Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận - Chương 1: Hồng nhan bạc phận

Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận Chương 1: Hồng nhan bạc phận
Ngoài trời gió se se lạnh, từng đợt thổi qua, những đám mây đen dần dần kéo đến khiến trời đất bỗng chốc trở nên âm u, có vẻ như lại sắp có một cơn mưa lớn trút xuống, bên ngoài chỉ còn lại vài bóng người loe hoe, ngang qua sạp bánh nướng cũng không thèm liếc nhìn một cái, chỉ vội vã trở về nhà tránh mưa.

Sở Lang Phi xoay tay trở bánh, chốc chốc lại thở dài một hơi. Ngày hôm nay có lẽ sẽ không ai mua bánh của cô nữa, thầm than trách ông trời không có lòng thương người.

Sở Lang Phi là một cô gái mang nét đẹp ôn nhu, thuần khiết, mái tóc đen dài xoã ngang lưng, cô có một khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt biếc man mác nỗi buồn, dáng người thanh mảnh tựa như ánh hoàng hôn ban chiều. Cô khoác lên người một bộ trang phục giản dị, có hơi cũ kĩ, chiếc áo sơ mi màu xám cùng quần jean màu xanh đơn điệu, tất cả tạo nên một cô gái nhẹ nhàng, thanh lịch.

Lang Phi đứng dưới sạp bánh nhỏ, thành thục nướng những chiếc bánh trên vỉ nướng, hương thơm nghi ngút, chỉ đáng tiếc không có người nào đến mua. Thường ngày cũng có nhiều người đến mua bánh của cô vì chúng đẹp mắt và ngon miệng, nhưng hôm nay thời tiết xấu nên cũng chẳng ai có tâm trạng thưởng thức chúng.

Cô chán nản định dọn dẹp sạp bánh nướng để trở về nhà thì đột nhiên phía xa có vài thanh niên ăn mặc không giống con nhà lành, khuôn mặt đểu cáng bước lại gần chỗ cô, có tên còn dùng tay cầm bánh nướng của cô lên mà cười cợt.

"Cô em xinh đẹp đến thế mà lại phải nai lưng ra bán bánh nướng ngoài lề đường như vậy, thiệt là đáng tiếc."

Lang Phi ngước nhìn những tên bặm trợn trước mặt, cô biết chúng không phải loại tốt lành muốn đến mua bánh của mình, chỉ lắc đầu tiếp tục dọn đồ, cố tỏ ra bình tĩnh.

"Xin lỗi mấy anh, hôm nay tôi đóng cửa sớm, có gì ngày mai quay lại sau nha."

Thanh niên trông giống như một kẻ nghiện ngập, đột nhiên nắm lấy tay cô.

"Thôi nào, bán bánh làm gì cho cực, đi với tụi anh một đêm, đảm bảo em sẽ thích."

Lang Phi giãy giụa ra khỏi tay hắn, trừng mắt.

"Nếu các người không mau đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Đám người kia vẫn ngoan cố không bỏ tay cô ra, còn cố tình đụng chạm khiến Lang Phi tức giận la lên, mấy chiếc bánh nướng trên bàn cũng bị va chạm mà rơi xuống đất hết thảy, đều không thể ăn được nữa.

"Bỏ tay mấy người ra, tôi đã có chồng rồi!"

Lang Phi gằn lên.

Đám thanh niên sờ sờ khuôn mặt cô, cười cợt.

"Trời ơi, có chồng rồi mà vẫn còn xinh xắn thế này hả, bọn anh cũng muốn thử cảm giác với phụ nữ đã có chồng."

Lang Phi cố sức đẩy bọn chúng ra nhưng không thể, cô dùng mọi cách để thoát thân, còn cắn vào tay của một tên khiến hắn đau đớn tát cô một cái.

Bỗng dưng có một giọng nữ vang lên ở phía xa.

"Tôi đã báo cảnh sát rồi, nếu các người còn không mau đi thì đừng trách bị còng tay vào tù."

Một cô gái có khuôn mặt ưa nhìn với mái tóc ngắn nhuộm màu vàng, nhìn có vẻ trạc tuổi Lang Phi, cô bước đến, trên tay cầm chiếc điện thoại huơ huơ doạ đám người kia.

Bọn chúng nghe vậy, ba chân bốn cẳng chạy mất, để lại Lang Phi vẫn còn hơi hoảng sợ, chưa hồi thần hoàn toàn.

Lang Phi khẽ cười nhẹ, khuôn mặt cô gái toát lên một nét buồn xa xăm, nhặt nhặt mấy cái bánh dưới đất lên, phủi phủi tiếc nuối.



"Không thể bán được nữa rồi..."

Lại ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt.

"Cảm ơn cậu, Mỹ Hồng, nếu không có cậu chắc tớ cũng không biết làm sao."

Mỹ Hồng nghiêm mặt, đỡ Lang Phi dậy, còn xoa xoa vết thương lúc nãy do chống cự với đám người kia để lại, hỏi han cô.

"Cậu không sao chứ? Bị thương rồi nè, phải sức thuốc mới được."

Lang Phi cười cười lắc đầu, rụt tay lại.

"Không sao đâu, cậu đừng lo, tớ không mỏng manh vậy đâu, chỉ là một vết thương ngoài da thôi!"

Mỹ Hồng cau mày đỡ cô đứng dậy.

"Còn nói không có sao, nhìn bộ dạng của cậu đi, so với cái tên chồng suốt ngày ăn mặc bóng bẩy của cậu chẳng giống chút nào, bộ đồ trên người cậu cũng đã mặc lâu lắm rồi, cũng vừa vặn có thể vứt đi."

Lang Phi vén tóc qua một bên, để lộ khuôn mặt thanh tú, chỉnh chu lại trang phục đang mặc, thu dọn lại đồ đạc xong hết thảy mới nắm lấy tay của Mỹ Hồng.

"Chồng mình không giống như cậu nghĩ đâu, anh ấy chỉ là muốn chăm chút cho bản thân hơn, chắc là sợ tớ chê anh ấy thôi mà."

Mỹ Hồng vừa đi cùng Lang Phi vừa nhíu mày nói thẳng.

"Cậu thật sự nghĩ hắn ta tốt đến vậy hả? Việc nhà không làm suốt ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi với chăm chút ngoại hình của mình, để vợ phải bôn ba bên ngoài kiếm tiền nuôi hắn, cậu không thấy tức giận chút nào sao?

Cậu không thấy trời sắp đổ mưa rồi ư? Vậy mà giờ này cậu còn ngoài đường bán bánh nướng, không biết đã ăn đủ no chưa nữa."

Lang Phi ngã vào vai Mỹ Hồng, cười híp mắt giống như một chú mèo con kháu khỉnh.

"Tớ đã ăn bánh nướng trước đó rồi, no lắm, không sao hết. Cậu đừng nói anh ấy như vậy, anh ấy đôi khi cũng bận bịu lắm, cả ngày không mấy khi được về nhà, dẫn đến nhiều lúc stress nổi giận với tớ nữa mà."

Mỹ Hồng lắc đầu bĩu môi.

"Thiệt hết nói nổi cậu."

Sau đó trời không có mưa, cả hai cùng nhau dạo chơi quanh công viên rất vui vẻ, Lang Phi còn cùng đi với Mỹ Hồng mua sắm quần áo, thật ra chỉ có Mỹ Hồng mua, còn cô thì đứng bên cạnh nhận xét và đánh giá.

Lang Phi quen biết Mỹ Hồng từ thời còn đi học, cả hai cơ hồ rất thân thiết với nhau, ngồi chung ăn chung học chung không bao giờ tách rời.

Thời đó, Lang Phi là một nữ sinh vừa học giỏi lại đẹp người, được rất nhiều nam sinh theo đuổi, mấy bạn nữ khác cũng ngưỡng mộ cô không ngớt.

Còn Mỹ Hồng lại xui xẻo bị một đại tỷ trong trường ức hiếp, không ai dám chơi cùng cô, chỉ riêng Lang Phi dám đứng lên đối mặt chống lại bọn họ giúp đỡ Mỹ Hồng, từ đó Mỹ Hồng liền bám lấy Lang Phi như sam, cả hai nhanh chóng trở thành đôi bạn thân nhất.

Lang Phi gặp Bạc Gia Kiệt, cô yêu hắn, chấp nhận vì hắn mà từ bỏ tất cả, trở thành một người vợ hiền ở bên cạnh hắn, làm lụng tươm tất từ nhà cửa cho đến việc đi làm kiếm tiền để duy trì cuộc sống.



Bản thân rất hạnh phúc khi có được người yêu như Lang Phi, lại xinh đẹp giỏi giang, hắn nói nếu cô đồng ý cưới hắn thì hắn sẽ vì cô mà làm mọi thứ, sẽ trở thành một người chồng tốt, quan tâm đến gia đình.

Thế mà khi Lang Phi bước vào nhà Bạc Gia Kiệt, chỉ hơn ba tháng thái độ của hắn đối với cô hoàn toàn thay đổi, hắn cả ngày lười nhác ngồi một góc chờ cơm, chờ tiền mà Lang Phi cực khổ bôn ba bên ngoài kiếm về.

Hắn trở nên cáu gắt, đối với mọi thứ nhỏ nhặt đều mắng chửi cô, nói cô vô công rỗi việc, nói cô suốt ngày chỉ biết làm với lụng, vợ người ta ăn mặc xinh đẹp quyến rũ biết chừng nào, còn Lang Phi cả ngày chỉ mặc mấy bộ đồ thô sơ cũ kĩ.

Bạc Gia Kiệt chăm sóc ngoại hình bóng bẩy, cả ngày ra khỏi nhà không rõ là đi đâu, Lang Phi dọn dẹp nhà cửa sau đó ra sạp bánh nướng, rồi lại trở về, nấu cơm nước để sẵn trên bàn, từ nóng tới nguội rồi lại lạnh tanh hắn mới trở về, có hôm về người toàn mùi rượu, miệng không ngừng mắng nhiếc Lang Phi là con ở, đến khi tỉnh rượu thì mới xin lỗi qua loa, Lang Phi cũng đành gật đầu không tính toán, cho rằng đàn ông khi nhậu say nói năng linh tinh cũng là thường thấy.

Lang Phi luôn nhẫn nhịn, cam chịu, không phải bởi vì cô nhu nhược, cô từng bảo mẹ cô không cần lo lắng, đảm bảo rằng người cô lấy là một người chồng tốt, cho nên cô phải cố gắng giữ lấy gia đình nhỏ của mình, cô nghĩ rằng sẽ có một ngày Bạc Gia Kiệt sẽ nhận ra và thay đổi.

Hôm đó, Lang Phi bị Bạc Gia Kiệt mắng chửi vì không bán được bánh, hắn đâu biết rằng cô còn suýt bị đám côn đồ xâm hại.

Cô chỉ gật đầu im lặng, nhận hết phần lỗi về mình, cô tin rằng sự hy sinh của mình rồi sau này Bạc Gia Kiệt sẽ nhận ra.

Nhưng cô đã sai.

Ngày hôm đó, cô bị sốt, cả cơ thể nóng ran, mặc chiếc áo khoác mỏng ở ngoài trời lạnh cố gắng bán hết số bánh rồi mới trở về nhà, cũng may hôm nay khách đến nhiều nên có thể về sớm hơn mọi ngày.

Cả người mệt mỏi, cơ thể rã rời, tựa như sắp không chịu được nữa.

Sở Lang Phi day day trán, gắng gượng mở cửa ra, bên trong nhà hơi tối, có lẽ Bạc Gia Kiệt vẫn chưa trở về.

Đột nhiên bên trong nhà phát ra một giọng nam và nữ.

Lang Phi nhận thấy điểm khác thường, khe khẽ bước vào không gây ra tiếng động, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Cô không tin vào mắt mình, một bên là người chồng cô luôn hy sinh tất cả vì hắn, một bên là người bạn mà cô xem như chị em ruột thịt, Mỹ Hồng đang cùng nhau hoan ái, đụng chạm xác thịt, những tiếng rên rỉ không ngừng vang lên.

Mỹ Hồng ngửa mặt lên trời làm ra một sắc thái dâm dục, cố tình hỏi.

"Anh yêu, chúng ta hôm nay làm chuyện này ở ngay trong nhà, em sợ cô ta lỡ như biết được..."

Bạc Gia Kiệt vừa thở hổn hển vừa nói:

"Em đừng lo, giờ này cô ta chưa về đâu, cứ thoả sức chơi đùa đi, mà cho dù con nhỏ ngu ngốc đó biết được thì sao chứ, cũng chả sao cả, haha."

Mỹ Hồng lại rên lên một tiếng, nói đứt khúc:

"Em và cô ta giả vờ thân thiết với nhau bao lâu nay cũng mệt lắm, rồi còn mối quan hệ của anh và em đến khi nào mới được công khai đây, em không muốn lén lén lút lút nữa, hức hức..."

Bạc Gia Kiệt làm ra một khuôn mặt gian tà.

"Em yên tâm, anh sẽ li dị cô ta sớm thôi, có được không cục cưng?"

Mỹ Hồng cười ha hả, đột nhiên nghiêng đầu về phía bên cạnh, nhìn thấy Lang Phi đang đứng trước cửa phòng, bộ dạng yếu ớt vì vẫn đang sốt cao, nhưng hai tay lại run run nắm chặt lấy khoé cửa, đôi mắt đã đỏ hoe như muốn xông tới lấy mạng hai kẻ không chút liêm sỉ kia.
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận