Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi - Chương 12: Sấy tóc (H)

Người Yêu Cũ, Em Đừng Hòng Chạy Thoát Khỏi Tôi Chương 12: Sấy tóc (H)
Khuyến cáo chương này không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi. Còn ai vẫn muốn đọc thì chuẩn bị mũ bảo hiểm nhớ… ?

_______________

Ngày hôm sau

Trên đường đến tập đoàn, Tạ Thần Phong đột nhiên vỗ vai Sở Hạo Dương cái “bộp” khiến anh nhăn mày, cậu ta sợ cái ánh mắt sắc lẹm của anh nên không dám lằng nhằng, đưa ra trước mặt anh hình ảnh tin nhắn wechat giữa cậu ta và Tiêu Nhất Nam. Tin nhắn hiển thị hình ảnh Tịnh Nhu đang chăm chú vào máy tính làm việc cùng với lời nhắn.

“Giao lại cho anh Dương của anh!”

Sở Hạo Dương ngay lập tức bắt Tạ Thần Phong gửi ảnh cho anh. Ngay khi ảnh vừa được gửi đến Sở Hạo Dương đã bắn tiền vào tài khoản của Tạ Thần Phong. Nhìn thấy tiền, Tạ Thần Phong mắt sáng như đèn pha ô tô, gật đầu lia lịa.

“Anh Dương, anh đừng lo. Em sẽ cố gắng hết sức…”

Sở Hạo Dương cũng không quan tâm đến sự nhí nhố của Tạ Thần Phong, mắt vẫn chăm chăm nhìn hình ảnh của cô, anh lưu về máy rồi thay luôn bức ảnh gia đình thành ảnh của cô, cười mỉm suốt dọc đường đi đến tập đoàn khiến Tạ Thần Phong ngồi cạnh nổi hết da gà.

3 ngày sau

Vì không muốn chậm trễ bản thảo thiết kế cho nên trong 3 ngày vừa rồi, từ sáng đến đêm Tịnh Nhu chỉ ngồi cắm mặt vào máy tính, đến bữa cũng chỉ ăn qua loa, hoặc là đặt đồ ăn về ăn hoặc là ăn đồ ăn đóng hộp.

Hôm nay cũng như vậy, vừa ăn xong bát mì, Tịnh Nhu lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc. Ngồi được tầm 30 phút, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, cô tò mò chạy ra mở thì mới biết người đến là Sở Hạo Dương. Chưa để Tịnh Nhu nói gì, Sở Hạo Dương đã đi một mạch vào trong nhà rồi nói.

“Đánh răng rửa mặt rồi đến ăn sáng”

“Nhưng tôi ăn mì rồi…”

“Em tưởng một bát mì của em đủ chất để làm đầy cái dạ dày của em hả?”

“Tôi…”

“Không nói nhiều nữa… ăn xong rồi tôi đưa em đi khảo sát một chút”

Tịnh Nhu mơ hồ nhìn anh, không hiểu anh định làm gì, dò hỏi.

“Khảo sát gì?”

“Khảo sát một khu dân cư giúp em lấy ý tưởng cho bản thiết kế…”

“Sở Hạo Dương… tôi biết anh muốn giúp tôi nhưng giúp kiểu này thì…”

“Vậy rốt cuộc em có đi không?”

Tịnh Nhu chần chừ một chút, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

“Được… tôi đi…”

Sau khi ăn sáng xong, Sở Hạo Dương đưa Đường Tịnh Nhu đến một khu dân cư để khảo sát một chút, sau khi lấy được kha khá phản hồi từ người dân thì đã là tầm xế chiều. Sở Hạo Dương ngỏ ý đưa Tịnh Nhu đi ăn tối. Cô cũng cảm thấy đói nên không từ chối.

Ăn tối xong, Sở Hạo Dương không muốn Tịnh Nhu căng thẳng, lao đầu vào công việc nên anh lại rủ cô đi dạo một vòng cho tiêu cơm. Suốt dọc đường đi, hai người một mực giữ im lặng, không gian giữa hai người kì bí đến kì lạ. Đột nhiên, Sở Hạo Dương chợt quay người lại đứng đối diện với Tịnh Nhu, nắm nhẹ vai cô rồi hỏi.

“Tịnh Nhu, em có thể nói cho anh biết tại sao…”

Tịnh Nhu hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh, cô ban đầu định lên tiếng hỏi có chuyện gì nhưng lời chưa thoát ra khỏi miệng đột nhiên Sở Hạo Dương có điện thoại từ Tạ Thần Phong. Anh cầm chặt điện thoại ở trong tay nhìn cái tên người gọi đến bằng ánh mắt chết người. Anh chửi thầm trong lòng, sao cái thằng này nó thích phá đám mình vậy nhỉ…

Nói là vậy nhưng anh vẫn phải nghe, nếu như có công việc quan trọng từ tập đoàn thì anh cũng không thể làm ngơ được. Trước khi nghe máy, Sở Hạo Dương còn nán lại dặn dò Tịnh Nhu.

“Em ở đây đợi anh… anh nghe máy một lát…”

Tịnh Nhu không nói gì, chỉ lặng lẽ gật nhẹ đầu rồi mặc kệ anh ở đó đi ra lề đường, đứng dựa cột vào biển báo gần đó mà suy nghĩ mông lung. Anh sau khi nghe máy xong, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm hình bóng của cô nhưng đã không thấy cô đứng ở chỗ cũ nữa, anh lại tiếp tục hướng mắt đến lề đường mới nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc.

Sở Hạo Dương từ từ bước dần đến bên cô, đúng lúc này, ở trên đường xuất hiện một chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh. Vì vài hôm trước trời khá âm u, mưa rất nhiều nên trên mặt đường lúc này đang có khá nhiều vũng nước trũng. Anh phát hiện cô vẫn đứng đó không phản ứng gì mà chiếc xe kia ngày một đến gần hơn, anh nhanh chóng chạy đến kéo cả người cô ra đằng sau, còn mình thì quay lưng chắn cho cô. Chiếc xe đó chạy vụt qua làm bắn hết nước lên người anh khiến quần áo anh ướt sũng, Tịnh Nhu thấy vậy liền cất giọng lo lắng.

“Cảm ơn anh… nhưng mà anh ướt hết rồi… hay về chung cư của tôi tắm qua một cái rồi nhắn trợ lí gửi quần áo đến đi”

Sở Hạo Dương người đã ướt như chuột lột cười thầm đáp.

“Được…”

Lời đồng ý của Sở Hạo Dương bất giác khiến hai má của Tịnh Nhu đỏ bừng lên, cô nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay anh mà đi về phía xe của anh không ngoái đầu lại… Sở Hạo Dương cũng chỉ biết bật cười trước hành động này của cô…



Về đến nhà cô, Tịnh Nhu đi tắm trước, Sở Hạo Dương tắm sau, trong thời gian anh tắm cô lại tiếp tục ngồi vào bàn làm việc. Đến khi anh đi ra khỏi nhà tắm vẫn thấy cô cặm cụi như vậy, không hề có một chút phản ứng nào là quan tâm đến anh.

Anh nhẹ nhàng đi đến sờ tóc cô, thấy vẫn rất ướt, cô giật mình phát hiện anh đã đứng đằng sau tự khi nào, ngoái đầu lại hỏi.

“Anh làm gì vậy?”

“Tóc em chưa khô, để vậy rất dễ bị cảm”

Tịnh Nhu hốt hoảng giựt lại tóc mình hét lớn.

“Đã bảo anh không cần bận tâm còn gì, tôi thích để khô tự nhiên hơn”

Sở Hạo Dương cởi trần chỉ quấn khăn phía dưới bước đến xoay cả người lẫn ghế của cô lại cau mày nói.

“Đừng bướng nữa, nghe lời đi. Em để máy sấy ở đâu?”

Tịnh Nhu quay mặt đi chỗ khác né tránh ánh mắt nóng rực của anh, tai cô đã rất nóng, mặt cũng đỏ ửng hết lên nói.

“Ở hộc tủ dưới kệ ti vi…”

Sở Hạo Dương đi ra bên ngoài phòng khách mặc tạm chiếc áo choàng tắm lên người, thuận tiện lấy luôn chiếc máy sấy. Tiếng ù ù của máy sấy vang vọng kết hợp cùng tiếng va chạm nhỏ nhặt khi anh bới tóc cô lên khiến cả người cô cứ cứng đơ lại.

Đang yên đang lành bỗng nhiên Sở Hạo Dương đưa tay xẹt qua vùng cổ trắng mịn của cô một cái làm cô giật mình ôm cổ quay ngoắt lại mắng.

“Đừng… đừng sấy nữa… để tôi tự làm”

Nhưng Sở Hạo Dương lại không thích, khi cô đứng hẳn người dậy khỏi ghế để cướp lấy máy sấy trên tay anh thì anh đã nhanh hơn một bước giơ cao tay lên làm cô tức không nói lên lời. Sở Hạo Dương dùng ánh mắt thách thức nhìn Tịnh Nhu, miệng vẫn cứ nhếch lên, động thái này lọt vào mắt cô khiến cô rất ngứa mắt.

Tịnh Nhu cắn chặt răng, bỏ quách chiếc dép đi trong nhà, trèo hẳn lên chiếc ghế một tay cướp lấy chiếc máy sấy trên tay anh, điều này khiến anh ngỡ ngàng không thôi. Đến khi cô định bước xuống ghế thì chân ghế lại mất đà xoay vòng một cái, cô chao đảo, anh hốt hoảng đưa tay ôm ngang hông cô bế lên để cô khỏi ngã, ai mà ngờ hành động này của anh làm cho hai người ở trong tình cảnh rất ái muội, khuôn mặt cả hai gần nhau trong gang tấc.

Trong khoảnh khắc ấy, từ trên cao nhìn xuống, Tịnh Nhu đột nhiên cảm thấy Sở Hạo Dương rất đẹp trai. Cô không kìm được cúi thấp xuống chủ động trao cho anh một nụ hôn. Sở Hạo Dương khá bất ngờ, khi cô dứt môi ra khỏi môi anh, cô chợt bật cười trước gương mặt ngơ ngác của anh. Anh ngước lên mở lớn mắt nhìn cô.

“Tịnh Nhu, em biết em vừa làm gì không?”

“Tôi biết…” Cô ngập ngừng đáp.

“Vậy em có biết khả năng kiềm chế của anh rất kém hay không?”

Dứt lời, Sở Hạo Dương ngẩng đầu nhắm chuẩn môi cô mà hôn xuống. Tịnh Nhu chưa kịp phản ứng đã bị anh nuốt hết vô miệng, anh không cho cô cơ hội nào trốn tránh cả. Anh liên tục khuấy đưa lưỡi khuấy đảo mọi ngóc ngách trong khoang miệng thơm tho của cô…

Tịnh Nhu lúc này đầu óc đã bị nụ hôn của anh làm cho thần trí điên đảo, cũng choàng tay ôm chặt lấy cổ anh mà đáp trả kịch liệt. Bàn tay vẫn cầm chiếc máy sấy cũng vì thế mà làm rơi bộp xuống sàn nhà tạo nên tiếng động vang dội. Nhưng tiếng động ấy lại không thể làm ảnh hưởng đến sự nồng cháy của đôi trẻ.

Sở Hạo Dương miệng vẫn hôn cô nhưng lại liếc mắt nhìn xuống chiếc máy sấy nằm chỏng chơ trên mặn sàn thì cũng mặc kệ, có gì anh sẽ mua một cái mới cho cô sau là được chứ gì.

Nụ hôn của hai người vẫn tiếp tục diễn ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế ôm ngang hông cô đi đến bên giường lớn, từ từ đặt nhẹ cô nằm xuống. Tịnh Nhu mờ mịt nhìn người đàn ông trước mắt mình, cô của hiện tại không thể phân biệt đâu là mơ đâu là thực nữa, cô chỉ muốn đắm chìm mà thôi.

Sở Hạo Dương từ từ thoát y cho cả hai, anh dần dần di chuyển nụ hôn ướt át của mình đi khắp cơ thể cô, từ vùng tai mẫn cảm xuống đôi môi hồng nhuận, sau đó là chiếc cổ trắng ngần. Thấp hơn nữa chính là bầu ngực căng tròn đầy đặn của cô, anh mân mê môi mình ở một bên, bàn tay của anh cũng không rảnh rỗi là bao liên tục xoa nắn không ngừng biến nó thành đủ hình thù khác nhau.

Nụ hoa dần dần cứng lại, anh vẫn tiếp tục liếm láp tạo cảm giác kích thích cho cô. Cơ thể của Tịnh Nhu bị những hành động ân ái của anh làm cho nóng rực, lúc này đây cô dường như cảm nhận được thân thể mình giống như có một đàn kiến lửa đang bò lên vậy. Thực sự rất nóng và rất khó chịu!

Tịnh Nhu vặn vẹo cơ thể đẫy đà của mình, điều này khiến dục vọng trong anh dường như đã được khơi dậy một cách mạnh mẽ. Sở Hạo Dương tiếp tục di chuyển môi mình xuống liếm láp quanh vùng bụng phẳng lì của cô.

Không dừng lại ở đó, anh lần nữa tiến xuống dưới nhiều hơn, anh gập chân cô lại, ép lên bụng, môi anh dừng lại tại đoá hoa nở rộ kia ra sức làm nó. Tịnh Nhu giật bắn mình lắp bắp nói.

“Đừng… đừng… bẩn lắm…”

“Không bẩn… rất sạch…”

Sở Hạo Dương ngẩng đầu nhìn từng biểu cảm trên gương mặt của cô, đôi mày thanh mảnh nhăn lại vì khó chịu, nhưng anh không bận tâm mà vẫn ngậm nơi đó mà hút chặt.

Sau khi chơi chán chê nụ hoa ấy, Sở Hạo Dương rướn người lên tiếp tục hôn môi cô, nụ hôn của anh như vũ bão không hề báo trước khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần, hơi thở dồn dập gấp gáp cùng tiếng rên kiều mị khiến không gian trong căn phòng nồng đượm hương vị ái tình.

Trước khi vào việc chính, Sở Hạo Dương còn thì thầm to nhỏ vào tai cô.

“Nếu đau thì nói anh một tiếng…”

Nói xong câu đó, Sở Hạo Dương trực tiếp tấn công, một khắc đưa cái đó của mình vào trong cô mà không báo trước khiến Tịnh Nhu thất kinh kêu lên…

“Aaa… đau…”

Sở Hạo Dương liền buông lời dụ dỗ.

“Nào… thả lỏng ra thì sẽ không đau… em siết chặt như vậy thì anh biết phải làm sao…”

Lời dụ dỗ đó lọt vào tai Tịnh Nhu khiến cô uất ức khóc ròng, Sở Hạo Dương hoảng hốt đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt của cô rồi nói.

“Em… em cứ thả lỏng đi đã…”

Tịnh Nhu cấu chặt bả vai của anh, móng tay đâm sâu vào da thịt, mày anh nhăn lại không phải là vì anh cảm thấy đau do những vết cào cấu của cô mà là vì phía dưới cô siết quá chặt, lúc này đây anh chỉ cần cô thả lỏng một chút thôi là được rồi.

Sở Hạo Dương vẫn giữ nguyên tư thế đó không động cho đến khi Tịnh Nhu cảm thấy đã quen, khoái cảm dâng trào, cô cũng dần dần thả lỏng cơ thể, lúc ấy anh mới bắt đầu động thân di chuyển… Anh từ từ luận động nhẹ nhàng đến mạnh bạo khiến cô không kịp tiếp thu, lúc ấy anh chỉ biết an ủi cô bằng những nụ hôn giúp cô xoa dịu cơn đau.

Chỉ trong thời gian ngắn, căn phòng bỗng chốc trở nên cực kì mê ly, tiếng rên của người con gái hoà trộn với tiếng thở dốc của người con trai. Không biết qua bao lâu, chỉ đến khi Tịnh Nhu mệt lả người, xụi lơ nằm trên giường khi đó Sở Hạo Dương mới kết thúc, anh lo lắng cho cô nên đã phóng thích mầm mống lên bụng cô…

Anh thoả mãn bế cô vào nhà tắm tẩy rửa sơ qua sau đó lại bế trở lại giường… anh ôm chặt cô trong lòng, đan tay mình vào bàn tay của cô, Tịnh Nhu trong cơn mơ cũng vô thức nắm chặt lấy tay anh. Hai người từ từ đi vào giấc ngủ sâu.

_____________

P/s: Đi tong cái máy sấy… ?
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận