêu
- Chương 7: Thế giới khác lạ
- Chương 8: Ra ngoài dạo chơi
- Chương 9: Bắn tim hai đích
- Chương 10: Tất cả đều có tác dụng
- Chương 11: Không nên đụng
- Chương 12: Buông bỏ chấp niệm
- Chương 13: Bữa tiệc khai màn
- Chương 14: Cảm xúc nhẹ nhàng
- Chương 15: Đại tiệc và quà
- Chương 16: Bị hạ độc trong đêm
- Chương 17: Trong rủi có may
- Chương 18: Công lược ai đây?
- Chương 19: Tóm được nhút nhát tỷ
- Chương 20: Mục tiêu mới
- Chương 21: Tiến tới lãnh cung
- Chương 22: Nhị tỷ và tứ ca
- Chương 23: Chút tâm tư nhỏ
- Chương 24: Ăn chè với mama
- Chương 25: Đạt được ý muốn
- Chương 26: Không dễ dùng
- Chương 27: Giải quyết đơn giản
- Chương 28: Làm thiên tài
- Chương 29: Đứa trẻ bất hạnh
- Chương 30: Tới phía bên kia hậu cung
- Chương 31: Nguy hiểm chực đến
- Chương 32: Thế giới xinh đẹp nhất
- Chương 33: Đạt được mục đích
- Chương 34: Hồi sinh lần đầu
- Chương 35: Ai là người đẩy?
- Chương 36: Điều cấm
- Chương 37: Tra khảo Liễu Lăng
- Chương 38: Đáng thương thay
- Chương 39: Thật khó chọn
- Chương 40: Mẫu thân có...?!
- Chương 41: Đứa trẻ kì lạ
- Chương 42: Tiểu thức thần
- Chương 43: Y Dạ ba tuổi
- Chương 44: Hai năm trôi qua
- Chương 45: Khó tăng cấp
- Chương 46: Một vố đau
- Chương 47: Ánh mắt đáng ghét
- Chương 48: Chọc cho khóc rồi!!
- Chương 49: Y Dạ đang ngủ
- Chương 50: Dòng khí bùng nổ
- Chương 51: Level up!
- Chương 52: Vấn đề khó chịu
- Chương 53: Quân tử động khẩu không động thủ?
- Chương 54: Lên sàn
- Chương 55: Trận đấu đầu
- Chương 56: Kết quả và những cái ngu
- Chương 57: Vốn đã có kết quả
- Chương 58: Bao nhiêu phần?
- Chương 59: Thắng theo cách cũ
- Chương 60: Bá đạo hay bất thường?
- Chương 61: Khi tỷ tỷ quá mạnh
- Chương 62: Nương thân tới đón
- Chương 63: Cặp tỷ tỷ song sinh
- Chương 64: Không làm được gì
- Chương 65: Câu chuyện huyền bí
- Chương 66: Bất bình thường
- Chương 67: Tự động có thiện cảm??
- Chương 68: Lo sợ
- Chương 69: Gấp gáp
- Chương 70: Không khí ngột ngạt
- Chương 71: Cái tô há cảo
- Chương 72: Muốn xuất cung
- Chương 73: Hai cây tiền lớn
- Chương 74: Xuất cung
- Chương 75: Cảm giác chắc cũng như thế
- Chương 76: Nô lệ
- Chương 77: Đưa về Hồng La
- Chương 78: Đi loanh quanh
- Chương 79: Khối ngọc bội kì lạ
- Chương 80: Gói đồ Dính máu
- Chương 81: Hồi cung sớm
- Chương 82: Cặp sừng của...
- Chương 83: Mai táng
- Chương 84: Hoàn toàn bình thường?
- Chương 85: Tránh nữ chính
- Chương 86: Phong Nguyệt phường
- Chương 87: Trêu ngươi
- Chương 88: Lại tới Hồng La
- Chương 89: Tài năng của A Tiêu
- Chương 90: Bản thiết kế trang phục
- Chương 91: Ảo tưởng của Y Dạ
- Chương 92: Bận bịu với lễ hội
- Chương 93: Buồn chán kéo dài
- Chương 94: Tiểu thập tam vẫn là bảo bối
- Chương 95: Qua năm
- Chương 96: Chúc Tết
- Chương 97: Nơi giam giữ nô lệ
- Chương 98: Một thân nô lệ
- Chương 99: Một màn kinh diễm
- Chương 100: Không thể rời mắt
- Chương 101: Lịch trình dày hơn
- Chương 102: Đón sứ thần ngoại quốc
- Chương 103: Giải quyết vấn đề
- Chương 104: "Người mẫu"
- Chương 105: Nhìn kĩ vào con người
- Chương 106: Mối hôn sự
- Chương 107: Mối hôn sự (2)
- Chương 108: Đánh giá đối tượng
- Chương 109: Đánh giá đối tượng (2)
- Chương 110: Sàn đấu đầu tiên
- Chương 111: Sàn đấu cao cấp (2)
- Chương 112
- Chương 113: Đấu cầm
- Chương 114: Liên tiếp loại
- Chương 115: Đánh đàn một đối một
- Chương 116: Đấu kì (1)
- Chương 117: Đấu kì (2)
- Chương 118: Đấu kì (3)
- Chương 119: Kết thúc đấu kì
- Chương 120: Giờ nghỉ
- Chương 121: Vẫn là nghỉ
- Chương 122
- Chương 123: Thi và họa
- Chương 124: Thơ của Y Dạ
- Chương 125: Chọn phần thưởng
- Chương 126: Hư vô
- Chương 127: Vô tình lại gặp
- Chương 128: Làm hòa
- Chương 129: Xiếc
- Chương 130: Trở về
- Chương 131: Phước lành của Kiệt Khắc
- Chương 132: Mở cửa hội chợ lớn
- Chương 133: Trò chơi, phần thưởng
- Chương 134: Cầu phúc
- Chương 135: Tới gần khu chợ đen
- Chương 136: Phòng đấu giá
- Chương 137: Kiếm chỗ xem đấu giá
- Chương 138: Tiền không thiếu
- Chương 139: Đoạt được người
- Chương 140: Thành công đưa về
- Chương 141: Tỉnh lại ở một nơi xa lạ
- Chương 142: Cho ngươi chọn
- Chương 143: Việc tiền nong rất nhạy cảm
- Chương 144: Tiểu Viên tới
- Chương 145: Quên mất
- Chương 146
- Chương 147