Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái! - Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
Chương trước- Chương 1: Lời nói đầu
- Chương 1-2: Cú đập định mệnh!
- Chương 2: Em là Âu Dương Kiều Vỹ
- Chương 3: Có cậu thích hotdog thôi, mình thích thầy!
- Chương 4: Sủi cảo nóng hổi
- Chương 5: Quẻ Hạ Hạ xui xẻo
- Chương 6: Em thật ra là ai?
- Chương 7: Lời mời kết bạn
- Chương 8: Chạy trời không khỏi nắng
- Chương 9: True or Dare?
- Chương 10: Tranh Tranh tâm sự tuổi hồng
- Chương 11: Lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ
- Chương 12: Thiếu
- Chương 13: Giỏi lắm nhóc con, dám nắm thóp tôi!
- Chương 14: Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!
- Chương 15: Cả cậu…cũng đi đi!
- Chương 16: Là đồ Ngốc!
- Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
- Chương 18: Chỉ là một cái đuôi non nớt
- Chương 19: Thầy còn giận em không?
- Chương 20: Tuy cũ nhưng lợi hại
- Chương 21: Chúng tôi là Yêu Tộc
- Chương 22: Siêu năng lực của em là gì vậy?
- Chương 23: Đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em
- Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
- Chương 25: Lương Lương
- Chương 26: Anh ấy là một học sinh ưu tú
- Chương 27: Thầy thật sự rất quá đáng!
- Chương 28: Liệu anh có thể đến ôm em một cái
- Chương 29: Không phải là một người ấm áp
- Chương 30: Hai không thể thành một
- Chương 31: Giáo viên mới chuyển đến
- Chương 32: Mừng em quay trở về
- Chương 33: Càng cố chấp giữ trong tay, tay càng rướm máu
- Chương 34: Anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ
- Chương 35: Hai người mới giống như hẹn hò
- Chương 36: Quỷ nhỏ cũng biết sợ à?
- Chương 37: Thích anh đến điên rồi
- Chương 38: Cô giống như túi trà lọc vậy đó
- Chương 39: Sao cô dám?
- Chương 40: Đêm hôm đó chắc là thú vị lắm
- Chương 41: Thầy, đừng động!
- Chương 42: Em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?
- Chương 43: Cậu ta tên Nghiêm Thừa Thừa
- Chương 44: Thừa Thừa, nhảy cóc năm vòng
- Chương 45: Nghĩ bậy mới đỏ mặt
- Chương 46: Là Tiểu Vỹ thích tôi mới đúng
- Chương 47: Quỷ nhỏ này, thầy lo được
- Chương 48: Vò một cái, em yêu thầy
- Chương 49: Gần mực thì đen, gần đèn thì cháy
- Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!
- Chương 51: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
- Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!
- Chương 53: Cứ tưởng sẽ nhảy vào lòng người ta chứ?
- Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con
- Chương 55: Hôn
- Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?
- Chương 57: Lần này có từ chối nữa không?
- Chương 58: Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
- Chương 59: Em thích là được
- Chương 60: Giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần
- Chương 61: Mông rất tròn, rất đáng yêu
- Chương 62: Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều
- Chương 63: Này sẽ tính là không tin tưởng đối phương
- Chương 64: Bảo bối, có nhớ cậu không nào?
- Chương 65: Theo một nghề chính là duyên
- Chương 66: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
- Chương 67: Quan trọng là anh muốn hay không muốn
- Chương 68: Hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán
- Chương 69: Nếu ông ấy ngăn cấm tôi và em thì sao đây?
- Chương 70: Quả thực là một con cáo già!
- Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh
- Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường
- Chương 73: Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu
- Chương 74: Cậu là gì của tôi?
- Chương 75: Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?
- Chương 76: Không bao giờ bỏ rơi con
- Chương 77: Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi
- Chương 78: Ngài không tin tôi?
- Chương 79: Cũng chưa chắc là sự thật
- Chương 80: Cảm ơn, Vưu Kiện!
- Chương 81: Đã đến lúc bắt đầu lại rồi
- Chương 82: Chỉ là muốn nhìn một lần cuối
- Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
- Chương 84: Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được
- Chương 85: Anh muốn bảo vệ em
- Chương 86: Năm đó, Kiều Vỹ cũng như vậy
- Chương 87: Vì anh không xứng
- Chương 88: Đúng là trời cao có mắt
- Chương 89: Chú tính toán kiểu gì đấy?
- Chương 90: Không phải đã từng một lần rồi sao?
- Chương 91: Chú không sợ sao?
- Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?
- Chương 93: Đồ Của ai, người đó lấy
- Chương 94: Người tôi muốn gặp là em
- Chương 95: Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?
- Chương 96: Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút
- Chương 97: Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?
- Chương 98: Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em
- Chương 99: Giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm
- Chương 100: Ưu tiên bé con của tôi
- Chương 101: Vừa khốn nạn lại vừa đứng đắn
- Chương 102: Cậu ta về nước rồi sao?
- Chương 103: Không phải người đó thì ai cũng không được
- Chương 104: Tôi là ân nhân cứu mạng của em
- Chương 105: Chân dung của một ác quỷ
- Chương 106: Nỗi sợ vô hình trong tim anh
- Chương 107: Xem như là một nụ hôn hộ mệnh
- Chương 108: Tôi thích là được
- Chương 109: Em đã thấy vừa lòng chưa?
- Chương 110: Mau tỉnh dậy cho anh mày
- Chương 111: Lần này em phải tin tưởng tôi
- Chương 112: Bố mày ở đây, con trai
- Chương 113: Thật sự không muốn đến viếng anh
- Chương 114: Đừng để em một mình
- Chương 115: Chuỗi đau thương triền miên
- Chương 116: Mặc kệ nó đi
- Chương 117: Càng dùng kế lại càng khó có được
- Chương 118: Vì anh yêu Kiều Vỹ
- Chương 119: Anh không cần theo đuổi em nữa
- Chương 120: Để anh dạy em, chịu không?
- Chương 121: Anh về nhé
- Chương 122: Trình Thâm vẫn còn sống
- Chương 123: Anh xin lỗi
- Chương 124: Là chú mày đúng, anh sai
- Chương 125: Cậu đi về đi
- Chương 126: Ngủ đủ rồi sẽ thức dậy thôi
- Chương 127: Ngày mai…cháu lại đến thăm bác
- Chương 128: Anh dùng khổ nhục kế đi
- Chương 129: Thân là người yêu của Kiều Vỹ
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!
Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
Mười một giờ trưa, trời không nắng gắt, ngược lại bầu trời còn kéo mây mù âm u, giống như sắp có trận mưa rất lớn.
Không khí mát mẻ, gió thổi lùa qua những tán lá tạo ra thanh âm xào xạt. Sân trường vào giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh. Trên hành lang cũng không có bóng dáng học sinh nào.
Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đi xuống căng tin mua đồ uống lạnh. Lúc lựa chọn thức uống, cậu có lấy thêm một chai nước suối nữa.
Chúc Văn liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Mua cho ai đó?”
“Thầy Vưu.” Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt hài lòng mỉm cười, “Khi nãy có thấy thầy tập bóng cùng với mọi người, chắc chắn rất cần bổ sung nước.”
Nhìn người kia quan tâm Vưu Kiện như vậy, lòng Chúc Văn cũng nổi lên ghen tị không nhỏ. Cô bé từ trước đến giờ chưa biết cảm giác quan tâm đặc biệt đến một người là thế nào, cũng như chưa từng được người khác quan tâm đặc biệt. Cho nên có hơi tò mò về loại cảm giác vi diệu này.
Tiện tay lấy thêm một chai nước suối, Chúc Văn đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ: “Nè, cầm thêm một chai nữa đi.”
Bé con ngây ra: “Làm gì vậy?”
“Để xoa. Lát nữa thầy ấy có phũ phàng thì cũng không cần đau lòng, trực tiếp đem chai nước lạnh này xoa lên ngực, lập tức êm dịu.”
Âu Dương Kiều Vỹ không nói một lời, lườm lạnh cô bạn thân của mình. Càng ngày càng giống thân ai nấy lo mất rồi!
Đi ra đến sân bóng, hai người nhìn thấy một số nam sinh đang tụ lại một chỗ trò chuyện gì đó. Phía bên kia khung thành, Vưu Kiện đang hướng dẫn cho một bạn nào đó có vẻ rất tập trung. Hai người vây quanh quả bóng, tập luyện đủ mọi kiểu đá, cuối cùng quả bóng được sút thẳng vào khung thành một cách đẹp mắt.
Xong xuôi, nam sinh nhìn Vưu Kiện cười rất tươi.
Đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó, vẻ mặt Âu Dương Kiều Vỹ có hơi mất hứng. Bây giờ không chỉ nữ sinh mà cả nam sinh cũng yêu thích thầy ấy đến vậy nữa. Tại sao thầy lại thu hút nhiều vệ tinh quá thế? Thầy làm em mệt lắm đó, có biết không?
Chúc Văn hơi nghiêng người thì thầm: “Rồi cậu có định đưa nước cho thầy ấy không?”
“Có chứ.”
Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ lập tức chạy ra ngoài đó. Nam sinh đang nói chuyện cùng anh bỗng dừng lại, qua khóe mắt nhìn thấy người nào đó chạy đến, bèn quay đầu nhìn.
Vưu Kiện cũng làm giống cậu ta, quay qua nhìn một cái.
Trong lòng lập tức thốt lên: Trời ạ, quỷ nhỏ này ở đâu cũng có mặt được à?
Âu Dương Kiều Vỹ chạy tới nơi rồi dừng lại, trực tiếp ấn chai nước suối lạnh vào tay anh. Sau đó còn mỉm cười đầy vẻ đắc ý.
“Thầy tập mệt không?”
Nam sinh thấy hai người có vẻ quen thân với nhau, bèn chủ động lui ra chỗ khác cho cả hai được tự nhiên trò chuyện.
Vưu Kiện cúi nhìn chai nước trong tay, không khỏi cười khổ.
“Có mệt gì đâu, mới tập một chút thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn nhìn trái bóng, bỗng hỏi: “Thầy còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Vưu Kiện nhìn cậu, lại nhìn sang quả bóng đá, hồi ức xưa cũ bỗng ùa về.
Đó là hôm khai giảng, sau khi xong lễ thì anh có chạy qua tập luyện cùng với học trò của mình. Đúng lúc đó thì quả bóng lệch đường bay thẳng về phía một nam sinh, chuẩn xác đánh vào trán cậu một cái.
Ký ức xẹt qua đại não làm cho Vưu Kiện buồn cười.
“Ừ nhớ, nhưng đó là quả bóng rổ, không phải là bóng đá.”
Âu Dương Kiều Vỹ bị chỉnh cũng không ngượng, phồng má nói: “Từ hôm đó, em đã thích thầy rồi, thầy biết không?”
“Không biết.” Anh rất thành thật, thành thật đến mức khiến cho quỷ nhỏ một phút ngây người.
Nhưng đúng là như vậy. Nếu cậu không nói ra thì làm sao anh biết được chuyện này? Lúc đó anh còn chẳng quan tâm cậu là học sinh nào nữa cơ mà.
Bây giờ biết được bí mật này rồi, kì thực trong lòng Vưu Kiện cũng hơi xốn xang. Không ngờ tiếng sét ái tình là có thật.
Không gian xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường. Những nam sinh lúc nãy cũng đã sớm đi mất. Tại sân bóng chỉ còn lại hai người mà thôi.
Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy trái tim của mình đang lộp độp như lá mùa thu rơi không ngừng. Bầu không khí có hơi im lặng, cậu đành phải nghĩ nghĩ lại ngẫm ngẫm, rất lâu sau mới mở miệng nói một câu:
“Thầy có bao giờ cảm thấy em rất phiền không?”
Vưu Kiện nghe hỏi xong rất muốn bảo, ừ em phiền muốn chết. Nhưng không hiểu sao khi nói ra ngoài miệng thì nó khác hẳn.
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Vậy là vẫn có phiền rồi.”
Vưu Kiện nheo mắt lại nhìn lên bầu trời: “Ừ, đúng là có một chút. Nhưng em vẫn là trẻ con, không trách được.”
“Thầy đừng nói em là trẻ con nữa có được không? Trẻ con thì không được yêu thầy hả?”
Vưu Kiện nhìn cậu, gật đầu rất dứt khoát: “Trẻ con thì không được yêu đương. Trẻ con phải lo học hành cho thật tốt.”
Nghe thế, Âu Dương Kiều Vỹ đắc ý nói: “Thầy ơi, thành tích của em đã đứng đầu toàn trường rồi, thầy muốn em phải ở tận trời cao mới chịu sao?”
“Vậy thì…sau khi học hành tốt rồi nên lo cho tương lai.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh, im lặng một lúc mới chân thành nói: “Nhưng tương lai của em vốn dành sẵn một chỗ cho thầy rồi.”
Lần này khi nhìn bé con, anh không còn thấy sự trẻ con tinh nghịch như mọi ngày nữa. Ngược lại trong đáy mắt còn ẩn hiện một tình cảm rất chân thành, rất nghiêm túc, cũng không kém phần đáng yêu.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn cậu, không thể phủ nhận chính mình bị câu nói này làm cho xốn xang. Sau khi nhận ra bản thân đã nhìn đối phương khá lâu, anh liền đánh mắt sang một chỗ khác, cười lên đầy vẻ vô lo vô nghĩ.
“Thật ra thời thế dễ thay đổi, em cũng không cần phải chăm chăm vào một đối tượng như vậy. Hiện tại em thích thầy, nhưng sau này có khi em sẽ gặp được người khác phù hợp hơn chẳng hạn. Thật ra thì…thầy không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Anh nói xong còn dùng chai nước suối gõ lên đầu cậu một cái: “Thật đấy, đừng dính vào ông thầy này quá nhiều, không mang lại gì tốt đẹp đâu.”
Dứt lời anh nhanh chóng xoay người rời đi, một khắc cũng không quay lại nhìn cậu thêm lần nào nữa.
Một mình Âu Dương Kiều Vỹ nán lại sân bóng, nhìn theo bóng lưng đơn độc của Vưu Kiện, ánh mắt trầm xuống rất nhiều.
Những lời thầy ấy nói nghĩa là sao chứ? Sao lại không tốt đẹp như mình nghĩ? Sao lại không nên dính vào thầy quá nhiều?
Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không hiểu được, trong lòng càng trở nên ê ẩm.
…
Thời gian cứ thế trôi đi, kì thi cuối cùng cũng đến. Những môn đầu tiên trôi qua khá nhẹ nhàng. Đáng hận nhất, môn cuối cùng là môn Lịch Sử, bài học nhiều vô số kể, khiến cho hàng loạt học sinh cảm thấy nản chí vô cùng.
Buổi trưa mới đến giờ thi, cho nên buổi sáng mọi người dường như đều tập trung ôn lại bài cho thật kỹ trước khi lâm trận.
Chúc Văn hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ở dưới căng tin để ăn sáng. Hôm nay hai người ăn mì sợi, nóng hổi ngon lành, hoàn toàn khác với bánh bao ôi thiu hôm bữa.
Liếc nhìn xấp đề cương bên cạnh, Chúc Văn bất mãn nói: “Một tuần nay tớ ôn muốn bội thực môn này luôn. Cứ nhai đi nhai lại không khác gì con bò hết.”
Âu Dương Kiều Vỹ hút mì sợi, đồng tình hai tay hai chân. Cậu chỉ chỉ vào đề cương nói: “Có mấy câu rất khó nhớ, mình cũng thấy hơi nản. Lúc mới thi còn có tinh thần phấn chấn, đến gần cuối thì sức cùng lực kiệt rồi.”
Lần đầu tiên thấy học sinh ưu tú than vãn, Chúc Văn kinh ngạc tròn mắt, bắn một tim cho cậu.
“Chí lý chí lý, lần đầu chúng ta có cùng một cảm giác đó nha. Nhưng mà đóa hoa cao lãnh bảo tớ là, Lịch Sử không khó lắm đâu, chịu khó học trong đề cương là điểm cao thôi. Thề với cậu, nếu cậu ấy không phải là đóa hoa cao lãnh, tớ nhổ vào một bãi rồi! Đề cương gần hai mươi tờ, học hết được cái rắm!”
Nghe đến đoạn này, Âu Dương Kiều Vỹ không nhịn được cười một tiếng. Chúc Văn càng ngày càng lộ bản chất thật sự của mình, hoàn toàn không phải là cô bé đáng yêu ngây ngô thuần túy gì sất! Là một cô gái rất có cá tính, rất biết khẳng định mình!
“Được rồi được rồi, nghe lời đóa hoa của cậu đi, có khi sẽ được điểm cao đấy.”
Chúc Văn tuy bĩu môi phản đối, nhưng cuối cùng cũng dán mắt vào đề cương, tiếp tục học thuộc.
Đề cương này đúng là dày thật nhưng Âu Dương Kiều Vỹ đã ôn xong từ lâu rồi. Cậu có phương pháp học riêng của mình, không đến nỗi vất vả nhai đi nhai lại như Chúc Văn.
Trong lúc cô bạn niệm thần chú, cậu đứng dậy đi về phía quầy bán đồ uống, định mua một lon nước uống tráng miệng.
Đang đứng ở trước máy bán nước chọn lựa, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một hộp sữa dâu.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi xuống nhìn, sau đó liếc sang bên cạnh, nhận ra người đưa cho mình hộp sữa này chính là Vưu Kiện.
Bé con tròn mắt, hạnh phúc đến quá đột ngột, cậu không biết phải nói gì.
Vưu Kiện ngược lại tỉnh bơ ấn hộp sữa vào tay cậu rồi nói: “Nước suối đổi lại sữa dâu, ưng không?”
Trái tim hiện tại bay nhảy không ngừng. Bé con thầm hít vào một hơi, gò má đã đỏ lên như cà chua.
“Thầy…cho em hở?”
Vưu Kiện lắc đầu: “Không cho, chỉ là…huề nhau thôi.”
Được, cho hay huề nhau gì cũng là…là từ tấm lòng của thầy, là từ trái tim của thầy, đúng không?
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi giấu đi sự hạnh phúc của mình, tay mân mê hộp sữa như một báu vật.
“Em cảm ơn thầy.”
Nhìn biểu hiện sung sướng phát điên của bé con, anh sờ sờ mũi, cảm thấy nếu mình làm cái gì quá đáng hơn thì quỷ nhỏ làm sao chịu nổi đây?
“Không có gì, huề nhau thôi mà.”
Anh vẫn trưng ra bộ dạng “không phải tôi quan tâm đâu, tôi trả nợ thôi”.
Trước khi rời đi, anh còn nói: “Phúc lợi sáng sớm, nhớ thi tốt.”
Hết chương 24.
Không khí mát mẻ, gió thổi lùa qua những tán lá tạo ra thanh âm xào xạt. Sân trường vào giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh. Trên hành lang cũng không có bóng dáng học sinh nào.
Âu Dương Kiều Vỹ cùng Chúc Văn đi xuống căng tin mua đồ uống lạnh. Lúc lựa chọn thức uống, cậu có lấy thêm một chai nước suối nữa.
Chúc Văn liếc mắt nhìn qua, hỏi: “Mua cho ai đó?”
“Thầy Vưu.” Âu Dương Kiều Vỹ vẻ mặt hài lòng mỉm cười, “Khi nãy có thấy thầy tập bóng cùng với mọi người, chắc chắn rất cần bổ sung nước.”
Nhìn người kia quan tâm Vưu Kiện như vậy, lòng Chúc Văn cũng nổi lên ghen tị không nhỏ. Cô bé từ trước đến giờ chưa biết cảm giác quan tâm đặc biệt đến một người là thế nào, cũng như chưa từng được người khác quan tâm đặc biệt. Cho nên có hơi tò mò về loại cảm giác vi diệu này.
Tiện tay lấy thêm một chai nước suối, Chúc Văn đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ: “Nè, cầm thêm một chai nữa đi.”
Bé con ngây ra: “Làm gì vậy?”
“Để xoa. Lát nữa thầy ấy có phũ phàng thì cũng không cần đau lòng, trực tiếp đem chai nước lạnh này xoa lên ngực, lập tức êm dịu.”
Âu Dương Kiều Vỹ không nói một lời, lườm lạnh cô bạn thân của mình. Càng ngày càng giống thân ai nấy lo mất rồi!
Đi ra đến sân bóng, hai người nhìn thấy một số nam sinh đang tụ lại một chỗ trò chuyện gì đó. Phía bên kia khung thành, Vưu Kiện đang hướng dẫn cho một bạn nào đó có vẻ rất tập trung. Hai người vây quanh quả bóng, tập luyện đủ mọi kiểu đá, cuối cùng quả bóng được sút thẳng vào khung thành một cách đẹp mắt.
Xong xuôi, nam sinh nhìn Vưu Kiện cười rất tươi.
Đứng từ xa quan sát cảnh tượng đó, vẻ mặt Âu Dương Kiều Vỹ có hơi mất hứng. Bây giờ không chỉ nữ sinh mà cả nam sinh cũng yêu thích thầy ấy đến vậy nữa. Tại sao thầy lại thu hút nhiều vệ tinh quá thế? Thầy làm em mệt lắm đó, có biết không?
Chúc Văn hơi nghiêng người thì thầm: “Rồi cậu có định đưa nước cho thầy ấy không?”
“Có chứ.”
Nói rồi Âu Dương Kiều Vỹ lập tức chạy ra ngoài đó. Nam sinh đang nói chuyện cùng anh bỗng dừng lại, qua khóe mắt nhìn thấy người nào đó chạy đến, bèn quay đầu nhìn.
Vưu Kiện cũng làm giống cậu ta, quay qua nhìn một cái.
Trong lòng lập tức thốt lên: Trời ạ, quỷ nhỏ này ở đâu cũng có mặt được à?
Âu Dương Kiều Vỹ chạy tới nơi rồi dừng lại, trực tiếp ấn chai nước suối lạnh vào tay anh. Sau đó còn mỉm cười đầy vẻ đắc ý.
“Thầy tập mệt không?”
Nam sinh thấy hai người có vẻ quen thân với nhau, bèn chủ động lui ra chỗ khác cho cả hai được tự nhiên trò chuyện.
Vưu Kiện cúi nhìn chai nước trong tay, không khỏi cười khổ.
“Có mệt gì đâu, mới tập một chút thôi.”
Âu Dương Kiều Vỹ hai tay chắp sau lưng, nghiêng đầu nhìn nhìn trái bóng, bỗng hỏi: “Thầy còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”
Vưu Kiện nhìn cậu, lại nhìn sang quả bóng đá, hồi ức xưa cũ bỗng ùa về.
Đó là hôm khai giảng, sau khi xong lễ thì anh có chạy qua tập luyện cùng với học trò của mình. Đúng lúc đó thì quả bóng lệch đường bay thẳng về phía một nam sinh, chuẩn xác đánh vào trán cậu một cái.
Ký ức xẹt qua đại não làm cho Vưu Kiện buồn cười.
“Ừ nhớ, nhưng đó là quả bóng rổ, không phải là bóng đá.”
Âu Dương Kiều Vỹ bị chỉnh cũng không ngượng, phồng má nói: “Từ hôm đó, em đã thích thầy rồi, thầy biết không?”
“Không biết.” Anh rất thành thật, thành thật đến mức khiến cho quỷ nhỏ một phút ngây người.
Nhưng đúng là như vậy. Nếu cậu không nói ra thì làm sao anh biết được chuyện này? Lúc đó anh còn chẳng quan tâm cậu là học sinh nào nữa cơ mà.
Bây giờ biết được bí mật này rồi, kì thực trong lòng Vưu Kiện cũng hơi xốn xang. Không ngờ tiếng sét ái tình là có thật.
Không gian xung quanh bỗng dưng yên tĩnh lạ thường. Những nam sinh lúc nãy cũng đã sớm đi mất. Tại sân bóng chỉ còn lại hai người mà thôi.
Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy trái tim của mình đang lộp độp như lá mùa thu rơi không ngừng. Bầu không khí có hơi im lặng, cậu đành phải nghĩ nghĩ lại ngẫm ngẫm, rất lâu sau mới mở miệng nói một câu:
“Thầy có bao giờ cảm thấy em rất phiền không?”
Vưu Kiện nghe hỏi xong rất muốn bảo, ừ em phiền muốn chết. Nhưng không hiểu sao khi nói ra ngoài miệng thì nó khác hẳn.
“Cũng không đến nỗi nào.”
“Vậy là vẫn có phiền rồi.”
Vưu Kiện nheo mắt lại nhìn lên bầu trời: “Ừ, đúng là có một chút. Nhưng em vẫn là trẻ con, không trách được.”
“Thầy đừng nói em là trẻ con nữa có được không? Trẻ con thì không được yêu thầy hả?”
Vưu Kiện nhìn cậu, gật đầu rất dứt khoát: “Trẻ con thì không được yêu đương. Trẻ con phải lo học hành cho thật tốt.”
Nghe thế, Âu Dương Kiều Vỹ đắc ý nói: “Thầy ơi, thành tích của em đã đứng đầu toàn trường rồi, thầy muốn em phải ở tận trời cao mới chịu sao?”
“Vậy thì…sau khi học hành tốt rồi nên lo cho tương lai.”
Âu Dương Kiều Vỹ nhìn anh, im lặng một lúc mới chân thành nói: “Nhưng tương lai của em vốn dành sẵn một chỗ cho thầy rồi.”
Lần này khi nhìn bé con, anh không còn thấy sự trẻ con tinh nghịch như mọi ngày nữa. Ngược lại trong đáy mắt còn ẩn hiện một tình cảm rất chân thành, rất nghiêm túc, cũng không kém phần đáng yêu.
Vưu Kiện trầm mặc nhìn cậu, không thể phủ nhận chính mình bị câu nói này làm cho xốn xang. Sau khi nhận ra bản thân đã nhìn đối phương khá lâu, anh liền đánh mắt sang một chỗ khác, cười lên đầy vẻ vô lo vô nghĩ.
“Thật ra thời thế dễ thay đổi, em cũng không cần phải chăm chăm vào một đối tượng như vậy. Hiện tại em thích thầy, nhưng sau này có khi em sẽ gặp được người khác phù hợp hơn chẳng hạn. Thật ra thì…thầy không tốt đẹp như em nghĩ đâu.”
Anh nói xong còn dùng chai nước suối gõ lên đầu cậu một cái: “Thật đấy, đừng dính vào ông thầy này quá nhiều, không mang lại gì tốt đẹp đâu.”
Dứt lời anh nhanh chóng xoay người rời đi, một khắc cũng không quay lại nhìn cậu thêm lần nào nữa.
Một mình Âu Dương Kiều Vỹ nán lại sân bóng, nhìn theo bóng lưng đơn độc của Vưu Kiện, ánh mắt trầm xuống rất nhiều.
Những lời thầy ấy nói nghĩa là sao chứ? Sao lại không tốt đẹp như mình nghĩ? Sao lại không nên dính vào thầy quá nhiều?
Âu Dương Kiều Vỹ thật sự không hiểu được, trong lòng càng trở nên ê ẩm.
…
Thời gian cứ thế trôi đi, kì thi cuối cùng cũng đến. Những môn đầu tiên trôi qua khá nhẹ nhàng. Đáng hận nhất, môn cuối cùng là môn Lịch Sử, bài học nhiều vô số kể, khiến cho hàng loạt học sinh cảm thấy nản chí vô cùng.
Buổi trưa mới đến giờ thi, cho nên buổi sáng mọi người dường như đều tập trung ôn lại bài cho thật kỹ trước khi lâm trận.
Chúc Văn hẹn Âu Dương Kiều Vỹ ở dưới căng tin để ăn sáng. Hôm nay hai người ăn mì sợi, nóng hổi ngon lành, hoàn toàn khác với bánh bao ôi thiu hôm bữa.
Liếc nhìn xấp đề cương bên cạnh, Chúc Văn bất mãn nói: “Một tuần nay tớ ôn muốn bội thực môn này luôn. Cứ nhai đi nhai lại không khác gì con bò hết.”
Âu Dương Kiều Vỹ hút mì sợi, đồng tình hai tay hai chân. Cậu chỉ chỉ vào đề cương nói: “Có mấy câu rất khó nhớ, mình cũng thấy hơi nản. Lúc mới thi còn có tinh thần phấn chấn, đến gần cuối thì sức cùng lực kiệt rồi.”
Lần đầu tiên thấy học sinh ưu tú than vãn, Chúc Văn kinh ngạc tròn mắt, bắn một tim cho cậu.
“Chí lý chí lý, lần đầu chúng ta có cùng một cảm giác đó nha. Nhưng mà đóa hoa cao lãnh bảo tớ là, Lịch Sử không khó lắm đâu, chịu khó học trong đề cương là điểm cao thôi. Thề với cậu, nếu cậu ấy không phải là đóa hoa cao lãnh, tớ nhổ vào một bãi rồi! Đề cương gần hai mươi tờ, học hết được cái rắm!”
Nghe đến đoạn này, Âu Dương Kiều Vỹ không nhịn được cười một tiếng. Chúc Văn càng ngày càng lộ bản chất thật sự của mình, hoàn toàn không phải là cô bé đáng yêu ngây ngô thuần túy gì sất! Là một cô gái rất có cá tính, rất biết khẳng định mình!
“Được rồi được rồi, nghe lời đóa hoa của cậu đi, có khi sẽ được điểm cao đấy.”
Chúc Văn tuy bĩu môi phản đối, nhưng cuối cùng cũng dán mắt vào đề cương, tiếp tục học thuộc.
Đề cương này đúng là dày thật nhưng Âu Dương Kiều Vỹ đã ôn xong từ lâu rồi. Cậu có phương pháp học riêng của mình, không đến nỗi vất vả nhai đi nhai lại như Chúc Văn.
Trong lúc cô bạn niệm thần chú, cậu đứng dậy đi về phía quầy bán đồ uống, định mua một lon nước uống tráng miệng.
Đang đứng ở trước máy bán nước chọn lựa, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một hộp sữa dâu.
Âu Dương Kiều Vỹ cúi xuống nhìn, sau đó liếc sang bên cạnh, nhận ra người đưa cho mình hộp sữa này chính là Vưu Kiện.
Bé con tròn mắt, hạnh phúc đến quá đột ngột, cậu không biết phải nói gì.
Vưu Kiện ngược lại tỉnh bơ ấn hộp sữa vào tay cậu rồi nói: “Nước suối đổi lại sữa dâu, ưng không?”
Trái tim hiện tại bay nhảy không ngừng. Bé con thầm hít vào một hơi, gò má đã đỏ lên như cà chua.
“Thầy…cho em hở?”
Vưu Kiện lắc đầu: “Không cho, chỉ là…huề nhau thôi.”
Được, cho hay huề nhau gì cũng là…là từ tấm lòng của thầy, là từ trái tim của thầy, đúng không?
Âu Dương Kiều Vỹ mím môi giấu đi sự hạnh phúc của mình, tay mân mê hộp sữa như một báu vật.
“Em cảm ơn thầy.”
Nhìn biểu hiện sung sướng phát điên của bé con, anh sờ sờ mũi, cảm thấy nếu mình làm cái gì quá đáng hơn thì quỷ nhỏ làm sao chịu nổi đây?
“Không có gì, huề nhau thôi mà.”
Anh vẫn trưng ra bộ dạng “không phải tôi quan tâm đâu, tôi trả nợ thôi”.
Trước khi rời đi, anh còn nói: “Phúc lợi sáng sớm, nhớ thi tốt.”
Hết chương 24.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Lời nói đầu
- Chương 1-2: Cú đập định mệnh!
- Chương 2: Em là Âu Dương Kiều Vỹ
- Chương 3: Có cậu thích hotdog thôi, mình thích thầy!
- Chương 4: Sủi cảo nóng hổi
- Chương 5: Quẻ Hạ Hạ xui xẻo
- Chương 6: Em thật ra là ai?
- Chương 7: Lời mời kết bạn
- Chương 8: Chạy trời không khỏi nắng
- Chương 9: True or Dare?
- Chương 10: Tranh Tranh tâm sự tuổi hồng
- Chương 11: Lẽ nào anh không thấy, em ở đây đứng chờ
- Chương 12: Thiếu
- Chương 13: Giỏi lắm nhóc con, dám nắm thóp tôi!
- Chương 14: Tình yêu lấp đầy bao tử là có thật!
- Chương 15: Cả cậu…cũng đi đi!
- Chương 16: Là đồ Ngốc!
- Chương 17: Em vẫn sẽ thích thầy
- Chương 18: Chỉ là một cái đuôi non nớt
- Chương 19: Thầy còn giận em không?
- Chương 20: Tuy cũ nhưng lợi hại
- Chương 21: Chúng tôi là Yêu Tộc
- Chương 22: Siêu năng lực của em là gì vậy?
- Chương 23: Đằng nào rồi cũng…sẽ thuộc về em
- Chương 24: Nước suối đổi lại sữa dâu
- Chương 25: Lương Lương
- Chương 26: Anh ấy là một học sinh ưu tú
- Chương 27: Thầy thật sự rất quá đáng!
- Chương 28: Liệu anh có thể đến ôm em một cái
- Chương 29: Không phải là một người ấm áp
- Chương 30: Hai không thể thành một
- Chương 31: Giáo viên mới chuyển đến
- Chương 32: Mừng em quay trở về
- Chương 33: Càng cố chấp giữ trong tay, tay càng rướm máu
- Chương 34: Anh cứu bởi vì người đó là Kiều Vỹ
- Chương 35: Hai người mới giống như hẹn hò
- Chương 36: Quỷ nhỏ cũng biết sợ à?
- Chương 37: Thích anh đến điên rồi
- Chương 38: Cô giống như túi trà lọc vậy đó
- Chương 39: Sao cô dám?
- Chương 40: Đêm hôm đó chắc là thú vị lắm
- Chương 41: Thầy, đừng động!
- Chương 42: Em có lúc cũng đáng yêu thật đấy nhỉ?
- Chương 43: Cậu ta tên Nghiêm Thừa Thừa
- Chương 44: Thừa Thừa, nhảy cóc năm vòng
- Chương 45: Nghĩ bậy mới đỏ mặt
- Chương 46: Là Tiểu Vỹ thích tôi mới đúng
- Chương 47: Quỷ nhỏ này, thầy lo được
- Chương 48: Vò một cái, em yêu thầy
- Chương 49: Gần mực thì đen, gần đèn thì cháy
- Chương 50: Trôi mất rồi ai theo thầy nữa!
- Chương 51: Hình như tôi thích em rồi, làm sao bây giờ?
- Chương 52: Gặp người như vậy, tuyệt đối tránh xa!
- Chương 53: Cứ tưởng sẽ nhảy vào lòng người ta chứ?
- Chương 54: Thật lòng mà nói thầy có hơi đau lòng đấy, bé con
- Chương 55: Hôn
- Chương 56: Tôi ghê tởm đến như vậy ư?
- Chương 57: Lần này có từ chối nữa không?
- Chương 58: Âu Dương Kiều Vỹ, em thắng rồi!
- Chương 59: Em thích là được
- Chương 60: Giống bố dẫn con trai đi chơi cuối tuần
- Chương 61: Mông rất tròn, rất đáng yêu
- Chương 62: Hôn chồi non đáng yêu mềm mại hơn nhiều
- Chương 63: Này sẽ tính là không tin tưởng đối phương
- Chương 64: Bảo bối, có nhớ cậu không nào?
- Chương 65: Theo một nghề chính là duyên
- Chương 66: Giống một đóa bách hợp thủy tinh
- Chương 67: Quan trọng là anh muốn hay không muốn
- Chương 68: Hương vị mới nào cũng sẽ đến lúc nhàm chán
- Chương 69: Nếu ông ấy ngăn cấm tôi và em thì sao đây?
- Chương 70: Quả thực là một con cáo già!
- Chương 71: Tôi thật sự đã yêu thầm anh
- Chương 72: Vốn dĩ là điều rất bình thường
- Chương 73: Tôi không phải là người kiên nhẫn đâu
- Chương 74: Cậu là gì của tôi?
- Chương 75: Là thằng khốn nào dám động vào người của Vưu Kiện này?
- Chương 76: Không bao giờ bỏ rơi con
- Chương 77: Người đẹp thì hoa cũng phải đẹp thôi
- Chương 78: Ngài không tin tôi?
- Chương 79: Cũng chưa chắc là sự thật
- Chương 80: Cảm ơn, Vưu Kiện!
- Chương 81: Đã đến lúc bắt đầu lại rồi
- Chương 82: Chỉ là muốn nhìn một lần cuối
- Chương 83: Anh say rồi, Vưu Kiện
- Chương 84: Tôi thích anh được thì cũng bỏ anh được
- Chương 85: Anh muốn bảo vệ em
- Chương 86: Năm đó, Kiều Vỹ cũng như vậy
- Chương 87: Vì anh không xứng
- Chương 88: Đúng là trời cao có mắt
- Chương 89: Chú tính toán kiểu gì đấy?
- Chương 90: Không phải đã từng một lần rồi sao?
- Chương 91: Chú không sợ sao?
- Chương 92: Vậy ý là em muốn tôi hơn quà của tôi sao?
- Chương 93: Đồ Của ai, người đó lấy
- Chương 94: Người tôi muốn gặp là em
- Chương 95: Nói tôi nghe, em và nó là thế nào?
- Chương 96: Ủng hộ người trong lòng anh mày một chút
- Chương 97: Đừng nói là anh thất tình đấy nhé?
- Chương 98: Bé con, bỗng nhiên tôi lại thấy nhớ em
- Chương 99: Giám đốc của Quý Phi họ Nghiêm
- Chương 100: Ưu tiên bé con của tôi
- Chương 101: Vừa khốn nạn lại vừa đứng đắn
- Chương 102: Cậu ta về nước rồi sao?
- Chương 103: Không phải người đó thì ai cũng không được
- Chương 104: Tôi là ân nhân cứu mạng của em
- Chương 105: Chân dung của một ác quỷ
- Chương 106: Nỗi sợ vô hình trong tim anh
- Chương 107: Xem như là một nụ hôn hộ mệnh
- Chương 108: Tôi thích là được
- Chương 109: Em đã thấy vừa lòng chưa?
- Chương 110: Mau tỉnh dậy cho anh mày
- Chương 111: Lần này em phải tin tưởng tôi
- Chương 112: Bố mày ở đây, con trai
- Chương 113: Thật sự không muốn đến viếng anh
- Chương 114: Đừng để em một mình
- Chương 115: Chuỗi đau thương triền miên
- Chương 116: Mặc kệ nó đi
- Chương 117: Càng dùng kế lại càng khó có được
- Chương 118: Vì anh yêu Kiều Vỹ
- Chương 119: Anh không cần theo đuổi em nữa
- Chương 120: Để anh dạy em, chịu không?
- Chương 121: Anh về nhé
- Chương 122: Trình Thâm vẫn còn sống
- Chương 123: Anh xin lỗi
- Chương 124: Là chú mày đúng, anh sai
- Chương 125: Cậu đi về đi
- Chương 126: Ngủ đủ rồi sẽ thức dậy thôi
- Chương 127: Ngày mai…cháu lại đến thăm bác
- Chương 128: Anh dùng khổ nhục kế đi
- Chương 129: Thân là người yêu của Kiều Vỹ
- bình luận