Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng - Chương 27: Lịch Sử Huy hoàng
Chương trước- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Ly hôn
- Chương 3: Có tin tức
- Chương 4: Đau khổ
- Chương 5: Tình yêu thầm kín
- Chương 6: Phận làm con ghẻ
- Chương 7: Nghịch cảnh
- Chương 8: Lịch sử của Thanh Họa và tin tức chấn động
- Chương 9: Tin tức
- Chương 10: Cái chết
- Chương 11: Sự thật
- Chương 12: Thiếu phu nhân?
- Chương 13: Đằng sau sự thật
- Chương 14: Trà xanh bị xử tử
- Chương 15: Tìm kiếm
- Chương 16: Kế hoạch
- Chương 17: Kế sách
- Chương 18: Nhớ nhung
- Chương 19: Trống trãi
- Chương 20: Nỗi đau dai dẵng
- Chương 21: Sân bay
- Chương 22: Tháng ngày trả giá
- Chương 23: Bất ngờ
- Chương 24: Gặp Lại
- Chương 25: Nỗi Đau Thể Xác Lẫn Tinh Thần
- Chương 26: Chuỗi ngày trả giá
- Chương 27: Lịch Sử Huy hoàng
- Chương 28: Cầu Xin
- Chương 29: Tôi Hận Anh
- Chương 30: Dù có thế nào đi chăng nữa. ANH SẼ THEO ĐUỔI LẠI EM
- Chương 31: Yên Nhi bốc hơi
- Chương 32: Giới thiệu
- Chương 33: Bí ẩn
- Chương 34: Bí mật giải mã
- Chương 35: Đoàn Thiên Vân và chuyện tình năm ấy
- Chương 36: Hóa ra là anh, siêu nhân anh hùng
- Chương 37: Chú à! CHÚ GIÀ LẮM RỒI
- Chương 38: Lời tỏ tình chưa dám nói
- Chương 39: Bỏ lỡ một đời
- Chương 40: Hai số phận nhưng chung nỗi đau
- Chương 41: Đông tổng! CHÚT ANH MAY MẮN...
- Chương 42: Đông mặt dày
- Chương 43: Anh trả cho em
- Chương 44: Người đàn ông thần bí
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Đông Thiên Hoàng anh nên trả giá rồi
- Chương 48: Sự thật hai năm trước
- Chương 49: Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 50: Anh không can thiệp nữa
- Chương 51: Nỗi đau của hai từ "anh trai"
- Chương 52: Gặp lại
- Chương 53: Như người xa lạ
- Chương 54: Diệp Thanh Họa anh sẽ trả giá
- Chương 55: Âm mưu
- Chương 56: Chúng ta đã không còn như ngày xưa
- Chương 57: Nhẫn cưới
- Chương 58: Kế Hoạch 1
- Chương 59: Tôi nhớ tên anh rồi
- Chương 60: Trà xanh trở lại
- Chương 61: Đau khổ
- Chương 62: Tai nạn
- Chương 63: Chúng tôi đã cố gắng hết sức
- Chương 64: Tất cả các ngươi đều phải trả giá
- Chương 65: Heo đực
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng
Chương 27: Lịch Sử Huy hoàng
Nói xong, sức lực cạn kiệt anh đã ngất. Thấy anh ngất, ông Đông, Yên Nhi, Lục Ngạn vội lao tới. Giọng nói cô hốt hoảng vang lên.
"Nhanh, gọi cấp cứu, trợ lý Lục."
30 phút sau, chiếc xe cứu thương dừng trước cổng bệnh viện, cánh cửa mở ra, các bác sĩ và y tá cùng nhau kéo xe chạy đến phòng cấp cứu. Ông Đông, ba mẹ cô và cô chạy theo xe. Đến phòng cấp cứu, một cô y ta quay lại ngăn mọi người chạy vào.
"Xin dừng lại, mọi người không được vào phòng."
Nói xong cô y tá quay vào trong, để lại 5 người ở ngoài. Đèn cấp cứu sáng lên, Yên Nhi nhìn ánh đèn lòng lại nặng trĩu, lo sợ. Ông Đông cũng không kém gì cô, dù ông có đánh đến mấy đi chăng nữa chung quy lại, Đông Thiên Hoàng cũng là cháu ông, máu mủ ruột rà, ai mà chẳng đau lòng.
Thời gian trôi đi, mỗi giây mỗi phút như ngọn lửa thiêu đốt trái tim từng người. Lúc này, từng giây phút trôi qua như cả một thập kỷ. Yên Nhi lúc này cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.
1 tiếng, rồi 2 tiếng, đèn cấp cứu cũng tắt hẳn, từ trong cánh cửa một người đàn ông trẻ bước ra. Vị bác sĩ này vừa đi vừa cởi bao tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng người, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ai là người nhà của bệnh nhân."
Ông Đông đứng lên nói "là tôi, tôi là ông nội của bệnh nhân."
Nghe vậy, vị bác sĩ này nhìn ông, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
"Gia pháp nhà ông quả là lợi hại, xém nữa lấy mạng của cháu ông rồi. Bệnh nhân giờ đã qua cơn nguy kịch, cần tỉnh dưỡng nhiều, vết thương sau lưng e là sẽ để lại sẹo. Cũng may bệnh nhân phước lớn mạng lớn nếu đưa vào trễ một giây thì có lẽ thần tiên cũng chẳng cứu được."
Ông Đông thì hoang mang tột độ, xém chút nữa ông đã tự tay giết cháu mình. Nói xong bác sĩ đi đến bên cạnh ông bà Hoàng.
Anh cúi đầu mở khẩu trang, nét mặt lạnh lùng được thay thế bằng một nụ cười tỏ sáng, ấm áp. Vị bác sĩ này không ai khác là Diệp Thanh Họa. Người anh trai kết nghĩa của Yên Nhi
"Bác trai, bác gái, em gái bé bỏng."
Giọng nói ấm áp vang lên, thu hút sự chú ý của ông Diệp và thư ký Lục. Ông bà Hoàng có hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Nhưng ít giây sau cả hai đều cười ôm chầm lấy anh. Giọng nói nhẹ nhàng của bà Hoàng vang lên.
" y da, đứa nhỏ này đến bất ngờ thật. Ta và bác trai con còn chưa kịp về thăm nhà con thì đã gặp rồi. Nào cho ta xem, lớn thế này rồi cơ à. Ta nhớ lúc trước còn là cậu bé lon ton chạy theo ta học làm bánh để mừng sinh nhật Yên Nhi. Có hôm thì tè dầm trên giường, sợ ba mẹ biết liền bỏ nhà đi bụi mấy hôm. Làm cả nhà lo sợ mà đi tìm. Giờ lớn hết rồi, haizz… thời gian trôi nhanh thật."
"Bác gái, bác đừng nói nữa. Con ngại a…" giọng nói đùa của anh vang lên.
"Haha… còn ngại sao."
"Bà này, con nó lớn rồi nhắc lại những chuyện đó làm gì." Ông Hoàng trách bà.
Yên Nhi đứng cạnh bên, cười khúc khích. Cô không ngờ vị bác sĩ người người ngưỡng mộ vậy có lịch sử thời bé huy hoàng như thế. Tè dầm sợ đến mất bỏ nhà đi bụi. Haha… cười chết cô rồi.
" y da, anh trai lịch sử huy hoàng thật nha." giọng cô cười đùa.
"Suỵt, em im lặng, mất hình tượng của anh." . Truyện Mỹ Thực
"Haha… giờ em mới biết anh hồi nhỏ thật huy hoàng."
Anh muốn phản bác lại thì giọng của y tá vang lên
"Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, người nhà có thể vào thăm."
Ông Đông nghe vậy, ông nói hai tiếng cảm ơn với cô y tá rồi quay sang ông bà Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà đã niệm tình cùng chờ với gia đình tôi. Cháu nó đã an toàn, ông bà không cần lo lắng nữa, ông bà cứ về nghỉ ngơi đi, bay một chuyến dài đã thấm mệt rồi."
Ông bà Hoàng nghe ông Đông nói vậy, khẽ gật đầu.
"Vậy được, ngày mai tôi sẽ vào thăm lại nó, dẫu sao nó cũng là đứa bé tôi nhìn nó trưởng thành." Ông Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà."
Giọng nói vừa dứt, giọng nói y tá vang lên.
"Cho hỏi ai là Yên Nhi ạ, bệnh nhân muốn gặp cô."
Giọng y tá làm mọi người sững sờ, Đông Thiên Hoàng muốn gặp cô sao? Để làm gì? Yên Nhi khó hiểu.
"Nhanh, gọi cấp cứu, trợ lý Lục."
30 phút sau, chiếc xe cứu thương dừng trước cổng bệnh viện, cánh cửa mở ra, các bác sĩ và y tá cùng nhau kéo xe chạy đến phòng cấp cứu. Ông Đông, ba mẹ cô và cô chạy theo xe. Đến phòng cấp cứu, một cô y ta quay lại ngăn mọi người chạy vào.
"Xin dừng lại, mọi người không được vào phòng."
Nói xong cô y tá quay vào trong, để lại 5 người ở ngoài. Đèn cấp cứu sáng lên, Yên Nhi nhìn ánh đèn lòng lại nặng trĩu, lo sợ. Ông Đông cũng không kém gì cô, dù ông có đánh đến mấy đi chăng nữa chung quy lại, Đông Thiên Hoàng cũng là cháu ông, máu mủ ruột rà, ai mà chẳng đau lòng.
Thời gian trôi đi, mỗi giây mỗi phút như ngọn lửa thiêu đốt trái tim từng người. Lúc này, từng giây phút trôi qua như cả một thập kỷ. Yên Nhi lúc này cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, rất lâu.
1 tiếng, rồi 2 tiếng, đèn cấp cứu cũng tắt hẳn, từ trong cánh cửa một người đàn ông trẻ bước ra. Vị bác sĩ này vừa đi vừa cởi bao tay, ánh mắt nghiêm nghị nhìn từng người, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Ai là người nhà của bệnh nhân."
Ông Đông đứng lên nói "là tôi, tôi là ông nội của bệnh nhân."
Nghe vậy, vị bác sĩ này nhìn ông, ánh mắt lạnh đi mấy phần.
"Gia pháp nhà ông quả là lợi hại, xém nữa lấy mạng của cháu ông rồi. Bệnh nhân giờ đã qua cơn nguy kịch, cần tỉnh dưỡng nhiều, vết thương sau lưng e là sẽ để lại sẹo. Cũng may bệnh nhân phước lớn mạng lớn nếu đưa vào trễ một giây thì có lẽ thần tiên cũng chẳng cứu được."
Ông Đông thì hoang mang tột độ, xém chút nữa ông đã tự tay giết cháu mình. Nói xong bác sĩ đi đến bên cạnh ông bà Hoàng.
Anh cúi đầu mở khẩu trang, nét mặt lạnh lùng được thay thế bằng một nụ cười tỏ sáng, ấm áp. Vị bác sĩ này không ai khác là Diệp Thanh Họa. Người anh trai kết nghĩa của Yên Nhi
"Bác trai, bác gái, em gái bé bỏng."
Giọng nói ấm áp vang lên, thu hút sự chú ý của ông Diệp và thư ký Lục. Ông bà Hoàng có hơi sửng sốt khi nhìn thấy anh. Nhưng ít giây sau cả hai đều cười ôm chầm lấy anh. Giọng nói nhẹ nhàng của bà Hoàng vang lên.
" y da, đứa nhỏ này đến bất ngờ thật. Ta và bác trai con còn chưa kịp về thăm nhà con thì đã gặp rồi. Nào cho ta xem, lớn thế này rồi cơ à. Ta nhớ lúc trước còn là cậu bé lon ton chạy theo ta học làm bánh để mừng sinh nhật Yên Nhi. Có hôm thì tè dầm trên giường, sợ ba mẹ biết liền bỏ nhà đi bụi mấy hôm. Làm cả nhà lo sợ mà đi tìm. Giờ lớn hết rồi, haizz… thời gian trôi nhanh thật."
"Bác gái, bác đừng nói nữa. Con ngại a…" giọng nói đùa của anh vang lên.
"Haha… còn ngại sao."
"Bà này, con nó lớn rồi nhắc lại những chuyện đó làm gì." Ông Hoàng trách bà.
Yên Nhi đứng cạnh bên, cười khúc khích. Cô không ngờ vị bác sĩ người người ngưỡng mộ vậy có lịch sử thời bé huy hoàng như thế. Tè dầm sợ đến mất bỏ nhà đi bụi. Haha… cười chết cô rồi.
" y da, anh trai lịch sử huy hoàng thật nha." giọng cô cười đùa.
"Suỵt, em im lặng, mất hình tượng của anh." . Truyện Mỹ Thực
"Haha… giờ em mới biết anh hồi nhỏ thật huy hoàng."
Anh muốn phản bác lại thì giọng của y tá vang lên
"Bệnh nhân đã được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, người nhà có thể vào thăm."
Ông Đông nghe vậy, ông nói hai tiếng cảm ơn với cô y tá rồi quay sang ông bà Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà đã niệm tình cùng chờ với gia đình tôi. Cháu nó đã an toàn, ông bà không cần lo lắng nữa, ông bà cứ về nghỉ ngơi đi, bay một chuyến dài đã thấm mệt rồi."
Ông bà Hoàng nghe ông Đông nói vậy, khẽ gật đầu.
"Vậy được, ngày mai tôi sẽ vào thăm lại nó, dẫu sao nó cũng là đứa bé tôi nhìn nó trưởng thành." Ông Hoàng nói.
"Cảm ơn ông bà."
Giọng nói vừa dứt, giọng nói y tá vang lên.
"Cho hỏi ai là Yên Nhi ạ, bệnh nhân muốn gặp cô."
Giọng y tá làm mọi người sững sờ, Đông Thiên Hoàng muốn gặp cô sao? Để làm gì? Yên Nhi khó hiểu.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Giới thiệu
- Chương 2: Ly hôn
- Chương 3: Có tin tức
- Chương 4: Đau khổ
- Chương 5: Tình yêu thầm kín
- Chương 6: Phận làm con ghẻ
- Chương 7: Nghịch cảnh
- Chương 8: Lịch sử của Thanh Họa và tin tức chấn động
- Chương 9: Tin tức
- Chương 10: Cái chết
- Chương 11: Sự thật
- Chương 12: Thiếu phu nhân?
- Chương 13: Đằng sau sự thật
- Chương 14: Trà xanh bị xử tử
- Chương 15: Tìm kiếm
- Chương 16: Kế hoạch
- Chương 17: Kế sách
- Chương 18: Nhớ nhung
- Chương 19: Trống trãi
- Chương 20: Nỗi đau dai dẵng
- Chương 21: Sân bay
- Chương 22: Tháng ngày trả giá
- Chương 23: Bất ngờ
- Chương 24: Gặp Lại
- Chương 25: Nỗi Đau Thể Xác Lẫn Tinh Thần
- Chương 26: Chuỗi ngày trả giá
- Chương 27: Lịch Sử Huy hoàng
- Chương 28: Cầu Xin
- Chương 29: Tôi Hận Anh
- Chương 30: Dù có thế nào đi chăng nữa. ANH SẼ THEO ĐUỔI LẠI EM
- Chương 31: Yên Nhi bốc hơi
- Chương 32: Giới thiệu
- Chương 33: Bí ẩn
- Chương 34: Bí mật giải mã
- Chương 35: Đoàn Thiên Vân và chuyện tình năm ấy
- Chương 36: Hóa ra là anh, siêu nhân anh hùng
- Chương 37: Chú à! CHÚ GIÀ LẮM RỒI
- Chương 38: Lời tỏ tình chưa dám nói
- Chương 39: Bỏ lỡ một đời
- Chương 40: Hai số phận nhưng chung nỗi đau
- Chương 41: Đông tổng! CHÚT ANH MAY MẮN...
- Chương 42: Đông mặt dày
- Chương 43: Anh trả cho em
- Chương 44: Người đàn ông thần bí
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47: Đông Thiên Hoàng anh nên trả giá rồi
- Chương 48: Sự thật hai năm trước
- Chương 49: Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 50: Anh không can thiệp nữa
- Chương 51: Nỗi đau của hai từ "anh trai"
- Chương 52: Gặp lại
- Chương 53: Như người xa lạ
- Chương 54: Diệp Thanh Họa anh sẽ trả giá
- Chương 55: Âm mưu
- Chương 56: Chúng ta đã không còn như ngày xưa
- Chương 57: Nhẫn cưới
- Chương 58: Kế Hoạch 1
- Chương 59: Tôi nhớ tên anh rồi
- Chương 60: Trà xanh trở lại
- Chương 61: Đau khổ
- Chương 62: Tai nạn
- Chương 63: Chúng tôi đã cố gắng hết sức
- Chương 64: Tất cả các ngươi đều phải trả giá
- Chương 65: Heo đực
- bình luận