Pháo Hôi Không Muốn Chết! - Chương 32

Pháo Hôi Không Muốn Chết! Chương 32
Ánh sáng từ màn hình điện thoại in trên khung kính, người đối diện không thể thấy rõ ánh mắt của Cố Thiếu Hiên, nhưng lại có thể thấy rõ khóe miệng hắn nhếch lên.

"Hàn Lệ bị chậu hoa rớt trúng đầu nhập viện, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nghe nói tình trạng tốt nhất là trở thành người thực vật, còn xấu thì sẽ không thể qua khỏi." Tổng giám kỹ thuật La Thắng Thiên không chút nào che giấu vui sướng khi người gặp họa, "Đây là có bao nhiêu xui xẻo a, ở dưới lầu công ty của chính mình bị đập cho nhập viện bệnh viện, ha ha ha ~"

Cố Thiếu Hiên đẩy đẩy gọng mắt kính, ý cười khóe miệng càng đậm.

Đúng vào lúc này, icon trên thanh nhiệm vụ WeChat sáng lên. Cố Thiếu Hiên nhấp vào hình đại diện có tên là Bảo Bối, khung thoại là Khương Tuyết Vi phát tới ảnh chụp, trong tấm kính chỉ xuất hiện một đoạn cánh tay trắng nõn của cô cùng cốc trà sữa, phía dưới là [ không biết có ai uống nó không.jpg] biểu đạt muốn bao.

Ý cười đáy mắt Cố Thiếu Hiên càng sâu, thật đúng là một đại bảo bối, báu vật vô giá.

Báu vật vô giá đang đi dạo phố, lúc này là đêm trước kỳ thi đại học, tuy nhiên Khương Tuyết Vi là nghệ thuật sinh, trong tay đã cầm chắc thư thông báo trúng tuyển, cho nên cô vui vẻ cùng bằng hữu đi đến tiệm trà sữa nổi tiếng trên Internet.

"Đây là cho ai a?" Đinh Giai Y ý đồ nhìn trộm.

Khương Tuyết Vi nhanh chóng tắt đi điện thoại di động.

Đinh Giai Y làm mặt quỷ: "Lại là vị kia thần bí X tiên sinh." Làm một khuê mật như hình với bóng với Khương Tuyết Vi, cô đương nhiên là biết Khương Tuyết Vi có bạn trai, chỉ là trước nay vẫn chưa được thấy mặt.

Mặt Khương Tuyết Vi hơi hơi đỏ lên.

"Ta nói chúng ta đều đã lên đại học, tình yêu ngầm của ngươi có phải cũng nên chuyển lên mặt đất?"

Khương Tuyết Vi cắn ống hút, lộ ra thần sắc chua xót: "Ta không dám."

Đinh Giai Y: "Chuyện này có gì mà không dám, chúng ta đều đã tốt nghiệp. không tính là yêu sớm."

Khương Tuyết Vi mày hơi chau, nhìn thấy mà thương: "Ca ca của ta sẽ tức giận."

Đinh Giai Y ngẩn người, chợt ha một tiếng: "Ai nha nha, tỉ mỉ nuôi lớn ngọc lại bị heo coi như cải trắng goặm mất, ca ca muội khống sẽ thương tâm muốn chết."

Khương Tuyết Vi bị cô chọc cười.

Đinh Giai Y: "Nói không chừng ca ca của ngươi sẽ làm giống trong phim truyền hình, vứt ra tờ chi phiếu 500 vạn làm X tiên sinh rời khỏi ngươi."

Trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh, Khương Tuyết Vi hết sức vui vẻ, dư quang nhìn thấy một màn, ý cười phút chốc cứng đờ.

Một nam một nữ cùng một con mèo đi vào tiệm trà sữa, đều là bộ dáng mười tám mười chín tuổi. Người thiếu niên ngũ quan anh tuấn, tuấn tú, khóe miệng mỉm cười dịu dàng, mái tóc dài màu xám buộc thành đuôi ngựa, không chút nào lộ vẻ nữ tính chỉ có vẻ thiếu niên trẻ trung, tựa như nam chính trong truyện tranh bước ra ngoài. Ngược lại thiếu nữ ôm mèo trắng trong ngực lại để một đầu tóc ngắn, mái tóc đen nhánh bóng mượt đối nghịch với làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, khí chất lạnh lùng không chút bụi bặm, nhìn có vài phần tiên khí.

Hai người kia giống như mang theo cột sáng, phàm là người nhìn thấy đều sẽ không tự chủ được mà nhìn chăm chú, hai người đều như tập mãi thành thói quen, thần sắc tự nhiên mà đứng xếp hàng.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa đụng phải ánh mắt của thiếu nữ, thân mình của Khương Tuyết Vi lập tức cứng đờ, không biết vì sao cô lại có cảm giác giống như bị mãnh thú nhìn chằm chằm sau lưng mình, tay chân của cô nháy mắt bị đông cứng. Khương Tuyết Vi theo bản năng muốn dời đi tầm mắt, lại phát hiện chính mình không thể động đậy, Khương Tuyết Vi lộ ra thần sắc hoảng sợ.

Một nam một nữ một mèo này đúng là A Lục, Khương Quy cùng A Bố.

Hai người một mèo tháng trước mới xuống núi, chuyện đầu tiên khi xuống núi là Khương Quy lừa A Lục đem quả đầu lông xanh nhuộm thành màu xám tro, tuy rằng hiện tại vẫn 100 phần trăm tỷ lệ quay đầu nhìn, nhưng là bởi vì giá trị nhan sắc quá cao.

Tẩy tinh phạt tủy, thoát thai hoán cốt là lợi ích cơ bản nhất mà tu luyện mang lại, hơn nữa có kỳ hoa dị thảo linh đan diệu dược tẩm bổ, Huyền môn khắp nơi đều là tuấn nam mỹ nữ.

Tuy rằng hiện giờ linh khí thiếu thốn, nhưng Quy Nhất tông chính là kế thừa toàn bộ di sản của Huyền môn, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Nghiêm túc mà nói, điều kiện tu luyện của Khương Quy cùng A Lục đều so với đệ tử hạch tâm trong điều kiện linh khí dư thừa càng ưu việt hơn.

Trải qua mười hai năm tu luyện, bộ dáng của cô hiện giờ cùng Khương Nhất Nặc nguyên bản khác biệt không nhỏ.

Mười hai năm không được xuống núi, đối mặt với thế giới phồn hoa, A Lục giống như là ngựa hoang thoát cương, liền game thời trang hắn yêu nhất cũng bỏ mặc, trầm mê vào di động không thể tự kiềm chế, gia nhập vào thế hệ tân thiếu niên nghiện Internet, theo sát xu hướng trên Weibo. Hai người liền một đường từ núi Thanh Thành đánh tới Giang Thành.

Tới Giang Thành, nơi đầu tiên hai người   đến là tiệm trà sữa nổi tiếng nhất trên Internet.

"Cái này rất nổi tiếng ở trên mạng." A Lục hưng phấn chỉ lên poster trà sữa, "Ta hôm nay rốt cuộc cũng có thể nếm thử."

"Vậy chọn cái đó đi." Khương Quy nhìn Khương Tuyết Vi đang ở đằng xa, đoán xem cô thấy cái gì? Cô thấy quanh thân của Khương Tuyết Vi đều bao bọc đoàn khí màu đỏ như máu, đặc sệt lại dày đặc cơ hồ nhìn không thấy được cô ta. Mỗi một sợi chỉ màu đỏ đều là một cọc ác nghiệt, cô ta đây là đã tạo ra bao nhiêu nghiệt rồi a.

Khương Quy nhéo ra một cái pháp quyết, cách không câu lấy một sợi huyết khí trong vô số sợi huyết khí đang bao bọc trên người của Khương Tuyết Vi.

"Nhưng kem bơ ta cũng muốn ăn?" A Lục cái này muốn ăn cái kia cũng muốn ăn...hắn lâm vào rối rắm.

Khương Quy: "Đều mua."

A Lục tâm như nở hoa: "Tốt a!" Hắn cúi đầu nhìn A Bố, "A Bố muốn ăn cái nào?"

Mèo trắng nhìn poster.

A Lục gật đầu: "Cùng A Quy giống nhau."

Mèo trắng vừa lòng liếc nhìn hắn một cái.

Hai nữ sinh bên cạnh liếc nhìn nhau, đều từ ánh mắt đối phương thấy được ánh sáng xanh, nội tâm điên cuồng thét chói tai, một chó con khỏe mạnh & một nữ vương xinh đẹp & một con mèo ngạo kiều, một nhà ba người này cũng quá mỹ đi.

"Vi Vi, ngươi làm sao vậy?" Đinh Giai Y khẩn trương nhìn sắc mặt đang vừa đổ mồ hôi vừa xám xịt của Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi như ở trong mộng mới tỉnh dậy, bỗng nhiên phát hiện mình đã cử động lại được, cô bắt lấy Đinh Giai Y chống đỡ thân thể nhũn ra của chính mình, kinh hãi trừng mắt nhìn Khương Quy đang cúi đầu sờ lông mèo.

Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chính mình vì sao không thể động đậy, là đối diện với người con gái kia, sao có thể! Nhưng cô thật sự không động đậy được, tuyệt đối không phải là ảo giác, Khương Tuyết Vi tâm loạn như ma, đáy mắt hiện lên nồng nặc kiêng kị. Cô không thích người con gái này, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy liền không thích, không thích bên trong còn trộn lẫn cả sợ hãi.

"Có phải thân thể của ngươi không được thoải mái hay không?" Đinh Giai Y cực kỳ lo lắng, "Có muốn đi bệnh viện kiểm tra hay không, dù sao cũng không xa."

"Ta không có việc gì, chúng ta đi thôi." Khương Tuyết Vi không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, hiện tại cô cảm thấy rất không thoải mái.

Đinh Giai Y còn muốn lại khuyên, nhưng thấy Khương Tuyết Vi đã nhấc chân bước nhanh đi ra ngoài, cô vội vàng đuổi kịp.

Khương Quy cong lên khóe miệng.

"Ngươi hảo."

Khương Quy ngước mặt lên, nhìn thấy đứng trước mặt là một thiếu nữ ăn mặc Hán phục.

Thiếu nữ Hán phục khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt dừng trên người mèo trắng: "Xin hỏi, mèo này là chủng loại gì, nó thật đáng yêu."

Mèo nhà mình được khen, Khương Quy cảm thấy có chung vinh dự: "Ta cũng không biết, đây là ta nhặt được."

Thiếu nữ Hán phục thất vọng lại hâm mộ, mắt cô lộ ra chờ mong: "Nó lớn lên rất đáng yêu, ta có thể sờ sờ không?"

Khương Quy: "A Bố nhà ta không thích người lạ."

Thiếu nữ Hán phục khó nén được thất vọng, mắt trong mong mà nhìn.

Mèo trắng dùng đuôi quét quét lên cánh tay của Khương Quy, Khương Quy lý giải lời nó là 'tính ngươi thức thời', cô cần thiết phải thức thời, cô nào dám để một tiểu cô nương sờ, A Lục muốn sờ A Bố đều bị cào đầy mặt. A Bố chỉ nhận cô, thật là một gánh nặng ngọt ngào.

.

.

.

Mua xong trà sữa đi ra ngoài, đến chỗ không có người, A Lục một tay cầm kem quả bơ, một tay cầm trà sữa ô lông, ghét bỏ: "Ngươi câu lấy đồ vật đó làm gì?"

A Lục so với Khương Quy nhiều hơn một trăm năm đạo hạnh, cho dù hoang phí cũng không có khả năng Khương Quy với mười hai năm đạo hạnh vượt qua được hắn, rất tự nhiên động tác nhỏ của Khương Quy không có qua mắt được hắn.

"Có lẽ có thể cứu được." Khương Quy vòng vòng sợ huyết khí trên tay, đây là ác nghiệt mới nhất của Khương Tuyết Vi, tình huống cụ thể cô còn chưa rõ, bất quá có thể xác định người còn chưa có chết.

"Coi như làm việc thiện tích đức," A Lục hút một ngụm trà Ô Lông, "Người nọ có chút cổ quái, huyết quang tận trời, đây là đã tạo rất nhiều nghiệt."

Khương Quy cười một cái, đáy mắt lại không có ý cười: "Sư huynh cũng nhìn không thấu được cô ta cổ quái chỗ nào sao?"

A Lục dậm chân: "Ta là không có nghiêm túc nhìn."

Khương Quy: "Vậy sư huynh nghiêm túc nhìn xem. Muội đi xử lý cái này trước."

A Lục ý chí chiến đấu tràn đầy: "Muội chờ, sư huynh của muội vĩnh viễn là sư huynh của muội."

Sư huynh sư muội đường ai nấy đi, Khương Quy tính một quẻ cho sợi huyết khí cô mới vừa lấy, ngay sau đó liền bắt một chiếc xe: "Bệnh viện Nhân Dân 1."

.

.

.

"Cô cô, người nên đi nghỉ ngơi đi, để con tới thay cho." Đỗ Lập Dương khuyên Hàn phu nhân sắc mặt tiều tụy, bất quá chỉ mới qua có ba ngày nhưng Hàn phu nhân giống như đã già ra mười tuổi, cả hai thái dương đều đã trắng bệch.

Hàn phu nhân nhìn chằm chằm Hàn Lệ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt: "Ta ở chỗ này bồi nó, như vậy nó vừa tỉnh liền có thể thấy được ta."

Đỗ Lập Dương đáy mắt chua xót, còn muốn tiếp tục khuyên, cổ họng lại như nhét đầy cát. Cô cô cùng với dượng thời trẻ đều lo cho sự nghiệp, đến 40 tuổi cô cô mới khó khăn sinh được anh họ, cho nên anh họ chính là mệnh căn tử của cô cô.

Đỗ Lập Dương nhìn về phía Hàn Lệ nằm hôn mê trên giường, bác sĩ nói tình huống tốt nhất là thành người thực vật, tình huống xấu nhất.....Hắn dùng sức đập mạnh vào mắt, ông trời mắt bị mù, nhà cô cô mỗi năm đều chi ra trên dưới 100 triệu để làm từ thiện, không phải nói người tốt đều sẽ được đền đáp sao?

(*100 triệu nhân dân tệ = tầm 360 tỷ).

Đỗ Lập Dương nghiêng đầu lau nước mắt, không muốn sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô cô, liền nghe thấy được tiếng đập cửa, "Tiến vào."

Mở cửa tiến vào chính là bảo tiêu canh giữ ở trước cửa, tin tức về bệnh tình của Hàn Lệ truyền ra, phóng viên giải trí còn đông hơn so với phóng viên kinh tế, một số phóng viên vì muốn đưa ra được tin lớn mà làm mọi cách, bọn họ không thể không cử bảo tiêu tới canh giữ nghiêm ngặt.

"Có vị tiểu thư nói cô có thể cứu được Hàn tổng."

Đỗ Lập Dương nhíu mày: "Lai lịch như thế nào?" Không trách hắn nghe được lời này nhưng không kích động, thật sự là do hai ngày nay có không ít kẻ lừa đảo tìm tới, cũng không biết đám người kia nghĩ như thế nào mà dám cho rằng bọn họ tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử.

Bảo tiêu chần chờ: "Chưa nói."

Đỗ Lập Dương trừng hắn.

Bảo tiêu chột dạ, căng da đầu nói: "Là một vị tiểu thư rất trẻ tuổi, nhìn rất, rất lợi hại." Đúng thế, chính là lợi hại, nhìn thấy cô, ngươi liền sẽ không tự chủ được mà tin phục.

Đỗ Lập Dương tức giận, này là loại lời nói chó má gì, đang muốn mắng cho một trận, lại nghe thấy cô cô suy yếu nói: "Mời cô ấy vào đi."

"Cô cô?" Đỗ Lập Dương kinh ngạc.

Hàn phu nhân ủ rũ nói: "Liền tính là không được, còn có thể tổn thất gì sao?"

Đỗ Lập Dương trầm mặc, cô cô đã bắt đầu tuyệt vọng cho nên cái gì cũng dám thử, có thể trách sao? Đó là minh chứng cho sự lo lắng của người mẹ khi con trai duy nhất của mình gần như là hết hi vọng....

Chỉ chốc lát sau, liền thấy có người đẩy cửa tiến vào...

Tiến vào là một thiếu nữ, hắn tức khắc ngây người, hắn không ít lần trộn lẫn cùng nữ minh tinh võng hồng, tự hỏi là đã gặp qua nhiều loại mỹ nhân khác nhau, giờ phút này lại thực sự bị kinh diễm một phen.

Cho dù người đang bị hãm sâu trong nỗi đau con trai dữ nhiều lành ít Hàn phu nhân đều nghiêm túc nhìn chằm chằm Khương Quy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bị nhìn chằm chằm Khương Quy mở miệng: "Ta có thể xem người sao?"

Đỗ Lập Dương không khỏi bị sắc đẹp làm cho hoa mắt: "Ngươi là ai?"

"Khương Quy." Khương Quy nhìn vào đôi mắt của Hàn phu nhân.

Đỗ Lập Dương nhíu mày, hắn không phải hỏi tên, mà là lai lịch, "Ngươi nói ngươi có thể cứu anh họ của ta!"

Khương Quy không nhìn hắn. vẫn như cũ nhìn vào mắt Hàn phu nhân: "Kiểm tra rồi mới biết được có thể cứu hay không."

Đỗ Lập Dương tức giận: "Ngươi...."

"Được, ta mang ngươi vào." Ánh mắt của Hàn phu nhân đăm đăm.

Đang nói bị đánh gãy Đỗ Lập Dương sợ ngây người, hắn không thể tưởng tượng được: "Cô cô!"

Hàn phu nhân: "Con trai của ta chẳng lẽ ta không được làm chủ."

Đỗ Lập Dương nghẹn họng, chốc lát lại nhìn cô cô khác thường của mình, chốc lát lại nhìn Khương Quy quỷ dị. Liền mới nói mấy câu như vậy cô cô liền cho cái người lai lịch không rõ này tiến vào xem anh họ, trời ạ, cô cô có phải bị trúng tà rồi hay không.

Hàn phu nhân thật sự là bị trúng tà, nội tâm của bà có thể dùng sóng to gió lớn để hình dung, những lời đó đều không phải là ý muốn của bà, bà cũng là thân bất do kỷ.

Trong lòng là kinh sợ nhưng lại len lỏi một chút hy vọng, tiểu cô nương này không phải là một người bình thường, cô thật sự có thể cứu con trai bà, chắc chắn sẽ không phải tới hại con trai bà, tình huống của con trai bà đã như thế này nào còn cần người đến đây để hại.

Khương Quy cười một cái, mang theo vài phần ý muốn trấn an Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân đã lấy được tự chủ, bà thận trọng nói: "Ngài?"

Khương Quy: "Xin lỗi, việc gấp cho nên ta tự ý đoạt quyền, đã mạo phạm."

Hàn phu nhân có thể lý giải, bà cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, nếu đối phương không lộ ra chiêu thức này, chính mình không có khả năng sẽ cho cô tiến vào trong phòng giám hộ.

"Là ta có mắt không thấy Thái Sơn, đã đắc tội nhiều."

Đỗ Lập Dương tròng mắt như muốn rớt ra ngoài: "....???" Hắn có phải đã bỏ lỡ cái gì hay không, như thế nào mới vài giây, cô cô giống như đã thay đổi thành một người khác, đều dùng tới ngài rồi còn Thái Sơn, lấy địa vị của cô cô, có thể làm cô cô khách khí cùng cung kính như vậy, cả nước đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mắt thấy Hàn phu nhân rung chuông gọi bác sĩ, rất có khả năng là kêu bác sĩ đến để cho thiếu nữ tà môn này thay áo vô khuẩn tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Đỗ Lập Dương cả người đều không tốt: "Cô cô, người như thế nào có thể..."

"Ngươi câm miệng cho ta." Hàn phu nhân đánh gãy lời Đỗ Lập Dương, thật mạnh chụp cánh tay hắn chỉ vào Khương Quy, áy náy nói, "Tiểu bối không hiểu chuyện, ngài đừng cùng hắn chấp nhặt."

Đỗ Lập Dương: "......!!!"

Khương Quy không để bụng cười cười.

Hàn phu nhân nói với Đỗ Lập Dương: "Ngươi đừng nói chuyện, lòng ta hiểu rõ."

Đỗ Lập Dương khí không có chỗ phát tiết: "Con cảm thấy người là bị trúng tà đâu."

Hàn phu nhân giận trừng mắt Đỗ Lập Dương: "Ngươi bớt tranh cãi lại cho ta, đi ra ngoài!"

Đỗ Lập Dương phẫn nộ tột đỉnh, còn muốn lại nói tiếp, Hàn phu nhân đã phân phó bảo tiêu 'mời' hắn đi ra ngoài.

Bị cô cô của mình đuổi đi Đỗ Lập Dương: Ta nhất định là đang gặp ác mộng, chắc chắn là như vậy!

Không có Đỗ Lập Dương ở bên cạnh lải nhải, Khương Quy thật thuận lợi thay vào áo vô khuẩn tiến vào phòng giám hộ, Hàn phu nhân cũng được đi theo vào, bà nín thở ngưng thần không hề chớp mắt nhìn Khương Quy, trong mắt mang theo khẩn cầu cùng hy vọng.

Sơ lược kiểm tra, Khương Quy ngẩng đầu nhìn về phía Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân tim đập như nổi trống.

"Có thể cứu."

Trong khoảng thời gian ngắn Hàn phu nhân thế nhưng không phản ứng lại kịp, thẳng đến Khương Quy lấy ra một cái bình sứ màu trắng, Hàn phu nhân mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, cô ấy mới vừa nói có thể cứu con trai.

Hàn phu nhân vui mừng lộ rõ trên nét mặt: "Thật, thật, không, không không, khẳng định là thật sự, thật sự. Cảm ơn, cảm ơn ngài, thật sự là cảm ơn cảm ơn ngài." Nữ cường nhân đã từng quát tháo trên thương trường hiện giờ kích động đến nói năng lộn xộn.

Dưới ánh mắt vui mừng cùng sợ hãi của Hàn phu nhân, Khương Quy trực tiếp đem bình sứ nhắm ngay miệng Hàn Lệ, Hàn phu nhân đang muốn nhắc nhở con trai mình không thể tự nuốt được, nhưng Khương Quy đã đút xong. Bà ngốc tại chỗ, bà không nhìn thấy có chất lỏng chảy ra.

Bà hung hăng nhéo lên người chính mình, đối phương đích xác là cao nhân, dùng dược tất nhiên sẽ không phải loại thường, như thế nghĩ tới, tin tưởng của Hàn phu nhân càng thêm tăng lên.

Khương Quy đứng thẳng eo: "Thân thể của hắn không tồi, đại khái một giờ sau là có thể tỉnh lại." Cô vừa mới đút chính là Hoành Công Ngư Trấp trong《 Sơn Hải Kinh 》: Dài bảy tám thước, nhìn như cá chép đỏ, ngày ở trong nước, đêm hóa thành người. Nấu sẽ bất tử, lấy ô mai nấu chung nhất định chết, ăn vào thoát khỏi bệnh tật quái ác.

Trừ bỏ việc đêm hóa thành người là giả, mặt khác đều là sự thật. Cá này có hương vị rất ngon, A Bố đặc biệt thích ăn. Nhắc tới tào tháo liền nhớ tào tháo, Khương Quy có chút nhớ A Bố, bệnh viện không tiện mang A Bố tiến vào, cô đành phải thả A Bố tự mình chơi chốc lát. Đây là lần đầu tiên bọn họ tách ra.

Trăm triệu lần không nghĩ là có tác dụng tức thì, Hàn phu nhân quả thực vui mừng mà khóc, có ngàn vạn lời muốn nói nhưng tới bên miệng chỉ có thể phát ra không ngừng lời cảm ơn.

Người chưa tỉnh, Khương Quy không tiện đi, liền ngồi ở bên ngoài chờ.

Hàn phu nhân sống một giây như một năm, cả người đều đứng ngồi không yên, trong lòng tràn ngập chờ mong lại hoảng loạn, trăm vội bên trong còn phải chiêu đãi Khương Quy, tổng không thể đem cao nhân vắng vẻ một bên.

Khương Quy chán muốn chết móc ra di động định hỏi sư huynh một chút tình huống bên kia, khóe mắt nhìn thấy một chùm tuyết trắng, là A Bố nhà cô.

"A Bố!"

A Bố nhảy vào trong ngực Khương Quy.

"Ngươi tự mình tới tìm ta a." Khương Quy cọ cọ lên mặt A Bố.

A Bố lấy chân vỗ vỗ vào mặt Khương Quy.

Hàn phu nhân biểu tình có điểm ngốc, cao nhân thần bí khó lường cách tiểu nữ hài chỉ với một con mèo.

~~~~~~~~~~

Nửa giờ sau, Hàn lão tiên sinh trở về giải quyết tình hình công ty đuổi đến, đi theo Hàn lão tiên sinh còn có Đỗ Lập Dương người bị cưỡng chế ngăn ở bên ngoài đang chứa đầy bụng ủy khuất cùng chua xót.

Đỗ Lập Dương ủy khuất muốn chết, đang muốn hảo hảo cáo trạng, lại có người phá đám, anh họ Hàn Lệ của hắn tỉnh!

Đỗ Lập Dương há mồm trợn mắt, biểu diễn giống y như trong sách giáo khoa miêu tả trợn mắt há hốc mồm.

Hàn phu nhân kích động mặt mày đều hồng hào lên, cả người lại lần nữa lấy về sức sống.

Hàn lão tiên sinh cố nén lại kích động, trịnh trọng hướng Khương Quy khom lưng: "Đại ân đại đức khắc sâu trong lòng. Phàm là Hàn gia chúng ta giúp được, chúng ta chắc chắn sẽ tận lực giúp sức."

Khương Quy thẳng vào vấn đề: "Lão tiên sinh có muốn biết tại sao Hàn Lệ đang tốt đẹp lại gặp phải tai nạn vô tội vạ như vậy sao?"

Hàn lão tiên sinh nhìn cô, trở nên trịnh trọng: "Mời ngài chỉ điểm."

Khương Quy: "Mệnh cách của Hàn Lệ cực tốt, xuôi gió xuôi nước đại phú đại quý, phúc lộc song toàn, trong vận mệnh của hắn không có một kiếp nạn này...Cũng chính là vì mệnh cách của hắn tốt, cho nên khi xảy ra tai nạn hắn mới không có tử vong."

Hàn lão tiên sinh tâm dần trầm xuống, như nghĩ tới cái gì. Ông ở vị trí cao, cho nên biết trên đời này là có Huyền môn tồn tại. Ở điện thoại nghe được vợ mình nói, ông liền hoài nghi bọn họ là gặp được người ở trong Huyền môn, hiện giờ xem ra, con trai hắn gặp được tai họa bất ngờ cũng cùng Huyền môn có quan hệ.

"Là có người muốn làm hại Hàn Lệ?"

Khương Quy gật đầu.

Hàn lão tiên sinh ngữ khí phá lệ kính cẩn: "Xin hỏi là ai?"

Khương Quy: "Khương Tuyết Vi."

Hàn lão tiên sinh mờ mịt, hiển nhiên ông không biết Khương Tuyết Vi là ai. Khương gia giàu có nhưng còn cách Hàn gia một tầng, cũng không có lui tới, nếu nói Khương Quốc Thanh, có lẽ ông còn biết.

Khương Quy: "Bạn gái của Cố Thiếu Hiên."

Hàn lão tiên sinh bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế. Hiểu rõ lúc sau, lập tức giận dữ, Cố Thiếu Hiên làm người nham hiểm, là một kẻ ranh mãnh trong kinh doanh, nhưng ông không có nghĩ tới lại phát rồ như vậy, cạnh tranh liền phải hại đến mạng người, quả thực là khiến người giận sôi máu.

Lưu lại bùa hộ mệnh, Khương Quy ôm A Bố rời khỏi bệnh viện, cô cười tủm tỉm nói: "Hàn gia sẽ đem hết toàn lực mà trả đũa Cố Thiếu Hiên, hắn để ý nhất chính là thân phận bá đạo tổng tài của mình, thật muốn nhìn thấy bộ dáng phá sản nghèo hèn của hắn."

Khương Nhất Nặc đời trước thảm như vậy, Khương Tuyết Vi số một bảo hộ cho cô, Cố Thiếu Hiên góp công không nhỏ.

Muốn làm cho Cố Thiếu Hiên biến thành kẻ nghèo hèn, chỉ Hàn gia còn chưa đủ, còn phải phong ấn năng lực quỷ dị của Khương Tuyết Vi, làm cho cô ta 'giúp' không được Cố Thiếu Hiên, Khương Tuyết Vi mới là con át chủ bài của Cố Thiếu Hiên.

Khương Quốc Thanh có thể nhận thấy Khương Tuyết Vi quỷ dị, Cố Thiếu Hiên cũng có thể, hắn nhưng không thiếu lần lợi dụng Khương Tuyết Vi loại trừ đối thủ cạnh tranh để khuếch trương công ty của chính mình, mỗi lần gặp nguy cơ đều là dựa vào Khương Tuyết Vi hóa nguy thành an, hắn là bình an nhưng người khác lại gặp nguy hiểm. Cố Thiếu Hiên thích Khương Tuyết Vi có bao nhiêu phần là hướng về năng lực bao nhiêu phần là hướng tới bản thân, chỉ có Cố Thiếu Hiên mới biết được.

"Sư huynh, ngươi nhìn ra cái gì không?" Khương Quy gọi điện thoại cấp A Lục.

A Lục: "Có chút ý tứ, ta trở về cùng muội nói."

Hãy đăng nhập để bình luận !
icon comment - bình luận