Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người - Chương 23: - Một đấu hai, Tinh Tinh thắng

Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người Chương 23: - Một đấu hai, Tinh Tinh thắng
Thẩm Tinh Sơ bắt taxi, dùng tốc độ nhanh nhất đi đến tập đoàn Hàn thị.

Cậu vừa đi vào liền thấy Thẩm Tinh Vũ và Nghiêm Gia Ngọc đang trò chuyện vui vẻ với nhau, chà chà, quả là trà xanh gặp trà xanh, nước mắt lưng tròng, vị trà hợp nhau.

Thẩm Tinh Sơ đi tới quầy lễ tân, nói: "Tôi tìm Hàn Thành."

"Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

"Hẳn là có đi." Thẩm Tinh Sơ nói: "Là anh ấy gọi tôi tới."

"Anh là Thẩm Tinh Sơ sao?" Nhân viên lễ tân hỏi.

Thẩm Tinh Sơ gật đầu.

Nhân viên lễ tân đứng lên, đi tới bên cạnh cậu: "Hàn tổng đã dặn trước, mời anh qua bên này."

Thẩm Tinh Sơ đi theo, thấy nhân viên lễ tân quẹt thẻ nhân viên của mình, cửa tự động mở ra.

"Cảm ơn." Thẩm Tinh Sơ lễ phép nói.


"Không có gì."

Nhân viên lễ tân nói xong quay về quầy của mình.

Thẩm Tinh Vũ và Nghiêm Gia Ngọc nhìn Thẩm Tinh Sơ đi vào bên trong liền vội vàng đứng lên, đi qua đó.

Thẩm Tinh Vũ hai bước thành một, gọi với theo: "Anh ơi."

Thẩm Tinh Sơ quay đầu lại, Thẩm Tinh Vũ đi tới trước mặt, kéo tay cậu lại: "Sao anh lại đến đây, anh mau về nhà với em đi, ba mẹ đều lo cho anh."

Nghiêm Gia Ngọc yên lặng lắng nghe, ánh mắt đảo qua giữa hai người.

Thẩm Tinh Sơ đẩy tay hắn ra, vờ như vừa mới phát hiện ra hắn: "Sao mày lại ở đây?"

"Em tới tìm anh." Thẩm Tinh Vũ cười nói: "Em đoán Hàn ca biết anh đang ở đâu nên tới tìm anh ấy, muốn hỏi tình hình của anh một chút."

"Vậy sao? Giờ mày nhìn thấy tao rồi, có thể biến đi được rồi nhỉ."

"Anh đi cùng em nhé, ba mẹ đều rất lo lắng cho anh."

Nghiêm Gia Ngọc lúc này mới lên tiếng: "Hai người là anh em sao, vậy Tiểu Thẩm mau cùng em trai về nhà đi, nếu không ba mẹ lại lo lắng."


"Đến lượt anh nói chuyện này sao?" Thẩm Tinh Sơ quay đầu nhìn y: "Việc nhà của người khác cũng muốn quản, anh cũng nhàn thật đấy."

Nghiêm Gia Ngọc không nghĩ tới cậu lại không khách khí như vậy, vô tội nói: "Tôi cũng là vì muốn tốt cho cậu."

"Anh là ai mà lại muốn tốt cho tôi? Lời khách sáo ai chẳng nói được, anh nếu đã muốn tốt cho tôi như vậy thì về nhà cùng em trai tôi đi, tôi thấy tính cách của hai người không khác nhau lắm, vừa khéo còn có thể cùng nhau nghiên cứu trà nghệ."

Nghiêm Gia Ngọc: ......

Thẩm Tinh Vũ vội vàng nói: "Anh, đừng như vậy mà, anh Gia Ngọc cũng vì muốn giúp em, người anh ghét là em, anh cứ nói em là được rồi, đừng làm tổn thương người khác."

"Vậy thì anh ta cũng thú vị thật đấy." Thẩm Tinh Sơ nở nụ cười: "Rõ ràng là giúp mày mà lại nói là vì tốt cho tao, vậy chẳng phải lừa gạt tao sao, anh ta lừa người mà mặt không đỏ, tim không đập, cũng thật khiến người ta kinh ngạc."


"Tôi không có ý như vậy." Nghiêm Gia Ngọc phản bác: "Tôi thực sự là muốn tốt cho cậu."

"Mày nghe được chưa Tiểu Vũ." Thẩm Tinh Sơ nhìn Thẩm Tinh Vũ: "Đừng có ở đó mà tự mình đa tình, người ta căn bản không phải muốn giúp mày, thế mà mày còn khăng khăng người ta muốn tốt cho mày, thực sự cho rằng bản thân khiến người gặp người yêu sao."

Thẩm Tinh Vũ: ......

Nghiêm Gia Ngọc chỉ có thể lên tiếng một lần nữa: "Ý tôi không phải như vậy."

"Cho nên anh có ý gì? Cái này cũng không phải, anh cũng hay thật đấy, lời là anh nói nhưng hiểu sai lại là do hai anh em tôi."

Nghiêm Gia Ngọc: ??? Là ai cướp hết lời, chẳng phải đều là cậu sao?!

Nghiêm Gia Ngọc tức giận đến mức không muốn nói chuyện với cậu nữa, đẩy người ra muốn đi vào bên trong, nhưng Thẩm Tinh Sơ nhấc bả vai đẩy y trở lại, tự mình dẫn đầu đi vào.
Thẩm Tinh Vũ thấy vậy, cũng lập tức theo vào.

Nghiêm Gia Ngọc cũng không chịu thua, chen chân vào giây cuối cùng trước khi cánh cửa tự động đóng lại.

"Ai cho mày vào?" Thẩm Tinh Sơ nhìn Thẩm Tinh Vũ: "Biến về."

"Em không về." Vất vả lắm Thẩm Tinh Vũ mới vào được, nhất định phải chính mắt nhìn thấy Hàn Thành, lúc này sao có thể đồng ý rời đi.

"Anh không về em cũng không về."

Thẩm Tinh Sơ nghe vậy, lạnh lùng nói: "Còn dám uy hiếp anh, lá gan mày cũng càng lúc càng lớn đấy."

Cậu nhìn thoáng qua nhân viên lễ tân đang đứng bên cạnh sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào: "Xin chào, công ty cô đối phó với những người đột nhập vào văn phòng mình như thế nào?"

Nhân viên lễ tân thấy vậy, xác định Thẩm Tinh Vũ không muốn cùng Thẩm Tinh Sơ đi gặp Hàn Thành liền nhanh chóng gọi bảo vệ.

Thẩm Tinh Vũ không ngờ Thẩm Tinh Sơ thậm chí còn dùng đến vũ lực, kéo tay cậu làm ra vẻ tủi thân: "Em chỉ muốn khuyên anh về nhà thôi, như vậy chẳng lẽ cũng sai sao?"
"Không sai, nhưng tao với mày khác nhau, mày lưu luyến gia đình nhưng tao lại thích phấn đấu, mày thích làm sâu gạo thì kệ mày, tao cũng không phản đối, nhưng mày cũng không thể ngăn cản tao phấn đấu đúng không?"

"Em không mà!"

Thẩm Tinh Sơ vỗ vai hắn: "Yên tâm, tao không trách mày, mày không sai, là do ba mẹ quá cưng chiều mày đến hỏng cả người, nên mày cứ về nhà đi, tao muốn đi cống hiến cho GDP nước nhà!"

Cậu nói xong, nhìn về phía nhân viên bảo vệ đang đi tới, nói: "Nhanh mang nó đi, đừng để ảnh hưởng đến việc tôi gặp Hàn tổng của mấy anh, nếu không lát nữa anh ấy lại gọi điện thúc giục."

Bảo vệ nghe vậy, lập tức lôi Thẩm Tinh Vũ đi, trong lòng không khỏi khinh thường, lớn tướng vậy rồi mà còn ăn bám, thật là không tiền đồ!

Thẩm Tinh Vũ tức giận muốn ch*t, giãy giụa nói: "Thẩm Tinh Sơ, sao anh có thể bôi nhọ tôi như vậy?!"
"Tao vu oan cho mày sao? Giờ vẫn đang trong giờ làm việc, nếu mày không ăn bám thì sao còn không đi làm? Được rồi, tự mày đắm mình trụy lạc thì thôi, đừng có kéo chân tao, tao còn muốn đi bàn chuyện công việc."

Cậu nói xong còn không quên nói với bảo vệ: "Đây là em trai tôi, không nên thân, phiền các anh trông chừng nó cẩn thận, lần sau đừng cho nó vào công ty, Hàn tổng không thích nó."

Bảo an nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cảm thấy cậu cũng thật không dễ dàng, trên vai còn phải gánh vác một đứa em trai không biết cố gắng, rõ ràng thoạt nhìn cũng nhân mô cẩu dạng nhưng sao lại chẳng biết nỗ lực gì cả!

"Được." Bảo vệ đáp.

Thẩm Tinh Sơ lúc này mới vừa lòng, đi về phía thang máy giữa tiếng la hét của Thẩm Tinh Vũ.

Cậu vừa vào trong thang máy thì nhìn thấy có người đứng cạnh, haiz, quên mất, đuổi một Thẩm Tinh Vũ đi rồi vẫn còn một Nghiêm Gia Ngọc, trà xanh luôn xuất hiện theo đôi.
Nhưng không sao, đã giải quyết xong Thẩm Tinh Vũ, một Nghiêm Gia Ngọc có thể làm khó cậu sao?

Thẩm Tinh Sơ số tầng, liếc nhìn Nghiêm Gia Ngọc: "Anh Gia Ngọc hôm nay đến đây có chuyện gì vậy?"

Nghiêm Gia Ngọc vừa mới bị cậu làm khó dễ, giờ vẫn còn tức giận, giọng điệu cũng khó tránh có chút khó chịu: "Đừng, tôi không kham nổi hai tiếng 'anh trai' của cậu đâu."

Thẩm Tinh Sơ cũng không nhún nhường, gọi theo cách xưng hô mà y gọi cậu, nói: "Vậy Tiểu Nghiêm hôm nay đến đây có chuyện gì?"

Nghiêm Gia Ngọc: ...... Có vẻ cũng không dễ nghe lắm!

"Tôi tới tìm Tiểu Thành." Y cố ý nói: "Cậu cũng vậy sao?"

"Đương nhiên." Thẩm Tinh Sơ nhìn y cười: "Anh cũng có thể đến tìm anh ấy, sao tôi lại không thể?"

"Tôi là bạn cậu ấy, đã học cùng cấp Ba và Đại học với cậu ấy, quen biết cậu ấy bảy năm rồi."
"Ồ ~" Thẩm Tinh Sơ gật đầu: "Vậy giờ chính là thời điểm thất niên chi dương (*)."

(*) là dấu mốc trong mối quan hệ bạn bè, yêu đương, thường đến thời điểm này sẽ phát sinh nhiều mâu thuẫn, va chạm, nếu vượt qua thì có thể bên nhau lâu dài.

Nghiêm Gia Ngọc tức giận: "Đừng có mơ, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất tốt, nhưng cậu biết được chắc? Tính ra, tôi đã quen Hàn Thành mười năm, còn cậu thì sao? Đã được mười tuần chưa?"

Thẩm Tinh Sơ cười tủm tỉm, ngân nga mấy câu hát: "Mười năm trước, anh không biết anh ấy, anh ấy cũng không biết anh. Hai người giống nhau, ở bên một người xa lạ, bước đi trên con đường dần dần trở nên quen thuộc. Mười năm sau, hai người là bạn bè, cũng chỉ là bạn bè, nhưng những người bạn này đã không còn tìm thấy sự dịu dàng của tình bạn. Bạn bè cuối cùng khó tránh lại trở thành......"
Cậu quay đầu nhìn về phía Nghiêm Gia Ngọc, dịu dàng nói: "Người lạ." (*)

(*) ẻm chế lời đoạn điệp khúc bài Mười năm (十年) của Trần Dịch Tấn. Lời hát gốc như sau: "Mười năm trước, anh không biết em, em không thuộc về anh. Chúng ta giống nhau, ở bên một người xa lạ. Bước đi trên con đường dần dần trở nên quen thuộc. Mười năm sau, chúng ta là bạn bè, vẫn có thể hỏi thăm nhau. Chỉ là sự dịu dàng kia, đã không còn tìm được lý do để ôm nhau nữa. Tình nhân cuối cùng khó tránh lại trở thành bạn bè." (mình lấy theo bản dịch trên kênh youtube của bạn Mặc.R nhé).

Sắc mặt Nghiêm Gia Ngọc lập tức trở nên khó coi: "Cậu ghen tị sao? Ghen tị việc tôi quen cậu ấy lâu như vậy!"

"Sao có thể chứ." Thẩm Tinh Sơ cười nói: "Bây giờ anh ấy cũng đâu có ở bên cạnh người lạ nào đó mà đang ở bên tôi này, chẳng có gì để tôi phải ghen tị cả."
"Nhưng cậu ấy cũng từng ở bên làm bạn bè với tôi bảy năm."

"Nhưng hai người cũng chỉ là bạn bè thôi mà." Thẩm Tinh Sơ cười nói: "Ai mà chẳng có một vài người bạn chứ, nhưng cũng chỉ là bạn thôi, anh ấy làm bạn với anh nhưng cũng làm bạn với nhiều bạn học cấp Ba và đại học khác, nhiều người như vậy cũng chẳng có gì để tôi phải ghen tị."

"Nhiều người như vậy nhưng không hề có cậu."

"Cho nên hiện tại anh ấy chỉ ở bên cạnh một người duy nhất, chỉ có tôi." Thẩm Tinh Sơ cười nói: "Không phải sao?"

"Ngoài ra," cậu nhìn Nghiêm Gia Ngọc, bình tĩnh nói: "Tôi cũng không phải là bạn bè của anh ấy."

Cậu nói xong thì cửa thang máy cũng mở ra, Thẩm Tinh Sơ bước ra với khuôn mặt rạng rỡ.

Cậu đương nhiên không phải bạn bè của Hàn Thành, cậu là 'xe' riêng của Hàn Thành, nên lời này cũng không hề sai.
Thư ký của Hàn Thành thấy bọn họ đi đến, đứng lên hỏi: "Xin chào, xin hỏi cậu là?"

"Thẩm Tinh Sơ."

"Đi bên này." Thư ký đưa cậu vào văn phòng của Hàn Thành.

Hàn Thành đang đọc báo cáo thì nghe thấy tiếng gõ cửa, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thư ký đẩy cửa ra, Thẩm Tinh Sơ đi vào.

Anh đang định nói thì thấy Nghiêm Gia Ngọc cũng đi theo vào.

Hàn Thành kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Sơ, sao lại thế này, sao còn dẫn theo Nghiêm Gia Ngọc vào đây?!

Nhưng anh lại nghĩ, đến thì đến thôi, dù sao cũng là Thẩm Tinh Sơ ứng phó.

Thẩm Tinh Sơ bước vào văn phòng của Hàn Thành, trực tiếp ngồi xuống sofa, trong lúc Hàn Thành và Nghiêm Gia Ngọc chưa kịp nói gì, cậu là người đầu tiên lên tiếng.

"Em không thích anh ta, anh bảo anh ta ra ngoài đi." Cậu chỉ vào Nghiêm Gia Ngọc nói.

Nghiêm Gia Ngọc giật mình, kinh ngạc nhìn cậu.
Hàn Thành cũng không ngờ cậu lại thẳng vào vấn đề như vậy, chỉ có thể phối hợp: "Chuyện này...... Gia Ngọc, hay là cậu tạm thời đi ra ngoài đi."

Nghiêm Gia Ngọc không tin nổi: "Cậu nói cái gì? Cậu đuổi tôi đi vì cậu ta?!"

"Không phải lúc ở dưới sảnh anh khuyên tôi nên về nhà sao? Giờ tôi cũng khuyên anh về nhà, đi thong thả không tiễn." Thẩm Tinh Sơ cười nói.

"Đó là vì tôi muốn tốt cho cậu!" Nghiêm Gia Ngọc tức giận nói: "Em trai cậu mong cậu về nhà, ba mẹ đều lo lắng cho cậu, tôi khuyên cậu về nhà thì có gì sai sao?"

"Tôi đây cùng là vì tốt cho anh, chẳng lẽ ba mẹ anh lại không lo lắng cho anh sao? Tôi muốn anh về nhà thì có gì sai sao?"

"Cậu mà muốn tốt cho tôi? Rõ ràng là cậu không muốn tôi gặp Tiểu Thành!"

"Vậy anh thì muốn tốt cho tôi sao? Tôi lại thấy anh rõ ràng là không muốn tôi gặp Tiểu Thành nha ~"
Nghiêm Gia Ngọc quả thực bị cậu làm cho tức ch*t.

Hàn Thành lén bật ngón cái cho Thẩm Tinh Sơ, nói rất đúng!

"Cho nên anh có thể trở về rồi." Thẩm Tinh Sơ tiếp tục.

"Cậu cứ về trước đi." Hàn Thành phu xướng phu tùy.

"Vậy mà cậu lại về phe cậu ta!" Nghiêm Gia Ngọc nhìn người trước mặt mình: "Tiểu Thành, chúng ta quen nhau mười năm, cậu lại vì cậu ta mà đối xử với tôi như vậy!"

"Hiện tại tâm trạng của em ấy không tốt, cậu nhường em ấy một chút."

"Tâm trạng của tôi thì tốt lắm sao? Sao cậu không bảo cậu ta nhường tôi một chút?"

"Vậy cậu về trước đi, cậu về rồi thì hai người đều không nhìn thấy nhau, cũng có thể giúp cho tâm trạng hai người tốt lên một chút."

"Sao không phải là cậu ta đi."

"Xem anh nói gì này, đương nhiên là vì luyến tiếc rồi." Thẩm Tinh Sơ nói: "Luyến tiếc nên mới không để em đi, đúng không, Tiểu Thành?"
Sao cậu ta lại gọi Tiểu Thành theo y vậy?!

Hàn Thành nhìn cậu, thấy Thẩm Tinh Sơ cười mi mắt cong cong, rõ ràng là cố ý gọi anh như vậy.

Tất nhiên anh sẽ không sửa lại xưng hô của Thẩm Tinh Sơ trong lúc này, chỉ có thể phối hợp dịu dàng nhìn Thẩm Tinh Sơ, mi mục hàm tình, đáp: "Ừ."

Nghiêm Gia Ngọc: !!!

Cậu ta thế mà còn "Ừ", vậy mà lại "Ừ"!

"Vậy anh có thể đi chưa đây?" Thẩm Tinh Sơ tiếp tục nhiệm vụ của mình: "Hai người chúng tôi muốn nói một ít chuyện chỉ có thể nói giữa hai người, có anh ở đây chỉ e là không thích hợp."

Hàn Thành cũng phụ họa nói: "Cậu đi trước đi, cậu mà không đi là lát em ấy lại kêu bảo vệ."

Thẩm Tinh Sơ: ...... À, cảm ơn đã nhắc nhở.

Nghiêm Gia Ngọc nghĩ đến việc cậu ta đối xử vô tình với Thẩm Tinh Vũ, cảm thấy cậu ta thực sự có thể làm ra hành động này, tủi thân quay qua nhìn Hàn Thành lại thấy Thẩm Tinh Sơ đi tới, ôm đầu Hàn Thành quay qua chỗ khác.
"Nhìn em." Thẩm Tinh Sơ nói, nói xong nghiêng đầu cười một chút.

Hàn Thành bị động tác này của cậu chọc cười, cảm thấy cậu thật đáng yêu, vươn tay xoa đầu cậu.

Nghiêm Gia Ngọc nhìn vẻ dịu dàng cùng ý cười trong mắt anh, chỉ cảm thấy như lạc vào hầm băng.

Y xoay người đi ra ngoài, tức giận đóng cửa lại.

Thẩm Tinh Sơ thấy y đi rồi mới buông lỏng tay, nhìn về phía Hàn Thành: "Thế nào?"

"Lợi hại!" Hàn Thành khen ngợi.

"Tất nhiên." Thẩm Tinh Sơ không khiêm tốn chút nào.

Cậu ngồi lại trên sofa: "Anh cứ làm việc đi, tôi cũng viết nốt chương truyện, sau đó anh mời tôi ăn cơm trưa."

"Được." Hàn Thành đáp lời.

Thẩm Tinh Sơ mở ứng dụng ghi chú trên di động, đột nhiên nghĩ đến gì đó quay đầu lại nói với anh: "Tiểu Thành ~"

Hàn Thành: ......

Hàn Thành híp mắt: "Cậu muốn tôi đọc diễn cảm tiếp sao?"
Thẩm Tinh Sơ: ......

Thẩm Tinh Sơ 'hừ' một tiếng: "Anh cũng chỉ có mỗi chiêu này!"

"Chiêu không cần nhiều, dùng được là được, đối phó với cậu một chiêu là đủ."

Thẩm Tinh Sơ tức giận phồng má, tức quá đi, cậu không có tuyệt chiêu nhất kích tất sát nào, quá không công bằng!

Cậu cúi đầu, lạch cạch đánh chữ, đem oán niệm với Hàn Thành phát tiết, nếu không trả thù được ở thế giới thật vậy thì ở thế giới giả tưởng sẽ để đồng nhân của anh gánh chịu đi!

Thẩm Tinh Sơ hạ bút vô tình, Thành tổng đáng thương lại bị vợ mình chặn cửa, đừng nói là lên xe, đến bánh xe còn không được sờ.

Thành Hàn thực ủy khuất, anh dọn đến sát vách với Tô Thanh, cũng không để ý cậu còn có hai đứa nhỏ, càng không để ý việc cậu đã từng lấy vợ, sao Tô Thanh đối xử với anh vẫn rút mông vô tình như vậy, cậu cũng thật quá tra đi!
Thành tổng cảm thấy bản thân quá thảm!

Nghiêm Gia Ngọc ra khỏi văn phòng của Hàn Thành, vừa tức giận vừa ủy khuất vừa khó chịu, kết quả thang máy xuống đến tầng một, y lại như mới nhớ ra điều gì, một lần nữa ấn số tầng, nhìn số tầng trong thang máy tăng dần, trong lòng cũng dâng lên chút hy vọng.

Y đi vào tầng lầu mình đã quen thuộc, nhìn thư ký của Hàn Vực, hỏi: "Hàn tổng có ở đây không?"

Thư ký nhìn thấy người đến là y, khách khí nói: "Hàn tổng đang bận, ngày khác cậu lại đến nhé."

Nghiêm Gia Ngọc cúi đầu gọi điện thoại cho Hàn Vực nhưng Hàn Vực cũng không nghe máy.

Anh trước giờ vẫn vậy, chưa từng nhận điện thoại của y.

Nghiêm Gia Ngọc đành phải gửi tin nhắn thoại WeChat cho anh: 【Anh ơi, em đang ở công ty anh, anh có thời gian không ạ? Em muốn gặp anh.】

Hàn Vực không trả lời.
Nghiêm Gia Ngọc tiếp tục gửi tin nhắn thoại: 【Em đang đứng ngay ngoài văn phòng anh rồi.】

Hàn Vực thấy tin nhắn đến, có chút phiền, y cứ đong đưa qua lại giữa hai anh em anh, nói là yêu anh rồi lại coi em trai anh thành lốp dự phòng.

Nếu không phải lo y giở thủ đoạn gì với Hàn Thành thì Hàn Vực đã sớm cho y vào blacklist rồi.

【Không có thời gian.】 Hàn Vực nhắn tin trả lời.

Nghiêm Gia Ngọc thấy anh nhắn lại, vội vàng gửi tiếp một tin nhắn thoại: 【Nhìn mặt thôi cũng không được sao?】

Hàn Vực: 【Tôi đang bận.】

Nghiêm Gia Ngọc triệt để tâm như tro tàn.

【Anh thực sự không thích em, dù chỉ là một chút.】 y gửi tiếp một tin nhắn thoại cho Hàn Vực.

Hàn Vực lạnh nhạt đáp: 【Ừ】

Nghiêm Gia Ngọc cảm thấy mắt mình có chút cay cay, y nhìn chữ 'Ừ" kia, chỉ cảm thấy anh thật tàn nhẫn, đến lúc này rồi cũng không nói với y nhiều thêm một chữ nào.
Chỉ một chữ "Ừ", vậy mà lại chỉ "Ừ".

Tình cảm nhiều năm của y vậy mà lại chỉ đổi lại được một chữ "Ừ" của Hàn Vực.

Nực cười làm sao, nhưng người này là Hàn Vực, y thích Hàn Vực.

Chỉ là......

Nghiêm Gia Ngọc nắm chặt di động, nếu đã nhất định không chiếm được Hàn Vực thì cũng chỉ có thể từ bỏ.

Y nỗ lực nhưng thất bại, cho nên y từ bỏ.

Y nên từ bỏ từ sớm, nếu từ lúc bắt đầu người y lựa chọn không phải Hàn Vực mà là Hàn Thành, vậy thì hiện tại bọn họ đã ở bên nhau từ sớm, làm gì còn có chỗ cho Thẩm Tinh Sơ!

Nghiêm Gia Ngọc nghĩ đến đây, không khỏi nắm chặt di động, không sao cả, y an ủi chính mình, y đã quen Hàn Thành 10 năm, lúc hai người vẫn còn mập mờ qua lại thì Thẩm Tinh Sơ còn không biết ở đâu đâu!

Lúc trước là y không đủ nghiêm túc, căn bản không đặt Hàn Thành trong lòng, một lòng chỉ muốn theo đuổi Hàn Vực, nên giờ mới để cho Thẩm Tinh Sơ được lợi.
Nhưng giờ y đã trở lại, nguyện ý nghiêm túc theo đuổi Hàn Thành, dựa trên tình cảm nhiều năm giữa bọn bọ, không sợ cuối cùng không giành được Hàn Thành.

Y thực sự quá hiểu Hàn Thành, dù sao bọn họ cũng đã quen nhau từ thời cấp Ba.

Nghiêm Gia Ngọc nghĩ như vậy, cuối cùng nhìn thoáng qua văn phòng của Hàn Vực rồi xoay người đi vào thang máy.

Hàn Thành làm đến 11 rưỡi là xong các công việc của buổi sáng, nghỉ trưa.

Thẩm Tinh Sơ còn chưa viết xong, anh phải đợi một lát, mãi cho đến 11:50 mới thấy Thẩm Tinh Sơ buông điện thoại xuống, lắc lắc tay: "Mệt ch*t thôi, vẫn là gõ bàn phím thoải mái hơn."

"Vậy mà cậu còn gõ điện thoại rất nghiêm túc." Hàn Thành nói.

Bởi vì muốn viết anh thê thê thảm thảm thiết thiết đó, Thẩm Tinh Sơ thầm nghĩ, nhưng lời này cậu không dám nói, chỉ có thể cười cười, trả lời có lệ: "Đương nhiên, tôi làm nghề nào yêu nghề đó, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào chả có Trạng Nguyên."
Hàn Thành: ......

"Trong những người tôi gặp thì cậu thực sự là người tự luyến nhất."

"Đó là do anh thiếu hiểu biết."

"Ừ, vẫn hơn cậu một chút." Hàn Thành đứng dậy.

Thẩm Tinh Sơ lườm anh: "Đừng cho là tôi nghe không hiểu anh đang cà khịa tôi."

Hàn Thành nở nụ cười, đi qua, kéo cậu từ sofa dậy: "Đi thôi, mời cậu ăn cơm."

"Ăn gì thế?" Thẩm Tinh Sơ tò mò.

"Quanh đây có nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên cũng không tệ lắm."

"Được." Thẩm Tinh Sơ cũng không kén chọn: "Tôi cũng đang đói."

"Món ăn tinh thần không thể thỏa mãn cậu sao?"

"Tất nhiên là không. Hơn nữa, tôi là người sản xuất món ăn tinh thần chứ không phải là người tiêu dùng, chẳng phải cứ sản xuất mà không tiêu dùng thì càng đói hơn sao?"

Hàn Thành khẽ cười một tiếng, cùng cậu ra khỏi văn phòng.

Anh vào trong thang máy chuyên dụng cùng Thẩm Tinh Sơ, đi thẳng xuống bãi đậu xe dưới tầng ngầm.
Hai người đang chuẩn bị lấy xe, vừa đến trước xe thì nhìn thấy Thẩm Tinh Vũ đang đứng ở cách đó không xa, ôm cây đợi thỏ.

"Anh, anh đây rồi." Thẩm Tinh Vũ tươi cười nhìn cậu.

Trực giác của Thẩm Tinh Sơ cảm thấy có âm mưu, nhíu mày: "Mày lại muốn làm gì?"

"Không làm cái gì đâu ạ, chỉ là bạn trai cũ nhớ anh, nên em dẫn anh ấy đến gặp anh."

Hắn nói xong liền nghiêng người, Thẩm Tinh Sơ liền thấy Lý Huy từ trong xe bên cạnh đi ra.

Thẩm Tinh Sơ: ......

"Đã lâu không gặp, Tinh Tinh." Lý Huy cười nói.

Nói xong, ánh mắt hắn chuyển tới trên mặt Hàn Thành: "Đây là bạn trai hiện tại của em sao? Xin chào, tôi là bạn trai cũ của em ấy, Lý Huy, mới chia tay với em ấy nửa tháng, anh chắc là có nghe đến tôi rồi, dù sao em ấy yêu tôi như vậy, cái gì cũng nguyện ý làm vì tôi, à đúng rồi, chính em ấy nói với tôi, tôi là mối tình đầu của em ấy."
Hàn Thành: !!!

Hàn Thành khiếp sợ nhìn về phía Thẩm Tinh Sơ: "Bạn trai cũ? Mối tình đầu!"

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Không phải, tôi không có, đừng nói bừa!

Tinh Tinh: Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng không thể đánh mất khiếu thẩm mỹ! Không cần dùng cách này làm nhục tôi!

Hàn Thành: Vậy sao?

Thẩm Tinh Vũ: Em cũng không tin anh Hàn Thành có thể chấp nhận việc anh bắt cá hai tay!

Hàn Thành: Vậy là cậu không hiểu rõ tôi rồi, đây chính là thời điểm để tôi bày tỏ tình yêu chân chính của mình!

Chương sau thế giới của Thẩm Tinh Vũ và tra nam sắp sụp đổ ha ha ha ~~
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận