Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người - Chương 22: - Ba trong một, vở kịch lớn bắt đầu

Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người Chương 22: - Ba trong một, vở kịch lớn bắt đầu
"Chính là anh Hàn." Từ Khải thấy bộ dáng này của hắn, có chút khó hiểu: "Anh ấy chính là bạn trai của anh em, nhưng bọn họ chưa chia tay nên anh thấy vẫn là bạn trai hiện tại, không phải bạn trai cũ."

"Bạn trai của ai cơ?"

"Của anh trai em đó."

"Người anh nào của em cơ?"

"Tiểu Vũ sao lại tự dưng ngốc nghếch thế này? Ngoài Thẩm Tinh Sơ em còn người anh trai nào khác sao?"

"Anh nói anh ta là bạn trai Thẩm Tinh Sơ?"

"Đúng vậy."

"Sao có thể!" Thẩm Tinh Vũ không chút lưu tình phản bác: "Bạn trai cũ của anh trai em tên là Lý Huy, không phải họ Hàn! Vẻ ngoài cũng không phải như vậy!"

Từ Khải: ???

"Nhưng mà, anh Hàn thật sự là bạn trai của anh em."

"Anh em nói vậy sao?"

"Anh Hàn cũng nói như vậy, hôm anh và anh em xem mắt, anh Hàn còn đích thân tới, đem anh trai em đi. Chẳng phải em cũng nói anh em cả đêm ở bên ngoài, sáng hôm sau mới về nhà sao? Chắc là ở cùng với anh Hàn."


Thẩm Tinh Vũ cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn: "Từ từ, trước tiên anh nói với em anh Hàn này là ai đã? Anh đối xử với anh ta có vẻ rất khách khí?"

Từ Khải thở dài: "Thế mới nói, ai thấy anh ấy mà dám không khách khí chứ, cha anh ấy hiện là người giàu nhất, anh trai anh ấy đang nỗ lực vượt qua cha mình để trở thành người giàu nhất, hôm trước anh bảo em gửi phương thức liên hệ của anh em cũng là muốn thông qua cậu ấy kết nối với anh Hàn, xem anh ấy có muốn hợp tác với nhà anh không. Nhưng xem tình hình hiện tại thì chắc khỏi cần hỏi nữa."

Thẩm Tinh Vũ quả thực bị sốc, từ lúc nhìn thấy xe của Hàn Thành lại nghe Từ Khải mở miệng là gọi anh Hàn là hắn đã mơ hồ đoán được người đàn ông bên cạnh Thẩm Tinh Sơ có khả năng có quan hệ với Hàn gia, gia tộc giàu có số một, nhưng hắn cũng chẳng thể nghĩ tới người này vậy mà lại lại người của Hàn gia!


Thẩm Tinh Sơ sao có thể quen người thế này?! Lại còn đang nói chuyện yêu đương!

Chuyện này không có khả năng!

"Anh chắc chắn anh ấy là bạn trai của anh em?"

"Thái độ vừa nãy của Hàn Thành em cũng thấy rồi, như thế đâu phải chỉ là bạn trai mà quả thực chính là hận không thể làm cho toàn thế giới, ngoại trừ anh ấy, đều không được nói chuyện với anh em!"

Từ Khải bất lực: "Bảo sao ngày nào anh em cũng muốn chia tay, thái độ của anh ấy như vậy thì ai mà chịu được!"

Thẩm Tinh Vũ: ???

"Anh em ngày nào cũng muốn chia tay?"

"Đúng vậy." Từ Khải nói: "Anh em cũng là người bình thường, sao có thể chấp nhận thứ tình yêu ngột ngạt như vậy, nếu không phải muốn chia tay với anh Hàn thì sao lại bằng lòng đi xem mắt với anh chứ? Chính là Hàn Thành không chấp nhận, anh ấy quá yêu anh trai em, thà đem người nhốt trong phòng tối cũng không muốn buông tay. Haiz, anh cũng chỉ là một người bình thường, không dám đắc tội Hàn Thành, nếu không anh nhất định giúp anh trai em một tay."


Thẩm Tinh Vũ: ......

Đây hẳn là Versailles (*) đi? Chắc chắn là Versailles rồi!

(*) mình đã chú thích ở chương 17 nhưng nhắc lại không mn quên (sozi tui ngưng truyện hơi lâu....), raw là 凡尔赛 (fáněrsài) là phiên âm tiếng Trung của cung điện Versailles của Pháp, là một từ lóng trong tiếng Trung được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị.

Con trai của nhà giàu số một yêu cậu ta đến mức ch*t đi sống lại, hận không thể nhốt cậu ta trong phòng tối, dù không giữ được tâm vẫn muốn trói được người, mà cậu ta lại cực kỳ ghét bỏ, mỗi ngày đều muốn chia tay!

Biến đi, thứ tình yêu của bá đạo tổng tài!

Biến đi, thứ tình yêu vô nghĩa của con trai nhà giàu số một này!

Thẩm Tinh Vũ cảm thấy thế giới của mình không tốt lắm.
Nhưng!!!

"Anh ấy thật sự không phải là tên bạn trai cũ của anh trai mà em nói với anh! Bạn trai cũ của anh trai em không cao như vậy, cũng không giàu như vậy!"

Từ Khải kinh ngạc: "Sao lại thế này? Chẳng lẽ sau khi chia tay tên bạn trai cũ kia thì anh trai em mới ở bên Hàn Thành?"

"Anh em mới chia tay bạn trai cũ được nửa tháng." /truyện chỉ đăng ở WPad/

Từ Khải: !!!

"Nhưng nghe cách anh trai em và anh Hàn nói lúc trước thì bọn họ hẳn là đã ở bên nhau một thời gian rồi!"

"Cho nên chắc chắn có sự hiểu lầm ở đây." Thẩm Tinh Vũ hoàn toàn không tin Hàn Thành là bạn trai của Thẩm Tinh Sơ: "Giữa Hàn Thành và anh em chắc chắc không phải là quan hệ yêu đương."

"Không thể nào." Từ Khải không chút do dự: "Nếu đó không phải tình yêu thì anh nghĩ toàn bộ tình nhân trên thế giới này đều có thể chia tay."
"Đó là anh trai em bắt cá hai tay!" Thẩm Tinh Vũ lập tức bổ sung: "Anh ấy cùng lúc yêu đương với Lý Huy và Hàn Thành, nhưng giữa hai người thì anh ấy yêu Lý Huy nhiều hơn một chút nên mới để cha mẹ và em biết bạn trai anh ấy là Lý Huy, không phải Hàn Thành."

Từ Khải: !!!

Trâu bò thật! Đỉnh quá!! Thẩm Tinh Sơ cũng quá táo bạo đi!!!

Tuy rằng tình yêu ngột ngạt của Hàn Thành đúng thật là làm người ta muốn thoát đi, nhưng Thẩm Tinh Sơ vậy mà thật sự làm được!

Cũng quá to gan đi!

Từ Khải có thể hình dung lúc Hàn Thành biết chuyện này sẽ có biểu cảm như thế nào, xong đời rồi, Thẩm Tinh Sơ chắc chắn sẽ lại bị nhốt trong phòng tối, 7 giờ sáng cũng không thể nhìn thấy mặt trời! Lần này ước chừng sẽ là ba ngày ba đêm, ba đêm liền đều phải khóc lóc đến tận khuya!

"Việc này tuyệt đối không thể cho Hàn Thành biết." Từ Khải vội vàng nói.
Tuy rằng bắt cá hai tay là không đúng, nhưng tình huống của Thẩm Tinh Sơ là đặc thù, thuộc về trường hợp đặc biệt!

"Tiểu Vũ, hôm nay em coi như không nhìn thấy Hàn Thành, chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của anh ấy."

Bảo sao lúc trước y nói với Thẩm Tinh Vũ rằng bạn trai của Thẩm Tinh Sơ không những rất giàu, không nghèo, lại càng không cặn bã thì Thẩm Tinh Vũ lại có vẻ không tin, hóa ra là dó có hai vị bạn trai!

Bọn họ vốn là nói về hai người khác nhau!

Thẩm Tinh Vũ nghe vậy, chậm rãi nở nụ cười: "Khải ca yên tâm, em đương nhiên sẽ giúp đỡ anh trai em."

Giúp cậu ta giành lại tình yêu của mình và trở về bên tên tra nam Lý Huy!

Loại phế vật Thẩm Tinh Sơ mà cũng xứng ở bên Hàn Thành sao?

Nếu cậu ta ở bên Hàn Thành thì liệu hắn còn chỗ đứng ở Thẩm gia sao?!

Nghĩ đến đây, Thẩm Tinh Vũ càng thêm kiên quyết muốn cho Hàn Thành biết sự tồn tại của Lý Huy.
Ai có thể cho phép một mảnh thảo nguyên Hulunbuir (*) mọc trên đầu mình chứ? Đặc biệt là người kiêu ngạo như Hàn Thành!

(*) Là một trong 3 thảo nguyên đẹp nhất thế giới, nằm ở Nội Mông, Trung Quốc. Tên của thảo nguyên này được ghép bằng tên của hai hồ nước lớn là Hulun và Buir. Ý của Thẩm Tinh Vũ là không ai biết việc mình bị cắm sừng mà vẫn cho thể chấp nhận.[Edit | On-going] [ĐM] Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người - Chương 22 - Ba trong một, vở kịch lớn bắt đầu
Thẩm Tinh Sơ không phải muốn chia tay Hàn Thành sao? Tốt thôi, hắn sẽ giúp một tay.

"Đi thôi, Khải ca." Thẩm Tinh Vũ mỉm cười nói.

Thẩm Tinh Sơ vẫn không biết rằng chỉ với vài bước, người em trà xanh thành tinh của cậu đã muốn hắc hóa thành yêu.

Lúc này cậu còn đang tìm kiếm thông tin về Nghiêm Gia Ngọc trong trí nhớ.

Nhưng càng suy nghĩ Thẩm Tinh Sơ lại càng cảm thấy không đúng.

Trong truyện, vai chính thụ vẫn luôn nghĩ rằng Nghiêm Gia Ngọc là bạch nguyệt quang của Hàn Thành, chính Nghiêm Gia Ngọc cũng nói như vậy, nhưng dựa theo những gì cậu quan sát được trong bữa tiệc hôm nay thì anh ta nào phải là bạch nguyệt quang, rõ ràng là củ cải trắng.

Hàn Thành căn bản không có tình cảm gì với Nghiêm Gia Ngọc!

Chuyện gì đây?

Vai chính thụ hiểu lầm?

Nghiêm Gia Ngọc tự mình đa tình?

Thẩm Tinh Sơ có chút khó hiểu, cậu nhìn Hàn Thành đang chuyên tâm lái xe bên cạnh, hỏi: "Nghiêm Gia Ngọc có quan hệ gì với anh? Thích anh?"
Hàn Thành cười khẽ một tiếng, liếc mắt qua nhìn cậu.

Thẩm Tinh Sơ nhíu mày: "Không phải sao? Anh xem hôm nay anh ta thể hiện thái độ với tôi như vậy, rõ ràng là có cảm tình với anh."

"Nghĩ nhiều rồi." Hàn Thành nhàn nhạt nói: "Cậu ta không thích tôi."

"Thế mà anh ta còn tỏ thái độ như kiểu tôi hoành đao đoạt ái (*)."

(*) 横刀夺爱 - cầm ngang đao đoạt ái tình, ý chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác.

"Không thích thì không thể hoành đao đoạt ái sao?"

"Hở?" Thẩm Tinh Sơ hoàn toàn sững sờ: "Anh trai, nói tiếng người chút được không?"

Hàn Thành nhìn con đường phía trước, không nói chuyện, yên lặng lái xe.

Thật ra quan hệ của anh với Nghiêm Gia Ngọc, nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp, haiz, cũng không đến mức phức tạp, chỉ là hơi mất mặt chút, Hàn Thành mở miệng cũng thấy ngượng ngùng.
Anh quen Nghiêm Gia Ngọc từ cấp 3 (*), tính cách Nghiêm Gia Ngọc dịu dàng, lại rất biết chăm sóc người khác, ở giữa một đám thẳng nam chỉ biết "uống nhiều nước ấm" có thể ví như hạc giữa bầy gà.

(*) trong raw là cao trung, tương ứng với bậc THPT ở Việt Nam.

Lúc đó mọi người đều đang trong độ tuổi dậy thì, ai mà chẳng mong bên cạnh mình có một người bạn dịu dàng như thế, cũng bởi vậy, Nghiêm Gia Ngọc không mất nhiều công sức đã tham gia được vào nhóm bạn của Hàn Thành, hơn nữa còn có quan hệ tốt với tất cả mọi người, đặc biệt là Hàn Thành.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Nghiêm Gia Ngọc mập mờ tán tỉnh Hàn Thành mấy lần, Hàn Thành mơ hồ cảm thấy tình cảm của cậu ta đối với mình dường như không phải là tình bạn thuần túy, nhưng anh cũng không hiểu tại sao cậu bạn này lại đột nhiên có loại tâm tư khác với mình nên đành vờ như không biết gì, tiếp tục làm bạn với cậu ta.
Cho đến một ngày, Nghiêm Gia Ngọc tới nhà anh cùng xem phim, đang xem phim thì hai người cùng lúc lấy khoai tây chiên, vô ý đụng tay nhau.

Hàn Thành vội vàng thu tay lại thì nghe thấy Nghiêm Gia Ngọc cười khẽ một tiếng, anh quay đầu lại thấy Nghiêm Gia Ngọc đang nhìn mình, mi mắt cong cong, nụ cười cực dịu dàng.

Hàn Thành có chút xấu hổ.

Nghiêm Gia Ngọc đem khoai tây chiên đưa anh: "Cho cậu."

Hàn Thành lắc đầu: "Cậu ăn đi."

Nghiêm Gia Ngọc thấy vậy, xé túi khoai tây, cầm một miếng đưa tới bên miệng anh: "A ~"

Hàn Thành: ......

Hàn Thành thực sự không giỏi đối phó với loại tình cảnh này.

Anh đang không biết làm sao thì "tinh" một tiếng, đèn trong phòng bật sáng —— Hàn Vực về nhà.

Hàn Thành nhất thời chột dạ, có chút ngượng ngùng nói: "Anh đi làm về rồi hả."

Hàn Vực dựa tường, nhìn biểu cảm có chút hoảng loạn của em trai mình, lạnh nhạt đáp lời.
Nghiêm Gia Ngọc bình tĩnh thu lại lát khoai tây trong tay, nở nụ cười, "Anh có muốn cùng xem phim với bọn em không ạ?"

"Được." Hàn Vực trả lời.

Anh ngồi cạnh Hàn Thành, Hàn Thành trộm liếc qua rất nhiều lần, thấy vẻ mặt anh mình không có gì khác thường mới yên tâm một chút, cảm thấy anh hẳn là chưa thấy gì.

Nhưng rất nhanh sau đó anh biết là mình sai rồi.

Hàn Vực không giữ Nghiêm Gia Ngọc ở lại ăn cơm, sau khi Nghiêm Gia Ngọc đi rồi, hỏi em trai: "Em thích cậu ta?"

"Em không thích." Hàn Thành phủ nhận.

"Vậy là tốt nhất." Gương mặt Hàn Vực hiếm khi thoáng hiện lên một tia vui mừng.

Hàn Thành không rõ nguyên do, còn tưởng anh mình vui vì em trai không phải gay, kết quả giây tiếp theo liền nghe thấy Hàn Vực nói: "Bởi vì cậu ta không thích em."

Hàn Thành không tin: "Sao anh biết?"

"Rất đơn giản, lúc trước cậu ta thổ lộ với anh." Hàn Vực vân đạm phong khinh (*) nói: "Không chỉ một lần."
(*) 云淡风轻: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.

Hàn Thành: !!!

Hàn Thành sững sờ: "Anh nói gì?"

Hàn Vực xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm: "Cậu ta thích anh, chính miệng cậu ta nói vậy."

Hàn Thành đi theo anh, khó tin nói: "Cậu ta nói với anh khi nào?"

"Tầm ngay trước khi mấy đứa tốt nghiệp đại học, anh từ chối, nhưng cậu ta gặp anh lần nào lại thổ lộ lần ấy."

Hàn Thành tức giận, sau khi tốt nghiệp đại học Nghiêm Gia Ngọc mới tỏ ý tán tỉnh anh, hơn nữa trước nay đều chỉ là ve vãn, chưa từng một lần nói mấy lời kiểu 'tôi thích cậu', có thể thấy được anh thật sự chỉ là một cái lốp dự phòng!

"Sao anh không nói với em?!"

"Mỗi ngày người thổ lộ với anh nhiều như vậy, nếu anh kể hết với em thì cũng không còn thời gian làm gì khác."
"Vậy sao giờ anh lại nói cho em biết?"

Hàn Vực quay đầu nhìn anh: "Bởi vì anh biết em không thích cậu ta."

Hàn Thành có chút cảm giác thất bại.

Loại cảm giác thất bại này không phải vì Nghiêm Gia Ngọc không thật sự thích anh, mà là vì anh lại trở thành người thay thế cho anh trai mình!

Rõ ràng anh cũng đâu có kém gì anh trai! Tại sao anh trai nhận được chân ái, mà tới lượt anh lại chỉ được coi là lốp dự phòng!!

Cũng quá là không công bằng đi!

Hàn Vực thấy em trai cau mày, còn tưởng không vui vì chuyện Nghiêm Gia Ngọc, ngạc nhiên nói: "Đừng nói là nãy giờ em lừa anh, thật ra em thích cậu ta nhé?"

"Em không thích." Hàn Thành tức giận nói: "Chỉ là em không phục, em có chỗ nào không bằng anh đâu."

Hàn Vực: ......

"Sự thật chẳng phải vốn là như vậy sao?"

Hàn Thành: ......

"Chẳng lẽ đến hôm nay em mới phát hiện ra?"
Hàn Thành: ......

Hàn Thành từ chối hiểu!

Hàn Vực thấy em trai quay đầu, 'hừ' một tiếng, bày ra một bộ dáng cáu kỉnh, cảm thấy người em trai này thực ra rất đáng yêu.

"Dù sao em không thích cậu ta là được rồi." Anh cường điệu nói.

Cũng phải nói, Nghiêm Gia Ngọc tỏ tình anh trai lại tán tỉnh em trai, thật sự tràn ngập tự tin với bản thân.

"Em khẳng định là không thích cậu ấy." Hàn Thành đáp: "Chuyện gì đây chứ, không chinh phục được anh liền đem em làm lốp dự phòng sao? Cậu ta nghĩ cũng hay thật, anh trai cũng muốn, em trai cũng được!"

Hàn Vực bị em trai mình chọc cười, lúc nãy khi anh vô tình chứng kiến một màn trong phòng chiếu phim kia còn thực sự lo lắng Hàn Thành biết được chân tướng rồi liệu có cảm thấy khổ sở, hoặc là cảm thấy anh đang châm ngòi ly gián, hoặc vì Nghiêm Gia Ngọc mà tranh cãi với anh hay không, nhưng bây giờ thì có thể chắc chắn em trai mình thật sự không thích Nghiêm Gia Ngọc, hơn nữa......
Địa vị của anh trong lòng em trai mình còn rất cao.

Hàn Vực có chút vui vẻ, xoa đầu em trai, quyết định lát nữa sẽ làm mấy món em mình thích ăn.

Hàn Thành đối với Nghiêm Gia Ngọc vốn không có gì ngoài tình bạn, giờ lại biết tâm tư sâu sa trong lòng Nghiêm Gia Ngọc nên nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng, chính trực của cậu ta chỉ cảm thấy chướng mắt.

Chỉ là Nghiêm Gia Ngọc còn ở trong nhóm bạn bè chơi với nhau đã bảy năm của anh, giờ mà đột nhiên trở mặt cũng khó tránh mấy người kia hỏi đến nguyên nhân.

Sao Hàn Thành có thể không biết xấu hổ mà nói cho mọi người rằng mình chỉ được coi là lốp xe dự phòng, hơn nữa còn là phương án thay thế cho anh trai mình!

Một người con thứ trong gia đình giàu có số một lại coi trọng mặt mũi như anh sao có thể nói ra loại lời nói này.

Cho nên Hàn Thành chỉ có thể tạm thời mắt nhắm mắt mở, coi như không biết.
Cũng may anh chưa cần nhắm mắt mấy ngày thì Nghiêm Gia Ngọc đã ra nước ngoài học nghiên cứu sinh, đúng ngày khai giảng là đi rồi.

Hôm đó, Hàn Thành mười dặm đưa tiễn, dối lòng mà nói với y: "Mặt trời ở nước ngoài mới rực rỡ làm sao, màn đêm ở nơi đó cũng thực tự do, cậu nhìn thấy ánh trăng đò không? Trăng ở nơi phương xa phải chăng càng to lớn, ánh trăng càng sáng tỏ hơn.". Hàn Thành nói đến mức chính mình cũng thấy buồn nôn, chỉ hi vọng Nghiêm Gia Ngọc tin mấy lời linh tinh này của anh mà ở lại nước ngoài, đừng trở về nữa.

Nhưng không nghĩ tới y ra nước ngoài ba năm, lúc trở về vẫn là bộ dáng nặng tình kia.

Hàn Thành quả thực cạn lời, nếu không phải anh biết chắc anh trai tuyệt đối sẽ không lừa mình, nếu là người bình thường chỉ sợ là lúc này anh em đã bất hoà, vì một người ngoài mà đánh nhau rồi!
Tâm cơ thật đấy!

Thẩm Tinh Sơ đợi một lúc lâu cũng không thấy 'tài xế' của mình mở miệng, không khỏi thúc giục nói: "Anh có định nói chuyện không đây?"

Nói cái gì, nói cậu ta coi anh như lốp dự phòng, tính toán không chiếm được anh trai thì cũng có thể chắp vá chấp nhận anh?

Hàn Thành nói không nên lời, anh không biết xấu hổ sao?

"Cậu đừng hỏi." Hàn Thành trả lời có lệ: "Dù sao cậu biết cậu ta không thích tôi, tôi cũng không thích cậu ta là được."

"Anh thật sự không thích anh ta?"

"Vô nghĩa, tôi nhìn giống như sẽ thích bộ dáng như của cậu ta sao?" Hàn Thành quay đầu nhìn về phía Thẩm Tinh Sơ.

Thẩm Tinh Sơ nhìn vẻ mặt khinh thường này của anh, xác nhận đúng là không giống như thích Nghiêm Gia Ngọc.

Vậy cũng được thôi, dù sao không thích là được, nể tình Hàn Thành cho cậu ở nhờ mấy ngày nay, sau này cậu sẽ giúp giải thích với vai chính thụ rằng Nghiêm Gia Ngọc thật sự không phải bạch nguyệt quang, đến đèn đường cũng không phải luôn.
Haiz, Thẩm Tinh Sơ cảm thấy bản thân thật là quá chuyên nghiệp! Còn chủ động gánh vác trọng trách như vậy!

Thật là một công cụ hình người chuyên nghiệp!

Có cậu ở đây thì có thể tin tưởng Hàn Thành và vai chính thụ nhất định không phải trải qua nhiều tình huống cẩu huyết ngược luyến, có thể sớm ngày tu thành chính quả!

Không hổ là cậu!

Công cụ hình người mẫu mực của xã hội chủ nghĩa! Hàn Thành chạy xe 40 phút mới về đến nhà, Thẩm Tinh Sơ tháo dây an toàn, lúc xuống xe thuận tay cầm túi giấy mà Nghiêm Gia Ngọc đưa xuống.

"Quà của anh."

"Quà của cậu." Hàn Thành cũng không thèm nhìn tới.

"Người ta tặng anh." Thẩm Tinh Sơ nhấn mạnh.

"Tôi cho cậu." Hàn Thành khóa xe.

"Như thế này không hay lắm." Thẩm Tinh Sơ nhìn túi giấy trong tay: "Tốt xấu gì cũng là tâm ý của người ta."

Hàn Thành nghe vậy liền hiện vẻ ghét bỏ: "Tôi đây nhận không nổi."
Thẩm Tinh Sơ: ......

Thẩm Tinh Sơ nhìn biểu cảm này của anh cảm thấy phía sau nhất định có chuyện xưa: "Rốt cuộc giữa hai người các anh đã xảy ra chuyện gì? Thật sự không thể nói cho tôi sao? Tôi tò mò lắm ấy."

"Lòng hiếu kỳ sẽ gi*t ch*t mèo, mèo nhỏ yêu quý, đừng tò mò nữa."

Thẩm Tinh Sơ: ......

Thẩm Tinh Sơ cảm thấy trong lòng mình như có mấy trăm chú mèo nhỏ cùng nhau cào, cào đến lục phủ ngũ tạng cậu đều thấy không ổn, tò mò không chịu được.

Nhưng rõ ràng Hàn Thành đã hạ quyết tâm không nói, Thẩm Tinh Sơ cũng hết cách, chỉ có thể nhắc tới túi giấy trong tay mình: "Món quà này phải làm sao đây? Đừng bảo là cho tôi, tôi không cần."

"Vậy cứ ném vào tủ để đồ đi." Hàn Thành nói: "Thuận tay ném ở chỗ khuất một chút, đừng để tôi nhìn thấy."

Thẩm Tinh Sơ: "...... Có phải trước kia anh ta đã làm chuyện rất có lỗi với anh không?"
Nếu không thì không còn cách nào giải thích thái độ này của Hàn Thành!

Hàn Thành hừ lạnh một tiếng, không trả lời.

Thẩm Tinh Sơ nhìn bộ dáng lạnh lùng, cao quý này của anh, cảm thấy tám chín phần mười đúng là có chuyện xưa gì rồi.

Haiz, không biết Nghiêm Gia Ngọc đã làm gì, thật sự tò mò quá đi thôi.

Thẩm Tinh Sơ còn đang tò mò chuyện xưa giữa Nghiêm Gia Ngọc và Hàn Thành là gì, thì ở một nơi khác, người duy nhất trong nhóm không tham gia buổi tụ tập lần này, Chu Cẩm Danh cũng đang tò mò Thẩm Tinh Sơ là ai?

Chu Cẩm Danh: 【Chưa từng nghe Hàn Thành nhắc đến.】

Ngô Dương: 【Đó là vì Tiểu Thẩm không cho nói, Tiểu Thẩm chắc là thẹn thùng đi.】

Chu Cẩm Danh: 【Phải không đó? Lão Hàn thật sự nói đó là bạn trai cậu ta?】

Doãn Minh Diệu: 【Không biết.】

Ngô Dương: 【@THÀNH, lão Hàn mau ngoi lên, Tiểu Thẩm có phải là bạn trai nhỏ của cậu không, nói rõ ràng cái coi!】
Doãn Minh Diệu: 【Đúng vậy, nói rõ ràng, nếu không phải bạn trai nhỏ của cậu thì Ngô ca của chúng ta liền xuống tay, có phải không (¬‿¬)】

Ngô Dương: 【!!! Tôi không phải loại người này!】

Hàn Thành cúi đầu nhắn tin trả lời: 【Không phải.】

Ngô Dương: 【!!!】

Ngô Dương: 【Thật sự không phải sao?】

Ngô Dương: 【Nếu đã như vậy, lão Hàn ông có thể......】

Hàn Thành: 【[ mỉm cười ][ mỉm cười ][ mỉm cười ]】

Hàn Thành: 【Cmn cậu còn nói mình không phải loại người này, không phải cậu thì ai!】

Chu Cẩm Danh: 【Ha ha ha ha ha ha ha ha】

Doãn Minh Diệu: 【Không hổ là cậu, Ngô Dương!】

Doãn Minh Diệu: 【Cho nên lão Hàn à, Tiểu Thẩm thật sự là bạn trai cậu sao? 】

Hàn Thành: 【Có phải hay không cùng không phiền những người khác nhớ thương, đặc biệt là cậu @ Ngô Dương, về sau gọi em ấy là Thẩm Tinh Sơ, không được gọi Tiểu Thẩm!】
Ngô Dương: 【[ ủy khuất ][ ủy khuất ][ ủy khuất ], cậu rõ ràng nói không phải là bạn trai.】

Hàn Thành: 【Cậu có ý kiến?】

Ngô Dương: 【Không có.】

Chu Cẩm Danh: 【Vậy nên lão Hàn à, bọn họ nói nãy giờ đều là thật sao?】

Hàn Thành thấy vậy vội lướt lên xem lịch sử trò chuyện, muốn nhìn xem lúc trước bọn họ đã nói gì, kết quả vừa đọc được liền thiếu chút thì làm rơi luôn điện thoại.

Ngô Dương: 【Bạn trai nhỏ của lão Hàn thật sự vừa ngoan ngoãn, vừa ngọt ngào, vừa đáng yêu, còn cực kỳ quan tâm cậu ta!】

Ngô Dương: 【Bạn trai nhỏ còn bóc tôm cho cậu ta!】

Doãn Minh Diệu: 【Rõ ràng số lượng tôm lão Hàn bóc cho bạn trai nhỏ còn nhiều hơn.】

Ngô Dương: 【Ngọt ngào quá đi, tôi cũng muốn có bạn trai nhỏ!】

Doãn Minh Diệu: 【......】

Doãn Minh Diệu: 【Cậu chắc chắn đó là bạn trai nhỏ của Hàn Thành?】
Ngô Dương: 【Chắc chắn luôn, lão Hàn cưng chiều em ấy như vậy, cậu quên là cậu ta bắt cậu viết thực đơn ngay tại chỗ sao?】

Doãn Minh Diệu: 【......】

Chu Cẩm Danh: 【Nếu tôi nhớ không lầm, bữa cơm lần này không phải Gia Ngọc mời sao? Sao mấy cậu lại không nhắc gì đến cậu ấy vậy?】

Ngô Dương: 【À à à, Gia Ngọc khá là tốt, còn nhắc bạn trai nhỏ của lão Hàn bóc tôm giúp cậu ấy nữa.】

Doãn Minh Diệu: 【......】

Ngô Dương: 【Gia Ngọc còn lo bạn trai nhỏ của lão Hàn lần đầu gặp chúng ta mà không được giới thiệu trước thì sẽ tức giận nên luôn miệng hỏi em ấy có tức giận không, Gia Ngọc thực sự vẫn quan tâm đến mọi người như mọi khi.】

Doãn Minh Diệu: 【......】

Ngô Dương: 【Gia Ngọc còn xin lỗi vì lần đầu gặp bạn trai nhỏ của lão Hàn mà không chuẩn bị quà, haiz, tôi cũng không chuẩn bị, nói đến mới thấy tôi cũng nên thấy có lỗi, quả nhiên, Gia Ngọc vẫn tinh tế hơn tôi nhiều.】
Cuối cùng, Ngô Dương tổng kết ——【Bữa cơm này ăn rất là vui vẻ, chỉ tiếc là không có lão Chu.】

Doãn Minh Diệu: 【......】

Hàn Thành:...... /truyện chỉ đăng ở WPad/

Không hổ là cậu, Ngô Dương!

Thẩm Tinh Sơ vào cửa, thuận tay đem túi giấy trong tay bỏ vào tủ để đồ rồi đi tắm.

Hàn Thành nhìn tin nhắn WeChat mà Nghiêm Gia Ngọc vừa gửi lúc anh còn đang trên đường, lại một lần nữa cạn lời, anh thật sự không hiểu, rõ ràng Nghiêm Gia Ngọc không anh, sao lại có thể bày ra vẻ nhớ mãi không quên với anh, chính cậu ta không cảm thấy ghê tởm sao?

Hàn Thành không trả lời y, rời khỏi khung thoại, nhận được tin nhắn Hàn Vực vừa gửi qua: 【Gần đây Nghiêm Gia Ngọc có tìm em không?】

Hàn Vực chuyển tiếp tin nhắn từ Nghiêm Gia Ngọc cho em trai.

Hàn Thành vừa mở lên lập tức càng ghê tởm, tên khốn này, ba năm! Cậu ta thế mà tà tâm bất tử!
Vừa tỏ tình anh trai, vừa tán tỉnh em trai!

Rõ ràng anh trai anh đã từ chối nhiều lần như vậy, cậu ta không biết xấu hổ sao!

Hàn Vực: 【Anh nghe nói hôm nay hai đứa cùng nhau ăn cơm?】

Hàn Thành lập tức tự thanh minh: 【Còn có Doãn Minh Diệu và Ngô Dương.】

Hàn Vực: 【Không khí vẫn hoà thuận, vui vẻ chứ?】

Hàn Thành: 【Em dẫn một người bạn khác đến nên cũng không hoà thuận, vui vẻ lắm.】

Chỉ có Ngô Dương cảm thấy hoà thuận, vui vẻ!

Hàn Vực: 【Ồ? Dẫn theo bạn?】

Hàn Thành: 【Mới quen, quen lúc mua xe, cùng nhau trao đổi mấy vẫn đề liên quan đến xe cộ.】

Hàn Vực nghe vậy, cũng không hỏi thêm nữa.

Hàn Thành thấy mình đã nói dối thành công, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Haiz, còn may hôm nay có Thẩm Tinh Sơ đi cùng, nếu không thì có khi cơm anh cũng không nuốt nổi.

Hàn Thành nghĩ đến vậy, quyết định đêm nay phải khen ngợi chiếc xe yêu quý của mình một chút, biện pháp khen đương nhiên là giúp chiếc xe yêu quý của mình vui vẻ!
Anh bỏ di động xuống, vặn thử tay nắm cửa phòng tắm, vậy mà lại không bị chốt.

Thẩm Tinh Sơ nghi hoặc nhìn anh: "Anh vào đây làm gì?"

"Giúp cậu vui vẻ."

Thẩm Tinh Sơ: !!!

"Thật sự không cần!"

"Không cần khách khí như vậy, với tư cách là tài xế độc quyền của cậu, đây là nhiệm vụ của tôi."

Thẩm Tinh Sơ cảm thấy anh quá không biết xấu hổ: "Biến!"

"Thật sự không cần sao?"

"Tôi muốn nghỉ ngơi!" Thẩm Tinh Sơ nói: "Hôm nay duy tu bảo dưỡng xe, không lên đường!"

"Cậu rõ ràng đã nói đêm nay vận hành bình thường, còn thưởng cho tôi một lần."

"Lần sau đi, giờ muộn quá rồi, tôi muốn ngủ, lần sau sẽ thưởng cho anh."

Hàn Thành hết cách, chỉ có thể tiếc nuối lui ra ngoài, quyết định lần sau nhất định phải đòi bằng được phần thưởng, nhất định phải để mình được vui vẻ!

Thẩm Tinh Vũ trở về nhà liền nghe được cha mẹ Thẩm vẫn nhắc đến việc gọi Thẩm Tinh Sơ về.
Hắn nhìn thoáng qua cha mẹ nuôi của mình, chỉ mới là Từ Khải mà hai người đã coi trọng như vậy, nếu bọn họ biết quan hệ giữa Thẩm Tinh Sơ và Hàn Thành......

Không được, tuyệt đối không thể để bọn họ biết.

Thẩm Tinh Vũ nghĩ như vậy, về phòng ngủ gọi điện thoại cho Lý Huy.

Lý Huy đang cùng bạn trai mới chơi game, thấy số lạ gọi tới, không kiên nhẫn mà nhận điện thoại: "Alo?"

"Anh đúng là đáng thương." Thẩm Tinh Vũ nói như vậy, cố ý khơi dậy lòng hiếu kỳ của Lý Huy.

Lý Huy có chút sững sờ: "Cmn mày là ai, mày mới đáng thương."

Thẩm Tinh Vũ nghe vậy, biết tên kia đã cắn câu, bình tĩnh nói: "Tôi còn tưởng chuyện giữa anh với anh trai tôi thì anh là người có lỗi, lại không nghĩ tới anh mới là tên ngốc bị lừa."

"Mày có ý gì?" Lý Huy hỏi.

"Anh có biết anh tôi giờ đang ở đâu không?"
Lý Huy khinh thường: "Anh mày? Mày đang nói đến Thẩm Tinh Sơ sao? Tao còn tưởng là ai, hóa ra là mày. Cậu ta ở đâu tao quản làm gì."

Thẩm Tinh Vũ đột nhiên cười một tiếng: "Là anh không quản hay không quản nổi?"

Giọng điệu hắn rất dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không hề nhẹ nhàng: "Trên đời sao lại có người ngu xuẩn như anh chứ, người khác đội nón xanh lên đầu anh rồi mà anh vẫn ngu như heo cho là đối phương muốn tốt cho mình, bảo sao anh tôi vứt bỏ anh để ở bên người khác."

"Mày nói rõ ra xem." Lý Huy cả giận nói: "Là tao vứt bỏ cậu ta, cậu ta còn đau khổ cầu xin, níu kéo tao, cậu ta vứt bỏ tao? Mày nằm mơ mới có thể thấy cậu ta vứt bỏ tao!"

"Vậy nên mới nói là anh ngu ngốc, anh tôi bắt cá hai tay, cùng lúc yêu đương với anh và một người khác nữa, đùa giỡn đủ rồi, không muốn chơi tiếp nữa liền nghĩ cách làm anh vứt bỏ anh ấy, người khác biết chuyện cũng sẽ nói anh là đồ tra nam, anh ấy là người bị hại. Anh ấy vẫn là người đứng đắn, ngầu biết bao, đâu có giống anh, còn bị người ta mắng một câu tra nam!"
"Mày nói cái gì?!"

"Anh không tin sao? Không thì tôi có thể đưa anh đi nhìn bạn trai hiện tại của anh ấy, ồ, thực ra cũng không hẳn là bạn trai hiện tại, trước giờ vẫn là bạn trai mà, hai người các anh một người trong tối một người ngoài sáng đều mang danh bạn trai này, lại không quấy rầy lẫn nhau, không ngại đỉnh đầu đều xanh mượt còn đều cảm thấy đối phương coi mình là chân ái, thật là nực cười."

"Mày nói thật sao?!" Lý Huy tức giận: "Cậu ta dám!"

"Anh ấy có dám hay không, anh đi nhìn người ta là sẽ biết, hay là anh không dám? Nhưng cũng đúng, anh đội nón xanh lâu như vậy, giờ nếu để người khác biết thì cũng quá mất mặt."

"Câm miệng!" Lý Huy tức giận đến mức lập tức cúp điện thoại, gọi ngay cho Thẩm Tinh Sơ.

Thẩm Tinh Sơ vừa mới tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên, cậu vừa cầm lên thì thấy người gọi là bạn trai cũ tra nam của nguyên thân, lập tức từ chối cuộc gọi.
Lý Huy không nghĩ đến việc người yêu cũ dám cúp điện thoại của mình, lửa giận bốc lên, mở WeChat gọi cho Thẩm Tinh Sơ.

Thẩm Tinh Sơ không nói hai lời, lại lần nữa ấn từ chối.

Lý Huy: 【Gan to hơn rồi, còn dám cúp điện thoại của tôi!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Hì hì hì】

Lý Huy: 【Tôi hỏi cậu, lúc còn ở bên tôi có từng có quan hệ với những người khác hay không!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Anh đoán xem ~】

Lý Huy: 【Sao cậu dám!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Hì hì hì】

Lý Huy: 【Cậu đang ở đâu!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Anh đoán xem ~】

Lý Huy: 【Có phải ở cùng tên nhân tình lúc trước hay không!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Hì hì hì】

Lý Huy: 【Đủ rồi đấy!】

Thẩm Tinh Sơ: 【Hì hì hì】

Lý Huy tức giận ném điện thoại lên giường, dọa bạn trai của hắn giật mình.

"Sao vậy Huy ca?"

Lý Huy mặc kệ, lại cầm điện thoại lên: 【10 giờ sáng ngày mai tôi đợi cậu ở nhà hàng chúng ta thường đến cạnh cổng trường. 】
Thẩm Tinh Sơ: 【Muộn quá, 6 giờ đi, 10 giờ tôi có việc khác rồi.】

Lý Huy: 【Được, tốt nhất đến lúc đó cậu nên cho tôi một lời giải thích hợp lý chuyện của cậu với tên nhân tình kia.】

Thẩm Tinh Sơ: 【Hì hì hì】

Lý Huy: ......

Lý Huy tức giận, lại ném điện thoại.

Thẩm Tinh Sơ lau tóc xong, vào phòng ngủ của Hàn Thành, chui trong chăn, 6 giờ sáng mai trước cổng trường, cậu có nói là sẽ đi sao?

Cậu chỉ cảm thấy sao có thể để loại tra nam như Lý Huy ngủ đến 9 giờ rồi 10 giờ đến được?

Đương nhiên là phải bắt hắn ta 5 giờ đã phải dậy, 6 giờ đến chỗ hẹn, đứng đợi trong gió lạnh, quán ăn lúc đấy chắc chắn vẫn chưa mở cửa, như vậy mới phù hợp với đãi ngộ cho tra nam!

Hàn Thành tắm rửa xong về lại phòng thì nhìn thấy Thẩm Tinh Sơ đang nằm ở trên giường chơi điện thoại, anh vén chăn đi vào, Thẩm Tinh Sơ liền cất điện thoại đi, còn tiện tay tắt máy, tránh việc Lý Huy quấy rầy giấc ngủ.
"Tắt đèn thôi." Cậu bảo Hàn Thành.

Hàn Thành vươn tay tắt đèn, thuận tay ôm cậu: "Ngủ đi."

"Ừm." Thẩm Tinh Sơ nằm trong lồng ngực, ôm chặt anh.

Nhưng mà, sao bỗng dưng Lý Huy lại nói đến chuyện cậu có nhân tình chứ? Thẩm Tinh Sơ có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là Thẩm Tinh Vũ nói cho hắn ta?

Dù sao, hôm nay cậu cũng mới kiếm được 10 vạn tiền lời từ chỗ Thẩm Tinh Vũ, tiểu trà xanh Thẩm Tinh Vũ này sao mà dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Vậy cũng không sao, Thẩm Tinh Sơ nghĩ, tốt nhất là làm cái loại tra nam rác rưởi như Lý Huy này tức ch*t! Miễn cho hắn ta tự cho là mình trâu bò, ngày nào cũng khinh thường nguyên thân!

Tưởng tượng đến việc 6 giờ sáng mai Lý Huy phải đợi cậu trong gió lạnh thấu xương, Thẩm Tinh Sơ cảm thấy đêm nay bản thân ngủ lại càng ngon.

Cậu nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp.
Lý Huy trong cơn tức giận đã đồng ý với Thẩm Tinh Sơ là 6 giờ sáng gặp mặt, sau đó mới thấy giờ này quá sớm, muốn đổi lại thì không thấy Thẩm Tinh Sơ trả lời.

Hắn gọi điện thoại qua cho Thẩm Tinh Sơ mới biết là cậu đã tắt máy rồi.

Hẳn là ngủ rồi, hắn nghĩ, ngày mai đi gặp mình nên chắc chắn Thẩm Tinh Sơ rất coi trọng, muốn nghỉ ngơi sớm một chút để đến gặp mặt trong trạng thái tinh thần tốt nhất.

Hắn vẫn không tin Thẩm Tinh Sơ bắt cá hai tay, đội nón xanh cho hắn đội, dù sao Thẩm Tinh Sơ cũng rất tận tâm với hắn, hắn nói cái gì thì chính là cái đó, dù phải chịu đói cũng vẫn muốn đem tiền cho hắn.

Nhưng mà......

Lý Huy nghĩ đến việc Thẩm Tinh Sơ sống ch*t không muốn phát sinh quan hệ với hắn, mỗi lần hắn nhắc tới, Thẩm Tinh Sơ đều nói rằng mẹ mình không cho phép, nhất định không chịu cùng hắn 'lái xe' là lại cảm thấy kỳ quặc.
Cậu ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghe lời mẹ như vậy, có khoa học không?

Hơn nữa, ngày bọn họ chia tay, Thẩm Tinh Sơ bắt gian tại giường nhưng lại không mắng chửi gì hắn, không chủ động nói chia tay, còn nói bản thân tự nguyện tiếp tục ở bên hắn, đây là biểu hiện mà một người thật lòng yêu hắn nên có sao?

Lý Huy càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Tinh Sơ có khả năng cũng không yêu hắn, hắn chỉ là bạn trai part-time giúp cậu ta tiêu khiển, người mà cậu ta thật lòng thích là cái tên nhân tình kia!

Cho nên cậu ta mới không chịu 'lái xe', cũng không quan tâm việc hắn 'lái xe' cùng người khác, hắn chỉ là một công cụ người bổ sung những điểm còn thiếu sót của nhân tình cậu ta!

Lý Huy tức giận đấm lên tủ đầu giường làm bạn trai hắn sợ tới mức run cả người: "Anh làm sao vậy?"
"Anh hận!"

Bạn trai: ???

"Hận cái gì?"

"Hận loại người tâm cơ như mấy người!"

Bạn trai: !!!

"Ai là người tâm cơ vậy?!"

"Chẳng phải lúc trước em biết anh là bạn trai của Thẩm Tinh Sơ mà vẫn ở bên anh sao?! Hai người các em đều mưu mô hơn người!"

Bạn trai tức giận: "Tôi còn đang nghĩ xem đêm hôm anh làm loạn gì ở đây, hóa ra là luyến tiếc bạn trai cũ, vậy anh đi tìm cậu ta đi! Lúc trước cũng không phải chỉ có mình tôi tự nguyện, anh không đồng ý thì chúng ta có thể ở bên nhau sao?!"

Thế nên, trong lúc Thẩm Tinh Sơ đã tiến vào mộng đẹp từ sớm, tên tra nam với tiểu tam đang cãi nhau dưới bầu trời đầy sao, rồi họ đánh nhau, cuối cùng chia tay trong bực bội.

Lý Huy trở về nhà, ngủ không bao lâu đã phải rời giường chuẩn bị đi gặp Thẩm Tinh Sơ.

Hắn thật sự là quá không cam lòng, lúc đi trên đường còn nghĩ nếu sự thật đúng như Thẩm Tinh Vũ nói thì đừng trách hắn xuống tay độc ác, vô tình.
Nhưng mà hắn đợi trong gió lạnh nửa giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tinh Sơ đâu cả.

Đến muộn, còn đang trên đường sao?

Lý Huy gọi điện thoại qua nhưng vẫn là trạng thái tắt máy như lúc trước.

Hắn nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, đợi không nổi mà không đợi cũng không được, cuối cùng vẫn quyết định chờ một chút.

Thẩm Tinh Sơ luôn rất đúng giờ và đáng tin cậy, đã hẹn thì chắc chắn sẽ đến, hẳn là chỉ là dậy muộn chút thôi.

Nhưng mãi cho đến 7 giờ, điện thoại của Thẩm Tinh Sơ vẫn còn tắt máy.

Lý Huy: ......

Lý Huy nhìn lần lượt các cửa hàng đang mở cửa, ăn sáng xong vẫn chưa thấy Thẩm Tinh Sơ đâu.

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại, 7 rưỡi.

Lý Huy lại gọi điện một lần nữa, được lắm, vẫn đang tắt máy!

Thế này cmn là ngủ quên rồi!

Lý Huy tức giận, đứng lên đi ra ngoài, định không đợi Thẩm Tinh Sơ nữa.
Thật đúng là biết hành hạ người khác nhỉ?!

Dám để hắn chờ lâu như vậy!

Hắn bắt taxi về nhà, trước khi lên xe còn gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Tinh Sơ: 【Được lắm, Thẩm Tinh Sơ, cậu thật sự được lắm!】

Thẩm Tinh Sơ thường ngủ đến hơn 8 giờ mới dậy, Hàn Thành làm xong bữa sáng liền quay vào giường lôi người ra khỏi chăn, lúc bấy giờ cậu mới mơ mơ màng màng rời khỏi giường.

"Đi rửa mặt rồi ăn cơm." Hàn Thành nói.

Thẩm Tinh Sơ ngây ngốc gật đầu, đánh răng rửa mặt, sau đó cùng Hàn Thành ngồi vào bàn ăn.

Cậu vừa mở điện thoại lên thì thấy tin nhắn kia của Lý Huy, Thẩm Tinh Sơ phì cười, nhắn tin trả lời Lý Huy: 【Chứ sao, tôi cực kỳ xuất sắc chứ không phải chỉ ở mức được đâu!】

Lý - vừa về đến dưới nhà - Huy: ......

Đây vẫn Thẩm Tinh Sơ dịu dàng, mềm yếu, yêu hắn đến tận xương tủy sao?!
Quả nhiên!

Tình cảm của cậu ta với hắn là giả dối!!

Trước giờ đều là giả!!

Cậu ta chỉ đơn giản dùng hắn để lấp đầy sự trống vắng trong lòng!!

Lý Huy tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, gọi điện thoại cho Thẩm Tinh Vũ: "Rốt cuộc anh mày đang ở đâu?! Tao muốn gặp cậu ta!"

Thẩm Tinh Vũ mỉm cười: "Yên tâm, tôi sẽ dẫn anh đi."

Tuy Thẩm Tinh Vũ không biết địa chỉ nhà của Hàn Thành nhưng địa chỉ của tập đoàn Hàn thị lại rất dễ tìm.

Hắn lái xe đến tập đoàn Hàn thị, vì không có thẻ ra vào nên chỉ có thể nói với lễ tân: "Tôi tìm Hàn Thành, phiền cô nhắn anh ấy tôi là em trai của Thẩm Tinh Sơ."

Nhân viên lễ tân có chút bối rối không biết Thẩm Tinh Sơ này là ai, nhưng thấy diện mạo Thẩm Tinh Vũ hiền lành, ăn mặc chỉn chu, lại nhớ tới lời giới thiệu kia, có vẻ Thẩm Tinh Sơ có quen biết Hàn Thành, vì thế dịu dàng nói: "Xin vui lòng chờ một lát."
Nhân viên lễ tân gọi cho thư ký của Hàn Thành.

Thư ký nhắn lại với Hàn Thành, Hàn Thành nghe vậy, sửng sốt một chút.

Thẩm Tinh Vũ tới tìm anh làm gì?

Anh nhắn WeChat cho Thẩm Tinh Sơ: 【Em trai cậu đến công ty tìm tôi.】

Thẩm Tinh Sơ đang ở nhà lấp hố truyện, nhìn thấy tin nhắn này chỉ cảm thấy Thẩm Tinh Vũ thật biết diễn trò.

Không thì tại sao mới nhìn thấy Hàn Thành tối qua, hôm nay liền gấp không chờ nổi mà đi tìm Hàn Thành.

Còn có thể có chuyện gì nữa đây? Rõ ràng định biến thành tinh đây mà!

Cậu nhắn tin trả lời Hàn Thành: 【Đừng để ý đến nó.】

Vì thế Hàn Thành nói với thư ký: "Không gặp."

Nhân viên lễ tân không thể nói thẳng là Hàn tổng bảo không muốn gặp, chỉ có thể khách khí nói: "Hàn tổng đang bận, không tiện gặp người khác."

"Tôi ngồi đây đợi anh ấy." Thẩm Tinh Vũ nói.
Nói xong, hắn liền ngồi xuống khu vực nghỉ ngơi bên trái quầy lễ tân.

Mặc kệ Hàn Thành có bận thật hay không, dù sao nếu hôm nay hắn không gặp được Hàn Thành, không vạch trần hành vi bắt cá hai tay của Thẩm Tinh Sơ thì sẽ không rời đi.

Hắn muốn cho Hàn Thành nhìn thấy người anh ta thích là loại người mặt dày vô sỉ, lả lơi ong bướm như thế nào!

Thẩm Tinh Vũ đang ngồi thì nhìn thấy cách đó không xa có một người đi tới, người đó dịu dàng như ngọc, khuôn mặt tuấn tú, nhìn có chút giống thiếu gia nhà họ Diêm đang học ở nước ngoài.

Hắn tập trung nhìn chằm chằm người ở bên kia mà không để lại dấu vết.

Nghiêm Gia Ngọc đã ba năm không đến tập đoàn Hàn thị, nhân viên lễ tân quen thuộc cũng không thấy, chỉ có thể nghiêm nghị nói: "Tôi tới tìm Hàn Thành."

"Anh có hẹn trước không ạ?" Nhân viên lễ tân hỏi.
"Cô cứ nói với cậu ấy là có Nghiêm Gia Ngọc đến tìm."

Nhân viên lễ tân gật đầu, cầm điện thoại, lại một lần nữa gọi cho thư ký.

Hàn Thành nghe thấy thư ký của mình báo là Nghiêm Gia Ngọc tới tìm, bất đắc dĩ liếc nhìn quyển lịch trên bàn một cái, hôm nay cũng đâu phải ngày hoàng đạo gì, sao một đám người đều đến đây tìm anh vậy.

Anh cảm thấy Nghiêm Gia Ngọc thực sự phiền phức, thái độ của anh đều rõ ràng như vậy mà cậu ta vẫn như âm hồn bất tán, rõ ràng không thích anh sao phải đến gặp làm gì!

"Nói là tôi đang bận, bảo cậu ra chờ." Hàn Thành nói.

Thư ký vội vàng đem lời nói truyền đạt lại.

Nghiêm Gia Ngọc hỏi nhân viên lễ tân: "Tôi không thể đi trên lầu chờ cậu ấy sao?"

"Xin lỗi, Hàn tổng không nhắc đến việc này."

Nghiêm Gia Ngọc không nghĩ sẽ gặp tình huống này, khẽ nhíu mày, lặng lẽ đi đến khu vực nghỉ ngơi bên trái chờ đợi.
Thẩm Tinh Vũ thấy y qua bên này ngồi, tâm tư xoay chuyển, đến gần rồi hỏi y: "Xin chào, anh là Nghiêm Gia Ngọc đúng không?"

"Cậu là?" Nghiêm Gia Ngọc tò mò.

"Tôi họ Thẩm, Thẩm Tinh Vũ, tôi có quen bạn của anh trai anh, Tôn Phong."

Nghiêm Gia Ngọc gật đầu, đoán chừng người này hẳn là cũng có chút địa vị.

Hai người cứ như vậy tiếp tục hàn huyên.

Cách đó mấy tầng lầu, Hàn Thành cầm điện thoại gọi cho Thẩm Tinh Sơ.

"Sao vậy?" Thẩm Tinh Sơ bắt máy.

"Tới công ty tôi một chuyến, tôi gửi định vị cho cậu."

"Chờ buổi chiều đi." Thẩm Tinh Sơ từ chối: "Cảm hứng của tôi đang dồi dào, không đi được, anh chờ tôi viết xong chương này đã."

Hàn Thành: ......

Hàn Thành bắt đầu đọc diễn cảm: "Cậu đỏ mặt thẹn thùng, trong mắt có ánh nước, cậu nhìn hắn, giữa mày mang theo chút......"

"Anh đủ rồi đấy!"
"Tới hay không?" Hàn Thành hỏi cậu.

"Tôi đi cũng được, nhưng sau này hai đứa nhỏ lên sàn không được gọi là Tô Bạch Liên và Tô Ngạo Thiên!"

Hàn Thành tiếp tục đọc diễn cảm: "Cậu nhìn hắn, giữa mày mang theo chút ai oán, vừa như giận dỗi lại như làm nũng, cậu hơi hé miệng, nhẹ giọng nói......"

"A a a a a a a!" Thẩm Tinh Sơ che lỗ tai ngắt lời anh: "Tên tiếng Anh giữ nguyên còn tên tiếng Trung đổi thành Tô Bạch và Tô Ngạo là được!"

Hàn Thành miễn cưỡng đồng ý: "Cũng được, thật tiếc cho tấm lòng của cha bọn nhỏ mà."

Đúng vậy, tình thương bao la của cha suýt thì đánh hai đứa nhỏ đến ch*t luôn (*)!

(*) đoạn này đọc tiếng Việt hơi tối nghĩa vì tác giả chơi chữ trong tiếng Trung mà mình chưa biết dịch sao cho vừa sát ý vừa rõ nghĩa nữa. Câu phía trên tác giả dùng từ 拳拳, có nghĩa là khẩn thiết, thành khẩn, chăm chăm giữ lấy, khư khư. Câu phía dưới tác giả chỉ dùng một chữ 拳, nghĩa là quả đấm.
"Tôi lái xe của anh." Thẩm Tinh Sơ nói: "Tôi còn chưa mua xe."

"Gọi taxi đi." Hàn Thành khẩn thiết nói: "Lúc về tôi cho cậu lái, cậu lái xe một mình tôi không yên tâm."

"Không phải lo, cùng lắm thì tôi một mạng đền một mạng, một xe đổi một xe."

"Sau đó tôi tổn thất mất hai chiếc xe? Cậu quả đúng là một tiểu thiên tài!"

Thẩm Tinh Sơ: ......

Được thôi, xét thấy cậu còn là xe độc quyền cao cấp, quả thật là tổn thất nghiêm trọng đối với Hàn Thành.

"Biết rồi, lát gặp."

"Nhanh lên." Hàn Thành thúc giục: "Cậu đến đây rồi muốn làm gì cũng được."

"Mà sao tôi nhất định phải đến?" Cậu nói đến đây đột nhiên nghĩ ra: "Nghiêm Gia Ngọc cũng đến tìm anh?"

Hàn Thành: ...... Thân là một chiếc xe, cậu không cảm thấy mình quá thông minh sao?!

Thẩm Tinh Sơ vừa thấy anh không nói là biết mình đã đoán trúng: "Anh thật sự không định kể với tôi rốt cuộc là hai người đã xảy ra chuyện gì à? Sao anh lại không thích anh ta!"
Sao mà vai chính thụ còn có thể cho rằng Nghiêm Gia Ngọc là bạch nguyệt quang của Hàn Thành vậy, anh ta mù sao?!

"Trong vòng nửa tiếng, tôi hi vọng có thể nhìn thấy cậu xuất hiện trong văn phòng của tôi." Hàn Thành nói xong liền cúp điện thoại.

Thẩm Tinh Sơ thở dài, nhìn di động, một trăm chú mèo nhỏ tối qua lại bắt đầu cào vào lòng cậu, làm cho lòng cậu cũng cồn cào, chuyện này là thế nào đây?!

Cậu thực sự rất tò mò!! Rốt cuộc Nghiêm Gia Ngọc đã làm gì vậy? Sao có thể làm cho Hàn Thành nhìn mặt y một lần cũng không muốn!

Cực kỳ muốn biết nha!

_________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại:

Tinh Tinh: Cực kỳ muốn biết nha!

Hàn Thành: Tôi sẽ nói cho cậu biết việc Nghiêm Gia Ngọc coi tôi là lốp dự phòng, còn là dự phòng cho anh trai tôi, sau đó để cậu đem chuyện này đi rêu rao sao? Còn lâu nhé!
Tương lai:

Tinh Tinh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, chỉ có anh thích đọc diễn cảm truyện tôi viết sao? Tôi cũng có chuyện để rêu rao rồi đây!

Hàn Thành: Tôi hận!

Hàn tổng hãy trân trọng đi, những ngày tháng anh có thể diễu võ dương oai không còn nhiều lắm đâu ~

Lúc trước có người hỏi Nghiêm Gia Ngọc thích ai, người còn oai phong, trâu bò hơn vai chính công, đáp: Đương nhiên là thích anh trai của vai chính công rồi.

Nhớ tới một câu truyện cười

Hàn Thành: Sao anh biết cậu ta không thích em? Em chính là con thứ của gia đình giàu có số một đây!

Hàn Vực: Bởi vì cậu ta thích con trưởng của nhà giàu số một!

Hàn Thành:......

Đừng hỏi Nghiêm Gia Ngọc sao lại trâu bò như vậy, không sợ lật xe sao? Thứ nhất, người có thể làm như vậy đều không cảm thấy bản thân mình sai, hơn nữa còn nghĩ rằng mình có thể ứng phó hết thảy. Thứ hai, Nghiêm Gia Ngọc chưa từng tỏ tình với Hàn Thành, chỉ là tán tỉnh, như vậy cũng rất tiện đội nồi cho Hàn Thành. Nhưng không sao, nhân vật này không gây ra sóng gió gì lớn đâu.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận