Nhiếp lão tam nghe Uông Thu Nguyệt kêu đến toàn thân lại nóng lên, trên tay sức lực tăng thêm vài phần: “Thoải mái lắm đúng không! Hắc hắc, người ta nói nữ nhân ba mươi như lang, bốn mươi như hổ. Năm đó ngươi nếu gả cho ta, hàng đêm đều được làm tân nương.”
Tuổi trẻ lúc ấy, Nhiếp lão tam đích xác là muốn cưới Uông Thu Nguyệt, nữ nhân xinh đẹp hắn đều muốn cưới, chẳng qua xinh đẹp nữ nhân đều không ngốc, nơi nào nhìn trúng một tên nhà chỉ có bốn bức tường lại chơi bơi lêu lổng Nhiếp lão tam. Đến nỗi hiện tại vì lý do gì mà coi trọng, chỉ có thể nói là quá cô đơn tịch mịch.
“Ân…nhẹ chút, nhẹ chút…ân…~”
“Nhẹ như thế nào đây, nếu không ngươi làm mẫu cho ta xem.”
“A…ân…Ma quỷ ~….”
“…….”
Bên ngoài ngôi nhà hoang, Nhiếp Bắc cùng với hai bằng hữu Nhị Hổ và Thạch Đầu, ba thanh niên trẻ tuổi nghe đến mặt đỏ tai hồng, còn lại mấy người nam nhân lớn tuổi khác đều là *tâm viên ý mã (*chỗ này ngon muốn xơi chỗ khác).
Nương của Nhị Hổ thấy vậy tức giận, hung hăng trừng mắt trượng phu nhà mình. Nàng đi theo tới chính là nghĩ tới trường hợp kia nam nhân sẽ không có thuận tiện, sợ trượng phu cùng với nhi tử của mình bị đau mắt, kết quả khen ngược, vương bát đản này lại tại chỗ phát xuân.
Phụ thân Nhị Hổ hậm hực co rụt lại cổ, liếc mắt thấy Nhiếp Bắc khoa tay múa chân lên kế hoạch, mọi người liền theo kế hoạch của hắn lắp kín cửa sổ. Mỗi người vào vị trí của mình, Nhiếp Bắc một chân đá văng cửa phòng cũ kỹ, hét lớn một tiếng: “Các ngươi đang làm gì!”
“Á….” Uông Thu Nguyệt hét thảm lên một tiếng, khoảng cách tới cánh cửa của tử thần chỉ kém một chút như vậy.
Còn Nhiếp lão tam đã có kinh nghiệm phong phú chỉ giật mình sửng sốt một chút, liền nhảy lên, mông trần trụi chạy thẳng đến cửa sổ, bị phụ tử hai người Nhị Hổ ấn xuống đánh cho một đốn.
Hồn phi phách tán Uông Thu Nguyệt cũng bị Nhị Hổ nương ấn xuống ngay tại chỗ, Nhị Hổ nương khinh thường phi một tiếng rồi nói: “Nhìn bề ngoài giống như yêu tinh, quả nhiên đều không phải cái thứ tốt.”
Uông Thu Nguyệt mặt cắt không còn chút máu, cả người run rẩy giống như gió thu lá rụng, khắp người đều trào ra sợ hãi, xong rồi! Trong thôn sẽ không bỏ qua cho nàng, Khương lão thái càng sẽ xé sống nàng.
Không!
“Ta có tiền, ta cho các ngươi tiền,” Uông Thu Nguyệt lòng nóng như lửa đốt dụ dỗ: “Chỉ cần các ngươi buông tha cho ta, bao nhiêu tiền ta đều cho các ngươi, ta có tiền, ta có thật nhiều tiền!”
Đáp lại nàng là Nhị Hổ nương một ngụm nước bọt: “Ngươi có mấy cái đồng tiền dơ bẩn tưởng ghê gớm lắm a, đều không có ai hiếm lạ.”
Tại hiện trường thực sự là có người hiếm lạ, nhưng là ngượng ngùng nói ra, nhiều người như vậy đâu, nếu ít người thì còn có thể thông đồng một chút, đúng không? Người nhiều mà nói, chỉ có thể đành giả làm chính khí lẫm liệt thể hiện ta không ham mê phú quý ta chỉ muốn bắt gian.
Nhiếp Bắc kêu Nhị Hổ đi mời trưởng thôn, lại nhờ Nhị Hổ nương đi thông tri người Khương gia, bọn họ thì áp giải Nhiếp lão tam cùng với Uông Thu Nguyệt đi từ đường trong thôn.
Xét thấy tình trạng Nhiếp lão tam hiện giờ người ghét cẩu cũng ngại, hắn được cho phép xuyên vào một cái quần cộc, này là vì suy xét cho đôi mắt của nữ nhân trong thôn. Là nữ nhân, Uông Thu Nguyệt được cho phép mặc vào quần áo chỉnh tề.
Hai người bị trói hai tay đặt sau lưng, bị xô đẩy đi về hướng từ đường, đi đến chỗ nào kinh động đến chỗ đó. Thôn dân ven đường bị động tĩnh không chút nào che dấu thậm chí còn cố ý làm thêm, đánh thức, tâm tình bị đánh thức không vui đều chuyển biến thành hưng phấn, mặc tốt quần áo, lập tức đuổi theo.
>>>>>>>>>>>>
Nhị Hổ nương chạy chậm đuổi tới bên ngoài tiểu viện Khương gia, một bên dùng sức gõ mạnh vào cửa lớn nhà họ Khương, một bên lớn tiếng kêu to: “Uyển Nương! Khương lão thái thái! Uyển Nương! Khương lão thái thái....!”
Phòng chứa củi Khương Lai Đệ tinh thần chấn động, dưa tới dưa tới.
Nhị Hổ nương lôi kéo yết hầu gào to: “Mở, mở cửa, có việc gấp, có chuyện quan trọng!”
Trong thanh âm phát ra kèm theo một cổ hưng phấn được cố tình giấu kín, ai kêu người Khương gia ngày thường luôn bày ra một bộ chúng ta là người thượng đẳng, chúng ta khinh thường giao tiếp cùng các ngươi người hạ đẳng, giao tiếp đều toàn vẻ mặt kiêu căng. Đặc biệt là từ trong thôn đi ra Uông Thu Nguyệt, đều là dùng khóe mắt xem người.
Coi thường thì có bản lĩnh đừng trở về thôn ở a, còn không phải ở bên ngoài trụ không nổi nữa, chỉ có thể xám xịt mà trở về, cũng không biết khoe khoang cái gì. Hiện giờ Uông Thu Nguyệt của Khương ra xảy ra một cọc sự kiện chọc người gièm pha lớn như vậy, Nhị Hổ nương nhịn không được vui sướng khi có người gặp họa.
Bị đánh thức Lâm Uyển Nương khoác áo bông vội vội vàng vàng chạy ra mở cửa: “Xảy ra chuyện gì, Nhị Hổ nương?”
Nhị Hổ nương ngăn lại cao hứng, tận lực làm chính mình thoạt nhìn có vẻ ngưng trọng: “Uông Thu Nguyệt cùng Nhiếp lão tam ở thủy căn thúc bên kia trong phòng yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bị người vừa vặn bắt được. Chạy nhanh kêu bà bà của ngươi đi từ đường, mọi người đều đã đi qua, liền đang chờ các ngươi đấy.”
Ban đêm yên tĩnh, Nhị Hổ nương thanh âm trung khí mười phần có lực xuyên thấu, Khương lão thái trong phòng sớm đã bị đánh thức chỉ là lười xuống giường, nghe được rành mạnh rõ ràng. Lập tức kinh hồn thẳng tắp ngồi dậy, nơi nào còn có như ngày thường suy yếu, bà áo khoác còn không kịp xuyên trực tiếp chạy chậm ra ngoài.
Lâm Uyển Nương đang trợn mắt há hốc mồm thấy Khương lão thái chân nhỏ lung lay chạy tới, liền chạy nhanh đi nâng. Như bị sét đánh Khương lão thái lại không cảm kích một phen đẩy ra đang xum xoe Lâm Uyển Nương, hướng thẳng đến Nhị Hổ nương, Khương lão thái lăng lăng nhìn chằm chằm nàng nói: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn!”
Nhị Hổ nương lập tức sinh động như thật nói: “Chúng ta một đám bảy tám người tận mắt nhìn thấy, sao có thể nói hươu nói vượn. Lúc chúng ta đi vào, Nhiếp lão tam chính là đè lên trên người Uông Thu Nguyệt làm việc đâu. Nhiếp lão tam mông còn trần trụi tưởng nhảy ra cửa sổ để chạy trốn, bị nhà ta hai người phụ tử ấn xuống. Uông Thu Nguyệt còn tưởng lấy tiền để lấp miệng chúng ta, khôi hài thật, xem chúng ta là cái gì, ai hiếm lạ đống tiền dơ của nàng.”
Theo Nhị Hổ nương nói, thái dương Khương lão thái đột nhiên nhảy lên, ngực phập phồng kịch liệt, gầm lên một tiếng: “Tiện nhân!” Rồi lập tức chạy đi từ đường.
Tâm loạn như ma Lâm Uyển Nương chạy nhanh đuổi kịp, lại lần nữa duỗi tay đỡ lấy Khương lão thái đang lung lay chạy nói: “Nương, ngươi nếu không khoác kiện áo khoác trước?.”
Lửa giận công tâm Khương lão thái một cái tát chụp lên mặt Lâm Uyển Nương rồi đẩy nàng ra: “Không cần ngươi phải giả bộ hảo tâm, hiện giờ ngươi có phải hay không rất đắc ý.”
Lâm Uyển Nương mặt đầy bị thương: “Nương, ngài như thế nào lại nghĩ ta như vậy, Thu Nguyệt….” Nàng tưởng nói, ta cùng ngài giống nhau sốt ruột.
Giận không thể át Khương lão thái lại không có công phu nghe nàng nói, đi nhanh về phía trước.
Lâm Uyển Nương đành đem lời nói nuốt trở về, chạy như bay trở về phòng lấy áo khoác xong lại chạy đuổi theo.
Nương Nhị Hổ xem đến lắc lắc đầu. Lâm Uyển Nương ở trong thôn danh tiếng là hai thái cực khác nhau. Một bộ phận người trong thôn thì cảm thấy nàng là người hiền huệ, đối với bà bà nói gì nghe nấy, đối với kế nữ con vợ lẽ thì coi như là con thân sinh, đối với Uông Thu Nguyệt giúp nhà chồng sinh con nối dõi tông đường thì cung phụng như di thái thái. Một bên khác thì lại nghĩ nàng cũng không phải là hiền huệ gì chỉ là trang cho người khác nhìn.
Nhị Hổ nương thuộc về bộ phận nhỏ người phía sau, nàng cảm thấy Lâm Uyển Nương quá mức hiền huệ giống như cái ngốc tử. Từ Khương lão thái đến Khương Thiên Tứ lại đến Uông Thu Nguyệt, cái nào đối đãi tốt với nàng, nàng lại cam tâm tình nguyện đem mặt nóng dán lên cái mông lạnh, đào tim đào phổi lấy lòng bọn họ, còn vì bọn họ chà đạp lên thân sinh nữ nhi.
Đem Khương Thiên Tứ với Khương Minh Châu dưỡng thành trắng trắng nộn nộn, ăn mặc thì thể thể diện diện, hoàn toàn giống như thiếu gia cùng với tiểu thư. Còn đối với Khương Lai Đệ thì dưỡng đến gầy trơ cả xương mặt xám mày tro, tuổi còn nhỏ đã phải đốn củi cắt thảo cho gà cho vịt ăn, còn thường chịu đánh chịu mắng, sống y như một nha hoàn.
Bọn họ là người ngoài nhìn còn thấy đau lòng, Lâm Uyển Nương là mẹ ruột lại có mắt không tròng xem như không có chuyện gì.
Nhị Hổ nương hận sắt không thành thép, nếu có người nào dám khi dễ nữ nhi của nàng, nàng lấy dao phay phanh sống bọn họ ra từng mảnh. Lâm Uyển Nương cũng không biết nghĩ như thế nào, không phải là con của chính mình sinh thì thương yêu vô cùng, còn nữ nhi thân sinh của chính mình lại không một chút đau lòng. Nàng lại không phải ăn cơm trắng, lại chính mình tự đi làm công, hoàn toàn có thể tự nuôi sống được hai mẹ con, không cần thiết phải xem sắc mặt của người Khương gia. Nhưng Lâm Uyển Nương lại chính là cố tình không nâng nổi eo, ở trước mặt người Khương gia toàn quỳ làm người, còn quyết phải mang theo Khương Lai Đệ cùng quỳ.
“Đại nương.” Thanh âm nhỏ bé yếu ớt truyền vào trong tai Nhị Hổ nương cùng với tiếng gõ cửa.
Nhị Hổ nương theo tiếng động nhìn về phía phòng chứa củi, kinh nghi: “Lai Đệ?” Nàng chạy nhanh tới mở ra cửa phòng chứa củi, trên tay nàng cầm cây đuốc, thấy được rõ ràng bộ dáng thê thảm của Khương Lai Đệ, mặt mũi bầm dập, trên tóc trên mặt toàn vết máu khô, nhất thời chấn động: “Bọn họ như thế nào có thể đem ngươi đánh thành như vậy. Không sợ tổn thọ sao, ai đánh ngươi? Như thế nào hạ thủ được!”
Khương Quy vành mắt đỏ lên, vội lau nước mắt, như là không muốn bị phát hiện. Thấy thế, Nhị Hổ nương càng đau lòng, đối với người Khương gia càng thêm chán ghét.
“Nguyệt di đánh.” Ăn mặc chỉnh tề Khương Minh Châu mở cửa phòng đi ra, nàng đã sớm tỉnh, so với Khương lão thái tỉnh còn sớm hơn, nghe được tình huống không ổn, nên không ra sớm tránh tìm xúi quẩy, giờ phút này thời cơ đã ổn bèn ra tới còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, Nhị Hổ nương giận càng thêm giận: “Ta đã sớm biết nàng không phải vật trong ao, không nghĩ tới nàng như vậy không làm người, nàng cũng như nương, như thế nào hạ thủ được.”
“Đại nương, Nguyệt di nàng thật sự cùng với Nhiếp lão tam sao, bọn họ?” Khương Minh Châu muốn nói lại thôi, như là khó có thể tin. Nàng như vậy cũng không phải là giả vờ, Uông Thu Nguyệt nếu muốn hồng hạnh xuất tường tốt xấu cũng chọn một cái giống người chút, như thế nào lại coi trọng loại mặt hàng như Nhiếp lão tam, thật sự là bụng đói ăn quàng.
Nhị Hổ nương đối với Khương Minh Châu ấn tượng không tồi, cảm thấy nàng là cái người bình thường nhất ở Khương gia, liền nói: “Thật thật, chúng ta bảy tám người chính mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao.” Nàng lại đau lòng nhìn Khương Quy, “Ngươi có đi qua tam thúc công gia xem qua không?” Tam thúc công hiểu một chút y lý, thôn dân bị đau đầu nhức óc đều tìm hắn.
Khương Quy cúi đầu trầm mặc không nói.
Nhị Hổ nương liền biết không có: “Nương của ngươi cũng thật là, không biết rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì. Đi, đại nương mang ngươi đi xem, mong sẽ không bị thương đến bên trong.”
“Không cần đâu, đại nương, ta không bị thương đến bên trong, đã không còn đau, ta không sao.” Khương Quy trả lời xong liền cúi đầu, nâng đầu nàng sợ mặt biểu tình không đúng bị phát hiện.
Nhị Hổ nương trong lòng chua xót, sao có thể không đau, chỉ là đau thành thói quen.
Uông Thu Nguyệt kẻ gϊếŧ người ngàn kiếm, xứng đáng có ngày hôm nay.
“Lai Đệ a, ngươi yên tâm, về sau Uông Thu Nguyệt nàng không còn cơ hội lại đánh ngươi nữa.”
Khương Quy ngạc nhiên ngẩng đầu.
Nhị Hổ nương kéo tay nàng: “Ngươi đi nhìn liền biết.” Để mọi người nhìn một chút Uông Thu Nguyệt đã gây ra cái nghiệt gì, thấy rồi phạt cũng sẽ không lưu tình nữa.