Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng - Chương 40: Hai số phận nhưng chung nỗi đau

Nhật Kí Theo Đuổi Vợ Cũ Của Đông Tổng Chương 40: Hai số phận nhưng chung nỗi đau
Cô rời đi, rời khỏi nơi đau thương này. Đi đến chiếc xe đen đậu gần đó, quản gia thấy cô vội vàng chạy đến.

2h sáng, một chiếc máy bay thương nhân rời khỏi thành phố P đưa theo cô gái chịu nỗi đau rời đi.

Kết thúc dòng hồi ức, cô lắc đầu, mỉm cười nụ cười chua xót, mối tình đầu của cô chưa nở đã tàn. Trao nhầm con tim cả đời đau khổ. Cô bỏ một năm theo đuổi anh, 1 năm để chờ ngày tỏ tình, và cái kết lời tỏ tình chưa nói, vậy mà tình yêu này đã tàn. Đúng như bài hát viết "hoa không tàn là hoa in trên giấy, tình không tan là tình thấy trong mơ." có lẽ tình yêu của cô dành cho anh chỉ nghiêng về một phía. Tình yêu ấy chỉ mình cô ảo tưởng, chờ mong một ngày nào đó sẽ hạnh phúc. Nhưng không hiện thực luôn vả mặt con người, càng ảo tưởng bao nhiêu càng đau bấy nhiêu.

Nhìn bát cháo hầm nghi ngút khói, lòng cô lại nguội lạnh, ba mẹ cô nói, muốn cô buông bỏ nhưng cô làm sao có thể buông bỏ đây, khi tình yêu ấy đã khắc sâu vào tâm trí cô, những tháng ngày sống ở nước Mỹ lòng cô luôn hướng về một người, chờ mong họ, muốn gặp họ nhưng ông trời nào cho con người ta được như ý nguyện. Muốn gặp bao nhiêu lại càng xa bấy nhiêu. 5 năm chờ đợi, 5 năm mong chờ, 5 năm thương nhớ, 5 năm đau khổ đổi lại vết thương tích tụ lâu ngày dần dần hình thành vết sẹo mãi không lành.

Ngày mai cô về nước, sẽ không tránh khỏi việc gặp anh huống hồ hợp tác lần này lại là hợp tác công ty anh,việt đụng mặt nhau là điều khó tránh khỏi nhưng cô đã chuẩn bị tinh thần hết rồi, cách ứng phó thế nào cho phù hợp. Nhưng trong lòng cô lại rối ren, cô sợ khi mình đứng trước anh mọi thứ cô chuẩn bị đều biến mất. Nghĩ đến đây mà lòng cô nặng trĩu. Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn rầu, tủi thân.

____________________________

Thành phố P. Bệnh viện lớn.

Trong căn phòng vip của bệnh viện, một người đàn ông đang ngồi trên giường,trên người mặc áo quần bệnh nhân đang chăm chú làm việc. Trên khuôn mặt điển trai lại lộ vẻ mệt mỏi, đau buồn. Quầng thâm mắt hiện lên rõ rệt, trông anh lúc này thật tùy tụy.

Anh vẫn thẫn thờ nhìn khoảng không gian trống với đôi mắt vô hồn. Trong đầu anh hiện lên cảnh tình ngày hôm qua. Một nam, một nữ đang hôn môi thắm thiết, họ trao nụ hôn hạnh phúc cho nhau, người phụ nữ ấy còn thấp thoáng ý cười. Nụ cười của hạnh phúc. Có lẽ, khi ở bên người đàn ông khác cô mới được có được hạnh phúc còn ở bên anh, cô chỉ toàn đau khổ.

Nhìn khoảng trống vô hồn, giọng nói khàn khàn vang lên.

"Yên Nhi anh phải làm sao đây, anh có nên buông bỏ không, để em tìm một người mới, người đó làm em hạnh phúc vui vẻ cả quãng đời còn lại."

"Yên Nhi, nghĩ đến đây, trái tim anh đau nhói, lòng anh co thắt lại từng cơn. Nói buông bỏ em anh không làm được, nhìn em và người đàn ông khác hạnh phúc, anh như chết lặng, tim anh như vỡ vụn từng mảnh. Đau… lắm em à."

"Nhưng nhìn em hận anh, anh càng đau hơn, anh biết mình đã sai nhiều thứ nhưng anh nguyện dùng quãng đời còn lại bù đắp cho em."

"Anh nhất định sẽ không buông tay, nhất định sẽ như vậy, dù em có hận anh thế nào, hành hạ anh thế nào. Anh đều không buông bỏ."

"Em không yêu anh, anh sẽ khiến em yêu anh lại lần nữa. Dù có hi sinh cả mạng sống này."

Anh vừa nói vừa khóc, giọt lệ sớm đã chảy thành sông, một tay anh ôm ngực trái của mình, cảm nhận cơn đau từ nơi đây dâng trào lên làm tê tái cả cơ thể. Anh của lúc này như kẻ điên, một mình nói chuyện một mình khóc, một mình chịu đau, một mình chịu khổ. Nhìn anh thống khổ vô cùng. Từng là một vị giám đốc oai phong lẫm liệt, xem tình yêu như cỏ rác vậy mà hôm nay anh lại ngồi đây khóc vì một người, vì tình yêu mà anh đã đánh mất. Oai phong lẫm liệt là thế nhưng vẫn thua trước một nữ nhân, người mà mình yêu.

Người ta nói, phép vua còn thua lệ nàng, anh của múc này giống câu nói đó, anh đã thua cô, thua sự cứng rắn của cô cả thù hận cô dành cho anh.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, anh bỏ mặc mọi thứ xung quanh mình chỉ mải mê suy nghĩ bỗng tiếng động ngoài cửa phát ra, đánh thức anh tỉnh mộng. Kèm theo đó là giọng nói gấp gáp của trợ ký Lục.

"Đông tổng, Chủ tịch đã xác giấy ly hôn cho người và phu nhân rồi ạ."

_______________

tui sẽ không nói lý do đâu...hehe... lý do nằm trong tác phẩm "theo đuổi em đến tận cùng thế giới" nam9 là Thanh họa nha
Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận