Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng - Chương 3: Thần Lực
Chương trước- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 3: Thần Lực
Lợn rừng tê liệt ngã xuống hố, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ “Thở hổn hển, thở hổn hển”, Mục Dương Linh cao hứng nhảy xuống từ trên người lợn rừng, dùng đôi tay ném lợn rừng hơn hai trăm cân lên hố, không có biện pháp, nàng chỉ có chín tuổi, người còn quá lùn, chỉ có thể ném, cũng may nàng dùng cách hay, cho nên lợn rừng đã trọng thương chỉ bị kinh hách tru lên hai tiếng.
Lúc này Mục Dương Linh mới bò lên bẫy rập, chặt xuống nhánh cây ở xung quanh một lần nữa che giấu lại bẫy rập, lúc này nàng mới treo con thỏ cùng gà rừng ở bên hông, khiêng lợn rừng ở trên vai sau đó rời khỏi núi.
Có thôn dân đang đứng ở dưới chân núi thu lương thực, nhìn thấy một đầu lợn rừng đang chuyển động, kinh hô ra tiếng, chờ đến gần mới phát hiện Mục Dương Linh bị lợn rừng ngăn trở tầm mắt.
“Má ơi, đây không phải là đại khuê nữ của Mục gia sao?” Mã Đại Tráng nhìn bên hông Mục Dương Linh treo đầy con mồi, trên vai khiêng lợn rừng, âm thầm táp lưỡi, “Nếu nàng là khuê nữ của ta thì thật tốt.”
Mã đại thẩm chụp một cái tát ở trên đầu hắn, mắng nói: “Nếu là khuê nữ của ngươi, gả không ra ngươi có quản? Ai nha, khuê nữ như Dương Linh …… rất cường tráng, về sau tìm nhà chồng như thế nào a.”
Mã Đại Tráng nói thầm : “Người ta lớn lên cũng không khó coi nha, chỉ là sức lực hơi lớn, còn có thể trợ cấp gia dụng ……” Ở dưới ánh mắt của Mã đại thẩm, Mã Đại Tráng không dám nói thêm gì nữa.
Mục Dương Linh dần dần đi đến gần, nghe thấy có người đang nói chuyện thì nàng mới nhìn thấy phu thê Mã Đại Tráng, không có biện pháp, con mồi chặn tầm mắt, một tay nàng đỡ lấy lợn rừng ở trên vai, lại rút ra một tay chào hỏi cùng bọn họ, cười nói: “Mã đại thúc, Mã đại thẩm, các ngươi đang làm việc?”
Càng đến gần càng làm cho người khác chấn động, phu thê Mã đại thúc trợn mắt há hốc mồm nhìn con mồi ở trên người nàng, đột nhiên lợn rừng giãy giụa vài cái, yếu ớt kêu hai tiếng, hai vợ chồng đồng thời ngã ngồi trên mặt đất ——bị dọa sợ.
Mục Dương Linh đập một tay xuống, lợn rừng liền không thể động đậy.
Mã đại thẩm run rẩy chỉ vào lợn rừng nói: “Sống?”
Mục Dương Linh cười gật đầu: “Sống có giá tiền cao hơn chết.” Mục Dương Linh có chút tiếc hận, “Đáng tiếc nơi này cách huyện thành quá xa, bằng không khiêng đến huyện thành , ít nhất có thể bán nhiều thêm 500 văn tiền.”
Mục Dương Linh một bên tiếc hận một bên dùng bước chân nhẹ nhàng chạy về phía nhà mình, buổi sáng hôm nay nàng ăn quá ít, hiện tại bụng liền đói, vẫn nên đi về nhà trước , chuyện huyện thành thì tính sau, lúc này lão cha hẳn đã trở lại?
Lúc này Mục Dương Linh mới bò lên bẫy rập, chặt xuống nhánh cây ở xung quanh một lần nữa che giấu lại bẫy rập, lúc này nàng mới treo con thỏ cùng gà rừng ở bên hông, khiêng lợn rừng ở trên vai sau đó rời khỏi núi.
Có thôn dân đang đứng ở dưới chân núi thu lương thực, nhìn thấy một đầu lợn rừng đang chuyển động, kinh hô ra tiếng, chờ đến gần mới phát hiện Mục Dương Linh bị lợn rừng ngăn trở tầm mắt.
“Má ơi, đây không phải là đại khuê nữ của Mục gia sao?” Mã Đại Tráng nhìn bên hông Mục Dương Linh treo đầy con mồi, trên vai khiêng lợn rừng, âm thầm táp lưỡi, “Nếu nàng là khuê nữ của ta thì thật tốt.”
Mã đại thẩm chụp một cái tát ở trên đầu hắn, mắng nói: “Nếu là khuê nữ của ngươi, gả không ra ngươi có quản? Ai nha, khuê nữ như Dương Linh …… rất cường tráng, về sau tìm nhà chồng như thế nào a.”
Mã Đại Tráng nói thầm : “Người ta lớn lên cũng không khó coi nha, chỉ là sức lực hơi lớn, còn có thể trợ cấp gia dụng ……” Ở dưới ánh mắt của Mã đại thẩm, Mã Đại Tráng không dám nói thêm gì nữa.
Mục Dương Linh dần dần đi đến gần, nghe thấy có người đang nói chuyện thì nàng mới nhìn thấy phu thê Mã Đại Tráng, không có biện pháp, con mồi chặn tầm mắt, một tay nàng đỡ lấy lợn rừng ở trên vai, lại rút ra một tay chào hỏi cùng bọn họ, cười nói: “Mã đại thúc, Mã đại thẩm, các ngươi đang làm việc?”
Càng đến gần càng làm cho người khác chấn động, phu thê Mã đại thúc trợn mắt há hốc mồm nhìn con mồi ở trên người nàng, đột nhiên lợn rừng giãy giụa vài cái, yếu ớt kêu hai tiếng, hai vợ chồng đồng thời ngã ngồi trên mặt đất ——bị dọa sợ.
Mục Dương Linh đập một tay xuống, lợn rừng liền không thể động đậy.
Mã đại thẩm run rẩy chỉ vào lợn rừng nói: “Sống?”
Mục Dương Linh cười gật đầu: “Sống có giá tiền cao hơn chết.” Mục Dương Linh có chút tiếc hận, “Đáng tiếc nơi này cách huyện thành quá xa, bằng không khiêng đến huyện thành , ít nhất có thể bán nhiều thêm 500 văn tiền.”
Mục Dương Linh một bên tiếc hận một bên dùng bước chân nhẹ nhàng chạy về phía nhà mình, buổi sáng hôm nay nàng ăn quá ít, hiện tại bụng liền đói, vẫn nên đi về nhà trước , chuyện huyện thành thì tính sau, lúc này lão cha hẳn đã trở lại?
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên