Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng - Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
Chương trước- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên
Tùy
chỉnh
Màu
nền
Font
chữ
Arial
Times New Roman
Courier New
Verdana
Comic Sans MS
Helvetica
Size
chữ
12
16
20
24
28
32
36
40
Chiều cao dòng
100
120
140
160
180
200
Nương Tử Chỉ Thích Làm Ruộng
Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
Nữ nhi có sức lực lớn hắn cũng biết đến, hiện giờ đúng là thời buổi loạn thế, có sức lực lớn cũng không có gì không tốt, thậm chí không chỉ một lần hắn cảm thấy may mắn nữ nhi được kế thừa thiên phú của tổ tiên.
Mục Dương Linh vẫn luôn cho rằng thiên phú của mình có liên quan đến kiếp trước, bởi vì kiếp trước nàng cũng có sức lực rất lớn, ít nhất lớn hơn rất nhiều so với những chiến hữu nam trong đội, mà một đời này, tính chất của thiên phú lại được đề cao, làm cho nàng không chỉ một lần cảm thấy đắc chí, nàng cho rằng đây là phúc lợi khi đầu thai một lần nữa.
Nhưng sau này trong vài lời nói của phụ thân Mục Thạch, Mục Dương Linh mới biết được, đây căn bản chính là thiên phú của huyết mạch.
Tằng tổ phụ của Mục Dương Linh là người Hồ, là một dũng sĩ trong bộ lạc, nghe nói hắn đi theo bộ lạc chinh chiến ở khắp nơi chưa cũng chưa bao giờ thua , cho dù thâm nhập vào quân địch cũng có thể toàn thân mà lui.
Mà tằng tổ mẫu của nàng chính là chiến lợi phẩm của tằng tổ phụ, từ trên chiến trường hắn đã mang về một nữ tử người Hán, nghe nói nàng lớn lên xinh đẹp động lòng người, từng dẫn tới việc các dũng sĩ trong bộ lạc vì nàng mà quyết đấu với nhau, may mắn chính là, không ai có thể đánh bại tằng tổ phụ, cướp đi tằng tổ mẫu từ trong tay của hắn.
Cả đời của tằng tổ phụ chỉ có một thê tử là tằng tổ mẫu, tằng tổ mẫu cũng vì tằng tổ phụ mà sinh hạ một nhi tử, chính là tổ phụ Mục Dương Linh.
Tổ phụ Mục Dương Linh lớn lên rất giống tằng tổ mẫu, hắn lớn lên thanh lệ thoát tục, đáng tiếc, ngay cả sức lực cũng di truyền từ tằng tổ mẫu, tằng tổ phụ vì hắn mà rầu thúi ruột.
Người trong bộ lạc luôn tôn thờ vũ lực, ngay cả chức thủ lĩnh cũng đều là cạnh tranh bằng sức mạnh, ai mạnh thì người đó chính là thủ lĩnh, nhi tử như vậy, ở trong bộ lạc chỉ có thể mặc người xâu xé.
Tằng tổ phụ vì thao luyện tổ phụ, đã vơ vét không ít bí tịch võ công cho hắn, thậm chí đã căn cứ vào sức lực nhỏ yếu của hắn, sáng tạo ra một bộ công phu để thân thể trở nên linh hoạt cho hắn, đáng tiếc, sau khi tổ phụ luyện thành cũng chỉ có thể trở thành một dũng sĩ có vị trí xếp ở giữa trong bộ lạc.
Nếu tổ phụ lớn lên có khuôn mặt giống với các hán tử trong bộ lạc, tằng tổ phụ cũng liền thỏa mãn, cố tình đứa con trai này lại có khuôn mặt thanh lệ giống như thê tử, trong bộ lạc người Hồ đây chính là tai nạn, nếu không có hắn che chở, hắn có thể đoán được cuộc sống bi thảm sau này của nhi tử, chính là nằm dưới thân của người khác để hầu hạ, đây là thứ mà hắn không thể chịu đựng được.
Bởi vì vậy, sau khi thê tử chết bệnh, hắn cũng bị trọng thương, vị dũng sĩ này đã phân ra hơn phân nửa tài vật của chính mình để cho nhi tử duy nhất, sau đó đuổi hắn ra khỏi bộ lạc, kêu hắn đi đến địa phương của người Hán để sinh sống.
Dũng sĩ cho rằng, nhi tử lớn lên giống người Hán, hơn nữa lại có được một thân vũ lực thì sinh hoạt cùng người Hán hẳn sẽ không kém, ít nhất sẽ không gặp phải khốn cảnh như trong bộ lạc.
Mục Dương Linh vẫn luôn cho rằng thiên phú của mình có liên quan đến kiếp trước, bởi vì kiếp trước nàng cũng có sức lực rất lớn, ít nhất lớn hơn rất nhiều so với những chiến hữu nam trong đội, mà một đời này, tính chất của thiên phú lại được đề cao, làm cho nàng không chỉ một lần cảm thấy đắc chí, nàng cho rằng đây là phúc lợi khi đầu thai một lần nữa.
Nhưng sau này trong vài lời nói của phụ thân Mục Thạch, Mục Dương Linh mới biết được, đây căn bản chính là thiên phú của huyết mạch.
Tằng tổ phụ của Mục Dương Linh là người Hồ, là một dũng sĩ trong bộ lạc, nghe nói hắn đi theo bộ lạc chinh chiến ở khắp nơi chưa cũng chưa bao giờ thua , cho dù thâm nhập vào quân địch cũng có thể toàn thân mà lui.
Mà tằng tổ mẫu của nàng chính là chiến lợi phẩm của tằng tổ phụ, từ trên chiến trường hắn đã mang về một nữ tử người Hán, nghe nói nàng lớn lên xinh đẹp động lòng người, từng dẫn tới việc các dũng sĩ trong bộ lạc vì nàng mà quyết đấu với nhau, may mắn chính là, không ai có thể đánh bại tằng tổ phụ, cướp đi tằng tổ mẫu từ trong tay của hắn.
Cả đời của tằng tổ phụ chỉ có một thê tử là tằng tổ mẫu, tằng tổ mẫu cũng vì tằng tổ phụ mà sinh hạ một nhi tử, chính là tổ phụ Mục Dương Linh.
Tổ phụ Mục Dương Linh lớn lên rất giống tằng tổ mẫu, hắn lớn lên thanh lệ thoát tục, đáng tiếc, ngay cả sức lực cũng di truyền từ tằng tổ mẫu, tằng tổ phụ vì hắn mà rầu thúi ruột.
Người trong bộ lạc luôn tôn thờ vũ lực, ngay cả chức thủ lĩnh cũng đều là cạnh tranh bằng sức mạnh, ai mạnh thì người đó chính là thủ lĩnh, nhi tử như vậy, ở trong bộ lạc chỉ có thể mặc người xâu xé.
Tằng tổ phụ vì thao luyện tổ phụ, đã vơ vét không ít bí tịch võ công cho hắn, thậm chí đã căn cứ vào sức lực nhỏ yếu của hắn, sáng tạo ra một bộ công phu để thân thể trở nên linh hoạt cho hắn, đáng tiếc, sau khi tổ phụ luyện thành cũng chỉ có thể trở thành một dũng sĩ có vị trí xếp ở giữa trong bộ lạc.
Nếu tổ phụ lớn lên có khuôn mặt giống với các hán tử trong bộ lạc, tằng tổ phụ cũng liền thỏa mãn, cố tình đứa con trai này lại có khuôn mặt thanh lệ giống như thê tử, trong bộ lạc người Hồ đây chính là tai nạn, nếu không có hắn che chở, hắn có thể đoán được cuộc sống bi thảm sau này của nhi tử, chính là nằm dưới thân của người khác để hầu hạ, đây là thứ mà hắn không thể chịu đựng được.
Bởi vì vậy, sau khi thê tử chết bệnh, hắn cũng bị trọng thương, vị dũng sĩ này đã phân ra hơn phân nửa tài vật của chính mình để cho nhi tử duy nhất, sau đó đuổi hắn ra khỏi bộ lạc, kêu hắn đi đến địa phương của người Hán để sinh sống.
Dũng sĩ cho rằng, nhi tử lớn lên giống người Hán, hơn nữa lại có được một thân vũ lực thì sinh hoạt cùng người Hán hẳn sẽ không kém, ít nhất sẽ không gặp phải khốn cảnh như trong bộ lạc.
Chương trước
Chương sau
- Chương 1: Gặp Gỡ
- Chương 2: Giúp Đỡ
- Chương 3: Thần Lực
- Chương 4: Thiên Phú Di Truyền
- Chương 5: Tiền Thưởng
- Chương 6: Dì Cả Bà
- Chương 7: Bày Quán Bán Hàng
- Chương 8: Giá Lương Thực
- Chương 9: Kinh
- Chương 10: Xấu Hổ Giận Dữ
- Chương 11: Lịch Sử
- Chương 12: Lưu Vĩnh
- Chương 13: Vọng Tưởng
- Chương 14: Lan Đến
- Chương 15: Thuyết Phục
- Chương 16: Lên Đường
- Chương 17: Gặp Lại
- Chương 18: Hỗ Trợ
- Chương 19: Bán Ra
- Chương 20: Tự Do Ngôn Luận
- Chương 21: Huynh Đệ
- Chương 22: Tức Giận
- Chương 23: Hỏi Ý
- Chương 24: Trở Về Nhà
- Chương 25: Suy Nghĩ Thông Suốt
- Chương 26: Thôn Tây Sơn
- Chương 27: Chuẩn Bị Cơm Trưa
- Chương 28: Tức Giận
- Chương 29: Mạnh Mẽ
- Chương 30: Bi Phẫn
- Chương 31: Tranh Cãi
- Chương 32: Cáo Trạng
- Chương 33: Tụ Tập
- Chương 34: Giáo Huấn
- Chương 35: Chiêu Đãi
- Chương 36: Hỗ Trợ
- Chương 37: Biện Pháp
- Chương 38: Thỏ Con
- Chương 39: Lấy Vật Đổi Vật ( Thượng )
- Chương 40: Lấy Vật Đổi Vật ( Hạ )
- Chương 41: Hợp Tác
- Chương 42: Thu Lương Thực
- Chương 43: Lời Đồn Đãi
- Chương 44: Tặng Lễ
- Chương 45: Dạy
- Chương 46: Phát Hiện
- Chương 47: Nguyên Nhân
- Chương 48: Nhằm Vào
- Chương 49: Cầu Xin
- Chương 50: Yêu Cầu
- Chương 51: Tức Giận
- Chương 52: Tự Xét Lại Bản Thân ( 1 )
- Chương 53: Tự Xét Lại Bản Thân ( 2 )
- Chương 54: Chuyện Cũ
- Chương 55: Hợp Lực
- Chương 56: Phát Hiện
- Chương 57: Chạy Trốn
- Chương 58: Quan Chiến
- Chương 59: Xử Lý
- Chương 60: Chỗ Tốt
- Chương 61: Báo Đáp
- Chương 62: Tuyết Lớn ( Thượng )
- Chương 63: Tuyến Lớn ( Hạ )
- Chương 64: Quốc Phòng
- Chương 65: Cầu Quan
- Chương 66: Phản Đồ
- Chương 67: Phản Kích
- Chương 68: Nướng Thịt
- Chương 69: Muốn Đồ Vật
- Chương 70: Giáo Huấn
- Chương 71: Sinh Sản
- Chương 72: Song Thai
- Chương 73: Hỗn Loạn
- Chương 74: Rời Đi
- Chương 75: Đụng Phải
- Chương 76: Chặn Ngựa
- Chương 77: Giết Địch
- Chương 78: Lựa Chọn
- Chương 79: Thiết Hãm
- Chương 80: Chiến Đấu Trong Rừng Cây
- Chương 81: Truy Kích
- Chương 82: Tắm Máu
- Chương 83: Đánh
- Chương 84: Được Cứu
- Chương 85: Tổn Thất
- Chương 86: Cách Đánh Mới
- Chương 87: Đau Lòng
- Chương 88: Nội Công Tâm Pháp
- Chương 89: Thế Chấp Khế Đất
- Chương 90: Chất Vấn
- Chương 91: Cậy Thế
- Chương 92: Giao Thủ
- Chương 93: Nhìn Thấu
- Chương 94: Nhìn Thấu ( 2 )
- Chương 95: Đánh Nhau
- Chương 96: Bán Đất
- Chương 97: Tìm Tòi Nghiên Cứu
- Chương 98: Bí Mật
- Chương 99: Thánh Chỉ
- Chương 100: Bị Biên
- bình luận