Nàng đối với sinh hoạt hiện tại rất là vừa lòng, nàng có sư phụ đức cao vọng trọng, có đồng sự thân thiện, có hàng xóm hòa thuận, còn có nhà ở, có tiền, có một chó, một mèo bên cạnh làm bạn, còn có được địa vị nhất định.
Nàng cảm thấy sinh hoạt tốt đẹp này không nên bị phá hủy, càng không nghĩ dưỡng thêm hai con giòi.
Khương Quy mở mắt ra, ánh mắt kia lạnh đến thấu xương.
Tồn tại, không tốt sao?
~~~~~~~~~~
Khương Thiên Tứ trôi qua bảy ngày hết sức vui vẻ, trừ bỏ phải chú ý không tới trêu chọc Khương Quy, mọi thứ còn lại đều hết sức tốt đẹp, hắn có ăn có uống còn có thuốc để chữa trị, tuy rằng có một chút khoảng cách với cuộc sống đại thiếu gia cẩm y ngọc thực hắn ao ước, nhưng so với cuộc sống phải lo nay lo mai trước kia, là đã khá hơn nhiều.
Trái ngược với hắn, Lâm Uyển Nương cảm thấy rất là không vui, nàng muốn đi khuyên Lai Đệ buông tha cho Minh Châu, đều là người một nhà hà tất gì phải nháo đến phòng tuần bộ, nàng nếu có thể tiếp nhận được bọn họ hà cớ gì không thể tiếp tục tha thứ cho Minh Châu.
Nói đến Minh Châu đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương, nếu không phải bị Lai Đệ bán đi, như thế nào sẽ lưu lạc phong trần, tính tình đại biến. Dù cho Minh Châu đối với Lai Đệ có làm chuyện gì, xem ở điểm này, Lai Đệ cũng không nên cùng Minh Châu so đo.
Làm cho Minh Châu ra ngoài, người một nhà bọn họ ngồi lại nói ra mọi sự hiểu lầm, rồi hòa giải, lại vui vẻ cùng ở bên nhau, đại gia trở về thấy được khẳng định sẽ cao hứng.
Nhưng nàng vừa mới mở miệng, Lai Đệ đều sẽ khiến cho Thiên Tứ đánh nàng, Thiên Tứ lại đánh nàng không chút nào lưu tình.
Nhớ tới, nàng lại không thể kìm được nước mắt, nhịn không được nghĩ tới đại gia hiện tại đang không rõ tung tích, nếu đại gia có ở chỗ này, Minh Châu liền sẽ không bị bắt đi, Thiên Tứ sẽ không vì tiền mà cúi đầu, Lai Đệ cũng sẽ không dám đối xử với bọn họ như vậy.
Đại gia...rốt cuộc khi nào người mới trở về? Lâm Uyển Nương nước mắt cuồn cuộn chảy ra không dứt, khóc mệt....nàng nước mắt rưng rưng...tiến vào mộng đẹp.
Lần nữa tỉnh lại là vì bị đông lạnh, Lâm Uyển Nương mờ mịt nhìn chung quanh, nàng nhìn thấy Khương Quy đứng cùng mấy người nam nhân xa lạ, cùng Khương Thiên Tứ tay chân bị trói nằm co ro sợ hãi bên cạnh nàng.
"Ngô ngô ngô..." Lâm Uyển Nương liều mạng muốn nói chuyện. Khương Thiên Tứ cũng ngô ngô ngô đáp lại không ngừng. Hai người cảm thấy sợ hãi, đều đồng dạng trừng mắt về phía Khương Quy.
Gió đêm lạnh lạnh, thổi đi mây đen, ánh trăng sáng, chiếu lên người ánh mắt sáng như lưỡi đao của Khương Quy, lệnh người không rét mà run.
"Ta nói rồi, ta có thể bán ngươi một lần, cũng có thể bán ngươi lần thứ hai. Ngươi như thế nào lại không tin ta?"
Lâm Uyển Nương như bị sét đánh trúng, máu cả người đều chảy ngược, xông thẳng lên đỉnh đầu nàng.
Khương Quy bật cười, tiếng cười của nàng so với gió đêm còn lạnh hơn, lạnh đến Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ như bị lột tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đặt vào hầm băng, cả hai không hẹn mà run rẩy làm cho cái sàng cũng lay động theo.
Khương Quy ánh mắt lộ ra nghi hoặc, đây là nàng thật sự nghi hoặc: "Rốt cuộc là vì cái gì khiến cho các ngươi có dũng khí đến uy hiếp ta vậy? Ta là yêu quý thanh danh, nghĩ muốn sống bình yên, nhưng là tiêu tiền để nuôi các ngươi cùng so sánh với tiêu tiền để tiễn đi các ngươi, người bình thường đều sẽ lựa chọn cách sau a, dù sao ở bến Thượng Hải này, muốn làm cho cái loại người rác rưởi như các ngươi biến mất, là không phải tốn nhiều sức a."
Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ sợ tới mức mặt không còn một chút máu, sợ hãi cùng tuyệt vọng gắt gao cắn chặt lấy bọn họ, hai người liều mạng muốn nói chuyện, lại chỉ có thể phát ra được những tiếng ngô ngô, cũng không biết là đang cầu xin hay là đang mắng.
Khương Quy không muốn nghe, nghe xong mất công nàng lại tức giận, tức giận thì sẽ hại gan, nàng vẫn còn muốn đối tốt với chính mình một chút, bỗng nhiên nàng nhớ đến một sự kiện thú vị, nàng quyết định sẽ cùng Lâm Uyển Nương chia sẻ một chút, rốt cuộc về sau liền sẽ không còn cơ hội.
Khương Quy nhìn thẳng vào Lâm Uyển Nương nói: "Khương Kế Tổ không phải là chạy a, mà là hắn bị Ngô gia giải quyết rồi."
Lâm Uyển Nương đang giãy giụa bỗng dưng cứng đờ thành pho tượng, nhìn chằm chằm Khương Quy, liền hô hấp đều đã quên.
Khương Quy: "Hắn ác ý lừa hôn như vậy, Ngô gia sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn, Ngô gia có tiền có quyền lực hơn ta nhiều, giải quyết một cái Khương Kế Tổ, đối với bọn họ dễ như trở bàn tay.
Ngươi xem, ngươi đem nam nhân Khương gia đối đãi đều quan trọng hơn so với mệnh của ngươi. Nhưng hiện tại, nam nhân Khương gia, một cái đã chết một cái bị phế, hương khói của Khương gia bị chặt đứt. Nếu không phải ngươi đem theo cái phế vật Khương Thiên Tứ đến tìm Khương Kế Tổ, Khương Kế Tổ lừa hôn sẽ không bị bại lộ, hắn cũng sẽ không phải chết. Nói cách khác, hương khói của Khương gia chính là đứt đoạn trên tay ngươi, ngươi là tội nhân của dòng tộc Khương gia."
Gϊếŧ người *tru tâm, tâm của Lâm Uyển Nương chính là lấy Khương Kế Tổ làm trời, giúp Khương Kế Tổ kéo dài Khương gia hương khói là nghĩa vụ phải làm. (*tru = gϊếŧ)
Hiện tại, Khương Quy đập nát đi tâm của Lâm Uyển Nương.
Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Lâm Uyển Nương đã hoàn toàn hỏng mất, nàng cả người đều choáng váng, không tiếp tục giãy giụa cũng không hề phát ra tiếng, phảng phất như nàng đã bị hút đi ba hồn bảy phách, chỉ còn lại một thân xác thối rữa....
Khóe môi Khương Quy hơi cong lên, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng Khương Lai Đệ đã được nếm thử, nàng cũng nên nhấm nháp một chút.
"Tận lực đừng để bọn họ chết ở trên đường, ta đã bỏ ra không ít thuốc để dưỡng cho họ tốt đâu."
Đại Hải chỉ có thể nói sẽ tận lực, hắn cũng không dám cam đoan, rốt cuộc là muốn đi đến một địa phương xa như vậy.
Khương Quy hiểu ý gật đầu.
Khương Quy nhìn Khương Thiên Tứ toàn thân đều đổ ra mồ hôi lạnh, đầy mặt nước mắt, nàng hơi hơi mỉm cười: "Cảm thấy sinh hoạt quá khổ, cho nên muốn tới hút máu cùng ăn thịt ta, ngươi lập tức sẽ phát hiện, sinh hoạt về sau của ngươi là, càng khổ...càng khổ hơn nữa. Cố gắng mà tồn tại đi, hảo hảo mà tồn tại, giống như ta của mười bốn năm kia, làm trâu làm ngựa để tồn tại."
~~~~~~~~~~~~~~
Ngày hôm sau, hàng xóm đều biết, Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ trộm tiền của Khương Quy cao chạy xa bay, bọn họ sôi nổi đồng tình, cảm thấy nàng cũng quá xui xẻo. Lại mắng to Lâm Uyển Nương cùng với Khương Thiên Tứ đều không phải người, Khương Quy đã không so đo hiềm khích trước kia thu lưu bọn họ, bọn họ lại trộm tiền chạy trốn, quả thực là táng tận lương tâm.
Đặc biệt là những người phía trước còn muốn Khương Quy tha thứ cho Lâm Uyển Nương cùng Khương Thiên Tứ mặt đều cảm thấy nóng rát.
Tiện nhân biến mất, Khương Quy cảm thấy bầu trời hôm nay thực trong xanh, không khí cũng trở nên thực tươi mát, sinh hoạt của nàng lại một lần nữa trở lại quỹ đạo.
Bất quá bởi vì bị bại lộ thân phận nữ nhân cho nên vẫn có ít nhiều không được giống như trước, cũng may là nàng đã ở đây sinh sống được bốn năm, nhân duyên lại tạm được, tổng cũng không có thay đổi nhiều, ít nhất nàng cũng vẫn được tiếp tục làm ở Hồi Xuân Đường.
"Xin hỏi người là Khương đại phu sao?"
Khương Quy đứng ở cửa, đánh giá người nữ nhân trung niên cùng thanh niên đang trước cửa.
"Ngươi hảo, ta là thê tử của Hoắc Đàm Giang, còn đây là nhi tử của ta," Hoắc phu nhân áy náy cười, thái độ chân thành nói, "Chúng ta là đến để nhận lỗi thay người nhà."
Hoắc Đàm Giang đến nay vẫn còn bị giam ở phòng tuần bộ, Hoắc phu nhân cùng nhi tử Hoắc Đĩnh mới vừa nhận được tin tức, lập tức liền tới Thượng Hải cứu người.
Nàng đi thăm hỏi một vài bằng hữu thường cùng nhà bọn họ làm ăn, mới biết được tình huống đại khái, kỳ thật việc này trượng phu quả thực là oan uổng, chỉ là vận khí của hắn quá kém, thế nhưng lại gián tiếp đắc tội Thẩm đại tiểu thư, nhưng mà Thẩm gia cánh cửa cao, bọn họ không với tới, liền đến tìm Khương Quy.
Nghĩ đến sự tình là được phát ra từ nàng, chỉ cần nàng tha thứ, Thẩm gia chắc sẽ đối với bọn họ giơ cao đánh khẽ.
Khương Quy tránh ra nhường đường: "Mời vào."
Hoắc phu nhân cùng Hoắc Đĩnh trong lòng hơi thả lỏng.
Khương Quy đem người mời đến phòng khách, nàng rót trà mời bọn họ, rồi mới ngồi xuống.
Hoắc phu nhân vẻ mặt áy náy nói: "Thật sự là xin lỗi, trượng phu nhà ta nhìn người không rõ, may mắn là không có phạm sai lầm lớn."
Khương Quy đột nhiên mỉm cười: "Hoắc phu nhân thật là hiền huệ, Hoắc lão bản công khai bao dưỡng tiểu tình nhân, bây giờ Hoắc lão bản vì nhân tình gây rối nên bị kéo theo vào tù, Hoắc phu nhân cư nhiên còn thay hắn chạy khắp nơi cầu người cứu hắn."
Hoắc phu nhân sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Khương Quy không nhanh không chậm nói: "Hoắc phu nhân vì cứu Hoắc lão bản, khắp nơi cúi đầu khom lưng cầu người. Cũng không biết Hoắc lão bản sau khi được cứu ra, có hay không nhớ đến Hoắc phu nhân đã như thế nào vất vả vì hắn, như thế hắn liền sẽ không lại đi tìm thêm vài tiểu tình nhân, rồi cũng sẽ không có sinh hạ ra vài cái *tư sinh tử, hay là hắn cũng sẽ không hề sủng ái thiếp thất cùng hài tử của thiếp thất, sẽ không uy hiếp địa vị của Hoắc phu nhân cùng lệnh công tử." (*tư sinh tử = con riêng ở bên ngoài)
Hoắc phu nhân nghẹn họng nhìn trân trối, lại ngơ ngác nhìn Khương Quy.
Khương Quy mỉm cười nhìn nàng, tươi cười mang theo ý vị thâm trường.
Ngơ ngác nửa ngày, Hoắc phu nhân mới chợt tỉnh, nháy mắt giống như được đả thông hai mạch *Nhâm – Đốc, nàng chỉ cảm thấy đầu óc tỉnh táo lại minh bạch xưa nay chưa từng có.
(*Nhâm - Đốc = là tên của hai mạch có trong cơ thể người, theo y học đả thông hai mạch này giúp khí huyết lưu thông...v.v.v.....)
Nàng cực cực khổ khổ cứu cái lão nhân xấu xa kia ra, nàng được gì? Được đến hắn lại đi cau tam đáp bốn làm chính mình ghê tởm, được hắn sủng ái thiếp thất cùng hài tử của thiếp thất để bọn họ tới tranh gia sản với nhi tử của nàng.
Cái lão nhân xấu xa kia không ra được, công việc làm ăn trong nhà sẽ nhất thời gian nan. Lão nhân xấu xa ra tới, chính mình cùng nhi tử ít nhất sẽ gian nan đến 10 – 20 năm, nếu lão nhân xấu xa kia còn sủng thiếp diệt thê, kia là nửa đời đều trở nên gian nan.
Trong đầu nàng rốt cuộc đang nghĩ cái gì, cư nhiên nơi nơi cúi đầu khom lưng muốn đem cái tên vương bát đản kia vớt ra.