Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi - Chương 1: Gặp lại tại đồn cảnh sát
Chương trướcTiếng giày cao gót lộp cộp vang lên cùng tiếng thở phì phò vì chạy quá nhanh của người con gái dừng trước cửa một đồn cảnh sát.
Ở bên trong đồn vang vọng tiếng cãi nhau chói tai của một người con gái ăn mặc theo phong cách tomboy và một người con trai bị thương ở vùng đầu đang làm chấn động.
“Muốn tôi xin lỗi? Anh đừng mơ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối tình dục”
“Quấy rối tình dục?! Quấy rối cô ư? Cô cũng không về nhà mà soi lại gương đi, cô có gì mà tôi phải quấy rối à? Nhìn có chỗ nào giống con gái không? Nếu không phải tôi đỡ cô thì bây giờ cô còn ở đây la hét om sòm với tôi hay sao?”
“Đỡ tôi? Có ai đỡ ở ngực không? Biến thái mà còn ra vẻ tốt bụng nữa hả? Tôi hôm nay phải tẩn anh một trận mới vừa lòng hả dạ..”
Đúng lúc đó, tiếng nói vọng lại của người con gái tên Đường Tịnh Nhu làm cho cuộc cãi vã dừng hẳn, đồn cảnh sát cũng im lặng trở lại.
“Tiêu Nhất Nam, cậu lại gây ra chuyện gì nữa vậy hả? Cậu có biết đây là lần thứ bao nhiêu trong năm tớ phải đến đồn cảnh sát để bảo lãnh cậu không?”
Cô nàng tên Tiêu Nhất Nam kia nghe thấy tiếng nói quen thuộc liền nhanh chân nấp ra đằng sau lưng của một viên cảnh sát mà giơ ngón tay ra chỉ chỉ về phía người đàn ông lúc nãy.
“Tiểu Nhu, cậu nghe tớ giải thích đi, lần này thật sự không phải tớ cố ý gây chuyện, là do tên biến thái này quấy rối tình dục tớ…”
“Cái tướng như đàn ông của cô, có cho tôi cũng không thèm” Người con trai kia cau có mặt mày liền cãi lại.
Đường Tịnh Nhu đưa tay kéo cổ áo của cô nàng tomboy kia ra đứng về phía mình mà dí đầu cô ấy cùng nhau cúi xuống xin lỗi.
“Chú Lưu, ngại quá, Nhất Nam lại làm phiền mọi người rồi”
Viên cảnh sát kia đứng giữa hai con người “máu liều nhiều hơn máu não” này mà ngán ngẩm, dường như ông đã quá quen với sự xuất hiện của cô nàng này ở đây mất rồi.
“Không sao, quen cả rồi”
Lúc sau, giọng nói của viên cảnh sát nghiêm túc trở lại.
“Con bé này đánh người ta bị thương như vậy, lại còn không chịu giải quyết riêng tư, cháu đến rồi thì mau khuyên nó đi, đừng mạnh miệng nữa”
“Tôi cũng nói luôn, không xin lỗi tôi thì tôi sẽ không chấp nhận giải quyết riêng đâu” Người con trai kia vừa xoa xoa chỗ bị thương vừa nói.
“Người nên xin lỗi là anh đấy, rõ ràng là anh sàm sỡ tôi, tôi làm vậy là phòng vệ chính đáng!” Tiêu Nhất Nam vẫn không chịu thua tiếp tục cãi bướng.
Lúc này, Đường Tịnh Nhu đứng bên cạnh mới ngẩng đầu lên thì phát hiện người con trai kia không ai khác lại là người quen hồi trước Tạ Thần Phong.
“Đường Tịnh Nhu? Là chị sao? Sao chị lại ở đây?” Tạ Thần Phong ngỡ ngàng.
Sau bấy nhiêu câu hỏi của Tạ Thần Phong, Tịnh Nhu không đáp mà chỉ đứng như trời chồng nhìn cậu, hai người cứ đứng như vậy một lúc lâu đến cả Tiêu Nhất Nam ở giữa cũng thấy tò mò. Lẽ nào hai người họ quen nhau?
Trong thâm tâm của Đường Tịnh Nhu lúc này liền hiện lên một suy nghĩ: Tạ Thần Phong ở đây vậy có phải “anh ấy” cũng sẽ đến đúng không?
Đường Tịnh Nhu tiếp tục cúi xuống cho đến khi nhìn thấy đôi giày da màu đen đang tiến vào cùng với giọng nói quen thuộc.
“Tạ Thần Phong, thân là đàn ông mà đến đánh nhau cũng bị đánh đến sứt đầu mẻ trán, cậu có vẻ càng ngày càng sa sút rồi thì phải nhỉ?”
Tạ Thần Phong bỏ mặc lời nói châm biếm của Sở Hạo Dương mà đưa tay ra hiệu chỉ chỉ về phía đằng sau. Anh ngay lập tức quay đầu lại thì bất ngờ nhìn thấy bóng hình thân thuộc mà anh vẫn khắc cốt ghi tâm đang đứng ở đây.
Đường Tịnh Nhu vì sự xuất hiện của anh mà sắc mặt kém đi trông thấy, cứ cúi gằm mặt xuống để che đậy đi sự run rẩy. Tiêu Nhất Nam thấy vậy nhanh chóng lên tiếng hỏi han.
“Tiểu Nhu, cậu sao vậy? Sao sắc mặt cậu lại kém như thế?”
“Tớ không sao, chúng ta mau giải quyết vấn đề trước mắt đã”
Đường Tịnh Nhu nhủ thầm trong lòng rằng phải nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi rời khỏi đây nếu không cô sẽ bị ngã quỵ ra mất.
Sở Hạo Dương bên kia thì sa sầm mặt mày nghe những lời nói thâm tình của Tiêu Nhất Nam dành cho Tịnh Nhu mà khó chịu. Người này… lẽ nào là bạn trai mới của cô sao? Trông rõ gầy gò lại còn ẻo lả!
Một lúc sau, Đường Tịnh Nhu muốn chuyện này nhanh kết thúc nên đã lên tiếng phá tan bầu không khí khó chịu này.
“Tạ Thần Phong, tôi thay mặt Nhất Nam gửi lời xin lỗi đến cậu, chúng tôi sẽ bồi thường chi phí thuốc men, nể mặt tôi chuyện này giải quyết riêng được không”
“Tất nhiên nếu đã là người quen biết…”
Tạ Thần Phong cũng không muốn chuyện bé xé ra to nên đành lên tiếng định giảng hoà nhưng ngờ đâu cậu chưa nói hết câu Sở Hạo Dương đã chen ngang.
“Vết thương của Tạ Thần Phong ít nhất cũng là chấn động não ở mức trung bình, cậu ta ra tay nặng như vậy rõ ràng là cố ý gây thương tích”
“Muốn giải quyết riêng? E là không được”
Sau đó anh liền quay người về phía người luật sư đằng sau mà ra lệnh: “Luật sư Mặc, đưa Tạ Thần Phong đến bệnh viện kiểm tra chi tiết, rồi sau đó chuẩn bị khởi kiện”
“Vâng, Sở tổng”
Sở Hạo Dương nói xong liền sải bước đi qua người cô để ra bên ngoài, khuôn mặt ngơ ngác của Đường Tịnh Nhu nãy giờ mới bừng tỉnh khi nghe hai từ “khởi kiện” phát ra từ miệng anh. Cô nhanh chân xoay người đi đằng sau anh gọi với theo.
“Đợi đã…Sở tổng, chúng ta nói chuyện đi”
Sở Hạo Dương nghe hai từ “Sở tổng” của Đường Tịnh Nhu mà không khỏi nhăn mày, anh nghiêng người thuận tay hất bàn tay cô vẫn đang với tới rồi nói bằng giọng điệu xa cách.
“Vị tiểu thư này là ai vậy? Chúng ta có quen nhau sao?”
Đường Tịnh Nhu vì để đuổi kịp Sở Hạo Dương mà chạy khá nhanh, bàn tay vừa nãy bị anh vô tình hất ra khiến cô chao đảo, ngã dúi người về phía trước, bất ngờ nằm gọn lỏn trong vòng tay ấm áp của anh. Anh đưa tay ôm lấy cả người cô sau đó cất giọng.
“Vội vàng ôm ấp vậy sao? Xem ra người bạn đó rất quan trọng với cô”
“Tôi không có ý đó…”
Đường Tịnh Nhu ngẩng đầu lên định giải thích nhưng Sở Hạo Dương lại nhanh hơn, một tay ôm chặt eo cô, một tay nâng mặt cô lên đối diện với mình rồi bất thình lình áp môi xuống mà hôn khiến Tịnh Nhu giật thót.
“Ưm… ưm…”
Nụ hôn ban đầu có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng sau đó không biết một thế lực vô hình nào mà khiến Sở Hạo Dương tiếp tục ép chặt Đường Tịnh Nhu vào trong lòng mặc cho cô có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa vẫn nhất quyết không thả mà ngược lại còn khiến nụ hôn càng thêm sâu hơn.
Đường Tịnh Nhu kinh hồn bạt vía, cố gắng chống cự kịch kiệt nhưng cũng không thoát nổi, cuối cùng vì khó thở mà cô đã dùng sức lực cuối cùng của mình cố gắng đẩy anh ra rồi tặng cho anh một bạt tai vang dội.
Chát.
Nhìn thấy một bên má của Sở Hạo Dương vì cái tát của cô làm cho sưng đỏ, Đường Tịnh Nhu không thèm để ý mà chỉ miết nhẹ đi đôi môi bị hôn đến sưng tếu lên, đỏ mặt tía tai quát anh.
“Sở Hạo Dương, anh làm cái gì vậy hả?”
Sở Hạo Dương nhìn biểu cảm trên gương mặt cô lúc này mà thích thú, đưa tay quệt nhẹ môi rồi nhếch mép.
“Đường Tịnh Nhu, đến bây giờ cô còn tỏ vẻ thanh cao làm gì chứ?”
“Nói đi, cô còn muốn nói gì với tôi?”
Đường Tịnh Nhu bây giờ mới nhớ ra mục đích chính đuổi theo anh ra tận đây là gì, liền cúi mặt nói lắp bắp.
“Tại sao? Tại sao anh lại muốn khởi kiện Nhất Nam?”
“Sao tôi không thể khởi kiện cậu ta? Tạ Thần Phong là anh em của tôi, bị cậu ta làm cho bị thương ra nông nỗi này tôi cũng cần phải có thể diện chứ!” Sở Hạo Dương dửng dưng đáp trả.
“Tôi xin lỗi thay cậu ấy! Coi như anh nể mặt tôi có thể bỏ qua cho cậu ấy không?”
“Có vẻ như cô rất quan tâm cậu ta? Vậy thì tôi lại càng không thể bỏ qua”
Sở Hạo Dương thuận thế tiến lên vài bước, Đường Tịnh Nhu cũng theo phản xạ mà lùi lại vài bước cho đến khi anh cất lời mới dừng lại.
“Lúc trước, cô vô duyên vô cớ đá tôi không thương tiếc, bây giờ lại muốn cầu xin tôi?”
“Vô duyên vô cớ? Đá anh? Anh đừng có mà vừa ăn cắp vừa la làng! Sở Hạo Dương rốt cuộc anh còn muốn thế nào?”
Sở Hạo Dương cúi thấp người xuống mà thì thầm vào tai cô.
“Cô gái ngốc, tôi muốn thế nào chẳng lẽ cô còn không biết sao? Chắc cô vẫn nhớ chung cư của tôi ở đâu chứ?”
“Trước 12h trưa mai, tôi mong có thể thấy cô ở nhà tôi, có khởi kiện hay không thì còn phải xem biểu hiện của cô có làm hài lòng tôi khiến tôi xem xét lại không đã”
Đường Tịnh Nhu nghe điều kiện của Sở Hạo Dương xong mà cứ thơ thẩn chôn chân tại chỗ đó rồi nhìn bóng lưng anh xa dần.
Đúng lúc này, vị luật sư của anh cũng dìu Tạ Thần Phong đi từ đồn cảnh sát ra, cô vẫy vẫy tay tạm biệt qua loa rồi thôi. Cô cứ đứng đó nhìn chiếc xe của họ dần biến mất vào đường phố chật ních ngoài kia, đến khi Tiêu Nhất Nam chạm nhẹ vai cô thì cô mới hoàn hồn.
“Tịnh Nhu, nói thật đi, có phải hai người có chuyện gì phải không?”
Đường Tịnh Nhu mới từ từ xoay người lại, mắng té tát Tiêu Nhất Nam khiến cô nàng bịt tai không kịp.
“Có cái đầu cậu. Đây là lần thứ mấy rồi? Lần sau cậu ngủ ở đồn cảnh sát luôn đi”
Sau đó, Đường Tịnh Nhu mặc kệ cô nàng ở đó mà đi mất dạng khiến cô ấy đuổi với theo mà cứ thở hồng hộc.
_______________
P/s: Tạ Thần Phong: Có cho cũng không thèm ?
Bà tác giả: Sau này có thèm cũng không cho ?