Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái! - Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
Chương trước- Chương 1: Lời nói đầu
- Chương 1-2: Cú đập định mệnh!
- Chương 2: Em là Âu Dương Kiều Vỹ
- Chương 3: Có cậu thích hotdog thôi, mình thích thầy!
- Chương 4: Sủi cảo nóng hổi
- Chương 5: Quẻ Hạ Hạ xui xẻo
- Chương 6: Em thật ra là ai?
- Chương 7: Lời mời kết bạn
- Chương 8: Chạy trời không khỏi nắng
- Chương 9: True or Dare?
- Chương 10: Tranh Tranh tâm sự tuổi hồng
- Chương 11: Lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ
- Chương 12: Thiếu
- Chương 13: Giỏi lắm nhóc con, dám nắm thóp tôi!
- Chương 14: Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!
- Chương 15: Cả cậu…cũng đi đi!
- Chương 16: Là đồ Ngốc!
- Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
- Chương 18: Chỉ là một cái đuôi non nớt
- Chương 19: Thầy còn giận em không?
- Chương 20: Tuy cũ nhưng lợi hại
- Chương 21: Chúng tôi là Yêu Tộc
- Chương 22: Siêu năng lực của em là gì vậy?
- Chương 23: Đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em
- Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
- Chương 25: Lương Lương
- Chương 26: Anh ấy là một học sinh ưu tú
- Chương 27: Thầy thật sự rất quá đáng!
- Chương 28: Liệu anh có thể đến ôm em một cái
- Chương 29: Không phải là một người ấm áp
- Chương 30: Hai không thể thành một
- Chương 31: Giáo viên mới chuyển đến
- Chương 32: Mừng em quay trở về
- Chương 33: Càng cố chấp giữ trong tay, tay càng rướm máu
- Chương 34: Anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ
- Chương 35: Hai người mới giống như hẹn hò
- Chương 36: Quỷ nhỏ cũng biết sợ à?
- Chương 37: Thích anh đến điên rồi
- Chương 38: Cô giống như túi trà lọc vậy đó
- Chương 39: Sao cô dám?
- Chương 40: Đêm hôm đó chắc là thú vị lắm
- Chương 41: Thầy, đừng động!
- Chương 42: Em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?
- Chương 43: Cậu ta tên Nghiêm Thừa Thừa
- Chương 44: Thừa Thừa, nhảy cóc năm vòng
- Chương 45: Nghĩ bậy mới đỏ mặt
- Chương 46: Là Tiểu Vỹ thích tôi mới đúng
- Chương 47: Quỷ nhỏ này, thầy lo được
- Chương 48: Vò một cái, em yêu thầy
- Chương 49: Gần mực thì đen, gần đèn thì cháy
- Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!
- Chương 51: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
- Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!
- Chương 53: Cứ tưởng sẽ nhảy vào lòng người ta chứ?
- Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con
- Chương 55: Hôn
- Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?
- Chương 57: Lần này có từ chối nữa không?
- Chương 58: Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
- Chương 59: Em thích là được
- Chương 60: Giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần
- Chương 61: Mông rất tròn, rất đáng yêu
- Chương 62: Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều
- Chương 63: Này sẽ tính là không tin tưởng đối phương
- Chương 64: Bảo bối, có nhớ cậu không nào?
- Chương 65: Theo một nghề chính là duyên
- Chương 66: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
- Chương 67: Quan trọng là anh muốn hay không muốn
- Chương 68: Hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán
- Chương 69: Nếu ông ấy ngăn cấm tôi và em thì sao đây?
- Chương 70: Quả thực là một con cáo già!
- Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh
- Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường
- Chương 73: Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu
- Chương 74: Cậu là gì của tôi?
- Chương 75: Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?
- Chương 76: Không bao giờ bỏ rơi con
- Chương 77: Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi
- Chương 78: Ngài không tin tôi?
- Chương 79: Cũng chưa chắc là sự thật
- Chương 80: Cảm ơn, Vưu Kiện!
- Chương 81: Đã đến lúc bắt đầu lại rồi
- Chương 82: Chỉ là muốn nhìn một lần cuối
- Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
- Chương 84: Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được
- Chương 85: Anh muốn bảo vệ em
- Chương 86: Năm đó, Kiều Vỹ cũng như vậy
- Chương 87: Vì anh không xứng
- Chương 88: Đúng là trời cao có mắt
- Chương 89: Chú tính toán kiểu gì đấy?
- Chương 90: Không phải đã từng một lần rồi sao?
- Chương 91: Chú không sợ sao?
- Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?
- Chương 93: Đồ Của ai, người đó lấy
- Chương 94: Người tôi muốn gặp là em
- Chương 95: Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?
- Chương 96: Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút
- Chương 97: Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?
- Chương 98: Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em
- Chương 99: Giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm
- Chương 100: Ưu tiên bé con của tôi
- Chương 101: Vừa khốn nạn lại vừa đứng đắn
- Chương 102: Cậu ta về nước rồi sao?
- Chương 103: Không phải người đó thì ai cũng không được
- Chương 104: Tôi là ân nhân cứu mạng của em
- Chương 105: Chân dung của một ác quỷ
- Chương 106: Nỗi sợ vô hình trong tim anh
- Chương 107: Xem như là một nụ hôn hộ mệnh
- Chương 108: Tôi thích là được
- Chương 109: Em đã thấy vừa lòng chưa?
- Chương 110: Mau tỉnh dậy cho anh mày
- Chương 111: Lần này em phải tin tưởng tôi
- Chương 112: Bố mày ở đây, con trai
- Chương 113: Thật sự không muốn đến viếng anh
- Chương 114: Đừng để em một mình
- Chương 115: Chuỗi đau thương triền miên
- Chương 116: Mặc kệ nó đi
- Chương 117: Càng dùng kế lại càng khó có được
- Chương 118: Vì anh yêu Kiều Vỹ
- Chương 119: Anh không cần theo đuổi em nữa
- Chương 120: Để anh dạy em, chịu không?
- Chương 121: Anh về nhé
- Chương 122: Trình Thâm vẫn còn sống
- Chương 123: Anh xin lỗi
- Chương 124: Là chú mày đúng, anh sai
- Chương 125: Cậu đi về đi
- Chương 126: Ngủ đủ rồi sẽ thức dậy thôi
- Chương 127: Ngày mai…cháu lại đến thăm bác
- Chương 128: Anh dùng khổ nhục kế đi
- Chương 129: Thân là người yêu của Kiều Vỹ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!
Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
Chúc Văn đặt lên bàn của Âu Dương Kiều Vỹ chiếc điện thoại di động của mình rồi ngồi xuống, tay xếp bằng, nghiêm túc nói:
“Đây chính là hai người quản lý của trang đó. Mình tìm hiểu rồi, họ là người duyệt bài đăng đó. Ban đầu còn ghi tiêu đề rất ngứa mắt, xem ra có vẻ không thích thầy Vưu cho lắm. Nhưng mà quả báo cũng đến nhanh không kém, sau đó còn bị thầy hiệu trưởng triệu hồi lên phòng làm việc một trận, haha.”
Âu Dương Kiều Vỹ không mấy thích thú với loại chuyện quả báo của Chúc Văn. Cậu tập trung nhìn vào tấm hình trong điện thoại, nhìn thật rõ khuôn mặt của hai học sinh kia, nắm tay đặt dưới bàn nhất thời siết chặt lại.
Hai người các cậu được lắm!
Sau khi có đủ thông tin về hai học sinh kia rồi, Âu Dương Kiều Vỹ hiên ngang đi sang lớp của bọn họ. Đứng bên ngoài cửa lớp, cậu đưa mắt nhìn vào, bắt được một bạn học hỏi thăm.
“Cho mình hỏi có Phó Xuyên với Phí Kiền trong lớp không?”
Bạn học kia thoáng đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ từ trên xuống dưới, cảm giác người này có vẻ quen nhưng không nhớ từng gặp qua ở đâu. Có lẽ là chạm mặt nhau trong trường không chừng.
“Cậu tìm hai người ấy làm gì vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười đầy thân thiện: “Mình nghe nói hai bạn ấy có trong đội bóng rổ, định qua nói chuyện và đăng ký tham gia.”
“À ra vậy.” Nói rồi bạn học quay lưng, nói vọng vào lớp, “Phí Kiền, Phó Xuyên, có người muốn gặp hai cậu này. Người ta đến đăng ký vào câu lạc bộ bóng rổ đó.”
Dưới lớp, một nam sinh ăn vận rất có khí chất lưu manh, một nửa áo để ngoài quần, cổ tay đeo một chiếc vòng màu đen, trông rất ngầu. Nam sinh này nghe gọi liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớp.
Vừa hay chạm mắt với Âu Dương Kiều Vỹ, lập tức lóe lên một tia sét vô hình.
Nam sinh còn lại từ cửa sổ nhảy xuống, đi lại gần nam sinh có khí chất lưu manh, cười nhếch môi.
“Hôm nay con trai đến tìm chúng ta nữa à? Nhìn bộ dạng kia giống cậu ấm nhà giàu quá mày nhỉ?”
Nam sinh lưu manh hất cằm nói: “Lại đó xem sao.” Dứt lời liền nhảy xuống khỏi bàn học.
Cả hai đi đến cửa lớp, đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ.
Dáng dấp này, làn da này, khuôn mặt không tì vết này… thật sự muốn chơi thể thao thật hả?
Âu Dương Kiều Vỹ không chần chừ, vươn tay giới thiệu: “Mình họ Âu Dương, Âu Dương Kiều Vỹ.”
Nam sinh lưu manh nhếch môi: “Phí Kiền.”
Đoạn, hắn chỉ tay sang người bên cạnh mình, “Phó Xuyên.”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu một cái, tỏ ra đã ghi nhớ tên của họ. Sau đó cậu mỉm cười nói: “Chúng ta lên sân thượng bàn chuyện được không? Mình có chuyện riêng muốn nói với hai cậu.”
Phí Kiền híp mắt lại tựa hồ suy nghĩ. Ngược lại, Phó Xuyên cảm thấy thích thú với đối phương, bèn huých tay với Phí Kiền nói:
“Ok! Đi lẹ đi, sắp hết giờ ra chơi rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ đi trước, ẩn dưới khuôn mặt là một nụ cười khó hiểu.
Phí Kiền cùng Phó Xuyên đi theo cậu lên đến sân thượng. Cả ba vừa đặt chân vào trong, cửa sân thượng liền đóng sập một tiếng.
Phí Kiền theo phản xạ quay đầu nhìn, nheo mắt nghi hoặc.
Trên này gió mạnh đến vậy sao?
Phó Xuyên căn bản đầu óc rỗng tuếch, không vướng bận những chuyện xung quanh, đi vào chủ đề chính: “Có chuyện riêng gì cần nói với tụi này vậy?”
Phí Kiền cũng quay lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Chuyện là, mình muốn hỏi các cậu, tại sao lại có thể duyệt bài viết mà không suy nghĩ như vậy?”
Bài viết nào?
Phó Xuyên đăm chiêu, nhìn sang Phí Kiền. Phí Kiền cũng nhìn qua hắn, cả hai đồng loạt ngây ra.
Một lúc sau, Phí Kiền chợt hiểu ý của đối phương, lập tức nhếch môi cười mỉa mai: “Ý cậu là tấm ảnh của thầy Vưu đó hả? Sao lại không thể duyệt được chứ? Vốn là một giáo viên, chuẩn mực cần phải có đủ thì mới dạy được học sinh chứ. Vậy mà dám ra vào quán bar, cái nơi phức tạp đó.”
Phó Xuyên lúc này chen vào: “Cái này không phải là chơi xấu gì cả đâu, mà là phô bày sự thật cho tất cả mọi người cùng xem thôi. Trong trường mười người hết chín người tung hô thầy ấy, đạo đức phết nhỉ?”
Âu Dương Kiều Vỹ lặng lẽ siết chặt nắm tay. Cơn giận từ đáy lòng dâng lên ngùn ngụt, cảm giác như chỉ cần một câu nói khinh thường từ hai người kia nữa thôi cậu sẽ thật sự ra tay!
Phí Kiền nhận ra biểu cảm của cậu dần thay đổi, tâm trạng của nó cũng bắt đầu háo hức.
Xem kìa, bây giờ còn có cả nam sinh ra tay bảo vệ nữa chứ!
“Các cậu vẫn không biết lỗi của mình đúng hay không?”
“Lỗi á?” Phó Xuyên cười phá lên, “Này, nếu cậu lo cho ông thầy đó thì tốt nhất đi an ủi ổng đi, vì sắp mất việc đến nơi rồi đó!”
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi: “Cho dù thế nào đi nữa thì các người cũng không được phép bình phẩm về nhân cách của thầy Vưu như vậy! Các người thì biết cái quái gì chứ? Có nói chuyện với thầy chưa? Có sống chung với thầy không mà mạnh miệng phỉ báng người khác như vậy? Nhiều người thích thầy là vì tính thầy vui vẻ tốt bụng, chứ đâu có giống các người, đã ngu dốt còn tỏ ra cool ngầu! Tôi nói cho các người biết, lần này thầy hiệu trưởng đã can thiệp được nên tôi sẽ không nặng tay, nhưng vì lời nói vô lễ kia nên tôi sẽ suy nghĩ lại nên phải làm cái gì thì được đây.”
Bỗng dưng cậu lại bộc phát cơn giận thế kia làm cho Phí Kiền lẫn Phó Xuyên đều bất ngờ một trận. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, giây đầu ngỡ ngàng, giây sau liền ôm bụng cười lớn.
“Này thôi đi, mặt mày có thể búng ra cả sữa luôn đó, đứng đây chửi mắng ai? Ngon thì nhào vô, đánh nhau được thì hẵng nói. Đàn ông con trai không đấu võ mồm đâu, đàn bà lắm!”
Âu Dương Kiều Vỹ giận đến run người, gương mặt trắng nõn cũng hóa đỏ bừng.
“Được! Lắm! Các! Người! Đợi! Xem!”
Phí Kiền và Phó Xuyên càng cười càng phấn khích.
“Sao? Không nhào vô hả? Không đánh nổi chứ gì? Tay chân thế kia không biết đập muỗi có nổi không nữa mà bày đặt!”
Nói rồi Phí Kiền đột nhiên sấn tới, muốn hù dọa cậu một phen thì bước chân bỗng khựng lại. Nó cảm giác đầu óc quay cuồng, cơ thể cũng khó chịu vô cùng.
Phó Xuyên nhận ra sự khác thường, bèn đi tới hỏi: “Mày sao vậy?”
Phí Kiền ôm bụng, mặt nhăn như cà chua chín hư. Một lúc sau nó ngẩng đầu đáp: “Tao đau, ực, bụng, ực…Đậu ực má…nấc cục..ực…”
Phó Xuyên khó khăn lắm mới nghe được thằng bạn mình nói cái gì, vì hiện tại người kia chỉ toàn là nấc cục không ngừng nghỉ, một giây cũng không nói được trọn vẹn.
“Sao vậy? Đang dưng nấc cục vậy má?”
Phí Kiền huơ tay, ra hiệu gì đó, cổ họng vẫn nấc lên từng cơn, đến mức đau cả ngực.
Âu Dương Kiều Vỹ lặng thinh nhìn Phí Kiền một giây, sau đó dời tầm mắt sang phía Phó Xuyên. Chẳng bao lâu, cánh tay của Phó Xuyên cũng sụi lơ, không có sức chống đỡ.
Nó kêu lên: “Đau quá, dm, sao lại đau như vậy? Tay tao sao vậy nè…”
Nhìn hai kẻ đối diện đau đớn quằn quại, Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại thảnh thơi nhàn nhã đến lạ thường. Cậu im lặng quan sát tụi nó thêm một chốc nữa bèn nói:
“Lần này là nhẹ tay rồi đấy. Đừng bao giờ xúc phạm đến thầy Vưu thêm lần nào nữa, có nhớ chưa?”
Dứt lời, cậu bỏ mặc hai tên đau đớn kia mà rời khỏi sân thượng.
…
Lúc trở về lớp, Âu Dương Kiều Vỹ vô tình chạm mặt với Vưu Kiện đang từ phòng hiệu trưởng bước ra.
Hai người chỉ mới không gặp nhau một ngày thôi mà cảm giác như cả năm rồi vậy.
Trên khuôn mặt của cậu vốn không còn sự tức giận nào nữa, thay vào là loại ánh mắt vừa nhớ nhung vừa buồn bã.
Thấy Vưu Kiện đứng lại, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đứng yên. Ánh mắt nhìn anh rất chăm chú, vừa muốn tiến lên bắt chuyện vừa không dám chủ động.
Vưu Kiện cũng nhìn cậu một cái rồi hờ hững quay người, toang rời đi.
Ngay sau đó, cậu tiến đến gọi tên anh: “Thầy Vưu!”
Vưu Kiện dừng bước thật, chỉ là không quay lưng lại nhìn cậu thêm lần nào.
“Chuyện về tấm ảnh thật sự không phải là do em chụp, cũng không phải do gửi bài để bọn họ đăng lên. Thầy không tin em thật sao? Em đã hứa là sẽ không nói với bất kỳ ai mà…”
Vưu Kiện trầm mặc như suy nghĩ.
“Em sẽ tìm ra cho bằng được người chụp tấm ảnh này. Thầy đợi em có được không? Em chắc chắn sẽ tìm ra người đó!”
“Tìm ra rồi thì có ích gì?”
Nghe thấy người kia hồi đáp, Âu Dương Kiều Vỹ mừng rỡ ngẩng mặt lên, mạnh dạn tiến gần hơn một bước: “Sao lại không chứ? Em phải chứng minh được em không phải là người đó!”
Vưu Kiện rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại nhìn: “Rồi thì sao? Cho dù cậu tìm ra được người đó, thì tôi vẫn bị ban giám hiệu trách cứ, thậm chí là mất việc. Quan trọng hơn, nếu cậu chứng minh được cậu không phải người đó rồi thì…tôi cũng không thích cậu được, cậu hiểu chứ?”
Không thích cậu được, cậu hiểu chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn ra nhìn anh, các đầu ngón tay bỗng chốc tê rần.
Trái tim của cậu như bị từng đợt lá mạnh mẽ ùa đến, gẩy nhẹ rồi mạnh, ngứa ngáy khó chịu.
Đúng rồi, chứng minh được thì thầy ấy cũng không có thích mình.
“Chuyện đó…” Cậu muốn nói gì đó thật rõ ràng nhưng trong đầu rỗng tuếch.
Vưu Kiện giơ cao cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó trầm giọng nói: “Xem như cậu không chụp tấm ảnh đó, nhưng giữa chúng ta cũng không thay đổi gì cả. Vẫn là mối quan hệ thầy và trò, chỉ vậy thôi.”
Qua một lúc thật lâu, trước khi bóng dáng anh biến mất, cậu cúi thấp mặt đáp: “Chứng minh thì em vẫn sẽ chứng minh cho bằng được vì em chưa từng làm như vậy. Còn về việc thích thầy, em vẫn sẽ thích thầy, dù cho thầy không bao giờ đáp lại em.”
Những lời cuối cùng chỉ thoảng nhẹ qua tai anh. Căn bản anh không để tâm đến, cho nên cũng không hiểu được cảm xúc của người kia hiện tại như thế nào.
Cứ như vậy, anh bỏ đi không nói một lời, giống như ngầm nói ra một lời dứt khoát đoạn tình cảm trẻ con này.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa kính, áp lên một nửa thân người của nam sinh đơn độc trên hành lang.
Cậu vẫn đứng bất động nơi đó, nhìn mãi về một hướng không còn người, lặng lẽ cảm nhận mối tình đầu của mình chậm rãi tan ra theo từng hạt nắng.
Hết chương 17.
“Đây chính là hai người quản lý của trang đó. Mình tìm hiểu rồi, họ là người duyệt bài đăng đó. Ban đầu còn ghi tiêu đề rất ngứa mắt, xem ra có vẻ không thích thầy Vưu cho lắm. Nhưng mà quả báo cũng đến nhanh không kém, sau đó còn bị thầy hiệu trưởng triệu hồi lên phòng làm việc một trận, haha.”
Âu Dương Kiều Vỹ không mấy thích thú với loại chuyện quả báo của Chúc Văn. Cậu tập trung nhìn vào tấm hình trong điện thoại, nhìn thật rõ khuôn mặt của hai học sinh kia, nắm tay đặt dưới bàn nhất thời siết chặt lại.
Hai người các cậu được lắm!
Sau khi có đủ thông tin về hai học sinh kia rồi, Âu Dương Kiều Vỹ hiên ngang đi sang lớp của bọn họ. Đứng bên ngoài cửa lớp, cậu đưa mắt nhìn vào, bắt được một bạn học hỏi thăm.
“Cho mình hỏi có Phó Xuyên với Phí Kiền trong lớp không?”
Bạn học kia thoáng đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ từ trên xuống dưới, cảm giác người này có vẻ quen nhưng không nhớ từng gặp qua ở đâu. Có lẽ là chạm mặt nhau trong trường không chừng.
“Cậu tìm hai người ấy làm gì vậy?”
Âu Dương Kiều Vỹ mỉm cười đầy thân thiện: “Mình nghe nói hai bạn ấy có trong đội bóng rổ, định qua nói chuyện và đăng ký tham gia.”
“À ra vậy.” Nói rồi bạn học quay lưng, nói vọng vào lớp, “Phí Kiền, Phó Xuyên, có người muốn gặp hai cậu này. Người ta đến đăng ký vào câu lạc bộ bóng rổ đó.”
Dưới lớp, một nam sinh ăn vận rất có khí chất lưu manh, một nửa áo để ngoài quần, cổ tay đeo một chiếc vòng màu đen, trông rất ngầu. Nam sinh này nghe gọi liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớp.
Vừa hay chạm mắt với Âu Dương Kiều Vỹ, lập tức lóe lên một tia sét vô hình.
Nam sinh còn lại từ cửa sổ nhảy xuống, đi lại gần nam sinh có khí chất lưu manh, cười nhếch môi.
“Hôm nay con trai đến tìm chúng ta nữa à? Nhìn bộ dạng kia giống cậu ấm nhà giàu quá mày nhỉ?”
Nam sinh lưu manh hất cằm nói: “Lại đó xem sao.” Dứt lời liền nhảy xuống khỏi bàn học.
Cả hai đi đến cửa lớp, đánh giá Âu Dương Kiều Vỹ.
Dáng dấp này, làn da này, khuôn mặt không tì vết này… thật sự muốn chơi thể thao thật hả?
Âu Dương Kiều Vỹ không chần chừ, vươn tay giới thiệu: “Mình họ Âu Dương, Âu Dương Kiều Vỹ.”
Nam sinh lưu manh nhếch môi: “Phí Kiền.”
Đoạn, hắn chỉ tay sang người bên cạnh mình, “Phó Xuyên.”
Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu một cái, tỏ ra đã ghi nhớ tên của họ. Sau đó cậu mỉm cười nói: “Chúng ta lên sân thượng bàn chuyện được không? Mình có chuyện riêng muốn nói với hai cậu.”
Phí Kiền híp mắt lại tựa hồ suy nghĩ. Ngược lại, Phó Xuyên cảm thấy thích thú với đối phương, bèn huých tay với Phí Kiền nói:
“Ok! Đi lẹ đi, sắp hết giờ ra chơi rồi.”
Âu Dương Kiều Vỹ đi trước, ẩn dưới khuôn mặt là một nụ cười khó hiểu.
Phí Kiền cùng Phó Xuyên đi theo cậu lên đến sân thượng. Cả ba vừa đặt chân vào trong, cửa sân thượng liền đóng sập một tiếng.
Phí Kiền theo phản xạ quay đầu nhìn, nheo mắt nghi hoặc.
Trên này gió mạnh đến vậy sao?
Phó Xuyên căn bản đầu óc rỗng tuếch, không vướng bận những chuyện xung quanh, đi vào chủ đề chính: “Có chuyện riêng gì cần nói với tụi này vậy?”
Phí Kiền cũng quay lại nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, vẻ mặt hiếu kỳ.
“Chuyện là, mình muốn hỏi các cậu, tại sao lại có thể duyệt bài viết mà không suy nghĩ như vậy?”
Bài viết nào?
Phó Xuyên đăm chiêu, nhìn sang Phí Kiền. Phí Kiền cũng nhìn qua hắn, cả hai đồng loạt ngây ra.
Một lúc sau, Phí Kiền chợt hiểu ý của đối phương, lập tức nhếch môi cười mỉa mai: “Ý cậu là tấm ảnh của thầy Vưu đó hả? Sao lại không thể duyệt được chứ? Vốn là một giáo viên, chuẩn mực cần phải có đủ thì mới dạy được học sinh chứ. Vậy mà dám ra vào quán bar, cái nơi phức tạp đó.”
Phó Xuyên lúc này chen vào: “Cái này không phải là chơi xấu gì cả đâu, mà là phô bày sự thật cho tất cả mọi người cùng xem thôi. Trong trường mười người hết chín người tung hô thầy ấy, đạo đức phết nhỉ?”
Âu Dương Kiều Vỹ lặng lẽ siết chặt nắm tay. Cơn giận từ đáy lòng dâng lên ngùn ngụt, cảm giác như chỉ cần một câu nói khinh thường từ hai người kia nữa thôi cậu sẽ thật sự ra tay!
Phí Kiền nhận ra biểu cảm của cậu dần thay đổi, tâm trạng của nó cũng bắt đầu háo hức.
Xem kìa, bây giờ còn có cả nam sinh ra tay bảo vệ nữa chứ!
“Các cậu vẫn không biết lỗi của mình đúng hay không?”
“Lỗi á?” Phó Xuyên cười phá lên, “Này, nếu cậu lo cho ông thầy đó thì tốt nhất đi an ủi ổng đi, vì sắp mất việc đến nơi rồi đó!”
Âu Dương Kiều Vỹ hít sâu một hơi: “Cho dù thế nào đi nữa thì các người cũng không được phép bình phẩm về nhân cách của thầy Vưu như vậy! Các người thì biết cái quái gì chứ? Có nói chuyện với thầy chưa? Có sống chung với thầy không mà mạnh miệng phỉ báng người khác như vậy? Nhiều người thích thầy là vì tính thầy vui vẻ tốt bụng, chứ đâu có giống các người, đã ngu dốt còn tỏ ra cool ngầu! Tôi nói cho các người biết, lần này thầy hiệu trưởng đã can thiệp được nên tôi sẽ không nặng tay, nhưng vì lời nói vô lễ kia nên tôi sẽ suy nghĩ lại nên phải làm cái gì thì được đây.”
Bỗng dưng cậu lại bộc phát cơn giận thế kia làm cho Phí Kiền lẫn Phó Xuyên đều bất ngờ một trận. Cả hai liếc mắt nhìn nhau, giây đầu ngỡ ngàng, giây sau liền ôm bụng cười lớn.
“Này thôi đi, mặt mày có thể búng ra cả sữa luôn đó, đứng đây chửi mắng ai? Ngon thì nhào vô, đánh nhau được thì hẵng nói. Đàn ông con trai không đấu võ mồm đâu, đàn bà lắm!”
Âu Dương Kiều Vỹ giận đến run người, gương mặt trắng nõn cũng hóa đỏ bừng.
“Được! Lắm! Các! Người! Đợi! Xem!”
Phí Kiền và Phó Xuyên càng cười càng phấn khích.
“Sao? Không nhào vô hả? Không đánh nổi chứ gì? Tay chân thế kia không biết đập muỗi có nổi không nữa mà bày đặt!”
Nói rồi Phí Kiền đột nhiên sấn tới, muốn hù dọa cậu một phen thì bước chân bỗng khựng lại. Nó cảm giác đầu óc quay cuồng, cơ thể cũng khó chịu vô cùng.
Phó Xuyên nhận ra sự khác thường, bèn đi tới hỏi: “Mày sao vậy?”
Phí Kiền ôm bụng, mặt nhăn như cà chua chín hư. Một lúc sau nó ngẩng đầu đáp: “Tao đau, ực, bụng, ực…Đậu ực má…nấc cục..ực…”
Phó Xuyên khó khăn lắm mới nghe được thằng bạn mình nói cái gì, vì hiện tại người kia chỉ toàn là nấc cục không ngừng nghỉ, một giây cũng không nói được trọn vẹn.
“Sao vậy? Đang dưng nấc cục vậy má?”
Phí Kiền huơ tay, ra hiệu gì đó, cổ họng vẫn nấc lên từng cơn, đến mức đau cả ngực.
Âu Dương Kiều Vỹ lặng thinh nhìn Phí Kiền một giây, sau đó dời tầm mắt sang phía Phó Xuyên. Chẳng bao lâu, cánh tay của Phó Xuyên cũng sụi lơ, không có sức chống đỡ.
Nó kêu lên: “Đau quá, dm, sao lại đau như vậy? Tay tao sao vậy nè…”
Nhìn hai kẻ đối diện đau đớn quằn quại, Âu Dương Kiều Vỹ ngược lại thảnh thơi nhàn nhã đến lạ thường. Cậu im lặng quan sát tụi nó thêm một chốc nữa bèn nói:
“Lần này là nhẹ tay rồi đấy. Đừng bao giờ xúc phạm đến thầy Vưu thêm lần nào nữa, có nhớ chưa?”
Dứt lời, cậu bỏ mặc hai tên đau đớn kia mà rời khỏi sân thượng.
…
Lúc trở về lớp, Âu Dương Kiều Vỹ vô tình chạm mặt với Vưu Kiện đang từ phòng hiệu trưởng bước ra.
Hai người chỉ mới không gặp nhau một ngày thôi mà cảm giác như cả năm rồi vậy.
Trên khuôn mặt của cậu vốn không còn sự tức giận nào nữa, thay vào là loại ánh mắt vừa nhớ nhung vừa buồn bã.
Thấy Vưu Kiện đứng lại, Âu Dương Kiều Vỹ cũng đứng yên. Ánh mắt nhìn anh rất chăm chú, vừa muốn tiến lên bắt chuyện vừa không dám chủ động.
Vưu Kiện cũng nhìn cậu một cái rồi hờ hững quay người, toang rời đi.
Ngay sau đó, cậu tiến đến gọi tên anh: “Thầy Vưu!”
Vưu Kiện dừng bước thật, chỉ là không quay lưng lại nhìn cậu thêm lần nào.
“Chuyện về tấm ảnh thật sự không phải là do em chụp, cũng không phải do gửi bài để bọn họ đăng lên. Thầy không tin em thật sao? Em đã hứa là sẽ không nói với bất kỳ ai mà…”
Vưu Kiện trầm mặc như suy nghĩ.
“Em sẽ tìm ra cho bằng được người chụp tấm ảnh này. Thầy đợi em có được không? Em chắc chắn sẽ tìm ra người đó!”
“Tìm ra rồi thì có ích gì?”
Nghe thấy người kia hồi đáp, Âu Dương Kiều Vỹ mừng rỡ ngẩng mặt lên, mạnh dạn tiến gần hơn một bước: “Sao lại không chứ? Em phải chứng minh được em không phải là người đó!”
Vưu Kiện rốt cuộc cũng chịu quay đầu lại nhìn: “Rồi thì sao? Cho dù cậu tìm ra được người đó, thì tôi vẫn bị ban giám hiệu trách cứ, thậm chí là mất việc. Quan trọng hơn, nếu cậu chứng minh được cậu không phải người đó rồi thì…tôi cũng không thích cậu được, cậu hiểu chứ?”
Không thích cậu được, cậu hiểu chứ?
Âu Dương Kiều Vỹ ngẩn ra nhìn anh, các đầu ngón tay bỗng chốc tê rần.
Trái tim của cậu như bị từng đợt lá mạnh mẽ ùa đến, gẩy nhẹ rồi mạnh, ngứa ngáy khó chịu.
Đúng rồi, chứng minh được thì thầy ấy cũng không có thích mình.
“Chuyện đó…” Cậu muốn nói gì đó thật rõ ràng nhưng trong đầu rỗng tuếch.
Vưu Kiện giơ cao cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó trầm giọng nói: “Xem như cậu không chụp tấm ảnh đó, nhưng giữa chúng ta cũng không thay đổi gì cả. Vẫn là mối quan hệ thầy và trò, chỉ vậy thôi.”
Qua một lúc thật lâu, trước khi bóng dáng anh biến mất, cậu cúi thấp mặt đáp: “Chứng minh thì em vẫn sẽ chứng minh cho bằng được vì em chưa từng làm như vậy. Còn về việc thích thầy, em vẫn sẽ thích thầy, dù cho thầy không bao giờ đáp lại em.”
Những lời cuối cùng chỉ thoảng nhẹ qua tai anh. Căn bản anh không để tâm đến, cho nên cũng không hiểu được cảm xúc của người kia hiện tại như thế nào.
Cứ như vậy, anh bỏ đi không nói một lời, giống như ngầm nói ra một lời dứt khoát đoạn tình cảm trẻ con này.
Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu qua cửa kính, áp lên một nửa thân người của nam sinh đơn độc trên hành lang.
Cậu vẫn đứng bất động nơi đó, nhìn mãi về một hướng không còn người, lặng lẽ cảm nhận mối tình đầu của mình chậm rãi tan ra theo từng hạt nắng.
Hết chương 17.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lời nói đầu
- Chương 1-2: Cú đập định mệnh!
- Chương 2: Em là Âu Dương Kiều Vỹ
- Chương 3: Có cậu thích hotdog thôi, mình thích thầy!
- Chương 4: Sủi cảo nóng hổi
- Chương 5: Quẻ Hạ Hạ xui xẻo
- Chương 6: Em thật ra là ai?
- Chương 7: Lời mời kết bạn
- Chương 8: Chạy trời không khỏi nắng
- Chương 9: True or Dare?
- Chương 10: Tranh Tranh tâm sự tuổi hồng
- Chương 11: Lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ
- Chương 12: Thiếu
- Chương 13: Giỏi lắm nhóc con, dám nắm thóp tôi!
- Chương 14: Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!
- Chương 15: Cả cậu…cũng đi đi!
- Chương 16: Là đồ Ngốc!
- Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
- Chương 18: Chỉ là một cái đuôi non nớt
- Chương 19: Thầy còn giận em không?
- Chương 20: Tuy cũ nhưng lợi hại
- Chương 21: Chúng tôi là Yêu Tộc
- Chương 22: Siêu năng lực của em là gì vậy?
- Chương 23: Đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em
- Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
- Chương 25: Lương Lương
- Chương 26: Anh ấy là một học sinh ưu tú
- Chương 27: Thầy thật sự rất quá đáng!
- Chương 28: Liệu anh có thể đến ôm em một cái
- Chương 29: Không phải là một người ấm áp
- Chương 30: Hai không thể thành một
- Chương 31: Giáo viên mới chuyển đến
- Chương 32: Mừng em quay trở về
- Chương 33: Càng cố chấp giữ trong tay, tay càng rướm máu
- Chương 34: Anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ
- Chương 35: Hai người mới giống như hẹn hò
- Chương 36: Quỷ nhỏ cũng biết sợ à?
- Chương 37: Thích anh đến điên rồi
- Chương 38: Cô giống như túi trà lọc vậy đó
- Chương 39: Sao cô dám?
- Chương 40: Đêm hôm đó chắc là thú vị lắm
- Chương 41: Thầy, đừng động!
- Chương 42: Em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?
- Chương 43: Cậu ta tên Nghiêm Thừa Thừa
- Chương 44: Thừa Thừa, nhảy cóc năm vòng
- Chương 45: Nghĩ bậy mới đỏ mặt
- Chương 46: Là Tiểu Vỹ thích tôi mới đúng
- Chương 47: Quỷ nhỏ này, thầy lo được
- Chương 48: Vò một cái, em yêu thầy
- Chương 49: Gần mực thì đen, gần đèn thì cháy
- Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!
- Chương 51: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
- Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!
- Chương 53: Cứ tưởng sẽ nhảy vào lòng người ta chứ?
- Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con
- Chương 55: Hôn
- Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?
- Chương 57: Lần này có từ chối nữa không?
- Chương 58: Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
- Chương 59: Em thích là được
- Chương 60: Giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần
- Chương 61: Mông rất tròn, rất đáng yêu
- Chương 62: Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều
- Chương 63: Này sẽ tính là không tin tưởng đối phương
- Chương 64: Bảo bối, có nhớ cậu không nào?
- Chương 65: Theo một nghề chính là duyên
- Chương 66: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
- Chương 67: Quan trọng là anh muốn hay không muốn
- Chương 68: Hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán
- Chương 69: Nếu ông ấy ngăn cấm tôi và em thì sao đây?
- Chương 70: Quả thực là một con cáo già!
- Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh
- Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường
- Chương 73: Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu
- Chương 74: Cậu là gì của tôi?
- Chương 75: Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?
- Chương 76: Không bao giờ bỏ rơi con
- Chương 77: Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi
- Chương 78: Ngài không tin tôi?
- Chương 79: Cũng chưa chắc là sự thật
- Chương 80: Cảm ơn, Vưu Kiện!
- Chương 81: Đã đến lúc bắt đầu lại rồi
- Chương 82: Chỉ là muốn nhìn một lần cuối
- Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
- Chương 84: Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được
- Chương 85: Anh muốn bảo vệ em
- Chương 86: Năm đó, Kiều Vỹ cũng như vậy
- Chương 87: Vì anh không xứng
- Chương 88: Đúng là trời cao có mắt
- Chương 89: Chú tính toán kiểu gì đấy?
- Chương 90: Không phải đã từng một lần rồi sao?
- Chương 91: Chú không sợ sao?
- Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?
- Chương 93: Đồ Của ai, người đó lấy
- Chương 94: Người tôi muốn gặp là em
- Chương 95: Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?
- Chương 96: Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút
- Chương 97: Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?
- Chương 98: Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em
- Chương 99: Giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm
- Chương 100: Ưu tiên bé con của tôi
- Chương 101: Vừa khốn nạn lại vừa đứng đắn
- Chương 102: Cậu ta về nước rồi sao?
- Chương 103: Không phải người đó thì ai cũng không được
- Chương 104: Tôi là ân nhân cứu mạng của em
- Chương 105: Chân dung của một ác quỷ
- Chương 106: Nỗi sợ vô hình trong tim anh
- Chương 107: Xem như là một nụ hôn hộ mệnh
- Chương 108: Tôi thích là được
- Chương 109: Em đã thấy vừa lòng chưa?
- Chương 110: Mau tỉnh dậy cho anh mày
- Chương 111: Lần này em phải tin tưởng tôi
- Chương 112: Bố mày ở đây, con trai
- Chương 113: Thật sự không muốn đến viếng anh
- Chương 114: Đừng để em một mình
- Chương 115: Chuỗi đau thương triền miên
- Chương 116: Mặc kệ nó đi
- Chương 117: Càng dùng kế lại càng khó có được
- Chương 118: Vì anh yêu Kiều Vỹ
- Chương 119: Anh không cần theo đuổi em nữa
- Chương 120: Để anh dạy em, chịu không?
- Chương 121: Anh về nhé
- Chương 122: Trình Thâm vẫn còn sống
- Chương 123: Anh xin lỗi
- Chương 124: Là chú mày đúng, anh sai
- Chương 125: Cậu đi về đi
- Chương 126: Ngủ đủ rồi sẽ thức dậy thôi
- Chương 127: Ngày mai…cháu lại đến thăm bác
- Chương 128: Anh dùng khổ nhục kế đi
- Chương 129: Thân là người yêu của Kiều Vỹ
- bình luận