Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng - Chương 2: Giúp Đỡ
Chương trước- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 2: Giúp Đỡ
Mục Dương Linh nghe thấy hai chữ “báo ân” nên đã liếc mắt nhìn bọn họ thật kỹ, lúc này nàng mới phát hiện ra điểm khác thường, tuy rằng làn da của bọn họ cũng đen, nhưng lại không giống với lão cha hàng năm phải lao động, giống như là cố ý bôi đen, hơn nữa, bàn tay bắt lấy bánh nướng có da thịt còn non mịn hơn một cô nương như nàng ?
Người như vậy vừa nhìn thấy đã biết là công tử nhà giàu đang gặp nạn, Mục Dương Linh do dự một chút, rốt cuộc cũng thương tiếc hai người bọn họ chỉ là thiếu niên, hỏi: “Người nhà của các ngươi ở nơi nào? Có cần ta hỗ trợ không ?”
Tề Hạo Nhiên vừa định mở miệng, Phạm Tử Câm đã nhanh chóng nhìn Mục Dương Linh cười nói: “Đa tạ cô nương, chúng ta đã tìm được đường đi, nhà của người thân cách đây cũng không xa, cũng không làm phiền cô nương, còn xin cô nương nói ra địa chỉ, ngày sau chúng ta sẽ tới báo đáp.”
Mục Dương Linh thấy người thiếu niên này có tính cảnh giác rất cao, không khỏi cười, nàng cũng không cảm thấy bực bội, chỉ lắc đầu nói: “Không cần, bất quá chỉ là một cái bánh nướng mà thôi.” Nhìn sắc trời, lại nhìn vị trí của bọn họ, liền chỉ đường cho bọn họ rời khỏi ngọn núi này, nói: “Các ngươi đi về phía bên kia, đi tầm ba mươi phút sẽ nhìn thấy một con đường nhỏ, các ngươi lại đi dọc theo con đường nhỏ là có thể đi ra ngoài.”
Dứt lời, nàng xoay người liền rời đi.
Thấy bóng dáng của Mục Dương Linh đã biến mất, lúc này Phạm Tử Câm mới ngã xuống trên mặt đất, hắn trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên một cái, cả giận nói: “Ngươi lại muốn nói ra thân phận của chúng ta, hiện tại chúng ta đã đi đến Hưng Châu, lại đi thêm hai ngày là có thể tìm được Tề đại ca.”
Tề Hạo Nhiên trợn trắng mắt, “Chúng ta không có một xu dính túi, đi tìm như thế nào? Hơn nữa, người này là người tốt.”
Phạm Tử Câm nhảy dựng lên, “Làm sao ngươi biết.”
“Ta tự mình biết, ta nói nàng là người tốt chính là người tốt, lúc trước chúng ta bị lừa đều bởi vì nghe theo lời nói của ngươi, nếu nghe theo lời nói của ta liền sẽ không bị lừa.”
“Còn không phải tại ngươi không biết lựa lời, người khác hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó, vốn dĩ người ta không có ác ý cũng phải sinh ra ác ý.” Phạm Tử Câm không phục mà kêu lên.
Tề Hạo Nhiên càng không phục, “Rõ ràng là ngươi không biết nhìn người.”
“Là ngươi không cẩn thận……”
Trong nháy mắt hai thiếu niên đã trở nên khắc khẩu, ngay từ đầu Tề Hạo Nhiên còn chiếm thượng phong, nhưng từ trước đến nay hắn không am hiểu việc cãi nhau, cho nên không bao lâu hắn liền thua dưới miệng của Phạm Tử Câm, hắn giận dữ, xé ra một miếng bánh nướng ở trong tay mình nhét vào trong miệng của Phạm Tử Câm để chặn lại.
Phạm Tử Câm trừng mắt dần dần bình tĩnh trở lại, thấy trong tay Tề Hạo Nhiên chỉ còn lại một miếng bánh nhỏ, rốt cuộc cũng đau lòng, liền xé ra một nửa miếng bánh của mình đưa cho Tề Hạo Nhiên, hàm hồ nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta lại lên đường.”
Người như vậy vừa nhìn thấy đã biết là công tử nhà giàu đang gặp nạn, Mục Dương Linh do dự một chút, rốt cuộc cũng thương tiếc hai người bọn họ chỉ là thiếu niên, hỏi: “Người nhà của các ngươi ở nơi nào? Có cần ta hỗ trợ không ?”
Tề Hạo Nhiên vừa định mở miệng, Phạm Tử Câm đã nhanh chóng nhìn Mục Dương Linh cười nói: “Đa tạ cô nương, chúng ta đã tìm được đường đi, nhà của người thân cách đây cũng không xa, cũng không làm phiền cô nương, còn xin cô nương nói ra địa chỉ, ngày sau chúng ta sẽ tới báo đáp.”
Mục Dương Linh thấy người thiếu niên này có tính cảnh giác rất cao, không khỏi cười, nàng cũng không cảm thấy bực bội, chỉ lắc đầu nói: “Không cần, bất quá chỉ là một cái bánh nướng mà thôi.” Nhìn sắc trời, lại nhìn vị trí của bọn họ, liền chỉ đường cho bọn họ rời khỏi ngọn núi này, nói: “Các ngươi đi về phía bên kia, đi tầm ba mươi phút sẽ nhìn thấy một con đường nhỏ, các ngươi lại đi dọc theo con đường nhỏ là có thể đi ra ngoài.”
Dứt lời, nàng xoay người liền rời đi.
Thấy bóng dáng của Mục Dương Linh đã biến mất, lúc này Phạm Tử Câm mới ngã xuống trên mặt đất, hắn trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên một cái, cả giận nói: “Ngươi lại muốn nói ra thân phận của chúng ta, hiện tại chúng ta đã đi đến Hưng Châu, lại đi thêm hai ngày là có thể tìm được Tề đại ca.”
Tề Hạo Nhiên trợn trắng mắt, “Chúng ta không có một xu dính túi, đi tìm như thế nào? Hơn nữa, người này là người tốt.”
Phạm Tử Câm nhảy dựng lên, “Làm sao ngươi biết.”
“Ta tự mình biết, ta nói nàng là người tốt chính là người tốt, lúc trước chúng ta bị lừa đều bởi vì nghe theo lời nói của ngươi, nếu nghe theo lời nói của ta liền sẽ không bị lừa.”
“Còn không phải tại ngươi không biết lựa lời, người khác hỏi cái gì ngươi liền trả lời cái đó, vốn dĩ người ta không có ác ý cũng phải sinh ra ác ý.” Phạm Tử Câm không phục mà kêu lên.
Tề Hạo Nhiên càng không phục, “Rõ ràng là ngươi không biết nhìn người.”
“Là ngươi không cẩn thận……”
Trong nháy mắt hai thiếu niên đã trở nên khắc khẩu, ngay từ đầu Tề Hạo Nhiên còn chiếm thượng phong, nhưng từ trước đến nay hắn không am hiểu việc cãi nhau, cho nên không bao lâu hắn liền thua dưới miệng của Phạm Tử Câm, hắn giận dữ, xé ra một miếng bánh nướng ở trong tay mình nhét vào trong miệng của Phạm Tử Câm để chặn lại.
Phạm Tử Câm trừng mắt dần dần bình tĩnh trở lại, thấy trong tay Tề Hạo Nhiên chỉ còn lại một miếng bánh nhỏ, rốt cuộc cũng đau lòng, liền xé ra một nửa miếng bánh của mình đưa cho Tề Hạo Nhiên, hàm hồ nói: “Ăn nhanh đi, ăn xong rồi chúng ta lại lên đường.”
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên
- bình luận